Mùa Hè: Phú Sỹ, tình cờ...
LuHan ngồi tựa lưng thoải mái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chốc chốc lại nhíu đôi mày rậm, tay vân vê nhẹ trên mái tóc vàng óng được cắt tỉa gọn. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn từng cảnh đẹp bị con tàu Shinkansen Bullet bỏ lại thật nhanh hai bên đường.
Mùa hè của Nhật Bản, xem ra cũng đâu có khác Hàn Quốc…không khí cũng nóng, bầu trời cũng chẳng có lấy một gợn mây trắng…tất cả là một màu xanh đến rợp mắt…nếu có khác, chẳng qua là bởi anh đang cảm thấy hứng thú khi quay trở lại với Phú Sỹ. Anh chờ mong một lần nữa được nhìn thấy ngọn núi phủ đầy tuyết trắng dịu mát mặc kệ bên ngoài có là nắng chói chang, hoặc là cánh đồng hoa hướng dương vàng rực tít tắp tới tận chân trời như 6 năm trước đây.
Ừ! Mới có thế mà đã 6 năm, kể từ khi anh và Kris tới đây, tuổi trẻ bồng bột và nghịch ngợm đi qua để lại cho người ta nhiều suy ngẫm, anh và Kris giờ đã trưởng thành và khác xưa rất nhiều.
Đi nhiều nơi trên thế giới, gặp gỡ nhiều người khiến anh thấy rằng cuộc sống thực sự nhiều màu sắc đến mức có đeo đuổi cả đời này có lẽ cũng không bao giờ thấy được hết.
Đó là lý do anh yêu công việc của anh hiện tại, một nhiếp ảnh gia tự do, nhìn mọi thứ qua ống kính của mình, chụp lại tất cả nhưng gì anh thích, công việc này mang lại cho anh một cuộc sống không vướng bận như anh mong muốn và một khoản thu nhập ổn định đủ để anh nuôi sống bản thân và tích lũy cho vợ con sau này, hình như đi quá xa rồi thì phải, anh còn chưa bước sang tuổi 25 cơ mà @@.
Nhưng ngay lúc này đây, anh ước mình có thể quay ngược lại thời gian về với 6 năm trước, sẽ không có lo toan cuộc sống bộn bề, sẽ không có tiền tài danh vọng che mờ mắt…chỉ có tuổi trẻ và ước mơ tràn ngập trọng con người, hiện hữu cả trong từng hơi thở….
LuHan nhìn đồng hồ, nhanh thôi, không đầy 20p nữa tàu sẽ dừng, anh đưa máy ảnh nãy giờ vẫn đặt trong lòng lên ngắm nghía một chút.
Khuôn mặt người đối diện hiện lên ống kính.
Là một thằng nhóc, mái tóc màu sáng được che gần hết bởi chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ đun, mà không chỉ mái tóc, gương mặt cũng thế, anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt của thằng nhóc đó. Khuôn miệng xinh xắn cong cong, da trắng. Điểm làm anh chú ý là sống mũi, thật sự cao…
Trong khi còn đang mải mê đánh giá người đối diện, anh giật mình khi nhận ra rằng thằng nhóc đó ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt nâu có chút u ám và buồn bã.
Anh có cảm giác mình đang đứng trong một trận mưa rào, mát lạnh tới mức rùng mình và cái cảm giác đó thật đến nỗi làm anh ngơ ngác, quên mất rằng mình cần phải hạ ống kính xuống. Say đắm nhìn con nhà người ta như thế đâu phải là một hành động bình thường.
Chào nhóc, cảnh đẹp đúng không?- Anh thân thiện nhìn vào người đối diện bắt chuyện một cách tự nhiên nhất có thể, vì không biết quốc tịch của thằng nhóc nên anh đành dùng thứ tiếng Nhật lơ lớ mà Kris gọi là “nói thì tạm thời cũng không bị ăn đấm”.
Thằng nhóc đó không hề trả lời, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Anh tiếp tục nhắc lại những từ đó, nhưng lần này là bằng tiếng Hàn.
Thằng nhóc vẫn im lăng không đáp, cúi đầu xuống để cái mũ đỏ tiếp tục che dấu vẻ mệt mỏi.
Hức, anh khóc thầm trong lòng, thằng nhóc láo toét này không hiểu anh nói gì à? Hay là do trông anh không đáng tin. Thật sự là một điều sỉ nhục to lớn cho cái bản mặt của nhiếp ảnh gia siêu đẹp trai LuHan đi nước ngoài còn hơn đi chợ.
Tàu tốc hành dừng lại, LuHan bỏ lại sau nỗi đau về ngoại ngữ vui vẻ bước ra. Leo xong mấy bậc thang trong ga Shinjuku, cảnh đẹp hiện ra trước tầm mắt, mặt hồ trải rộng phản chiếu Phú Sỹ phủ đầy tuyết đẹp mê hồn, anh bỗng cảm thấy mình thật quá nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ này.
Thơm quá! Là mùi của tự do!- LuHan hét lên, khuôn mặt phấn khích cực độ.
Bạn đồng hành trên chuyến tàu quay sang mắt tròn mắt dẹt nhìn anh như thể nhìn một con khỉ trong vườn thú mới bị xổng chuồng.
LuHan toe toét quay sang làm một tràng tiếng Hàn, tay chân quờ loạn cả lên:
Đồ chảnh chọe!.
Trong bụng anh chắc nịch ý nghĩ rằng thằng nhóc này không hiểu anh nói gì, thậm chí trong lòng còn cảm thấy thích thú vì đã chửi xéo nhóc con mà nó không biết gì.
Điên!- Câu nói duy nhất và “bằng tiếng Hàn” phát ra từ cái miệng xinh xắn của thằng nhóc.
“_”
Mặt LuHan ngay lập tức đang từ màu trắng dần chuyển thành hồng rồi sau đó là xanh lét.
Thật sự là “quê” hết chỗ nói đi!
Thằng nhóc nào đó không hề để ý đến gương mặt đa sắc của anh tiếp tục bước về phía trước. Chiếc mũ đỏ nổi bật trong dòng khách du lịch tấp nập…
_Tách_
Âm thanh tác nghiệp của LuHan vang lên liên hồi, cơ hội hiếm có để chụp ảnh nơi yêu thích anh không thể không tận dụng. Tung tăng một hồi cũng đã mất cả tiếng đồng hồ, chân anh mỏi nhừ
Đột nhiên anh dừng lại vì một thứ đã lọt vào tầm ống kính lần thứ n trong ngày hôm nay, anh có làm cách nào tránh đi chăng nữa, cái mũ đỏ vẫn cứ xuất hiện trong hầu hết ảnh anh chụp được.
Nhóc con đang chắp hai tay ngang ngực, đôi mắt nhắm nghiền, hướng người về phía Phú Sỹ lẩm nhẩm trong miệng.
Người ta nói khi chân thành ước một điều gì đó trước Phú Sỹ, điều đó sẽ thành hiện thực. LuHan thì không tin điều ấy, vì anh cũng đã từng ước, nhưng điều đó tới tận 6 năm rồi không những không đạt được mà còn vượt xa tầm với của anh…
Cậu ước gì thế?
LuHan lò dò tới bắt chuyện, không hiểu sao anh lại rất muốn nói chuyện với Mũ đỏ, cậu ta có sức hút? Hay chỉ đơn giản là anh thấy không cam tâm vì bị “lơ đẹp”, người đàn ông quốc dân như anh chưa bao giờ thất bại trong việc làm quen người khác cơ mà.
Mũ đỏ quay sang nhìn LuHan, ánh mắt như thể muốn nói “biến đi ông nhiều chuyện”, nhưng mà có lẽ điều đó không thể thành hiện thực vì độ “lì” của LuHan vốn đã nức tiếng Seoul rồi.
Không có gì?- Mũ đỏ trả lời bằng giọng Hàn chuẩn.
Ảnh của cậu, có muốn tôi gửi cho không!- Anh nhún vai, hất cái tay đang cầm máy lên một chút.
Không cần, giữ lại mà ngắm!.
“_”
Nhóc con nào đó lạnh lùng quay người bước thẳng về phía ga Shinjuku không lời từ biệt.
LuHan ngồi thoái mái cạnh chiếc bàn nhỏ của nhà trọ ven chân núi Phú Sỹ, bữa tối thịnh soạn hôm nay anh được thưởng thức bao gồm….uhm, toàn là đặc sản của Nhật nha, đặc biệt là thứ rượu sake của…là Sake nguyên chất, ngon và cực mạnh…
Phục vụ, cho thêm một chai nữa- LuHan giơ chai Sake đã hết lắc lắc hướng về phía quầy.
Có ngay!- Ông chủ vui vẻ hô lớn.
Không khí của nhà trọ nhỏ thật náo nhiệt, cô phục vụ duyên dáng sau khi đưa cho anh chai Sake mới không quên khuyến mãi thêm một nụ cười vô cùng rực rỡ. Haiz, anh biết nguyên nhân làm ra nụ cười ấy, đươg nhiên là vì “nhan sắc trời phú” đầy vẻ “nam tính quyến rũ” của anh.
Không biết thời gian bao lâu trôi qua, say cảnh, say người…và chắc là say rượu, LuHan trong hơi men chuếnh choáng leo lên lầu về phòng ngủ, anh sợ nếu còn ngồi bên dưới, anh sẽ làm loạn mất…
Sau đó
LuHan đã có một giấc mơ kì lạ.
Dưới ánh trăng màu bạc lấp lánh trải qua ô cửa sổ
Nụ hôn dài với một người xa lạ
Khuôn mặt góc cạnh dưới ánh trăng càng thêm tinh tế. Mái tóc mềm. Đôi mắt thâm sâu mà ướt át. Làn môi mềm nóng bỏng… Làm anh say đắm, làm anh mụ mị…
Là Mũ Đỏ…
Chỉ là giấc mơ đó thật tới nỗi đến khi thức dậy vào sáng hôm sau, anh vẫn quyến luyến sờ lên môi mình
Vị ngọt vẫn thoang thoảng đâu đây
Không lẽ chỉ một lần gặp gỡ, đã khiến anh như vậy?
Nhóc con đó thực sự rất kì lạ….
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip