- 1 -
Kim Tuấn Miên nhìn mình trong gương, mái tóc thẳng dài ngang vai cùng chiếc đầm ôm sát cơ thể, có chút thở dài. Đêm nay, tổ chức giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng, đột nhập vào căn hộ chung cư tầng 18 để đánh cắp một phần tài liệu. Sở dĩ phải hóa trang thành thế này là do nơi đó toàn bộ đều gắn camera, nếu nhiệm vụ thành công, kẻ kia cũng sẽ không phát hiện cậu là ai để truy cứu, nếu xui xẻo một chút thì vẫn có khả năng thoát nạn vì phần hồ sơ đã gạch dưới in đậm GAY. Tin tức cuối cùng báo đến bảo người kia được mời dự tiệc bên phía đối tác, hy vọng rằng hắn đừng có về sớm để cậu còn có thêm thời gian.
Cầm lấy tấm thẻ chung cư mà tổ chức đã đưa, Tuấn Miên bước xuống xe, tiến thẳng vào tòa nhà cao tầng. Phòng 1801, mất thêm 15 phút để giải mã khóa, cậu an toàn đột nhập vào trong. Hướng dẫn từ tổ chức là tìm kiếm ở tủ đầu giường – phòng ngủ.
Căn hộ này khá rộng nhưng cấu trúc lại đơn giản, vấn đề của Tuấn Miên là không được mở đèn mà phải mò mẩm cho ra thứ mình cần. Theo như tài liệu thì ở đây có hai gian phòng ngủ đối diện nhau, cậu chỉ đành dựa vào trực giác lựa chọn phía bên phải mà mở cửa.
Có người trong phòng, tim Tuấn Miên đánh thót lên vì phát hiện ra bản thân quên mang theo bình gây mê, nỗi bất an bắt đầu xâm lấn suy nghĩ. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa, không khí thoang thoảng mùi rượu. Lúc này, Tuấn Miên mới có thể an tâm hơn, người đàn ông trên giường hẳn phải đang say giấc nồng rồi. Dù vậy cũng nên đánh nhanh rút gọn.
Cậu đến gần giường, bên cạnh là một cái tủ gỗ nhỏ dùng để đặt đèn ngủ, bao gồm hai ngăn kéo, dưới cùng còn có ngăn mở. Rút thanh kim loại mỏng từ chân váy, cậu bắt đầu chuyên tâm bẻ khóa. Và cũng vì quá chuyên tâm nên cậu chẳng hề để ý đến kẻ trên giường đã choàng mở mắt theo dõi từng hành động của mình.
Đang lúc định chuyển sang phòng đối diện để tìm thì tay phải Tuấn Miên bị cầm lấy. Chưa kịp định thần, người kia đã ghim cậu xuống sàn, ánh mắt lẫn vào bóng tối vừa ma mị vừa sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi ngon miệng ở trước mắt. Trái ngược hoàn toàn là giọng nói, có chút nhừa nhựa, hơi thở phả ra cũng toàn mùi rượu.
"Cậu là ai?"
Câu hỏi có vẻ chỉ để cho có bởi vì một giây sau, hắn đã chặn đứng môi Tuấn Miên, còn lợi dụng lúc cậu đang sững người, xâm nhập vào khoang miệng, kết thân với người bạn mới.
Lần đầu tiên hôn môi, lại là cùng một người đàn ông, không phải phụ nữ mềm mại, cơ thể lại còn bị sờ đến sờ đi, trong đầu Tuấn Miên hiện giờ là một vạn câu hỏi bật ra. Và làm sao người kia có thể phát hiện ra cậu không phải giới tính nữ mà dùng danh xưng "cậu". Phi lý, chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng không kịp nữa rồi, đợi đến lúc Tuấn Miên thoát khỏi mớ suy nghĩ rắc rối của mình thì đã rơi vào trạng thái thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí. Người kia cạy mở miệng cậu lần nữa, đẩy một viên gì đó giống như kẹo vào, buộc cậu nuốt.
Hoàn thành mục đích, hắn mới buông tha cho Tuấn Miên, đứng dậy mở đèn. Ánh sáng đập vào mắt khiến cậu khó chịu, định đưa tay lên che mắt thì phát hiện lực tay mình dường như đang dần rút mất, mọi thứ đều nặng nề. Thật muộn màng cho Tuấn Miên nhận ra rằng 'viên kẹo' ban nãy có vấn đề.
"Cậu muốn làm gì?"
Cơ thể Tuấn Miên bị hắn bế bổng, đặt lên giường, nỗi bất an càng dồn dập. Người kia chỉ mỉm cười, nắm lấy cằm, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt ửng hồng vì bị hắn cưỡng hôn.
"Người đẹp, đừng lo. Thuốc này chỉ có có tác dụng vài chục phút thôi, khoảng thời gian còn lại tôi sẽ làm em nhuyễn cả người."
Một lần nữa, hắn bắt lấy môi Tuấn Miên, cuốn cả hai vào nụ hôn cuồng nhiệt. Tay hắn thẳng thừng xé toạc cổ áo đầm, phần ngực độn rơi ra, để lại vùng ngực bằng phẳng trắng muốt. Hắn liền kéo một đường theo xương hàm đi xuống, từng dấu đỏ xuất hiện trên làn da mềm mại thật khiến người ta muốn chà đạp cậu nhiều hơn nữa.
Không chỉ dừng lại ở đó, Tuấn Miên còn cảm giác được phần váy ngắn không thể che hết được những bộ phận tư mật. Hai chân bị gập lại, tạo thành chữ M, hắn cố tình dùng vật cứng đỉnh vào mông cậu. Đùi trong ma sát với vải quần tây làm cơ thể cậu ngứa ngáy muốn trốn thoát.
Thấy Tuấn Miên phân tâm vào phần dưới quá nhiều, người kia bắt đầu tấn công đến hai quả đào nhỏ ở trước ngực kéo lại sự chú ý từ cậu, lại châm chọc đến một câu.
"Vừa dẻo dai vừa nhạy cảm. Cơ thể em sinh ra là để đàn ông đè."
Vuốt ve Tuấn Miên từ gương mặt xuống đến cổ chân, người kia càng xác định những gì mình vừa nói ra.
Thân là một điệp viên, nhiệm vụ thất bại, thân thể mặc cho 'kẻ thù' muốn làm gì thì làm, chẳng có chút lực phản kháng. Nhục nhã hơn nữa chính là bản thân lại hưởng thụ khoái cảm trước những hành động dâm ô của hắn.
Người kia vừa buông tha cho hai đầu ngực sưng tấy, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt ngân ngấn nước của Tuấn Miên. Cảnh tượng 'làm' đến mức cậu phải khóc lóc van xin, cơ thể dính đầy tinh dịch lặp đi lặp lại trong tâm trí đánh thức con dã thú nơi hắn.
Hắn hoàn toàn có thể trêu chọc Tuấn Miên đến mức cậu đạt đến cực hạn, phải mở đôi môi hồng nhuận ra để nài xin, cơ mà việc nhanh chóng thỏa mãn bản thân nghe kích thích hơn rất nhiều.
Vươn tay lấy hủ gel dưỡng da trên đầu giường, hắn quệt một phần lớn, không hề báo trước mà đâm thẳng hai ngón tay vào hậu huyệt khiến Tuấn Miên kêu lên đau đớn. Hắn ở đây để trừng phạt kẻ lén đột nhập vào nhà mình, chứ chẳng phải để 'yêu thương' người tình nên không việc gì phải nhẹ nhàng hay dịu dàng cả.
Dị vật xâm nhập khiến Tuấn Miên khó chịu nhưng tác dụng từ thuốc vẫn chưa tan hết, hông lại bị kẻ kia giữ chặt, chỉ có thể nằm yên cảm nhận ngón tay hắn ra ra vào vào, chọc ngoáy cơ thể cậu. Rất nhanh sau đó, hắn lại thêm hai ngón tay vào cùng nhau mạnh mẽ chà đạp hậu huyệt. Cảm giác lạ lẫm buộc cậu phải rên rỉ cơ mà lại nhớ đến câu "sinh ra là để đàn ông đè" vừa rồi, miệng liền ngậm chặt lại.
Không gian ngoài tiếng nhóp nhép thì chẳng còn gì cả, hắn bật cười một tiếng trầm thấp. Tốt lắm, cứng đầu đến vậy, hắn sẽ làm cho đến khi cậu chịu mở miệng nài nỉ van xin mới thôi.
Ngay lúc Tuấn Miên nghĩ cậu sắp bắn ra rồi, sắp được giải thoát rồi, hắn liền rút tay ra, cầm lấy điện thoại, chụp lại khoảnh khắc này. Hắn cảm thấy cậu lúc này thật xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước, môi cắn chặt, cơ thể đỏ bừng nửa kín nửa hở, hai chân mở ra để lộ hậu huyệt khép mở ướt đẫm dịch nhầy. Tuyệt phẩm bảo bối.
"Ngô... Thế Huân..."
Phía trước trướng đau, phía sau ngứa ngáy, hai cảm giác này như muốn bức điên Tuấn Miên khiến cậu phải vô thức thều thào gọi tên người nọ mặc cho lý trí gào thét rằng cậu không thể khát cầu người ta tới cường bạo mình.
"Làm sao?"
Hỏi ra một câu ngây thơ như thế cơ mà hành động của Thế Huân lại hoàn toàn ngược lại. Hắn chậm rãi gỡ cúc quần, chậm rãi để lộ con quái vật cương cứng. Thấy biểu cảm hoảng sợ từ Tuấn Miên, hắn hôn nhẹ lên gương mặt xinh xẻo đó:
"Nó sẽ khiến em vui sướng."
Trái hẳn với lời nói đó, sau khi đưa toàn bộ cự vật vào trong cơ thể Tuấn Miên, Thế Huân chẳng đợi cậu thích ứng đã bắt đầu mạnh nhẹ ma sát.
Đau. Rất đau.
Trán Tuấn Miên rịn một tầng mồ hơi mỏng mà Thế Huân vẫn chỉ mải mê theo đuổi khoái cảm của bản thân. Bên trong thật sự rất nóng, rất chặt, thoải mái đến mức hắn có ý định giam lỏng người này ngay bên cạnh, làm ngày làm đêm.
Ngay lúc Tuấn Miên nghĩ mình sắp bị đau đớn làm cho chết đi thì một luồng cảm giác lạ lùng chạy dọc sống lưng đánh thẳng lên đại não. Tiếng rên rỉ vuột ra khỏi môi thôi thúc Thế Huân nghiền nát điểm vừa rồi nhanh và mạnh hơn.
Để cậu bắn ra lần đầu tiên, hậu huyệt trở nên nhạy cảm, Thế Huân bắt đầu giở trò bế bổng cậu lên, đi một vòng quanh nhà chỉ để uống nước. Mỗi bước của hắn đều khiến cự vật nóng hừng hực nghiền nát bên trong, Tuấn Miên lại bị vây vào khoái cảm, hai tay ôm lấy cổ Thế Huân, tiếng rên rỉ mềm ngọt trực tiếp rót vào tai hắn.
"Ư... Huân... a..."
Không chọn phòng ngủ để trở về, Thế Huân bế Tuấn Miên đến phòng làm việc. Vừa ôm mỹ nhân vừa ngắm trăng sao từ cửa số sát đất là một việc làm vô cùng mỹ cảm. Mà ở nơi này cũng có một vật dụng cần thiết nữa, môi hắn chợt nở nụ cười tăm tối.
Vẫn tư thế đó, Thế Huân ngồi vào ghế da, chẳng hề có ý định làm tiếp việc đang dang dở mà cầm lên chiếc điện thoại bàn đen bóng, bấm một dãy số. Tiếng tút tút vang lên làm lòng Tuấn Miên khẽ dậy sóng, hắn muốn gọi cho ai? Chắc không phải là...
"Xin chào, phòng liên lạc của tổ chức KS đang nghe."
Cơ thể Tuấn Miên lập tức run rẩy, dụi vào người Thế Huân như van xin. Làm sao hắn có thể nhanh chóng như thế phát hiện ra thân phận của cậu. Lại còn gọi trực tiếp đến phòng liên lạc mà chỉ có điệp viên từ tổ chức mới biết được.
Chính lúc này, Thế Huân nâng eo cậu để phân nửa chiều dài của mình rời ra rồi lập tức đâm mạnh vào. Vì muốn cậu rên rỉ lớn hơn để bên kia cùng nghe, Thế Huân dùng tay xoa nắn anh bạn nhỏ phía trước.
Âm thanh quá nóng bỏng khiến đầu dây bên kia hoang mang, ngoài người trong tổ chức thật sự không có ai biết đến số điện thoại này.
"Ai đang gọi?"
Dường như hiểu được Thế Huân muốn gì, Tuấn Miên cố gắng nhoài người lên, hôn vào môi hắn nhưng tốc độ vẫn không so kịp.
"Điệp viên mã số OOO OIII, Kim Tuấn Miên. Cậu ta đang say mê làm tình cùng Ngô Thế Huân. Nhiệm vụ thất bại."
Ba câu này cũng không phải chỉ muốn làm nhục Tuấn Miên mà còn để cảnh cáo KS nên biết thân biết phận chút. Dù cử điệp viên cao cấp thì Thế Huân vẫn sẽ toàn thắng trở ra, thậm chí sẽ cướp luôn người này về phía mình.
Tiếp đó, mặc kệ chiếc điện thoại kia có vang lên tiếng động nào nữa hay không, Thế Huân đã lao vào gia tăng cường độ ma sát với hậu huyệt, tiếp tục thưởng thức 'bữa ăn' xinh đẹp, và cùng đưa Tuấn Miên thẳng đến thiên đường tình dục. Trong phòng tràn ngập tiếng va chạm, rên rỉ cùng thở dốc, dâm mỹ đến cực điểm.
Dịch thể ấm nóng nhanh chóng lấp đầy miệng dưới của Tuấn Miên, lại phải chen chút với cự vật nên chịu phận bị trào ra bên ngoài.
Đương lúc Tuấn Miên nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, cơ thể cũng đã không còn chịu ảnh hưởng của thuốc thì Thế Huân xoay người cậu lại, buộc Tuấn Miên chống tay vào cửa sổ, giọng nói nhuốm màu tình dục ra lệnh.
"Một lần nữa."
Một lần nữa của Thế Huân, Tuấn Miên cũng chẳng biết đã kéo dài bao lâu, chỉ biết cho đến khi cậu ngất đi vì kiệt sức thì hắn vẫn còn mạnh mẽ chà đạp cơ thể cậu.
Đây là cái giá của việc đột nhập vào nhà người khác để đánh cắp tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip