- 10 -
Dù ngày đi làm hay nghỉ ngơi cũng rất hiếm khi bắt gặp được tình trạng Thế Huân còn say giấc mà Tuấn Miên đã tỉnh dậy từ lâu. Hôm nay là sinh nhật hắn a a a, tất nhiên cậu phải làm gì đó đặc biệt rồi.
Một buổi sáng tỉnh dậy bằng nụ hôn của tiểu mỹ nhân có phải sẽ rất vui vẻ hay không? Tuấn Miên thầm nghĩ rồi trèo lên người Thế Huân, chiếc áo sơ mi quá cỡ đến mấy cũng không thể che được đôi chân thon dài vắt vẻo qua hắn. Cậu cúi người, hôn lên đôi môi mỏng vẫn còn ngủ say. Liếm mút một chút, cậu liền bày ra vẻ thèm khát, đưa lưỡi mình vào khoang miệng Thế Huân, đánh thức người bạn thân. Lập tức cơ thể Tuấn Miên bị đè ngược xuống, âm thanh va chạm da thịt mạnh mẽ vang khắp cả căn phòng. Bàn tay Thế Huân chẳng thèm kiêng nể xốc cao chiếc áo sơ mi, sờ nắn cặp mông vểnh.
Chờ đến khi không còn dưỡng khí nữa, cả hai mới tách nhau ra, cùng lăn ra giường hổn hển thở. Thấy Thế Huân vẫn chưa hề có ý định làm gì mình, trong đầu Tuấn Miên lại bổ ra nghìn vạn kiểu chửi thề rồi tự giận dỗi bước ra khỏi phòng, dằn cửa rầm rầm khiến cho người còn lại bật cười. Một Tuấn Miên xinh đẹp, quyến rũ như thế, mém chút nữa hắn đã phải buông cờ đầu hàng, may mà còn giữ lại được tia lý trí cuối cùng.
Lười biếng cho đến lúc chắc chắn rằng Tuấn Miên đã chuẩn bị xong bữa sáng, Thế Huân mới lăn khỏi giường, rề rà làm vệ sinh cá nhân. Vừa bước ra khỏi phòng đã thấy chiếc áo sơ mi trắng nằm chỏng chơ giữa đường, hắn liền nhướng mày suy tư xem xem lần này cậu lại định làm gì để dụ dỗ hắn. Xét cho cùng, những trò Tuấn Miên bày ra bữa giờ vẫn có nét ngây thơ hệt như tính cách của cậu.
Cũng không ngoài dự đoán lắm, Tuấn Miên mặc độc một chiếc tạp dề màu hồng phấn, trên đầu cài băng đô tai thỏ. Lúc Thế Huân mở cửa bước vào, cậu là đang nhắm mắt, đưa hai ngón tay quệt đầy bông kem lên miệng nếm thử. Chỉ hành động vô tình ấy lại trở nên gợi tình quá mức khiến cơ thể hắn nóng lên.
"Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây nếm thử."
Nghe Tuấn Miên vẫy gọi đến khoe thành tích làm bánh kem của mình, Thế Huân liền áp chế ham muốn, chậm rãi bước đến. Còn chưa kịp khoác chiếc áo sơ mi lên vai cho cậu, hắn đã ngập tràn trong hương vị béo ngậy của vani.
Sau khi chuyển phần bông kem chưa tan từ khoang miệng sang cho Thế Huân, Tuấn Miên nhanh chóng tách ra khiến hắn không vừa lòng, vòng lấy cơ thể bé nhỏ, ấn cậu vào một nụ hôn sâu khác. Mãi cho đến khi Tuấn Miên nhuyễn người dựa hẳn vào lồng ngực hắn, hắn mới chịu buông tha.
"Hư hỏng."
Để trừng phạt cho cái tội câu dẫn, Thế Huân trực tiếp đánh lên cặp mông của ai kia tạo thành vệt đỏ ửng. Tuy nhiên, người nọ có vẻ vẫn chưa chịu chừa, lần nữa giọng nói mềm nhẹ dụ dỗ.
"Nữa nha?"
Cậu thật sự khiến Thế Huân không cách nào từ chối mà hắn cũng không định từ chối. Kế hoạch thất bại cũng chẳng sao, hắn cảm thấy chỉ cần có Tuấn Miên ở đây là được.
Có vẻ như cậu rất thiếu kiên nhẫn, mới đợi một tẹo mà Thế Huân chưa kịp trả lời liền tự ý hành động. Cậu quay người, nằm hẳn lên bàn như một món ăn được dọn sẵn, ,ột tay gỡ tạp dề, phơi cả cơ thể trần trụi trước mặt hắn, tay còn lại bắt bông kem từ cổ xuống bụng, ở hai đầu nhũ còn vặn xoắn theo hình lốc xoáy.
Cảnh tượng này đập vào mắt chẳng khác gì Thế Huân vừa bị chuốc thuốc kích thích. Hắn vô thức bước lại gần, lần nữa nếm thử hương vị bông kem do Tuấn Miên làm. Bắt đầu từ bụng hắn liếm một đường lên tới hai đầu ngực thì dừng lại mân mê. Mỗi nơi hắn đi qua đều mạnh bạo để lại dấu vết của bản thân, thoải mái đến mức Tuấn Miên một lần lại một lần để lọt ra tiếng rên rỉ.
"A... Huân a... bên trái... ư... cũng muốn..."
Đầu ngực bên phải được chăm sóc quá tận tình khiến bên trái của Tuấn Miên vô cùng ngứa ngáy. Nghe cậu cầu hoan như thế, Thế Huân mới khẽ cười, đổi địa bàn sang nơi còn lại với ý định làm nó sưng tấy cho đều với bên kia.
Chẳng mấy chốc cơ thể Tuấn Miên bóng loáng nước bọt cùng ấn ký từ Thế Huân. Tưởng chừng cậu chỉ nằm đó mặc người chà đạp nhưng Tuấn Miên giữa cơn động tình vẫn cố tình ngồi dậy, câu lấy cổ Thế Huân.
"Đến lượt em."
Thuận theo lực tay từ Tuấn Miên, Thế Huân ngồi tựa lên bàn, quần lập tức bị người kia cởi xuống, Tuấn Miên kỹ càng bao bọc người anh em to lớn của hắn bằng bông kem mềm mại. Sau đó, cậu quỳ xuống chân hắn, dùng cái lưỡi nhỏ nhắn quấn lấy hai khỏa cầu mút mát, lại nương theo đường gân, liếm cả chiều dài của hắn, rồi đưa vào khoang miệng mình.
Đây là lần đầu tiên đầu tiên, Tuấn Miên làm chuyện này, cậu chỉ biết dựa theo bản năng, nhẹ nhàng từng chút khiến cho Thế Huân thoải mái. Chính là người kia không chịu nổi khoái cảm này, luồng tay vào tóc cậu, khẽ ấn vật cứng vào sâu trong hang động ấm áp kia, buộc cậu phải nhanh chóng phun ra nuốt vào.
Từ trên cao, Thế Huân thu vào tầm mắt những cử chỉ của cậu. Đôi mắt khép hờ, gò má đỏ ửng trông vô cùng thanh thuần cơ mà chỉ nhích xuống vài li là khuôn miệng đang phục vụ cho vật chỉ thuộc về phái mạnh. Sau đó, khuôn miệng ấy lại được lấp đầy bởi những dịch nhầy, Tuấn Miên chẳng những không bài xích mà còn mơ màng nuốt xuống.
Giây phút này, Thế Huân lại muốn hôn cậu, nếm thử mùi vị tan trong miệng cậu. Và hắn đã thật sự làm thế, tanh nồng cùng béo ngậy pha lẫn vào nhau không hề chán ghét như hắn tưởng, thậm chí còn có chút vị làm người ta đê mê.
"Tiếp theo sẽ nếm thử cái gì?"
Có vẻ như "bữa sáng" này đều nằm trong kế hoạch của Tuấn Miên, giống như ngày hôm qua cậu đã nói với hắn.
"Sinh nhật anh, anh chỉ cần nằm yên hưởng thụ, em sẽ bao thầu bằng hết."
Cho nên Thế Huân thực tò mò không biết cái con người ngây thơ vô số tội này lại bày ra trò gì để gợi mở vào "món chính".
Vốn ban đầu Tuấn Miên định sẽ làm cho Thế Huân chiếc bánh kem ngọt lịm pha trộn giữa vani và bạc hà mát lạnh nhưng chính hắn chọc giận cậu, khiến cậu phải biến mấy món nguyên liệu trở thành công cụ để quyến rũ hắn. Vậy nên nãy giờ đã dùng rất nhiều bông kem vani nhưng lại chưa dùng chất bạc hà, không thể phí phạm như thế.
Nằm úp sấp trên bàn, lại gác thêm một chân lên, Tuấn Miên phơi bày hậu huyệt của mình trước mặt Thế Huân, dùng chính bạc hà loãng kia để bôi trơn nới rộng cửa mình. Cơ thể cậu yếu ớt run rẩy do sự man mát thâm nhập vào nơi mẫn cảm gây nên.
Chẳng chịu nổi cảnh này, Thế Huân liền chen vào giữa hai chân cậu, lấp đầy tất cả bằng dòng bạc hà trong suốt, mềm mại. Sau đó, trực tiếp dùng miệng nếm thử, lưỡi của hắn dò sâu vào trong, quậy phá đến độ Tuấn Miên cả người đều nhuyễn, tiếng nức nở vang vọng khắp căn phòng.
Sợ rằng Tuấn Miên nhạy cảm quá mức, sẽ bị đầu lưỡi hắn làm cho bắn, lại không ngờ rằng hắn vừa dùng vật cứng của mình đâm thẳng vào đã đủ khiến cậu lên đến đỉnh. Nhân cơ hội người dưới thân vẫn còn mê man sung sướng, hậu huyệt vô thức co rút, cắn chặt 'người anh em to lớn', Thế Huân liền liên tục đâm vào rút ra, cướp lấy thoải mái cho bản thân. Đợi Tuấn Miên thoát ra khỏi cơn cực khoái vừa rồi thì lại rơi vào đợt khoái cảm khác.
Cả hai cứ điên cuồng làm tình như thể hôm nay là ngày tận thế, lăn từ phòng bếp đến phòng khách rồi lại lăn vào phòng ngủ, cuối cùng là chốt ở phòng tắm. Thiếu điều chưa lăn ra biển bởi vì Thế Huân ghét phải phơi cơ thể Tuấn Miên ra nơi công cộng, hắn muốn độc chiếm cậu hiện tại và mãi mãi.
Lần "ăn" sinh nhật này quả thật quá liều rồi.
.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thế Huân lại ôm Tuấn Miên lên giường. Từ cái lần cuối cùng bắn ra, cậu đã im lặng, cắm đầu vào ngực hắn. Được rồi, hắn biết tiểu bạch thỏ của hắn ngượng ngùng vì những chuyện vừa xảy ra, liền nhẹ nhàng vỗ về, nỉ non vào tai cậu.
"Anh với em, còn phải xấu hổ với nhau sao?"
Mãi một lúc lâu sau, tưởng chừng Tuấn Miên mệt mỏi ngủ quên rồi, cậu mới run rẩy lên tiếng.
"Em đã thích anh đến nhường này, đừng rời bỏ em có được không, Huân?"
Đây có thể xem là một câu tỏ tình, một câu tỏ tình đầy bất an.
Tuấn Miên thật sự không biết ái tình có nghĩa gì. Cậu chỉ biết mỗi khi cậu ở gần Thế Huân là mỗi lần hạnh phúc cùng vui vẻ, mỗi khi xa Thế Huân là mỗi lần hình bóng ngập tràn trong tâm trí cậu, mỗi khi gặp nguy hiểm là mỗi lần nghĩ đến hắn đầu tiên. Chưa từng tin tưởng một người xa lạ như thế khiến Tuấn Miên rơi vào sợ hãi. Thậm chí cậu còn vì người đó bỏ đi lòng tự trọng mà đem mình làm quà sinh nhật.
Nhưng Tuấn Miên lại không dám tùy tiện đoán ý Thế Huân. Dù cho hắn nuông chiều cậu bao nhiêu thì sự ràng buộc giữa hai người cũng chỉ là một tờ hợp đồng mỏng tanh, dùng lực mạnh xíu thôi cũng đủ rách nát ra thành từng mảnh vụn.
Một đứa trẻ bị số phận bỏ rơi như Tuấn Miên sẽ hưởng hạnh phúc này được bao lâu chứ?
"Thỏ nhỏ là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh. Mệt mỏi rồi đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi."
Chính là Thế Huân chưa từng hát ru cho ai, lại dùng tông giọng thật trầm thuộc về mình ngân nga những bài tình ca đưa Tuấn Miên vào giấc ngủ. Còn phần bất an của cậu, hắn sẽ dùng hành động thay vì lời nói để trấn an. Một ngày vui như thế này, đáng ra cậu chẳng nên có tâm trạng như thế.
Nhưng không sao.
Sinh nhật năm nay thật tốt đẹp nhờ có em, Kim Tuấn Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip