- 12 -

Sau khi tắt cuộc gọi từ Thế Huân, Tuấn Miên lăn ra nghỉ mệt, màn dâm loạn qua điện thoại vừa rồi đã rút cạn sức lực của cậu. Có nên thừa nhận chút không nhỉ? Ban nãy, cậu cố tình quyến rũ Thế Huân, muốn hắn mau về cùng cậu nhưng không ngờ lại trở thành như thế. Và theo Tuấn Miên cảm nhận, mùi vị đàn ông của Thế Huân dễ khiến người ta say lòng hơn cái thứ cậu vừa nếm. Được rồi, còn nghĩ lung tung nữa sẽ chẳng có ai giải quyết hộ cậu đâu.

Tuấn Miên ngoan ngoãn đánh nát cục lười biếng, lon ton đi thay chăn với ga giường bị dính bẩn. Định cất laptop về chỗ cũ thì thấy vệt trắng trắng trên bàn phím khiến cậu không khỏi sờ mũi, mon men lấy cái khăn ướt, phi tang chứng cứ phạm tội.

Chính là lau tới lau đi một hồi, lại cấn vào khung chat khác. Bình thường những chuyện bạn bè của Thế Huân, cậu đều không quản, chỉ nhắc nhở mỗi lần hắn đi tiệc tùng với bạn đừng để quá say, lái xe về nhà sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên Tuấn Miên cũng chẳng tò mò lắm nhưng hai dòng tin nhắn chói mắt như thế, muốn bỏ qua cũng quá khó khăn rồi. Huống gì, nhân vật chính được đề cập đến, có vẻ là cậu?

[XXX: Này, nghe bảo cậu có người yêu?]

[Ngô tổng: Không. Chơi qua đường, chán rồi bỏ thôi.]

Tin nhắn này được gửi vào một ngày sau kỳ du lịch Maldives của cả hai. Đây có thể xem là bằng chứng chứng minh cho việc Thế Huân chưa từng yêu cậu?

Cảm giác thật sự như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. À không, phải là trái tim bị moi ra, xẻo thành từng mảnh nhỏ, máu thịt mơ hồ mới đúng.

Tuấn Miên bật cười thật to. Có một chi tiết mà trước giờ, cậu đều xem nhẹ, nay lại từng li từng tí lướt qua mắt cậu.

Vào hôm sinh nhật Thế Huân, sau khi làm tình, Tuấn Miên đã bất an van xin hắn đừng rời xa cậu, hắn chỉ dỗ dành chứ không hề hứa hẹn bất cứ điều gì. Hợp đồng kéo dài thêm một năm cũng là cậu đề nghị. Mà mỗi lần Tuấn Miên muốn hắn nói yêu cậu, hắn liền lảng tránh bằng một nụ hôn sâu.

Là do Tuấn Miên tự mình đa tình chứ không phải Thế Huân lừa gạt cậu. Hắn đã làm tròn trách nhiệm của một người tình, ôn nhu chiều chuộng, chăm sóc lo lắng. Và những điều đó khiến cậu lầm tưởng, quên đi thân phận của mình. Thế giới của những người như hắn vốn không dành cho cậu.

Đã biết sự thật như vậy, Tuấn Miên cảm thấy bản thân không thể ở lại đây, tiếp tục hèn mọn mà ve vãn hắn, chờ cho đến khi hắn vứt bỏ mình.

Mọi thứ hiện giờ Tuấn Miên có, đều do Thế Huân mua cho nên lúc rời đi này, cậu chỉ xin khoác thêm chút áo quần đủ ấm rồi rời khỏi căn hộ chung cư mà cậu từng muốn ở cả đời.

Ngô Thế Huân, tình đầu của tôi, nỗi đau của tôi.

.

Mới sáng ra Chung Nhân đã nhận được tin Tuấn Miên trở về trụ sở KS từ khuya hôm qua, liền cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhanh chóng sắp xếp đến tìm cậu.

"Anh?"

Tuấn Miên đứng nhìn ra bầu trời sáng ngoài kia, nghe tiếng gọi liền quay người lại. Áo sơ mi, quần tây được phủ thêm bên ngoài chiếc măng tô dài, cậu mặc kiểu này gây cho Chung Nhân lỗi giác rằng từ tận sâu trong xương, cậu vốn là người cô độc.

"Đêm qua, anh không ngủ? Có chuyện gì?"

Cặp mắt gấu mèo đã tố giác tất cả, Chung Nhân chỉ đành ôm Tuấn Miên vào. Từ khi bố mẹ mất, chỗ dựa duy nhất của cậu liền trở thành người em họ Kim Chung Nhân này. Mặc cho trước mặt nó, cậu có mạnh mẽ, bướng bỉnh thế nào thì nó luôn nghĩ cậu là người nhất định phải được bảo vệ.

"Hủy hợp đồng với SH đi."

Chuyện tình cảm giữa Thế Huân với Tuấn Miên, Chung Nhân không có quyền xen vào. Nhưng từ lâu chẳng phải đã râm ran tin đồn hai người đang yêu sao? Ở thời điểm đáng ra cả hai người phải đang rất mặn nồng, Tuấn Miên lại mang bộ dáng quỵ lụy thế này đòi cắt đứt quan hệ?

Quan trọng hơn hết là mới tuần trước KS cùng SH vừa ký thêm hợp đồng thứ hai, kéo dài một năm không thể hủy được. Nếu bên kia Thế Huân không chịu thỏa hiệp, phát lệnh truy nã điệp viên thì càng rắc rối hơn.

"Xin lỗi, lại đem phiền phức cho em rồi. Khi nào Ngô tổng tới, đưa cái này cho hắn là được."

Lấy từ túi quần ra chiếc máy ghi âm, Tuấn Miên đặt vào tay Chung Nhân, rồi nằm xuống ghế sô pha nhắm mắt lại.

"Vậy anh nghỉ ngơi tốt đi. Đừng quên sau lưng anh còn có Kim gia."

Dù Kim gia so ra vẫn kém Ngô gia nhưng chắc chắn không để người nhà mình bị bắt nạt. Còn nguyên nhân vì sao Tuấn Miên ra như thế này, Chung Nhân sẽ cho người tra, tra ra trước khi Thế Huân đến đây để nó còn biết dùng thái độ gì đối xử với con người làm tổn thương Tuấn Miên.

Chờ Chung Nhân rời khỏi, Tuấn Miên lần nữa mở mắt ra, đôi mắt mơ hồ có một tầng nước mỏng. Thật sự phải chấm dứt rồi.

.

Đúng bốn ngày sau, Thế Huân ngang nhiên bước vào trụ sở KS, không hề thông qua thông báo, cuộc hẹn hay bất cứ thứ gì mà bước vào thang máy chuyên biệt, đến gặp Kim tổng Kim Chung Nhân. Hắn vừa hoàn thành công việc vào rạng sáng nay liền lái xe về nhà với mục đích ôm con thỏ nhỏ, chẳng ngờ trong nhà không có ai, vật dụng cũng phủ lớp bụi mỏng.

Nơi duy nhất Tuấn Miên có thể ẩn nấp chỉ có trụ sở KS, căn hộ cậu ở trước khi sống cùng hắn đã bị hắn kiểm soát chặt chẽ.

Câu đầu tiên khi Thế Huân bước vào văn phòng của Chung Nhân cũng không ngoài dự đoán lắm:

"Giao Kim Tuấn Miên ra đây."

Bốn ngày là quả đủ cho Chung Nhân cạy miệng Tuấn Miên mà khoảng thời gian từ rạng sáng đến sáng cũng quá dư cho Thế Huân tìm ra nguyên nhân Tuấn Miên rời khỏi.

Rõ ràng là lừa gạt tình cảm của Tuấn Miên lại bày ra bộ dạng như bị cướp người yêu, còn quên mất bản thân hắn đang đứng ở đâu. Chung Nhân nhếch mép khiêu khích Thế Huân.

"Không."

"Tôi có chuyện muốn nói với em ấy. Giao ra!"

Thế Huân bước đến gần, nắm lấy cổ áo Chung Nhân kéo lên, liền bị nó gạt phắt ra.

"Cậu thì có tư cách gì?"

Ném máy ghi âm về phía Thế Huân, Chung Nhân tặng cho hắn thêm một cú đấm. Nghe đi, nghe cho kỹ xem Tuấn Miên đã đau lòng đến mức độ nào rồi kiếm cho ra cách để hành xử chứ đừng mơ việc KS giao người.

"Ngô tổng, mối quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi. Tôi không muốn gặp lại cậu. Vĩnh viễn."

Khác với bộ dáng suy nhược, giọng Tuấn Miên từ máy ghi âm vang lên hữu lực mà dứt khoát. Khi nói ra lời này, cậu đã phải suy nghĩ thật nhiều, cũng đau lòng thật nhiều. Sở dĩ phải nói gián tiếp là vì Tuấn Miên biết nếu cậu đứng trước mặt Thế Huân sẽ chẳng có khí thế này. Cậu ở trước mặt hắn đủ mất mặt rồi, không cần chuốc thêm nữa.

Một lời này như bản án tử hình dành cho Thế Huân, biến hắn từ trạng thái nôn nóng lo lắng trở thành giận dữ. Đối với hắn, Tuấn Miên hiểu lầm đều có thể đánh hắn, đấm hắn, có thể chiến tranh lạnh, có thể trốn tránh nhưng tuyệt nhiên không thể cắt đứt mà chưa rõ mọi chuyện. Nói trắng ra, Thế Huân chấp nhận chịu hình phạt chứ chẳng chấp nhận chịu án oan.

Nhìn thấy gân xanh nổi trên trán Thế Huân, bàn tay như muốn bóp nát máy ghi âm ra thành từng mảnh vụn, Chung Nhân mới cười nhạt. Bạc tình mà cứ tỏ vẻ chung tình, cần người thương hại lắm sao.

"Tấm vé chơi qua đường hết hạn rồi. Mời Ngô tổng kiếm trò chơi khác, Kim Tuấn Miên bây giờ trở về là người của tôi."

Đối với KS, Tuấn Miên là thành viên vô cùng cần thiết, dẫu có chút lười biếng cơ mà mọi việc đều giỏi. Cho hắn 'mượn dùng' Tuấn Miên bao lâu nay đã đủ lắm rồi. Đợi tâm lý cậu ổn định trở lại, Chung Nhân chắc chắn sẽ lại đề bạt cậu vào chức vị cao hơn nữa.

Tuy nhiên, cái cụm từ "người của tôi" lọt vào tai Thế Huân không hề mang ý nghĩa như Chung Nhân đang nghĩ, hắn liền thô bạo vật người đối diện xuống sàn, vứt lại câu hăm dọa rồi rời đi.

"Cậu với Kim Tuấn Miên, cứ chờ đó đi."

Chung Nhân ở đây còn chưa hiểu lý do vì sao mình bị đo ván thì Thế Huân đã tự bổ não bằng hàng nghìn cảnh tượng Tuấn Miên nằm dưới thân thằng đàn ông khác rên rỉ.

Con mẹ nó, người của Ngô Thế Huân cũng dám động đến, Kim Chung Nhân đó thật sự nghĩ làm chủ được Kim gia là có thể vừa muốn Khánh Thù vừa muốn loạn luân cùng anh họ được rồi à? Chán sống.

Tăng vận tốc xe, Thế Huân nhanh chóng về đến nhà, tắm mình trong hơi men. Chưa bao giờ hắn thèm rượu như thế này, mùi vị cồn mạnh mẽ va đập với trí não tẩy sạch toàn bộ những thứ dơ bẩn, thay vào đó là nụ cười của Tuấn Miên, là khi Tuấn Miên nhõng nhẽo, là cách Tuấn Miên thưởng thức món ăn, là Tuấn Miên biến thành con thỏ hồng mỗi lần nói yêu hắn.

Đêm hôm trước, rõ ràng vẫn rất tốt như vậy, Tuấn Miên vẫn còn nhỏ giọng nỉ non "nhớ anh", bây giờ lại sắp lăn giường cùng kẻ khác, không cho hắn bất cứ cơ hội giải thích nào cả. Đời có phải quá khốn nạn?

Đúng vậy, câu "chơi qua đường, chán rồi bỏ" do hắn đánh từng chữ, hắn không chối nhưng trong đầu hắn chưa từng có ý định để Tuấn Miên rời khỏi. Ngược lại, hắn muốn độc chiếm cậu, ngay cả bạn bè, hắn cũng không muốn cho bọn họ nhìn thấy Tuấn Miên xinh đẹp của hắn. Vậy nên mới chối rằng cậu chẳng phải người yêu.

Hối hận? Thế Huân sẽ không. Người hắn muốn nhất định chỉ thuộc về hắn.

Từng chai lại tiếp từng chai, rượu rót vào bao tử rỗng tuếch khiến cho Thế Huân mau chóng chếnh choáng. Trong đầu chỉ còn vang vọng ý nghĩ:

"Giam Tuấn Miên cho riêng mình."

Đợi hắn tỉnh dậy, nhất định sẽ giam Tuấn Miên cho riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip