- 14 -
- 14 -
Sau khi nhận được tin nhắn nặc danh, Chung Nhân liền tức tốc chạy đến khu chung cư cao cấp ở phía Tây thành phố. Chẳng mấy chốc, có dáng người khập khiễng bước ra, trông bộ dạng vô cùng thê thảm. Mái tóc đầy chất dịch nhầy đã muốn khô lại, quần áo nhăn nhúm, gương mặt trắng bệch hồn siêu phách lạc.
Chung Nhân nhanh chóng bước xuống xe, đỡ lấy Tuấn Miên. Có vẻ cậu còn chưa nhận thức được nó là ai nên hành động có chút chống cự.
"Anh?"
"Ừ."
Tiếng gọi lôi kéo sự chú ý của Tuấn Miên, cậu ngước mắt lên nhìn người đối diện, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp rồi ngoan ngoãn lên xe để Chung Nhân chở về.
Cả quãng đường đi, bầu không khí im phăng phắc, nghiên về phần nặng nề, Tuấn Miên đang nhắm mắt tựa hồ vì quá mệt mỏi mà thiếp đi cơ mà Chung Nhân quen cậu quá lâu để hiểu cậu vẫn còn thức. Những chuyện xảy ra tại nhà Thế Huân, nó không biết chính xác nhưng cũng lờ mờ đoán ra được.
Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, kẻ ngoài cuộc như Chung Nhân chẳng có đặc quyền gì phán xét. Chỉ là Thế Huân có phải hay không quá tàn nhẫn với Tuấn Miên rồi? Nể một chút chuyện cậu từng làm hắn vui vẻ để tha cho cậu một con đường nhỏ khó lắm hay sao mà phải ép cậu đến mức này?
Dẫn Tuấn Miên vào trụ sở KS, rồi lại dẫn cậu trở về phòng mình, Chung Nhân còn phải ở bên cạnh giúp đỡ Tuấn Miên gội đầu để tẩy đi bộ dáng nhớp nháp hiện tại. Với tinh thần suy sụp thế này, thực lòng mà nói chẳng biết bao giờ cậu mới ý thức được bản thân vẫn còn bám đầy sự dơ bẩn để mà đi tắm.
Vì sợ Tuấn Miên nghĩ quẩn mà không ngủ được, Chung Nhân dụ dỗ cậu uống ít nước có pha thuốc an thần. Bên cạnh đó, nó mở thêm nhạc không lời nhè nhẹ để Tuấn Miên có thể thư giãn. Hy vọng cậu ngủ qua đêm này, lòng có thể vơi đi chút buồn phiền.
Chỉ là Chung Nhân không ngờ được rằng lần này Tuấn Miên thiếp đi lại miên man hơn một ngày. Lúc cậu tỉnh dậy, mọi chuyện đã chẳng thể cứu chữa, Ngô tổng Ngô Thế Huân phát lệnh truy nã điệp viên cao cấp của tổ chức KS - Kim Tuấn Miên.
Tất cả mọi người gần như nháo nhào trước sự kiện này, mà KS cũng chao đảo, bởi vì quyền sinh sát Tuấn Miên không còn nằm trên tay họ nữa. Chung Nhân bị bức đến mức này, đành đẩy Tuấn Miên lên chiếc taxi ven đường, nhét tiền mặt vào tay cậu và dặn dò.
"Đợi khi em ổn thỏa mọi chuyện với SH sẽ đem anh trở lại. Bây giờ thì tuyệt đối không được về KS, tuyệt đối không được liên lạc với em và hãy trốn đến một nơi khó ai kiểm soát. Nhớ chưa?"
Tuấn Miên vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Đến khi cậu hiểu cái quái gì đang diễn ra thì cũng đi được mấy vòng thành phố rồi.
Cuối cùng, Tuấn Miên lựa chọn dừng chân tại một quán bar không quá sang trọng, nơi mà theo cậu, chẳng ai kiểm soát nổi.
.
Tuấn Miên biệt tích đi bẵn một tuần, cả giới điệp viên này mỗi ngày đều sôi sùng sục bởi vì Ngô tổng gần như hóa điên. Hắn gán tội, cho người lục soát toàn bộ trụ sở KS, đi ra đi vào đều phải có kiểm duyệt của hắn. Chưa kể đến việc mỗi ngày hắn cùng Chung Nhân một chọi một trên bàn phòng họp đo xem khí thế lớn hơn. Cuộc đối thoại chán chường chẳng có điểm kết thúc cũng chẳng có điểm mở đầu.
"Kim Tuấn Miên đang ở đâu?"
"Tôi không biết."
"Đừng đại trí giả ngu. Kim Tuấn Miên đang ở đâu?"
"Này, tôi hỏi thật. Cậu kiếm anh ấy về làm gì? Muốn cưỡng bức, muốn làm tình? Thiếu gì người sẵn lòng leo lên giường của cậu, tại sao cứ phải là anh ấy?"
"Chuyện riêng của tôi và Tuấn Miên, không cần cậu xen vào."
"Ồ, thế thì tìm Tuấn Miên cũng là chuyện riêng của cậu, tôi sẽ không xen vào."
Rồi Thế Huân và Chung Nhân trừng mắt nhìn nhau, chẳng bao lâu lại lặp lại đoạn đối thoại không khác gì đoạn ở trên. Thỉnh thoảng Chung Nhân còn tốt bụng nhắc khéo Thế Huân rảnh rỗi như vậy thì nên bỏ sức vào kiếm Tuấn Miên có vẻ sẽ hiệu quả hơn. Dù gì cậu cũng là điệp viên cao cấp, kỹ năng sinh tồn, ẩn nấp chẳng hề kém cạnh ai.
Thật ra có một điều Chung Nhân không hề biết, chính là mọi hoạt động của SH đều bị đình trệ theo lệnh Thế Huân, tất cả nguồn nhân lực đều phải dốc hết lòng moi cho ra chỗ Tuấn Miên đang ẩn nấp. Nhưng bảy ngày rồi vẫn không có tin tức làm cho nội tâm Thế Huân ngày càng nóng nảy.
Đáng ra đêm hôm đó, Thế Huân phải giữ Tuấn Miên lại, giam cậu vào lồng ngực để cậu nghe nhịp đập con tim hắn đang nhói lên từng hồi vì cậu.
À, không đúng, không đúng, đáng ra ngay cái hôm Tuấn Miên dỗi hờn, hắn phải đứng ở KS cầu xin cậu ra mặt, giải thích mọi chuyện hiểu lầm chứ chẳng phải tức giận đùng đùng bỏ đi rồi lại kiếm cách trút giận vào cậu.
Ngô Thế Huân chẳng khác gì một thằng tồi cả, đúng vậy một thằng tồi vẫn luôn mong khi tỉnh dậy, có thể nghe tin Tuấn Miên bình an.
Ngày thứ tám.
Ngày thứ chín.
Ngày thứ mười.
Ngày thứ mười, Kim Tuấn Miên vẫn ngồi trong quán bar ở cái xó xỉnh nào đó ngay cả cậu cũng không nhớ rõ, mân mê ly rượu màu đỏ chát. Mấy ngày nay chẳng ngày nào Tuấn Miên thanh tỉnh cả, uống rồi ngủ, ngủ dậy rồi uống, nếu không thì làm sao cậu có thể chịu được nỗi đau đang còn âm ỉ trong tim.
Ở đây ấy, ngoại trừ việc chẳng thấy được ánh mặt trời ra thì cái gì cũng tốt, đặc biệt là còn có mỹ nhân bồi bên cạnh. Hôm nay, Tuấn Miên chọn một cậu trai dáng người nhỏ nhắn và nước da trắng ngần, đôi mắt một mí rũ xuống khiến người ta muốn nuông chiều.
"Này nhóc, em tên gì?"
Giọng Tuấn Miên mang theo men say kéo dài nhừa nhựa, cậu nhóc vừa nghe xong lại sợ đến đứng hồn, bàn tay đang rót rượu cũng run rẩy.
"Em tên Tiểu Bạch."
Trong số các mỹ nhân bồi rượu cậu, cậu nhóc này làm Tuấn Miên ấn tượng nhất, khí chất sạch sẽ hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
"Sao lại đi làm cái nghề bán thân này?"
Nói trắng ra thì Tuấn Miên bao trai để lăn giường chứ không phải để nói chuyện. Chỉ là cậu thích vung tiền thế thôi chứ chẳng có sở thích thượng ai.
Cậu nhóc có vẻ không muốn tiếc lộ đời tư của mình nên cứ mím môi, Tuấn Miên cũng chẳng làm khó làm gì.
"Không muốn nói thì đừng nói. Thế em biết vào đây người ta sẽ làm gì em không?"
Thấy cậu nhóc gật đầu, Tuấn Miên khẽ cười.
"Thế em biết điều đó có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu nhục nhã không?"
Cậu nhóc tiếp tục gật đầu nhưng lần này môi lại mở ra như muốn nói gì đó, Tuấn Miên liền nhướng mày ra hiệu.
"Bọn họ nói với em, anh cũng làm nghề này nhưng cao cấp hơn chút."
Lúc Tuấn Miên còn thanh tỉnh, môi sẽ chẳng hé ra chữ nào nhưng chỉ cần cậu say, "Ngô tổng", "Thế Huân" đều nhắc đến, nhắc rất nhiều. Vậy nên dần dần xuất hiện lời đồn đoán vị quý nhân này là "tiểu bảo bối" của nhà nào đấy, lâu ngày nảy sinh tình cảm với "chủ nhân" nên bị ruồng bỏ.
Mà cậu nhóc này cũng gan lắm, dám hỏi ra mấy câu như thế, may mà gặp Tuấn Miên đấy chứ gặp người khác là tiêu rồi.
"Em nghĩ sao?"
"Anh trông giống thiên thần hơn..."
Tuấn Miên bật cười khi nghe Tiểu Bạch nói câu này. Về cơ bản thì người kia cứu cậu về cũng từng bảo y như vậy, một lời ngon ngọt dụ cậu sa vào. Nhớ đến hắn, cậu lại buộc miệng nói ra một câu.
"Mười ngày rồi, Ngô tổng làm việc quá chậm."
Tiểu Bạch còn đang ngơ ngác chưa hiểu Tuấn Miên đang nói gì thì cánh cửa đã bật ra. Người vừa xuất hiện thân hình cao lớn mà lạnh lùng, giọng nói trầm trầm tựa âm thanh từ địa ngục vọng lên.
"Phải, tôi cũng thấy thật chậm."
Bầu không khí bắt đầu biến hóa kỳ diệu, Tiểu Bạch tự dưng cảm thấy mình bị thừa ra trong căn phòng này, còn lúng túng chưa biết phải ở lại hay đi ra thì "thiên thần" đặt vào tay cậu chiếc danh thiếp.
"Tuổi em chắc cũng không lớn, làm nghề này cũng chưa được bao lâu đâu nhỉ? Nếu muốn rút lui thì liên lạc với số điện thoại này. Lương chắc chắn không bằng ở đây nhưng điều kiện tương lai tốt hơn nhiều. Suy nghĩ cho kỹ. Giờ thì đi ra đi, kẻo lại gặp phải cảnh bỏng mắt."
Đợi Tiểu Bạch ra khỏi phòng, Tuấn Miên mới tà tà liếc mắt nhìn Thế Huân rồi lại lắc ly rượu sóng sánh trên tay.
"Ngô tổng mau đến đây thay thế mỹ nhân bồi rượu cho tôi nào."
Ấy thế mà Thế Huân đến thật. Hắn ngồi sát bên Tuấn Miên, một tay ôm eo để cậu ngã vào người hắn, một tay rót rượu.
Hơi ấm từ cơ thể Tuấn Miên làm lòng Thế Huân bớt đi phần gánh nặng. Mấy ngày qua, hắn thật sự cuống cuồng tìm bảo bối của mình, tìm để chắc rằng cậu bình an.
Cả hai cư xử tựa như chưa từng giận dỗi hay hiểu lầm, từng hành động thân mật đều dịu dàng, lại không quá khích. Mãi cho đến khi Tuấn Miên ngã xuống vì say, Thế Huân mới hôn lên má cậu, cắn nhẹ lên đôi môi vương đầy vị cồn rồi mới cõng cậu lên lưng, đưa về nhà.
Vừa bước ra cửa đã thấy cậu nhóc ban nãy lóng ngóng đứng đợi, Thế Huân khẽ nhíu mày, định bỏ đi thì giọng nói nhè nhẹ phát ra:
"Anh ấy..."
Thật ra ban nãy Tiểu Bạch hơi muốn ở lại hơn, người đàn ông với gương mặt sắc lạnh đó có vẻ rất lợi hại khiến cậu nhóc thấy lo cho an toàn của Tuấn Miên. Nhưng luật lệ ở quán không được can thiệp vào chuyện riêng tư của khách hàng, Tiểu Bạch mới đứng ở cửa chờ để có gì báo cáo cho kịp.
"Nếu em ấy đã muốn giúp cậu thì tốt nhất cậu đừng làm em ấy thất vọng."
Để lại một câu nói hăm dọa, Thế Huân mang Tuấn Miên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip