- 2 -
Kim Tuấn Miên năm nay 25 tuổi, là điệp viên cao cấp của tổ chức KS, cánh tay trái đắc lực của ông chủ Kim Chung Nhân. Chức nghiệp hóa trang thành tiểu thư sang chảnh trà trộn vào các bữa tiệc, xâm nhập vào các căn hộ cao cấp để nghe lén và đánh cắp tài liệu. Từ khi được đào tạo đến bây giờ, thi hành nhiệm vụ chưa từng thất bại, tất nhiên, ngoại trừ ngày hôm qua.
Theo thói quen, Tuấn Miên tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng. Từng bộ phận trên cơ thể đều mỏi nhừ, đặc biệt là môi, đầu ngực, hông và mông – những nơi bị lạm dụng quá đà. Còn chưa kể đến mùi mồ hôi chua lét cùng sự dính dấp bên trong. Ngay cả tóc giả cũng không gỡ ra giúp cậu.
Chết tiệt, tên khốn Ngô Thế Huân dùng xong rồi vứt sang một bên như thế à?
Có phải thấy Tuấn Miên hơi bị dửng dưng sau khi bị cưỡng bức? Chứ chẳng lẽ bây giờ cậu phải khóc lóc, ỉ ôi, ấm ức các thứ sao? Cậu cũng là thằng đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất làm mấy trò đó cho ai coi? Còn không bằng dưỡng sức rồi xách dao đi chém Thế Huân nghe còn hay hơn ấy. Cơ mà bây giờ cậu phải đi lấy cái đống tinh dịch này ra khỏi cơ thể trước khi chúng làm đau ổ bụng của cậu nữa.
Định dùng hết sức bình sinh để ngồi dậy thì có một lực nhất bổng Tuấn Miên lên, hướng đến phòng tắm mà đi. Thế Huân bắt cậu chống tay vào thành bồn tắm, rồi một tay cầm lấy vòi nước, một tay hướng đến hậu huyệt sung tấy mạnh mẽ chọc ngoáy để lôi cái thứ bẩn thỉu của hắn ra khỏi cơ thể cậu. Cả quá trình vừa đau vừa sướng khiến Tuấn Miên có chút bực bội, bị người ta đối xử thô bạo như thế mà vẫn phản ứng được.
Xong việc, Thế Huân nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm mặc kệ Tuấn Miên nằm trong bồn thở dốc với tình trạng bán cương. Bởi vì hôm qua đã quá kịch liệt, cậu sáng suốt quyết định dập tắt ngọn lửa dưới thân bằng nước lạnh đồng thời tắm rửa sạch sẽ. Trên bụng, trên đùi đều nhớp nháp tinh dịch, cậu phải mất hơn nửa tiếng để tẩy hết sự tanh tưởi ám vào cơ thể.
Lúc Tuấn Miên bước ra khỏi nhà tắm, Thế Huân đang ngồi tựa vào thành giường rít từng hơi thuốc. Những tia sáng đầu tiên của ngày mới hắt vào gương mặt và cơ thể nửa kín nửa hở không giúp hắn ấm áp lên tí nào mà còn lạnh lùng và tràn ngập sự nguy hiểm, tựa như một vị chúa tể cao cao tại thượng.
"Lại đây."
Giọng nói từ tính kêu gọi Tuấn Miên chậm rãi bước đến.
"Mặc vào."
Thế Huân đưa cậu độc chiếc áo sơ mi trắng, to và rộng đến mức làm cơ thể nhỏ bé của cậu càng nhỏ bé hơn. Kích cỡ thế này, hẳn là áo của hắn. Cũng phải, nhà người ta kiếm đâu ra đồ phù hợp với cậu. Mặc tạm vậy.
Đợi Tuấn Miên gài hết nút áo cuối cùng, Thế Huân kéo cậu ngã xuống giường, vỗ về nhè nhẹ.
"Ngủ đi."
Hôm qua, bị ngược đãi đến gần rạng sáng, Tuấn Miên chắc rằng bản thân chỉ vừa ngủ được vài tiếng, lại vì sự dơ bẩn khó chịu mà tỉnh giấc. Cho nên hiện tại, khi cơ thể hoàn toàn sạch sẽ, thoải mái, chăn gối cũng không còn ám mùi mồ hôi, thêm nguyên nhân chủ quan là được nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của ai kia, cậu nhanh chóng thiếp đi. Rất mệt, thật sự rất mệt.
.
Lần nữa, Tuấn Miên mơ màng tỉnh dậy đã là ban trưa, trên giường chỉ còn mình cậu. Thế Huân hẳn đang ở trong bếp bởi vì mùi thức ăn thơm phức đánh thẳng vào cái bụng reo inh ỏi của cậu đây. Tên đáng ghét đó rõ ràng cố ý mở cửa phòng để cậu bị đánh thức mà.
Lếch cái thân nhức mỏi hướng về phía phòng bếp, Thế Huân xắn tay áo, mặc tạp dề chiên xào nấu nướng hệt những người ông chồng mẫu mực luôn được ca tụng trong mấy quyển sách về cuộc sống chị em phụ nữ. Theo đó, tình tiết tiếp theo phải là cậu đến ôm hắn từ sau lưng, cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngạo linh tinh lang tang gì đó.
Đáng tiếc, cậu và hắn chẳng phải vợ chồng hay cặp tình nhân lãng mạn, vậy nên Tuấn Miên cứ mặt dày xông thẳng vào bàn mà ngồi đợi hắn. Có thực mới vực được đạo.
Chẳng mấy chốc, Thế Huân trên tay bưng những dĩa thức ăn nóng hôi hổi, đúng kiểu bữa ăn tiêu chuẩn, canh xào mặn có đủ, màu sắc thôi cũng đủ làm Tuấn Miên nhỏ nước miếng. Đợi hắn ngồi xuống ghế đối diện, cậu liền cầm đũa lên, định bụng sẽ gắp một miếng gà chiên để bổ sung năng lượng hôm qua tiêu tốn thì ngay lập tức, Thế Huân vả vào cái tay đang lưng chừng trên không kia.
"Ăn cái này. Tốt cho mông cậu."
Nhìn tô cháo và dĩa rau xào được đẩy về phía mình, Tuấn Miên dẩu môi lên cãi.
"Gì cơ chứ? Tôi muốn ăn, mông tôi vẫn tốt."
Ồ? Mông vẫn tốt? Thế thì cũng không cần keo kiệt với cậu làm gì, Thế Huân đẩy những món khác về phía đối diện khiến cho Tuấn Miên vui vẻ mỉm cười nhưng niềm vui chưa kịp chạm tới liền bị rụt lại.
"Vậy thì cậu cứ ăn đi, ăn xong, chúng ta lại làm thêm vài hiệp. Thế nào?"
Hự, được rồi, mông cậu tốt không có nghĩa là cơ thể cậu cũng tốt để chịu đựng sức ép từ hắn.
Tuấn Miên không thèm đếm xỉa đến mấy cái đĩa thức ăn đẹp mắt nữa, ngoan ngoãn lấy muỗng múc từng thìa cháo bỏ vào miệng. Hương vị giống như trong tưởng tượng, ngon hơn cậu tự nấu mỗi ngày nhiều lắm, ngoại trừ cái mùi gừng cay xè xông lên đến mũi.
Đợi ăn xong, người dọn dẹp, rửa bát đũa vẫn là Thế Huân, còn Tuấn Miên thì mãn nguyện ngồi trên ghế xoa cái bụng căng tròn của mình. Thấy cậu vui vẻ như vậy, hắn cũng chỉ trêu chọc.
"Dính bầu rồi? Đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Chưa kịp nhảy đổng lên chửi thì cái tên thần kinh Ngô Thế Huân đã kéo cậu vào văn phòng với cái tốc độ như muốn từng bộ phận của cậu rã ra tại chỗ. Tay hắn nhẹ nhàng mân mê chiếc điện thoại trên bàn làm việc, gợi cho Tuấn Miên chút ký ức trước cậu bất tỉnh...
Phừng. Mặt Tuấn Miên lập tức đỏ lựng, cái câu trầm thấp "Tuấn Miên đang làm tình cùng Thế Huân" lặp đi lặp lại trong đầu nhắc nhở cho cậu nhớ mình đã từng rên rỉ đến mức không thể nói được một câu nào, vô lực để hắn nhảm nhí vào máy liên lạc. Ôi, mặt mũi của cậu.
"Không được, tôi phải quay về."
Tổ liên lạc là nơi nhiều chuyện bậc nhất KS, nếu cậu mà không trở về bịt miệng bọn họ lại thì sau này không dám bước chân vào trụ sở nửa bước đâu.
Thế nhưng Tuấn Miên dường như quên mất cậu muốn về cũng phải thông qua ý kiến một người, nhà người khác đâu phải muốn đến là đến, muốn đi là đi, muốn ăn là ăn. Siết lấy phần cằm thon gọn, Thế Huân từng bước áp sát Tuấn Miên, môi nhếch lên một góc 45 độ.
"Tôi đã liên lạc với Chung Nhân, ba ngày sau KS sẽ cử người đến đưa cậu về."
Đột nhiên, Tuấn Miên nhớ tới phần thông tin về Thế Huân mà mình đã đọc qua, "Chưa từng có ai đem động vật vô hại so sánh với Thế Huân", và một trong những dẫn chứng để chứng minh luận điểm đó là người dám xâm phạm vào tổ chức của hắn không bị bỏ tù cũng sống dở chết dở. Giờ hắn còn dùng từ "đưa về", cậu tự đi về thì bị gì hay sao mà phải đưa về cơ chứ.
Thật sự đáng sợ, sáng giờ, cậu quá vô tư rồi thì phải.
"Cậu... cậu định làm gì."
Nhìn con mồi run rẩy chỉ khiến trái tim của người thợ săn phấn khích, Thế Huân bật cười khanh khách, miết lấy cằm Tuấn Miên, hôn nhẹ lên đó.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn sẽ toàn vẹn đi ra. Giờ thì hãy đảm bảo không được biến mất khỏi tầm mắt tôi."
Và cái không được biến mất chính là hắn làm thức ăn, cậu phụ; hắn làm việc, cậu ngồi đó đọc sách; hắn tắm, cậu đi chà lưng hộ; hắn ngủ, cậu làm gối ôm. Vi phạm sẽ tùy theo tình huống mà xử lý nặng nhẹ. Ví như hồi Thế Huân đi vệ sinh, Tuấn Miên lịch sự ở ngoài, thế là cuối cùng bị hắn làm cho bắn tại chỗ. Hay là cái đêm thứ hai ngủ chung phòng, cảnh tượng hai thằng đàn ông ôm nhau ngủ rất kỳ cục nên Tuấn Miên đề nghị cậu nằm dưới sàn là được nhưng hắn lại bảo rằng lúc ngủ có bao giờ mở mắt đâu, phải ôm mới quản được cậu, lý lẽ hợp lý đến thế cậu nào dám cự tuyệt mà cũng không thiệt thòi lắm bởi vì cậu phát hiện ra mình an giấc hơn bình thường rất nhiều.
Có lần khác trong lúc kiếm chủ đề nói chuyện cho đỡ chán, Tuấn Miên đã thử thăm dò xem một người đứng đầu tổ chức như Thế Huân thì chẳng cần bước ra khỏi nhà hay sao. Và hắn trả lời một cách cậu chỉ còn có thể nghiến rang nghiến lợi.
"Giam một kẻ trộm trong nhà không ở nhà để trông chẳng lẽ phải đợi bị trộm hết rồi mới quay về?"
Rồi Tuấn Miên lại thử dụ dỗ Thế Huân dẫn đến công ty, cậu ngoan ngoãn không chạy lung tung đâu, hẳn liền hỏi lại:
"Cậu ra đường liền bỏ chạy, tôi rượt theo quật cậu xuống rồi còng tay lại. Lúc đó, cậu hét lên rằng bị bắt nạt, dân tình sẽ theo phía tôi sao?"
Như đoán được âm mưu của cậu, hắn cắn lên phần cổ trắng nõn để lại một dấu vết đỏ rực.
"Đừng mơ đến chuyện bỏ trốn."
Tuấn Miên lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều nhưng lại yêu cầu Thế Huân không được xưng hô ngang hàng như thế, phải kêu "anh", dù gì cậu cũng lớn hơn hắn tận ba tuổi. Thế là Thế Huân cười một nụ cười thật thân thiện.
"Cái mặt búng ra sữa, thân thủ chưa bằng ai, kỹ năng trên giường cũng kém. Xứng cho tôi gọi bằng anh sao?"
Tốt lắm, Tuấn Miên thật sự muốn tặng hắn danh hiệu "Đệ nhất nói xóc nói mỉa nói xéo".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip