- 7 -


Lúc Tuấn Miên tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng, khó có thể xác định chỗ này là đâu nhưng cậu chắc chắn rằng đây không phải nhà Thế Huân.

Ban nãy, bị bọn chúng vây đánh, sau đó còn bị tên Hoàng Tử tát cho một cái vì tội cầu cứu. Cơ mà thật lòng Tuấn Miên rất vui, tên ngu đó còn hiếu thắng đến mức gọi đến khiêu khích Thế Huân. Cậu cũng không biết vì sao lại tin tưởng hắn đến vậy, thậm chí còn có sự ỷ y vô kể vào hắn.

Tỉnh táo hơn một chút, Tuấn Miên nhận ra tên họ Hoàng vẫn đang nhìn chăm chằm cậu bằng ánh mắt dâm loạn. Trông cậu chẳng khác gì con khỉ bị khóa tay khóa chân, bất lực nằm trên giường mổ đợi tay bác sĩ già đời đến nghiên cứu.

"Tỉnh dậy rồi sao? Vậy bắt đầu thôi."

Nói rồi, Hoàng Tử bước đến gần, dùng hết lực tay xé đôi áo đầm Tuấn Miên đang mặc. Cả căn phòng rơi vào sững sờ.

Da trắng như thế, môi mọng như thế, mặt xinh như thế, chân dài như thế, cuối cùng lại là một thằng con trai. Ngay cả Hoàng Tử cũng chưa tin vào mắt mình, tay chạm vào vùng ngực bằng phẳng đó, cảm giác không tệ, là đồ thật rồi. Bên trên còn có dấu hôn đỏ ửng, nhìn chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật cả.

"Mẹ nó, cơ thể này sinh ra là để đàn ông đè. Thằng đàn ông của mày chắc sung sướng lắm nhỉ?"

Tự dưng Tuấn Miên lại nhớ về ngày đầu tiên gặp Thế Huân, trước khi hắn cưỡng bức cậu, cũng nói một câu như thế. "Sinh ra là để đàn ông đè"? Có để đàn ông đè thì cũng chỉ dành cho Ngô Thế Huân, một bao gạo ngu ngốc cũng đòi hưởng thụ sao? Có mà mơ.

Lợi dụng lúc Tuấn Miên đang thất thần nằm im, tên họ Hoàng lập tức lao vào mút mát cơ thể mềm mại. Hai bàn tay cũng không nhịn được mà vuốt ve rồi sờ nắn vùng eo, mông, đùi trơn láng.

Chỉ là ngay khi Hoàng Tử nghĩ rằng mình sắp chiếm đoạt được một chàng trai xinh đẹp thì Tuấn Miên lại bất chấp xích sắt níu giữ mà vùng vẫy, đập vào người hắn ta. Cảm giác tốt đẹp bị phá hủy, Hoàng Tử chẳng hề nương tình tát cậu một cái mạnh để cảnh cáo sự chống đối.

Thế Huân bước vào, chính là nhìn thấy cảnh tượng này. Âm thanh chát chúa đập vào tai khiến hắn không kìm được lòng mà quật tên khốn đó xuống sàn, đá cho hắn thêm vài cái rồi lại lấy chiếc áo khoác của mình, bọc quanh cơ thể Tuấn Miên, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bước ra khỏi nơi dơ bẩn này.

Khác với tình trạng kiên cường ban nãy, vừa ngã vào lòng Thế Huân, ngửi được mùi hương quen thuộc, Tuấn Miên lập tức bật khóc, bao nhiêu sợ hãi bắt đầu tuôn ra.

"Huân?"

"Ừ."

"Anh đến rồi?"

"Ừ, tôi đến rồi."

Cả đoạn đường về nhà, Tuấn Miên cùng Thế Huân cứ lặp lại một đoạn đối thoại như thế. Nhìn người trong lòng khóc đến mặt mũi đỏ bừng, hắn hận không thể băm tên khốn ấy ra thành một đống thịt nát nhừ rồi đem cho chó ăn.

Nói đến nói đi thì vẫn là tại Thế Huân trước tiên. Nếu không phải hắn ép cậu phẫn nữ trang thì sẽ không gặp chuyện bất trắc này. Tuấn Miên của hắn vốn là để nâng niu, không phải để hắn hoặc bất kỳ ai khác tổn thương.

Đặt Tuấn Miên xuống giường, Thế Huân tự tay pha nước ấm rồi mới quay lại bồng cậu đến phòng tắm.

"Trưa giờ còn chưa kịp ăn gì. Tắm rửa nhanh một chút, tôi dẫn em ra ngoài."

Nhưng là Thế Huân chờ ở ngoài gần một tiếng đồng hồ mà Tuấn Miên vẫn chưa bước ra khiến hắn bắt đầu lo sợ. Nhẹ nhàng đến gõ cửa, bên trong vẫn có tiếng nước đều đều, hắn khẽ cau mày xông vào. Đúng như dự đoán, Tuấn Miên đang ra sức chà rửa cơ thể mình, làn da mỏng manh manh muốn phồng rộp lên trước sự thô bạo từ chủ nhân nó. Cậu bị ám ảnh bởi những động chạm kia, cảm thấy dù dùng bao nhiêu xà bông, tẩy bao nhiêu lần cũng chưa thể làm bản thân sạch sẽ.

Lòng Thế Huân nhìn thấy cảnh tượng này liền thắt lại, hắn bất chấp dòng nước đang xối làm ướt cơ thể, tiến lại gần hôn lấy đôi môi hồng nhuận. Không mạnh mẽ như mọi khi mà nhẹ nhàng liếm láp an ủi Tuấn Miên, rồi trượt xuống phần cổ phẳng phiu, tạo vệt hồng ngân che mất những dấu vết vừa qua. Lúc này, Tuấn Miên lại giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn.

"Đừng. Huân. Đừng mà."

"Tại sao?"

Khẽ thở dốc, Thế Huân hỏi ngược lại, chính là muốn cậu bày tỏ lòng mình với hắn. Nếu không, sau này cả hai sẽ có khoảng cách khó mà hàn gắn nổi.

"Huân, tôi dơ bẩn rồi."

Thấy Thế Huân mãi không chịu dừng hành động kích thích mà cậu cũng sắp chẳng trụ nổi dưới sự nhiệt tình của hắn nên đã buông ra câu nói này. Dù cho chưa bị tên kia chiếm đoạt nhưng hắn ta cũng đánh dấu lên cơ thế cậu, hơi thở của hắn vương vấn khắp những nơi hắn đi qua, Tuấn Miên có làm cách nào cũng không thể khiến biến bản thân mình sạch sẽ như cũ, không thể khiến cậu chỉ thuộc về Thế Huân. Rồi hắn cũng sẽ chê bai sự dơ bẩn nhớp nháp này, từ từ ghét bỏ cậu.

Cuối cùng, Thế Huân thật sự dừng lại, dừng lại để nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trầm ấm nhả ra từng chữ đánh vào tâm Tuấn Miên.

"Dù chuyện gì xảy ra, Kim Tuấn Miên vẫn luôn là thiên thần thuộc về Ngô Thế Huân."

Trong sáng, thuần khiết và thánh thiện là những tính từ mà người ta luôn nghĩ đến khi nhắc đến từ "thiên thần". Và Thế Huân đã dùng từ "thiên thần" gắn cho Tuấn Miên. Vế còn lại mang tính chiếm hữu cực mạnh.

Chỉ một câu đơn giản như thế, Tuấn Miên lần nữa bật khóc, ôm lấy Thế Huân, lại bắt đầu màn dạo đầu. Hắn hôn, đánh dấu, khẩu giao rồi chiếm lấy cơ thể cậu, từng bước của hắn mang đầy nét dịu dàng. Cả hai dường như chưa từng làm tình một cách nhẹ nhàng như thế này, nhẹ nhàng đến mức Tuấn Miên tưởng rằng bản thân đã tan chảy thành dòng nước đang uốn lượn quanh hắn.

Ngô Thế Huân ấy, hắn thật giống liều thuốc phiện đưa cậu đến ảo mộng thiên đường hạnh phúc, ngày càng gây nghiện khiến cậu không thể dứt ra được. Sau khi hợp đồng một năm kết thúc, cuộc sống của Tuấn Miên sẽ ra khi không còn hắn bên cạnh? Đã thật nhiều lần cậu tự hỏi bản thân câu này và cũng có nhiều đáp án xuất hiện, chỉ có điều, chúng đều gói gọn trong một câu: Sẽ rất thê thảm. Cậu quá tin tưởng và phụ thuộc vào hắn - người khác huyết thống duy nhất trên thế giới này mà cậu thân cận.

Đợi Tuấn Miên ngủ say, Thế Huân mới gửi một tin nhắn với nội dung thật 'nhẹ nhàng'.

"Tôi muốn nhận bản báo cáo tử vong của tên họ Hoàng kia sau bảy ngày gia tộc hắn bị xử có tội. Trong đó, những nguyên nhân tử vong là lỗ hậu bị người thao hỏng, mắt bị móc, từng ngón tay bị chặt và hàm bị đánh đến mức một chiếc răng cũng không còn. À, thêm mười nhát dao vào những phần mềm trên cơ thể."

Cái giá này đã quá thương tình cho kẻ dám làm Tuấn Miên tổn thương.

Khẽ ôm bảo bối nhỏ vào lòng, hôn lên đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, Thế Huân thì thầm.

"Đau lòng chết tôi rồi đấy, Miên Nhi."

.

Chiều hôm ấy, Tuấn Miên mơ về một câu chuyện từ thuở xa xưa mà cậu đã lỡ quên bén đi.

Năm đó, gia đình Tuấn Miên vẫn còn êm ấm, vỏ bọc lừa dối vẫn chưa bị phát hiện, cậu hoàn toàn là một tiểu thiếu gia tính tình khó chiều. Mấy cái ngày nghỉ hè chán òm chẳng có bạn chơi cùng nên Tiểu Miên Nhi đi quấy phá chẳng cho ba mẹ Kim làm việc. Cuối cùng, mẹ Kim chẳng biết kiếm đâu ra một thằng nhóc bé tẹo, da trắng đến phát sáng rồi ném cho Tiểu Miên Nhi chăm.

Vì lần đầu tiên tiếp xúc với em nhỏ, Tiểu Miên Nhi cũng vờ thân thiện hỏi tên chứ ai thèm quan tâm cái thằng nhóc ranh.

"Này, tên gì?"

"Hỏi làm gì?"

"Hỏi để biết chứ nghĩ hỏi làm gì?"

"Không nói."

"Gà con."

"Ai là gà cơ chứ? Đồ thỏ con."

"Thỏ con cái gì? Tôi lớn hơn đấy, mau gọi bằng anh."

"Mặt non choẹt, tính tình ẩm ương mà anh cái gì."

"Ai cho cậu nói như thế."

Nói rồi, hai cục bông nhỏ xinh lao vào đánh nhau khiến người giúp việc trở tay không kịp, phải gọi ba mẹ Kim xuống can ngăn. Thế là hai đứa nhỏ bị phạt cột tay lại với nhau, phải cùng ăn cùng tắm rồi cùng ngủ. Điều này khiến Kim thiếu gia chưa từng chia sẻ đồ với ai vô cùng khó chịu.

Qua đi mấy ngày, chẳng thấy ba mẹ Kim có ý định buông tha, Tiểu Miên Nhi mới bắt đầu thỏa hiệp. Thỏa hiệp xong bé còn tự trách mình sao không thỏa hiệp với Gà Con sớm hơn bởi vì tên quỷ nhỏ đó rất ra dáng người lớn nha. Kem hay đồ chơi đều là Gà Con mua cho bé, lúc tắm còn giúp bé chà lưng, lúc ăn thì bóc vỏ tôm hộ bé, lúc ngủ ôm bé vào lòng, còn băng bó cho bé khi bé bị ngã nữa. Nói chung, Tiểu Miên Nhi rất thích được cưng chiều như vậy đó.

Nhưng ba tháng hè qua rất là mau, khi nghe tin Gà Con phải quay trở lại Mỹ để đi học, Tiểu Miên Nhi đã khóc nức nở mấy ngày liền. Nghe bảo nước Mỹ xa xa lắm, Gà Con sẽ có bạn mới, sẽ quên mất bé. Rồi hè năm sau ai sẽ chơi cùng bé, tắm cùng bé, ngủ cùng bé? Tiểu Miên Nhi không cần người khác, chỉ cần Gà Con thôi.

Thấy mắt Thỏ Trắng sưng húp cả lên, Gà Con ôm bé vào lòng dỗ dành hè năm sau sẽ về cơ mà Thỏ Trắng có vẻ không tin lắm. Thế là Gà Con bắt chước trên phim, dán môi mình lên môi Thỏ Trắng còn ma sát nhè nhè như một lời hứa. Lúc này, Thỏ Trắng mới thôi khóc nhè cho đến tận ngày Gà Con đi mất.

Những năm kế tiếp, Gà Con luôn theo hẹn mà đến chơi với Thỏ Trắng vào mỗi dịp hè nhưng chưa lần nào gặp lại. Tin tức truyền lại rằng: Sau khi mùa hè năm đó kết thúc, ba Kim cùng mẹ Kim liên kết với tình nhân bên ngoài của họ kiện nhau ra tòa, lưỡng bại câu thương rồi tự sát tại nhà tù. Thỏ Trắng từ tiểu thiếu gia được nuông chiều biến thành đứa trẻ không cha không mẹ không nơi nương tựa.

Mà đoạn ký ức tươi đẹp cùng Gà Con lại gắn liền với sự kiện đau lòng này cho nên bị Tuấn Miên âm thầm xóa sổ đi lúc nào không hay.

Kim Tuấn Miên, đồ thất tín.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip