- Phiên ngoại 2 -
"Mẹ chồng" - một danh xưng mà bất kỳ nàng dâu nào cũng phải sợ. 'Con dâu' nhà họ Ngô không phải trường hợp ngoại lệ, chuyện càng tệ hại hơn khi cậu gặp mẹ chồng trong trường hợp vô cùng xấu hổ.
Rõ ràng ông trời không thương Tuấn Miên, rạng sáng hôm đó cậu vừa bị Thế Huân làm đến xương cốt rã rời, cả cơ thể đầy dấu vết đỏ đỏ tím tím. Ấy vậy mà ngay buổi trưa, Tuấn Miên đã được diện kiến bà Ngô trong truyền thuyết.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Tuấn Miên vẫn còn say giấc trên giường, miệng vừa lầm bầm mắng tại sao Thế Huân khiến cậu mệt mỏi như này rồi mà không chịu tự mở cửa vào nhà, muốn cậu hầu đến tận răng mới chịu sao. Lăn qua lăn lại thêm vài vòng, hơn mười phút trôi qua, Tuấn Miên mới chịu bước khỏi tổ ấm, khoác đại chiếc áo sơ mi của Thế Huân để tránh trường hợp hắn vừa nhìn thấy cậu hớ hênh lại nổi thú tính.
Bi kịch chính là người ngoài cửa không phải Thế Huân mà lại là một quý bà. Vì phép lịch sự, Tuấn Miên không thể đóng cửa ngay lập, môi mỉm cười hỏi:
"Ngài kiếm ai ạ?"
Không lập tức trả lời, bà ấy dùng đôi mắt sắc bén nhìn Tuấn Miên từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, rồi rút điện thoại gọi.
"Thế Huân, con về nhà ngay cho mẹ!"
Một câu nói nhẹ nhàng không chỉ khiến người được gọi tên cuống quít mà ngay cả Tuấn Miên cũng điếng người. Thế Huân? Mẹ? Mẹ của Thế Huân? Ngô phu nhân? Mẹ chồng!!!
Từ cuối cùng bật ra trong trí não khiến Tuấn Miên hoang mang tột độ. Bà Ngô vang xa với danh tiếng vị phu nhân khó tính bật nhất giới thượng lưu, cậu là người yêu của con bà, lần đầu gặp mặt đã để bà chờ trước cửa, lúc chào đón, ăn mặc cũng không ra thể thống gì. Kiểu này thật sự tiêu rồi, tiêu rồi, nhỡ như bà cấm đoán tình yêu giữa cậu và Thế Huân thì biết làm sao.
Trong lòng Tuấn Miên khóc ra nước mắt nhưng đối diện với bà Ngô vẫn luôn cố gắng giữ nụ cười tươi tắn, gỡ gạc hết những ấn tượng xấu ban đầu.
"Bác gái, mời bác vào nhà."
"Bác gái cái gì? Còn không tự biết vào thay đồ?"
Tự thấy bản thân chưa đỉnh đạc, còn bị người lớn ban lệnh như thế, Tuấn Miên chỉ biết vâng dạ rồi chui tít vào trong phòng, lập tức lấy chiếc điện thoại trên giường cầu cứu.
"Huân, mẹ anh..."
"Bảo bối đừng lo. Bà ấy chắc chắn sẽ quý em."
"Anh, anh không biết đâu. Em, em để bà ấy chờ, ăn mặc thiếu tươm tất, mẹ anh ghét em chắc rồi, mẹ anh sẽ cấm chúng ta yêu nhau mất."
"Nếu bà ấy cấm thật, anh về làm dâu Kim gia. Ngoan, giờ thay đồ, chọn bộ đồ em thấy thích là được."
Nghe giọng bảo bối hoảng loạn như thế, Thế Huân bên này chỉ có thể nhỏ giọng khuyên, đồng thời tăng tốc độ xe để mau chóng về tới nhà. Mà mẹ hắn cũng thật là... sao mới gặp nhau đã hù dọa con thỏ nhỏ sợ đến thế rồi.
Quay trở lại với Tuấn Miên thờ thẩn trong phòng sau khi nghe cuộc gọi từ Thế Huân, lúc này cậu không biết chọn đồ gì cho phải phép. Vì là ở nhà nên không thể đóng vest đi ra gặp "mẹ chồng" kẻo bà ấy nghĩ cậu bị điên. Nhưng cũng không thể quá xuề xòa, ít nhất phải kín đáo, đủ để che dấu vết dày đặc trên cơ thể. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tuấn Miên chọn cho mình chiếc áo sơ mi đen, khoác thêm lớp áo len cùng màu với quần tây.
Chắc được rồi nhỉ? Tuấn Miên ngắm mình trước gương, thật sự là hẹn hò với Thế Huân, cậu cũng chưa từng kỹ càng thế này đâu. Nhìn đồng hồ một chút, Tuấn Miên tính toán thời gian Thế Huân từ trụ sở SH về đến nhà rồi mới bước ra.
Ngoài phòng khách bây giờ không khí cực kỳ căng thẳng, bà Ngô cùng Thế Huân mắt chọi mắt chẳng hề cử động, chỉ khi nghe tiếng động, hắn mới buông 'vũ khí', xoay người ngoắc ngoắc tay với Tuấn Miên ý bảo cậu đến ngồi cùng mình.
Đương nhiên, Tuấn Miên sẽ ngoan ngoãn nghe thôi, chỉ là cậu vừa đặt mông xuống ghế đã có móng vuốt sói bấu lấy hông cậu vô cùng tình tứ. Hành động dường như khiến bà Ngô không mấy vui vẻ, bà liền lấy đâu ra cục giấy được vo tròn ném thẳng vào tay Thế Huân.
"Mảnh đất lần trước chiếm thành của riêng làm gì?"
Tổ chức SH là do một tay Thế Huân gây dựng nên, còn Ngô gia tương lai do hắn thừa kế lại là một trong những tập đoàn kinh doanh nhà đất lớn nhất cả nước. Cách đây nửa năm, Thế Huân âm thầm cướp đi mảnh đất kiếm ra tiền tỷ ở ven biển với lý do rất đơn giản.
"Con xây nhà tân hôn."
Bà Ngô lại lấy một cục giấy, thiếu điều còn to hơn ban nãy, chọi vào đầu Thế Huân. Cơ thể Tuấn Miên liền run lên, dựa hẳn vào người bên cạnh. Có phải hay không bà cho rằng vì cậu nên hắn hoang phí như vậy?
"Bác gái..."
Còn chưa kịp nói hết ý, bà Ngô đã quay sang liếc làm Tuấn Miên im bặt chẳng dám hó hé gì nữa. Thấy cậu như vậy, Thế Huân bật cười, thì thầm gì đó vào tai Tuấn Miên, mặt mày cậu lập tức đỏ ửng, môi mấp mấy:
"Mẹ..."
Trông bà Ngô hòa hoãn hẳn ra, Tuấn Miên thở phào nhẹ nhõm thì ra không phải do ghét cậu mà là do cậu xưng hô chưa chuẩn xác. Nhận thức được tình hình tốt hơn rất nhiều, cậu mới bạo dạn nói tiếp.
"Mẹ, con sẵn lòng góp tiền cùng Huân xây dựng lên ngôi nhà của chúng con, sẽ không để việc kinh doanh của Ngô thị..."
"Ngừng lại! Ai nói với con là ta tiếc chút đỉnh tiền đó? Ta là đến hối thúc Huân Nhi xây cho nhanh căn nhà đó, qua nửa năm rồi, ta muốn thật nhanh uống chung trà con dâu!"
Hình như tình hình có chút sai sai, bà Ngô không phải đến để cấm Thế Huân yêu Tuấn Miên sao? Sao giờ trở thành ngóng trông con dâu rồi? Tuấn Miên còn chưa kịp hiểu chuyện đầu cua tai nheo gì, bà Ngô đã nhéo lỗ tai Thế Huân, bắt hắn đứng quay mặt vào tường, hai bên tay cầm hai xô nước rồi mắng.
"Huân Nhi, ta cực kỳ thất vọng về con. Đối xử với Miên Nhi quá tệ, tại sao chỉ biết nghĩ đến dục vọng bản thân mà xem thường cơ thể người yêu thế hả? Sáng nay ta nhìn thấy bộ dáng khập khễnh của thằng bé còn xót mà con lại nhởn nhơ thế à? Đứng đó tự mà kiểm điểm cho ta."
Nói rồi, bà quay lại cầm lấy tay Tuấn Miên, khẽ vuốt tóc cậu.
"Hiền lành quá mức. Sau này, Huân Nhi quá đáng với con thì phải gọi điện thoại báo ta biết, nhớ chưa?"
Có chút thụ sủng nhược kinh, Tuấn Miên mơ màng gật đầu, lâu lắm rồi cậu mới được 'mẹ' quan tâm như thế, trong lòng cảm động không ít. Nhưng cái người đang bị phạt kia lại âm thầm bĩu môi, mẹ Ngô còn chưa biết tối qua là ai mặc đồ con thỏ hồng dụ dỗ hắn, là chân ai đã quấn lấy hông hắn, là mông ai đã nghênh hợp cùng hắn, là giọng ai đã rên rỉ cầu hắn đâu à.
Xem ra tới mẹ cũng bị vẻ bề ngoài ngây thơ của Tuấn Miên lừa dối. Thế giới thật chẳng công bằng tí nào, hắn đã bỏ công thỏa mãn người ta, giờ còn bị vu hãm là tội độ khiến người ta trở nên như vậy. Thật đáng thương!
Thế Huân bị phạt đứng đó hơn hai tiếng, công việc trễ nãi lại không được thân mật với người yêu, trong lòng vô cùng bất mãn mà lại không dám hó hé vì sợ mẹ hắn cưỡm Tuấn Miên đi mất. Hai người đó có vẻ rất hợp ý, ríu rít trò chuyện trong bếp nãy giờ không thôi. Mãi cho đến khi cơm trưa đã xong xuôi, Tuấn Miên nhẹ giọng năn nỉ bà Ngô tha cho Thế Huân thì bà mới nhớ đến thằng con trai quý tử này, liền ra bảo với hắn.
"Để Miên Nhi ra thay con chịu phạt nhé, Huân Nhi?"
Được rồi, chỉ mới hai tiếng thôi, Thế Huân sẽ không khai ra bản thân mỏi nhừ đến mức nào đâu. Để Tuấn Miên vào thế hắn thì chẳng thà hắn nhịn ăn nhịn uống đứng đây cho đến khi mẹ về mới thôi.
"Không cần, Miên Nhi và mẹ cứ ăn đi, con ở đây chịu phạt là được."
"Cũng biết xót người cơ đấy. Cùng vào ăn cơm đi, nhanh lên kẻo ta lại đổi ý."
Mẹ Ngô tràn đầy thỏa mãn trước gương mặt chân thành thà chịu khổ chứ không để Tuấn Miên nặng nhọc của Thế Huân.
Bữa trưa trôi qua im lặng, chỉ có tiếng bát đũa vang lên cực kỳ nhẹ nhàng - lễ nghi thông thường mà các hội nhà giàu thường tuân theo. Tuy nhiên điều đó chẳng giấu được bộ dạng vui sướng của Tuấn Miên, mỗi món ăn cậu nếm thử đều có hương vị vừa đủ, rất hợp khẩu vị. Tài nấu nướng của Thế Huân hẳn thừa hưởng từ người mẹ tuyệt vời này.
Món chính rồi tới món tráng miệng, kẻ nãy giờ bị phạt chưa phụ giúp được gì tất nhiên phải chịu trách nhiệm việc gọt trái cây này rồi. Thế Huân cảm thấy không vấn đề gì, có mà mẹ hắn bắt bảo bối nhà hắn làm, hắn mới khó chịu.
Bình thường nếu chỉ có Thế Huân và mẹ hắn ở chung, bầu không khí chắc chắn sẽ ngưng đọng, chẳng có tí gì giống đang trò chuyện cả. Hôm nay chỉ thêm một 'chàng dâu' Kim Tuấn Miên thì mọi sự đều thay đổi, nhắm mắt hắn cũng biết mẹ hắn ưng cục bảo bối trắng mềm xinh đẹp đáng yêu ngây thơ này rồi. Chỉ là...
"Miên Nhi, con có biết thực ra Huân Nhi đã có hôn ước rồi chưa? Ừm, giờ này chắc hẳn tin tức đã lên đến đầu đề báo chí rồi."
Đầu tiên, nghe bà Ngô nói ra chuyện này, sóng lưng Thế Huân có chút lạnh, đến hắn cũng chưa từng nghe chuyện này, làm sao có thể chứ?
Và người mất bình tĩnh đầu tiên là Tuấn Miên.
"Là... sao cơ ạ?"
Chẳng nhẽ bà Ngô thật sự giống mấy bộ phim cẩu huyết kia, đến đây ném cho cậu đống tiền và yêu cậu rời xa Thế Huân? Không, không đâu, Thế Huân là vô giá, cậu không muốn nhường hắn cho vị hôn thê của hắn đâu.
Nhìn Tuấn Miên thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin bà Ngô để hai người họ có thể tiếp tục ở bên nhau, bà chỉ cười, lắc đầu rồi nhéo lấy gò má phúng phính của cậu.
"Miên Nhi hẳn là nhớ ngày con còn nhỏ, từng có một mùa hè Huân Nhi đến chơi với con? Con giải thích cho ta xem vì sao còn rất nhiều nhà quyền quý khác có những đứa trẻ bằng con, lớn hơn con nhưng ba mẹ con lại cho Huân Nhi bé tẹo đến?"
Rồi bà lại quay qua Thế Huân.
"Con ngẫm nghĩ xem Huân Nhi? Chuyện con tìm một cậu bé gần hai mươi năm không lẽ ta là mẹ con, ta lại không biết cũng không ngăn cấm con?"
Bà nhấp một ngụm trà mới nói tiếp.
"Ngô gia và Kim gia vốn có hôn ước từ trước khi hai đứa sinh ra rồi. Đáng tiếc đều là con trai, ta vốn định hủy hôn ước nhưng mùa hè năm đó, khi Huân Nhi gặp con thì ta biết nó nhất định bám dính lấy con rồi."
Có lẽ ngay cả Thế Huân cũng cảm thấy mình bị bà Ngô đánh úp, hắn chưa từng nghĩ những chuyện xấu xa năm đó hắn làm đều có bằng chứng ghi lại. Bà Ngô bày ra cả một bàn hình ảnh, gần như là mỗi tối Tiểu Huân Nhi đều ôm ôm cục bông nhỏ, rồi lại hôn hôn gò má cục bông nhỏ, đến những ngày sắp phải chia tay còn âm thầm liếm cắn môi cục bông nhỏ. Nói chung, Tiểu Huân Nhi từ nhỏ đã có xu hướng hóa sói và cưng chiều người lớn tuổi hơn mình đến tận trời rồi.
Đây cũng mới thật sự là lý do hôm nay bà Ngô muốn đến đây, bà muốn hai đứa nhỏ này phải biết duyên nợ của chúng đã kéo dài từ khi sinh ra đến tận bây giờ, đã lỡ yêu thương nhau thì phải yêu đến cùng.
Những chuyện Thế Huân khiến Tuấn Miên giày vò đau khổ, bà chẳng trách cũng chẳng bênh. Hoạn nạn ập đến mới nhận ra chân tình, đó chẳng phải lý lẽ của đa phần mọi người sao?
Đợi bà Ngô về, Thế Huân thật muốn đem hết đống bằng chứng làm chuyện xấu của mình đi đốt nhưng mà Tuấn Miên dường như rất yêu thích chúng, cứ xem mãi không thôi.
Cuối cùng, Thế Huân phải hăm dọa dữ dội lắm, Tuấn Miên mới dời lực chú ý trở lại hắn, ánh mắt cậu loan loan cười vui vẻ, lập tức nhào vào lòng Thế Huân.
"Từ nhỏ anh đã thích em nhiều đến vậy à?"
"Ừ."
Bằng chứng sờ sờ ra đó, Thế Huân còn chối cái gì được.
Ý cười trong mắt Tuấn Miên càng sâu hơn.
"Huân à~ em thích anh hơn cả thích, yêu anh hơn cả yêu. Em thương anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip