5.

Sau khi Yoon Jaehyuk rời đi, căn phong trở về với sự cô quạnh vốn có của nó. Asahi nằm gọn trong bồn tắm lạnh lẽo, cố gắng chà xát đôi bàn tay dính đầy những vết máu đỏ thẫm đã khô đi từ khi nào.

Trong đầu em quanh quẩn chỉ toàn hình ảnh của hắn, khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén khi nhìn vào em. Người này chắc chắn không phải là Lian, chính hắn cũng đã nói như vậy.

Vậy thì rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại giống Lian đến thế? Yoon Jaehyuk? Cái tên này thực sự rất quen, em đã từng nghe qua rồi sao?

Hai bàn tay cứ thế vô thức ma sát vào nhau đến bật máu, Asahi vẫn mải chìm đắm trong những câu hỏi không có lời giải. Nhiệt độ của nước ngày càng hạ thấp, thân thể em cũng ngày một tê dại đến không mức còn cảm giác, mệt mỏi mà ngất lịm đi từ khi nào không hay.

"Tay cậu rất đẹp đó." Cậu bé năm ấy lại xuất hiện rồi. Trong cơn mê man Asahi lại gặp lại cậu ấy.

"Cảm ơn cậu! Yoon Jaehyuk."

Nhấc bổng thân người nhỏ bé ra khỏi làn nước lạnh lẽo. Cổ tay gầy yếu hằn rõ năm ngón tay của hắn, tím tái đến thảm thương. Các đốt ngón tay trầy xước vì ngâm trong nước quá lâu mà càng loét rộng ra.

Jaehyuk tặc lưỡi, có lẽ nên giữ em bên mình, dùng một ngày hai mươi tư giờ để bảo vệ đứa ngốc này. Chỉ như vậy mới có thể ngăn em ấy tự biến mình thành thảm hại thế này.

"Cho người dọn dẹp căn phòng này đi. Từ giờ em ấy sẽ ở phòng tôi."

Yoon Jaehyuk hai tay ôm chọn thân hình bé nhỏ ướt sũng mà bước về phòng. Căn phòng tối đen như mực, nhe nhóm chút ánh sáng từ màn hình theo dõi, lần mò mãi mới mở được công tắc đèn. Rất lâu rồi hắn mới sử dụng đến thứ ánh sáng này.

Đặt Asahi thật nhẹ nhàng xuống giường, trên người em bây giờ là bộ đồ ngủ mỏng manh ướt nhẹp, phải thay đồ khác không thôi em ấy sẽ cảm lạnh mất. Yoon Jaehyuk ngập ngừng không biết bắt đầu từ đâu, bàn tay gân guốc run rẩy chạm vào cúc áo nhỏ, vụng về tháo gỡ từng chiếc. Là đàn ông con trai cả thôi nhưng phản ứng của hắn lúc này thật lạ, có lẽ do sự ngại ngùng quẩn quanh trong không khí chỉ của riêng hai người chăng? Sau khi dùng hết dũng khí mở ra chiếc áo kia, Yoon Jaehyuk bất ngờ trước thân thể gầy gò của em. Dưới lớp áo mỏng từng hàng xương sườn dần lộ ra, vùng bụng phẳng mềm không có đến một ngấn mỡ. So với thân hình lực lưỡng của hắn thì Asahi thật nhỏ bé, cảm giác hắn có thể đem em bỏ gọn vào túi áo để giữ riêng cho mình hắn thôi.

Một lúc lâu sau Yoon Jaehyuk cũng đã hoàn thành xong việc thay đồ cho em. Hắn đưa tay chạm nhẹ trán kiểm tra lại thân nhiệt của Asahi, nóng quá, đúng như dự đoán em ấy lên cơn sốt mất rồi. Nhưng trước tiên phải xử lý những vết thương loang lổ trên tay cái đã. Jaehyuk nâng bàn tay gầy guộc lên xem xét tỉ mỉ, đánh giá từng vết thương, rồi đặt lên một nụ hôn nhẹ, run rẩy.

"Xin lỗi! Vì đã để em chán ghét tôi đến thế. Xin lỗi! Vì đã không nhận ra em sớm hơn."

~~~~~~
"Điều tra cho tôi đây là đâu. Có chuyện gì đã xảy ra với cậu Hamada đó. Càng nhanh càng tốt."

Yoon Jaehyuk sau khi trở về phòng, liền ra lệnh cho thuộc hạ tìm hiểu về địa điểm mà Asahi đã vẽ trên mẩu giấy. Có vẻ hắn đã nhớ lại một điều gì đó, một kỉ niệm đã vùi sâu trong tiềm thức từ khi nào. Khi hắn nhìn thấy bức tranh về căn nhà kho tồi tàn ấy thì vết sẹo trên lưng bỗng truyền lên một hồi đau nhói. Thật kì lạ đúng không?

Không bao lâu sau tên thuộc hạ mang đến cho hắn một tập tài liệu. Trong đây là thông tin cũng như hình chụp của căn nhà kho ấy, cũng như thông tin về việc thiếu gia Hamada Asahi được tìm thấy sau một vụ bắt cóc, vị trí tìm ra em ấy cũng cách nơi này không xa. Sau khi tiếp nhận tất cả lượng thông tin đó đầu Yoon Jaehyuk đau như búa bổ. Hắn dần nhớ lại tất cả những gì xảy ra vào 15 năm trước.

Hắn còn nhớ rất rõ, hôm ấy là một đêm mưa tầm tã, ông ta đến gặp mẹ con hắn, một trong những lần hiếm hoi Yoon Jaehyuk được gặp ba mình.

"Chào chủ tịch đi con."

"Nhưng đây là ba mà."

Một cái tát thật mạnh giáng xuống gương mặt tiều tụy của người mẹ.

"Ai cho cô dạy nó gọi tôi như thế. Cô điên à? Chán sống rồi à?"

Jaehyuk ôm chặt lấy mẹ, khóc lớn. Đối với một đứa trẻ mười tuổi, cái tát ấy trở thành một sự đả kích rất lớn. Hắn tự hỏi rằng mẹ và hắn đã làm gì sai mà phải bị đuổi đi, phải nhận sự hắt hủi của chính người cha trước mặt. Còn đứa em trai song sinh của hắn lại được sống trong nhung lụa, thay hắn sống cuộc đời sung sướng. Đứa em đó không ai khác ngoài Lian - Yoon Junghyuk.

Người đàn ông ấy rời đi khi bầu trời đã ngừng cơn mưa. Nhưng tiếng sấm rền vẫn vang vọng khắp thành phố. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà kho đã bị bỏ hoang từ lâu. Khi đã chắc chắn rằng ba hắn đã rời đi, Yoon Jaehyuk chui ra khỏi xe từ hàng ghế sau. Nhân lúc ông ta không để ý hắn tìm cách trốn vào trong xe mà không ai hay biết. Jaehyuk muốn trở lại cuộc sống lúc trước, muốn về sống ở căn biệt thự xa hoa, không cần phải mỗi ngày đều trốn tránh nữa. Nhưng nơi ông ta đến lại không phải là nơi hắn mong muốn.

Bước từng bước lén lút thăm dò nơi cũ kỹ dơ bẩn này, Yoon Jaehyuk nghe thấy những ấm thanh mắng chửi, đánh đập của ba hắn. Khi nhìn vào căn phòng đó, một cậu bé run rẩy nằm co ro trên nên đất ẩm ướt. Em ấy có vẻ rất đau, tay chân đều bị trói chặt đến mức rỉ máu.

Đợi đến khi nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe rời đi hẳn, Yoon Jaehyuk mới dám vào trong. Thấy cậu bé trước mặt nằm bất động không biết là còn sống hay đã chết. Bàn tay run run đưa đến trước mặt em, cảm nhận được hơi ấm yếu ớt trượt nhẹ lên mu bàn tay, tảng đá đè nặng trong lòng Yoon Jaehyuk cũng được phá bỏ. Đỡ em ôm gọn vào lòng, thân thể gầy guộc khó nhọc hít lấy từng ngụm không khí. Jaehyuk tháo bỏ hết dây trói, cõng em trên lưng, vội vàng chạy thoát khỏi nơi đáng sợ này. Chạy mãi chạy mãi, đến khi đôi chân không còn đủ sức nữa, nhưng vây quanh hai đứa trẻ vẫn là sự hoang vắng, không một bóng người. Hắn thả em xuống ngồi nghỉ bên một gốc cây, ba hắn chắc cũng đã đi xa, hiện tại không còn nguy hiểm gì lớn.

"Cứu tôi!"

Yoon Jaehyuk nghe thấy tiếng động từ người bên cạnh, đôi tay đưa đến ôm chọn lấy gò má mềm, trấn an đứa trẻ này.

"Không sao rồi, chúng ta an toàn rồi. Cậu đừng sợ."

"Cảm ơn, vì đã cứu tôi. Cho hỏi tên của cậu là gì?"

"Không có chi đâu! Tôi tên Yoon Jaehyuk. Còn cậu tên gì?"

"Asahi."

Hai người chỉ còn đủ sức để giao tiếp đôi ba câu. Cứ như thế cả hai ở đó suốt một đêm dài, trong tiết trời sương gió cuối thu, rồi ngất lịm đi từ lúc nào chẳng hay biết. Trong cơn mê man, một cú đập thật mạnh giáng xuống đúng vào lưng hắn, đánh thức hắn dậy bằng một cách không thể mạnh bạo hơn. Jaehyuk tỉnh dậy, máu từ vết thương đã thấm đẫm hết lưng áo. Họ đưa em ấy đi, trước mắt hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh ấy.

"Đừng đánh nữa mà! Ba! Cậu ấy đã cứu con!"

Cậu bé ấy la lên, rất to, trong mắt hắn chỉ có hình ảnh cậu, khóc đến sưng cả mắt. Có thể nhẹ nhàng với cậu ấy không? Cậu ấy còn đang bị thương mà. Tâm trí hắn chỉ nghĩ tới vết thương của ba mình đã gây ra cho cậu ấy, chẳng còn màng đến bản thân đã bị đánh ra nông nỗi nào. Người đàn ông buông cây gậy lạnh lẽo xuống, rồi rời đi. Mang theo cậu ấy đi xa mãi.

Jaehyuk cùng với vết thương trên lưng, nặng trĩu lê từng bước trân về lại căn nhà của mình. Chẳng biết bản thân rơi vào bất tỉnh từ khi nào, nhưng đến khi tỉnh lại chỉ còn mỗi mình Yoon Jaehyuk ở nơi này, trong vòng lặp của sự cô đơn như kéo dài đến vô tận.

~~~~~
Sau những hồi hồi tưởng về kí ức xưa cũ vẫn là chỉ có mình hắn trong không gian u sầu lạnh lẽo. Yoon Jaehyuk bật dậy, chạy thật nhanh đến tìm em, tìm lại mảnh ký ức vụn vỡ. Rồi khi thấy em đắm mình trong làn nước lạnh lẽo, trái tim hắn đột nhiện thắt lại, đau nhói.

"Nếu như chúng ta có thể tìm được nhau sớm hơn thì sao nhỉ? Có lẽ anh đã có thể cho em được nhiều thứ hơn là sự giam cầm. Anh xin lỗi."

Một nụ hôn chạm nhẹ lên mu bàn tay em. Giọt nước mắt cũng rơi xuống, trượt dài trên miệng vết thương.

Nếu gặp nhau sớm hơn, nếu không phải trong hoàn cảnh này, hắn có lẽ sẽ cho em được sự dịu dàng mà hắn luôn gìn giữ.

Sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình em.

Dịu dàng của Jaehyuk dành riêng cho Asahi.

End chap 5.

Chào mọi người! Là mình đây. Mình muốn gửi đến mọi người một lời xin lỗi vì đã ngâm giấm fic này tận 1 tháng trời. Mình sẽ cố gắng thật năng suất để có thể hoàn fic càng sớm càng tốt. Hy vọng mọi người vẫn sẽ ủng hộ đứa trẻ lười biếng là mình đây. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip