Chương 7'c. Hẹn hò? [đặc biệt]
Chính sự nhẹ nhàng và chủ động ấy của cậu đã khiến cả hai thu dần khoảng cách. Vơi bớt sự ngượng ngùng trong việc quan tâm và yêu chiều đối phương theo cách riêng.
Tối đó, vì cảm thấy khá ngột ngạt nên cô bạn Sóc định đi dạo một chút để hít thở không khí.
White: "Ủa, cậu định đi đâu vậy?"
Fuji: "Tôi định ra đi dạo chút thôi"
White: "Vậy cậu nhớ canh thời gian mà về đúng giờ nha"
Fuji: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu"
Fuji: "Cậu cứ ngủ trước đi, ngủ ngon"
White: "Còn cậu thì đi sớm về sớm đó"
Cô bạn chân sắt gật đầu, rời đi được một lúc khá lâu. Lúc này, đột nhiên cửa phòng của các cô gái lại vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc".
Maki: "Ai vậy?"
Biw: "Có khi nào là master không?"
Pheng: "Nếu là master thì sẽ vào luôn rồi chứ không nhất thiết phải gõ cửa đâu"
White: "Vậy là ai?"
Jingjai: "Ôi trời, các cậu đâu cần đoán mò làm gì, cứ ra mở cửa thôi"
Ra là cậu, "bạn thân" của cô nhóc chân sắt. Dù cũng gần tối khuya nhưng cậu bạn kia lại còn qua đây khiến các cô nàng không khỏi thắc mắc.
Maki: "Jean? Sao giờ này cậu còn qua đây?"
Jean: "Tôi định đưa áo khoác của tôi cho Fuji, tại sáng dầm mưa nên áo của nhóc đó ướt rồi"
White: "Đúng là bạn trai nhà người ta có khác"
Pheng: "Chu đáo thật"
Biw: "Chả bù cho tên Mork nhà mình"
Jean: "Fuji ngủ rồi sao? Vậy các cậu đắp áo khoác lên người nhóc đó hộ tôi nha"
Maki: "Nhắc mới nhớ, cậu ấy đâu có ở trong phòng"
White: "Khi nãy cậu ấy nói với tôi là muốn đi dạo một chút"
Jean: "À, cảm ơn cậu. Vậy tôi đi trước, xin lỗi vì giờ này còn làm phiền các cậu"
Maki: "Không sao"
Vừa dứt câu, cậu liền nhanh chân đi tìm cô nhóc. Chạy ra gần khu vực bờ hồ, vì nhớ rằng tiểu thư đanh đá rất thích sự yên bình ở đó.
Đúng như những gì cậu hiểu về cô, nàng ta đang đứng ngắm sự yên ả mà mặt hồ đem lại. Thả hồn vào không gian tĩnh lặng, không chút ồn ào, chỉ mang lại sự thư giãn, dễ chịu.
Đứng ngắm dáng vẻ của cô nhóc đã phải gánh chịu nhiều tổn thương. Cậu chầm chậm tiến lại gần rồi ôm cô từ phía sau. Sử dụng chiếc áo khoác khá to mình đang mặc trên người để ôm gọn lấy cô.
Jean: "Không đẩy ra sao? Lỡ như không phải là tôi?"
Fuji: "Tôi đâu phải con nít mà không biết bạn đứng sau lưng nãy giờ"
Jean: "Sao bạn biết?"
Fuji: "Với chiều cao 'nhỏ nhắn' m85 thì dễ gì mà không biết"
Jean: "Vậy sao?"
Fuji: "Tất nhiên, mà sao bạn biết tôi ở đây?"
Jean: "Đoán thôi"
Jean: "Chưa hỏi tội bạn đó, sao giờ này còn ra đây?"
Fuji: "Muốn hít thở một chút"
Jean: "Sáng thì dầm mưa, giờ lại ra đứng gió, có biết sương với gió đêm độc lắm không?"
Fuji: "Biết, nhưng có sao đâu, không chết đâu mà sợ"
Jean: "Lỡ như bị cảm thì sao?"
Fuji: "Bạn quên tôi là Fuji chân sắt ư? Không dễ trúng gió vậy đâu"
Jean: "Ừ, nhất ạ, có lạnh không?"
Fuji: "Có chiếc áo khoác cao tận m85 rồi, sao lạnh được"
Jean: "Tận hưởng nhờ"
Fuji: "Đơn nhiên, mà...Jean"
Jean: "Sao vậy?"
Fuji: "Sao bạn lại chiều tôi đến vậy?"
Jean: "Không biết nữa"
Fuji: "Tôi hỏi nghiêm túc đó"
Thả lỏng ánh nhìn, cậu mỉm môi nhìn cô.
Jean: "Vì tôi không muốn bạn phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa"
Fuji: "Chịu riết rồi cũng quen, không nhất thiết phải chiều tôi đến vậy"
Jean: "Chỉ là muốn bù đắp những tổn thương và khoảng trống bạn đã từng phải chịu đựng. Hay đơn giản hơn đó có lẽ là thương rồi"
Fuji: "Cảm ơn, nhóc"
Jean: "Cảm ơn vì điều gì?"
Fuji: "Vì tất cả! Vì đã đến, vì mang lại cảm giác an toàn, vì luôn nhường nhịn, vì đã thương, luôn chiều chuộng vô điều kiện,..."
Jean: "Sao lại cảm ơn? Lời cảm ơn có thể là không cần, giao 'người' cho tôi là đủ rồi"
Fuji: "À...còn cảm ơn khi đã cãi lộn và đánh nhau cùng nữa"
Jean: "Hazz, không ngờ tôi lại cho đi nhiều đến vậy, hèn gì càng ngày nhóc càng hư"
Fuji: "Hư vậy mới có người cưng"
Jean: "Thương riết rồi làm tới không à"
Fuji: "Làm tới bao giờ? Đang cảm động tự nhiên cảm lạnh ngang"
Jean: "Vẫn đang cảm động mà"
Fuji: "Là cảm động chưa?"
Jean: "Cảm động rồi"
Fuji: "Vậy sao?"
Jean: "Ừ"
Tiểu thư ương bướng cứ thế được thiếu gia ăn chơi ôm gọn. Hơi ấm từ cơ thể của cả hai đang sang dần cho nhau giữa đêm khuya lạnh lẽo. Không gian lúc này thật sự rất yên, thời gian dường như đang ngưng động.
Mùi hương ngọt ngào từ tóc của cô cứ vương vấn trên chóp mũi cậu, khiến cậu không cưỡng lại được mà khẽ thơm nhẹ lên mái tóc ấy. Hành động đó còn ngầm chứng minh, cậu sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa cho cô nhóc mang vỏ bọc mạnh mẽ.
Jean: "Cái này có được tính là hẹn hò không?"
Fuji: "Tất nhiên là không"
Jean: "Vì sao?"
Fuji: "Vì việc này đâu nằm trong kế hoạch của chúng ta, hẹn hò là phải cùng nhau lên kế hoạch sẽ đi hẹn hò ở những đâu chứ"
Jean: "Vậy chừng nào tôi mới có một ngày hẹn hò chính thức đây?"
Fuji: "Ra là có ý đồ nên mới đặt câu hỏi"
Jean: "Trả lời đi chứ"
Fuji: "Nếu như có một ngày được ra ngoài chơi thì sẽ dành cả ngày đó để hẹn hò với bạn luôn chịu không?"
Jean: "Móc nghéo"
Fuji: "Nghéo thì nghéo"
Jean: "Không biết vô tình hay cố ý nhưng sao lúc nào chúng ta gặp nhau cũng là ở bờ hồ nhờ"
Fuji: "Không biết nữa, chắc do nghiệp nên mới gặp"
Jean: "Tại sao không phải là duyên, mà lại là nghiệp?"
Fuji: "Vì duyên đôi khi chỉ là nhất thời, còn nghiệp thì sẽ nợ nhau cả đời"
Jean: "Vậy chắc phải tạo nghiệp dài dài rồi"
Fuji: "Nể bạn thật, khó vậy mà cũng nói được"
Jean: "Mấy câu này nhằm nhò gì, thương bạn tôi còn dám nói mà"
Fuji: "Trời ơi, sến điên"
Hịt mũi phì cười, cậu khẽ xoa đầu cô nhóc.
Jean: "Cũng trễ rồi, về phòng đi của nợ nhà tôi"
Fuji: "Chán vậy! Không muốn"
Jean: "Về trễ thì sẽ bị phạt đó"
Fuji: "Không, tôi muốn ở đây"
Jean: "Bớt lì hộ tôi, đi vô ngủ đi"
Fuji: "Người ta ngoan như này mà lại bảo lì"
Jean: "Ngoan chỗ nào?"
Fuji: "Mọi chỗ đều ngoan"
Jean: "Bướng dã man"
Fuji: "Không có"
Jean: "Đó đó, cái mỏ cỡ đó mà nhận ngoan"
Fuji: "Mỏ bạn cũng đâu thua gì"
Jean: "Nhìn cái môi thấy ghét"
Fuji: "Môi xinh, môi đẹp thế này mà lại bảo ghét"
Jean: "Ghét nên cho hôn cái được không?"
Fuji: "Ghét mà còn đòi hôn là sao?"
Jean: "Chưa nghe câu ghét của nào trời trao của đó à?"
Fuji: "Này, lại đến giờ lưu manh"
Jean: "Lưu manh đâu cần đợi thời gian, thích thì nhích thôi"
Fuji: "Biến nha"
Lắc đầu cười trừ, chiều hướng dúi chiếc áo khoác vào người cô nhóc.
Jean: "Giữ đi cô nương"
Fuji: "Áo của bạn mà, sao lại đưa tôi?"
Jean: "Chẳng phải áo khoác của bạn bị ướt rồi sao? Giữ mặc đi, vào mùa mưa rồi nên trời lạnh lắm"
Fuji: "Văn vẻ thế à?"
Jean: "Văn vẻ mà đi đôi với hành động là ngon rồi"
Fuji: "Nhưng còn bạn? Trời lạnh đó, bạn đưa như vậy rồi lấy gì khoác?"
Jean: "Không sao, không cần lo, có chăn mà"
Fuji: "Nhưng..."
Jean: "Không nhưng nhị nữa, nãy giờ tôi ôm của nợ nhà tôi là đủ ấm cả đêm rồi, cô giữ lấy đi, không được phép cãi"
Fuji: "Trời má, coi nó bày đặt nói chuyện gia trưởng kìa"
Jean: "Đùa thôi, nói chứ giữ áo đi, trời hôm nay lạnh lắm"
Fuji: "Nhà ngươi không giữ áo khoác thì nhớ đắp mềm cho kín, dặn dò cho cố vô, xong mai người cảm là mấy người thì coi chừng"
Jean: "Tuân lệnh"
Fuji: "Nhớ đó, đại ka đây thì được quyền cảm, còn nhà ngươi mà cảm thì ta đây không chăm đâu"
Jean: "Ngang hơn cả cua, không chăm luôn?"
Fuji: "Ừ, đại ka đây chỉ chôn chứ không chăm"
Jean: "Vãi"
Fuji: "Nết tôi cỡ này, nết mấy người cỡ nào?"
Jean: "Thua thua"
Fuji: "Giỏi giỏi giỏi"
Tít mắt cụng trán, rồi nhăn mũi dặn dò.
Jean: "Bạn ngủ ngon, nhớ giữ ấm cơ thể"
Fuji: "Biết rồi biết rồi, dặn mãi thôi, nhóc cũng ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip