Chap 1

Tại quán cà phê Page One:

-Junggie nói gì? Em có nghe nhầm không? Jung sẽ kết hôn và người đó không phải em?
-Gyuri, Jung xin lỗi! Em cũng biết là Jung yêu em mà, vì mẹ nên Jung mới bắt buộc phải cưới cô ta chứ Jung có yêu thương gì cô ta đâu, mặt mũi như thế nào Jung còn không biết nữa là
- Thời đại bây giờ còn có chuyện ép hôn như thế sao? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Queen's mà sao chuyện gì Jung cũng nghe mẹ Jung hết vậy? Còn em, em là gì của Jung?
-Cho Jung xin lỗi, em hãy nghe Jung nói
-Jung còn gì để nói sao? Jung có biết em đau khổ như thế nào không? Jung nghĩ em cao thượng đến mức nhìn người mình yêu kết hôn với người khác rồi chúc phúc cho Jung à?
- Jung biết làm thế là có lỗi với em, em đau,Jung cũng đau lắm chứ? Nhưng biết làm sao khi mẹ Jung đã quyết mà Jung lại không thể cãi lời bà.Hãy cho Jung thêm thời gian, đợi khi nào giải quyết mọi việc ổn thoả Jung sẽ ly hôn rồi cưới em.
- Jung nói thật không? Jung sẽ không bỏ em chứ?
- Jung sẽ không bao giờ bỏ em, tin Jung nhé!
- Nae em tin
Kết thúc cuộc nói chuyện với Gyuri, EunJung trở về nhà với tâm trạng buồn bã, không! phải nói là rất rất buồn chứ nhỉ? EunJung sẽ phải kết hôn với 1 đứa mà Eunjung chưa biết mặt ư? Còn người yêu, còn tình yêu?Thật nực cười, có ai phải lâm vào tình cảnh của EunJung không? Yêu 1 người mà phải sống bên 1 người. Nở nụ cười đau khổ, EunJung ủ rũ bước vào nhà chợt bà Ham gọi lại:
-EunJung, ngồi xuống đây umma có chuyện muốn nói.
- Dạ, có chuyện gì thế umma? EunJung lịch sự ngồi xuống ghế sô pha đối diện với umma mình - Bà Ham Baek Hee-Umma của EunJung
- Umma biết chuyện này làm con khó sử nhưng xin con hãy hiểu cho mẹ, hồi còn trẻ, umma suýt nữa bị người ta giết hại may mà có appa umma con bé giúp nên umma mới có thể sống sót đến ngày hôm nay, lúc gia đình con bé gặp khó khăn, chúng ta không thể đứng nhìn, nếu chỉ vì vấn đề tiền bạc thì umma không cần nhờ đến con nhưng phải dựa vào thế lực nhà ta thì gia đình con bé mới có thể sống yên, giờ appa con bé không còn nữa nhưng món nợ thì vẫn còn, umma nghe nói là có liên quan đến bọn giang hồ nào đó.
- Con biết rồi umma.
- À còn nữa, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai tại nhà hàng Ma Boo, mọi việc umma đã lo hết con không cần phải bận tâm, thiệp mời umma cũng đã gửi hết rồi, con cứ tập trung lo làm người chồng tốt cho umma.
- Sao cơ? Sao sớm thế umma? Con còn chưa gặp cô ta nữa mà?
- Không sao trăng gì ở đây hết, chưa gặp rồi mai sẽ gặp, con bé rất dễ thương, con không cần phải lo đâu.
- Nhưng...nhưng mà!
- Thôi, không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định thế đi, cưới con bé về con phải đối sử tốt với nó... Còn Park Gyuri, con nên chấm dứt với cô ta đi, cô ta không tốt đẹp như con nghĩ đâu.
- Umma thôi đi, con đau khổ lắm rồi, umma đừng có mà xúc phạm Gyuri nữa, mọi việc con đều nghe theo lời umma, umma chưa hài lòng sao? Thôi con lên phòng đây, chào umma! Nói xong EunJung quay lưng bỏ đi.
- Ơ, cái con bé này. Bà Ham lắc đầu ngán ngẩm vì đứa con gái bé bỏng của mình, sống trên 50 tuổi đầu chẳng lẽ bà lại không biết Gyuri tiếp cận con gái bà chỉ vì tiền, vì vẻ đẹp hào hoa của con gái bà?
Tại phòng của EunJung,EunJung đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ về những chuyện xảy ra, buồn bã, đau khổ là những gì EunJung cảm nhận được, 24 tuổi, kết hôn đối với EunJung quá sớm mà lại phải kết hôn với 1 con nhóc 19 tuổi mà EunJung chưa biết mặt.
Xa xa, phía ngoại ô thành phố trong 1 ngôi nhà nhỏ:
- Jiyeonnie,con gái yêu quý của umma,ummaxin lỗi, vì gia đình mà con phải đi làm dâu trong hoàn cảnh như thế này, umma thật sự có lỗi với con. Bà Park sụt sùi khóc
- Umma, umma đừng nói như thế, phụng dưỡng umma là trách nhiệm của con mà, chỉ cần hàng ngày không có bọn đòi nợ đến nhà ta là con vui rồi, con nhất định sẽ hạnh phúc, xin umma đừng lo cho con, con đi rồi umma phải ráng giữ gìn sức khoẻ, con sẽ về thăm umma thường xuyên.Jiyeon cũng rưng rưng nước mắt.
- Con nhìn xem, lại khóc nữa rồi, nín đi, nếu không mai con là cô dâu xấu xí đó.
- Vâng umma,con của umma luôn luôn xinh đẹp mà.
- Ừ. Con gái ngoan!
8:00 am - nhà hàng Ma Boo
Hôm nay là ngày cưới của Jiyeon và EunJung, từ khi bước chân vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Jiyeon, các quý ông của chúng ta phải nói là nước mũi nước miếng thi nhau chảy ào ào như thác lũ còn các quý bà thì:"chẹp chẹp, ước gì mình được như cô ấy".Cũng đúng thôi, bình thường Jiyeon đã có vẻ đẹp "em đẹp không cần son phấn" huống chi hôm nay từ sáng sớm Jiyeon đã được nhân viên hàng đầu thành phố đến để make up, nhìn Jiyeon chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, bộ váy cưới màu trắng để lộ đôi vai trắng mịn như da em bé cùng với khuôn mặt trái xoan, hai gò má đang ửng hồng lên vì thẹn thùng,vóc dáng thon thả với đường cong quyến rũ, đôi môi chúm chím khẽ nở nụ cười càng làm cho Jiyeon đẹp hơn nhưng cũng không kém phần dễ thương. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, Jiyeon thầm nghĩ: " không biết mặt mình có dính gì không nữa, hic hic, xấu hổ chết đi được" đôi chân run rẩy bẩy vì sợ hãi và hồi hộp, cảm giác lấy chồng là thế sao? Chợt bàn tay của Jiyeon bị ai nắm lấy và có giọng nói trầm ấm thì thào bên tai:
- Trông cô cũng không đến nỗi nào nhỉ? EunJung quan sát từ nãy tới giờ, vốn dĩ nghe bà Ham nói là con bé xinh, nhưng EunJung không ngờ là Jiyeon xinh đến thế, còn hơn cả Gyuri của EunJung
- Cảm ơn unnie, tôi cũng đâu nghĩ unnie đẹp "trai" như thế.Tự dưng có người cầm tay mình Jiyeon cũng hơi ngường ngượng. Nhìn sang thấy khuôn mặt " tài tử điện ảnh" trong bộ đồ chú rể ( comple màu trắng) của EunJung, Jiyeon biết chắc đây là chồng sắp cưới của mình

-Người cũng không đến nỗi nào mà sao trông unnie kiêu ngạo thế.Jiyeon nói
-Tôi mà kiêu ngạo.Này xin lỗi cô chưa có ai dám nói tôi kiêu ngạo đâu,hôm nay cô ăn phải gan hùm à.Lần đầu tiên có người dám nói với EunJung kiêu ngạo,chưa gặp đã ghét giờ gặp rồi càng ghét hơn,EunJung siết chặt tay làm Jiyeon nhăn mặt vì đau.
- Á! Unnielàm gì vậy? Đau, bỏ ra...! Jiyeon dãy dụa khỏi tay EunJung nhưngvô ích.
- Cô có thôi ngay không? Tức giận EunJung quát.Thấy EunJung như vậy Jiyeon cũng không dám ho he gì thêm. Lặng lẽ bước theo EunJung trên thảm đỏ dẫn tới lễ đường, tim đập thình thịch, có vẻ nhanh hơn và loạn nhịp so với lúc thường, Jiyeon có cảm tưởng tim mình từ lồng ngực bên trái chạy qua bên phải như chú chuột jerry khi bị mèo Tom bắt vậy.Liếc sang phía EunJung, nhìn sâu vào đôi mắt, cảm thấy một nỗi buồn khó tả đang ngự trị trên khuôn mặt thanh tú của EunJung, "chẳng lẽ cưới mình chị ta đau khổ thế sao?" Jiyeon thầm nghĩ. Không hiểu sao Jiyeon lại cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đang xâm chiếm con người mình mà xua tan đi cảm giác hồi hộp, lo lắng và run sợ lúc nãy.
" Xin chúc mừng cô dâu, chú rể, từ giờ 2 bạn đã chính thức là vợ chồng" sau khi kết thúc màn trao nhẫn cưới, tiếng MC vang lên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn thể mọi người,họ thầm chúc cho đôi vợ chồng trẻ kia sẽ hạnh phúc mà đâu hay từ đằng xa Gyuri đang nhấm nháp ly rượu hay nói cách khác là gặm nhấm nỗi buồn, Gyuri đau vì EunJung đã là của người khác, cái "mỏ vàng" mà Gyuri mất bao công sức để có mà giờ đây mất dễ dàng vậy sao? không! Gyuri nhất quyết sẽ đòi lại EunJung bằng mọi giá, nhìn ánh mắt tức giận sang phía Jiyeon, Gyuri khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm.
"Và sau đây, để thể hiện tình cảm của 2 người, cô dâu và chú rể sẽ hát 1 bài, quý vị có đồng ý không ạ?" Tiếng MC đám cưới lại vang lên làm cả khán phòng ồ lên thích thú " có..có...có" còn 2 nhân vật chính của chúng ta đang thầm nguyền rủa anh chàng MC đáng ghét này.
- Chị nghĩ cách gì đi? Jiyeon thì thầm bên tai EunJung.
-Còn cách nào khác nữa, phải hát thôi, chẳng lẽ tổng giám đốc Queen's lại không làm được chuyện này.Tôi không muốn bị mất mặt đâu,hay cô không biết hát?"được thôi tôi sẽ cho cô quê 1 cục cho chừa cái tật dám chọc tôi" nhìn Jiyeon như vậy EunJung chợt nghĩ rồi miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng.
- Chị..chị,hứ.Jiyeon cứng họng,nhìn EunJung tỏ ra thích thú Jiyeon lại càng tức hơn. Như đọc được suy nghĩ của EunJung,Jiyeon nói tiếp:"để rồi xem, ai hơn ai. Hứ!" Rồi quay xuống phía khán đài:
- Vâng, thưa quý vị để đáp lại tấm lòng của mọi người, VỢ CHỒNG chúng tôi xin được hát 1 bài. Jiyeon cố nhấn mạnh từ " vợ chồng" để chọc tức EunJung,nhìn sang phía EunJung,Jiyeon nở 1 nụ cười tinh nghịch:unnie đánh gitar bài Don't Leave của nhóm nhạc T-ara được chứ? Đừng nói tổng giám đốc Queen's mà không biết chơi gitar nhé?
- Ai nói tôi không biết, nhìn đây!"Phù!!! May mà mình biết bài này, không là bị cô ta chơi khăm rồi" EunJung nghĩ rồi quay sang nhận chiếc gitar từ tay nhạc công, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh khẽ gảy đoạn dạo đầu của bài hát... Chợt, giọng hát ngọt ngào vang lên làm cả khán phòng im bặt, 1 tiếng động nhỏ cũng không có:

itgien neomu saranghaetnabwa ajikdo neol gidarineun naya
urieui siganeun meomchwotnabwa niga gyeote itneun geot gata

ddeonajima ddeonagajima nareul gaseume sangcheoman jugo
ddeonajima ireon nal ulrijineun ma naege dorawajwo

yeojikket sarawatdeon ilsaenge dan hanbeon michidorok akkyeojwotdwon sarameun neorangeol
ibyeorira n papyeone jugeun nae sarangi gayeowo gwirowo ibameun ddo wirowo Baby don't know why
kkochipi ddeoreojin geotcheoreom ni momdo meoreojyeobeoryeo geoule bichin michin yeojagateun nae moseubeun machi
buranhandeut momeul ddeolgo itji seulpeumeui keun gipi nunmul heulriji

naerineun bie nunmul gamchumyeon urichueok modu gamchwojilkka
geuriu n ni ireumeul jiumyeon neoeui eolgul da jiwojilkka

Kết thúc bài hát, sự im lặng vẫn không dứt... 1s...2s...5s rồi:

- BỐP...BỐP...BỐP!!! Tiếng vỗ tay ầm ỹ cùng tiếng hò reo của mọi người vang lên làm Jiyeon chợt thấy bối rối. Quả thật giọng hát quá hay của Jiyeon kết hợp với tiếng đàn "cực đỉnh" của EunJung đã làm tan chảy toàn thể trái tim khán giả.EunJung cũng không ngờ cô vợ mình có tài năng như thế định "dìm hàng" Jiyeon mà càng làm Jiyeon nổi bật hơn. Giọng hát trong vút, trầm ấm cùng với giai điệu ngọt ngào và lời bài hát rất ư là ý nghĩa làm cho tim Hyomin đó bị lỗi một nhịp(Hyomin là bạn thân của EunJung)
- Cám... Cám ơn! Jiyeon lí nhí nói.
Hyomin im lặng quan sát từ khi Jiyeon bước vào, ngạc nhiên, vui mừng, thất vọng, buồn bã là cảm xúc của Hyomin lúc này, người đang đứng cạnh bạn thân của mình trong bộ đồ cô dâu kia chẳng phải là bóng hình ngày đêm Hyomin tương tư? Có chết Hyomin cũng không muốn gặp lại Jiyeon trong hoàn cảnh như thế này, có thể nói Hyomin nhà ta đã bị tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp Jiyeon
- - - Flashback- - -
Jiyeon đang trên đường đi đến trường, vắt chân lên cổ, hì hục chạy vì sắp muộn học chợt:
- rầm! Á! Bịch! Hự... Hàng loạt âm thanh vui vang lên. ui da! Sao người ta lại để Pho tượng ở giữa đường thế này hả trời! Đau chết con rồi. Huhu.
- Đau lắm hả?
- À, ừ! Híc, chẳng lẽ thiêng thế sao? Con chỉ kêu 1 tiếng thôi mà ông suất hiện thiệt hả?Jiyeon ngây ngô hỏi mà chẳng biết mình đang nói chuyện với ai, tại cái butt đau lắm mà.
- Tôi không phải ông trời đâu. Thấy bộ dạng của Jiyeon, "pho tượng" phì cười, cô bé này thú vị thật.
- Hả?Ừ. Giờ Jiyeon mới có dịp ngóc đầu lên xem "ông trời". "Chít cha!Chẳng lẽ pho tượng mình đâm phải là cô nàng xinh gái này sao?" Jiyeon nghĩ.
- Đi đâu mà chạy như ma đuổi thế? Đâm phải người ta rồi ngồi đó mà ngắm thế à?
- Chị...chị có sao không? Em...xin... lỗi, em không cố ý, tại...tại... Jiyeon quay mặt đi để giấu đôi má đang đỏ như gấc vì xấu hổ, nói đến đây chợt nghĩ ra điều gì đó nhỏ lại tiếp tục co dò chạy và không quên quay lại nói với nạn nhân của mình: " em thực sự xin lỗi, unnie không sao là tốt rồi, sắp muộn học em phải đi đây, chào unnie nhé!" rồi khuyến mãi thêm nụ cười thật tươi.
- ơ...ơ! Để lại 1 người ngơ ngác như con nai vàng bên dòng suối vì nụ cười của Jiyeon. "cô bé thật đẹp" và tiếc nuối vì chưa biết gì về Jiyeon, cái gì mà "unnie không sao là tốt rồi" thật ra trong lòng Hyomin đang ngàn sao đây nè, để rồi từ đó có một người luôn cầu nguyện được gặp lại Jiyeon, hằng đêm lại cùng bóng dáng Jiyeon đi vào giấc mơ. Mà hôm nay lại gặp jiyeon trong tình cảnh như vậy. Thật trớ trêu Vâng, "pho tượng" mà nhỏ đâm phải chính là cô nàng Hyomin, tuy hơi buồn nhưng ít ra Hyomin còn có hi vọng vì biết rằng cuộc hôn nhân này là do bà Ham sắp đặt
- - Endflash- - -
Jiyeon đang cùng EunJung sánh bước đi ngang qua chỗ Gyuri không biết vô tình hay cố ý mà ly rượu từ tay Gyuri đổ hết vào người Jiyeon.
- á! Xin lỗi! Cô có sao không?Gyuri giả vờ hỏi.
- Cám ơn unnie! Em không sao, chỉ bị ướt 1 tí thôi. Jiyeon lắc đầu, quay sang EunJung,Jiyeon nói: "unnie ở lại tiếp khách, tôi vào WC 1 chút" định quay gót bước đi thì chân Jiyeon bị trượt do chỗ rượu lúc nãy đổ xuống làm sàn nhà bị trơn.
- Á! Bịch! Không phải 1 mà là 2 vật thể đang bị ngã, chả là EunJung thấy thế nên vòng tay qua eo Jiyeon kéo lại phía mình nhưng chẳng may EunJung cũng trượt chân theo và hiện trạng lúc này là EunJung đang nằm đè lên người Jiyeon còn Jiyeoin thì mở căng đôi mắt ra nhìn khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình.
"Nghe tiếng động lạ" mọi người không hẹn mà quay sang nhìn rồi hò reo thích thú:
- Hôn đi... Hôn đi... Hôn đi!
Jiyeon đang ngơ ngác không biết làm sao thì có cái gì ấm ấm khẽ đặt lên môi mình. Trời ơi! Là EunJung đang hôn Jiyeon ư? Nụ hôn đầu đời của Jiyeon lại mất dễ dàng vậy sao? Tuy đó chỉ là nụ hôn thoáng qua (môi chạm môi) nhưng sao tim Jiyeon đập nhanh quá, có vẻ loạn nhịp rồi." chẳng lẽ lần đầu tiên hôn có cảm giác thế sao?" Jiyeon nghĩ. nhanh chóng kết thúc"nụ hôn ngọt ngào" trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của mọi người, EunJung khẽ kéo Jiyeon đứng lên. đặt ngón tay lên đôi môi vẫn còn hơi ấm, 1lần nữa mặt Jiyeon như quả cà chua chín vì ngại ngùng và xấu hồ.
- vợ chồng 2 người tình cảm quá nhỉ? Hức...ức, sức chịu đựng của Gyuri đã quá giới hạn khi chứng kiến cảnh này sẵn có men rượu trong người Gyuri lên tiếng.
-Gyuri, em say rồi! Sợ có chuyện không hay sảy ra EunJung bèn nói. Quay sang nói tiếp với Hyomin : "Cậu giúp tớ đưa Gyuri về nhé! Cô ấy say rồi"
Hyomin đành ậm ừ đồng ý nhưng liếc nhìn sang Jiyeon với ánh mắt đầy luyến tiếc. Còn Jiyeon thì vẫn chẳng biết mô tê gì.Thấy Hyomin,Jiyeon có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu rồi nhưng tạm thời chưa biết là ai. Chợt nghĩ ra điều gì đó nhỏ la lên:
- Sao unnie lại ở đây?
- Ờ thì unnie đến dự đám cưới của bạn unnie, không được sao? Nói xong rồi chỉ tay sang phía EunJung,Hyomin ngạc nhiên, không ngờ hơn 1 tháng rồi mà con bé vẫn còn nhớ tới mình, điều này làm cho Hyomin cảm thấy rất vui.
- không, Không phải thế, chỉ là em không ngờ lại gặp unnie ở đây thôi. Chị ta là bạn unnie sao?
- ừ, là bạn thân của unnie! Thôi nói chuyện với em sau, giờ unnie phải đưa Gyuri về đã. Dù rất muốn tiếp tục nói chuyện với Jiyeon nhưng Hyomin đành phải rước" cục nợ" này về, lắc đầu chán nản Hyomin bước qua chỗ Gyuri : "unnie đưa em về, em say lắm rồi"
- Bỏ tôi ra, tôi không say, tôi còn uống được hết chỗ rượu ở đây nữa, các người có quyền gì mà đuổi tôi... Bỏ ra... Tôi bảo unnie bỏ ra,unnie có bỏ không hả?Gyuri lải nhải, dãy dụa khỏi Hyomin nhưng vẫn bị Hyomin lôi xềnh xuyệch ra ngoài.EunJung nhìn người mình yêu như vậy EunJung cảm thấy đau lòng...! Nhìn sang Jiyeon với ánh mắt tò mò EunJung hỏi:
- Cô quen bạn tôi sao?
- Cũng không hẳn là quen chỉ gọi là biết mặt thôi, tôi với chị ta chỉ gặp nhau đúng 2 lần à! Nói xong Jiyeon vội chạy vào WC, mải nói chuyện mà quên mất bộ váy cưới đang dính bẩn.
Cuối cùng buổi lễ kết hôn cũng kết thúc trong êm đẹp. Ngoài trời những hạt mưa phùn mùa hạ đang lất phất chơi đùa cùng cơn gió nhẹ như chúc phúc cho cuộc sống mới của 2 con người hay đó là điềm báo cho cuộc sống sóng gió đang chờ đón 2 người ở phía trước?
Từ lúc rời khỏi nhà hàng trở về. Chẳng ai nói với ai câu nào vì thế không gian trở nên im ắng lạ thường, sau khi "vấn an" mẹ chồng jiyeon-bà Ham cảm thấy nhẹ lòng, tuy không được tiếp xúc nhiều nhưng Jiyeon có thể cảm nhận được bà là 1 người hiền từ, một người umma mẫu mực, Jiyeon rất quý bà, cứ như thể là umma của mình vậy.
Bước từng bước lên bậc cầu thang theo EunJung đến "phòng tân hôn" Jiyeon cám thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Gì chứ, Jiyeon đã 19 tuổi rồi chứ có phải là ít đâu mà không hiểu nghĩa vụ vợ chồng là gì? vào trong phòng, thấy EunJung cởi áo...Jiyeon run sợ, theo phản xạ dùng 2 tay che trước ngực, miệng lắp bắp hỏi:
- Chị...chị làm...làm...gì vậy?
- Tắm chứ làm gì nữa, chẳng lẽ cô muốn tôi làm gì à? Bộ dạng của Jiyeon làm EunJung phì cười rồi bước vào phòng tắm.
Thấy EunJung đùa như vậy Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, tự cười về trí tưởng tượng phong phú của mình "chị ta cũng không đến nỗi tệ" Jiyeon nghĩ. 10 phút sau,EunJung bước ra từ phòng tắm.
- Cô vào tắm đi rồi tôi có chuyện muốn nói, yên tâm tôi không có hứng thú với cô đâu.EunJung phán 1 câu làm Jiyeon thấy xấu hổ, 2 gò má ửng hồng lên rất đáng yêu.
- Nae. Jiyeon lủi thủi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong Jiyeon bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh EunJung
- Chị có chuyện gì muốn nói với tôi à? Jiyeon hồi hộp không biết EunJung có chuyện gì muốn nói mà trông mặt có vẻ nghiêm túc vậy.
Đặt tờ báo đang đọc sang 1 bên EunJung khẽ nói:
- Ừ. Cô cũng biết cuộc hôn nhân này là do 2 gia đình sắp đặt, tôi và cô không có gì gọi là tình yêu,chắc cô cũng biết là tôi có người yêu rồi chứ nhỉ? Vì thế tôi mong cô đừng xen vào cuộc sống của tôi và tôi cũng vậy, có thể nói giữa chúng ta có 1 giao ước, khi nào cô gặp được người mình yêu thì chúng ta có thể ly hôn, cô hiểu chứ?
- Nae! Tôi hiểu. Nghe những lời EunJung nói Jiyeon thấy buồn lắm, nhỏ biết mình chỉ là vợ hờ của EunJung thôi, Jiyeon không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của EunJung cả.
- À còn chuyện này nữa, tôi không muốn umma tôi buồn vì thế trước mặt umma, tôi và cô phải tỏ ra hạnh phúc, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cô 1 khoản tiền đủ cô sống hết quãng đời còn lại coi như là tiền công tôi trả cô.
- Không, tôi sẽ làm thế nhưng không phải vì tiền, nếu chị muốn, tôi sẽ ra đi lúc nào cũng được, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của chị nữa. Nghe những lời vừa thốt ra từ miệng EunJung, Jiyeon cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ EunJung nghĩ Jiyeon là loại gái làm tiền? Không chịu được nữa những giọt lệ cứ thế tuôn trào trên khoé mi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp kia, EunJung cảm thấy mình có lỗi nhưng lòng tự trọng của EunJung ko cho phép xin lỗi Jiyeon
- Được rồi, tôi có làm gì cô đâu mà cô khóc

-Tôi nhớ umma cho nên tôi mới khóc thôi

Từ giờ đừng xưng"tôi" với tôi nữa
- thế phải xưng hô như thế nào?
- Ừ thì dù gì tôi cũng hơn cô 5 tuổi,gọi tôi là unnie hoặc là Jung
- Ừ. Tôi...tôi... Jiyeon ấp úng nói.
- Đấy, lại tôi nữa.
- à, ừ... Tại...tại người ta chưa quen chứ bộ. Jiyeon chu mỏ lên cãi.
- Thôi được, không quen rồi sẽ quen. Khuya rồi đi ngủ thôi, niếu không phiền cô ngủ ở ghế sô pha nhé?
- Unnie.. Unnie không cho em ngủ trên giường được sao?
- Chẳng lẽ cô muốn ngủ với tôi. EunJung phán 1 câu làm Jiyeon cứng họng.
- không, không, vậy em sẽ ngủ ở ghế

Mai Shinnie đăng tiếp chap 2 lên nha^^

~Hope you enjoy it~ cho Shinnie mấy lời cmt và vote nha^^ Shinnie xin cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: