Chap 1: Về quê
Vào những năm 2019 - 2020, trên những chuyến xe đò từ Seoul về Busan thường rất ít khách. Nhất là ở chuyến xe "Binchun"( bịa^^), tức xe chạy trễ, chuyến cuối lại càng ít người đi hơn.
Chuyến xe chạy Myeong dong-Seoul -- khi tới Cheolma-myeon-Bussan thì trên xe chỉ còn đúng năm người: Hai cậu con trai vốn là sinh viên học ở Seoul về quê nghỉ hè, một đôi vợ chồng già có lẽ đi thăm con cháu ở xa về, trên tay xách nách mang quá nhiều quà cáp và một cô gái mà suốt đoạn đường xa chỉ thấy ngồi im rồi lại ngủ, gần như chẳng quan tâm gì đến chung quanh.
Hai anh chàng ngồi băng ghế sau cô gái, đến lúc này, khi khách đã xuống gần hết mới chú ý đến người đẹp. Mà quả cô nàng đẹp thật, đẹp đến không ngờ!
Ham Eunjung, anh chàng đeo kính mát tỏ ra ngạc nhiên:
- Vậy mà nãy giờ mình không để ý. Đẹp quá, Amber ơi!
Amber Liu , người ngồi cạnh nhưng mắt nhìn, vẻ thờ ơ:
- Ờ thì đẹp, nhưng mắc gì tới mầy, sao quan tâm dữ vậy?
Lời nói của Amber hơi lớn, nên khiến cô gái phải quay lại nhìn. Eunjung lúng túng thấy rõ:
- Mày... mày có im đi không thằng khỉ gió. Mày...
Người đẹp chỉ liếc qua hai anh chàng rồi lại tiếp tục im lặng. Xe bắt đầu xuống phà. Đôi vợ chồng già có lẽ tới nhà nên gọi xe lôi, chất đồ lên khi hành khách xuống phà. Do phải xách mấy túi đồ khá nặng theo, nên khi đi một quãng xuống gần tới sông, Eunjung mới dáo dác tìm quanh, chẳng thấy cô gái đâu, anh ta lại hỏi Ber : - Cô ta đâu rồi?
Amber chau mày:
- Cô nào?
Eunjung phát cáu:
- Thì người đẹp ban nãy chứ cô nào nữa! Mới đây mà sao chẳng thấy cô ta đâu nữa? Chẳng lẽ...
Cả hai xuống phà, trên phà khá đông người, nên Eunjung có cố nhướng mắt tìm khắp nơi cũng không thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng. Anh chàng tiếc ngẩn tiếc ngơ, bởi dễ gì gặp được một người đẹp cỡ đó trên cùng một chuyến xe chiều...
Phà tách bến chậm, gió từ sông cái thổi lồng lộng xua đi cái oi bức mà suốt mấy giờ liền hành khách phải chịu đựng trên xe. Lại chẳng còn xa nữa là tới bến, nên mọi người có vẻ nhẹ nhõm, khoan khoái. Eunjung chẳng còn hỏi Amber xem đã tới chưa như khi còn ngồi trên xe, bởi mắt anh chàng còn bận đảo khắp nơi để tìm. Anh ta lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ cô nàng xuống ở bờ bên kia rồi?
Chẳng mấy chốc phà đã tới bến Gijang-eup. Hành khách hấp tấp đi bộ lên để đi một đoạn năm, bảy cây số nữa để đến bến xe cuối. Mấy tay lơ xe giục giã:
-Bà con đi xe Cheolma hãy mau lên xe cho kịp chuyến đò cuối về bên Cồn đi!
Eunjung lần đầu tiên theo bạn về quê nghỉ hè, nên hỏi lại Amber:
- Về bên Cồn có phải về nhà cậu không?
Lúc này Amber mới cười:
- Bây giờ mới hỏi, bộ hết còn trông ngóng người đẹp nữa hả?
Eunjung hơi ngượng, nhưng giọng vẫn tỏ ra tiếc nuối:
- Chẳng kịp bắt chuyện gì hết...
Amber đấm vào vai bạn một cái:
- Thằng mê gái.
Eunjung miễn cưỡng theo Ber bước trở lên xe. Và lúc này đôi mắt anh ta sáng rực lên khi nhìn thấy cô gái vẫn còn ngồi yên ở băng ghế. Cô nàng vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Tay lơ xe nói như giải thích cho Eunjung và Amber về việc cô gái không xuống xe:
- Cô ấy bị say xe xuống không được chớ còn bắt buộc ai cũng phải xuống đi bộ qua phà.
Eunjung đâu cần lời giải thích đó, bởi việc người đẹp vẫn còn đây là quá đủ với anh chàng rồi. Vậy mà...
Eunjung sung sướng nhắm nghiền mắt lại, Amber phải buột miệng:
- Mày cũng say xe nữa sao?
Eunjung chẳng đáp, anh cứ nhắm nghiền mắt như muốn tận hưởng phút giây hạnh phúc này, Amber tưởng bạn bệnh thật nên đưa tay lên sờ trán, khiến Eunjung càng muốn nhắm mắt thật lâu thêm. Lát sau xe đã tới bến. Eunjung cố nhắm mắt để như nhốt hình ảnh người đẹp vào đó, cứ sợ nó mất đi.
Mà mất thật! Lúc anh ta nghe lơ xe giục: "Xuống xe nhanh lên", thì nhìn lại đã chẳng còn thấy cô gái đâu. Hoảng quá anh ta nhéo Amber một cái rõ đau:
- Sao mày không kêu tao dậy!
Nhìn một lượt, chợt thấy cô nàng áo trắng đang leo lên một chiếc xe lôi, xe chạy thật nhanh, Eunjung giục:
- Mau lên Ber!
Anh ta bắt một chiếc xe lôi khác và hối:
- Chạy theo chiếc xe kia!
Amber xẵng giọng:
- Đi về bến đò qua cồn cho kịp đò cuối, chớ còn đi đâu nữa, thằng khùng!
Bị mắng nhưng Eunjung không giận, bước lên xe lôi rồi mà mắt vẫn dõi theo bóng áo trắng phía trước, buồn bã như vừa đánh mất một bảo vật gì đó...
Mãi đến khi xuống ghe rồi mà Eunjung vẫn còn ngoái lại nhìn lên bờ, mặt buồn so...
Đây là lần đầu tiên Eunjung về một vùng quê nhiều sông nước, vườn cây trĩu quả, nên thích thú vô cùng. Anh chàng đã quên được chuyện lạc mất người đẹp. Mặc dù suốt đêm qua hầu như thức cũng mơ mà trong giấc ngủ cũng mơ thấy nàng.
Amber rủ:
- Bữa nay cho mày đi vô vườn xoài của nhà tao ở cách đây năm cây số. Tha hồ mà leo cây, hái trái và bơi xuồng, lội sông khoái chưa!
Eunjung phấn khởi:
- Đã quá mày! Nhưng mà nè Amber, ở thứ vườn tược xa xôi thế này mà cũng có người đẹp dữ vậy sao?
Amber trợn tròn đôi mắt:
- Người đẹp nào ở đây? Ở đây làm gì có...
Nhưng chợt nhớ ra, cậu ta phá lên cười:
- Cô nàng chắc là con nhà giàu đâu ở bên chợ, chớ làm gì có ở xứ này! Thôi, đừng tơ tưởng nữa, ông tướng. Ta chuẩn bị đi nào.
Amber đã xin phép cha mẹ để dẫn bạn đi chơi, nên được mẹ và chị gái chuẩn bị cho khá đầy đủ là thức ăn, cơm nắm...
Bà Liu, mẹ Amber còn dặn dò:
- Bạn con chưa quen sông nước vùng này, đừng để nó lội sông lớn, nghe không con.
Eunjung được dịp khoe tài:
- Tuy con ở miền Đông, nhưng biết lội giỏi, dư sức qua sông Cái bác Liu ơi.
Ông Liu dặn thêm:
- Hồ bơi ở thành phố khác, sông nước này khác. Tốt nhất là chỉ nên ở rạch nhỏ. Nhớ chiều về sớm.
Khu vườn xoài của nhà Amber tuy xa, nhưng khá rộng và nhiều trái. Ngoài xoài, còn có nhiều thứ cây ăn quả khác như mận, ổi, cam, quýt, dừa. Thứ nào Eunjung cũng mê.
Vừa hái những trái mận căng da Eunjung vẫn không quên người đẹp:
- Thứ này mà có cô nàng tao sẽ tặng một rổ luôn, nàng mê phải biết.
Amber chỉ lắc đầu cười. Anh ném cho Eunjung hai quả dừa mới hái cùng với con dao to:
- Đừng mơ mộng viển vông nữa, hãy thử chặt mấy trái dừa uống cho đã khát đi cha nội.
Eunjung chưa chịu chặt dừa mà cố leo lên trên ngọn cây mận. Từ chỗ đó đưa mắt về phía xa, chợt anh nhìn thấy mấy nóc nhà ngói, anh reo lên:
- Ở đây cũng có những nhà lớn đó sao, Amber ?
Amber không nhìn theo Eunjung, nhưng vẫn đáp:
- Đó là nhà xưa còn lại, cũng giống như nhà cha mẹ mình. Ở đây hồi trước còn giàu hơn bên xóm mình nữa...
- Vậy có nghĩa là... bây giờ bên này nghèo hơn?
Amber nói cho qua:
- Tớ không rõ lắm vì ít qua đây, nhưng nghe nói hồi năm 09 - 10 ấp này bị giặc tràn vô đốt phá tiêu điều...
Eunjung là người cực kỳ tò mò, cứ muốn biết mọi chuyện, nhưng thấy Amber có vẻ không rành nên thôi...
Họ ở chơi đến xế chiều thì chính Eunjung lên tiếng đề nghị:
- Hay ta về sớm một chút.
Họ về tới nhà thì trời còn sáng. Trong lúc Amber đi tắm, thay quần áo thì Eunjung chẳng biết lẻn đi đâu, mất dạng. Cả nhà Amber quýnh lên về chuyện biến mất của Eunjung. Họ trách Amber sao không trông chừng bạn, làm cho Ber phát bực lên:
- Nó lớn rồi có phải con nít đâu mà lúc nào cũng trông với coi!
....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip