Chap 1: Thực tại
" Vĩnh viễn không thể hiểu nỗi thứ gọi là ái tình. Đã nói là sẽ quên nhưng sao vẫn mãi nhớ? Ngay cả trong những giấc mơ đau đớn gọi tên nhau. Chợt giật mình nhận ra, yêu thương còn quá lớn để chồn vùi những kỷ niệm khi xưa! "
***
" Chan Hee hyung"
"Chuyện gì vậy?"
"Đi cùng em đến một nơi" Ánh mắt Jong Hyun đong đầy hình ảnh rất đỗi trong sáng của anh, trái tim trong lồng ngực tự nhiên đập rộn ràng khó tả.
Jong Hyun âu yếm nhìn anh, gương mặt xen lẫn niềm vui và phấn khởi. Nhất định cậu sẽ làm cho anh hạnh phúc hơn bất kì ai trên đời này. Nhất định một giây, một phút cũng không rời xa anh.
" Đi đâu thế?" Anh hỏi, ánh mắt tròn xoe sáng tinh khôi tựa mặt nước xanh mát.
" Cứ ngoan ngoãn nghe lời đi."
Nói rồi cậu nắm lấy tay anh lôi đi.
" Nhắm mắt kĩ nhé, không được hé mắt. " Đôi bàn tay nhỏ nhắn của người đó nằm gọn trong tay cậu, cảm giác ấm áp vô cùng.
" Biết rồi biết rồi ! "
Chan Hee trong lòng còn nhiều thắc mắc nhưng vẫn nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Jong Hyun. Gương mặt hơi ửng hồng vì lạnh càng trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết khiến tim ai đó lỡ mất một nhịp.
" Tới chưa Jongie? "
" Đứng im đây nhé! "
Cậu bất ngờ buông tay anh ra rồi chạy biến đi. Chan Hee vẫn nghe lời nhắm chặt mắt lại, cái lưỡi hồng nhỏ nhắn tinh nghịch không ngừng thè ra liếm môi - một thói quen khó bỏ của anh khi phải chờ đợi. Cái thói quen dễ thương đến giết người đó làm môi Jong Hyun run lên. Cậu đặt hai lon nước xuống, đất hít một hơi rồi nhếch mép cười:
" Mở mắt ra đi người yêu!
" Cái g-gì? "
Chan Hee phản ứng khi nghe tên nhóc đó dám gọi mình như vậy. Tính mở miệng ra mắng cho cậu một trận nhưng không kịp mất rồi. Làn môi mỏng như cánh hoa đó đã bị một đôi môi ấm nóng khác bịt chặt. Mắt anh vẫn còn mở to vì bất ngờ, hai bàn tay nhỏ nhắn vô tình đặt lên ngực người đối diện. Khóe môi ai đó khẽ cong lên, cái nụ cười tự đắc hiện rõ mồn một.
" Có thích không hả? "
Jong Hyun lè lưỡi trêu chọc con người vẫn đang lấy hai tay ôm má và dường như vẫn chưa tỉnh hẳn sau nụ hôn ban nãy.
Chan Hee đỏ mặt, miệng ấp úng:
" Đồ- đồ khỉ gió, dám- dám ..."
" Dám sao không! " Không cho anh có cơ hội rủa xả, Jong Hyun tiếp tục đắc chí mà lên giọng. -" Channie , nhìn kìa! " Cậu chợt hét lên, đôi đồng tử đen sâu giãn ra ôm ấp cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt.
Chan Hee ngước nhìn theo hướng bàn tay của Jong Hyun.
" Đẹp quá ! "
Cảnh hoàng hôn xuống trông như một bức tranh tuyệt mỹ. Ánh sáng rực rỡ nhuộm tím cảnh vật xung quanh và mây vần vũ tựa hồ kẹo bông. Nắng chiều tô điểm cho mái tóc vàng hoe của anh làm nó nổi bật như một giọt nắng còn vương lại trên trần thế. Anh nhẹ nhàng kiễng chân cao hơn, tay với lên bầu trời như muốn níu giữ lại chút hào quang lộng lẫy ấy.
" Ngốc ghê, làm sao mà bắt được nắng chứ?" Jong Hyun bật cười trước hành động ngốc nghếch của anh.
Mặc cho lời chế giễu của cậu, Chan Hee vẫn cứ ngẩn ngơ ngước mắt lên nhìn những tia nắng lấp lánh luồn qua kẽ tay và nở một nụ cười buồn. Một thứ gì đó vừa lướt qua trong đầu của anh. Một thứ kí ức mà đã từ lâu đã bị chôn giấu rất kĩ sâu thẳm trong trái tim này
-FLASHBACK-
" Gà lùn, sau này nếu cho anh một điều ước thì anh sẽ ước gì? "Chan Hee toe toét cười để lộ hàm răng trắng đều và cánh tay luồn qua ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của anh. Mặt cậu áp nhẹ lên gò lưng gầy gầy mà rộng lớn đó, mũi chun lại hít thật sâu mùi hương ấm áp tỏa ra từ cơ thể của anh.
" Nếu được một điều ước à ... Để xem" Anh lấy tay xoa xoa cằm, gương mặt xem chừng là đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
" Mau nói nhanh đi. Chậm trễ là rút lại điều ước đấy. "
" Cho rồi cũng rút lại được sao?" Anh đưa tay bẹo má cậu rồi trề môi trả lời : " Nếu có thể được mãi mãi bên Chan Hee, điều đó có lẽ là hạnh phúc nhất rồi."
" Mãi mãi là bao xa? " Giọng nói cậu ngập tràn hạnh phúc, âm thanh vang lên nhẹ như gió thoảng.
" Mãi mãi cho đến khi cả 2 ta không còn trên thế gian nữa" Anh nhắm hờ mắt trả lời, đôi bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên đầu cậu.
" Hunnie, có thích ngắm hoàng hôn không?"
" Hoàng hôn sao? Những gì Channie thích thì anh cũng sẽ thích."
" Vậy khi nào rãnh mình đi ngắm hoàng hôn nhé!"
" Được, nhất định như vậy! "
-END FLASHBACK-
***
Byung Hun choàng tay ôm Sohyun từ phía sau, khuôn miệng nở một nụ cười dịu dàng và hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da mềm mại của cô. Hôm nay cô mặc váy cưới thật sự là rất đẹp. Đối với anh, cô là người con gái đẹp nhất trên thế giới. Nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được trái tim đang đập một cách hạnh phúc của mình. Trong giây phút yên bình đó, gương mặt cậu chợt thoáng qua trong tâm trí anh – người con trai mà anh đã từng rất yêu. Chút đau nhói bóp nghẹt trái tim, anh tự hỏi không biết bấy lâu nay cậu sống có tốt không? Liệu cậu sẽ hạnh phúc chứ? Vẫn là không nên nghĩ đến cậu trong ngày vui như hôm nay, nhưng sao trái tim lại khó bảo thế. Càng không muốn nghĩ tới thì lại càng nhớ. Ánh mắt thoáng cụp xuống, lâu như vậy rồi tại sao lại không thể quên? Quyết định này chẳng phải là do anh tự lựa chọn sao? Con đường ngày ấy, cơ bản là không còn có thể quay đầu lại. Yêu thương vẫn còn đấy, nỗi trống trải trong tim không ai có thể lấp đầy nhưng sao bản thân lại quá nhu nhược. Anh thích sohyun- mối tình đầu ngọt ngào và êm đềm nhưng nào phải thứ tình cảm mặn nồng? Bên cô anh thấy bình yên, trái tim sau bao nhiêu chuyện đã không còn muốn nếm trải sóng gió nữa.
" Anh sao vậy? Gương mặt trông không được vui." Giọng nói cô nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt nâu sáng nhìn anh đầy âu yếm.
" Không sao, chỉ là đang nghĩ một vài chuyện." Byung Hun thoáng giật mình, anh né tránh ánh nhìn từ cô.
" Chuyện gì có thể làm anh đực mặt ra như thế?" Sohyun bấu chặt vào vạt váy, trong giọng nói hiện rõ nét lo lắng.
" Chỉ là một vài thứ không đáng, anh sẽ ra ngoài tiếp khách."
Cắn nhẹ môi, Sohyun quay đầu nhìn bóng anh vừa khuất. Có lẽ ngày ấy, nếu người đó không nhường cho cô mà tự ý ra đi như vậy thì ánh mắt anh sẽ chẳng bao giờ chịu dừng lại nơi cô. Tình cảm anh dành cho người đó cô biết nó sâu đậm, biết nó chưa bao giờ phai nhạt nhưng cậu ta đã ra đi rồi, hiện tại lẫn tương lai của anh bây giờ không phải chỉ nên là mình cô thôi sao?
" Tôi cầu xin cậu ,Chan Hee ! Có thể đừng bao giờ xuất hiện được không? Tôi cũng là vì quá yêu anh ấy mà thôi. Bản thân biết mình ích kỉ nhưng không thể tỏ ra cao thượng như cậu được. Hạnh phúc này đã quá gần rồi. Thực lòng tôi chưa bao giờ mong mỏi điều gì nhiều như vậy. Bởi thế, xin cậu hãy cứ sống tốt cuộc sống của mình . "
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip