Chap 2: Đáp lời đề nghị
Chap 2: Đáp lời đề nghị
Cậu trừng mắt nhìn hắn, máu nóng sôi sùng sục, hắn nghĩ sao khi đưa ra lời đề nghị đó? Người tình? Vậy cậu chẳng khác gì công cụ giúp hắn phát tiết khi nhớ về người cũ. Phải chăng cậu nên trao đổi điều kiện với hắn để cho đúng luật "Có qua có lại"?
_Anh sẽ cho tôi những gì? - Di tay lả lướt trên áo hắn, cậu nở nụ cười mê hoặc
"Thịch" - Tim hắn lỡ nhịp, mặt kề mặt khiến những nét bầu bĩnh in sâu vào đôi mắt sắc bén. Cậu quá đẹp!
_Tiền tài, vật chất,... em muốn gì tôi sẽ cho tất - Hắn thấy được sự khác biệt giữa cậu và những con người đang tiếp cận hắn, cũng biết rằng đánh đồng cậu với họ là không đúng, nhưng hắn vẫn trả lời như thế, hắn muốn chính miệng cậu nói ra
Tiền tài? Vật chất? Cậu dư sức đè đầu, cưỡi cổ hắn bằng thứ đó, chỉ tại cậu không thích mà thôi! Nam nhân này quá coi thường cậu rồi!
_Tình yêu thì sao? - Cậu nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn, nó là điều cậu ao ước nhất. Liệu hắn có thể?
Không gian rơi vào trạng thái im lặng, thật khó để trả lời câu hỏi. Làm sao hắn có thể chắc chắn với cậu khi trong lòng vẫn còn nặng trĩu vì người đó. Một năm tình bạn, rồi bốn năm tình yêu, mất đi trong một ngày duy nhất, nỗi đau tăng vọt!
Cười nhạt, bây giờ thì có kết quả rồi! Cậu chẳng là gì. Rõ là tự mình hại mình, đã biết trước kết quả còn ráng dấn thân vào. Ngốc nghếch!
Lủi thủi bước ra khỏi thang máy, cậu bỏ lại nam nhân đang trầm tư phía sau. Tâm trạng có chút suy sụp, cậu cần nghỉ ngơi, mặc kệ 'anh chủ' đồng ý hay không. Chợt giọng nói trầm ấm khiến cậu sững người
_Có thể! - Hắn cũng không biết tại sao mình lại bật ra hai tiếng này, có lẽ là do hình bóng cô độc đó đã khiến hắn xót lòng...
_Cho tôi một tuần suy nghĩ! - Cậu đứng đó, bờ môi mấp mấy những âm thanh vừa đủ nghe. Tim vấy lên sự ấm áp bất ngờ dù cho hắn không hứa hẹn nhiều. Như thế với cậu là quá đủ....
.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày, năm ngày,... Cậu được yên ổn, sống và làm việc như một nhân công bình thường, nhưng mỗi buổi sáng cậu không còn bị đánh thức bởi kẻ nào đó, không còn phải chịu những hình phạt rút hết dưỡng khí, không còn 'anh chủ' trưa nào cũng ép cậu đi ăn, thật nhiều thứ không còn... Nhớ! Nhưng cũng giận, ngày ngày hắn đùa giỡn với nữ nhân trong văn phòng trông khi vừa tạo cho cậu một cơ hội... Ừ, là cậu ghen đó, có vấn đề gì à?
Trễ hơn giờ qui định hơn một tiếng rồi, mà vẫn không thấy Yong tổng đi làm, thật không giống với tác phong của hắn. Nén bực bội, cậu nhấc điện thoại gọi cho kẻ khốn kia, đầu giây bên kia vang vọng âm thanh đầy ái muội. Hắn đang 'làm việc' với ả đàn bà nào đó, còn dám bắt máy, nam nhân này chưa gì đã coi cậu không đáng một đồng xu.
_Yong JunHyung, anh tốt lắm!!! Đến lúc tôi bắt tại trận thì để xem, anh ép tôi làm người tình của anh bằng cách nào - Cậu nghiến răng ken két, mắt vằn lên tia đỏ thù hằn...
Tiếp theo đó cậu phi thẳng đến 'hiện trường vụ án', mà không biết rằng đầu dây bên kia, nam nhân anh tuấn đang ngồi thong thả, chờ 'người nộp mạng'
.
Hiện giờ, trước mặt cậu là ngôi biệt thự rộng lớn, phía sau cánh cửa đang khép chặt là 2 hàng cây men theo con đường sỏi đá, dẫn đến nhà chính. Làm sao để vào mà không kinh động hắn đây?
_Cậu Yang? - Người đàn ông già xuất hiện từ đằng sau, chân mày khẽ cau lại khi thấy YoSeop, chàng trai này quả rất giống, nhưng ông quý người đó... Trực giác cho ông biết cậu có điều gì đó kì bí... - Cậu tìm thiếu gia à?
_Nae, nhưng cháu không có chìa khoá, điện thoại lại hết pin - Đang tính cách để leo vào, tự dưng bị kêu khiến cậu giật mình, thì ra là người quen. Kì này, ngay cả ông trời cũng muốn cậu bắt gian mà
Chưa kịp nói hết lý do, ông quản gia đã nhanh thoăn thoắt mở cửa cho cậu vào, rồi diện cớ trốn tránh, để cậu đi một mình đến nhà chính. Nhiệm vụ hắn giao, ông đã hoàn!
Trong lòng cậu bỗng vấy lên sự bất an, liệu hắn có cho cậu lọt lưới nữa hay không? Mặc kệ, cậu cứ vào, vừa nảy chính tai cậu nghe được âm thanh đó cơ mà, chắc chắn không thể lầm!
"Cạch" - Phòng khách tối đen, từ khi nào mà hắn đã quên mất tật nghiện ánh sáng của mình? Là do gái sao? Cậu khinh
"Tách" - Lần mò trong bóng tối, cuối cùng cậu cũng mở được đèn trong phòng. Thất kinh! Đèn vừa sáng, liền có vòng tay ôm eo cậu, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, không quá khó để cậu nhận ra hơi thở quen thuộc. Yong JunHyung đáng chết!
_Buông tôi ra - Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm của hắn, nhưng tiếc thay, sức cậu quá yếu
_Em có biết tôi chờ em đến phát điên rồi không? - Hắn ghì chặt cậu vào lòng. Nếu không nắm rõ tính cách trẻ con của cậu hoàn toàn giống người đó, thì liệu khi nào mới có thể khiến cậu ghen tuông, tự 'hiến thân' cho hắn
Vì chờ cậu mà phát điên? Chứ không phải vì bị đàn bà mê hoặc à? Cậu đâu phải đứa con nít lên ba mà không phân biệt phải trái, để hắn 'vu oan' như thế. Nam nhân đáng ghét!
Hắn xoay người để cả hai đối diện nhau, cặp mắt sắc bén chăm chăm vào đôi môi căng mọng đang chu chu ra khiến hắn không nhẫn nhịn được mà lao vào cắn mút điên cuồng. Gần một tuần chẳng chạm đến nó, nhớ thật!
_Ư... buông... - Đứa trẻ bị hắn mạnh bạo cưỡng hôn đến mức khó chịu mà chống trả, cắn phập vào môi hắn... Và bây giờ thì lại thấy xót khi nó rướm máu. Rắc rối!
_Em sao thế? - Hắn bất ngờ trước sự phản kháng của cậu, trước giờ có như thế đâu
Uất ức khiến lệ rời khỏi mi, hắn rõ ràng là vừa ân ái cùng đàn bà, nay lại ngấu nghiến môi cậu. Rốt cục, hắn coi cậu là gì? Sao cứ làm cậu vừa yêu vừa ghét hắn vậy?
_Sao lại khóc? - Càng lau, nước mắt càng chảy ra nhiều khiến hắn hoảng hốt, tay chân vô thố, chỉ biết ôm cậu vào lòng vỗ về
Quan tâm mãi thì làm sao cậu có thể không yêu hắn. Trái tim yếu mềm khi nào mới được đáp trả tình cảm đây? Có lẽ cậu nên...
_Nếu tôi làm người tình của anh, anh sẽ không qua lại với những ả đàn bà khác nữa chứ? - Cậu thà là kẻ thế thân, vẫn không muốn hắn cùng người khác. Lấy nỗi đau này trị nỗi đau khác, cậu chắc mình quyết định đúng?
Yêu là thế sao, Yang YoSeop?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip