Chap 6
Khi Thiên Tỉ tỉnh lại trời đã về khuya...
- Em tỉnh rồi?
Thanh âm nam nhân vang lên tuy thập phần ôn nhu nhưng lại khiến cậu rùng mình, cậu sợ hãi nép sát vào góc giường
Ngay khi cậu cho rằng bản thân sẽ ngã xuống thì Vương Tuấn Khải đã nhanh tay đỡ lấy cậu
- Buông... Buông tôi ra... - cậu dùng tay đánh vào người hắn
- Ngoan ! Đừng sợ! Anh không làm gì em - hắn vỗ vỗ lưng cậu trấn an
- Tránh... đừng lại gần tôi... tránh ra... - cả người cậu run run nói
- Tỉ, nghe anh ! Đừng kích động. Em như thế con sẽ sợ đấy
- Con? Con nào ?
A!! Con của tôi... con của tôi thế nào rồi?
- Đừng lo, con vẫn ổn - hắn hôn nhẹ lên tóc cậu trả lời, đôi tay càng ôm chặt lấy cậu
Để anh chăm sóc em cùng con có được không? - hắn yêu thương hỏi
- Không... anh là người xấu... không được hại con tôi
- Phải, phải, anh là người xấu... nhưng em hãy cho anh cùng em chăm sóc con
- Không !!! Con là của tôi !!! - cậu hét lớn, vùng ra khỏi lòng hắn
- Đừng nháo! - hắn ôm cậu lại nói tiếp - Về ở cùng anh, nhé?
Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ hảo hảo yêu thương em
- Tôi không tin, anh nhất định sẽ hại con tôi
Anh hận tôi trước kia không yêu anh, anh hôn tôi bảo tôi nhạt nhẽo, anh bảo tôi nhớ nhớt, dơ bẩn... anh nhất định sẽ trả thù tôi
- Tỉ ! Anh yêu em , thật lòng yêu thương em
Trước kia anh yêu em, đến giờ vẫn yêu em trong tương lai cũng nhất nhất yêu em. Vương Tuấn Khải anh cả đời này chỉ yêu duy nhất Dịch Dương Thiên Tỉ em.
Cho anh một cơ hội được ở bên em, được đặt chân vào cuộc đời em, được cùng em đi đến cuối con đường đời được không? - hắn nhìn vào mắt cậu chân thành nói
Cậu không trả lời, chỉ lắc đầu, hắn khẽ thở dài hôn lên tay cậu
- Em hãy thử để anh bên em... yêu thương em... Những thương tổn anh gây ra cho em hãy để anh hàn gắn
Thiên Tỉ vẫn chỉ lắc đầu
- Em... nghỉ ngơi đi ! Anh đi gọi người đem thức ăn đến
Hắn xoay người toan bước đi thì cậu đã nắm lấy vạt áo hắn nhỏ giọng
- Tôi... muốn về...
- Được, anh đưa em về
Hắn thuận theo ý cậu đưa cậu trở về căn nhà nhỏ của cậu và Vương Nguyên. Cậu vừa muốn mở cửa xe thì tay đã bị hắn giữ lại
- Em nhớ chăm sóc sức khỏe... em hiện giờ đang mang thai... không được chủ quan có biết không?
Thiên Tỉ không đáp lặng lẽ rút tay ra, cậu nhấn mật khẩu cửa rồi vào nhà... Vương Tuấn Khải hắn không hề rời mặt khỏi cậu kể cả khi cậu đã vào trong...
Thiên Tỉ bật đèn, Vương Nguyên vẫn chưa về cậu đoán là đã bị Lưu Chí Hoành giữ lại rồi... Thả mình xuống giường, khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt trìu mến của Vương Tuấn Khải hiện ra trước mặt cậu, từng lời yêu thương của hắn cứ hiển hiện trong đầu cậu...
Kì thực nói cậu không có tình cảm với hắn là nói dối, trong một góc khuất nào đó trong tim cậu yêu hắn... chỉ là giờ đây, muốn cậu ở bên hắn cậu không làm được. Bóng ma mà hắn tạo ra đối với cậu cậu vẫn không thể quên đi, cậu sợ...
Thiên Tỉ thao thức cả đêm dài, đồng hồ báo hiệu 3h sáng mà cậu vẫn chưa thể chợp mắt, cậu đứng dậy tiến về phía cửa sổ, vén một góc rèm lên... chiếc BMW quen thuộc vẫn đậu trước cửa nhà
Không hiểu sao đôi chân cậu lại sải bước đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải thấy cậu vội rời khỏi xe, hắn cởi áo vest khoác lên người cậu
- Sao em lại ra đây? Trời đang lạnh đấy!
- Anh... sao vẫn chưa rời đi ? - cậu nhìn hắn hỏi
Nghe được câu hỏi của cậu hắn khẽ mỉm cười, cậu là đang quan tâm hắn sao? Ý nghĩ thoáng qua khiến hắn cảm thấy hạnh phúc khôn cùng (SR: ta nói hai đứa này đã iu mà còn e ngại a)
- Anh muốn được nhìn thấy em vào hừng đông thôi. Em mau vào nhà đi, con chắc cũng mệt rồi
- Còn anh? Cũng mau về đi
- Anh vào xe chợp mắt cũng đươc. Lo cho em trước đi kìa - hắn tiến đến đặt lên trán cậu một nụ hôn - Yêu em
(SR: Đao nhà ngươi là cái đồ lợi dụng ná
Đao: quá khen
SR: ... )
Cậu đẩy nhẹ hắn ra, cúi đầu nói
- Vào nhà đi
Hắn ngẩn người đứng ngây ra đó nhìn cậu đang bước đi, hắn có nghe lầm không? ( SR: có =))) ). Cậu bỗng dừng chân xoay người nhìn hắn
- Không vào ? - đôi mày thanh tú của cậu khẽ nhíu lại
- À, có - hắn cười hạnh phúc trả lời rồi nhanh chóng đi theo cậu
(SR: Vânq, từ giờ công phu mặt dày của bợn Đao sẽ được thể hiện a... và màn trình diễn ngạo kiều nữ vương thụ và thê nô trung khuyển công chính thức bắt đầu)
Sau khi vào nhà, hắn hướng cậu ôn nhu nói
- Em vào phòng đi, anh ngủ ở sofa được rồi
- Tất nhiên là anh bắt buộc phải ngủ ngoài sofa rồi, anh nghĩ mình sẽ được nằm ở đâu ? - cậu nheo mắt hỏi
- Phòng em... - hắn nhỏ giọng
- Ảo tưởng
Nghe cậu nói mắt hắn xụ xuống
- Ngủ cùng anh đêm nay thôi, anh cam đoan không làm gì vượt quá giới hạn
- Vương Tổng không nhớ những khi ở cùng nhau anh đã đối xử với tôi thế nào à? - cậu hừ lạnh
- Lần này anh nhất định không động thủ a- hắn giơ tay cam đoan
- Móng vuốt sói của anh tôi không tin tưởng được - cậu bĩu môi
- Bà xã à ! Tin anh đi - hắn kéo tay cậu nói
- Anh vừa gọi ai thế ? - cậu trừng mắt nhìn hắn
- Vợ à~~
- Ra ngoài - cậu quát
- Được, được! Em bớt giận, con sợ đó a - hắn cười nói
- Vương Tuấn Khải ! Anh có tin tôi chết cùng đứa bé không ? - cậu cười nhạt hỏi
Hắn thu lại nụ cười, khuôn mặt thoáng xìu xuống... hắn nhìn cậu... ánh mắt buồn và sâu thẳm như muốn kéo cậu vào, hắn nói
- Anh có thể rời khỏi đây ngay lập tức, nếu em muốn anh sẽ biến mất mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mắt em, anh sẽ buông tha em, buông tha cho Dịch Thị... chỉ xin em đừng làm điều gì tổn hại đến bản thân cùng đứa bé. Dù em có chấp nhận hay không thì sự thật đứa bé vẫn là con của anh, mang trong người dòng máu của anh... Thay anh chăm sóc con nhé ! - hắn cười buồn
Bấy giờ cậu mới vòng hai tay lại nhìn hắn lên tiếng
- Anh nghĩ tôi nhẫn tâm đến nỗi hại con mình? Hay là anh muốn vứt bỏ trách nhiệm, để tôi tự lo cho con?
- Không, ý anh không phải thế - hắn vội nói
- Tôi nhất định phải khiến Vương Thị phá sản mới buông tha anh
Tôi sang phòng Nhị Nguyên, anh vào phòng tôi mà nằm - dứt lời cậu bỏ đi
Hắn khẽ mỉm cười thì thầm
- " Muốn Vương Thị phá sản không dễ đâu, em đừng mong rời xa anh bảo bối "
END CHAP 6
A/N: Tuôi nói bạn Tỉ đã tha thứ cho bạn Đao rồi mà cứ thích dối lòng a, cho bạn Đao nhà ta vào nhà này, rõ ràng miệng bảo bạn Đao ngủ ngoài sofa nhưng cuối cùng cũng cho bạn ấy vào phòng mình ngủ còn giề... ayzz... thiệt tình nha
Chap sau chap cuối rồi, mấy thếm nhớ ủng hộ bằng cách vote + cmt cho con bé nó lấy lại tinh thần để up chap a
Tối ấm <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip