Chap 5: Món Quà Bất Ngờ
"Tiffany"
Tới trước cửa nhà Tiffany, Jessica dịu dàng đánh thức người đang ngủ say trên lưng mình. Bị phiền đến giấc ngủ, Tiffany "ưm" vài cái mới mở mắt. Chợp mắt được hơn nửa tiếng, cô dường như đã tỉnh rượu, ý thức sớm đã khôi phục, duy chỉ có đầu là đau nhứt không thôi.
"Khó chịu ở đâu à?" hơi ngoái đầu nhìn, Jessica quan tâm.
"Ừm" loay hoay trên lưng Jessica lấy chìa khóa, Tiffany tra vào ổ, đẩy cửa ra giúp.
Đặt Tiffany ngồi xuống sofa, đồng hồ lúc này đã hơn 12h tối, thấy không còn sớm nên Jessica cũng sửa soạn đi về. Thấy người kia cất công cõng mình từ nhà hàng về nhà, xe cũng bỏ lại đó, lòng Tiffany nảy sinh không ít áy náy.
Cuối cùng vẫn là quyết định giữ lại, nhưng do chân đau, nên đành nắm lấy góc áo của Jessica, kéo kéo. Cử chỉ ngượng ngùng vô đối.
"Ở đây buổi tối rất khó bắt xe, hay là..." giọng ấp úng, lời đề nghị nghe qua cũng khá ái ngại: "cậu ở lại một đêm đi"
Dịu dàng nhìn Tiffany, Jessica khẽ cười: "Có làm phiền cậu không?" Tiffany lắc đầu.
"Có cậu ở cạnh, mình không phải một mình"
"Ừm"
Dừng cuộc trò chuyện, Tiffany cà nhắc đi vào phòng lấy đồ cho Jessica tắm. Sau khi lần lượt tắm xong, cả hai đứng ở ban công uống trà, ngắm sao.
Bầu trời đầy sao, càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng trong lòng Jessica chỉ chứa duy nhất hình ảnh về Tiffany và nụ cười tươi rói của cô ấy lúc vui vẻ. Mỗi người đều có một khái niệm sống riêng, không ai giống ai, nhưng nếu Tiffany sống là vì muốn bản thân được hạnh phúc thì Jessica cũng như cô ấy, mãi mãi mong cô ấy được hạnh phúc.
Đứng ở bên cạnh, Tiffany len lén nhìn Jessica, quan sát biểu hiện qua nét mặt lạnh nhạt của cô ấy, nụ cười trên môi cong lên đầy viên mãn.
"Sao lại cười?" Jessica hỏi, nhưng Tiffany không trả lời, nét cười trên môi cô ấy càng thêm đậm.
"Jessica, cậu muốn nghe kể chuyện không?"
Jessica nhìn người vừa đưa ra yêu cầu, ngạc nhiên vài giây, sau đó khe khẽ gật đầu.
Nhận được dấu hiệu đồng ý của đối phương, giám đốc Hwang vui vẻ xoay tách trà trong tay, cố ý để độ ấm của nó lan tỏa, xoa dịu cảm giác hung phấn của bản thân.
"Có một cô gái, một hôm, cô đang đi trên đường, bỗng từ đầu xuất hiện vài tên lưu manh tính cưỡng bức cô, nhưng có một anh chàng xuất hiện kịp thời, đã giải cứu cô. Trong quán coffee, cô im lặng nghe câu chuyện của anh. Anh có một người vợ, cô ấy bị mắc chứng mất trí nhớ bất định. Mỗi ngày, anh đều phải đi theo sau lưng bảo vệ cô ấy, chỉ sợ cô ấy không nhớ đường về.
Cô ấy hỏi: Vậy cô ấy có nhớ ra anh không?
Anh chàng trả lời: Làm sao mà nhớ được.
Anh chàng nén nước mắt chực chờ rơi xuống, ôm lấy cô, nói: Bà xã, chúng ta về nhà nhé! Sau đó họ sống hạnh phúc với nhau suốt đời..." say sưa kể, Tiffany vừa cười vừa nhìn Jessica, nói tới đoạn "suốt đời" còn cố ý ngắt quãng.
"Lãng mãn nhỉ?" theo đúng suy tính của Tiffany, Jessica cảm thán câu chuyện kia.
Chồm người qua chỗ Jessica, Tiffany dùng sức nhéo hai má của cô ấy, cười sặc sụa. Thấy người kia cười đến sắp tắt thở, Jessica lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Sự thật, anh chàng kia chẳng có người vợ nào trước đó cả và đám côn đồ chính là bạn anh ta" Tiffany giải thích.
Jessica khẽ cười, tay nắm hai tay đang nhéo má mình của Tiffany gở xuống ôm vào lòng, giọng hơi hờ hững nhưng ấm áp: "Vào phòng ngủ thôi. Tay cậu lạnh cóng rồi"
Ngoan ngoãn nghe lời, Tiffany theo Jessica leo lên giường, mỗi người nằm một góc.
Nằm trên giường hơn nửa giờ, thấy Jessica xoay lưng về phía mình nhịp thở bất ổn, Tiffany nhẹ nhàng hỏi: "Jessica, cậu chưa ngủ à?"
"Ừm, mình hơi khó ngủ" trở mình, Jessica mặt đối mặt với Tiffany, tiếp chuyện: "Còn cậu? Rõ là mệt mỏi, còn không ngủ..."
"Mình có tâm sự nên ngủ không yên ổn"
"Tâm sự?" Tiffany gật đầu khẳng định, sau đó lại dùng giọng điệu hơi ngái ngủ dò xét Jessica: "Mình có một câu hỏi muốn cậu trả lời"
"Cứ hỏi đi"
"Vậy... cậu thử nghĩ xem, tại sao chàng trai lại gạt cô gái. Tình yêu mà đến từ sự lừa gạt, không phải rất quá đáng sao?"
"Tình cảm thì khó nói lắm. Biết đâu cô gái đó cũng muốn ở cạnh anh chàng nên mới để mặc anh ta lừa gạt thì sao?"
Như suy nghĩ cái gì đó rất sâu xa, Tiffany mím môi, rốt cuộc cũng phát ra câu: "Anh ta thật may mắn" sau đó nhích lại gần Jessica, chui rút trong lòng cô ấy, nhắm mắt ngủ.
Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Tiffany phả vào hổm cổ mình, Jessica lắc đầu, môi vểnh lên thành một nụ cười cưng chiều, ôn nhu dỗ cả hai ngủ say.
Những tháng ngày sau đó, hai người thân nhau hơn. Tiffany dần quen với cuộc sống có Jessica bên cạnh, lúc vui thì dắt tay cô ấy chạy khắp các con đường, lúc buồn thì chui rút vào lòng cô ấy, khóc đến mệt lã người, rồi ngủ thiếp đi.
Có những điều, những cảm giác mà chỉ ở cạnh Jessica, Tiffany mới cảm nhận được.
Nhưng một khi đã ỷ lại, mọi cảnh giác dường như đều biến mất, Tiffany vô tình không hay biết vị trí đích thực của Jessica trong lòng mình, nên sớm hay muộn đau thương cũng tìm đến, nên trước mắt, cứ hạnh phúc được thì tận hưởng đi.
Cuối tháng, Tiffany có một chuyến công tác ngắn hạn ở Paris kéo dài hơn ba tuần. Trùng hợp sinh nhật của cô cũng tới vào khoảng thời gian này, nên có lẽ năm nay cô lại đón tuổi mới một mình.
Hôm sinh nhật, lúc ở Seoul còn vài giờ là chuyển sang ngày mới, Tiffany đi dạo ở trung tâm mua sắm, tự chọn món quà mình yêu thích và tự chúc mình sinh nhật vui vẻ. Nhìn dáng vẻ của cô có bao nhiêu bất đắc dĩ...
Những năm trước, vào thời điểm Yoona còn kề cận, em ấy đều nghĩ cách đem đến cho cô bất ngờ, dẫu trong mắt cô, những trò được bày ra đều rất trẻ con, nhưng chỉ cần không phải một mình trải qua, cái gì cô cũng có thể vui vẻ chấp nhận.
Ấy vậy mà giờ thì khác rồi, Yoona chắc chắn rất hận cô. Cũng đúng thôi, ngày chia tay cô tuyệt tình như thế, tàn nhẫn bỏ mặc em ấy đứng dưới mưa cầu xin thế nào cũng dứt khoác phải rời đi.
Nên nếu ban đầu đã chọn đóng vai ác, thì cô không có tư cách hối tiếc...
Phó mặc cho đôi chân tự bước, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nội thất, tim Tiffany đập rộn ràng, trong đầu hiện lên toàn là những dòng chữ ngay ngắn trong bức thư tình mà Jessica từng gửi cô.
Fany à, đợi mình tốt nghiệp, chúng ta sống cùng nhau đi. Mình hứa sẽ đối tốt với cậu, sẽ làm việc thật chăm chỉ để mua một căn nhà thật lớn, sau đó vui vui vẻ vẻ cùng cậu trang trí cho mái ấm của chúng ta...
Phì cười, nét mặt Tiffany thoáng lạnh lẽo. Lời hứa của một đứa trẻ chưa trưởng thành dù có bao nhiêu chân thành, cũng đâu bằng một câu nhận định của cô ấy vào thời điểm hiện tại.
SooYeon của ngày xưa đâu phải là Jessica. Tất cả những gì cô còn nhớ, còn hi vọng có chăng chỉ là những ký ức cũ kỹ, mà biết đâu cô ấy đã quên đi từ thuở nào.
Nghĩ là nhiều như vậy, nhưng chân thì đã bước vào cửa hàng từ lúc nào.
Tiffany từ lúc vừa sinh ra đã là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cô không hay khóc nháo, sinh hoạt vừa có chừng mực lại khá ngăn nắp, gọn gàng, nên không bao giờ là nỗi lo lắng của gia đình.
Nhưng chỉ là ở một mặc nào đó thôi, Tiffany thật ra là một cô gái có yêu cầu sống rất cao. Thứ vừa mắt cô rất hiếm, nên đối với việc trang trí khá mất thời gian. Dạo trước, lúc mới mua căn hộ cao cấp mà cô đang sống, cô phải mất hơn một năm mới trang trí xong nội thất bên trong.
Cơ mà cũng không trách được Tiffany, bởi mắt thẩm mĩ của mỗi người khác nhau, mà con gái đối với cái đẹp hà khắc là điều dĩ nhiên.
Xem xét vài vòng, thứ Tiffany thấy thích hợp nhất vẫn là một tấm rèm mỏng, màu trắng, có thể nhìn thấy cảnh vật mờ ảo ở phía sau, nếu chọn làm rèm trong phòng tắm thì có vẻ rất thú vị...
Trông khá hài lòng, giám đốc Hwang lấy trong túi xách ra một tờ ghi chú, viết mã sản phẩm vào rồi tủm tỉm rời khỏi.
Đường phố Paris không quá rộng lớn nên dòng người dù thưa thớt vẫn thấy rất đông đúc, cơ mà đông đúc thì đã sao, nếu lòng cô trống trãi thì có càng nhiều người, càng thấy cô quạnh.
Tới giờ ăn, cô ngồi ở một quán ăn kiểu gia đình, gọi tất cả những món mà mình thích, sau đó vui vẻ thưởng thức bữa tiệc sinh nhật cô độc.
"Nhớ kỹ bên cạnh chị lúc nào cũng có em. Chỉ cần chị ăn uống cẩu thả, em sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh trừng phạt thích đáng..."
Thức ăn vừa trôi tuột xuống dạ dày, bên tai Tiffany lại vang lên thanh âm trầm ấm của Yoona. Chết tiệt! Giờ thì cô bị bênh gì đây, đến ngay cả ăn cũng bỗng dưng nhớ tới những cái tên cùng mình không có quan hệ.
"Đủ rồi đó, hôm nay rất may mắn, nên những điều tồi tệ đều kéo đến hết đi" gầm gừ trong cổ họng, Tiffany vừa dứt lời liền cắn một miếng lớn.
Ăn đến no căng cả bụng, lúc cô rời khỏi quán, bầu trời ở Paris đã rất ngả màu, sương buông xuống, thấm qua vai áo lạnh buốt. Xoa xoa hai vai, trong cái rét những bước chân của Tiffany càng thêm cô tịch, không rõ mục đích.
Điện thoại trong tay cô rung liên tục, hàng trăm tin nhắn chúc sinh nhật được gửi tới, người thân có, bạn bè có, khách hàng có, người theo đuổi có... duy chỉ thiếu những cái tên cô coi trọng như Jessica Jung, Im Yoona.
Có lẽ cô thì cần rất nhiều thời gian để người ta bớt quan trọng trong đời mình. Còn người ta chỉ cần ngủ một giấc lập tức chẳng còn xem trọng cô nữa.
Buồn bã ồ ạt kéo tới, làm lồng ngực của Tiffany nhói lên, nước mắt bất giác cũng rơi xuống – tâm trạng vốn không ổn lại càng thêm tồi tệ. Không biết từ lúc nào, đôi chân nặng nề đã lê từng bước về tới khách sạn.
Đứng bên vệ đường, dòng xe thưa thớt khiến Tiffany bất tri bất giác không muốn nhấc chân lên. Chỉ vài giây nữa thôi, ngày sinh nhật tẻ nhạt của cô sẽ trôi qua.
30s... 29s... 27s...
"Fany à, SINH NHẬT VUI VẺ"
End Chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip