Chap 15
Shortfic: Này nhóc tôi thích cậu rồi đấy!
Au: yuli
Chap 15
Trên hành lang
- Oa ăn xong no thật. Sảng khoái ghê! - Hoành đắc ý xoa bụng, luôn miệng khen đồ ăn ngon
- Tôi không biết có phải cậu có họ hàng với heo không nữa!!- Tỉ đi cạnh lắc đầu khẽ nhún vai.
- >"< Này anh không cạnh khóe tôi là không được à? Đi cùng anh đúng là phát bực à.- Hoành khẽ nhăn mặt
- "Đáng yêu thật. Lúc nào em ấy cũng như vậy!!"- Tỉ thầm nghĩ, rồi cười mỉm
Trước cửa phòng bệnh
- Ủa Nguyên đâu rồi nhỉ? - Hoành ngó nghiêng tìm kiếm
- Chắc cậu ta đi ăn hay đi đâu thôi. Nhóc đừng có loi nhoi như con giòi nữa. Nhìn ngứa mắt lắm.
- ừm chắc vậy rồi. Hehe không biết sau lần này hai người có còn giận nhau không nhỉ? Tôi mong đợi quá. - Hoành ngồi khẽ xuống ghế, hí hửng nói
- Mong sao là không. Chuyện của bọn họ rắc rối thật. Còn cả cái thằng điên ấy nữa.....haizzzz tội nghiệp. - Tỉ lắc đầu hướng nhìn vào phòng bệnh.
.
.
.
.
Tại biệt thự nhà Nguyên
- Nguyên nhi! Sao con lại về vào lúc này.- bà Vương sốt sắng khi Nguyên mới sáng sớm đã về.
- Vâng thưa mẹ. Mẹ, con có chuyện cần phải nói bây giờ. Chúng ta vào nhà đi. ( lúc này Nguyên đã thay đồ sạch sẽ rồi nha)
- Được rồi, con vào đi. Bà Vương nhẹ nhàng nói, bước vào cùng Nguyên. - bà Sophie , bà hãy chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi nhé!
- Vâng thưa phu nhân. - bà Sophie lễ phép đáp
Tại phòng khách
- Sao nào bảo bối. Có chuyện gì quan trọng mà con về sớm thế. - Bà Vương dịu dàng hỏi
- Mẹ. Con muốn ra nước ngoài. - Nguyên nói thẳng vào vấn đề
- Con nói sao? Ra nước ngoài? Du học hay du lịch? - bà cười hiền hậu
- Mẹ trêu con hoài. - Nguyên cười gượng đáp lời mẹ. - Dù sao con cũng học hết rồi mà. Con muốn qua đó giúp đỡ cho cha thôi mà
- Ôi Nguyên nhi bé bỏng. Con suy nghĩ được vậy luôn đấy!- bà cười tươi trêu đùa
- Mẹ à. Con nói thật mà. - Nguyên trưng mặt giận ra nhìn bà Vương.
- thôi được rồi. Mẹ hiểu mà. Vậy con cứ chuẩn bị đi. Khi nào sẵn sàng thì đi nha.
- Ngay tối nay được không mẹ?
- Sao nhanh vậy Nguyên. Coa chuyện gì xảy ra với con à? - bà ngạc nhiên
- À... à không có gì đâu. Con chỉ muốn nhanh sang đó thôi. Hì hì. Thôi con lên trên phòng đây. Lát con xuống ăn sáng sau nhé. Yêu mẹ nhiều. - Nguyên nháy mắt tinh nghịch rồi nhanh chóng chạy lên phòng
"Cứ làm theo những gì con muốn đi Nguyên. Con đã lớn thật rồi, và mọi chuyện xảy ra với con mẹ đều biết hết mà. Chỉ có điều mẹ muốn xem coi con có thể giải quyết được chuyện của mình hay không. Hãy cố lên con trai."- bà Vương nhìn theo dáng Nguyên thở dài
Trên phòng của Nguyên
Một cậu nhóc đang ngồi lặng lẽ khóc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên màn hình là một chàng trai đẹp như hoa, đang nhắm nghiền mắt, sống mũi cao, làn da trắng sứ.... Đây là tấm hình duy nhất mà cậu có thể chụp lén được, chụp lúc anh ngủ. Đó cũng là hình ảnh làm cho cậu nhớ về anh, mối tình đầu mà dường như chỉ có cậu là có tình yêu với anh, cậu nghĩ đó chỉ là do cậu đơn phương mà thôi. Cậu cứ khóc, khóc mãi cho đến khi cậu thiếp đi vì mệt... trong giấc ngủ ngắn ngủi đó, cậu mơ về anh, mơ về người mà cậu yêu - Vương Tuấn Khải.
11.30 a.m
Nguyên tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường "Chắc là mẹ vào thấy mình như vậy nên đỡ lên giường"
Cậu nhanh chóng thay quần áo, đi xuống dưới nhà, tay cầm điện thoại xem "11 tin nhắn, 13 cuộc gọi nhỡ"
- Con ngủ ngon không? - bà Vương cười hiền hậu
- Vâng. Do con mệt quá nên ngủ quên- Nguyên gượng cười đáp lại mẹ
- Ừ thôi con chưa ăn sáng thì giờ ăn trưa luôn không đói
- Mẹ vào trước đi, con có việc gọi cho Hoành nhi chút đã
- Ừ, nhanh nhé bảo bối ^^
- Tút... tút...
- Nguyên à, cậu đang ở đâu vậy? - Giọng Hoành sốt sắng
- Tớ về nhà mà quên nói cậu, tớ hơi mệt - Nguyên nghẹn giọng mà trả lời
- Vậy hả? Cậu không nói không rằng làm tớ lo muốn chết luôn á - Hoành dọa nạt
- Hihi tớ không sao đâu, mà phiền cậu với anh Tỉ chăm sóc Khải dùm tớ, hôm nay chắc tớ không vào viện thăm anh ta được đâu, tớ cảm thấy không khỏe
- Okay, cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi nhé. Hihi
- Cảm ơn cậu nhiều. Vậy nha, tạm biệt.
- Hì hì. Bye bye
Hoành nhi vẫn vui vẻ tươi cười bên đó, còn đầu dây bên này, Nguyên nghẹn giọng, không nói nên lời...
Bệnh viện
- Này, ai gọi đấy?
- Là Nguyên tử a~, cậu ấy mệt nên... Hoành đang trả lời ngon lành thì.... À mà việc gì tôi phải nói cho anh biết nhỉ. - P.lè - Hoành lè lưỡi ra trêu Tỉ, làm cho ai kia đỏ mặt
- Cậu...cậu... không cần nói tôi vẫn biết- Tỉ lơ lơ đi quay qua phía bên kia
- Này anh kia, tôi lơ anh được chứ ai cho phép anh lơ tôi hả - nói rồi Hoành kéo Tỉ quay qua, vừa lúc Hoành sát mặt lại, thế là.
.
.
.
.
Môi chạm môi.
.
.
.
.
- Yaaaaaaaa/ Aaaaaaa - Cái gì vậy??? Cả hai trợn tròn mắt rồi đẩy nhau ra khỏi đối phương
- Anh/ cậu.... - cả hai đồng thanh
- Thôi tôi đi đây, anh ở lại đi- Nói rồi Hoành nhanh chóng đi, hai tay ôm lấy má đỏ bừng, đi vấp chân này chân kia suýt té
Còn Tỉ ngồi đó, đơ mặt ra một hồi xong mới cười cười "yaaaaa, cậu nhóc này dễ thương quá đi"
(Lạy hai đứa luôn, không lo cho bạn thân đang nằm trong kia mà bày trò tình cảm để giết công chúng à =))) mà thôi ta thích như vậy, hihi)
Hoành đi xa một hồi rồi mới dừng lại, ngồi phịch xuống ghế đá gần đó, ôm lấy đầu
"Trời ơi chuyện quái quỉ gì xảy ra vậy nè T_T, tại sao lại như vậy chứ."
"Trời ơi firstkiss của mình"
"Trời ơi sao mình lại làm như vậy"
"Trời ơi sao tim cứ đập liên hồi vậy nè"
"Trời ơi chắc chết quá"
"Trời ơi..."
Hoành cứ như vậy, ai đi qua cũng nhìn tiếc cho Hoành "dễ thương sáng sủa vậy mà tự kỉ" =))). Cậu ngồi đó, cứ suy nghĩ từ nụ hôn đó và suy nghĩ liên quan, sâu xa đến mấy chuyện trước đây, suy nghĩ về những khoảnh khắc chỉ có anh và câụ. "Yahh, mình điên thật rồi" Cậu lấy lại bình tĩnh rồi đi về phía phòng Khải đang nằm.
Tỉ nhìn Hoành thẫn thờ đi về phía mình mà cứ cười cười. Hai ánh mắt chạm nhau
- Chuyện lúc nãy.... - Hoành cất lời
- Chỉ là vô tình thôi mà - Tỉ cười nhưng không biết rằng, câu nói vô tình của anh làm cậu hụt hẫng, không biết diễn tả như thế nào
- À, ừ... vô tình thôi... thôi tôi vào trong xem tình hình như thế nào rồi - Hoành buồn bã bước vào trong "vậy là chỉ có mình ngốc thôi"
- Nhóc.... Tỉ gọi với theo nhưng lại suy nghĩ lại nên không gọi nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cậu bước vào phòng
6.00 pm
Tại sân bay
- Con qua đó cẩn thận nhé, bảo bối - bà Vương ôm chầm lấy Vương Nguyên, không muốn rời xa
- Con biết rồi, mẹ ở nhà nhớ giữ sức khỏe nha
- Con qua đó, nếu thấy áp lực thì cứ về đây, mẹ không để con chịu khổ đâu
- Con phải làm được chứ, mẹ hãy tin con - Nguyên chắc chắn
- ừ mẹ biết rồi bảo bối à, thôi con làm thủ tục đi rồi lên sớm
- Con chào mẹ - Nguyên ôm cái ôm tạm biệt trước khi lên máy bay
" Con cứ làm theo quyết định của con đi, cố lên nhé con trai"
Vương Nguyên hoàn thành thủ tục một cách nhanh nhất, cậu lên máy bay, mới chỉ có vài hành khách.
Cậu ngồi theo số vé của mình, cạnh cửa sổ. Cậu nhìn ra xa xa, ánh mắt chứa đựng nỗi đau buồn. Cậu lo cho anh lắm, cậu sợ mất anh lắm, vậy mà bây giờ cậu lại ngồi đây, cậu không thể làm gì được cho anh, cậu áy náy, dày vò bản thân. Cậu sẽ nhớ lắm, nhớ mọi người ở đây, nhớ những kỉ niệm đau buồn cũng như những ngày tháng tươi đẹp ở đây.
"Chúc quý khách lên đường vui vẻ" giọng nói trong trẻo của cô tiếp viên vang lên. Cùng lúc đó, máy bay cất cánh
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống
"Tạm biệt mọi người"
Ở bệnh viện lúc này, Khải nằm đó, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Và tất nhiên, không ai biết được.
Sáng hôm sau
7.00 am
- Sao giờ này vẫn không thấy Nguyên nhỉ? Oáp- Hoành ngái ngủ, ngồi cạnh Tỉ ( lúc này hết ngại rồi)
- Chắc cậu ta có việc thôi, Oáp- mặt Tỉ bơ phờ
Đêm qua cả hai thay phiên trông Khải, Tì ngủ thì Hoành thức và ngược lại, nhưng thực ra lúc đến phiên Tỉ ngủ thì Hoành cứ nói chuyện và thế là chỉ Hoành được ngủ mà Tỉ không ngủ được
- Cậu có thư- một người mặc đồ đen cung kính đến chỗ Hoành đưa thư
- Tôi ư? - Hoành ngạc nhiên
- Vâng, là cậu chủ Vương Nguyên nhờ tôi đưa
- Được rồi, cảm ơn - Hoành nhận lấy mà ngạc nhiên, quay qua nhìn Tỉ
Lẳng lặng mở ra, là một bức thư
"Hoành nhi yêu quý của tớ
Lúc cậu đọc thư này có lẽ tớ đã đi xa cậu rồi, có lẽ cậu không biết được tớ ở đâu đâu.
Tớ xin lỗi cậu vì đã không nói cho cậu biết. Tớ nhớ lắm, như lần cậu đi khỏi tớ mấy năm trước, cảm giác của tớ là như vậy đó, rất buồn. Tớ sẽ nhớ cậu, nhớ về những kỉ niệm đẹp của chúng ta gần đây.
Tớ xin lỗi vì đường đột như vậy, nhưng mong cậu và anh Thiên Tỉ chăm sóc cho Khải dùm tớ. Tớ không thể nào ở lại mà đối diện với những việc như thế này, những người tớ yêu thương lần lượt bị tổn thương, và tớ không muốn cậu bị như vậy.
Có lẽ cậu nghĩ tớ rất ích kỉ, đúng vậy, tớ rất ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi, không biết nghĩ cho ai khác đâu, vì vậy cậu hãy quên tớ đi nhé. Hãy quên tớ đi để tớ thấy rằng mình không có lỗi khi bỏ đi.
Còn nữa, anh Tỉ à, tôi rất muốn nhờ anh chăm sóc bạn thân của tôi nhé, là Hoành nhi ấy. Tuy hai người không biết nhưng tôi nhìn rất rõ hai người rất thích nhau ^^, vì vậy anh hãy đặc biệt chú ý đến Hoành nhé.
Tôi chúc mừng hai người
Tạm biệt"
- Nguyên à, sao cậu lại bỏ tớ vậy chứ, hic hic - nước mắt rơi trên khuôn mặt kia, tựa vào Tỉ
- ... Tỉ cay cay sống mũi không nói nên lời
P/s: tớ comeback rồi đây mấy bạn. Và lần comeback tiếp theo là hơn 2 tháng nha mấy bạn.( bạn nào sinh năm 97 thì chắc hiểu ^^) Và đừng quên mình nha ^^ . Cảm ơn các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip