Chap 6
Shortfic: Này nhóc, tôi thích cậu rồi đấy!
Author : Yuli
Chap 6
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
.
.
.
.
.
- Có chuyện gì vậy Hoành nhi?? - Nghe tiếng hét, Nguyên vội mở mắt, quay qua tìm kiếm cậu bạn.
- Tên này..... hic sao tớ lại nằm ở đây vậy??- Hoành mặt méo xệch, rơm rớm nước mắt, tay chỉ vào cái người bên cạnh mình.
- Mới sáng ra có chuyện gì ồn ào vậy.... Oáp... đang ngủ ngon lành. - Tỉ vươn vai ngồi bật dậy, vò lại mái tóc, ngáp rõ to.
- Aaaaaa..... lại là anh hả?? - Hoành mở to mắt, và cậu cũng mở volume to nhất cho tiếng hét của mình.
- Aisshh.... cậu nhóc này kì thật, nói đàng hoàng không được sao?? Sao lại cứ hét lên vậy? Mà không lẽ tôi và cậu quen nhau hay sao ?- Tỉ khẽ nhăn mặt, lắc lắc đầu, mái tóc bồng bềnh.
- Anh không nhớ..... À mà không, không có gì, không sao.....- Hoành lắc đầu nguầy nguậy, xua tay liên tục, rồi nhảy nhanh xuống giường.- Hic , sao tôi lại nằm ở trên giường với anh.....
*Hoành 's pov*
Hic chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại nằm cùng giường với tên đó chứ? Mà lại nằm cái tư thế khó đỡ đó nữa (tư thế khó đỡ ở đây..... Hoành nằm trên tay Tỉ, một cánh tay Tỉ đặt ngang qua vai Hoành, Hoành cũng ôm chặt lấy Tỉ như ôm thú bông vậy =]]. Mặt hai người sát lại với nhau....... ). Rõ ràng là mình nhớ mình được ôm con khỉ bông to lắm mà, tại sao lại là hắn ta chứ..... hic... cũng may hắn không nhận ra mình..... hên thật....
*end*
.
.
.
*Tỉ''s pov*
Nhóc con, làm sao tôi có thể quên cậu được nhỉ?? Thật là hay quá đi... nhóc con đáng yêu.
*end.
.
.
- xời.... có vậy mà cũng la, làm tớ tưởng có chuyện gì to tát lắm chứ. - Nguyên cốc một cái rõ đau vào đầu Hoành.
- Hic..... không lẽ tớ bị mộng du. – Hoành xoa xoa chỗ vừa bị cốc đau điếng.
- Này sáng rồi đấy, dậy chuẩn bị đi học đi. – Khải đứng ngoài nói vọng vào, anh đang thay đồ ở ngoài.
- Vâng nam thần a~~ - Hoành mắt sáng rực, vội vã đi chuẩn bị. Nguyên và Tỉ chỉ biết lắc đầu, cười nhẹ.
Trường Bát Trung
-Oa , nam thần Vương Tuấn Khải.....
- AAAAAAAAA , nam thần, hôm nay nam thần đi học.......
- Ôi còn anh Thiên Tỉ nữa... hỏa soái!!!!
- AAAA còn Nguyên Nguyên với Hoành Hoành nữa..... đáng yêu chết mất. Ôi sao cả bốn người lại cùng đi học thế này.... AAAAAAA......
Lúc này đây, trên sân trường lũ con gái túm tụm lại với nhau hú hét ầm trời khi 4 người vừa đến. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên trong năm học mới, Khải đến trường. Thường thường mọi người chỉ thấy anh lảng vảng trên sân trường.
- Tớ đi chết đây, vĩnh biệt cuộc đời. – Một nữ sinh ngã xuống..
-Trời ơi sao sống nổi đây!!
.... cứ thế, học sinh này đến học sinh khác lại ca tụng, hết lời khen 4 người. Mấy bà giáo viên nhìn thấy 4 học sinh của mình đi học như vậy thì hoa hết mắt, chóng mặt, nhìn tụi nó như nhìn những thiên thần tỏa ra ánh hào quang, không chịu được mà ngất đi vì sung sướng. Hôm đó cả trường được nghỉ nhờ có sự xuất hiện của tụi nó.
.
.
Trên đường bây giờ là một chiếc siêu xe thể thao Rapide DB9 chạy vun vút.
4 người trong xe nói chuyện với nhau tíu tít.
-Yahhhhhh, đã quá đi, bữa sau 4 chúng ta cùng đến trường đi, vậy là ngày nào cũng được đi chơi hết á, phải không Hoành?- Nguyên ngồi trong xe vươn vai, khuôn mặt tươi cười quay qua Hoành!
- Hihi, đúng thế á, bữa sau lại cùng đến trường được không Nam thần?
- Có đến thì chúng tôi cũng không đi cùng các cậu nữa đâu – Tỉ quay qua nói lại với Hoành.
- Hứ có chết tôi cũng không thèm đi với anh đâu, tôi đang hỏi Nam thần cơ mà- Hoành le lưỡi trêu Tỉ
-Hắn ta là bạn của tôi có phải của nhóc đâu. Haha
- Này tôi chỉ thua anh 1 tuổi thôi ấy nha, đừng tưởng lớn hơn tôi mà....
- này, hai người có thôi không vậy – Nguyên và Khải đồng thanh nói.
Nãy giờ Khải lái xe mà cứ nghĩ đi đâu không, từ lúc nhìn thấy Nguyên cười qua gương chiếu hậu, anh cứ ngồi ngây ra đó, cho đến lúc Tỉ và Hoành cãi nhau thì anh mới sực tỉnh.
-Mà bây giờ chúng ta đi đâu nhỉ?? – Nguyên lại trưng ra vẻ mặt đáng yêu đó
- Đi xem phim đi – Tỉ với Hoành đồng thanh. Vừa nói xong cái, cả hai lại quay qua lườm nhau
- Ai cho anh/cậu bắt chước tôi?? – Đồng thanh tập 2
- Anh/cậu nói ai bắt chước! – Lại đồng thanh tâp 3
- Thôi ngay đi- Khải nói lớn – chúng ta đi chơi!
Ai cũng ngỡ ngàng, lần đầu tiên thấy Khải như vậy. Bình thường anh rất ghét chỗ đông người. Tỉ mỉm cười ranh ma, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ thú vị......
*Công viên giải trí*
- AAAAA lâu lắm rồi mới đến đây nè, thích quá đi!!! – vừa đến nơi, Nguyên đã lăng xăng chạy xuống, lộ rõ vẻ mặt thích thú
- Nguyên à, từ từ đi. Rồi cũng sẽ chơi mà.- Hoành cười tươi
Sự xuất hiện của bốn người, lại một lần nữa làm chao đảo những nữ sinh, các bé, các chị,.... Ai ai cũng nhìn cả bốn với ánh mắt hình trái tim với cùng suy nghĩ “đây có phải là thiên sứ”??. Khải mang một vẻ đẹp lạnh lùng, bất cần đời và có sức hút mãnh liệt; Tỉ với vẻ mặt đẹp hơn hoa, khuôn mặt lạnh bất chợt mỉm cười làm biết bao người ngả gục xuống; Nguyên và Hoành, đều mang vẻ đẹp đáng yêu, nhí nhảnh, nụ cười tươi rói luôn nở trên môi....
-Ah, Nguyên nhi à, cậu có thấy mấy người đó đang nhìn chúng ta không. Hihi. – Hoành ghé tai Nguyên nói thầm
- Hừ , ai nói. Cơ bản là họ đang nhìn hai chúng tôi. – Tỉ từ đâu xuất hiện sau lưng Hoành, khiến cậu nhóc giật mình.
- Này, anh thích nghe lén người khác nói chuyện lắm à? – Hoành nhi quay lại, lớn tiếng với cái người có vẻ mặt tự đắc đằng sau.
- Ha, ai thèm nghe lén hai đứa nhóc nói chuyện chứ. Thực chất là do tai tôi rất thính, và do âm lượng cậu nói ra cũng không nhỏ đâu. – Tỉ cười , ghé sát tai Hoành nói
- Xùy.... đúng là tai thính như tai con.....- Hoành khẽ phẩy tay, câu nói bỏ dở.
- Này, cậu nói cái gì?? – Tỉ tò mò
- Không có gì.... Ngược lại của Chúa. Hehe – Hoành vừa nói xong, vội kéo Nguyên chạy lên trước, quay lại le lưỡi trêu ngươi, để lại Tỉ ngơ ngác
- Này, mi hiểu cậu nhóc đó đang nói gì ta không?- Tỉ quay qua hỏi Khải
- Mi đâu phải kém thông minh đến mức đó. – Khải cười nhếch mép.
- Nói ta biết với, mi có phải bạn thân ta không vậy? – Tỉ xụ mặt xuống.
- Haha cái vẻ mặt ngươi, biểu cảm buồn cười thật đấy. Haha để ta nói cho. Chúa tiếng anh là gi??
- GOD
- ừm đúng rồi, cũng không quá tệ, thế ngược lại là gì?? – Khải vẫn vừa bước đi đều đều, vừa nói, nhếch mép cười.
- Ờ thì là D...O...G...... là con C....h....Yaaaaaa, thằng nhóc kia. Cậu sẽ biết tay tôi.- Tỉ tối sầm mặt, chửi rủa cậu nhóc. Khải chỉ nhìn qua cái mặt than ấy, cười cười.
.
.
.
-Này nhóc con.- Tỉ bước tới chỗ hai đứa, đưa tay kéo Hoành
- Tôi có tên đấy, là Lưu Chí Hoành nha. Không phải nhóc.- Hoành đưa tay gạt cánh tay to khỏe của Tỉ xuống khỏi vai mình
- sao cậu dám kêu tôi là con ch* hả?- Tỉ tức giận
- Ủa tôi có nói anh hồi nào đâu nhỉ?- Hoành đưa tay lên gãi đầu, nhe răng cười.
- Thì vừa rồi đó, cái gì mà ngược lại của chúa... không phải là con ch* chứ gì nữa.
- Hehe giờ anh mới biết à? Nhưng tôi đâu có nói trực tiếp anh là con ch* nhỉ, là do anh tự suy thôi. Hahaha....- cậu nhún vai, cười nhìn Tỉ đầy vẻ thách thức.
- cậu..... – Tỉ mặt đen sầm, không nói nên lời.
- Thôi hai người đừng cãi nhau nữa. Mới đi có chút xíu mà đã lời qua tiếng lại năm lần bảy lượt. Thôi nhé. _ Nguyên nhìn hai người, cười cầu hòa. Hoành lập tức gật đầu, cười tươi. Và còn ai đó đành phải ngậm cục tức trong lòng. ( =]] )
- Ờm xem nào, giờ chúng ta đi đâu chơi đây. _ Nguyên đưa tay lên xoa cằm, ra dáng vẻ nghĩ ngợi như một ông cụ...non
- Hehe tớ biết này, đi tàu lượn đi. Thử cảm giác mạnh chút xíu đi. – Hoành nhí nhảnh
- được đấy, hehe. Này hai anh đi không, để tôi đi mua vé. – Nguyên quay lại nhìn hai người kia
- OK, nghe có vẻ vui. – Tỉ nhìn Nguyên nở nụ cười.
- Ok, tùy nhóc. – Khải vẫn nét mặt lạnh nhìn Nguyên đáp.
- Đã nói là không được kêu tôi là nhóc mà...- Nguyên bĩu môi quay đi, nhìn đáng yêu đến mức chỉ muốn....cắn ( =)) )
Khải bỗng dưng cười mỉm, nhìn Nguyên. ( chắc bị bệnh rồi nên mới cười như tự kỉ vậy =)) )
5p sau
Trước mặt mọi nười là đoàn tàu cũng đường ray to lớn đồ sộ. Đường ray vừa dài, vừa cao, dốc có, nghiêng nhiều, lại còn lộn ngược mấy vòng. Hoành và Nguyên háo hức nhìn đoàn tàu trước mắt đang uốn lượn cùng tiếng hét của hành khách, cảm thấy vô cùng thích thú. “cạch” tiếng chốt bảo vệ mở ra. Nguyên nhanh chân chạy vào, hí hửng giành chỗ ngồi đầu tiên, Hoành cũng nhanh chóng chạy vào... nhưng lại là toa thứ hai. Hai đứa nhóc đang ngỡ ngàng, cứ tưởng sẽ ngồi cùng toa. Chưa kịp đổi chỗ, Khải và Tỉ đều bước vào, ngồi cạnh Nguyên và Hoành, trong sự ngạc nhiên của hai đứa.
- Sao cậu lại ngồi dưới đó?- Nguyên quay đầu ra sau, hỏi Hoành
- Tớ không dám ngồi đầu. Nhìn nó thế nào ấy. Hihi sorry Nguyên nhi, mà cậu cũng ngồi gần Nam thần, thích quá rồi còn gì. – Hoành lại cười
- Thích cái đầu nhà cậu ý. Mà ai cho anh ngồi đây vậy, sao không ngồi chỗ khác? _ Nguyên quay qua nhìn Khải
- Tự dưng thấy thích ngồi đây.
- Tôi không cho anh ngồi đâu.
- Ờm vậy cũng được, em gái ơi, cậu nhóc này muốn em ngồi đây, em đồng ý đổi chỗ không?- Khải vươn người ra sau, gọi một đứa con gái đang nhìn hai người họ bằng ánh mắt trái tim.
- Ê bai cho anh nói vậy hả. Bạn ơi đừng nghe lời anh ta nói. Xin lỗi nha.- Nguyên quay ra sau, vội nói lại với bạn nữ đang trong trạng thái ngất trên giàn quất kia. Rồi lại quay qua Khải, nhìn với ánh mắt căm thù. Cậu ghét nhất mấy đứa con gái, thể nào cũng lợi dụng để “đụng chạm” cậu.
- Ha thích ngồi với tôi hơn à? – Khải quay qua, vươn người ra trước mặt Nguyên, vẻ mặt nham hiểm.
- Ai..ai nói, chẳng qua tôi không thích ngồi chung với mấy đứa con gái nhiều chuyện.- Nguyên vội vàng phản bác.
- À ra thế, không lẽ nhóc có hứng thú với con trai. _ Khải lại cười nham hiểm
- Anh... nghĩ cái gì vậy hả? Nói bậy không – Nguyên đỏ bừng mặt
- Hahahaha....- Khải cười lớn, vẻ mặt của Nguyên thậy sự lúc này rất đáng yêu.
-......
Hai người đằng sau mắt tròn mắt dẹt vì đoạn hội thoại vừa rồi. Tỉ ngạc nhiên, sao thằng bạn anh lại như vậy, cười đùa với Nguyên ư?? Tỉ thật sự thấy rất lạ......
*Mọi người thắt chặt dây an toàn nhé, chúc chuyến đi vui vẻ* - Người nhân viên sau khi kiểm tra chỗ ngồi, mỉm cười nói với mọi người
Rừ...rư.... đoàn tàu bắt đầu lăn bánh.
.
.
.AAAAAAAAAAAAAAAA..... thích quá đi, đã quá, mát quá. Nguyên giơ hai tay lên, cũng hòa vào tiếng hét của tất cả mọi người khi đi qua những chỗ dốc nghiêng cao
Khải nhìn qua Nguyên, thấy vẻ mặt vui tươi đó, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc kì lạ. Anh không hiểu nổi bản thân mình, tại sao anh lại bất chợt nhớ về ngày đó, khi anh chỉ là một đứa con nít 6 tuổi, để rồi đưa ra ý kiến đến khu vui chơi này. Không lẽ trong anh lại nhớ đến người đó, muốn quay lại nơi đây để tìm kiếm kỉ niệm trước kia.....
Và ở đâu đó, có một người con trai đang nhắm tịt mắt, nắm chặt tay người bên cạnh...
Đoàn tàu đi chầm chậm rồi từ từ dừng hẳn lại. Một người con trai vội vàng chạy ra ngoài, người con trai đằng sau đưa tay lên nhìn khẽ cười rồi lại vội chạy theo người đó. Và sau đó là hai người nữa chạy vội ra chỗ cậu nhóc kia
-Hoành nhi, cậu không sao chứ?- Nguyên lo lắng hỏi han, sắc mặt Hoành xanh xao
- Tớ không sao. Hic. Tớ tưởng đi cái này vui lắm chứ. – Hoành xịu mặt
- Nếu không đi được thì cậu phải nói ra chứ, còn đề xuất chơi nữa chứ. – Nguyên nhìn Hoành khẽ lăc đầu.
- Có sao không đấy?- Khải lên tiếng
- Dạ không sao ạ, Nam thần. – Hoành tươi tỉnh hẳn lên, nhìn Khải cười tươi
- Yếu mà còn ra gió. Thật là....- Tỉ nhìn cậu nhóc, nhếch mép cười
- xùy... ai cho anh nói chứ. Ple...
- Tôi cho phép tôi nói. Nhìn đây nha, đây là vết tích cậu để lại trên tay tôi nhé. Là ai đã nắm chặt tay tôi đến mức này hả?- Tỉ nhìn Hoành cười thích thú
- Ơ.... tôi... ơ xin lỗi....- Hoành không tin vào mắt mình, vết đỏ đỏ rơm rớm máu kia là do cậu cấu tay anh sao??
- Hehe không sao, cậu không sao là tốt. – Tỉ lại trưng ra cái bộ mặt tưng tửng của mình, nói một câu mang thật nhiều ý nghĩa.
Cả bốn người lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Khoảng cách giữa họ như đã được rút ngắn lại.
.
.
. Ánh mắt Nguyên lập tức chuyển sang quầy bán kẹo bông, sáng rực lên.
-Hoành nhi, ăn kẹo bông không. – cậu quay qua hỏi Hoành, được cái gật đầu đồng ý, liền quay sang
- Hai anh ăn không ??- Cũng với ánh mắt sáng rực đó, Nguyên quay qua hỏi Khải và Tỉ
- Không.... cảm ơn . – Hai người ngạc nhiên
.
.
Cầm hai cây kẹo bông một hồng một trắng, Nguyên vui vẻ quay lại, đưa cho Hoành một cây. Khải và Tỉ vẫn chưa hết ngạc nhiên. “Liệu hai đứa này có phải 17 tuổi không vậy?? Sao mà giống con nít thế không biết”. Riêng Nguyên, vừa ăn vừa mỉm cười, nghĩ vu vơ
.
.
.
.
Flashback
Một buổi chiều đẹp trời nào đó, có hai cậu bé đang chơi đùa vui vẻ với nhau.
Là Nguyên và Hoành, hai đứa đang chơi trốn tìm tại bãi đất trống. Nguyên Nguyên là người chạy trốn, còn Hoành nhi là người phải đếm số. Đang chơi, bỗng dưng Hoành bị một đám người mặc đồ đen bắt về, chưa kịp nói với Nguyên. Cậu nhóc cứ chờ mãi, chờ hoài, 5p, 10p, 30p trôi qua, không thấy Hoành đâu, Nguyên mới bước ra. Thấy bãi đất trống vắng tanh, cậu nhóc chực trào nước mắt.
-Hic Hoành nhi, sao cậu bỏ tớ không chơi với tớ nữa. Huhuhu. – cậu khóc nấc, mắt đỏ hoe
- Huhuhu Hoành nhi.
- Này cậu, cậu sao thế? Có chuyện buồn hả?- một cậu bé trạc tuổi đến hỏi han Nguyên, cười tươi, để lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu.
- Ơ cậu là ai?? Cậu là người xấu đúng không? Sao cậu lại ở đây? Cậu đến bắt chuyện với tớ để dụ tớ đi đâu đúng không?- Nguyên ngơ ngác nhìn người trước mặt, vội hết khóc, ánh mắt đề cao cảnh giác, trông rất đáng yêu.
- Ôi có phải cậu xem hoạt hình thám tử rồi bị nhiễm rồi không? Tớ thấy cậu khóc nên lại hỏi chuện thôi mà. Ngốc !! – cậu bé kia cười , đưa tay xoa đầu Nguyên
- Ơ.. hihi vậy cậu là người tốt đúng không? Tại mẹ tớ dặn không được nói chuyện với người lạ nếu không người ta sẽ bắt bảo bối của mẹ đi mất- Nguyên cười tít mắt.
- mà cậu đang có chuyện buồn đúng không? Sao cậu lại khóc ở đây vậy??
- Hic...hic tớ tớ đang chơi trốn tìm với bạn, mà bây giờ nó đi đâu mất rồi ấy. Oaoaoa.... – Nguyên lại rơm rớm nước mắt, rồi lại khóc.
- Thôi nín đi. Chắc bạn cậu về nhà thôi mà- cậu bé cười.
- Hic... bây giờ không ai muốn chơi với tớ cả. Huhuhu
- Tớ sẽ chơi với cậu nè. Hihi. Được không??
-Thật chứ?- Nguyên liền nín khóc, mắt sáng rực lên.
- Thật mà. Tớ lừa cậu làm gì chứ. – cậu bé lại cười tươi, lại lộ ra hai cái răng khểnh
- Hihi vui quá à, có người chơi cùng rồi. À mà cậu tên gì thế?
- Cứ gọi tớ là Tiểu Cua đi. Còn cậu tên gì vậy?
- hehehe gọi tớ là Bánh Trôi nha, tên ở nhà của tớ á. – Nguyên cười tươi.- Do cái mặt tớ đây này, ai cũng bảo hai má tớ phúng phính trắng trắng như bánh trôi vậy á. Nên mới gọi tên vậy. Hihi. Cậu bao nhiêu tuổi thế??
- Năm nay tớ 6 tuổi. Cậu đáng yêu quá đi. – cậu bé kia đưa tay ra nhéo má Nguyên “mềm thật”
- ớ...ăm..uổi è ( tớ 5 tuổi nè)... Cậu bỏ tay ra đi, đau má quá à. Tớ nhéo lại má cậu cho xem. – Nguyên chồm người lên, với cho bằng được tới khuôn mặt của cậu bé kia.
- Hehe cậu nhỏ hơn tớ nên phải gọi tớ là anh nhé.
- Không thích, tớ không thích đâu. Tớ nhỏ hơn cậu có 1 tuổi, không tính không tính nha. Hehe – Nguyên cười híp mí
- Vậy cũng được Tiểu Bánh trôi.
- hihi, Cua ơi giờ chúng ta đi đâu chơi đi.
- Ờm tớ dẫn cậu ra chỗ này đẹp lắm, gần đây thôi. Cậu đi không??
- Được á, chỗ nào đẹp đẹp vui vui là tớ sẽ đi.
Và thế là hai cậu nhóc đáng yêu nắm tay nhau, vui vẻ đi chơi.
Từ ngày hôm đó, Hoành nhi bị phạt không được đi chơi một tháng vì làm bể cái bình quý trong nhà, do cậu nhóc mải đá bóng mà không để ý. Nguyên Nguyên sau hôm đó, liền qua nhà bạn thì không được gặp Hoành, mà chỉ biết trong vòng một tháng cậu nhóc không được đi chơi. Nguyên buồn bã lủi thủi ra bãi đất trống, ngồi xụ mặt ra đó. Cậu bé hôm qua lại xuất hiện, vui vẻ chơi đùa cùng Nguyên. Và kể từ hôm đó, chiều nào hai đứa cũng hẹn nhau ra bãi đất trống này đi chơi. Có hôm đi vào công viên giải trí, hai đứa nhỏ tí xíu cũng lăng xăng chen chân bằng được mua hai tấm vé đi tàu lượn. Và cũng là hai đứa nhanh chóng giành chỗ ngồi đầu tiên. ( Tàu lượn hồi trước chưa đáng sợ bằng bây giờ nên con nít có thể đi được =)) ). Lại có hôm hai đứa rủ nhau đi ăn kem, đi ăn kẹo bông....... và lúc nào tiếng cười vui vẻ của tụi nhỏ cũng nở trên môi.
Sau ngày đó đúng một tháng, Tiểu Cua đã biến mất, thật sự biến mất. Nguyên Nguyên ngày nào cũng ra bãi đất trống này, mong chờ ai đó sẽ xuất hiện. Nhưng không... Ngày hôm ấy, trên bãi đất xuất hiện một hộp đựng những cây kẹo mút to nhiều màu, loại cả hai đứa đều thích ăn, kèm theo một tờ giấy với nét chữ nghuệch ngoạc.
“ Gửi Tiểu Bánh trôi của tớ. Từ nay tớ không thể đi chơi cùng với cậu được nữa rồi. Bố mẹ tớ chuyển công tác, tớ phải đi theo. Nhưng tớ sẽ trở lại, sẽ tiếp tục đi chơi với cậu. Đừng quên tớ nhé. Tạm biệt cậu.
p/s : Kẹo này tớ mua tặng cậu, mỗi ngày ăn một cây thôi nhé, không lại sâu răng đấy!
Ký tên
Tiểu Cua của Tiểu Trôi “
Đọc xong những dòng thư ấy, cậu bé Nguyên chực trào nước mắt, đỏ hoe. ( đừng lạ vì mới 5 tuổi đã biết đọc nha, Nguyên là thần đồng mà :)) ). Những ngày sau đó, cậu chơi với Hoành nhi, lại cười đùa vui vẻ....Qua nhiều năm....... cậu có lẽ đã quên mất cậu bé kia.....
End flashback
Nguyên bỗng nhớ về kỉ niệm lúc nhỏ, kỉ niệm mà cậu đã bất chợt quên đi lúc nào không hay. Nghĩ lại về cái lúc hai đứa mua vé chơi tàu lượn, lúc mua kẹo bông mà cùng nhau ngồi ăn rồi lại cười đùa, Nguyên bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng....
Khải nhìn thấy nụ cười đó, thấy nó thật sự rất quen mà anh lại không nhớ ra...., anh lại mỉm cười nhẹ.
*Ở đâu đó gần đấy*
- Này, Vương Nguyên là tên nhóc kia hả?- một tên trùm đen kín mít như ninja hỏi
- Ừm đúng rồi, thằng nhỏ đó.
- Được rồi, để mai.... bây giờ rút thôi.
- OK.
.
.
.
End chap
p/s1 : Ta đã quay trở lại. Còn ai nhớ ta không nè??
p/s2 : Mọi người cho comt nhá. Xiexie a~~ <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip