chap 9.
Nào XunNuyn988.
______________________
Thoắt cái Jimin đã đi hết một năm với tu cách là sinh viên, một năm tròn cậu trở thành tình nhân của cha dượng. Hôm nay là buổi học cuối cùng của lớp năm nhất, mọi người tổ chức liên hoan với nhau tại một quán đồ nướng khá phổ biến đối với sinh viên. Không khí rôm rả và ồn ào, náo nhiệt không làm Jimin của chúng ta vui lên phần nào, tại sao ư? Jungkook nhận được dự án hợp tác mới từ phía công ty bên Nhật nên đã cùng thư kí bay qua gặp nhà đầu tư, đã mấy tuần rồi, cậu nhớ anh.
-Jimin! Sao mặt lại xị mặt ra thế? Mày thích nhất là thịt nướng mà? Đồ ăn không ngon sao?-cậu bạn bên cạnh hỏi thăm.
-Ừm, tao hơi mệt.-cậu lắc đầu, uống cạn sạch chén soju, lại rót rồi lại uống.
-Uỳ ùy! Uống vừa thôi. Đó giờ mày đã ăn gì đâu mà uống lằm uống lốn! Ăn đi!
-Ăn không vào.-cậu gạt cánh tay đang cản trở mình ra tiếp tục uống cạn khiến cậu bạn đáng thương kia chột dạ. Chắc có chuyện gì cmnr.
Jimin ăn tùy lúc, ăn để nhắm rượu, cậu chỉ uống là chủ yếu, càng uống càng tức mà càng tức lại càng uống. Tổ cha nhà Jeon Jungkook! Được lắm! Đi mãi không thèm có lấy một cuộc điện thoại về cho cậu. Đi luôn đi!
................................
-Con bướm....ấc..........xinh, con......bướm đa tình..hehe......
Cậu loạng choạng đi trên đường vắng ngắt, hát nghêu ngao mấy câu hát như thằng dở người. Bước chân xiêu vẹo lảo đảo vững mà không vững, tiếng đế giày loẹt xoẹt trên đất, đôi khi còn suýt vồ ếch. Cả ngày buồn bực sinh ra tâm tình không tốt, đi ăn với bạn bè cũng tự động tách ra uống một mình no say đến mức trong bụng cậu rượu còn nhiều hơn thức ăn.
Ruột gan cậu cứ như có ai khuấy đảo, đi thêm vài bước liêu xiêu liền cảm thấy cảm giác muốn tống hết mọi thứ ra ngoài. Dịch chua từ dạ dày đẩy lên cuống họng gây buồn nôn, Jimin bụm miệng oẹ oẹ, cuối cùng cúi rạp người xuống gốc cây gần nhất, bao nhiêu cho ra hết bấy nhiêu. Chỉ có nước từ miệng cậu thốc ra, chứng tỏ số chai mà một mình cậu xử lí không đếm xoàng được. Hừ! Ai mượn anh khiến cậu buồn phiền?
-Hừm...........-tay quệt ngang miệng, đôi mắt lờ đờ của cậu lại tiếp tục nhìn đường rồi đi, tiến đến bóng đen trước mặt. Ngón tay múp múp trỏ về phía đó, lại còn cố mà nhìn người ta xem họ là ai, bỗng nhiên cậu cười sặc lên.
-Ahihi, cha.......hức...cha dượng....lâu không gặp..ấc......hề hề...Trời ơi.............tôi say thật....hí...ròi.....hí hí...
Người nọ một mặt đầy hắc tuyến, không nói hai lời liền vác cậu lên vai đi thẳng.
-Aaaaaaa......thằng điên kia! Đưa....bổn công tử đi đâu? Ấc.....
-Cho ra ngoài nhậu nhẹt là thế này đây?
Ô? Cái giọng này nghe quen quá là quen. Ai vậy? Là ai mà cậu nhớ hoài không ra?
-Ai...đó?
-Còn dám hỏi? Kì này em à không lết đất thì anh không mang tên Jeon Jungkook!
Đúng đấy, Jeon đại nhân của chúng ta quay trở về rồi.
-Jungkook nào?........
Jungkook nào lát sẽ biết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Trời đất! Jungkook! Minnie!-bà Park hớt hải chạy ra khi nghe tiếng mở cửa, bắt gặp hai cha con đang người dựa kẻ dìu càng cuống hơn.
-Giúp anh cởi giày cho Jiminie để anh đưa thằng bé lên phòng.
-Được.
Bà Park nhanh chóng đặt giày của cậu lên kệ tồi theo anh khiêng con trai mình lên phòng, đặt xuống giường còn cẩn thận đắp chăn cho.
-Ây.....
-Em sao thế?-mắt thấy bà Park lảo đảo ôm đầu, anh đỡ lấy, phỏng chừng là trúng gió đi.
-Chút cảm. Em đi uống thuốc xong cần ngủ một giấc. Anh giúp em coi chừng Minnie.
-Anh biết rồi.
Bà Park luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào chồng mình, không do dự gật đầu giao phó cậu cho anh rồi đi xuống. Jungkook thở dài, cả người ngấm mùi rượu thực rất khó chịu, nghĩ xong liền vào phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng hơn bình thường một chút, quay ra đem cậu cởi sạch quần áo rồi bế vào. Tõm một tiếng cả thân thể cậu nằm gọn trong bồn nước, cái nóng từ nước làm cậu có hơi giật mình nhưng không thể phủ nhận cái thoải mái sau đó. Ngay cả Jungkook cũng bước vào đặt câu dựa trong lòng, thuận tiện kì cọ cho cậu.
Một lát không lâu sau đó, Jimin một thân sạch sẽ khô ráo yên phận đánh giấc trên giường. Mọi người thắc mắc tại sao không có gì xảy ra ư? Kì thật anh cũng muốn "làm gì" lắm, nhưng người cậu đang ngấm rượu lại còn tắm đêm, sẽ rất dễ ốm. Cho nên anh chỉ tắm cho cậu và để cậu nghỉ ngơi cho qua ngày thế thôi. Anh xuống tầng ngó qua, đảm bảo bà Park đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc cảm mới lại mò lên phòng cậu, đóng cửa cẩn thận rồi nằm vào chăn ôm cậu. Nhìn tiểu bảo bối trong lòng, anh nhớ lại cái ngày mà mình và cậu gặp nhau xong chỉ muốn cười, lúc ấy anh không nghĩ hai người sẽ đi được đến hôm nay.
~flashback~
Hôm ấy là ngày bế giảng của trường trung học X, anh nhận được lời mời từ phía hiệu trưởng của trường làm khách mời danh dự. Từ sáng anh đã đến để chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhân tiện xem mọi người công việc ra sao khi tổ chức một buổi lễ lớn thì không lớn nhưng cũng không nhỏ này. Quả nhiên háo hức hơn cả là học sinh cuối cấp, những đứa trẻ đó luôn mang trong mình tư tưởng thoát khỏi cấp 3 để ra đời nhưng anh đảm bảo rằng chỉ một lát sau cả nửa cái trường này sẽ chỉ toàn tiếng khóc là tiếng khóc.
Khi buổi lễ bắt đầu, Jungkook được ngồi ở hàng ghế khách mời để xem các tiết mục văn nghệ, và anh thì không phải tuýp người thích mấy thứ ồn ào cho lắm. Mọi thứ với anh đều chán ngắt, nhưng anh vẫn cứ cười và gật cho vừa lòng đội ngũ giáo viên trong trường, coi như giữ thể diện cho nhau vậy. Và anh thấy một cậu nhóc học sinh năm cuối lên biểu diễn tiết mục solo, khỏi nói chắc ai cũng đoán ra là ai rồi. :3 Jimin đứng trên sân khấu trong bộ đồng phục của trường, mái tóc nâu hạt dẻ cắt theo style bát úp cùng gương mặt bánh bao trắng mềm, nhìn đúng chất học sinh nhưng vẫn vô cùng hút mắt. Trong phút chốc anh bị giọng hát trong trẻo ấy bỏ bùa, mọi thứ ánh sáng như chỉ tập trung quanh cậu vậy, rất nổi bật nhưng lại rất tao nhã. Nói sao cho vừa? À, là thiên thần.
-Anh Jeon! Anh Jeon!-anh bị tiếng gọi của thày hiệu trưởng đánh thức
-À vâng? Thày có gì dạy bảo?
-Dạy bảo thì không dám, chỉ là anh thấy văn nghệ thế nào?
-À, rất hay.-anh cười đáp, mắt lại chú mục lên cậu. Bất ngờ ngay lúc ấy cậu cũng nhìn anh, một cảm giác khác thường nhưng chắc chắn anh gọi tên được nó xuất hiện trong anh. Hai người nhìn nhau mấy giây, cậu bất giác cười với anh. Ừm, rất đẹp.
-Cậu học sinh đó........
-Park Jimin sao? Em ấy là ngôi sao của trường đấy. Thông minh, gia thế không tồi, lại còn tốt bụng, tài lẻ cũng nhiều, được mọi người vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc, sau khi cha mất đi em ấy đã ít cười hơn trước, có chăng cũng chỉ là cười cho có.
Vậy sao? Park Jimin, một con người đặc biệt.
.
.
.
Anh lặng lẽ theo dõi cậu cả ngày, phát hiện cậu đúng như những gì hiệu trưởng kể, rằng cậu rất ít cười, nhưng bù lại cậu luôn giúp người khác, ví như hôm nay bế giảng năm cuối của cậu, cậu đã không ngại nhận khá nhiều phần việc về cho mình. Có một điều anh phải thừa nhận là khi cậu cười rất đẹp, nhìn duyên lắm, còn đáng yêu nữa, thật tiếc cho cậu nếu như cả đời không còn biết cười như thế.
Gia thế không tồi tức là cũng có địa vị đi, sao tan học cậu lại đi xe bus?
-Cậu Jeon, xe......
-Anh lái xe về đi, hôm nay tôi muốn đi xe bus.-nói rồi anh leo tót lên chiếc xe bus số 109, tội cho anh tài xế đáng thương chả hiểu cậu chủ nhà mình bị mắc cái gì lại đi bus. (Au: mê trai chứ còn sao nữa :)))))) )
Suốt cả chặng đường trên xe bus anh không rời mắt khỏi cậu, càng thấy cậu bé này rất đặc biệt. Cậu không ngồi chơi game hay nghịch điện thoại như bao cô cậu học sinh ham vui khác mà cậu chỉ thơ thẩn nhìn ra khung cảnh lướt vù vù ngoài cửa kính ô tô, đôi khi sẽ mỉm cười nhẹ.
-Sao chú lại nhìn tôi?-bỗng nhiên cậu cất tiếng hỏi trong khi bản thân cậu, một mục tiêu đối tượng cố định cũng không xác định. Jungkook chớp mắt nhìn đi xung quanh, cậu đang nói với ai thế?
-Nói chú đấy.-cậu quay mặt lại nhìn anh.- Sao lại nhìn tôi? Từ lúc ở trường đến bây giờ, không chán ư?
-À........không có gì. Chỉ là thắc mắc cậu đang nhìn gì ngoài đó mà chăm chú thế. Có gì đáng xem?
-Sao lại không có gì đáng xem? Chú nhìn đi, thiên nhiên không đẹp sao? Khu phố cổ này người không đông, cũng không hiện đại như trong trung tâm, nhưng cái nét đẹp của ngày xưa hơn hẳn những gì mới mẻ ngày nay. Có gì mà không đáng nhìn?
Thanh niên bây giờ yêu cái đẹp, nhưng là cái đẹp vô bổ, mấy ai có được tầm nhìn về cái đẹp như chàng trai này? "THỊCH" thêm một tiếng, anh lại đổ cậu nữa rồi.
Trên chuyến xe bus cuối cùng của ngày, cậu học sinh Park Jimin và anh doanh nhân Jeon Jungkook cùng ngồi ở hàng ghế cuối thuộc hai dãy khác nhau, một người nhìn một người, một người nhìn lại một người, cả hai cùng bắt đầu mối nhân duyên mà sau này họ phải thừa nhận rằng đó là mối duyên trớ trêu nhất thế giới.
~end flashback~
Mọi chuyện là như thế, thú thực bây giờ nằm nhớ lại thấy cũng buồn cười lắm. Hồi ấy là anh quá trơ trẽn nhìn cậu từ đầu ngày đến cuối ngày, còn mặt dày đi theo cậu về đến tận nhà cơ mà. Hầy, trách thì hãy trách cậu, khí chất từ con người cậu toát ra không cho phép nam nhân nào nói không.
-Ắt chìiiiii.....*khịt*
-Hừm, nhóc con! Cảm rồi đúng không?-anh gõ nhẹ lên cái mũi hơi đỏ sau cú hắt xì được coi là ban tặng hết mưa xuân vào mặt mình của cậu, lại nhẹ nhàng gói gọn cậu vào chăn ấm.
-Ngủ ngoan đi bảo bối, sáng mai anh sẽ hỏi tội em sau.
...................................
End chap 9.
.................
Không H nhé ahihi. :))))))) cho con tôi nghỉ ngơi một chút không cúc nó be bét thật thì khốn nạn. Còn một chap nữa thôi. Hiu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip