* Chap 9 : Ngoại lệ
BTS ra mắt, từng bước từng bước mang tên tuổi vươn ra toàn cầu. Họ ăn mừng cùng nhau sinh nhật đầu tiên, rồi cả những buổi lễ kỉ niệm ra mắt. Đã là năm thứ tư, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cũng có rất nhiều thứ vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Ví như chuyện JungKook không có bạn, tuổi thơ hay bây giờ cũng chỉ có các anh. Nó không hối hận đâu, còn muốn dù là hiện tại hay tương lai cũng có thể đi theo các anh đến cuối cùng.
Mọi người vẫn khen nó giỏi mọi thứ, không khoa trương nhưng đúng là thế thật. Nó có thể thay SeokJin chăm lo bữa ăn cho cả nhóm, cùng YoonGi sáng tác những bài hát trong album, lên ý tưởng với NamJoon, thay HoSeok hướng dẫn động tác nhảy, hỗ trợ JiMin lên những nốt cao cần nhiều sức và kĩ thuật. Và còn nhiều nhiều nữa những việc nó có thể làm, nhưng nó vẫn ganh tị với một người, là chàng trai tên Kim TaeHyung đó.
Cũng chính ngay cái khoảnh khắc tưởng chừng không thể gắng gượng được nữa đó ông trời đã cho nó gặp được Kim TaeHyung. Một người luôn bên cạnh và hiểu được JungKook cần gì nhất. Phải, TaeHyung hay gây rối, TaeHyung ồn ào và phiền phức. Nhưng ở cạnh TaeHyung nó sẽ không phải cảm thấy áp lực. TaeHyung biết nó giỏi, biết nó làm được mọi thứ, và cậu động viên cổ vũ nó. TaeHyung không xem những điều nó làm được là hiển nhiên, cũng sẽ không trách mắng nếu JungKook chẳng may sai sót.
TaeHyung, TaeHyungie, cậu ấy trong cuộc đời của nó mang những ý nghĩa đơn giản như vậy. Cũng chẳng thể xác định là khen hay chê nhưng từ trước đến nay nó chưa từng gặp được một người nào như thế. Một người kì lạ, lạc quan và yêu đời đến không thể tưởng tượng nổi.
Cậu xuất hiện ở Bighit như một tia sáng nhỏ giữa khoảng không gian mịt mù bị mây đen che kín. JungKook không phủ nhận nhưng nó đã không ít lần tự hỏi lí do cậu vượt qua được kì thi tuyển. Vì sao ư? Vì TaeHyung trong hai tháng đầu sau khi vào trong ty, ở bất kì hạng mục thành tích nào cũng chỉ ở mức trên trung bình một chút. Nói tế nhị là không đạt yêu cầu, còn thẳng thắn thì tài năng ít ỏi, hoặc ẩn quá sâu vẫn chưa thể tìm thấy và khai quật.
Điều khiến JungKook ngạc nhiên hơn cả chính là TaeHyung mặc kệ bao nhiêu nghi ngờ gièm pha mà cố gắng phấn đấu cải thiện bản thân từng ngày. Cậu chăm chỉ hơn cả người chăm chỉ nhất là JiMin, nỗ lực hơn cả người nỗ lực nhất là HoSeok, và trong suốt quá trình gian khổ đó chưa từng một giây nào để nụ cười biến mất trên môi.
JungKook vẫn chưa thể quên buổi đánh giá tháng đầu tiên khi nó hát chênh một nốt trong bài hát tủ thì nó đã tức giận và oán trách bản thân nhiều như nào. Còn Kim TaeHyung khi bị phê bình chỉ thản nhiên lắng nghe và thừa thận, nó từng nghĩ cậu thật ngạo mạn, và cả ngu ngốc. Nhưng vào buổi đánh giá vào tháng sau đó những lỗi lầm mà TaeHyung từng mắc phải đều được hạn chế đi hẳn. Hóa ra không phải cứ dằn vặt bản thân, cứ điên cuồng luyện tập như nó mới là cách tốt. Vậy là TaeHyung lại dạy cho JungKook một điều hay ho.
Xuất phát điểm của TaeHyung không giống với đa phần những thực tập sinh ở đây, cậu bắt đầu từ con số không nên dù nỗ lực nhiều thì vẫn có sự chênh lệch kha khá về thành tích và điểm số.
Cậu khiến lịch trình tập luyện bị kéo dãn nhưng trái lại các thực tập sinh khác chưa bao giờ nổi giận. Cả điều này nó cũng không hiểu nốt, có những người vào công ty đã là năm thứ năm thứ sáu, chẳng gì quan trọng hơn việc được ra mắt, ấy vậy mà vì một kẻ ất ở không rõ làm mọi thứ bị hoãn lại. Nó mãi đến sau này mới nhận ra vì sao TaeHyung được yêu quý như vậy, vì cái cậu đem tặng cho mọi người không chỉ là một nụ cười miễn phí, hơn thế nữa còn là niềm tin, sự lạc quan động viên mọi người cố gắng nhiều hơn nữa. Vì là ai thì cũng chỉ là một con người bình thường, được sai lầm, và cũng được cho cơ hội được bắt đầu lại.
JungKook cũng không hề tin bản thân sẽ có một ngày bị chàng trai tên Kim TaeHyung này thuyết phục. Không có con người trong những tấm ảnh chụp của JungKook, nó ghét như thế. Có thể nói JungKook hơi bảo thủ và chủ quan nhưng mọi thứ trên đời này luôn thay đổi. Hoa nở lại tàn một vòng đời lặp lại, bức tường bóng loáng sơn dầu theo thời gian phủ đầy mảng màu rêu hoài cổ, nhưng bản chất vẫn vậy không khác.
Chỉ riêng con người, một khi thay đổi sẽ khó có thể trở lại như trước, một chút thay đổi là dấu hiệu cho những sự chuyển biến sau này, khác cả về lượng và chất. JungKook thì không muốn lưu giữ những thứ bất ổn như vậy qua lăng kính của chính mình. Nhưng nó lại càng không hiểu tại sao lại chụp TaeHyung, còn chụp rất nhiều đến không kể siết.
Có lẽ ban đầu là vì bị những khoảnh khắc khó đỡ của cậu làm thú vị, biểu cảm đa dạng của TaeHyung tất nhiên không ai sánh bằng rồi. Nó vốn chính là muốn nắm vũ khí trong tay sau này cậu làm gì không vừa ý nó liền lấy ra đe dọa. Nhưng càng lúc lại càng đâm ra phát nghiện khuôn mặt này.
Nó cũng chẳng gan đến mức bảo cậu tạo dáng, quan trọng hơn ở những bức ảnh chụp lén cậu đẹp hơn bình thường gấp nhiều lần. Những lúc ấy TaeHyung thường thả lỏng biểu cảm gương mặt theo tâm trạng lúc hiện thời, những nét trẻ con cũng không chút phòng bị mà phô bày ra. Chu mỏ, trề môi khi dỗi hờn, hay cắn móng tay cho những lúc tập trung suy nghĩ. Nó không biết bản thân có chống đỡ được không nếu cậu đối diện nó làm ra hành động như vậy. Nó không dám nghĩ, bởi cách xa nhau vài mét còn đứng khuất sau lưng thì tim nó cũng đã đập tưng tưng đến muốn lọt ra ngoài rồi. Nó càng không có lòng tin về khả năng chịu đựng của bản thân.
JungKook cố nghĩ, cố tìm ra một lí do hợp lí cho sự việc này. Sao nó lại chụp TaeHyung nhỉ? Vì cậu không giống người khác, qua bao nhiêu thời gian lăn lộn giữa cái ngành công nghiệp giải trí khắc nghiệt này vẫn giữ nguyên được con người cũ, vô tư đơn thuần? Hay giản đơn hơn, Kim TaeHyung với nó là một ngoại lệ?
--------
Liệu rằng con tim có luôn thành thật hơn lí trí
Vì tôi bảo tôi ghét, tôi bảo tôi không thương. Vậy mà nhìn nước mắt người rơi, lòng tôi lại khó chịu đến khôn cùng.
--------
YoonGi đối với người khác hoàn toàn không có khái niệm dịu dàng hay lịch sự. Anh dành phần nhiều thời gian để im lặng. Vì anh lười, lười suy nghĩ và lười nói. Dẫu vậy khi cần, anh đều thẳng thắn tuôn ra bất cứ điều gì bản thân cho là đúng, dẫu nó cay nghiệt và làm tổn thương người nghe đến nhường nào. Chỉ là đôi khi và trong những trường hợp hết sức đặc biệt mà thôi.
TaeHyung không phải là chưa từng trải qua cảm giác đó. Cậu còn nhớ như in cái ngày cậu xuất hiện ở phòng thu cá nhân, hào hứng đưa cho YoonGi bản demo của một ca khúc tự cậu sáng tác. Anh liếc ngang rồi để nó bên cạnh laptop tiếp tục làm công việc dang dở. TaeHyung cười rồi lững thững tìm một góc ngồi thoải mái nơi chiếc sofa, cậu chờ.
Cũng phải thôi, không một ai, không một điều gì được phép xen ngang và cản trở hoặc thay đổi những kế hoạch mà YoonGi đã định sẵn từ trước. Cứ như vậy chẳng biết bao lâu cho đến khi TaeHyung nghe giọng hát chính mình phát ra từ bốn cái loa mini ở góc phòng. TaeHyung không ngăn được bản thân nở nụ cười ngây ngốc. Nhưng tiếng nhạc nhanh chóng lịm dần rồi tắt hẳn. Anh quay sang thảy usb về phía cậu.
- Cậu nghĩ gì mà đưa tôi thứ này? Thật buồn cười. Nó chẳng khác một mớ hỗn độn và tạp nham là mấy. Còn giọng hát của cậu, nghĩ lại đi, tôi thấy vẫn còn kịp nếu cậu giải nghệ và về quê chăn bò làm ruộng.
Đó cũng là lần đầu tiên TaeHyung khóc trước mặt người khác. TaeHyung nhạy cảm và mau nước mắt, chỉ là cậu giấu cảm xúc quá giỏi. Từ lúc làm thực tập sinh, TaeHyung đã khóc không biết bao lần. Những lúc mệt mỏi tập luyện để rồi vỡ òa với bàn chân đau nhức, mười đầu móng tưởng như muốn rơi hẳn ra ngoài. Hay khi cậu nhận những chỉ trích của cư dân mạng. Và còn cả tỉ những chuyện khác, đều là khóc một mình, đều là lủi vào một góc nào đó kìm nén những tiếng nấc nơi cổ họng. Nhưng lần này lại để bản thân yếu đuối trước anh, đau lòng và tủi thân như này rõ ràng cũng là lần đầu tiên.
- Ra ngoài đi. Đừng phiền tôi làm việc.
Ừ, đó là tất cả những gì YoonGi nói khi TaeHyung vì tổn thương mà thút thít giọt dài giọt ngắn trước mặt anh. Không có chút hối hận hay xót xa nào. Cậu đẩy cửa bước ra ngoài thì chạm mặt JungKook. Nó vừa đến thôi, đủ để nghe những thứ cần nghe.
Nó không hoảng hốt vì TaeHyung khóc mà ngạc nhiên thì hành động của YoonGi. Anh là kiểu ngoài lạnh trong nóng, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói ra những lời sát thương người khác như vậy. Có gì đó không đúng, có gì đó kì lạ đang xảy ra với những người trong căn nhà này. Với TaeHyung, với YoonGi và với cả chính nó. Vì nhìn xem, nhìn thấy người trước mặt khổ sở khóc JungKook lại chẳng hề hả hê như từng nghĩ. Nó, cảm thấy, đau lòng. Người con trai này chắc chắn đã làm gì đó với tim nó rồi.
25102017
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip