CHAP6. Đã bảo hắn là kỵ sĩ áo đen mà




Author: Jira

——-
YiXing bị lôi ra ngoài, đầu óc cậu ngoài Luhan ra thì hoàn toàn trống rỗng. Mọi sự tức giận, căm ghét, ganh tị của tên ParkEum Chun dành cho YiXing bấy lâu nay đều đang đổ dồn lên cơ thể cậu, ngay lúc này, trước cửa quán Booking Club...
.
Trời càng về khuya càng lạnh, tuyết rơi mỗi lúc một dày thêm. YiXing mơ hồ nhìn những vết máu túa ra nơi đôi chân không còn chút cảm giác của cậu. Thắt lưng cậu đau nhứt không thể tả nỗi, cậu nghiến răng, tay ôm đầu, vài giây sau cậu ngất đi...

Không, cậu chưa ngất, chỉ là không đủ sức lực để nâng mí mắt của mình lên. Nhưng ..., cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc, một giọng nói quen thuộc vang lên đâu đây.
*két*

– Các anh đang làm gì thế kia? Một lũ du côn, định hành hung một cậu nhóc 16 tuổi à?

Yi Fan? Là Yi Fan sao? Không, không thể nào, anh ấy vẫn còn đang ở nhà, vẫn đang làm việc cơ mà?

YiXing vừa muốn bật dậy xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu vẫn nằm im, một phần vì cơ thể không cho phép, một phần vì muốn khẳng định lại xem có phải YiFan hay không.

– SeHun, cậu vào trong đưa LuHan về nhà.

"SeHun? Không phải anh ấy là thư kí của YiFan sao?" – YiXing đã biết chắc người vừa đến cứu cậu là YiFan, nhưng nói thật cậu chẳng thấy mừng rỡ chút nào. Không phải cậu đang đi đánh nhau sao? Sẽ như thế nào nếu YiFan biết chuyện này? Và còn mẹ nữa... Mẹ sẽ nổi điên lên mà bỏ hết công việc chạy về nhà cho xem.

– Tôi biết rồi. – SeHun gật đầu rồi tiến vào trong.
Nhưng anh chưa kịp bước đến cửa đã gặp tên du côn họ Park đang khoác vai LuHan đem cậu ra ngoài. Hẳn hất mặt nhìn SeHun từ trên xuống dưới, thẩy cho anh cái cười khinh bỉ rồi mới cất giọng, cái giọng khàn đặc khó chịu:
– Nhứt đầu thật. Sai bọn bây ra đây xử có một tên nhóc con, đến giờ vẫn chưa xong, lại còn nhờ một thằng khác vào gọi tao ra để làm gì?

Nói rồi hắn liếc mắt sang nhìn vị phó giám đốc Wu YiFan đang đỡ YiXing vào trong xe, người mà hắn nghĩ chẳng là cái thá gì nhưng lại dám đến phá rối hắn:
– Anh là ai? Mắc cái cớ gì lại xen vào chuyện người khác?
YiFan quay lại, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, tay bỏ túi quần, mắt nhìn thẳng vào con ngươi của gã họ Park, ánh mắt lạnh lùng sắt bén của anh giờ đây như ngàn mũi dao sẵn sàng phóng đến giết chết người đối diện. Không phải đơn giản vì hắn bắt LuHan đi club, cũng chẳng phải vì hắn sai đồng bọn hành hung một cậu nhóc 16 tuổi, mà là vì hắn đụng tới YiXing, đụng tới tiểu bảo bối của anh. Lồng ngực YiFan nóng ran cả lên, anh đang tức giận, phải, rất tức giận, thử hỏi có người đánh đập thứ mà anh đã bỏ công bảo vệ cho lành lặn không một vết xước nhỏ, có đáng để nổi điên lên không chứ? YiFan càng nghĩ, càng mất kiềm chế bản thân, nếu như Park Eum Chun còn nói thêm một câu từ khiêu khích nào nữa thì hắn chết chắc. Chết chắc rồi.

YiFan khẽ nhếch môi:
– Tôi là Wu YiFan, anh trai của cậu nhóc đang bị đàn em của cậu hành hung đây. Và tôi đề nghị cậu buông xin lỗi nó, cũng như buông tay cậu ra khỏi người LuHan ngay lập tức.
Âm giọng trầm thấp của YiFan cứ vang lên đều đều, dứt khoát, rõ ràng, đúng chất của một con người thích ra lệnh. YiXing tuy không cử động được vì quá lạnh, lòng cậu vẫn đang thấy sướng rơn, nội tạng như múa cả lên. YiFan tự xưng là anh trai cậu, là anh trai đó! Lần đầu tiên nghe anh khẳng định như vậy, cậu thật sự, thật sự cảm thấy hạnh phúc, ít ra thì trái tim vẫn được sưởi ấm phần nào... Cậu im lặng tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại căng thẳng giữa YiFan và Park Eum Chun:
– Wu YiFan? Anh trai Zhang Yixing? Haha, mắc cười thật, haha...- Lại là cái giọng khó ưa đó, hắn cười lớn đến mức sặc khùng khục, mùi rượu cơ bản đã dễ khiến người khác buồn nôn, đằng này lại toả ra hoà lẫn trong cái không khí khô đặc lạnh lẽo, ngửi thấy rồi càng muốn nôn mửa hơn. Hẳn là kẻ xấu xa đáng ghét, đến cái vẻ nói chuyện cũng thấy phát hờn lên được.

YiFan lặng nhìn hắn, anh đang cố kiềm chế, kiềm chế. Đã bao lâu rồi anh không đánh nhau, cũng chẳng có hứng thú gây sự với tên dở hơi như này, nhưng mà...chỉ là cái tên thôi, có gì đáng cười sao?
– Tao thật sự không hiểu – gã họ Park sau khi đã khống chế được cơn sặc của mình nói tiếp – mày với nó là anh em ruột?

– Đúng, thì sao? – YiFan trả lời, tim anh nhói lên một cái đau điếng cả lồng ngực. Anh em ruột cái gì chứ... Chẳng phái là cũng mẹ khác cha sao. Hoặc là YiFan chỉ muốn trả lời cho qua chuyện rồi đưa YiXing về, hoặc là anh thật sự mong điều đó là hiện thực, việc anh là anh ruột YiXing. Nhưng dù vì bất cứ lý do nào, cái cách anh trả lời dứt khoát như vậy cũng đã khiến cho ai kia mừng khôn tả, cũng đã làm cho ai kia muốn vùng dậy mà ôm lấy anh. Thế nhưng...

– Anh em ruột? Vậy sao lại khác họ? – Park Eum Chun lại cười, chẳng quan tâm nét mặt những người xung quanh có chút thay đổi, hắn chẳng quan tâm- mày muốn lừa tao thì cũng phải để ý một chút chứ, đến cả cái họ cũng khác nhau lại bảo là anh em ruột, xem thường tao quá rồi chăng, haha.

Ôi cái mùi rượu...ôi cái giọng cười...
YiXing ngơ ngác hồi lâu, khác họ...tại sao...? Chợt thoáng qua cậu một loạt câu hỏi chưa kịp giải thích, cậu ngất đi, vì không còn sức nữa.

YiFan lặng người, khẽ liếc nhìn tiểu Xing của anh nằm trong xe. Anh nghiêng đầu cử động khớp cổ, Park Eum Chun, hắn chết chắc rồi.
– Chuyện đó ...mày cần quan tâm sao?- Nói rồi YiFan tiến nhanh tới đấm một phát như trời giáng vào mặt Eum Chun. Hắn choáng váng buông LuHan ra, SeHun thấy vậy liền nắm tay cậu lôi về phía mình, đôi tay lạnh ngắt của Lu ngay lập tức như được sưởi ấm lại...
Đàn em của tên họ Park vừa nhìn thấy cảnh đó định tiến đến YiFan nhưng bị hắn ngăn lại:

– Được rồi, để tao xử n...
Chưa kịp dứt câu Eum Chun lại bị YiFan tặng thêm vài cái nữa, đến mức hắn không chịu được phải ngã xuống, đến mức hắn không kịp trở tay. Mỗi lần YiFan đánh hắn là y như rằng nơi đó có máu rỉ ra, vị phó giám đốc điềm tĩnh hay người anh trai lạnh lùng đều không còn nữa, chỉ còn lại Wu YiFan, một kẻ đang rất nóng giận vì có ai đó gây tổn thương em trai mình, một con rồng lửa đang ăn tươi nuốt sống cá thể đã vô tình khơi dậy bí mật mà bấy lâu nay anh đã chôn vùi. Thế đấy, lần này Park Eum Chun phải nhập viện không tiền bồi thường rồi, ít nhất cũng vài tháng. Nếu không có SeHun can ngăn xem ra YiFan sẽ giết hắn luôn cũng chừng...
.
.
[8 giờ sáng hôm sau]
YiXing dụi mắt, khẽ ngồi dậy, hai vai cậu tê nhứt không chịu được, đầu cậu đau điếng, vừa mở mắt ra là thấy chóng mặt, cổ họng khô khốc khó chịu. Mất vài phút để cậu nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, và người đang gục mặt ngủ say ngay mép giường là YiFan.
YiXing nghiêng đầu ngắm nhìn anh trai mình, quả là một kiệt tác nha. Sống mũi cao, đôi môi mọng, da mặt lúc ngủ hồng hào bình yên đến lạ kì, càng ngắm lại càng thấy đẹp. YiXing khẽ cúi người về phía YiFan, trong vô thức, cậu muốn nhìn anh kỹ hơn, trước giờ toàn ngước lên nhìn cằm với hốc cổ của anh thôi, chưa bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp vạn người mê như thế này...

Cùng lúc đó, YiFan do cảm thấy có tiếng động đậy liền mở mắt ra, bắt gặp gương mặt ngơ ngác của YiXing cách mặt mình chừng 20cm làm anh bất ngờ ngồi bật dậy, YiXing theo đó cũng giật mình "lui" về vị trí cũ.
YiFan liền quay mặt đi ho khục khục vài cái, sau đó mới cất giọng hỏi:
– Dậy rồi à?
– LuHan đâu rồi?- Tối qua đến giờ, trong đầu cậu chỉ có LuHan, nhiệm vụ của cậu là giúp LuHan thoát khỏi cái quán Booking Club chết tiệt đó, giờ đây vừa mở mắt lại thấy mình nằm trong phòng bệnh, người cậu cần biết tình hình đầu tiên tất nhiên là LuHan rồi.

– SeHun đưa về rồi. Yên tâm được chưa? Trong người thấy thế nào?

YiXing lúc này mới nhớ tới bản thân, chẳng phải hôm qua cậu bị đánh tơi bời sao? Còn thấy cả máu dưới chân nữa. Vừa nghĩ tới YiXing liền lật tấm chăn lên, cúi xuống nhìn chân của mình, hầy, chỉ là vài vết trầy bình thường thôi.
– Em không sao, chỉ thấy hơi nhứt đầu tí.
– Vậy được rồi, em chỉ bị vài vết bầm ở vai và trầy xước nhẹ thôi, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được. Làm anh phát hoảng khi thấy em nằm dưới đường...- YiFan thở ra một hơi dài, hẳn là rất mệt mỏi.
– Chắc tại em chạy nhiều quá...- YiXing gãi đầu – Cho em về nhà đi.
– Ừ về, anh còn phải đến công ty.
.
.
Về đến cổng nhà, YiXing víu đuôi áo khoác của YiFan, bước chập choạng vào trong sân trước. Đầu cậu thật sự rất đau, đau đến hoa mắt chẳng thấy gì nữa ngoài tấm lưng của YiFan, YiXing chẳng biết mình bị gì nữa, cứ bước từng bước theo cái sải chân dài của YiFan- người đang lục túi lấy chìa khoá để mở cửa. Chợt cậu rên khẽ:
– YiFan à...em...thấy hơi...
Vạt áo anh bỗng nhiên nhẹ tênh bởi chẳng có gì víu lại nữa, YiFan quay người lại bắt gặp YiXing nằm sấp trên sân.
– Bị sao vậy? – anh hỏi với vẻ hốt hoảng, chẳng đợi câu trả lời liền tiến đến đỡ YiXing ngồi dậy.

Người cậu nóng như lửa đốt, đôi môi tái nhợt khẽ cử động:
– Em mệt...
Cũng phải thôi. Ai đời lại chạy một quãng đường dài mặc cho tuyết rơi trắng tóc, trong khi chỉ khoác một cái áo mỏng trên người. YiXing bị cảm lạnh mất rồi, vừa nãy còn bảo là ổn...
YiFan sờ trán cậu, cảm giác như anh vừa chạm vào một ấm nước sôi. Anh nhấc cậu dậy, bế cậu lên phòng để cậu nghỉ ngơi. Sau đó liền đi pha nước ấm chườm lên trán cậu, gọi SeHun mua thuốc và cháo mang đến giúp. Phần anh lo ở nhà trông cậu, bởi chẳng dám rời mắt khỏi con thỏ này một giây phút nào nữa.

YiFan cứ nhúng nước, chườm trán YiXing, rồi lại nhúng, và chườm, và ngồi trông cậu ngủ, thỉnh thoảng lại nghe điện thoài từ công ty. Nửa tiếng sau, SeHun đến đưa thuốc và cháo cho YiFan:
– Tôi là thư ký, không phải ô sin cho anh đâu. Việc này cần phải trả công đó nha.
– Nè nè chỉ nhờ có một tí là đòi trả công rồi à, bạn bè kiểu gì thế hử? Muốn trả công gì đây? – Phải, bạn bè, nếu chỉ đơn thuần là thư ký thì YiFan chẳng bao giờ nhờ vả như vậy. Mặc dù SeHun nhỏ tuổi hơn YiFan, nhưng họ đã là bạn từ rất lâu rồi, từ lúc YiFan chuyển nhà đến kế bên nhà SeHun, từ lúc YiFan bắt đầu cuộc sống không có mẹ lẫn bạn bè.
– Ờ thì...cậu nhờ YiXing cho tớ biết thông tin của...LuHan nha. Đại khái như số điện thoại hay địa chỉ nhà cũng được... – SeHun vừa nói vừa cười thẹn.
– Làm chi? Đừng nói là...
– Nhờ thì làm đi, cảm ơn trước nha. Tớ đi đây. – Nói rồi SeHun lên xe phóng về công ty.
Trong khi đó, YiXing đã tỉnh, cậu lặng nhìn YiFan bưng chén cháo lên để trước mặt.
– Tự ăn được không? – YiFan hỏi- SeHun vừa mang đến, còn nóng luôn đó.
– Được, anh để em.
YiXing lấy chén cháo ra khỏi khay, vừa ăn vừa nhẹ giọng hỏi con người đang nhìn mình ăn một cách chăm chú:
– Làm sao anh biết em ở đó mà đến?
– Ngay từ khi em ra khỏi nhà anh đã biết rồi. Anh chỉ định theo em ra ngoài mua cà phê, nhưng vừa đến là thấy em nói chuyện với LuHan, sau đó chạy một mạch ra ngoài, va phải anh đây còn không biết sao? Mà tối như vậy rồi, em đi mua cà phê làm gì? Định thức khuya cày game à?
– À...ra là vậy. Không, không phải mua cho em đâu. Mà là mua cho...thôi, bỏ đi. – YiXing lặng người hồi lâu, chợt trong đầu nhớ đến việc gì đó – À mà...chuyện đó...Park Eum Chun nói chúng ta là anh em nhưng lại khác họ...nhiều lần em cũng đã thắc mắc nhưng không biết hỏi anh như thế nào. YiFan, tại sao lại như vậy?
Đối với YiXing, anh em cậu không những khác họ, mà còn khác cả ngoại hình và tính cách. Nhất định có điều gì đó không đúng ở đây, chỉ là cậu chưa hiểu rõ...
– Việc đó...- YiFan ngập ngừng, sắc mặt anh có phần thay đổi, anh thở dài, vốn dĩ cũng chẳng muốn giấu giếm YiXing làm chi nữa – anh nghĩ em cần biết...
Chợt điện thoại trong túi quần YiFan rung lên liên hồi, anh đứng dậy khẽ bước ra ngoài cửa, bỏ lại con thỏ với gương mặt nhăn nhó khó chịu.
– YiFan nghe.
– Mẹ đây. Nghe nói ở nhà YiXing đánh nhau phải không. – Giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia – Nhà trường vừa gọi điện nói bảo vệ chỗ đó người ta báo lại, YiXing có sao không?
– Không sao, chỉ bị thương nhẹ, đang nằm nghỉ ngơi ở nhà. – YiFan trả lời với giọng điềm tĩnh, anh biết mẹ đang lo, không thể để bà bỏ bê công việc về đây được.
– Vậy thì ổn rồi. Sáng mai 7 giờ con đến trường YiXing họp phụ huynh giúp mẹ, cần thì bồi thường thiệt hại cho người ta, hoặc là bắt buộc họ phải xin lỗi YiXing. Được chứ?
– Vậy là con phải đi họp dưới danh nghĩa là anh của YiXing?
– Tất nhiên rồi, chẳng phải...là như vậy sao? Hay đến bây giờ con vẫn xem nó là người dưng?
– Không, không phải. Con biết rồi.
YiFan cúp máy quay lại chỗ YiXing, anh thản nhiên trả lời:
– Cái đó, đơn giản là hồi còn nhỏ xíu anh rất ngưỡng mộ một phi công họ Wu, cho nên bất chấp tất cả năn nỉ mẹ cho anh đổi họ đó. Hiểu chưa?
– Hẳn là anh ngưỡng mộ lắm luôn hả...em biết rồi. Hì...
YiXing ăn xong lại ngủ. Cậu ngủ rất say và thoải mái, vì cậu biết, bên cạnh mình có YiFan. Về phần YiFan, sau cuộc nói chuyện với mẹ, anh nghĩ việc cho YiXing biết là không cần thiết nữa, mặc cho quá khứ như thế nào, bây giờ anh, là anh trai của cậu, YiXing chỉ cần biết như vậy là đủ.

END CHAP6.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip