Trans_Những mẫu chuyện ngọt ngào 33_Cún con bị thương
“Cẩn thận!”
“Đội trưởng Thành---”
Đỗ Thành đau đến hít một ngụm khí lạnh, trong lòng hồi hộp một cái, trong lòng nghĩ, tiêu rồi, lần này Thẩm Dực chắc lại rơi nước mắt rồi.
Đỗ Thành không màng vết thương được, hung hăng mà đá vào vùng bụng của tên côn đồ một cước, đá văng tên côn đồ, Từ Diễm phản ứng kịp, lên trước còng tay tên côn đồ lại. Những viên cảnh sát còn lại chạy đến, thấy cánh tay của Đỗ Thành bị rạch thành một đường dài, phía dưới đang chảy máu, nhìn thôi thấy rất sợ hãi rồi.
“Đội trưởng Thành, xin lỗi xin lỗi, đều là lỗi của tôi…” Từ Diễm lo đến sắp khóc mất rồi, cậu ấy là thực tập sinh mới đến chi cục Bắc Giang. Tưởng Phong và Lý Hàm đi hưởng tuần trăng mật rồi, cho nên hôm nay là lần đầu cậu ấy đi theo làm nhiệm vụ, vừa nãy không kịp phản ứng, nhìn thấy con dao của tên côn đồ khua dao thì liền đứng ngây tại chỗ, nếu như Đỗ Thành không nhanh phản ứng kịp, đem cậu ấy kéo ra sau, dùng tay đỡ một cái, thì nhát dao đó đã đâm trúng cậu ta rồi.
“Được rồi, được rồi, nam tử hán đại trượng phu, tôi cũng đâu có bị gì, ngưng nước mắt lại đi!”
“Đội trưởng Thành, chúng tôi giúp anh gọi xe cấp cứu nhé.”
Gọi xe cấp cứu gì chứ, tôi cũng đâu phải là mất máu quá nhiều nằm ngay tại chỗ.”
“Vậy tôi..vậy tôi đưa anh đi bệnh viện nhé.” Từ Diễm nhát gan mà liếc nhìn Đỗ Thành một cái.
“Chứ không thì sao? Tôi tự đi lái xe à?” Đỗ Thành quăng chìa khóa xe cho Từ Diễm, thấy Từ Diễm nhận lấy chìa khóa đứng hình tại chỗ, “Còn không đi?”
“Được.” Từ Diễm lau nước mắt, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo. Mấy người không yên tâm, đều theo Đỗ Thành đến bệnh viện.
Bác sĩ khâu lại vết thương cho Đỗ Thành, cây kim đưa lên đưa xuống từ ngoài xuyên vào da thịt, người khác nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi, Đỗ Thành thì cứng ngắt không la tiếng nào. Anh ấy đột nhiên nghĩ chuyện bị thương này phải giấu Thẩm Dực, nói với mấy viên cảnh sát khác, “Mấy người các cậu, chuyện tôi bị thương đừng có nói với thầy Thẩm của các cậu đấy.”
“Đội trưởng Thành, chắc không giấu được đâu.” Một viên cảnh sát nói.
“Tôi đi ra khỏi đây tránh vài hôm, cứ nói…nói là tôi đi công tác rồi, đợi tôi gần khỏi rồi mới nói với em ấy.”
“À…Đội trưởng Thành.” Từ Diễm lặng lẽ giơ tay.
“Nói.”
“Tôi…tôi gửi tin tức cho thầy Thẩm rồi.”
“Gửi khi nào?” Đỗ Thành giật mình suýt nữa thì nhảy ra khỏi ghế.
“Cậu đừng cử động.” Bác sĩ giữ Đỗ Thành lại.
“Được rồi, được rồi bác sĩ.” Đỗ Thành gật gật đầu, quay đầu thì là một biểu cảm khác, “Từ Diễm!”
Từ Diễm trốn ra sau lưng một viên cảnh sát khác, “Chính là…chính là trước khi lên xe, chắc là…chắc là thầy Thẩm sắp đến rồi.”
“Cậu giỏi thật!” Giọng điệu của Đỗ Thành như cạn lời, anh ấy bị thương cũng không sợ, chỉ sợ Thẩm Dực khóc, nếu mà Thẩm Dực biết bản thân bị thương rồi, tuyệt đối sẽ lo lắng lắm.
“Vậy cái gì đó, bác sĩ, xong chưa?” Đỗ Thành gấp rồi.
“Cậu thấy sao?” Bác sĩ lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Thành một cái, vừa nghe là biết người này chính là dạng “vợ quản nghiêm”.
“Bác sĩ, anh nhanh một chút với.” Nói xong quay đầu sang Từ Diễm, “Chút nữa tôi tính sổ với cậu sau!”
Lời chưa nói dứt, “Anh tìm ai tính sổ?”
“Thầy Thẩm.” Vài người đứng kế sát một bên, nhường đường cho Thẩm Dực.
Thẩm Dực đẩy cửa bước vào, đến gần xem, ánh mắt đỏ đỏ, giống như là con thỏ nhỏ bị sợ hãi.
“Em đến rồi.”
“Nếu em mà không đến, anh định trốn đi đâu?”
“Anh…chẳng phải là sợ em lo lắng đó sao.”
Thẩm Dực không nói, nhìn chằm chằm vào vết thương của Đỗ Thành. Đỗ Thành thấy vậy hậm hực mà xoa xoa đầu, ngoan ngoãn đợi bác sĩ khâu xong.
“Xong rồi, khoảng thời gian này đừng cho trúng nước, đừng ăn đồ dầu mỡ, cay, nửa tháng sau đến tháo băng.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Thẩm Dực nhận lấy đơn đi lấy thuốc, không có ý nhìn Đỗ Thành tí nào.
“Tiêu rồi, thầy Thẩm của các cậu sắp tìm tôi tính sổ rồi.”
“Đội trưởng Thành, tôi sai rồi.”
“Cậu không sai, tôi sai rồi, cậu có tin là chút nữa thầy Thẩm của cậu trở lại còn cảm ơn cậu nữa đó.”
“Hả?”
Quả nhiên ----- Thẩm Dực lấy thuốc về, thấy mấy người cúi đầu đứng kế bên Đỗ Thành, theo đó, cười nhẹ nhàng an ủi, bảo họ đi về trước.
“Thây Thẩm, xin lỗi.” Từ Diễm cúi người xuống nhận lỗi với Thẩm Dực, “Nếu không phải em, đội trưởng Thành sẽ không bị thương.”
Thẩm Dực đỡ Từ Diễm dậy, cậu ấy chẳng qua chỉ là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, lớn gan mà bộp chộp, Đỗ Thành bảo vệ cậu ấy, giống như là năm đó đội trưởng Lôi bảo vệ Đỗ Thành vậy.
“Bảo vệ cậu là trách nhiệm thân làm đội trưởng của anh ấy, không trách cậu, chỉ là lần sau gặp phải tính trạng như thế này, nhớ đừng có một mình xông lên trước, trước tiên phải nhớ bảo vệ bản thân cho tốt, nói ra, vẫn phải cảm ơn cậu đã thông báo cho tôi nữa đấy.”
‘Thầy Thẩm, em…”
“Được rồi, thật sự muốn bù đắp cho đội trưởng Thành của các cậu, thì giúp anh ấy lái xe về cục cảnh sát đi, tôi đưa anh ấy về nhà.”
“Thuận tiện viết luôn báo cáo lần này đi.” Đỗ Thành bổ sung thêm một câu.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Từ Diễm biết điều lập tức rời khỏi.
Từ Diễm vừa đi, thì nụ cười trên gương mặt Thẩm Dực đã không còn nữa, cậu ấy có ý chẳng thèm quan tâm Đỗ Thành chút nào, chỉ là âm thầm đi về phía trước. Đỗ Thành theo sát phía sau, anh ấy biết Thẩm Dực đang tức giận, cũng không dám lên tiếng.
Trên đường bắt xe về nhà, hai người không nói với nhau câu nào, Thẩm Dực mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Thành chỉ dám lén lút liếc nhìn vài cái.
Về đến nhà, Đỗ Thành vừa khoá cửa, Thẩm Dực liền xoay người ép anh ấy vào cửa, kiễng chân hôn, nụ hôn này không sâu, Thẩm Dực chỉ là đang bộc lộ ra cảm xúc bất an của cậu ấy. Đến khi Đỗ Thành cảm nhận được vị mặn của nước mắt tràn ngập khắp đôi môi, anh ấy giữ lấy eo của Thẩm Dực, hôn sâu vào trong. Anh ấy ôm chặt người trong lòng, đầu của Thẩm Dực vùi sâu vào trong vai của anh ấy, cứ mặc cho nước mắt thấm đẫm tà áo Đỗ Thành, Đỗ Thành nhẹ giọng dỗ Thẩm Dực thật lâu.
“Đừng khóc, Thẩm Dực, anh không sao, thật đấy.”
Thẩm Dực tức giận, đẩy Đỗ Thành ra, “Chẳng phải nói là đi công tác sao? Chẳng phải là nói không nói cho em biết sao? Đỗ Thành, có phải là hôm nào anh nằm trong phòng phẫu thuật rồi, em vẫn như tên ngốc vậy chẳng biết gì hết!”
“Em đều…nghe hết rồi à?” Đỗ Thành hoảng rồi.
“Anh có biết lúc em hay tin, em đã lo lắng đến mức nào không? Chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, nói rõ có chuyện gì đều cùng nhau gánh vác, nói rõ là phải chân thành đối đãi nhau, lần này nếu không phải do Từ Diễm, thì anh còn muốn giấu em đến bao lâu?”
“Anh nghĩ là không có nghiêm trọng, cho nên…”
“Đỗ Thành! Chín mũi kim, anh đã khâu chín mũi có biết không? Còn chưa đủ sao?”
Thẩm Dực che mặt, ngồi xổm xuống, không giấu nổi vẻ đau lòng. Cậu ấy nhận được tin Đỗ Thành bị thương, trong đầu trống rỗng, cậu ấy thật sự rất sợ hãi, cậu ấy không biết Đỗ Thành bị thương nghiêm trọng thế nào, cứ như điên mà phóng vào bệnh viện, nghe thấy anh ấy muốn giấu mình, đầu mũi cay cay, không nhịn được mà muốn rơi nước mắt, nhìn thấy cánh tay bị thương của anh ấy, trong lòng lại run lên bần bật.
Thứ mà Đỗ Thành sợ nhất chính là Thẩm Dực khóc rồi, anh ấy cúi người xuống ôm cậu ấy vào lòng, “Anh sai rồi, Thẩm Dực, lần sau sẽ không thế nữa, có được không?”
“Không muốn nói chuyện với anh.”
Anh ấy giơ tay trái lên về phía Thẩm Dực “Anh xin hứa, lần sau tuyệt đối sẽ không bị thương, bị thương rồi chắc chắn sẽ báo cho cấp trên trước tiên, thế nào?”
“Ai thất hứa sẽ là chó con.”
“Anh là chó con. Chó con của một mình thầy Thẩm.”
Thẩm Dực bị chọc cười rồi. Đỗ Thành cười nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dực, trong ánh mắt tràn ngập sự hối lỗi, “Xin lỗi nhé, hình như anh lại làm em khóc rồi…”
Thẩm Dực nghe đến câu này, nước mắt rơi xuống, cậu ấy ôm lấy Đỗ Thành, nắm chặt lấy áo của anh ấy, khóc to không ngừng.
“Đỗ Thành, em chỉ hy vọng anh có thể bình an.”
“Thẩm Dực, em có biết không, nước mắt của em còn sắt bén hơn cả lưỡi dao kia, càng làm lòng anh thêm đau.”
Nguồn: 一颗啵赞奶糖
PS: Chap cuối của tuần này. Mn cuối tuần vui vẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip