Chương 11: Sủng Ái Vô Bờ

Sau những giông bão, tình yêu giữa Nguyễn Trường Sinh và Bùi Anh Tú tựa như một đóa hoa quý nở rộ, khoe sắc thắm và tỏa hương thơm ngát. Trường Sinh, người đàn ông quyền lực và lạnh lùng, giờ đây hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp tâm hồn và sự mạnh mẽ ẩn sau vẻ ngoài quyến rũ của Tú. Tình yêu trong anh không chỉ là sự chiếm hữu mà đã hóa thành sự sủng ái vô bờ bến, một sự cưng chiều đến mức đôi khi khiến Tú cảm thấy mình như một viên ngọc quý được nâng niu và bảo vệ.
Mỗi buổi sáng thức giấc, điều đầu tiên Trường Sinh làm là ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đang say ngủ của Tú. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu rọi, làm nổi bật làn da trắng mịn và đôi môi hơi hé mở của cậu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự cứng rắn và lạnh lẽo trong Trường Sinh dường như tan biến, chỉ còn lại một người đàn ông đang ngắm nhìn người mình yêu bằng ánh mắt dịu dàng và trìu mến nhất. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Tú, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc lan tỏa trong lòng.
"Ưm..." Tú khẽ cựa mình, hàng mi cong dài khẽ rung động rồi từ từ mở ra. Đôi mắt mơ màng nhìn Trường Sinh, ánh lên một tia sáng dịu dàng.
"Chào buổi sáng, mèo nhỏ." Trường Sinh khẽ thì thầm, giọng khàn đặc pha lẫn yêu thương. Anh cúi xuống đặt lên môi Tú một nụ hôn nhẹ nhàng, đánh thức cậu bằng sự ngọt ngào và âu yếm.
"Chào buổi sáng, anh Sinh." Tú mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cổ Trường Sinh, kéo anh lại gần hơn để trao một nụ hôn sâu hơn. Hành động hôn buổi sáng luôn mang một hương vị đặc biệt, vừa nồng nàn vừa ngọt ngào, như một lời khẳng định cho tình yêu bất tận của họ.
Trường Sinh luôn muốn mang đến cho Tú những điều tốt đẹp nhất. Anh chú ý đến từng sở thích nhỏ nhặt của cậu. Bữa sáng luôn có những món ăn mà Tú yêu thích, từ ly cà phê sữa nóng hổi đến món bánh ngọt mềm mại. Anh âm thầm chuẩn bị những bất ngờ nho nhỏ, một bó hoa tươi thắm đặt trên bàn làm việc của Tú ở quán bar, một cuốn sách quý hiếm mà cậu từng nhắc đến, hay đơn giản chỉ là một tin nhắn ngọt ngào gửi vào giữa ngày.
"Hôm nay quán có đông khách không?" Trường Sinh hỏi trong bữa sáng, ánh mắt quan tâm nhìn Tú.
"Cũng tạm thôi anh." Tú đáp, nhấp một ngụm cà phê. "Mấy hôm nay có vài vị khách quen ghé lại."
"Nếu em mệt thì cứ nói với anh." Trường Sinh nắm lấy tay Tú, khẽ xoa nhẹ. "Anh có thể sắp xếp người hỗ trợ thêm."
"Không cần đâu anh." Tú mỉm cười. "Em quen rồi. Với lại, em thích tự tay mình pha chế cho khách."
Trường Sinh biết Tú là một người độc lập và có lòng tự trọng cao, anh không muốn cậu cảm thấy mình bị phụ thuộc. Nhưng anh vẫn luôn tìm cách thể hiện sự quan tâm của mình một cách tế nhị và chu đáo. Anh bí mật đầu tư nâng cấp trang thiết bị cho quán bar của Tú, đảm bảo mọi thứ đều hiện đại và tiện nghi nhất.
Những buổi tối hẹn hò của họ luôn được Trường Sinh chuẩn bị một cách tỉ mỉ và lãng mạn. Anh đưa Tú đến những nhà hàng sang trọng với không gian riêng tư và ấm cúng, thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện về mọi điều trong cuộc sống. Đôi khi, họ chỉ đơn giản là ở nhà, cùng nhau xem một bộ phim yêu thích, đọc sách hoặc nghe nhạc. Những khoảnh khắc bình dị ấy lại trở thành những kỷ niệm vô giá trong tình yêu của họ.
Trường Sinh không ngần ngại thể hiện sự chiếm hữu của mình đối với Tú trước mặt người khác. Trong những buổi tiệc hay sự kiện, anh luôn nắm chặt tay Tú, giới thiệu cậu với bạn bè và đối tác bằng một giọng điệu đầy tự hào và yêu thương. Ánh mắt anh luôn dõi theo Tú, như một lời khẳng định ngầm rằng người này là của riêng anh.
Một lần, trong một buổi tiệc từ thiện, một nữ doanh nhân trẻ tuổi cố tình tiếp cận Tú, trò chuyện một cách thân mật và có phần tán tỉnh. Trường Sinh ngay lập tức tiến đến, khoác tay lên eo Tú một cách đầy chủ quyền, nở một nụ cười lạnh lùng với người phụ nữ kia.
"Xin lỗi, cô." Trường Sinh nói, giọng điệu lịch sự nhưng không giấu được sự cảnh cáo. "Đây là người yêu của tôi."
Hành động của Trường Sinh khiến Tú vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ấm áp trong lòng. Cậu khẽ siết chặt tay anh, đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào. Người phụ nữ kia nhận ra tình thế liền vội vàng tìm cớ rời đi.
Sau buổi tiệc, trên đường về, Tú khẽ tựa đầu vào vai Trường Sinh. "Anh ghen sao?" Cậu hỏi khẽ, giọng có chút trêu chọc.
"Không phải ghen." Trường Sinh đáp, khẽ hôn lên mái tóc Tú. "Chỉ là không muốn ai có ý đồ với người của tôi."
Sự bá đạo và chiếm hữu của Trường Sinh đôi khi khiến Tú cảm thấy buồn cười, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu lại cảm nhận được sự yêu thương và bảo vệ vô bờ bến mà anh dành cho mình.
Trường Sinh luôn quan tâm đến mọi cảm xúc của Tú. Anh nhạy cảm nhận ra những thay đổi nhỏ nhất trong tâm trạng của cậu. Khi Tú buồn bã hay lo lắng, Trường Sinh luôn ở bên cạnh an ủi và động viên. Anh không cố gắng ép buộc cậu chia sẻ nếu cậu chưa sẵn sàng, mà chỉ lặng lẽ ôm cậu vào lòng, mang đến cho cậu sự bình yên và tin tưởng.
Một đêm, Tú thức giấc giữa đêm khuya, cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm tâm hồn. Những ký ức đau thương từ quá khứ chợt ùa về, khiến cậu không thể nào ngủ lại được. Cậu lặng lẽ ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo càng làm tăng thêm sự cô đơn trong lòng cậu.
Trường Sinh cảm nhận được sự xao động bên cạnh. Anh khẽ mở mắt, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Tú. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, ôm lấy cậu từ phía sau.
"Em sao vậy?" Trường Sinh khẽ hỏi, giọng đầy lo lắng.
Tú giật mình quay lại, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trường Sinh, mọi phòng bị trong lòng cậu dường như tan biến. Cậu ôm chặt lấy Trường Sinh, vùi mặt vào ngực anh, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt áo anh.
"Em... em mơ thấy những chuyện cũ." Tú nghẹn ngào nói.
Trường Sinh siết chặt vòng tay, khẽ vuốt ve lưng Tú. "Không sao đâu. Anh ở đây với em."
Anh ôm Tú thật chặt, nhẹ nhàng ru cậu vào giấc ngủ bằng những lời thì thầm yêu thương và những nụ hôn dịu dàng. Trong vòng tay ấm áp của Trường Sinh, mọi nỗi sợ hãi và bất an của Tú dần tan biến.
Sự sủng ái của Trường Sinh dành cho Tú không chỉ thể hiện qua những hành động vật chất hay những lời nói yêu thương, mà còn qua sự tôn trọng và tin tưởng tuyệt đối mà anh dành cho cậu. Anh không bao giờ cố gắng kiểm soát hay thay đổi Tú, anh yêu cậu vì chính con người cậu, bao gồm cả những góc khuất và những bí mật trong quá khứ.
Trường Sinh biết Tú là một người mạnh mẽ và độc lập, anh luôn tôn trọng không gian riêng và quyết định của cậu. Anh tin tưởng vào khả năng tự bảo vệ của Tú, nhưng anh vẫn luôn âm thầm dõi theo và bảo vệ cậu từ phía sau.
Tình yêu giữa Trường Sinh và Anh Tú ngày càng trở nên sâu đậm và bền chặt. Họ học cách chấp nhận và yêu thương nhau vô điều kiện, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. Sự sủng ái vô bờ bến của Trường Sinh dành cho Tú là ngọn lửa sưởi ấm trái tim cậu, xua tan đi mọi bóng tối và mang đến cho cậu niềm tin vào một tình yêu vĩnh cửu. Họ là minh chứng cho thấy, tình yêu có thể nảy nở và phát triển ở những nơi tưởng chừng như không thể, và sức mạnh của tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương và vượt qua mọi rào cản.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip