chương 9

Wonwoo  quay lại nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Cậu thật sự vôcùng ngạc nhiên khi hắn chấp nhận đề nghị của cậu. Giá như, hắn luôn...là con người như lúc này

- " Cảm...cảm ơn " - Cậu líu ríu trong cổ họng , nói ra chỉ một câu cảm ơn sao lúc này lại khó đến thế

Hắn mỉm cười, hài lòng mà vuốt vuốt mái tóc của cậu. Cả hai không nói gì thêm

Mai tuyết tại nơi này thật đặc biệt, chỉ nở trong khoảnh thời gian rất ngắn.

Rực rỡ và đẹp đẽ, nhưng cuộc sống thường ngắn ngủi, giây phút tồn tại thoảng qua như cơn gió, lay động là vút đi

Mai tuyết...nói sao nhỉ...có vẻ giống như Wonwoo 

Ừ, giống cậu. Có điều, mai tuyết héo đi không kéo theo ảnh hưởng nào cả

Wonwoo chết,  Mingyu  liệu có để yên cho những người xung quanh cậu ?

Liệu hắn có nhẹ nhàng yêu chiều cậu như lúc này?

Câu trả lời, thực ra Wonwoo  không muốn thừa nhận. Chắc chắn...sẽ là không

Thực tại vẫn trôi đi trong khi Wonwoo  nghĩ lại những điều trên. Cho đến khi Mingyu  hơi động đậy một chút, hắn thở dài một cái.

Sau đó, liền bế Wonwoo  lên, ngược theo đường cũ trở về phòng của hắn

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi về phòng, quả thật hắn không xích cậu lại, sợi xích bốc cháy rồi biến mất ngay đó

Wonwoo  thật sự rất an tâm và vui mừng. Yên ổn ăn ngủ trong những ngày sau đó. Cậu cũng không còn gan chạy trốn, chi bằng cứ ở lại đây, lợi dụng khi nào tâm tình hắn tốt thì có thể xin quay về.

Hắn quay về phòng khi trời đã khá khuya, Wonwoo  đang ngồi nghịch ngợm bức tượng nhỏ bằng đá ngọc bích. Thấy  Mingyu , cậu hơi sững lại một chút, sau đó quay lại công việc nhàm chán đang bỏ dở. Hắn nheo mắt, rồi sủng nịnh xoa xoa đầu cậu, thì thầm vào tai Wonwoo 

-" Tối nay ta mệt quá rồi, chúng ta đi ngủ mau lên."- Hắn bế cậu về giường, Wonwoo  không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng để hắn điều khiển

Cậu bò vào bên trong giường, nằm lùi lùi cho đến khi không lùi được nữa, sau đó im lặng đắp chăn lên mà nhắm mắt ngủ

Hắn nhìn cậu, sau đó khẽ mỉm cười, lên giường kề sau cậu. Hắn biết là cậu không muốn làm việc đó, cho nên luôn luôn hình thành nỗi sợ mỗi khi cùng hắn ngủ chung. Nhưng mà Mingyu  không có đến mức độ như vậy đâu, cũng tại cậu sợ quá thôi

Cậu quay lưng về phía hắn, cho nên biểu cảm của cậu như thế nào hắn không nhìn thấy. Mingyu vươn tay, chạm vào vòng eo gầy đến thấu cả xương sườn của cậu, kéo cậu lại gần

Lúc tay hắn chạm vào người, Wonwoo  có vẻ giống như đang run, hắn đụng vào liền giật thót, sau đó dè chừng mà nhìn hắn.

Hắn quả thật chỉ muốn ngủ mà thôi

Wonwoo  sau khi đọc xong tâm địa trong sạch của hắn, mới an tâm vùi sâu vào lòng hắn mà ngủ. Cơ thể của hắn có thứ nguyên khí vương vấn mùi  nguy hiểm, lại rất mạnh, nhưng đối với Wonwoo , nó lại khiến cậu ngủ ngon  hơn nhiều

Điều này, Wonwoo mới phát hiện ra gần đây. Cậu mắc chứng bệnh khó ngủ, nhưng chỉ cần hắn ôm cậu trong lòng thì cậu sẽ ngủ rất tốt. Dù nói như nào, thì đúng là cậu cũng rất thích ngủ trong lòng hắn

------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Wonwoo  ngủ dậy khá sớm. Hắn vẫn nhắm mắt, xem chừng là còn ngủ. Cậu cũng không có ý định đánh thức hắn, liền xuống khỏi giường  và đi đánh răng rửa mặt.

Cậu hoàn toàn xong việc, hắn vẫn chưa dậy. Wonwoo  chán nản ngồi trên  ghế sofa một mình, mắt nhắm hờ, khẽ lẩm nhẩm lời bài hát yêu thích.

Boiji annneun neol chajeuryeogo aesseuda~

Deulliji annneun neol deureuryeo aesseuda~

...

Mingyu  dậy trong khi Wonwoo  vẫn không hay biết gì. Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ một lúc là đã đứng phía sau cậu. Tuy Wonwoo nhỏ giọng, nhưng  hắn vẫn có thể nghe rõ âm điệu nhẹ nhàng từ đôi môi cậu phát ra

Ánh mắt ánh lên một tia hạnh phúc, hắn vòng về phía trước, ngồi xuống bên cạnh và nhìn cậu chăm chú

- " Gì vậy  ?"- Wonwoo  chột dạ, quay lại thì thấy hắn đang nhìn mình, giật thót mà hỏi

-"Tiếp tục đi..."- Hắn vòng tay trước ngực, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Wonwoo không hiểu ý hắn lắm, sau đó suy nghĩ một chút mới hiểu ra là  hắn muốn cậu hát tiếp. Cậu rất là ngại, cũng chẳng nghĩ hắn có thể nghe được, nên mới thuận miệng nhẩm vài câu. Hắn bảo cậu hát trước mặt hắn, thật sự không đủ tự tin

-"Không...bỏ đi"-Cậu nhún vai, đứng dậy khỏi ghế

Hắn nắm lấy cổ tay cậu, sau đó liền giữ chắc lấy, nhìn thẳng vào mắt cậu mà ra lệnh

-"Tiếp tục đi."

Lần này cậu biết nếu mà không làm theo thì chắc chắn sẽ không yên với hắn, liền bất mãn mà ngồi thụp xuống, ngán ngẩm lẩm bẩm nốt lời bài hát còn lại. Giọng điệu ngang phè phè, chẳng hay như ban nãy. Hắn vẫn chỉ nhìn cậu, mắt tít lại thành hai đường chỉ, miệng tủm tỉm cười.

-"Cười cái gì? Biết dở rồi thì sau này đừng bắt tôi hát nữa."

-"Tôi đâu nói em hát dở. Chỉ là, chúng ta như thế này, thật giống vợ  chồng."-Hắn vuốt vuốt cằm, tỏ vẻ hơi suy ngẫm, sau đó liền phát biểu hùng hồn một câu.

Wonwoo  tròn mắt nhìn hắn, tiêu hoá hết câu liền nổi đóa mà mắng té tát

-"Tên điên nhà anh. Vợ chồng cái vẹo gì? Tôi với anh không thù không oán, có cần thiết làm tôi sốc muốn chết không?..."-Cậu quả là nhiều từ ngữ phong phú. Hắn hơi sững lại một chút, sau đó giữa lúc cậu đang ở cao trào, liền một bước ôm lấy cậu, hai bờ môi ma xát lên nhau, để Pey mềm
nhũn vì mất hết không khí.

- "Buổi sáng vui vẻ."- Hắn nháy mắt một cái, bỏ lại tên ngốc đang ngây người vì không hiểu chuyển.

-"Anh...anh..."

-"Đi ăn sáng. Nếu không ta sẽ tiếp tục uống máu tươi như trước  đây."-Hắn lững thững mở cửa, để lại một hồi chuông cảnh tỉnh cho cậu.

-"Đợi đã...tôi đi. Mà tôi không biết đường, chờ tôi với."

Bữa sáng kết thúc với việc hắn ung dung đến sảnh chính làm việc, cậu lủi thủi đi theo hắn vì không biết đường. Có nói rằng cho cậu về phòng, nhưng hắn bỏ ngoài tai, chăm chăm đi đến sảnh chính. Báo hại cậu ba chân bốn cẳng chạy theo hắn hụt hơi.

Hắn ngồi trên ghế cao, cậu ngồi trên đùi hắn, xem ra cậu vẫn là nhân vật ngồi cao nhất trong phòng. Hôm nay có khá đông người, hơn nữa lại toàn là người có vẻ chức vụ cao và rất bản lĩnh.

Wonwoo  ngồi trong phòng, có thể cảm nhận mùi nguyên khí nặng nề đè chặt lên không khí. May mắn thay vì ngồi trong lòng hắn, cậu vẫn có thể thở  được nhờ nguyên khí đặc biệt của Mingyu 

Buổi họp bắt đầu. Mọi người thay nhau nói và nói. Wonwoo  im lặng lắng  nghe, thỉnh thoảng cựa quậy một chút để đỡ bị tê người, Mingyu ngồi vuốt vuốt tóc cậu, nhưng xem chừng vẫn rất chăm chú nghe ý kiến của mọi người bên dưới

Tóm tắt sơ lược, Wonwoo  nghe thấy được lõm bõm ý chính đại loại là

Rừng phong đỏ bị lũ Quỷ tộc đánh chiếm, chúng muốn đổi rừng phong đỏ lấy đá Thuỷ Tinh, đó là một loại đá quý hiếm có tác dụng đặc biệt nào đó. trên thế giời chỉ có hai viên duy nhất. Hiện tại Mingyu giữ một viên. Cả gia tộc Ma cà rồng đều phản bác ý kiến trao đổi, một hai đòi đánh trả giữ bằng được đá Thuỷ Tinh. Khổ nỗi Quỷ tộc khá mạnh, để chống lại chúng cần triệu tập tất cả số Ma cà rồng trên khắp thế giới. Tuy nhiên tốc độ Ma cà rồng nhanh những ít nhất những nơi hẻo lánh cũng mất một tuần. Chúng lại sắp đến rồi, kết quả là cãi nhau mãi mà chưa tìm được cách giải quyết an toàn.

Wonwoo nghe ngóng một chút, sau đó ngồi im lặng. Dáng vẻ suy tư nghĩ ngợi, rồi cúi đầu nhẩm nhẩm vài thứ gì đó. Mingyu nhìn thấy như vậy, tuy hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì thêm

Bất chợt Wonwoo  ngẩng mặt lên, hỏi hắn một câu không đầu không đuôi

-"Quỷ tộc sợ cái gì nhất?"

-"Băng."

-"Thế tại sao Ma cà rồng các anh không dùng băng mà đuổi chúng?"

-"Nơi này khí hậu nóng, lấy đâu ra băng. Em cũng nhìn thấy rồi, cả lâu Đài chỉ có một phòng băng ướp Mai tuyết đó, còn lại thì không có "

- " Vậy thì làm thêm nhiều phòng băng như vậy nữa "

-"Phòng băng rất khó làm, một lần có thể tiêu tốn rất nhiều vụn đá Thuỷ Tinh, nếu cứ mài mòn đá Thuỷ Tinh, sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của đá "

- " Vậy dùng số băng trong phòng đi "

-"Lượng băng đó không đủ."

-"Được rồi. Tôi có thể giúp anh giải quyết chuyện này, chỉ có điều anh chắc sẽ không tin việc tôi làm."-Cậu thì thầm với hắn, sau đó thở dài một cái. Cậu thật sự rất thích việc, ờ, cố vấn về vấn đề bày binh bố trận của hắn. Wonwoo  là một sinh viên khoa Sử, cậu rất thích đọc các loại binh pháp thời xưa. Với điều kiện kinh tế phát triển ngày nay, việc sử dụng kế sách lại càng hữu hiệu hơn.

-"Nói cho ta nghe em muốn làm gì?"

-"Này..."

----------------------------------------------------------------------------

Hai ngày sau, Quỷ vương dẫn hơn một trăm lâu la đến bìa rừng phong  đỏ. Mingyu  và Wonwoo  ở ngoài cổng Darkness, cùng với hai ba mươi Ma cà rồng cấp cao nữa, đứng thành một hàng bảo vệ lâu đài.

Quỷ tộc nhìn thấy bọn họ từ xa, liền oai hùng vượt qua rừng phòng đỏ, đến trước mặt họ thể hiện.

Quỷ vương của quỷ tộc là Jun Ho, nhìn thấy cậu ở bên cạnh Aki,liền ngay lập tức đem lòng yêu mến. Jun Ho cười khẩy, chào Mingyu  một cái, sau đó cao giọng yêu cầu hắn giao rừng phong đỏ hoặc đá Thuỷ Tinh ra

Mingyu  ngữ khí lạnh lùng, khước từ cả hai yêu cầu.

Jun Ho nổi điên, phân bố các Quỷ nhân ùa đến gây chiến với bọn họ. Wonwoo  mỉm cười, mọi thứ theo đúng tính toán của cậu.

Bọn quỷ vừa mới áp sát vành ngoài, liền há hốc miệng mà dừng lại.

Ma cà rồng từ đâu bay ra rất nhiều. Trên tay thả xuống rất nhiều vụn băng, đúng hơn thì nó là đá bào.

Cả đội hình Quỷ nhân hùng dũng, chỉ một chút đã bị doạ tan bày xe nghé đạp lên nhau mà chạy. Jun Ho nhìn thấy vậy, tức điên người, nhưng cũng vội vã quay đầu ngược lại phía bìa rừng.

Bìa rừng phong đỏ đột nhiên đổ xuống một trận mưa băng. Là do các Ma cà rồng thay nhau thả băng xuống. Cả lũ Quỷ nhân ngày càng hỗn loạn, la hét om sòm, cuối cùng bị đánh tan tác.

Số Ma cà rồng cao cấp còn lại cũng xông vào chiến. Quân số Quỷ nhân thiệt hại hai phần ba, những con cao lớn nhất mở đường máu cho Jun Ho trốn chạy, hắn trước khi đi còn quay lại nhìn Mingyu , hét lên một  câu

-"Ta nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết."

Wonwoo  hài lòng xem cả trận chiến. Số băng của phòng băng ướp mai tuyết đúng là ít, nhưng nếu bào nhỏ, lượng băng vụn sẽ ra rất nhiều. Có thể dùng vụn băng làm cho chúng nhụt chí, sau đó Ma cà rồng sẽ phản công.

Mưu kế lần này do cậu nghĩ ra, đã làm không ít Ma cà rồng vương tộc phải để ý. Họ đều muốn biết nam nhân bên cạnh Chúa Tể là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa xem ra còn là người rất thông thạo về đánh chiến?

Xem ra Wonwoo  dạo này sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý đây.

Có điều...không phải sự chú ý nào cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip