bảy.

Tuổi 18 của bao bạn bè cùng trang lứa có lễ tốt nghiệp, có lễ trưởng thành. Tuổi 18 của Huang Renjun không có những thứ đó, tuổi 18 của bạn trải qua với một đêm đầy dục vọng. Tuổi 18 của Huang Renjun có Na Jaemin.

•••

Trở mình trên chiếc giường sau một đêm ân ái, Renjun thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nana ngay gần sát mình. Hàng mi nó dài và cong, môi nó tựa như có nét cười. Jaemin đột nhiên hỏi

" Injun dậy rồi ư ?"

Renjun không trả lời, bạn dịch sát vào người Jaemin thêm một chút, mơ hồ muốn nói tới chuyện khác

" Jaemin ah."

" Nana đây."

" Tớ biết bố mẹ thật sự của mình là ai."

Jaemin chợt im lặng, có lẽ nó giấu điều gì đó. Hoặc nó muốn nghe Renjun kể tiếp.

" Ermm, tớ cũng biết lí do dẫn đến cái chết của họ."

Renjun chợt đặt tay mình lên bàn tay của Jaemin đang ôm bạn

" Bố mẹ tớ từng là những người buôn đồ cổ. Trong một phi vụ buôn bán một bức tranh, nghe nói bức tranh đó giá trị lắm, bố mẹ tớ đã gặp phải sự cố, rồi qua đời. Lúc đó có lẽ tớ còn rất nhỏ, tớ không ở cùng bố mẹ."

" Sự cố đó là gì ?"

Jaemin hỏi, nó hỏi một cách thẳng thừng như nó biết câu trả lời mà nó vẫn hỏi

" Bị người ta bắn chết. Lí do là vì bức tranh."

Jaemin không đáp. Nó ôm bạn chặt hơn một chút. Bằng một cách nào đó, nó cũng thấy đau.

•••

Jeno hẹn gặp Donghyuck trong một buổi chiều mưa tầm tã. Chuyện hai người đột nhiên thường xuyên qua lại với nhau cũng là vì một hôm, Lee Jeno phát hiện Renjun có đến một ngôi biệt thự bỏ hoang, được biết đó là nhà bố mẹ ruột của bạn.

" Cậu biết sự thật về Na Jaemin mà đúng không ?"

" Ừ, biết."

Donghyuck trả lời câu hỏi của Jeno bằng giọng điệu hết sức khó coi. Có lẽ nào bao năm từ nhỏ tới lớn chơi thân với Na Jaemin mà cậu lại không biết được ít nhiều bí mật của nó.

" Sao cậu không nói cho Renjun từ đầu ?"

Lee Donghyuck thở dài não nề, vốn không định trả lời cứ thế rời đi. Vậy mà trông thấy ánh mắt Jeno có vẻ mong đợi vào mình lắm, đành ngồi xuống đáp

" Cậu nên không tìm hiểu về chuyện này thì hơn. Đây là chuyện riêng của Jaemin và Renjun. Mong cậu hãy giữ quyền riêng tư cho hai đứa nó, cũng là đang tự bảo vệ chính mình."

" Nhưng mà..."

" Đừng cố chấp nữa. Bản tính tò mò không nên vận dụng vào những chuyện như thế này đâu. Tôi nói rồi, cậu nên biết đường lui."

Donghyuck nói xong liền rời đi.

•••

Vào một ngày hạ nóng bức giữa tháng 6, Renjun rời khỏi nhà tới căn biệt thự bỏ hoang một lần nữa.

Lần này cậu tìm được một bức thư nhỏ xinh trên tủ kính phòng trưng bày. Bức thư tuy đã bạc màu theo năm tháng nhưng vẫn rất rõ từng nét chữ.

" Gửi Injunie yêu thương của bố mẹ,

Giữa tình thế nguy cấp hiện tại, bố mẹ chẳng thể gặp con vì con còn quá nhỏ, bố mẹ đành mượn lời thư nét chữ để gửi gắm con đôi điều.

Con có lẽ chưa hiểu điều gì đang diễn ra, nhưng rồi sau này con sẽ hiểu thôi, rằng bố mẹ đang vật lộn với thế giới này đến đảo điên. Và nếu con có thắc mắc bố mẹ đang trốn tránh điều gì, thì chính là trốn tránh với thực tại.

Có một bức tranh, tên nó là Luftschloss, trên đó vẽ một hoàng tử đang lạnh nhạt ngồi trong bàn tiệc, bức tranh đó mang giá trị rất lớn, không chỉ là giá trị vật chất, nên chúng ta không thể bán nó đi được. Trong khi bị truy đuổi chúng ta đã cất giấu bức tranh ở đây và chạy tới nơi khác.

Không biết rằng sau cuộc rượt đuổi giông dài như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại con hay không, nhưng nếu con đang đọc bức thư, mong con hiểu cho bố mẹ, và bằng mọi giá hãy giữ lấy bức tranh.

Chúng ta đều yêu thương con, nhớ rõ từng phút giây con chào đời, nhớ rõ những lần tiếng súng nổ ngoài tai con, nhớ rõ nét mặt con khi phải tạm rời xa chúng ta. Dù là con sẽ không nhớ khuôn mặt của chúng ta ra sao, nhưng hãy nhớ rằng con là tất cả những gì chúng ta trân quý.

Mong con sống tốt và đối mặt với nhân gian khắc nghiệt này.

Ngày 22 tháng 3 năm 1xxx
Bố mẹ của con."

Renjun đặt bức thư xuống. Rõ ràng bạn cũng không biết thứ cảm xúc mà bạn đang trải qua là gì. Không khóc, cũng không thể khóc, dù đau lòng tới thổn thức. Renjun từng bước tiến lại gần cửa sổ lớn, nơi có một món đồ được phủ bằng lớp vải nhung màu đen. Bạn giật phăng tấm vải xuống, từng đường nét của bức tranh hiện rõ mồn một, là Luftschloss. Bạn ngồi xuống ngắm nhìn bức tranh, nước đọng lại trong khoé mắt nhưng không rơi xuống.

•••

Bước chân Jeno vội vã hơn bao giờ hết. Cậu tới căn biệt thự bị bỏ hoang. Cậu không thể ngăn bản thân cứ thế chạy, có lẽ vì Renjun đang ở trong đó.

Renjun đã ngồi trước bức tranh gần ba tiếng đồng hồ, bạn nhìn chẳng khác nào một người vô hồn.

" Sinh nhật năm nay Nana muốn cùng bạn đi xem phim, đi triển lãm tranh nữa."

Ánh trăng từ khung cửa sổ phía sau lưng hoàng tử trong bức tranh khiến cho kí ức của Renjun như trôi ngược.

" Làm sao Injun có thể bị thương được, Nana ở đây để bảo vệ bạn mà."

Lee Jeno vẫn gấp gáp chạy tới, khi vừa bước đến chân cầu thang liền bị ai đó kéo vào một căn phòng tối. Người đó áp môi mình vào môi Jeno khiến cậu sững người trong vài giây đã ngừng phản kháng. Tiếng bước chân của đoàn người chạy vụt qua bên tai. Cậu định đẩy người kia ra rồi tới chỗ Renjun.

" Yên nào."

Lee Donghyuck ? Sao lại ở đây ? Jeno đã tự hỏi như vậy nhưng rồi lại chẳng cách nào chạy đi, im lặng lắng nghe tiếp loạt âm thanh.

Phía trên tầng có tiếng đẩy cửa rất lớn, một phát súng nổ ra. Viên đạn bay trúng vào bụng Renjun. Đột nhiên bạn khuỵu hẳn xuống, từ từ quay đầu nhìn về phía phát súng bắn ra.

" Ngươi chính là Huang Renjun, con trai duy nhất của những tên buôn đồ cổ đó."

Renjun cười. Điệu cười đó chẳng biết là cười cho sự ác độc của những người kia, hay là cười cho chính bản thân cậu. Nhục nhã thay.

" Lấy bức tranh đó cho chúng ta đi, con trai cưng à."

" Vâng, thưa mẹ."

Na Jaemin bước ra từ sau cánh cửa.

Buồn cười thật, giờ thì chính Huang Renjun lại trở thành trò đùa trong thứ tình yêu chết dẫm này.

Na Jaemin từ từ bước tới. Huang Renjun nhìn kĩ vào mắt nó. Lạnh lùng quá, giống như chàng hoàng tử trong bức tranh. Nhầm người rồi, không phải là Nana của bạn.

Jaemin cúi người xuống đỡ lấy bức tranh. Nó thì thầm hai từ 'xin lỗi' thật khẽ, rồi cứ thế quay đầu bước đi. Dường như Renjun cũng nghe thấy.

Đột nhiên, Renjun phá lên cười, bằng những hơi thở nặng nề mà bạn còn sót lại, bạn hét thật lớn, giọng bạn mang theo nỗi uất ức tới tột cùng

" Na Jaemin, tôi hận không thể giết chết cậu."

Jaemin dừng bước, phát súng tiếp theo lại vang lên. Nó không dám quay đầu nhìn bạn.

Đáng tiếc, không thể đón sinh nhật cùng cậu.

Lee Donghyuck thả Lee Jeno ra. Cậu chạy thục mạng xém ngã cầu thang, vụt qua đám người tay cầm súng, rồi sững sờ nhìn Renjun.




Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip