Part 9

Trời ở Bắc Kinh vào đông liền trở nên u ám, buổi sáng tới bảy giờ vẫn còn chưa kịp thấy mặt trời lên, có lẽ tuyết cũng sắp rơi rồi. Lộc Hàm kéo lại chiếc khăn len to sụ, đứng trước cửa nhà mình vẫy lấy một chiếc taxi, buổi sáng trời đặc biệt lạnh hơn, chỉ một làn gió thổi qua cũng đủ để anh thấy rùng mình. Thời tiết thay đổi chẳng chịu báo trước bao giờ, nói lạnh là lạnh đến thấu da thấu thịt như thế này đây. Cuối cùng một chiếc xe con màu vàng cũng tấp vào lề đường nhà anh, Lộc Hàm chạy vội ra mở cửa xe rồi bước vào trong, khi cánh cửa đóng lại anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng đưa tay nới lỏng khăn trên cổ. Chiếc xe nhẹ nhàng chuyển bánh, rất nhanh đã gần đến chỗ hẹn.

Ngô Thế Huân kia anh biết rõ là đang ở quê, hai hôm trước khi cậu ở trong điện thoại nói ra mấy lời kia, sau đó cũng bối rối giải thích, cuối cùng anh lại là người lên tiếng trước, kêu người kia bỏ qua đi, gọi điện là có ý gì khác không? Rốt cuộc cũng tới ngày này. Là hẹn gặp mặt. Từ sau ngày hôm đó vẫn không hề gặp lại, tin tức của cậu cũng là Kim Mân Thạc báo lại cho anh, ngày nghỉ cậu ta có việc đi qua cũng giao lại chìa khóa phòng trọ mà người kia để lại cho mình để lấy đồ. Khi ấy cũng đã nghĩ sẽ không về lại nơi đó nữa, còn mệt mỏi đến độ phiền mẹ phải tới lấy đồ cho mình, thật ra đều là đồ dùng cá nhân không thể bỏ lại cùng quần áo của anh. Lúc treo lại đồ vào tủ mới nhận ra, cái áo gió màu đỏ anh đang mặc cũng được mang về. Đột nhiên cảm thấy toàn thân đều vô lực mà ôm lấy nó cùng ngã xuống giường, trong kí ức mơ hồ hiện lên hai bóng người chầm chậm bước cạnh nhau trên quảng trường.

Lộc Hàm không rõ tiểu tử kia đến sau cùng đối với mình là ý gì, anh vẫn cảm thấy rất mơ hồ cùng mờ mịt về buổi hẹn sắp tới. “Em nhớ anh” mấy từ này anh đều không quên, cũng vì nó trằn trọc hết đêm hôm đó, cậu ta nói xong lại luôn miệng kêu “À… ý em là… cái này… ừm… cái đó… nó… ờ…” là muốn phủ nhận hết thì phải. Anh không biết nữa, vừa mới hạ quyết tâm sẽ không để tâm đến cậu ta, chỉ chưa đầy mấy giờ đồng hồ sau đã hoàn toàn bị câu nói của người kia dập tắt. Trái tim cứ thế đập liên hồi. Bây giờ cậu ta dám nói mọi thứ đều dừng lại đi, bọn họ chỉ là anh em, anh sợ là mình sẽ đánh tên đó nhập viện mất.

Nói lại nhớ đến vết thương cũ trên miệng tên nhóc đó đã lành chưa? Có vẻ lần trước ra tay quá mạnh, còn đánh đến hai cái. Bước ra khỏi cửa mắt cũng nhòe nước, nhưng vẫn kịp nhìn vệt máu chảy ra từ cánh môi người kia, chắc là đau lắm. Thực ra đều là mình đơn phương, còn đột nhiên nói ra mấy điều như vậy, phản ứng của Ngô Thế Huân hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng anh vẫn không kìm chế được lại đánh người ta. Có phải… có phải là anh sai rồi hay không?

Trong lúc Lộc Hàm đang mải mê suy nghĩ thì chiếc xe đã dừng lại, tài xế gọi tới lần thứ hai anh mới giật mình thanh toán tiền sau đó bước ra khỏi xe. Quán cà phê này bọn họ thường hay tới, địa điểm cũng ở gần khu nhà trọ, anh nhớ người kia đến đây thường kêu trà sữa vị sô-cô-la, nam nhân lớn như vậy còn mặc đồng phục cục cảnh sát thản nhiên gọi đồ uống của con nít làm không ít nữ nhân viên che miệng cười. Người đó vẫn mặc kệ một mực giữ vững lập trường, anh cũng hùa theo gọi vị khoai môn, cứ như vậy hai nam nhân mặc cảnh phục, cầm hai cốc trà sữa trân châu một tím một nâu ngồi trong cửa hàng nói chuyện vui vẻ. Là vui vẻ thật sự.

Hiện tại vấn đề của bọn họ không biết sẽ đi đến đâu nữa. Lộc Hàm tần ngần đứng trước cửa, không dám bước vào. Nói thế nào cũng rất kì lạ, qua điện thoại không nhìn thấy gương mặt đối phương còn có thể bình tĩnh trả lời, hiện tại là người bằng xương bằng thịt ngồi ở đó. Bao nhiêu biểu hiện cũng không che dấu được, cùng không biết là nói cái gì nữa. Anh đứng ngoài một lúc, lẩm nhẩm tập trả lời mấy câu có thể Thế Huân sẽ nói như đi phỏng vấn xin việc vậy, rốt cuộc cũng nắm chặt tay mà hít sâu một hơi lấy cam đảm mở cửa. Rất nhanh đã thấy người cần gặp rồi.

Thế Huân trở lại Bắc Kinh từ chiều hôm qua, bình thường cha cậu cũng là quân nhân nghỉ phép ngắn hạn cũng không phải chuyện mới gặp nên mẹ cậu không hỏi lại, chỉ xếp hành lí cho con trai lên kịp chuyến tàu buổi tối. Cậu không còn cách nào liền trở lại phòng trọ cũ. Thời gian cũng chưa lâu lắm nhưng không có hơi người, nơi này đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến không thể nhận ra được. Nhìn mọi thứ đã được thay đổi chút ít, mấy thứ đồ đạc của anh đều gần như biến mất như chưa từng xuất hiện lại thấy trống trải. Căn hộ này đã từng yên lặng chờ đón hai người cùng đi làm, cùng tan sở quay về, hiện tại chỉ còn một người nhẹ đẩy cánh cửa ra trong lòng cậu ta cùng không khí ở đây cũng đều cảm thấy mất mát rất nhiều thứ.

Cậu xếp vài bộ quần áo vào trong tủ, sau khi treo tới cái áo khoác gió màu xanh lên đột nhiên nhớ tới chiếc áo màu đỏ kia, dáng người nho nhỏ của Lộc Hàm, giọng hát không lớn không nhỏ chỉ vừa đủ hai người cùng nghe, ánh mặt trời rực rỡ lúc đó. Nhưng đoạn tình cảm kia trong lòng cậu vẫn là một mảnh hỗn loạn, mơ hồ, vừa như đã rõ ràng nhưng câu trả lời minh bạch lại không có, cũng chẳng gọi tên ra nổi. Trước đây chưa từng nghĩ mình vì một người nam nhân mà suy nghĩ nhiều đến như vậy, hơn nữa còn có cảm giác âm ẩm đau nơi trái tim lúc nhìn người kia òa khóc nói với mình “tôi chỉ quan tâm cậu nghĩ gì?”. Thế Huân đã tổn thương người đó đến đâu vậy?

Bọn họ buổi sáng hẹn rất sớm, nhưng địa điểm lại gần chỗ cậu nên Thế Huân đến sớm hơn đối phương một chút. Gọi một li trà sữa vị ưa thích sau đó gọi thêm một li cho người kia, đều là không bỏ đá. Thời tiết hiện tại không còn thích hợp nữa, cậu biết anh thích uống lạnh mặc kệ thời tiết ra sao, nhưng người như vậy rất dễ ốm, cậu ở chung với anh không lâu lắm, còn chưa nổi một năm, khoảng thời gian mùa đông không cùng nhau trải qua, vẫn chưa rõ anh vào mùa này thích làm cái gì, chỉ nhớ thời gian chuyển mùa Lộc Hàm đều dễ bị hắt hơi sổ mũi. Hiện tại gió lạnh đã thổi đến buốt tai rồi, còn uống đá cậu dự đoán là không lâu sau anh sẽ viêm họng, như vậy chặn ngay từ bây giờ cứ gọi một ly ấm áp đi.

Nhìn ra ngoài cửa kính của quán một lúc, cuối cùng cũng thấy anh bước xuống từ chiếc taxi màu vàng, nhưng lại không chịu bước vào ngay. Bản thân cậu cũng vô thức níu tay vào ghế, không phải làm điểm tựa là ngăn mình không bỏ trốn đi. Hình như ai cũng cần một chút can đảm để đối mặt với người kia, tình huống bọn họ gặp nhau này quả thực không biết nên nói như thế nào mới phải. Rốt cuộc cửa cũng mở ra.

-      Chào.

-      Ừm… chào, anh ngồi đi.

Vừa mở miệng đã lập tức bị không khí ngượng ngùng vây lấy cả hai bên, Lộc Hàm hơi kéo ghế ra để mình ngồi xuống được thoải mái, sau đó mới cởi đến chiếc khăn đeo trên cổ, động tác so với ngày thường hơi chậm chạp hơn, có lẽ tự anh cũng muốn kéo dài chút thời gian không muốn mở miệng nói chuyện vào thời điểm này. Lúc không còn gì để làm mới nhận thấy hôm nay người kia cũng mặc chiếc áo gió đó, là màu xanh, còn gọi sẵn trà sữa khoai môn cho mình. Ly trà tỏa ra một tầng hơi ấm áp, lúc anh áp tay vào liền xua tan toàn bộ khí lạnh ở ngoài trời kia, ngậm lấy ống hút mà mút lấy một hơi, vị trà quyện với vị khoai môn mang theo vài hạt trân châu mềm mại, thơm ngọt rơi vào trong khoang miệng. Anh hé miệng ra mà khẽ nhai nhai. Người đối diện vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn toàn bộ hành động của Lộc Hàm, tay giữ cốc trà của mình mà chưa có ý định sẽ uống thêm.

-      Xin lỗi…

Cậu cuối cùng cũng lên tiếng, mấy chữ đầu tiên lại là lời xin lỗi. Anh đang mút trà cũng ngừng lại không lên tiếng hỏi, cũng không làm thêm bất cứ hành động nào nữa, chỉ yên lặng mở mắt chờ đợi mấy lời tiếp theo. Có lẽ… cố gắng kéo dài chuyện này cũng không đến đâu cả, hiện tại kết thúc cho xong đi.

-      Thời gian gần đây mới nhớ ra anh.

Lộc Hàm mở lớn mắt nhìn người đối diện, không tiếp tục ngậm ống hút nữa mà ôm lấy cậu trà trong tay, anh khẽ nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân cười rất hiền trước mặt. Thời gian gần đây mới nhớ ra anh? Có phải nói rằng cậu ta rốt cuộc cũng nhận ra chiếc ô năm đó đã cho ai mượn, giờ ăn trưa có một người luôn ngồi một chỗ đối diện với chiếc bàn kia vì cậu ấy luôn ngồi ở đó, một người vào ngày tốt nghiệp đã ôm lấy người đó nói cảm ơn. Tại sao lại nhớ ra? Có thể thay đổi được cái gì?

-      Đã… nhớ ra rồi sao? Cũng là mấy chuyện cũ, thực ra cũng không cần bận tâm làm gì.

Anh khe khẽ lên tiếng, miệng cũng hơi mỉm cười. Thời khắc nay anh không rõ nữa, cũng muốn trốn chạy sợ rằng lời tiếp theo của người kia sẽ có “nhưng mà em vẫn không thể…” hay đại loại như vậy. Anh đã chịu một lần rồi, không thích có lần thứ hai, nam nhân sống từng ấy năm trên đời, tính cách cũng vừa đủ thâm trầm để người khác nể sợ mình vài phần, không ngờ dính đến chuyện tình cảm lại như thiếu nữ mới lớn, cái gì cũng không rõ ràng. Hơn nữa còn sợ mình bị tổn thương, tự nghĩ ra hết loại tình huống này đến tình huống khác cái nào cũng tiêu cực cả, đoán định được bản thân trở nên như vậy cũng không cách nào thoát ra. Đến tận cùng vẫn chỉ mong có thể trốn chạy đi, không nhớ đến bất cứ ai trên đời tên là Ngô Thế Huân nữa.

-      Nếu như có thể không cần bận tâm thì tốt rồi. Chỉ là về nhà cũng không ngừng nghĩ đến mấy lời anh nói hôm đó, nghĩ đến rồi lại cảm thấy bản thân đúng là đã nghĩ cái gì, có quan tâm anh là kiểu người kia hay không? Có… thích anh giống như vậy không? Đều không nhận được câu trả lời. Biết anh chuyển công tác cũng rất muốn để mọi thứ như vậy qua đi, đến cuối cùng lại gọi điện cho anh, muốn nhìn thấy anh. Lộc Hàm. Chuyện của chúng ta nếu em có thể không bận tâm đến thì đã không cảm thấy khó chịu như vậy. Sau đó em biết được, em thật sự rất nhớ anh.

Cậu đầu hàng. Ngô Thế Huân thực sự giơ tay đầu hàng rồi. Cho đến lúc chờ anh ở trong cửa hàng vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ, nhưng lúc anh ấy bước vào, ngồi trước mặt mình sau đó dùng thanh âm mềm mại quen thuộc kia cất tiếng chào cậu. Trong lòng đã có chuyển biến lớn. Tới lúc liếc thấy chìa khóa phòng trọ cũ trong túi áo của anh hơi lộ ra ngoài, nhìn đến nó móc vào vật gì làm đồ trang trí, trái tim cậu bỗng nhiên cảm thấy rất ngọt ngào. Vật kia là chiếc mác áo bằng nhựa dẻo màu vàng chanh, thời điểm mua áo anh quên không dứt nó ra chính Thế Huân đã cắn đi giùm, thứ này anh xin lại lúc đó cậu không rõ để làm gì. Hiện tại đều hoàn toàn mình bạch. Người con trai này trân trọng, yêu thương mình thực lòng bất cứ thứ gì cũng đều không bỏ đi, còn nâng niu gìn giữ nó đến như vậy, đột nhiên nhớ về hai người đàn ông cậu gặp trên tàu khi về nhà. “Yêu được người yêu mình rất vất vả, cho nên có muốn cũng rất khó dứt bỏ đi”.

Cậu cùng anh cũng là rất vất vả mới gặp được nhau, sau đó lại thật vất vả mới đi được cùng nhau đến thời điểm này. Qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã đặt nhiều tình cảm đến thế cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Trước đây luôn nghĩ nam nhân trong xã hội tại sao có thể yêu nhau đến cái gì bách niên giai lão được, đều không hợp lẽ thường tình. Sau đó trải qua vài chuyện cậu mới có chút trưởng thành, biết được rằng chỉ cần là yêu thương thì chẳng có gì là sai trái cả. Đột ngột nhớ tới câu trả lời của mình khi Lộc Hàm tỏ tình, sau đó lại nhớ đến câu trả lời sau đó của anh mới thấy mình đã suy nghĩ nông cạn đến đâu. Hiện tại cậu cũng chỉ muốn biết Lộc Hàm nghĩ cái gì, còn muốn cho bọn họ một cơ hội cùng với nhau vun đắp tình cảm hay không? Nói yêu anh thì không phải, thích anh cũng chưa rõ ràng, nhưng cậu thực sự không muốn buông tay, là rất muốn được làm lại bắt đầu từ lúc này mỗi ngày cùng anh định hình lại cảm xúc trong lòng. Sau đó chân chính ở trước mặt người kia nói cho anh biết, Ngô Thế Huân dành cho Lộc Hàm bao nhiêu chân tình.

-      Lộc Hàm… theo em quay trở lại nhà của chúng ta có được không?

Anh lại một lần nữa yên lặng nhìn chàng trai trước mắt. Nước mắt không rõ vì sao lại tràn lên khóe mi, không đủ để lăn xuống tới gò má nhưng cũng đủ để mắt anh thoáng chốc nhòe đi. Là toàn bộ ấm ức cùng đau lòng mấy ngày qua đều dồn lại ở tầng nước mỏng manh này, đã chờ đợi lâu như vậy, cũng đã đem toàn bộ tình cảm giao ra chưa từng mong sẽ được đáp lại. Sau đó khi muốn tham lam chiếm giữ một chút ngọt ngào, không nghĩ đến người kia nói ra mấy lời khiến mình đau lòng tới mức ấy. Đến lúc này lại ở trước mặt anh nói rằng anh đã cố gắng không uổng công vô ích rồi, là người đó nhớ anh, như anh nhớ cậu ấy cũng có khó chịu, có bận tâm đến cả mấy chuyện đã qua trong quá khứ cũng chầm chậm nhớ lại toàn bộ, anh trong một đoạn đời của cậu đã từng xuất hiện không hề quá mờ nhạt. Giống như… giống như cậu ở lại trong một quãng đời anh, rất rõ nét, rất ấm áp lại đẹp đẽ.

-      Ừ.

Lời đồng ý khe khẽ vang lên, cánh môi mỏng mềm của người kia lúc bật ra câu trả lời cũng run lên nhè nhẹ, làm trái tim ca hai đều khẽ đập chệch đi một nhịp. Sau này ngôi nhà kia lại có hai người sáng sáng cùng tới nơi làm việc, buổi chiều cùng nhau tan ca, buổi tối cùng ôm nhau ngủ. Tủ quần áo lâu lâu được treo thêm một bộ đồ đôi, dép bông đi trong nhà cả hai cùng xỏ vào, mùa hè cùng nhau vừa lau nhà vừa nghịch nước, mùa đông yên lặng nằm trong lòng đối phương ăn bỏng ngô, xem một đĩa phim cả hai cùng yêu thích, có vụ án đều ôm được việc về nhà cùng nhau thức đến khuya, sau đó lại cùng động viên nhau mau đi ngủ sớm. Cuộc sống như vậy chỉ mới nghĩ tới cũng đã đủ để môi vẽ nên một nụ cười.

-      Cho em nếm thử cốc của anh.

Cậu khẽ đưa tay nắm lấy tay Lộc Hàm, dùng bàn tay vẫn còn cầm ly trà sữa màu tím của anh đưa lại gần chỗ mình, cả hai bàn tay áp lên những ngón tay mềm mại kia, khe khẽ nhắm mắt mút lấy một hơi nhỏ. Người kia cũng không có ý định rút tay lại, cứ yên lặng để cậu muốn làm gì thì làm, mặc kệ một vài ánh mắt trong quán quay lại nhìn họ. Vị trà cùng với vị khoai môn ngòn ngọt tan trong miệng Thế Huân, tan cả vào trong tương lai chờ đón hai người ở phía trước. Toàn bộ hòa quyện vào nhau làm nên một loại tư vị rất ấm áp dịu dàng. Chính là cảm giác của hạnh phúc.

P/s:

Cả cục cảnh sát số 12 thành phố Bắc Kinh có một tin tức nóng hổi đã truyền đi rất nhanh trong toàn cục. Lộc Hàm của tổ pháp y sau khi giận dỗi với “chồng yêu” hôm qua đã tới làm hòa tại quán cà phê gần cục. Ngô Thế Huân đó ngày thường ngu ngơ, khù khờ đến lúc cần xuất chiêu cũng rất nhanh nhẹn, lời nói đi vào lòng người, chỉ ba câu đã khiến đối thủ hoàn toàn không còn sức chống cự, ngoan ngoãn theo người kia về nhà. Hơn nữa còn biết lợi dụng nắm tay con người ta, đã thế còn hôn gián tiếp không để tâm người xung quanh, là nam nhân anh tuấn, tài giỏi, bá đạo trong truyền thuyết. Lộc ác ma chính thức có người quản lý, sau này trở thành Lộc “vợ hiền” ở sau lưng “ông xã” giúp đỡ công việc. Vị thế của ban phòng chống tội phạm công nghệ thông tin đột nhiên được nâng lên một bậc, thực sự là nơi sản xuất nhân tài, không hề là mấy con mọt máy tính cả ngày chỉ biết lấy cái laptop làm vui. Toàn bộ những người ở trong quán cà phê hôm đó chứng kiến chuyện này đều cảm thấy tâm phục, khẩu phục cả.

Kim Mân Thạc cùng sếp của ban phòng chống tội phạm công nghệ thông tin, gặp nhau trong buổi họp thường niên của cục cũng chỉ biết nhìn nhau cười trừ sau đó bắt tay coi như thiết lập quan hệ thông gia. Hiện tại cả hai nhân tài đều đã trở về, như thế nào cũng là tin tốt cả. Chuyện phiếm trong cục có bao giờ chấm dứt được, cứ để bọn họ đồn thổi thôi. Chỉ mong không bao giờ nhận thêm một lá đơn xin thuyên chuyển công tác nào nữa. Người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, đoạn đường trước mắt cầu mong hai cậu có thể cứ như lúc này, nắm tay nhau cùng bước tới là được rồi.

The End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: