2

Sau khi ăn một bữa ngon lành ở nhà hàng, cậu ấy chở chúng tôi về 'nhà' và Yerim bé con luôn cười ngoác miệng, vui vẻ khi tôi bảo sẽ ở chung với cha con bé. Tôi thấy mừng vì con bé thích tôi, như vậy sẽ dễ dàng hơn để chúng tôi đến với nhau. Tôi yêu cậu ấy!

-Cậu nghỉ ngơi tắm rửa đi, mình có dọn dẹp căn phòng ở cuối dãy rồi!

Cậu ấy mỉm cười trong khi một tay bế Rùa con, một tay kéo cái vali nặng trịch của tôi dù tôi đã cố ngăn không để cậu ấy làm vậy.

-Tớ biết rồi, cám ơn cậu!

Tôi cười tươi với cậu ấy, vẫy tay với Rùa con rồi kéo vali về căn phòng được cậu ấy chuẩn bị sẵn. Seulgi luôn chu đáo như vậy, ít nhất là đối với tôi.

Tôi kéo vali về phòng, ngày mai, tôi sẽ bắt đầu kế hoạch thu phục Gấu con 'của tôi'. Tôi sẽ không như khi xưa, không bỏ lỡ cậu ấy thêm 1 lần nào nữa!

______________________

Tôi tỉnh dậy, chiếc đồng hồ treo tường chỉ đến 3h sáng. Tôi khen cổ họng mình khô khốc nên quyết định ra nhà bếp tìm cho mình một cốc nước ấm để giải quyết cơn khát giữa đêm thường gặp này.

Tôi bước ra khỏi phòng, căn nhà tối om nhưng lại có một ánh sáng vàng nhạt phát ra từ phía căn bếp. Tôi khẽ dụi đôi mắt còn hơi mờ do vừa ngủ dậy của mình vì sợ nhìn nhầm rồi tiếp tục men theo đường hành lang mà tiến về phía ánh sáng vàng nhạt đó.

Tôi khựng lại, tôi nhìn thấy cậu ấy cầm trên tay chiếc nhẫn bằng bạc trên tay mà nâng niu nó. Tay còn lại cầm điện thoại mà xem từng tấm hình của cậu ấy cùng một người con gái không phải tôi... mà là người vợ... quá cố của cậu ấy!

Phải, cậu ấy là người 'đã từng' có gia đình. Cậu ấy 'từng có' vợ, 'từng có' một đám cưới rất đẹp, 'từng' đứng trong lễ đường với vợ của cậu ấy. Nhưng rất tiếc, đó chỉ là 'đã từng'. Vì vợ cậu ấy đã mất cách đây 4 năm do một vụ tai nạn khi cô ấy đang trên đường đi mua sắm.

Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt cậu ấy long lanh, rồi một giọt nước mắt do không thể kìm nén mà rơi xuống chiếc điện thoại. Dù cậu ấy vẫn tươi cười không nói ra nhưng tôi biết cậu ấy thật sự rất yêu người vợ quá cố của mình. Cậu ấy sẵn sàng vì người vợ của mình mà chấp nhận là ba đơn thân suốt 4 năm dài, không hề xảy ra quan hệ hay xuất hiện tình cảm với bất cứ ai dù xung quanh cậu có biết bao người phụ nữ sẵn sàng vì cậu mà yêu thương cả con gái cậu. Hằng ngày đến công ty làm một bị tổng tài băng giá, cuối ngày lại rời công ty mà đón Yerim rồi lại nấu cơm cho con bé. Đầu tháng được phát lương thì lại đến trung tâm thương mại mua quần áo mới với cả đồ chơi mà con bé thích. Không hề la cà rượu bia, luôn cưng chìu con gái của mình hết mực khiến tôi vừa thương mà cũng vừa tội nghiệp cho cậu ấy. Cậu ấy thật sự quá tuyệt vời.

Tiếng khịt mũi của cậu ấy lôi tôi trở về thực tại. Tôi bước đến từ phía sau ôm lấy bờ vai nhỏ đang run nhè nhẹ của cậu ấy. Tôi cảm nhận được cậu ấy khựng lại vì bất ngờ nhưng rồi chấp nhận để tôi ôm cậu ấy. Cậu ấy nhắm mắt lại rồi tựa vào tôi, hít một hơi thật sâu.

-Cậu đừng buồn nữa, có tớ ở đây rồi!

-Cám ơn cậu, vì mọi thứ, Wanie!

Cậu ấy mỉm cười, nắm lấy bàn tay của tôi đặt hờ trên ngực cậu ấy.

-Có tớ ở đây rồi, tớ sẽ luôn bên cậu mỗi khi cậu cần mà!

-Wanie...!

-Ừ, tớ ở đây!

Ừ, tôi sẽ luôn ở đây để cậu tựa vào, sẽ luôn là người bảo vệ cậu. Em yêu Gi, Seulgi à!

-Ngày mai, sau khi Yerim đến trường, chúng ta đến thăm vợ cậu nhé?

-Ừ!

Tôi chấp nhận đau khổ để cùng ấy đến thăm người vợ quá cố của mình. Không sao cả, cô ấy mất rồi, tôi có cơ hội để đến với cậu ấy. Cô sẽ không trách tôi đúng không? Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thay cô thật tốt, vợ cũ của Seulgi. Tôi hứa!

-Sao cậu chưa ngủ mà ở đây vậy Wan?

-Tớ khát nước!

-Cậu vẫn không thay đổi thói quen khát nước giữa đêm nhỉ?

-Ừ, và cả ra đây để xem tên ngốc nào đó khóc nhè nữa!

-Tớ không hề khóc nhè nhé!

Cậu ấy phản kháng một cách dễ thượng, tôi buông cậu ấy ra và nhéo lấy cặp má bánh bao mịn màng của cậu ấy.

-Cậu dễ thương thật đấy!

Tôi thấy chóp mũi cậu ấy hơi đỏ sau câu nói của tôi. Seulgi à, nếu cậu không yêu mình thì làm ơn đừng làm mình ảo tưởng được không?

-Lo uống nước đi rồi ngủ, thức khuya không tốt đâu!

Cậu ấy rót một ly nước rồi nhanh chóng đưa cho tôi, tiếc là cậu ấy không hề nhận ra mình đã làm lộ ra đôi tai đỏ chót của cậu ấy. Tôi chợt rung động, thoáng qua suy nghĩ có khi nào cậu ấy cũng thích tôi nhưng lại nhanh chóng gạt đi. Tôi sợ bản thân mộng tưởng lắm!

-Cám ơn cậu!

Tôi nốc hết ly nước để che đi gương mặt đã sớm đỏ bừng của mình.

-Cậu ngủ ngon nhé!

-Ngủ ngon!

Tôi đặt ly nước lên bàn, trả lời câu chúc của cậu ấy rồi phóng nhanh vào phòng trước khi bản thân sẽ vì ngại mà mặt đỏ tía tai, cậu ấy sẽ thấy tôi xấu xí mất!

____________________________

Seulgi trở lại căn phòng của mình và Yerim bé con, cậu nằm xuống bên cạnh con bé và hôn lên trán nó.

-Ba yêu con, Rùa con của ba!

Con bé không biết do nghe được hay do mơ thấy mà mỉm cười, quay sang ôm lấy cậu. Cậu kéo thân hình bé nhỏ của con bé vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

_______________________________

"Seulgi, Seulgi!"

Cậu đi trên một bãi cỏ xanh mướt, những bông hoa xinh đẹp trải dài đủ màu sắc xung quanh làm cậu cảm thấy tâm hồn thật thoải mái.

"Seulgi à!"

Cậu xoay lại vì nghe tiếng nói của ai đó gọi tên cậu.

"Em là vợ của Seulgi, Seulgi còn nhớ em chứ?"

Trước mặt cậu là một cô gái với chiếc đầm trắng và đôi cánh cũng mang một màu trắng thuần khiết. Cậu lập tức xúc động và nhận ra đó là người vợ xinh đẹp của mình.

-Đúng là em rồi! Em trở về bên Seulgi được không em? Cả Seulgi và con đều rất nhớ em!

"Seulgi à, em không còn thuộc về thế gian này nữa. Em đã trở về với Thiên Chúa và những Thiên Thần nơi đây. Nhưng em đã gửi một cô gái đến cho Seulgi, một người tốt bụng sẽ thay em đến chăm sóc cho Seulgi và yêu thương Rùa nhỏ của chúng ta!"

-Không thể, trên đời này không ai có thể thay thế em cả! Seulgi cũng chỉ yêu một mình em thôi!

"Em biết Seulgi yêu em, vì em cũng rất yêu người. Nhưng tiếc rằng chúng ta không thể ở bên nhau lâu dài, bù lại có 1 người khác rất yêu Seulgi. Seulgi hãy vì em, vì Rùa nhỏ và vì cả Seulgi mà yêu thương người đó được không?"

-Nhưng...

"Cơ hội chỉ có 1 lần, không ai có thể chờ Seulgi mãi mãi. Hãy yêu cô ấy như yêu em, được không?"

-Được!

"Seulgi giỏi lắm, em rất yêu Seulgi đấy"

Rồi cô ấy biến mất, để lại cậu trên một bãi cỏ khác. Cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ đang cầm một nhánh hướng dương với mái tóc đen tuyền, hơi ngắn đứng giữa cánh đồng hướng dương vàng rực kia. Mang trên người chiếc váy màu xanh biển nhạt, cô ấy khẽ xoay người lại nhìn cậu rồi mỉm cười, chạy đi.

Tuy không biết cô ấy là ai và có quan hệ gì với mình nhưng giác quan thứ 6 thôi thúc cậu đi theo cô ấy. Cậu không chần chừ nữa mà lập tức đuổi theo cô ấy.

Cô ấy chạy, cậu đuổi theo. Chợt, cô ấy đứng lại trước một con suối và xoay mặt lại nhìn cậu, nở một nụ cười tươi tắn như hoa hướng dương.

"Seulgi, em yêu người"

Cô ấy đưa cho cậu nhánh hương dương vàng rực, và cậu có thể nhận ra người đó... chính là Seungwan!


/End chap/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip