Chương 3
" Đồ quái vật, tránh xa bọn tao ra."
" Quân giết người, mày đã giết anh trai mày rồi !!"
" Đồ đáng chết, cô ta đừng nên xuất hiện ở chỗ này chứ."
"...."
" Dừng lại đi ! Tôi - tôi không phải mà, tôi ...không phải là quái vật, tôi...không phải là phù thủy..... Hức hức..."
Nàng ôm người co lại một chỗ, như một đứa trẻ con mà bịt tai lại, ngồi khóc nức nở. Xung quang nàng là những lời mắng nhiếc thậm tệ, chỉ trỏ nàng thật kinh khủng.
" Sao mày lại được sinh ra trên cõi đời này ? Tại sao mày không chết quách đi cho rồi ?"
Câu nói ám ảnh trong đầu nàng không phải là những lời sỉ vả nàng mà là những lời về sự tồn tại của nàng. Dù nàng có muốn chết đi, dù nàng có muốn tan biến như bọt bong bóng thì sự sống này, cơ thể này cũng chính là thứ nàng trân quý nhất. Nó là của cha nàng, nó là của mẹ nàng, nó được cha mẹ nàng, anh trai nàng chăm sóc từng li từng tí nâng niu như bảo vật vậy.
Chợt có bàn tay kéo nàng xuống phía dưới, là nơi bóng tối vĩnh hằng như cuộc đời của chính nàng vậy. Chẳng có tia sáng, chẳng có ước mơ, chẳng có thứ gọi là cố gắng. Nhắm ghiền đôi mắt lại, nàng hòa mình vào bóng đêm ấy, mặc cho chính số phận của mình.
______________________________________
" Ư...ư...đau quá..."
Mở đôi mắt ra, nhìn thấy xung quanh như một màu trắng mờ ảo rồi mới dần hiện ra màu sắc của nó. Nàng gượng dậy khó khăn, cơ thể thực sự đã gần như lành hết các vết thương rồi nhưng nó vẫn còn ê ẩm, đau nhức từ vụ việc kia.
Nàng ngạc nhiên, gì vậy chứ ? Nàng đang nằm trên chiếc giường thoải mái, trải ga trắng tinh, sạch sẽ. Còn bộ đồ nhếch nhác, dính đầy bùn đất đã được thay bằng chiếc váy ngủ màu trắng rộng rãi.
" Mình đang.....ở đâu thế này.....? Phải rồi....mình....ai đó đã.... đánh ngất mình ! Chuyện sau đó.... mình không nhớ được gì hết !"
Nàng đang khá hoang mang, cố gắng lại mọi chuyện. Người đã cứu nàng khỏi đám người đó và rồi đánh ngất và đưa nàng đi....là ai vậy chứ !!?
Cạch
" Thưa tiểu thư, cô đã tỉnh dậy rồi ! Bây giờ làm phiền cô hãy đi với tôi !"
Cánh cửa căn phòng mở ra, có một cô gái mặc trang phục người hầu xuất hiện và yêu cầu nàng đi với cô ấy. Dù có nghi ngờ người trước mặt nhưng nàng lại không muốn bị lôi đi đâu. Đằng sau là một vài binh lính đang đứng canh chừng.
Theo sau cô hầu đi đến một phòng tắm khá lớn, nước bên trong bốc hơi lên trắng xóa cả căn phòng.
" Tôi sẽ giúp cô tắm rửa, xin hãy tháo bộ đồ trên người ra..."
" Hả ???"
Nàng ngơ ngác, tự nhiên bảo muốn tắm giúp, liền mở miệng từ chối.
" Không cần đâu, tôi sẽ tự làm. Cô ra ngoài kia trước đi, tôi sẽ tắm nhanh thôi. "
Nàng cũng biết ngại chứ, cô hầu nghe vậy thì cũng đồng ý vì không muốn mất thời gian...
Sau khi tháo bộ đồ trên người ra và bước vào phòng tắm. Nàng kì cọ qua người và bước vào phía trong ngâm mình. Ấm quá, đây là lần đầu tiên trong đời nàng được ngâm mình trong phòng tắm lớn như vậy. Thật thoải mái và dễ chịu, như có thể đánh bay sự đau nhức và mỏi mệt trong cơ thể.... Sau khi ngâm được một lúc thì cũng bước chân ra khỏi bồn, bên ngoài là cô hầu vừa nãy đang chờ đợi với một bộ lễ phục được treo trên tường.
" Tiểu thư hãy mặc nó vào và đi theo tôi, ngài ấy đang chờ cô."
" Ngài ấy ? Là ai thế ?"
" Là đức vua của đất nước chúng tôi, người đã đưa tiểu thư về cung điện."
Nàng cũng khá ngạc nhiên, tại sao đức vua của một đất nước lớn như vậy lại cứu nàng chứ, huống chi còn là người bị gán cho cái danh 'phù thủy'.
Người hầu đã nhanh chóng giúp nàng mặc lễ phục lên. Nhìn bây giờ như một tiên nữ vậy, chỉ vì bị vùi dập trong sự đau khổ và nước mắt mà đã che hết đi sự xinh đẹp của người thiếu nữ mới lớn này.
Đi theo cô hầu đến một phòng lớn, bên trong rất sang trọng và bày ra một bàn tròn đồ ăn. Trên chiếc ghế có bóng dáng của một nam nhân thanh tú đang ngồi đợi.
" Thưa bệ hạ, tôi đã đưa vị tiểu thư đến rồi. Ngài còn gì muốn dặn dò tôi không ạ ?"
" Cảm ơn nhé, ngươi lui được rồi."
Hắn ra lệnh cho cô hầu rồi cô ấy cũng cúi đầu xin phép cáo lui mà đi ra khỏi căn phòng để lại hai con người chẳng quen biết nhau trong căn phòng.
" Cô đứng đó làm gì ? Vô đây ngồi dùng bữa với ta đi !"- Hắn ta lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng giữa hai người.
Nàng chần chừ nhưng cũng đi đến bàn ăn và ngồi xuống phía đối diện với hắn.
" Xin lỗi vì đã đánh ngất cô trong lần đầu gặp, ta là Sano Manjirou vua của đất nước này, cứ gọi ta là Mikey."
Hắn giới thiệu về bản thân mình, nàng nghe vậy mà cũng nhẹ nhàng đáp lại.
" Tôi là Akashi Senju, cảm ơn ngài đã giúp tôi thoát khỏi những người đó."
Giới thiệu xong thì không khí giữa cả hai thật ngượng ngùng nhưng... " Ọttttttttt....." Là cái bụng của nàng lên tiếng, xấu hổ ôm bụng lại rồi cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên...
" HA HA HA HA... Vậy ra cô đói như thế mà còn cố kiềm chế !!! Ta buồn cười quá, ha ha ha ha...".- Nam nhân ngồi trước mặt trêu chọc khiến nàng xấu hổ không dám nhìn về phía trước, đĩa thức ăn được đẩy lên phía trước mặt nàng.
" Ăn đi, cô đang đói mà. Cứ ăn bao nhiêu tùy thích !"- Nhìn vào đĩa thức ăn trên trước mặt và còn rất nhiều món khác trên bàn ăn nữa, toàn là sơn hào hải vị. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những loại thức ăn cao cấp và xa xỉ như vậy, rồi nhìn về phía người trước mặt đang cười cười với mình. Cuối cùng nàng cũng đưa một thìa vào miệng.
" Ngon- ngon quá !!!"
Bật ra lời khen ngợi, sau đó lại tiếp tục ăn những món khác, miệng không ngừng thốt lên lời khen ngon quá. Nàng chỉ mải ăn đến mức mà nam nhân trước mặt còn há mồm ra nhìn, sao con gái ăn nhiều được thế nhỉ ??? Chẳng mấy chốc những đĩa thức ăn trên bàn đã được xử lí xong, ngồi trên chiếc ghế mà thỏa mãn cái bụng đói lâu ngày của mình.
Nhưng giờ nàng mới để ý người trước mặt đang tròn mắt ra mà nhìn mình, nàng vội lấy lại vẻ ngoài u ám của mình. Phải rồi, nàng có thắc mắc muốn hỏi hắn mà.
" Xin thứ lỗi cho tôi, mong ngài không để ý chuyện tôi vừa ăn hết đồ ăn."
" Có gì đâu, ta đã nói là cứ ăn bao nhiêu cô muốn mà !"- Miệng thì nói thế nhưng mắt thì còn hơi giật giật, vẫn không tin được một cô gái lại có thể một mình ăn hết được cả bàn thức ăn to như vậy.
" Tôi có chuyện muốn hỏi ngài. Tại sao...ngài lại đưa tôi về đây ?"
" Ta cũng nghĩ cô sẽ hỏi ta câu này mà ! Giờ thì ăn no rồi, ta vào vấn đề chính thôi."
Hắn nghiêm nghị nhìn cô bằng đôi mắt đen kia. Nghiêm túc bắt đầu cuộc trò chuyện.
" Ta muốn cô giúp ta làm một chuyện, đó cũng là mục đích duy nhất của ta."
" Mục đích sao ? Ngài muốn tôi giúp ngài sao ?"
Nàng ngạc nhiên, mục đích của vị vua này chắc phải rất quan trọng, đến mức mà phải ngỏ lời xin giúp đỡ của một phù thủy như nàng đây.
" Ta muốn thống nhất thiên hạ này, các cuộc chiến đang xảy ra rất nhiều. Ta muốn chấm dứt tất cả các cuộc chiến ấy, nhưng một mình ta thì không đủ sức để làm nó đâu."
" Chấm dứt tất cả sao ?"- Nàng bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người muốn nàng giúp bằng sức mạnh của mình.
" Đúng vậy, để đạt được mục đích thì ta muốn cô giúp sức."
Nghe vĩ đại thật đấy nhưng....
" Ngài muốn ta trở thành lính đánh thuê cho sao ngài sao ?"-Nàng cũng ý thức được về sức mạnh của mình, nó không thể nào thể hiện một cách bừa bãi được.
" Tùy cô nghĩ thôi, điều đó không quan trọng đâu."- Hắn điềm tĩnh mà đáp, tay cầm tách trà đưa lên miệng.
" Tôi từ chối lời đề nghị của ngài, tôi không thể nhận lời mời của ngài được."- Phải rồi, sao phải giúp chứ ? Ngay từ đầu hắn cũng chỉ muốn sức mạnh của nàng thôi.
" Tôi không muốn dùng sức mạnh của mình vào các cuộc chiến dù cho nó có là chiến tranh chính nghĩa đi chăng nữa."- Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân phía trước mà trả lời một cách dõng dạc.
" Humm.... Được thôi, ta tôn trọng quyết định của cô ! Nhưng trước khi cô rời khỏi đây, ta muốn cô cùng đi với ta một chuyến du hành."
" Hả ??? Du hành ???"
" Phải, ngày mai ta sẽ xuất phát. Bây giờ thì cô đi về phòng nghỉ đi, ta sẽ cho người sắp xếp hành lí hộ cô."- Hắn đứng dậy rời khỏi bàn và đi khỏi căn phòng sang trọng để lại một mình thiếu nữ xinh đẹp ngồi đó ngơ ngác.
Nàng còn hơi ngạc nhiên, tên này...hắn muốn làm gì vậy chứ. Thật là đáng ngờ. Rồi cũng đứng dậy đi ra khỏi căn phòng đó, là người hầu gái vừa nãy đang đứng chờ bên ngoài.
Nàng cũng theo cô ấy mà về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên chiếc giường lớn có chút không quen nên thật khó ngủ. Ánh trăng soi vào phòng nàng thật đẹp, nhìn lên mặt trăng lại nhớ đến những ngày còn ở ngôi làng thân thương. Thật nhớ làm sao, những buổi tối cùng đốt lửa, cùng ca hát, ăn những thức ăn ngon do mẹ làm. Cùng bạn bè nhảy múa, kể chuyện dưới ánh trăng xinh đẹp.
Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ, ngôi làng ở phương Bắc giờ đây không biết như thế nào sau vụ cướp định mệnh ấy. Nhắm hờ đôi mắt lại, nàng lại nhớ đến gia đình mình.
" Không biết chú Waka và chú Benkei... sao rồi nhỉ ? Mình muốn gặp họ....!"
_______________________________________
Xin lỗi vì ra chương mới muộn, tháng này toi phải thi HKI rồi nên phải ôn khá nhiều. M.n thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip