- Này Công Phượng, chờ tao với - Hồng Duy phía sau hớt hải đuổi theo.
- Đã bảo mày chờ tao mà, sao tự nhiên lại bỏ về trước? - Vừa đối mặt với Công Phượng, nó đã bắt đầu trách móc.
- Ai biểu mày trực lớp lâu chứ gì, nhìn đi, gần 12 giờ rồi, nếu không về sẽ muộn giờ đến câu lạc bộ mất - Công Phượng vẫn tiếp tục cước bộ nhanh hơn. Cậu phải hoàn thành xong bài tập hôm nay, mới có thể đến câu lạc bộ đá bóng được.
Công Phượng và Hồng Duy hiện tại đều là học sinh lớp 12, bài tập vô cùng nhiều, nhưng thời gian dành cho câu lạc bộ lại không thể thiếu, nên cả hai chỉ đành ngậm ngùi lấy thời gian nghỉ trưa của mình để hoàn thành hết đống đó. Thật là khổ cực hết sức.
- Này, mày có cảm giác ai đang theo dõi mình không? - Hồng Duy trên đường về luôn có cảm nhận ai đang bám đuôi, nó liên tục nhìn về phía sau, nhưng không thấy ai cả, đoạn đường về nhà này cũng khá vắng người nên khiến nó lo sợ.
- Có khi nào giết người cướp của không mày? - Hồng Duy lắp bắp hỏi Công Phượng.
- Sáng mẹ cho mày bao nhiêu tiền? - Công Phượng hỏi.
- Liên quan gì? - Hồng Duy ngơ ngác nhìn Công Phượng.
- Thì mày trả lời tao đi.
- Thì 20 nghìn.
- Mày ăn hết bao nhiêu rồi?
- 15 nghìn.
- Vậy mày còn 5 nghìn, tao cũng còn 5 nghìn. Nếu là cướp của, nó cũng lấy được có 10 nghìn, mày không cần phải lo nữa - Công Phượng vỗ vai trấn an thằng bạn đang lo xa của mình.
- Nếu là sát nhân biến thái thì sao mày? Tao đọc tiểu thuyết thường có mấy cảnh vậy lắm.
- Giết tao với mày để làm gì? Nếu mày sợ thì đi nhanh về, tao đói lắm rồi.
Công Phượng bắt đầu bực bội, nó hôm nay bị gì ấy, toàn nghĩ thứ gì đâu không.
Nhưng Hồng Duy vẫn cảm thấy không yên tâm, chắc tại nó hay đọc ba cái truyện sát nhân biến thái giết người không chủ đích, nên trong lòng cứ phập phồng.
Đến ngã rẽ phía trước thì tới nhà của Hồng Duy, nhà của cậu thì phải đi thêm một lúc nữa mới đến.
Hồng Duy đứng trước cửa nhà mình luyến tiếc chia tay Công Phượng, rồi còn nói cái gì thượng lộ bình an. Nhưng đáp lại cũng chỉ là cái nhìn khinh bỉ của cậu.
Hình như thật sự có cái gì đó đang bám lấy nó. Vừa đóng cửa bước vào nhà chưa được mấy bước, nó đã bị tiếng gõ cửa kéo lại. Quái lạ, ai mà 12 giờ trưa lại đến tìm chứ.
Nó mở cửa ra lại thấy trước cửa là một người lạ hoắc, người mặc quần áo học sinh, nhưng lại mang kính đen, che hết phân nửa khuôn mặt. Không phải là cậu nghi ngờ đúng rồi chứ, tên này theo dõi cậu từ nãy đến giờ.
- Cậu tìm ai? - Nó bán tính bán nghi hỏi.
- Cậu là bạn của Công Phượng hả? - Hắn hỏi.
"Chẳng lẽ là bạn của thằng Phượng? "
- Phải - Nó trả lời - Muốn tìm thằng Phượng thì đi thêm một đoạn nữa, nhà có cổng rào xanh lá ấy.
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu và cậu ấy chỉ là bạn bình thường thôi đúng chứ? - Tên này hỏi ngộ, bạn còn phân ra là gì nữa?
- Chứ bạn gì nữa ba, bạn tình chắc, nắng quá rồi sảng hả? - Bụng nó đang đói meo, về chỉ chực chờ nồi cơm thôi, thế mà lại phí thời gian với cái tên không biết từ đâu chui ra này.
- Nếu là bạn bình thường tại sao lại choàng vai, ôm ấp nhau chứ? - Hắn vừa nói xong, Hồng Duy liền đóng cửa cái rầm, miệng hét lớn.
- Đồ điên.
Trưa nắng còn gặp tên điên, đúng là xui xẻo.
--------------------------
- Tập trung đầy đủ hết rồi chứ - Huấn luyện viên nhìn đám nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên sân cỏ, mắt nheo nheo. Ông hỏi vậy thôi chứ biết thế nào cũng thiếu.
- Công Phượng với Hồng Duy vẫn chưa đến ạ - Bên dưới có người nói.
Biết ngay mà.
- Hai thằng đó lúc nào cũng đến trễ.
Khuôn mặt của ông vì tức giận mà nhăn nheo lại. Trông vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc Công Phượng cùng Hồng Duy vội vã chạy đến, hứng trọn cả ánh mắt phóng ra lửa của ông.
- Xin lỗi thầy, tụi em (lại) đến trễ - Hai người cúi đầu lễ phép xin lỗi, nhưng cũng biết hành động ngoan ngoãn lễ phép đó cũng không lấn ác được cơn giận của huấn luyện viên chút nào.
- Đến khi nào mới thôi việc đến trễ này đây? - Ông quát, nước bọt văng tứ phía.
Công Phượng, Hồng Duy theo thói quen vội quay mặt sang bên cạnh né màn sương của chiêu thức sư tử hống này. Lần nào cũng vậy, chỉ có một câu cứ lặp đi lặp lại, nhưng dù có mắng như thế nào, việc đi muộn của hai đứa cũng chẳng có chút thay đổi.
- Lần sau tụi em sẽ chú ý hơn ạ.
- Hai đứa còn bao nhiêu cái lần sau nữa hả?
"Chắc cũng hơi nhiều thầy ạ" Đương nhiên điều này cả hai cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
- E hèm.... huấn luyện viên, chúng ta khi nào mới luyện tập ạ - Giọng nói lạ lẫm từ phía sau huấn viên phát ra. Nãy giờ chỉ lo bị mắng mà cả bọn không để ý đến hôm nay có người mới.
- Được rồi, hai đứa về chỗ đi - Á đù, hôm nay buôn tha dễ dàng vậy luôn, mọi bữa mắng hăng lắm mà. Chắc sợ mất mặt trước người mới.
Công Phượng với Hồng Duy được ân xá vội lon ton chạy về chỗ. Nhào vào đám đang thị phi bên dưới.
- Mày biết thằng đó ở đâu qua hông? - Văn Toàn làm vẻ thần bí nhìn mặt mấy đứa bạn đang ngơ ngơ ngác ngác mà cảm thấy thành tựu. Trong đám này không ai nhiều chuyện bằng nó cả.
- Còn bài đặt thần bí, nói lẹ ra đi mày - Công Phượng ứ chịu nổi cách nói chuyện đó, liền cốc đầu Văn Toàn một cái rõ đau.
- Đau... thằng điên này, cái gì cũng từ từ chứ.
Nói rồi nó bày ra tư thế như tuyên bố việc trọng đại lắm.
- Thằng đó mời từ Hàn Quốc trở về đó, tao thấy nó lên ti vi hoài.
Cả đám ồ lên, nhìn về thành viên mới.
- Hèn chi da nó trắng bóc, mắt cũng nhỏ xíu - Văn Thanh nói xong nhìn lại da mình, cả một bầu trời tủi thân. Không sao, da đen quyến rũ. Nghĩ vậy, nó hôn lên làn da đen quyến rũ của nó để thể hiện. Làm xung quanh có một trận nôn mửa.
Chỉ có Hồng Duy nhìn người này mà cảm thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thi phải.
- BÊN DƯỚI IM LẶNG HẾT CHO TÔI - Huấn luyện viên lại hét lên, cả đám thị phi bên dưới vội lục đục trở về chỗ ngồi ngay ngắn. Cười khì khì nhìn ông.
- Đây là Lương Xuân Trường, là thành viên mới của câu lạc bộ của chúng ta.
Một tràn vỗ tay ầm ầm như pháo nổ bên dưới làm ông rất hài lòng, nhưng đâu đó vẫn xuất hiện những ánh mắt ghen ghét đến cùng cực. Tại sao da hắn lại trắng như vậy chứ?
- Em về chỗ ngồi đi - Ôi ôi, nhẹ nhàng quá cơ, người lúc nãy mắng tụi này là ai vậy, tui hông biết.
Cả đám dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn huấn luyện viên của mình, người gì đâu thấy trai đẹp là sáng mắt. Ông dường như cũng hiểu tụi nhỏ đang nghĩ gì, hận không thể đánh lên đầu mỗi đứa một cú, cái này là QUAN TÂM người mới đó, có biết không.
Xuân Trường tiến đến chỗ Công Phượng, mặc kệ bên cạnh cậu có bao nhiêu người vây quanh, hắn vẫn cố gắng xen vào giữa để được ngồi gần cậu.
- Ế, cậu không thấy chỗ này có người ngồi rồi sao? - Hồng Duy bị đẩy ra lên tiếng quát. Cái tên này mắt nhỏ nên cũng không thấy đường luôn rồi sao.
- Xin lỗi nha, tôi muốn ngồi gần Công Phượng - Hắn cười híp híp mắt, hai mắt như cọng râu tôm.
Ể, giọng nói nghe cũng quen quen, nó từng nói chuyện với người này rồi hả. Hồng Duy cứ ngờ ngợ nhìn hắn.
Công Phượng nghe tên mình nhìn sang thì thấy khuôn mặt lạ hoắc, Hồng Duy đâu?
- Tên này chiếm chỗ của tao? - Hồng Duy mặt mày nhăn nhó, nhòm người nói với Công Phượng.
"Không phải tại mày ngốc nên mới bị người khác lấy chỗ sao" - Công Phượng nghĩ.
- Chào cậu, mình là Lương Xuân Trường, rất vui được làm quen với cậu - "Làm người yêu của cậu luôn cũng được" Hắn cười rõ tươi, nhưng lọt vào mắt cậu lại giống tên dở người.
- Mình là Công Phượng, hơ... hơ...
Cậu không mấy hứng thú với tên này, chào hỏi xong liền quay sang đám Văn Toàn tám chuyện. Làm Xuân Trường hụt hẫng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip