Chap 2
-Muộn vậy rồi chị về bằng gì vậy? Hay em đưa chị về nhé.
-Không cần đâu, chị đi bộ tí là về đến nhà rồi. Em cứ về trước đi.
-Chị thật là, chị ngồi đó đi để em làm cho và nhớ không được bỏ chạy vì em sẽ chở chị về đó chị Irene. Nói rồi Wendy nắm lấy vai Irene kéo cô lại gần quầy pha chế đứng đợi trong khi Wendy xếp hết mấy cái ghế ngay ngắn lại rồi cả hai cùng ra về.
Ai cũng biết là tính của Wendy rất tốt, hay giúp đỡ người khác, ít khi lớn tiếng với nhân viên nên mọi người trong quán đều quý Wendy. Không biết làm cái này thì Wendy sẽ chỉ dẫn tận tình, nhờ vậy mà không ít nữ nhân viên mê đắm, còn nam thì hâm mộ. Củng có lần chị SooRi lấy hết can đảm để tỏ tình với Wendy nhưng lại bị Wendy từ chối, sau đó thì chị Soori trở thành người chị thân thiết với Wendy. Mặc dù chị ấy tốt,lại xinh gái nữa nhưng Wendy vẫn còn ám ảnh về vết thương năm xưa nên tạm thời chuyện yêu đương Wendy gác lại một bên.
-.....
-Xong rồi mình về thôi. Nắm lấy tay Irene kéo đi. Chị đói không hay chúng ta đi ăn đi em biết có một chỗ ngon lắm.
-Thôi, em cứ đi đi chị về đây cũng muộn rồi. Chị có đứa em ở nhà đang đợi chị nữa, chị đi đây em không cần đưa chị về đâu.
-Nè, đứng yên ở đó. Không được đi đâu cả, con gái đi ngoài đường một mình giờ này nguy hiểm lắm với lại chị lại xinh đẹp thế này nữa. Wendy vừa khen mình xinh sao, điên mất hôm nay em ấy nói toàn mấy điều kì lạ.
-.....
-Em lấy xe cái đã, nhớ là không được đi đâu đấy.
Đợi khoảng hai phút thì Wendy lái xe ra chỗ Irene đang đứng, vì trời khuya rồi nên thời tiết có hơi lạnh tí Wendy thấy Irene đứng đó vừa xoa tay vừa hà hơi để ấm hơn. Khoảnh khắc ấy làm Wendy bỗng dưng nhớ lại lúc Sunhee đợi mình trước công ty vì hôm đó về hơi muộn để tăng ca, Wendy có chút lay động vì khoảnh khắc đó nhưng chợt nhận ra người đó là Irene không phải Sunhee. Không suy nghĩ nhiều nữa, Wendy cởi áo khoác của mình khoác lên cho Irene trong sự bất ngờ của chị, khoác lên còn vòng tay ra sau để xoa lưng sưởi ấm cho chị, tiếp đến là dắt chị lên xe đóng cửa lại. Vẫn không quên cài dây an toàn lại cho chị, lúc cài dây thì môi cả hai đã sát vào nhau chỉ cần Irene cử động nhẹ thì môi của Wendy sẽ chạm vào môi của Irene ngay lập tức. Mặt Irene lúc này đã đỏ lên nhưng vì đang trong ánh sáng mờ mờ nên Wendy không nhìn thấy được, giờ Irene mới nhìn kĩ là khuôn mặt Wendy rất đẹp, da mặt thì như da em bé vậy làm Irene muốn sờ thử một lần. Bỗng dưng Wendy quay lại ghế ngồi làm cho Irene cảm thấy hụt hẫng.
-Xong rồi, giờ chị đưa địa chỉ nhà đây và em sẽ đưa chị đến ngay trước cổng nhà.
-Rồi đấy. Irene bấm địa chỉ trên GPS để Wendy tìm đường đưa mình về nhà
-Irene-ssi có vẻ là người ít nói nhỉ? Lại còn lạnh lùng nữa. Wendy không ngại mà nói ra hết cảm nhận của mình về Irene.
-À, chị có hơi sợ tiếp xúc với người lạ nên....
-Em hiểu rồi, không sao đâu từ từ chị sẽ quen dần thôi mà.
-Ừ.
-Mà trong tất cả nhân viên ở quán chị là người xinh nhất đấy.
-À..cám ơn em.
Wendy sau khi khen Irene xinh xong thì không biết nói gì nữa, nên im lặng lái xe đưa Irene về. Vì nhà chị có hơi xa chỗ làm, chị cũng mệt nên ngủ thiếp đi trên xe một lúc sau thì đến nhà chị nhưng vì chị ngủ say quá Wendy không muốn đánh thức chị nên đành ngồi trên xe ngắm chị ngủ vậy. Tầm 30p sau, chị giật mình tỉnh dậy thì thấy Wendy nhìn chằm chằm vào chị , chị có hơi hết hồn nhưng rồi lại thấy Wendy xoay mặt đi.
-Chị xin lỗi, chị mệt quá nên ngủ quên mất. Chị lại phiền em mất rồi.
-Không sao đâu, ngồi ngắm chị ngủ cũng thú vị lắm chứ. Lâu rồi em không có cảm giác được ngắm nhìn người khác ngủ.
-Người khác? Ý em là sao?
-Không có gì đâu, đến nhà rồi đó. Chị vào nhà đi, không thì em chị nó mong chị về đấy.
-À, đúng rồi. Cám ơn em đã đưa chị về nhé. Tạm biệt.
-Tạm biệt chị.
Irene bước đi nhưng sựt nhớ lại là mình phải hẹn Wendy một chầu gì đó để trả công hôm nay Wendy đưa mình về. Nhưng mà vừa quay người lại thì Wendy đã lên xe chạy đi mất hút. Irene cảm thấy hơi tiếc vì chưa nói lời nào mà người thì đi vội đến vậy, không sao cả chắc mai đi làm sẽ gặp được Wendy nên là Irene sẽ nói sau vậy.
-Yeri à, chị về rồi đây.
-Ahhh, chị về. Chị ghê lắm nha.
-Sao lại ghê?
-Em thấy hết rồi. Có người nào đó đưa chị về hôm nay, lâu lắm rồi em mới thấy chị cho người lạ đưa về đấy.
-À.Quản lí ở chỗ làm chị thôi, em ấy thấy khuya mà chị về một mình nên đưa chị về thôi.
-Không như em nghĩ đâu, cái người đó phải có gì đó thì mới làm vậy với chị được chứ.
-Không đâu, và em ấy là con gái. Em dẹp bớt cái suy nghĩ điên đó đi, ăn gì chưa?
-Tất nhiên là ăn rồi. Nhưng mà con gái củng đâu sao, miễn là người đó yêu chị của em là được rồi.
-Vậy đi ngủ đi. Ở đó nói nhiều nữa rồi.
-Chị lại lẫn tránh nữa rồi. Từ lúc chị chia tay với anh Jack thì em chả thấy chị có bạn trai nữa, chị à mau có bạn trai đi để em còn có anh trai hoặc là chị gái để gọi nữa chứ.
-Không nói với em nữa. Chị đi tắm, rồi ngủ mai còn dậy đi làm nữa.
-Chị à, nếu được thì chị tiến tới với chị quản lí đi nha. Cùng giới tính củng chẳng sao cả, em đều ủng hộ chị.
-Cái con bé này, có thôi lảm nhảm hay không. Chị giết em bây giờ đấy.
-Được rồi, được rồi.Coi chị kìa ngượng đỏ hết cả mặt khi em chọc chị với chị ấy, chị thích người ta rồi chứ gì. Em đi ngủ đây.
Yeri nói xong thì chạy một mạch về phòng ngủ, còn Irene thì cứ suy nghĩ về mấy cái lời nói lảm nhảm của Yeri. Sau đó tắm thay đồ và leo lên giường ngủ.
*****************
Taeny Coffee
Đúng 8 giờ thì quán mở và tất cả nhân viên đều vô ca làm. Nhưng hôm nay hơi lạ là đến giờ vào ca thì không thấy Irene, mọi người ai củng thắc mắc vì Irene đi làm rất sớm và chưa thấy Irene đi trễ bao giờ, lúc này Wendy củng mới vào sau đó thì Seulgi lại hỏi:
-Wendy-ssi , hôm nay tớ không thấy chị Irene đi làm. Không biết có chuyện gì không.
-Chắc chị ấy vào trễ tí thôi, cậu đừng lo lắng .
-Không đâu, bình thường chị Irene đi làm sớm lắm không trễ đến vậy đâu. Cậu có thể nào gọi cho chị ấy không.
-Để tớ gọi thử xem sao. Vì mọi người ở đây đều gọi Wendy là quản lý khiến Wendy không quen lắm, Wendy đã kêu mọi người gọi mình theo kiểu tuổi , ai lớn thì xưng chị , ai nhỏ xưng em còn nếu bằng tuổi thì xưng là cậu.
-Cám ơn cậu.
Lấy điện thoại trong túi ra và gọi vào số chị Irene. Vì làm quản lý nên Wendy sẽ có số điện thoại của mọi nhân viên phòng trường hợp khẩn nào đó cần đến thì gọi. Gọi từ nãy đến giờ Irene vẫn không chịu bắt máy, Wendy dần trở nên sốt ruột không biết có chuyện gì. Wendy nhờ Seulgi trông coi tí trong lúc mình đi vắng, thật ra thì đi đến nhà Irene đó vì gọi mãi chị không bắt máy.
-Seulgi à, cậu trông coi quán tí nha, tớ có việc một tí.
-Ừ, cậu đi đi.
Nói rồi Wendy nhanh chóng lái xe đi đến nhà Irene. Khoảng 30 phút sau thì Wendy có mặt ở trước cửa nhà của Irene.
*Cốc cốc*
Không có tiếng trả lời, yên tĩnh. Wendy liền gọi thêm lần nữa, Wendy nghe tiếng chuông phát ra từ bên trong nhà, Wendy biết là Irene vẫn còn bên trong nên đành gọi.
-Chị Irene à, là em Wendy đây chị mở cửa cho em đi. Wendy hét lớn, nhưng có một điều bất ngờ là cửa không khoá. Wendy đành mở cửa bước vào nhà.
Sau khi bước vào nhà thì Wendy thấy Irene nằm trên sopha trước phòng với vẻ mặt mệt mỏi, mặt thì đỏ ửng lên,còn đổ nhiều mồ hôi nữa. Wendy thấy vậy liền đi đến sờ trán Irene, nóng hơn người bình thường, thì ra là sốt nên hôm nay Irene không đi đến quán.
-Chị Irene , chị có nghe em nói gì không?
-Nước..
-Để em lấy nước cho chị uống rồi chúng ta cùng đi bệnh viện nhé. Nói rồi Wendy đi đến nhà bếp tìm ly gót nước vào sau đó đem đến cho Irene uống. -Chị uống đi.
Irene uống hết nước, sau đó Wendy bế cả người Irene lên đi ra xe sau đó đến bệnh viện .Trong lúc đợi bác sĩ chuẩn đoán bệnh thì Wendy gọi cho Taeyeon báo là hôm nay sẽ nghỉ một bữa, vì Irene bệnh không ai chăm sóc nên Wendy phải ở bệnh viện để chăm sóc cho Irene. Taeyeon củng hiểu nên cho Wendy nghỉ ngay. Nói chuyện với Taeyeon xong thì cùng lúc bác sĩ bước đến.
-Cô là người nhà của cô Joohyun đúng không?
-Dạ đúng rồi bác sĩ.
-Củng may sốt không cao lắm, tôi đã cho cô ấy thuốc hạ sốt nên cô ấy nằm nghỉ tí sẽ tỉnh thì hai người có thể ra về rồi. Tí nữa tôi sẽ nhờ y tá mang toa thuốc đến để cô đi lấy thuốc.
-Vâng. Cám ơn bác sĩ nhiều.
Ngồi trông chừng Irene khoảng hai giờ đồng hồ, Wendy củng có vẻ mệt mà ngủ thiếp đi kế bên giường Irene đang nằm, cùng lúc đó Irene tỉnh dậy cô thấy trong người mình mệt mỏi, không có sức lực rồi cô còn cảm thấy là căn phòng của mình hôm nay khác với mọi ngày. Mở rồi nhắm mắt lại nhiều lần thì Irene mới nhận ra mình đang ở bệnh viện và kế bên là Wendy, cô củng không biết vì sao cô lại ở đây cô đành phải đợi Wendy thức dậy để hỏi cho rõ. Đợi củng không lâu lắm thì Wendy củng ngủ dậy.
-Chị tỉnh rồi à, chị cảm thấy thế nào rồi?
-Sao chị lại ở đây vậy?
*********************
Cám ơn mọi người đã đọc.
.
.
.
Cmt cho mình biết fic thế nào đi, coi như lấy làm động lực cho mình 💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip