Part 2
Bóng và hình
Bầu trời và cánh chim
Vỏ sò và biển sóng
Em và chị
Hai chúng ta luôn bên nhau như thế suốt hai năm trời. Tất nhiên vẫn có bất đồng, chị giận rất nhiều lần vì em đôi khi cứng đầu không nghe lời chị. Nhưng hai đứa chẳng bao giờ có thể giận quá một ngày, tất cả đều sẽ êm đẹp khi một trong hai đứa mở lời xin lỗi trước, thường là em và sau đó em cũng chiều theo ý chị luôn..
Em thực sự ước hai đứa có thể như thế mãi.
~~~~~~~~
Bíp
Seohyun mỉm cười nhìn tin nhắn của Yoona.
"Chị tới rồi đó. Xong thì em đến liền nghen."
"Vâng. Chị đợi em nha."
"Đừng lâu quá đó >…<"
"Em biết rồi ^^"
Tắt điện thoại, Seohyun đẩy cánh cửa vào phòng hiệu trưởng vẫn với nụ cười trên môi.
"A.. Con đến rồi à."
Seohyun cúi đầu chào người thầy hiệu trưởng đáng kính. Sau Yoona, ông là người Seohyun kính trọng và yêu thương nhất. Chính ông cũng là người trao cho cô những phần học bổng khi biết được tình cảnh của cô.
"Ngồi xuống nào. Ta có tin vui cho con đấy."
Seohyun nghe lời ngồi xuống. Cô nghĩ chắc lại muốn chúc mừng cô đạt nhất khoa và có thể duy trì được học bổng tới tận bây giờ. Học kì nào cũng thế.
"Con có thích đi du học không?"
Seohyun ngẩn người. Cô chưa kịp định hình được chuyện gì sẽ xảy ra sau câu hỏi đó thì ông đặt lên bàn một bộ hồ sơ, với tên cô trên đó.
"Đại diện trường Oxford bên Anh đã xem thành tích của con, họ đồng ý cho con học bổng toàn phần đấy. Cũng là học bổng kiểu duy trì từ năm này sang năm khác giống trường ta, nhưng ta tin với năng lực của con thì sẽ không có vấn đề gì. Con sẽ được đi vào năm ba, tức là năm sau đấy."
Seohyun nhất thời không mở miệng được nữa. Cứ như bao nhiêu năng lực ăn nói và suy nghĩ của cô đã bị xài hết, nay chỉ còn lại cái não trống vậy.
"Sao thế? Con mừng đến mức không nói được à?"
Người hiệu trưởng cười ôn hòa khi nhìn thấy một Seohyun đờ đẫn như bây giờ. Chính xác thì đây là lần đầu tiên ông thấy cô như thế. Ngay cả khi ông bảo cô sẽ được vào trường đại học này thì cô vẫn bình tĩnh vô cùng. Chậc.. Chắc vì Oxford rồi, ngôi trường nổi tiếng khắp thế giới này đã khiến con bé mừng đến thừ người như vậy.
Nhưng làm sao ông hiểu được những suy nghĩ đang chạy qua đầu Seohyun bây giờ. Đó là những suy nghĩ tuy khác nhau nhưng chỉ có một tên gọi.
Yoona.
Quả đúng là trước đây Seohyun từng ước mình sẽ được đi du học. Cô muốn đi khỏi Hàn Quốc như để quên đi quá khứ buồn tủi của mình, nơi mà cô có bố mẹ nhưng chẳng ai chịu nhận cô, nơi cô đã cô đơn hơn 12 năm trời, 12 năm mà cô luôn là người duy nhất của lớp phải thực hành một mình mà không có bạn làm cùng.
Nhưng tất cả đã khác kể từ khi gặp Yoona. Chị đã đến bên cô, khiến cô thấy cuộc sống này vẫn vô cùng đẹp đẽ, khiến cô cười nhiều hơn và khiến cô cảm thấy nỗi buồn trong quá khứ như một cơn mưa trước cầu vồng mà thôi. Nếu cô đi, sẽ phải xa chị ấy..
"Sao? Con đi nhé?"
Ông ngả người vào ghế, chờ đợi cái gật đầu từ cô, như trước đây vậy.
"Dạ không."
"Sao?" - Hình như ông nghe lầm.
"Dạ không. Con không muốn đi."
Nếu lời nói của Seohyun không chắc nịch như thế thì ông có thể nghĩ cô đùa. Dường như đọc được suy nghĩ của người thầy già, Seohyun nói lại, muôn phần quả quyết.
"Con cảm ơn thầy về cơ hội này. Nhưng con muốn hoàn thành chương trình học của trường mình. Con sẽ ở lại đây."
Đây vốn là việc cô chẳng cần nghĩ mà. Cô không muốn xa Yoona. Mọi thứ thật sự chẳng khó khăn chút nào.
"Nếu con sợ đi sẽ bỏ phí hai năm học ở đây thì đừng lo, chương trình học liên kết với nhau. Con sau khi đi sẽ có được hai tấm bằng đấy!"
Ông quả thực không hiểu được cô bé trước mặt ông.
"Trường ta mỗi năm chỉ có một người, vài năm còn không có ai đi được. Qua đó sẽ có nhiều điều cho con học, nhiều thứ giúp con mở mang, nhiều cơ hội cho tương lai. Con..."
Ông cố gắng nói lý lẽ với Seohyun để cô bé suy nghĩ lại. Nhưng tới khi ông nhìn thấy sắc mặt cô vẫn điềm tĩnh, trên môi còn có vẻ vương vấn một nụ cười, một nụ cười rất bình thản, thì ông nhận ra, mình có nói thêm cũng vô ích.
"Con cảm ơn thầy. Nhưng con nghĩ rồi." - Seohyun dừng lại một chút, suy nghĩ này làm cô rất vui - "Ở đây có một điều mà nơi đó không có."
Thấy người thầy nhướng mày, ý hỏi cô đó là điều gì, nhưng cô chỉ mỉm cười. Ông lấy một tay xoa đầu mình, người thầy già vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
"Con thực sự không muốn đi sao.."
Seohyun gật đầu, nụ cười lại lần nữa hiện ra. Ông có phần ngạc nhiên khi hôm nay ông được nhìn thấy nó khá nhiều như vậy. Seohyun mà ông biết là một cô bé rất ít cười, nếu không biết thì người ta thậm chí sẽ bảo cô vô cảm. Điều mà Seohyun nói đến hẳn là một thứ rất quý giá. Ông thở dài rồi chạm tay vào bộ hồ sơ.
"Ta hiểu rồi."
"Con cảm ơn thầy."
Seohyun đứng lên cúi đầu chào ông rồi xoay người định đi ra.
"Ta vẫn nghĩ đây là một cơ hội tốt. Hãy nghĩ kĩ đi vì ta sẽ hỏi con lại nữa đấy. Dù sao thì vẫn còn một học kì.." - ông bấm mấy đầu ngón tay mình - "tức là còn hơn 3 tháng nữa con mới là sinh viên năm ba mà."
Seohyun đứng lại nhìn ông - "Con nghĩ thầy không cần hỏi lại, vì con sẽ không đổi ý đâu."
Ông cười - "Ta chỉ là một ông giáo già luôn mong học trò của mình đạt đến thành công mà thôi. Con hiểu ta mà. Ta nói vậy vì muốn con biết rằng, con vẫn còn cơ hội nếu con muốn đi. Giờ thì con về đi, có vẻ con có hẹn."
Seohyun nghe xong cũng chỉ cúi đầu lần cuối rồi bước đi.
Bước chân nhanh chóng gần như muốn nhấc hẳn lên để chạy. Yoona đang đợi cô, chắc cũng đã 30 phút rồi. Seohyun cảm thấy lồng ngực mình cứ đập rộn ràng. Có phải vì cô đang vừa đi vừa chạy không?
Seohyun chỉ biết bây giờ cô rất muốn gặp Yoona, muốn ôm chị ấy như việc Seohyun thường làm trong mỗi giấc mơ của mình. Ôm thật chặt, thật lâu, thật sâu... Chắc chắn phải làm như thế!
Ting~
Tiếng chuông của quán cà phê quen thuộc vang lên, hôm nay tự dưng nghe nó thật vui tai làm sao. Vì nó như nói cho Seohyun biết rằng cô sắp gặp được Yoona rồi.
Đưa mắt về chỗ ngồi cạnh cửa sổ quen thuộc, thu hết vào tầm mắt toàn bộ hình ảnh của Yoona vào và bước tới đó. Nhưng lúc đến rồi thì Seohyun phải khựng lại, không thể ngồi xuống.
"Ơ.. Đây là.."
"Ah.. Đây có phải là Seohyun, cô bé thiên tài của trường chúng ta không?"
Một chàng trai đang ngồi đối diện người chị của cô. Thật ra anh chẳng phải đang ngồi trong góc khuất gì cả, chỉ là Seohyun chỉ nhìn mỗi Yoona nên ban đầu mới không thấy anh.
"Seohyun à, em tới rồi hả?"
Seohyun vẫn không rời mắt khỏi anh chàng ngồi đó, anh là một người rất đẹp trai, nhưng Seohyun không vì điều đó mà nhìn anh như những cô gái khác.
"À.. Đây là Seunggi oppa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip