06-10

06.

Mùa thu năm học lớp 10, Vương Nhất Bác đã gặp Tiêu Chiến trong một tình cảnh không mấy hay ho gì.

Cậu nhớ hôm ấy trời có chút se lạnh. Sau khi chờ mọi người trong trường gần như là về hết thì Vương Nhất Bác chân đạp ván trượt chạy quanh trường. Cậu đã muốn làm điều này lâu rồi, địa hình của trường vô cùng bằng phẳng rất thích hợp để trượt vài vòng mà không sợ ngã.

Trượt đến khu học của khối 12 thì có người đi ra từ đó. Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt phanh gấp lại và, mất đà ngã cái đuội xuống.

"A !"

Người nọ hốt hoảng vội ngồi xổm xuống đỡ Vương Nhất Bác.

"Em không sao đấy chứ ?"

Vương Nhất Bác xua tay bảo không sao. Nương theo cái đỡ của người kia đứng dậy phủi cát bụi trên quần áo mình.

"Tay em trầy rồi." Người nọ nhìn thấy khuỷu tay Vương Nhất Bác bị cát dính vào còn tróc mất miếng da liền nói.

"A, không sao. Vết thương nhỏ thôi. Xin lỗi anh vừa nãy xém đụng trúng anh."

Người nọ hơi đơ ra, nghĩ về mấy giây trước một chút. Quả thật anh thấy cậu nhóc này trượt rất nhanh, có thể đụng trúng mình.

"Không sao, chẳng phải vẫn chưa đụng trúng sao ?"

Vương Nhất Bác gật đầu, toan định cầm ván trượt rời đi lại nghe thấy người nọ nói : "Lần sau khi chơi nhớ đeo bảo hộ, đừng trượt quá nhanh. Kỉ luật của trường hẳn em biết, coi chừng hạnh kiểm em đấy."

"Dạ."

Ngày chúng ta gặp nhau trời có chút se lạnh vì gió thu thổi qua.

07.

Lần thứ hai gặp lại Tiêu Chiến là một ngày cuối thu. Vừa tan học thì Vương Nhất Bác đã lấy xe định chạy vọt về nhà nhưng được giữa đường thì gặp Tiêu Chiến đang đứng đợi xe buýt.

Người này chẳng phải cái người mình xém đụng trúng lần trước à ?

Cho xe tấp vào lề đường, Vương Nhất Bác kêu : "Anh gì ơi ?"

Tiêu Chiến đang nhìn di động liền nâng mắt lên nhìn cậu dò hỏi : "Kêu anh sao ?"

"Dạ."

Tiêu Chiến nhìn cậu học sinh này nhớ ngay cậu là ai.

"Vì sao lại kêu anh ?"

"Thấy người quen nên em kêu."

Dứt câu cậu thấy Tiêu Chiến nhìn di động đầy vội vàng liền nhanh nhảu hỏi : "Anh đang gấp hả ?"

"Ừ, sắp trễ giờ làm rồi mà xe buýt anh đợi chưa đến."

"Em chở anh đi, thế nào ?"

"Như vậy thật phiền em quá."

"Xem như em cảm ơn mấy câu nhắc nhở của anh lần trước."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, anh cười khẽ bảo được. Vương Nhất Bác đưa mũ bảo hiểm cho anh. Sau đó chiếc xe chạy bon bon trên đường theo hướng dẫn của anh.

Đến nơi thì vừa kịp giờ vào làm, Tiêu Chiến trả mũ cho Vương Nhất Bác nói tiếng cảm ơn.

"Không có gì ạ."

"Anh tên Tiêu Chiến. Chiến trong chiến đấu chứ không phải chiến thắng đâu nhé, còn em ?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra mấy giây sau đó mới phản ứng đáp : "Em tên Vương Nhất Bác."

"Hẹn gặp lại em."

Hôm ấy, anh nhìn em mỉm cười, nói anh tên Tiêu Chiến.

08.

Ngày Nhà giáo Việt Nam, Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến. Anh đến trường với tư cách học trò cũ về thăm thầy cô. Không hiểu sao chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng cậu vẫn luôn nhớ đến người này.

Giống như là, ở anh có điều gì đó thu hút lấy sự chú ý của cậu.

"Anh Chiến !"

Bước chân của Tiêu Chiến khựng lại nhìn cậu bạn nhỏ đang chạy về phía mình.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Dạ. Bây giờ anh đi thăm thầy cô ạ ?"

Tiêu Chiến gật đầu.

"Em..." Vương Nhất Bác đưa tay gãi gãi má ấp úng, cậu muốn nói lại thôi.

Anh nghiêng đầu nhìn, đáy mắt có ý cười ẩn hiện lan xuống cánh môi khiến nó nâng lên tạo thành một độ cung nhỏ.

"Em sao vậy ?"

"Ừm, em...muốn mời anh đi uống nước được hông ?"

09.

Mùa thu Vương Nhất Bác gặp được Tiêu Chiến.

Mùa đông cả hai trở thành anh em thân thiết.

Tết đến, xuân về Vương Nhất Bác chợt nhận ra cảm xúc khác lạ sâu trong lòng mình.

Cậu nhận ra rằng ở một khoảnh khắc nào đó thì cậu không chỉ đơn thuần muốn Tiêu Chiến là một người anh trai của mình. Mà mối quan hệ này, cậu muốn tiến xa hơn một chút. Ví dụ như là, tình yêu.

Vương Nhất Bác bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn. Cậu vốn là thẳng nam mà, không thể nào thành cong được.

Nhưng cong vì Tiêu Chiến cũng không tệ.

Đầu Vương Nhất Bác thoáng chốc rối tinh rối mù lên. Chỉ vừa nghĩ tiến thêm một bước với Tiêu Chiến đã khiến tim cậu đập loạn, thậm chí còn có chút phấn khích ?

Vào một ngày nào đó trong tuần, Vương Nhất Bác đã tâm sự với đám bạn của mình về vấn đề này. Cậu thấy mặt chúng nó đều dại ra hết rồi.

Lâm Nam là đứa phản ứng lại đầu tiên, y cười ha hả vỗ vai Vương Nhất Bác hỏi : "Ai đấy ? Ai đã khiến mày từ bỏ nữ sắc ?"

Dật Khang cùng Tống Gia Hạo cũng hùa theo hỏi í ới. Bọn họ có chút tò mò về người này.

Người mà khiến Vương Nhất Bác từ bỏ cả khối em đang tương tư mình thì không tầm thường tí nào.

"Mày nói nhanh đi để anh em còn bày kế cho mày theo đuổi chân ái." Tống Gia Hạo chờ mãi không thấy Vương Nhất Bác kể liền thúc giục.

"Ờ, để nói."

"Ừ ừ, nghe đây."

"Anh ấy là Tiêu Chiến, cựu học sinh trường mình."

10.

Sau ngày anh em chí cốt ngồi lại tâm sự một cách nhẹ nhàng thì Dật Khang đã nói : "Mày cứ tỏ tình đi. Người ta đồng ý thì nhích không thì uncrush, tránh đêm dài lắm mộng."

Tống Gia Hạo đánh vào đầu Dật Khang một cái bảo mày điên à, "Nhất Bác, mày đừng có mà nghe lời nó."

"Tao có điên mới tin !" Vương Nhất Bác khịt mũi đáp.

"Tao nói đúng mà !" Dật Khang nhìn Vương Nhất Bác nói lại.

Lâm Nam đạp Dật Khang một cái té khỏi ghế ngồi, nhàn nhạt nói : "Theo tao thì thế này, mày cứ bình thường với anh Chiến đi, đừng có lộ liễu rằng mày thích người ta. Mày chưa biết được người ta có cong không, tránh tình trạng chưa cua thì người đã chạy mất."

Vương Nhất Bác hiểu ý liền gật đầu, "Tiếp đi ?"

"Mày cứ bên cạnh người ta lâu ngày thì tự nhiên người ta rung động à. Đôi khi thì thả thính mấy câu. Tình yêu ấy à, nó là một thứ gì đó khó giải thích lắm."

Kế hoạch cưa cẩm crush bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip