PN
01.
"Anh ơi ?"
"Ơi ?"
Vương Nhất Bác chống tay lên má, đầu hơi nghiêng nhìn người thương đang cặm cụi với chiếc laptop.
Cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất Bác, động tác gõ phím của Tiêu Chiến dừng lại, anh quay sang nhìn cậu.
"Em không làm bài tập của mình đi ?"
"Em làm rồi mà."
Tiêu Chiến nâng chân mày, đôi mắt đảo xuống đống tập vở đang mở, được có mấy chữ.
"Ngày mai em thi rồi đấy, học bài đi."
"Mai thi thì mai tính." Vương Nhất Bác bĩu môi đáp. Thay vì ngồi nhìn mấy đề ôn tập thì cậu muốn nhìn anh hơn.
Tiêu Chiến thở dài, nói : "Có phải em không hiểu bài không ?"
Đôi mắt Vương Nhất Bác đảo qua đảo lại gật đầu.
"Đưa đây, anh chỉ em. Chúng ta cùng học, thế nào ?"
Vương Nhất Bác vui vẻ đem đề đẩy sang cho Tiêu Chiến xem. Anh nhìn đề đọc thầm xong thì bắt đầu giảng cho cậu hướng làm.
"Cái này em phải..."
"Chụt."
"Em làm gì đó ?!" Tiêu Chiến mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác hỏi.
"Hôn anh á."
"Em !" Tiêu Chiến tức đến mặt hơi đỏ lên. Mà cũng chẳng biết có phải là thẹn đan xen vào nữa hay không.
Vương Nhất Bác cười cười, kéo lấy tay của Tiêu Chiến đan vào tay mình nói nhỏ : "Em xin lỗi, đừng giận. Em sẽ học nghiêm túc."
02.
8 giờ 30 phút tối, Tiêu Chiến hoàn thành việc kèm học cho Vương Nhất Bác. Hiển nhiên trong quá trình học, người bạn trai nhỏ luôn tìm cơ hội đụng chạm. Anh đưa Vương Nhất Bác ra trạm xe buýt để cậu về nhà.
"Về nhà cẩn thận." Tiêu Chiến đưa tay vuốt nếp nhăn trên áo cho đối phương nhỏ giọng dặn dò.
"Em biết rồi, anh cũng vậy." Khóe môi Vương Nhất Bác cong cong hưởng thụ sự quan tâm này của anh.
"Về nhà phải điện cho anh biết."
"Dạ. Anh về trước đi, một lát kí túc xá đóng cửa bây giờ."
"Chờ em lên xe buýt rồi anh về."
"Nhưng lỡ anh..." bị nhốt ở ngoài ?
"Thì anh qua nhà em ngủ nhờ thôi chứ sao giờ ?"
Vương Nhất Bác bật cười, bất ngờ kéo anh vào lòng mình. Cậu đáp : "Như vậy thì thật tốt."
Tiêu Chiến hoảng hốt sợ có người nhìn thấy, anh vội đánh lên bả vai cậu đẩy người tách ra.
"Đừng nháo."
"Hong có ai thấy đâu mà, cho em ôm lấy hên để mai thi nữa." Vương Nhất Bác cố tình vừa nói giọng sữa vừa giữ chặt anh.
"Em thật là..."
"Thích anh quá đi mất." Vương Nhất Bác hơi siết lấy người trong lòng lẩm bẩm.
Tiêu Chiến nghĩ một lúc liền đưa tay ôm lại. Bàn tay vỗ vỗ lưng cậu, thì thầm : "Thi tốt nhé, Nhất Bảo."
Vương Nhất Bác cười khúc khích dạ một tiếng.
03.
Quen nhau gần được một năm, Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác vẫn còn nghịch lắm. Nhìn cậu luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn vậy thôi chứ thực chất là đang nổi loạn ngầm. Anh cũng từng như thế ở tuổi học trò của mình, với một độ tuổi đứng giữa sự trưởng thành và ngây ngô thì không thể tránh khỏi nổi loạn để tìm điều mới mẻ.
Quan hệ nam nam của bọn họ không thể nói công khai là công khai được ngay, nhưng bạn trai nhỏ dường như chẳng quan tâm mà luôn cố tình thể hiện tình cảm ở nơi đông người. Tiêu Chiến của lần đầu tiên được Vương Nhất Bác nắm tay công khai đi ngoài đường đã vô cùng hoảng. Lúc ấy anh không hiểu cậu muốn làm gì, liều mạng gạt bỏ tay cậu ra. Người đi đường đều nhìn họ với đủ loại ánh mắt phán xét.
Mà Tiêu Chiến lại không muốn như vậy, anh không muốn người anh yêu phải chịu những ánh mắt đó. Người anh yêu còn chưa bước ra đời trải nghiệm, anh không thể để cậu bị những kẻ xa lạ gièm pha.
Tiêu Chiến vẫn nhớ sau khi anh gạt tay cậu ra thì hai người đã giận nhau.
Anh cho rằng cậu chưa suy nghĩ thấu đáo, còn cậu lại nghĩ anh không hiểu lòng mình. Chẳng phải chỉ là giới tính thôi sao ? Cậu đâu có quan tâm đến nó, cậu chỉ quan tâm đến người trong tim mình cảm thấy thế nào. Bởi vì, cậu biết anh muốn mối quan hệ này được công khai đến nhường nào. Khi thấy những cặp đôi nam nữ đi ngang qua tay trong tay với cử chỉ thân mật thì, Tiêu Chiến đã nhìn họ với sự ngưỡng mộ.
"Vương Nhất Bác, em định giận dỗi đến bao giờ ? Chuyện ngày hôm đó chúng ta đã..."
"Em chỉ muốn anh biết rằng em luôn để ý đến cảm nhận của anh. Em biết anh luôn muốn công khai người yêu nhưng vì giới tính nên anh không làm. Em biết em nhỏ hơn anh nhiều tuổi nên suy nghĩ của chúng ta sẽ lệch nhau, nên anh sẽ thấy hành động em làm là vô cùng xốc nổi. Nhưng em chỉ làm điều mà em cho rằng người em yêu sẽ cảm thấy vui vẻ, không bị thiệt thòi."
Tiêu Chiến đờ đẫn nhìn Vương Nhất Bác. Anh không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì nữa. Bạn trai nhỏ của anh, hóa ra lâu nay cậu luôn cố chấp với suy nghĩ ấy.
"Đồ ngốc."
"Anh không cần em làm như vậy mà. Chúng ta chỉ cần yêu nhau là được rồi, sao cứ phải cho người ta biết chứ ? Bọn họ nhìn em bằng ánh mắt gì em biết không ?"
"Em biết. Em không để tâm đâu."
"Anh để tâm !"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lớn giọng rồi đột nhiên bật cười.
"Anh..."
"Chúng ta sao lại cãi nhau vì một chuyện không đâu. Thật là..."
"Chuyện không đâu gì chứ..."
Tiêu Chiến không nói gì, anh chủ động dang tay ôm lấy Vương Nhất Bác thì thầm qua tai cậu : "Chung quy là em muốn tốt cho anh và anh cũng muốn tốt cho em. Ấy vậy mà chúng ta lại đi cãi nhau."
Vương Nhất Bác cụp mắt nghĩ ngợi nên đáp ra sao. Qua một lúc cậu nói : "Có phải em ấu trĩ quá không anh ?"
Tự nhiên đi giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt.
"Chúng ta đều ấu trĩ, ấu trĩ vì nhau."
Vương Nhất Bác tựa cằm lên vai Tiêu Chiến, nói : "Anh ơi, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa nha ? Em cảm thấy cãi nhau rất khó chịu."
"Được. Em đừng dùng giọng làm nũng ấy nữa, anh sợ mình kiềm chế không được mà bắt em về nhà mất."
"Em dễ nuôi lắm, anh đem về đi."
"Anh mà đem về rồi là sẽ nhốt em lại một chỗ đó. Em sẽ không bay nhảy được nữa đâu, nghe sợ không ?"
"Hong, bị nhốt cạnh anh Chiến thích lắm vì em yêu anh, cực yêu luôn."
"Anh cũng yêu Nhất Bảo quá."
Không cần biết sau này có ra sao, chông gai gì sẽ đến mà chỉ cần biết hiện tại bây giờ chúng ta có nhau, cùng bên nhau mỗi ngày.
Tuổi trẻ nồng nhiệt lắm cũng ương ngạnh lắm, cố chấp lắm. Vì một chữ thích, một chữ yêu, vì tình cảm của đối phương dành cho mình mà sẵn sàng bên cạnh người, không muốn chia xa.
04.
Kỉ niệm một năm yêu nhau, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến về nhà mình chơi. Bố mẹ Vương khi thấy anh đều tỏ thái độ thích vô cùng khiến anh bối rối không thôi. Còn cậu cứ thừa cơ anh ngại mà lén cười trộm.
"Nhất Bác này."
"Dạ ?"
"Sao anh cứ cảm thấy hai bác đã biết chúng ta yêu nhau ấy ? Ánh mắt họ nhìn chúng ta..."
"Ơ anh tinh măt vậy sao ?"
"Hả ?"
"Em nói cho bố mẹ nghe lâu òi. Nói từ hồi mình mới yêu nhau được mấy tháng hay sao á."
"Em ?!"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng ngạc nhiên thì lại nói tiếp : "Trước sau gì họ cũng phải biết, em nói sớm một chút xíu thôi."
"Em không bao giờ nói anh biết cả, chỉ muốn làm cho anh một phen kinh hãi thôi."
"Anh biết không, lúc anh ngạc nhiên trông đáng yêu muốn chết nên em cứ thích làm vậy đó."
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác, bàn tay đưa lên véo má cậu nói : "Ha, khen anh đáng yêu ? Em dùng sai từ rồi sao ?"
"Anh đáng yêu nè, giỏi nè, con ngoan trong truyền thuyết nhà người ta nữa nè. Còn nữa nha, người yêu siêu cấp đẹp trai của em."
"Đồ dẻo miệng."
"Mà anh đẹp vậy nên cứ có hoa bướm vây quanh."
"Ý em là anh nên xấu đi sao ?"
"Ơ đâu có. Anh là chỉ để mình em ngắm, ngoài ra thì không muốn cho ai nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng."
Tiêu Chiến cười ra tiếng, bạn trai nhỏ này tính chiếm hữu có phải hơi cao rồi không ?
"Anh ơi."
"Ơi ?"
"Xuân, hạ, thu đông, chúng ta đã yêu nhau được bốn mùa rồi."
"Sẽ còn nhiều bốn mùa nữa, Nhất Bảo có muốn không ?"
"Em đương nhiên muốn !"
Vầng trán hai người chạm nhau, bốn mắt chỉ chứa hình bóng của đối phương. Tiêu Chiến nói : "Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
======================================
Hoàn toàn văn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip