Trốn tránh

"Hôm nay chỉ giảng đến đây. Tan lớp"

Xung quanh mọi người mau chóng thu xếp cặp sách,loáng thoáng có tiếng người than vãn. Bên cạnh Peanut,Blank cũng đã bắt đầu kêu ca

"Bao nhiêu môn không chọn,lại chọn đúng môn này,nghe nói giáo viên cứng lắm đó". Những tưởng Peanut sẽ đáp lại cậu bằng câu nói gì đó mang tính ủng hộ,nhưng không,Đậu Đậu vẫn cặm cụi ghi chép say sưa chẳng màn để ý đến những lời Blank nói. Thất vọng,Blank cố níu lại chút hi vọng cuối cùng bằng cách đề nghị

"Có muốn đổi môn không? Hôm nay là ngày thêm bớt môn học đó,còn có thể thay đổi"

"Tớ không muốn đổi,hơn nữa đây là môn học bắt buộc,chỉ có mình ông thầy này dạy thôi,cậu tránh được nhất thời không tránh được mãi mãi. Chi bằng học chung với tớ,cùng lắm tập vở ghi chép sẽ cho cậu mượn" (о'∀'о)

Nghe đến đây,mắt Blank đang từ u ám chuyển hẳn sang rạng rỡ như vừa được đấng cứu thế soi sáng liền lập tức ôm lấy cánh tay Peanut lay lay

"Biết là cậu tốt với tớ nhất mà,yêu cậu chết được" (*≧∀≦*)

Peanut nhìn thấy gương mặt cười tươi như vừa trải qua kiếp nạn của Blank mà lòng không khỏi thấy tội lỗi "Xin lỗi cậu vì mới năm nhất đã bắt cậu học chung môn khó nhằn như vậy,nhưng tớ không thể chờ sau này mới học được,khi đó tớ sẽ phải học chung với tên khốn ấy"
Peanut quả thật rất quyết tâm trong công cuộc làm cho Faker biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu. Nếu là cậu của ngày trước sẽ lập tức điều tra lịch học của Faker sau đó đăng kí học chung. Ngày đó lịch học của anh,cậu nắm trong lòng bàn tay. Còn ngày hôm nay,đó lại là cơ sở để cậu tìm cách tránh xa anh. Nhưng lẽ ở đời,khi càng cố trốn tránh thứ gì đó,nó sẽ tự nhiên tìm đến bạn theo một cách bất ngờ nhất.

Cùng Blank bước ra khỏi lớp,Peanut chợt cảm thấy cổ mình bị ai đó ghì lại. Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên ba tiếng "Han Wang Ho". Cậu đứng hình quay lại nhìn anh,đúng là khuôn mặt này,Faker của 9 năm về trước mang cái dáng vẻ lạnh lùng bất cần với nụ cười nhết mép đặc trưng đã đốn tim cậu ngay từ lần gặp đầu tiên. Và ngày hôm nay nó lại khiến tim cậu loạn nhịp. Lí trí bảo rằng cậu không được ở gần anh ta,không được để anh ta siết cổ cậu lần nữa nhưng tim nào chịu yên. Chúng cứ thi nhau nhảy múa liên hồi nhắc lại những kỉ niệm đẹp mà hai người đã từng có với nhau. Trong cậu giờ đây là một mớ hỗn độn của những suy nghĩ,nghĩ làm sao anh ta có thể tìm đến cậu,nghĩ anh ta tìm cậu để làm gì,nghĩ cậu sẽ đối mặt với anh ta như thế nào vì thật sự cậu chưa chuẩn bị cho chuyện này. Thế nên từ nãy đến giờ những gì mà Peanut làm đó chỉ là đứng yên trong vòng tay của Faker,chăm chú nhìn anh

"Han Wang Ho,đàn em trường S,theo dõi tôi bao lâu rồi. Nói".

Thấy Peanut cứ nhìn mình chăm chăm với ánh mắt đầy lo âu,anh buộc miệng hỏi

"Sao,cậu sợ tôi đến vậy à?"

"Tất nhiên là vì cậu rất đáng sợ rồi" Huni từ đằng xa đi tới chen giữa Peanut và Blank,một tay khoác vai Peanut,tay còn lại ôm eo Blank khiến cậu nhóc giật nảy người mà co rúm lại

"Đừng có bắt nạt mấy học đệ cùng khoa của tôi không buông như vậy chứ" Huni dùng ngữ khí kiên định nói với Faker

"Cậu ta là học đệ cùng khoa với cậu ?"

"Đúng thế,còn là ân nhân cứu mạng tôi nữa" Sau đó quay sang hỏi Blank " Đúng không đồ khờ". Dê đen khép nép e lệ gật đầu tán thành

"Từ giờ,Wang Ho và Sungu,hai cậu ấy là của tôi,cậu mau cút về khoa Tâm Lý của mình đi". Thuận gió đẩy thuyền,Huni bồi thêm một câu làm cho Faker tức đến không làm gì được. Anh vẫn còn nhiều điều muốn biết về chàng trai Wang Ho này,cả cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy cậu như cố gợi lại cho anh về mảnh kí ức xa xăm nào đó.

"Thôi được,hôm nay coi như cậu may mắn,hẹn gặp lại vào 1 ngày gần nhất". Nói rồi Faker quay lưng bước đi,nơi đây Peanut vẫn nhìn theo,bất giác đưa tay lên ngực

Từ lúc chạm mặt nhau đến nay đã 2 tuần,không ngày nào là Faker không đến lớp tìm Peanut nhưng chẳng lần nào gặp. Anh và Marin hai buổi đều đặn đi bộ từ khoa Tâm Lý sang khoa Mỹ Thuật đến độ sinh viên trong trường rộ lên tin đồn Peanut đã đắc tội với Đệ Nhất Mỹ Nam của trường nên mới bị truy sát đến vậy. Thế nhưng Peanut khổ một thì Blank khổ đến 10,đang yên đang lành lại bị kéo vào chuyện rắc rối của cậu bạn thân,lúc nào cũng trốn tránh đi đứng phải nhìn trước ngó sau cẩn thận,lại còn kiêm luôn chức trinh thám nhận nhiệm vụ thông báo tin tức khi nào Faker rời khỏi khoa Mỹ Thuật cho Peanut nữa. Đây gọi là bạn bè có phước cùng hưởng,có hoạ cùng chịu

"Này,rốt cuộc cậu làm gì đắc tội Lee Sang Hyuk vậy hả,từ lúc anh ta tìm cậu ở phòng học đến giờ đã bao lâu rồi,sao cứ theo cậu mãi thế"

"Tớ làm sao biết được,rõ ràng là khoa Mỹ Thuật và khoa Tâm Lý ở cách nhau xa như vậy,sao hắn cứ cuốn lấy mình không buông"

"Lạ thật,lúc trước cậu toàn trốn một xó nhìn trộm hắn,lẽ ra không nên vướng vào mới phải.....hay là...." Blank bỏ lửng câu nói. Peanut sốt ruột hỏi lại

"Hay là sao?"

"Hay là,mấy tờ nhật kí mà bọn mình tìm không ra ấy,đã rơi vào tay hắn rồi,hắn muốn tìm cậu tính sổ".

Nghe đến đây,Peanut không khỏi giật mình,không phải xui xẻo đến mức đó chứ,tên ngốc Blank này,có nhất thiết phải doạ cậu đến vậy không

"Sao có thể vậy được"

"Sao lại không,hay là có ai đó nhặt được rồi đưa cho hắn"

Nghe đến đây thì Peanut hoảng sợ thật sự. Phải rồi,có cơ sở lắm chứ,nếu không sân trường nhỏ vậy làm sao lại tìm không ra. Càng nghĩ cậu càng rùng mình

"Cho.....cho dù hắn có nhặt được....thì.......thì dựa vào đâu hắn biết là tớ,không thể nào,không thể nào". Peanut vẫn liên tục lặp đi lặp lại như một con vẹt, tạm yên lòng vì đó là cái lí do duy nhất có thể trấn an cậu lúc này

-----------------------

Tại 1 góc khuất của sân trường,có một chàng trai trên tay cần mảnh giấy,chăm chú quan sát bút tích mà tác giả để lại

"Hắn mãi mãi không biết là có một học đệ tên Han Wang Ho trốn trong đám đông nhìn trộm hắn"
Nét chữ nắn nót bên dưới bức phác hoạ hình ảnh Faker đang trầm ngâm suy tư như có mê lực khiến anh không thể nào rời mắt. Tại sao mọi thứ về cậu nhóc này lại rất đỗi quen thuộc,như cậu đã từng là một phần cuộc sống của anh. Trước đây anh không có hứng thú với những trò fan hâm mộ giấu mặt. Càng không có ý muốn tìm hiểu xem người đó là ai. Nhưng với cậu lại là chuyện khác,anh nóng lòng muốn gặp lại cậu hơn bất cứ thứ gì trên đời

"Có tìm được cậu ta không?" Anh hỏi khi vừa trông thấy bóng dáng Marin từ xa tiến đến

"Không,lại để cậu ta chạy thoát rồi. Học sinh mới vào Đại học năm 1,thế nào mà lại đắc tội với cậu thế? Eun Jung dính với cậu cả năm trời,cậu lại chẳng thèm để ý. Tên Han Wang Ho gì đó vừa viết mấy tờ giấy,đã khiến cậu chạy khắp nơi tìm cậu ta tính sổ"

Marin bùng nổ kêu ca sau khi trở về từ khoa Mỹ Thuật lần thứ 2 trong ngày,Faker chỉ cười khẩy,chính anh cũng thấy việc này quá sức vô lí,hoàn toàn đi ngược lại với nguyên tắc của anh

"Tôi không biết nữa,chỉ có một thứ cảm giác...."

"Cảm giác gì?!"

"Rằng cậu ta nên là của tôi"

Nghe đến đây thì Marin không thể bình tĩnh hơn được,ngụm nước đang uống dở cũng bị anh phun ra hết

"Lee Sang Hyuk,cậu có nhầm lẫn không vậy. Mấy hôm nay tôi chạy qua chạy lại ở bên ngoài mệt như chó,chỉ vì cái thứ cảm giác gì gì đó của cậu"

"Sao nào,cậu có ý kiến gì à". Faker ngước mắt nhìn lên Marin,bá khí toả ra khiến Marin phải bỏ lửng cả câu nói phía sau mà thay bằng chữ

"Đâu có,cậu nói được là được"

Bỏ qua sự bức xúc của Marin. Faker lại chăm chú vào bức tranh của mình. "Chàng trai bí ẩn,em nhất định phải là của tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip