Chương 123-130

Chương 123

Lê Tiếu còn chưa trả lời tin nhắn của Lê Thiếu Quyền, điện thoại đã rung chuông Là Phó Luật ĐÌnh. Lê Tiếu chậm rãi bắt máy, lạnh nhạt nói:" Có chuyện gì thế ?"

Phó Luật Đình đã quen cách thức nói chuyện của Lê Tiếu nên không dông dài mà đi thẳng vào vấn đề: "Chiều nay phòng thí nghiệm có một cuộc họp nội bộ, liên quan đến thành quả nghiên cứu gần đây, cô có muốn đến nghe không?"
Cô là một trong những người góp vốn cho phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Lê Tiếu thoáng suy tư, ngước mắt nhìn bóng đêm càng dày ngoài cửa sổ: "Mấy giờ bắt đầu"

"Hai giờ.

Nếu cô đến thì chúng tôi chờ cô." Giọng Phó Luật Đình hơi căng thẳng, dễ dàng nghe ra sự mong đợi bên trong.

Lê Tiếu thoáng im lặng: "Được, ngày mai tôi sẽ dành thời gian qua đó."

"Được, mai gặp."

Cúp máy, Lê Tiếu cúi đầu nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình, nghĩ đến chứng bệnh của Quan Minh Ngọc mà không khỏi trầm tư.

Sáng hôm sau, Lê Tiếu bảo tài xế chở cô đến Tập đoàn Diễn Hoàng.

Tối qua theo Thương Úc ra ngoài dùng bữa nên cô không lái xe.

Xe cô vẫn còn ở bãi đỗ xe dưới lầu Diễn Hoàng.

Xe vừa lái ra cửa, tài xế bỗng đạp mạnh thắng xe khiến Lê Tiếu tính ngủ bù phải giật mình.

"Cô chủ, chuyện này..."

Tài xế nhìn chiếc SUV bá đạo ngoài cửa, vẻ mặt khó chịu, đẩy cửa định xuống xe.

Lê Tiếu nhìn qua, vỗ lưng ghế hàng trước: "Chú Lưu, chú không cần đưa cháu đi nữa, chú về đi." "Cô chủ?" Chú Lưu kinh ngạc quay đầu lại, chỉ chiếc SUV bên ngoài: "Chiếc đó đến đón cô à?"

Lê Tiếu đáp "1", xoa trán xuống xe.

Cô quên mất, Lạc Vũ sẽ luôn theo sát mình.

Trên xe, Lê Tiếu ngồi vào ghế phó lái, cài dây an toàn, không nói tiếng nào nhắm mắt ngủ bù.

Lạc Vũ cũng không lên tiếng, im lặng lái xe ra khỏi đường mòn rợp bóng.

Nửa đường, Lê Tiếu giãn chân mày, dò xét ngoài cửa rồi chợt cau mày, là đường Bàn Sơn rợp bóng cây xanh.

Đây không phải đường đến Diễn Hoàng.

Lạc Vũ vẫn bình tĩnh lái xe, nhận ra ánh mắt hoài nghi của Lê Tiếu nên mím môi giải thích: "Lão đại bảo tôi đón cô đến biệt thự."

Đúng là tối qua Thương Úc có nói đến biệt thự dùng bữa để cảm ơn Thương Tung Hải.

Chỉ là cô không ngờ sáng nay anh đã sắp xếp cô qua đó.

Biệt thự Nam Dương.

Lạc Vũ đỗ xe ở gần sân ngoài biệt thự, tính mở miệng nhắc Lê Tiếu thì thấy đối phương đã mở mắt đẩy cửa xe bước xuống.

Chưa đến tám giờ rưỡi sáng, núi Nam Dương trập trùng tĩnh lặng như còn say giấc nồng.

Không khí trong núi thoảng hương tùng, bãi cỏ cũng đầy sương móc, đập vào mắt là một màu xanh ngát, mang đến cảm giác yên ắng xa lánh cõi trần ồn ào.

Lê Tiếu không ngủ yên được trên xe, lúc này không nhịn được xoa cổ ê ẩm.

"Cháu gái, lại gặp nhau rồi!" Tiếng chào hỏi nhã nhặn từ bên phải phía sau truyền đến.

Lê Tiếu giật mình, từ từ nhìn lại.

Lạ thật, trước giờ giác quan có rất nhạy bén, giờ lại không nghe được tiếng bước chân của Thương Tung Hải, thậm chí còn không cảm giác được có người đến gần.

Thương Tung Hải mặc đồng phục thái cực màu trắng, tay cầm kiếm thái cực màu đỏ, đứng nhìn cô cách đó không xa.

Lê Tiếu thu lại dáng vẻ lười nhác, đi đến trước mặt Thương Tung Hải, khẽ cúi đầu: "Chào bác."

Thương Tung Hải lật tay thu kiếm về, đặt ở bả vai phải, nhận lấy khăn ấm từ trong tay vệ sĩ lau trán: "Ăn sáng chưa cháu?"

Lê Tiếu ngước mắt đối mặt với Thương Tung Hải, lễ phép gật đầu: "Ăn rồi ạ, bác vẫn chưa ăn sao?"

Thương Tung Hải tỏ ý Lê Tiếu theo ông vào nhà, vừa đi vừa trò chuyện: "Vẫn chưa.

Bác lớn tuổi rồi, nếu buổi sáng không chịu khó hoạt động thì lúc ăn cơm sẽ chẳng ngon miệng."

chương 124

Hai người sóng vai nhau vào biệt thự.

Khác hẳn sự trống trãi lạnh lẽo lần trước, có thể vì sự có mặt của Thương Tung Hải mà khắp biệt thự đều có bóng vệ sĩ qua lại.

Lê Tiếu chần chừ đi theo, rất nhanh đã tới phòng khách

Thương Tung Hải đặt kiếm thái cực trên bàn đá cẩm thạch đen vàng.
Ông vừa ngồi xuống đã có vệ sĩ dâng trà sâm lên.

"Cháu đừng câu nệ quá, cứ xem như nhà mình, ngồi xuống đi." Thương Tung Hải thổi hơi nóng trong tách trà, liếc mắt nhìn Lê Tiếu nói.

Lê Tiếu biết lắng nghe tìm một chỗ ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ Thương Tung Hải nói trước.

Dù thái độ của người nắm quyền họ Thương này với cô rất khoan dung, nhưng Lê Tiếu cũng không dám xem thường.

Người có quyền cao chức trọng luôn thản nhiên nắm toàn cục trong tay, đặc biệt là một nhân vật như Thương Tung Hải.

Lúc này, Thương Tung Hải đã nhấp mấy ngụm trà sâm, khi cúi người đặt ly trà xuống thì như vô tình thuận miệng hỏi: "Hôm đó sau khi về nhà, ba cháu có nói gì với cháu không?"

Lê Tiếu bình tĩnh nhìn ông, đáp trôi chảy: "Dạ có, ba cháu nói rằng tấm thẻ bác đưa cho là thẻ kim cương hiếm thấy, rất ít ỏi, cả thế giới chưa đến mười người có được nó."

"Thế nên hôm nay cháu đến đây cũng vì muốn đặc biệt cảm ơn bác.

Thẻ kim cương quý giá như vậy, cháu cảm thấy thẹn khi nhận nó."

Câu trả lời của Lê Tiếu rất chặt chẽ.

Thương Tung Hải đẩy gọng kiếng, tròng kính phản chiếu vừa khéo che giấu ý tứ sâu xa trong mắt ông: "Cháu gái à, quá khiêm nhường rồi.

Thẻ kim cương cũng không phải vật hi hữu gì, đám Thiếu Diễn đều có cả.

Nếu không từ hôn thì chờ cháu đến Parma cũng sẽ đưa cho cháu thôi."

Lời này nghe qua rất bình thường, nhưng Lê Tiếu cứ cảm thấy ông có ý gì khác.

Ngay lúc này, Thương Úc đến.

Tiếng bước chân của anh trước giờ luôn trầm ổn có lực.

Theo sự xuất hiện của anh, phòng khách mơ hồ thoang thoảng mùi hương quen thuộc xen lẫn hương gỗ mun nhàn nhạt.

Thương Tung Hải đứng dậy, cầm kiếm thái cực trên bàn, nói: "Con ngồi nói chuyện với con bé đi, ba đi thay bộ khác."

"Vâng.

Tài liệu ba cần đã đặt ở phòng trà." Thương Úc nhắc nhở.

Thương Tung Hải đáp lại rồi rời khỏi phòng khách.

Dứt lời, Thương Úc đút tay vào túi, đi vòng qua bàn trà, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: "Em luyện kiếm thái cực với ông cụ à?"

Lê Tiếu bật cười lắc đầu: "Không.

Lúc tôi đến thì vừa khéo gặp bác trai ở sân ngoài."

"Đã trò chuyện gì rồi?" Thương Úc ngồi đối diện cô, tùy ý gác chân lên, dáng vẻ vẫn luôn biếng nhác tùy ý.

Lê Tiếu cũng thả lỏng hơn, ngửa đầu dựa vào sofa, cười khẽ: "Chưa nói gì cả.

Còn chưa bắt đầu thì anh đã đến rồi." Nghe thế, ánh mắt Thương Úc lóe lên, pha lẫn sự suy tư xa cách: "Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc rồi." "Tôi đâu có ý đó..." Lê Tiếu kín đáo nhìn anh.

Khi bắt được vẻ trêu chọc trong mắt anh, cô không khỏi bĩu môi: "Diễn gia thật biết nói đùa."

Anh không đáp trả, nhưng tiếng cười rất khẽ tràn ra từ khóe môi anh, làm dịu đi đường nét lạnh lùng trên gương mặt.

Không bao lâu sau, Thương Tung Hải đã quay lại.

Ông thay bộ đồ thường bằng vải bông, trông bớt uy nghiêm, thay vào đó là sự ôn hòa của bậc trưởng bối: "Cháu gái à, nếu không chê bác dài dòng thì ăn sáng cùng nhé?"

Lê Tiếu vừa muốn đứng dậy thì Thương Úc đối diện đã liếc nhìn ông, cúi đầu châm điếu thuốc rồi nói: "Ba đã từng nói, ăn không nói, ngủ không nói, cơm nước xong rồi trò chuyện cũng chưa muộn."

Thương Tung Hải híp mắt: "Con không ăn cùng đã đành, cả con bé mà cũng muốn quản sao?"

Thương Úc kẹp điếu thuốc gật đầu, hoàn toàn không sợ Thương Tung Hải đang ra vẻ bực mình: "Ba cứ chậm rãi mà dùng, con dẫn cô ấy ra ngoài một lát."

Thương Tung Hải: "..." Đợi sau khi hai người họ rời đi, nét mặt vờ giận của Thượng Tung Hải dần vơi, ngược lại khó lường nhìn hướng họ rời đi mà kín đáo thở dài.

Chương 125

Vệ sĩ tâm phúc đứng cạnh Thương Tung Hải thoáng trầm mặt rồi nghiêng người nói nhỏ :" Ông chủ, xem ra ông đoán không sai.Quan hệ giữa Diễn gia và cô Lê thật sự trên mức bình thường"

Thương Tung Hải đứng chấp tay, tròng kính che đi ánh sáng và sự nghiền ngẫm nơi đáy mắt:" Là phúc không phải hoạ, phải xem phúc phận của con bé thôi"

Ngoài biệt thự, bãi cỏ lưng chừng núi.
Thương Úc dẫn Lê Tiếu đi dạo giữa bãi cỏ.

Dãy núi phủ một tầng sương mù, từ xa nhìn lại, trời và núi nối liền.

Lê Tiếu chắp tay sau lưng bước đi, ngắm nhìn bốn phía, câu được câu chăng trò chuyện với Thương Úc: "Diễn gia, nghe nói Thương Lục về Parma rồi?"

"Ừ, về lánh nạn." Anh chắp tay đi bên cạnh Lê Tiếu, nhàn nhã trêu ghẹo.

Từ lần bị nhà họ Lê cảnh cáo, Thương Lục tránh họ như tránh tà.

Vừa khéo trong thời gian đó Lê Tam ở lại Nam Dương, ba lần bốn lượt cố ý tra tìm, nên Thương Lục khó lòng phòng bị, không còn cách nào khác ngoài việc tạm thời quay lại Parma giữ mạng.

Lê Tiếu mím môi cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Bệnh của Thương Lục là bẩm sinh à?" Thương Úc đi rất chậm, cụp mắt đánh giá cô, con người như vực sâu không đáy: "Có hứng thú với chuyện của nó sao?" Lê Tiếu có thể nhìn thấy ngay anh đang chau mày, không khỏi tức cười: "Diễn gia, chuyên ngành của tôi là Kỹ thuật sinh học, bệnh của anh ta rất đáng để nghiên cứu."

Phải, trong mắt cô, Thương Lục là một chú chuột bạch thí nghiệm.

Nghe thế, chân mày Thương Úc giãn ra, dời mắt khỏi gương mặt tươi cười của Lê Tiếu, nhìn về núi xa mà nhỏ giọng: "Lúc mới sinh, chứng bệnh của nó còn chưa rõ ràng.

Có lẽ là từ lúc ba tuổi, mỗi lần nữ giúp việc chạm vào người, nó sẽ nổi mẩn khóc lóc, không rõ nguyên nhân."

"Vậy à..." Lê Tiếu vuốt cằm như có điều suy ngẫm.

Bệnh của Thượng Lục nghe có vẻ giống như dị ứng phụ nữ, nhưng lại dẫn đến nôn ói khi tiếp xúc.

Cũng có lẽ nó liên quan đến hệ thống dẫn truyền dưới da.

Lê Tiếu suy nghĩ quá nhập tâm, càng nghĩ càng say mê, không chú ý đến bãi cỏ đẫm sương dưới chân mình.

Cô chỉ mang đôi giày Salvatore Ferragamo đinh tán để bằng.

Hậu quả của việc vừa đi vừa nghĩ chính là để giày trên cỏ ướt bỗng trơn trượt, căn bản không giữ vững được thăng bằng nên lảo đảo chúi người.

Ngay lập tức, cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng vòng qua eo Lê Tiếu siết chặt, sau đó mượn lực kéo cô vào lồng ngực mát lạnh của mình.

Lê Tiếu há miệng, tiếng kinh hộ nghẹn ở cổ họng.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột.

Phản ứng nhạy bén trước giờ cô luôn kiêu ngạo dường như trở nên chậm chạp.

Giữa cỏ xanh núi biếc, cơ thể Lê Tiếu dựa vào ngực Thương Úc.

Vì quán tính nên cơ thể vừa ổn định, hai tay cô đã đặt lên vai anh.

Nơi eo còn có cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua, siết hơi chặt.

Hai người áp vào nhau vô cùng kín kẽ thân mật.

Lê Tiếu đứng im như ngừng thở, trong đầu hỗn loạn.

Trước mắt cô là đường cong yết hầu quyến rũ của Thương Úc, nhìn xuống một chút là xương quai xanh lộ ra ở cổ áo.

Da màu đồng tỏa ra hormone chỉ thuộc về riêng anh.

Cô áp sát đến mức thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Một cái ôm say đắm thần trí.

Mi mắt Lê Tiếu run run, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

Với khoảng cách này, cô có thể nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong mắt anh.

Hơi thở cô dồn dập, ngón tay vịn đầu vai anh hơi co lại, nhịp tim hoàn toàn rối loạn.

Lúc này, bàn tay đặt sau lưng cô hơi thả lỏng nhưng không buông ra.

Rồi cô nghe được giọng nói quyến rũ khàn khàn bên tai mình: "Đi mà không nhìn đường, đang miên man suy nghĩ gì vậy?"

Lê Tiếu đánh mất lý trí nhìn sâu trong đáy mắt anh, vô thức lẩm bẩm: "Sao anh không nói là bãi cỏ nhà mình quá trơn..."

Chương 126

Thương Úc nheo mắt, từ từ cuối người

Hơi thở hai người lẫn vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc.

Im lặng mấy giây, anh trêu chọc:" Ý em là nên sang bằng bãi cỏ này sao?"

Lê Tiếu mím môi không trả lời.
Không biết có phải do nhiệt độ trong núi quá thấp, nên mới khiến cô cảm giác nhiệt độ trong lòng bàn tay anh càng lúc càng nóng, dù cách một lớp vải nhưng vẫn đốt cô nóng bừng.

Lê Tiếu khô họng nuốt nước bọt, vừa muốn nói gì đó, Thương Úc đã thu tay về, buông cô ra.

Một cái ôm bất ngờ ngắn ngủi nhưng lại khiến Lê Tiếu khó lòng bình tĩnh lại.

Cô tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, lơ đãng chạm mu bàn tay lên gò má nóng bừng, khóe miệng mơ hồ nhếch lên.
Vừa rồi gần nhau như vậy, cô mới nhận ra, ở đuôi mắt trái Thương Úc có một nốt ruồi rất nhỏ, ẩn trong hàng lông mi, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng Lê Tiếu vừa đi về trước một bước thì cổ tay bỗng bị nắm chặt.

Cô ngây người, lúc quay đầu lại thì thấy Thương Úc cụp mắt xuống, vẻ mặt dường như...có dấu hiệu nổi giận.

Hů?

Lê Tiếu nhìn xuống theo tầm mắt anh thì mới nhận ra, trên vùng da gần cổ chân có vết trầy nhỏ.

Chắc vừa rồi trượt ngã nên bị lá cây sắc cắt qua.Lê Tiếu chà đế giày trên mặt đất, không mấy quan tâm: "Không sao, vết thương nhỏ thôi."

Nếu không phải vì Thương Úc thì cô cũng không để ý.

Nhưng khổ nỗi, vẻ mặt của anh hoàn toàn không có dấu hiệu hòa hoãn lại.

Giây kế tiếp, không đợi Lê Tiếu nói thêm, anh mím môi, xoay người kéo cô quay về biệt thự.

Bước đi rất nhanh.

Lê Tiếu ngạc nhiên.

Hai người quay lại phòng khách biệt thự, vừa ngồi xuống, Lưu Vân đã mang hòm thuốc đến.

Thương Úc nhận lấy hòm thuốc, sau khi mở ra thì thành thạo lấy cồn iod và bông tiệt trùng, mới quay người đã thấy Lê Tiếu giơ tay ra với mình: "Diễn gia, để tôi tự làm."

Nói thật thì, với cô, chút thương tích này chẳng khác gì vết muỗi đốt.

Nhưng cách làm của Thương Úc vô hình trung để lộ sự quan tâm lẫn coi trọng, cô cũng không muốn gạt đi ý tốt của anh.

Anh cứ như không hề nghe thấy lời cô nói, tay cầm nhíp, chậm rãi ngồi trước sofa, khẽ nói: "Nâng chân lên."

Lê Tiếu cắn khóe môi, sau khi hít thở sâu thì thỏa hiệp.
Thế nên, Lưu Vân và Lạc Vũ ở cách đó không xa tận mắt chứng kiến lão đại nhà mình luôn sát phạt quyết đoán, lại quỳ một chân lên sàn, đặt chân Lê Tiếu lên đầu gối mình, cầm nhíp nghiêm túc lau vết thương cho cô.

Lưu Vân cảm thấy, vết thương đó cùng lắm chỉ là trầy da mà thôi, nếu không xử lý thì...ngày mai miệng vết thương cũng sẽ khép lại.

Ngay lúc này, Lạc Vũ nhận ra một sự thật, đối với Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, Lê Tiếu là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.

Đường chủ của Ám Đường, bá chủ ngầm Nam Dương, ngay trước mặt thuộc hạ lại cong lưng quỳ gối vì Lê Tiếu.

Mấy phút sau, Thương Úc xử lý xong vết thương cho Lê Tiếu.

Anh ném nhíp vào trong hòm thuốc, ngước mắt nhìn Lê Tiếu, sóng mắt sâu như hồ nước lạnh, nhưng lại ra lệnh với Lưu Vân: "San bằng bãi cỏ ở lưng chừng núi, thay mới hết."

Lê Tiếu:"..."

Cũng ngày hôm nay, Lê Tiếu biết được một chuyện, Thương Úc coi trọng cô đến mức không cho phép trên người cô có bất kỳ vết thương nào.

Một khi cô có, anh sẽ trở nên hung ác, lạnh lùng.

Chương 127

Qua mấy phút, tâm phúc của Thương Tung Hải xuất hiện trong phòng khách:" Diễn gia, cô Lê, ông chủ mời mọi người đến phòng trà"

Lúc này, Lê Tiếu đang nghiêng người ngồi trên Sofa, nhìn bàn chân bằng gạc mà ngẫm nghĩ đời người

Thương Úc đứng lặng trước cửa sổ sát đất hút liên tục ba điếu thuốc.

Tâm phúc nhận ra bầu không khí không ổn, mờ mịt nhìn về phía Lưu Vân và Lạc. Vũ.
Lưu Vân ném cho ông ta ánh mắt "tự hiểu lấy đi", sau đó mắt nhìn thẳng tiếp tục vai trò phông nền của mình.

Lạc Vũ thì hơi cúi đầu, mặt mày tối tăm không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tâm phúc: "..."

Phòng khách yên lặng một lúc, sau đó Thương Úc quay người lại nhìn Lê Tiếu, khàn giọng nói: "Đi thôi."

Phòng trà tầng hai, Thương Úc và Lê Tiếu nối nhau vào trong.

Phong cách phòng trà khác với khí phái xa hoa của biệt thự Thiết kế phòng Tatami kiểu Nhật, trên sàn là bàn trà, trên tường treo tranh chữ.

Thương Tung Hải ngồi trên đệm hương bồ, sau lưng ông là cả tường kê kệ Bác Cổ, trưng bày đủ loại đồ cầm tay và văn phòng tứ bảo.

Hương trà tản ra khắp phòng.

Thương Tung Hải nghe tiếng thì ngẩng đầu lên khỏi hồ sơ rồi híp mắt: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Ông nhìn mặt Thương Úc, đứa con mà ông hiểu rõ nhất.

Mấy năm nay, Thiểu Diễn ít khi có vẻ mặt như vậy.

Thương Úc mím môi không nói gì đi thẳng đến trước bàn trà, lúc ngồi xuống thì nhìn Lê Tiếu chậm hơn hai bước ở sau lưng: "Tới đây ngồi."

Thương Tung Hải nghi ngờ, đảo mắt thì thấy bằng gạc trên chân Lê Tiếu, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại bị thương?"

Vừa nói, Thương Tung Hải vừa nhìn Thương Úc, đáy mắt gợn sóng đánh giá xung quanh.

Lẽ nào Thiểu Diễn lại ngựa quen đường cũ, khiến con gái nhà người ta bị thương?

Lê Tiếu hắng giọng, đi đến trước bàn trà ngồi xuống, cười nói: "Vừa rồi cháu đi bộ sơ ý bị thương, không có chuyện gì cả, bác yên tâm."

Thương Tung Hải cười nhạt, gấp hồ sơ trong tay lại, dặn dò: "Cháu đấy, phải bảo vệ mình thật tốt, nếu không, để bị thương trong biệt thự thì bác thật không biết làm sao ăn nói với ba cháu."

"Bác trai qua lời rồi, vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến."

Vừa dứt lời, Lê Tiếu đã cảm giác được bầu không khí lạnh buốt khiến người ta rợn tóc gáy từ Thương Úc.

Lê Tiếu: "..."

Cô thật sự không yếu ớt đến thế.

Lê Tiếu sờ gáy, cúi thấp đầu, mỉm cười bất đắc dĩ.

Lúc này, Thương Tung Hải đẩy ấm trà đến trước mặt họ, đổi chủ đề: "Uống trà trước đã, nếu chân bị thương rồi thì hôm nay đừng về."

"Mùa mưa ở Nam Dương ẩm ướt, cháu lại cứ bôn ba bên ngoài, nếu vết thương không được xử lý tốt sẽ dễ nhiễm trùng.

Lát nữa bác sẽ gọi điện cho ba cháu, chờ mai vết thương khá hơn hẵng về, vừa khéo có thể tán gẫu với bác."

Lê Tiếu: "?"

Cô chưa kịp từ chối, Thương Úc ở bên cạnh đã nâng tách lên, nét mặt hòa hoãn hơn, trầm giọng nói: "Vâng, ba nói có lý."

Lê Tiếu không có cơ hội mở miệng:"?"

Cô cúi đầu nhìn chân mình, thử nhúc nhích ngón chân, không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, cô bị trầy da hay bị gãy chân thế?

Cứ thế, Lê Tiếu tự dưng bị buộc ở lại biệt thự Nam Dương.

Thương Tung Hải nói lời giữ lời, sau khi thưởng thức trà xong thì gọi điện cho Lê Quảng Minh.

Lê Tiếu cũng không biết họ đã nói gì, sau đó cô nhận được tin nhắn của ba mẹ, đại ý là nếu như thương tích nghiêm trọng thì họ có thể phái xe cấp cứu đến biệt thự đón cô bất cứ lúc nào.

Chương 128

Sau bữa trưa, Lê Tiếu nằm trên đài quan sát ngắm cảnh ở tầng hai biệt thự

Bàn con phía trước bày cà phê và trái cây

Dường như Thương Úc và Thương Tung Hải có chuyện cần bàn nên cơm nước xong là hai người đến phòng sách ngay. Lê Tiếu vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng vơi Thương Tung Hải.

Cô buồn chán lấy điện thoại ra, xem đồng hồ rồi quay đầu nhìn Lạc Vũ ở phía sau: "Có tiện ra ngoài chung với tôi không?"
Mới hơn một giờ, nếu cô chạy đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa ngay chắc vẫn kịp.

Lạc Vũ bước lên trước, nghi ngờ hỏi: "Cô muốn đi đâu?"

Lê Tiếu đặt chân xuống, ngồi dậy khỏi ghế nằm: "Phòng thí nghiệm Nhân Hòa."

Cô vừa dứt lời, Lạc Vũ đã lấy điện thoại ra gọi: "Lão đại, cô Lê muốn ra ngoài."

Lê Tiếu câm nín nhìn Lạc Vũ: "..."

Cúp điện thoại, Lạc Vũ gật đầu, giọng nói không còn cứng nhắc như vừa rồi: "Lão đại bảo cô chờ một chút."

Thì đợi thôi.

Lê Tiếu gãi đầu, thở dài.

Thương Úc đến rất nhanh, bước chân mạnh mẽ truyền đến từ phía sau đài quan sát.

Lê Tiếu đứng dậy, nhìn bóng dáng cao ráo màu đen của anh, khẽ nhếch môi: "Tôi chỉ tạm thời ra ngoài một chuyến thôi, anh cố ý đến làm gì chứ?"

"Đi phòng thí nghiệm à?" Anh đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm.

Lê Tiếu gật đầu: "Chiều nay phòng thí nghiệm có buổi giao lưu nội bộ, tôi muốn đi nghe thử."

Thuận tiện...

bắt tay sắp xếp chuyện của Quan Minh Ngọc.

Thương Úc cúi mắt nhìn vào chân cô, chau mày: "Không thể học online à?"

Lê Tiếu mím môi nhìn anh, ngón chân hơi co lại, không nói gì.

Chắc vì nhìn thấy được sự kiên trì của cô, nên lần này Thương Úc chỉ im lặng một lúc rồi chợt thỏa hiệp.

Anh thầm thở dài, rồi lại nhìn cô, nâng tay xoa đỉnh đầu cô: "Mấy giờ thì kết thúc?"

"Chắc khoảng hai tiếng."

Nghe thế, Thương Úc mím môi gật đầu, quay đầu nhìn Lạc Vũ, dặn dò: "Sau khi buổi họp kết thúc thì đưa cô ấy về thay thuốc."

Thay thuốc?

Lê Tiếu chớp chớp mắt rồi cúi đầu xuống, cảm thấy buồn cười.

Đúng là một cái cớ ngủ lại cực kỳ tốt.

Rõ ràng không tính để cô về nhà đây mà!

Đúng hai giờ, Lê Tiếu đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Lạc Vũ hạ cửa kiếng xe sau lưng Lê Tiếu, nói: "Tôi chờ cô ở cổng."

Lê Tiếu thoáng dừng chân, quay đầu nhìn Lạc Vũ, khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn." Lạc Vũ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lê Tiếu, trong ánh mắt hiện rõ vẻ tối tăm phức tạp.

Cô thật không ngờ, đối với lão đại mà nói, Lê Tiếu lại quan trọng đến vậy.

Bốn trợ thủ bọn họ đã phụ tá nhiều năm, dù là gia chủ Thương Tung Hải cũng không thể khiến Thương Úc khom lưng cúi đầu, nhưng...

Lê Tiếu lại làm được.

Phòng thí nghiệm y khoa Nhân Hoà trực thuộc cơ cấu Sở nghiên cứu khoa học.

Nghiêm túc mà nói thì đây chỉ là quan hệ trực thuộc, không có quyền quản lý và phòng thí nghiệm này thuộc sở hữu tư nhân.

Kết cấu ba tầng lầu tuy đơn giản, nhưng dụng cụ trong phòng nghiên cứu đều có đầy đủ hết.

Lê Tiếu đi lên tầng ba, cuối hành lang là phòng thảo luận nghiên cứu.

Hai cánh cửa chính mở rộng, bên trong có không ít nghiên cứu viên trẻ tuổi đang ngồi trước bàn chữ U chờ cuộc họp bắt đầu.

Trước bục, Phó Luật Đình đang chỉnh PowerPoint, nghe tiếng bước chân ở cửa thì vui mừng nhìn sang: "Tôi cứ tưởng cô không đến."

Lê Tiếu nhàn nhạt nhìn quanh, gật đầu tỏ ý: "Xin lỗi, tôi tới muộn."

Lúc này, vị trí đầu não của bàn chữ U có một cụ già tóc bạc vẫy tay với Lê Tiếu: "Không muộn, không muộn, Tiếu Tiếu, mau đến đây.Gần đây việc nghiên cứu của thầy lại có tiến triển mới."

Chương 129

Lê Tiếu nghe thế thì đi đến, tự ý ngồi xuống cạnh ông cụ.

Giang Hàn Đức - Viện sĩ Sở nghiên cứu khoa học, giảng viên thính giảng Đại học Y Nam Dương, đạt được thành tựu nổi bật trong kĩ thuật di truyền, được giấy mời của Sở nghiên cứu khoa học cũng nhờ vào sự đề cử của Viện sĩ Giang

"Tiểu Tiểu, trò nhìn cái này." Viện sĩ Giang dịch chuyển màn hình máy tính, nói với Lê Tiếu.
Trên màn hình là công thức phân tử gen rườm rà.

Lê Tiếu nghiên tục quan sát, nhíu mày: "Đây là...kỹ thuật DNA tái tổ hợp?"

"Đúng vậy!" Viện sĩ Giang đắc ý vỗ bàn, cầm bút chỉ vào màn hình: "Trò nhìn xem, thầy lấy enzyme giới hạn và gen vectơ..."

Viện sĩ Giang được xem như người điên cuồng nghiên cứu khoa học, không kìm được hưng phấn mà liên tục chia sẻ tiến triển trong nghiên cứu của ông với Lê Tiếu.

Cũng không có cách nào, Viện sĩ Giang đã gần bảy mươi, học sinh ông đắc ý nhất chính là Lê Tiếu.

Chẳng những cô thông minh mà còn có tiền.
Ngoại trừ hơi lười ra thì cô nhóc không có khuyết điểm nào khác.

Nhờ Lê Tiếu đầu tư lớn hằng năm, phòng thí nghiệm Nhân Hòa này mới duy trì được định hướng nghiên cứu của các nhân viên nghiên cứu khoa học bọn họ.

Quan trọng là, cô thật sự bỏ vốn nhà nghĩa vụ, không cần báo đáp.

Chung quy, hằng năm Viện nghiên cứu quốc gia chỉ chi kinh phí có hạn, nghiên cứu lĩnh vực chuyên ngành thì càng quản lý nghiêm khắc.

Mà phòng thí nghiệm Nhân Hòa chẳng những tạo được điều kiện thí nghiệm, còn có thể để họ có phòng nghiên cứu riêng cho mình.

Thế nên nghiên cứu viên của cả phòng thí nghiệm đều vô cùng tôn trọng và kính phục Lê Tiếu.

Cũng vì thế, dù cuộc thảo luận của Viện sĩ Giang và Lê Tiếu có làm trễ nải thời gian của buổi giao lưu thì cũng không một ai than phiền, mà còn tập trung lắng nghe.

Năm phút sau, Viện sĩ Giang nói đến khô họng, cầm ly giữ nhiệt lên uống: "Cho nên, trước mắt thì tiến triển của thứ này tạo ưu thế lớn cho chúng ta.

Chờ một thời gian nữa, trò đến báo danh ở Sở nghiên cứu khoa học thì việc nghiên cứu về sau sẽ giao cho trò."

Lê Tiếu xoa trán, gật đầu: "Dạ được, để tháng Chín đi ạ."

Viện sĩ Giang ngày người: "Tháng Chín? Không phải trò tốt nghiệp tháng Sáu à?"

"Dạ..." Lê Tiếu trầm ngâm, mím môi rồi giải thích: "Phía Sở nghiên cứu khoa học đồng ý cho con báo danh vào tháng Chín."

"Tầm bậy." Viện sĩ Giang vỗ bàn, trừng mắt: "Ai đồng ý như thế? Nếu không phải giờ trò vẫn chưa nhận bằng tốt nghiệp thì thấy chỉ mong trò sẽ bắt đầu đi làm ngay ngày mai."

Viện sĩ Giang không vui, mọi người trong phòng thảo luận nghiên cứu đều im lặng.

Ai nấy cũng đều làm việc chung với Viện sĩ Giang rồi.

Đừng thấy bình thường ông hiền lành dễ gần, chỉ cần liên quan đến công việc nghiên cứu thì chắc chắn đó là ma quỷ!

Lúc này, Lê Tiếu gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, thong thả nói: "Thưa thầy, gần đây con đang kiếm tiền, kinh phí nửa năm sau của chúng ta..."

Không đợi cô dứt lời, Viện sĩ Giang đã vỗ vai Lê Tiếu, gật đầu như thật: "Khổ cho trò rồi, vậy đến tháng Chín vậy."

Mọi người: "..."

Buổi giao lưu nhanh chóng bắt đầu.

Phó Luật Đình bật PowerPoint trước bục, sau đó chia sẻ tiến triển những hạng mục nghiên cứu chủ chốt gần đây cho mọi người.

Nửa tiếng sau, buổi giao lưu kết thúc, Viện sĩ Giang gọi Lê Tiếu cùng đến phòng nghiên cứu của ông.

Vừa đi được hai bước, ông lại xoay người nhìn một nghiên cứu viên ở đối diện bàn chữ U: "Liên Trinh, trò cũng qua đây."

Liên Trinh?

Cái tên này có hơi xa lạ.

Lê Tiếu đứng sau lưng Viện sĩ Giang nhìn Liên Trinh, người này khoảng ba mươi tuổi, phong thái chững chạc, cử chỉ nhanh nhẹn, mang khí chất quân tử đoan chính.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip