[Siêu đoản văn] [KrisTao] Những mẩu truyện ngắn của Ngưu Đào (4)
13.
Hôm nay Diệc Phàm lên núi kiếm củi, trên đường đi cứu được một chú gấu trúc nhỏ xém bị hổ ăn thịt. Cẩn thận xem xét vết thương cho tiểu gấu trúc, thả nó ở một nơi an toàn, hắn lại tiếp tục công việc hằng ngày của mình.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Diệc Phàm thấy trên bàn ăn có rất nhiều thanh trúc lớn nhỏ được xếp ngay ngắn . Thầm nghĩ thật kì lạ, đêm qua đã đóng cửa , tại sao lại có thể xuất hiện nhiều trúc như vậy , chẳng lẽ lại là ăn trộm . Nhưng nhà hắn có cái gì để trộm a? Ôm một bụng đầy nghi hoặc tiếp tục lên rừng đốn củi , hắn lại có cảm giác như có ai đó đang đi theo mình , nhưng khi quay lại chẳng thấy gì.
Đến tối, hắn cẩn thận đóng cửa, dọn hết những thanh trúc vào một cái sọt bên giường, giả vờ đi ngủ. Giữa đêm, có một thiếu niên ngũ quan xinh đẹp rón rén mang một mớ những thanh trúc đặt lên bàn ăn của hắn. Thiếu niên xoay đầu định trốn mất, liền bị hắn bắt lại
“Ngươi là ai”
Thiếu niên hoảng sợ, không biết nên làm gì, nhắm mắt phụt một cái liền biến thành tiểu gấu trúc . Diệc Phàm vô cùng ngạc nhiên, bồng gấu trúc nhỏ lên đem lại giường thả xuống , sợ làm nó đau. Gấu trúc nhỏ rụt rè rút lại góc giường, liền liếc thấy sọt đựng những thanh trúc mà hắn đã cất khi nãy . Lập tức sau đó lại bùm một phát biến lại thành người, mắt ươn ướt hướng Diệc Phàm mà khóc
“Chủ nhân … chủ nhân … Người không ăn trúc a ? Người không thích ăn trúc a? Hay là trúc ta chọn không ngon ? Oa oa ! “
“…” Diệc Phàm vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, tại sao thiếu niên này lại gọi hắn là chủ nhân ? Tại sao thiếu niên này có thể biến thành gấu trúc rồi từ gấu trúc biến trở lại thành người ?
“Huhu, quả nhiên , quả nhiên chủ nhân không thích ăn trúc do ta kiếm được a, chủ nhân là không thích ta , huhuhu” Thiếu niên khóc to , trông bộ dạng thực đáng thương
“A, ta ta tất nhiên là thích a! Nhưng mà nhiều quá ta ăn không hết, đợi ngươi đến ăn cùng ta ! Ngoan , đừng khóc , đừng khóc” Diệc Phàm ôm thiếu niên xinh đẹp vào lòng , cầm lấy một cây trúc huơ huơ dụ dỗ.
Thiếu niên nín khóc, hướng Diệc Phàm nói “Chủ nhân, ngươi thật tốt, ta hôm nay có mang them trúc cho ngươi này, hảo hảo cùng ăn nha! “
“Tại sao ngươi lại đối ta gọi chủ nhân? “
“Vì ngươi đã cứu ta, ta liền ghi nhớ a!” Thiếu niên ngốc nghếch cười với Diệc Phàm . Hắn cảm thấy tim mình ngừng đập khi nhìn thấy nụ cười đó
“Tử Thao”
“Ngươi tên gì?”
“Ngươi thật dễ thương a”
“Cảm ơn chủ nhân, người mau qua đây ăn cùng với ta đi! “
Diệc Phàm xoa đầu Tử Thao, tiểu gấu trúc này thật đáng yêu mà!
“Chủ nhân, ngày mai ta lại mang trúc đến cho người”
“Ngươi là muốn đền ơn cho ta?”
“Phải! “
“Nếu là như vậy, ngươi .. ngươi đừng đi, ở lại đây với ta đi, ta ở có một mình tích mịch muốn chết a ! Ngươi ở lại đây với ta, ta mỗi ngày ta sẽ mang trúc về cho ngươi ăn “
“ Vậy cũng được , chủ nhân, ngươi thật tốt” Tiểu gấu trúc nghe đến thức ăn liền mắt sáng long lanh nhìn hắn đồng ý
“Nhưng ngươi đừng gọi ta chủ nhân nữa, gọi ta Diệc Phàm ca ca, ta gọi ngươi là bảo bối , có được hay không? “
“Hảo hảo, Diệc Phàm ca ca , nhưng tên ta là Tử Thao a, không phải bảo bối a !” Tử Thao mắt tròn xoe hỏi
“Ngươi thật ngốc a bảo bối! “ Diệc Phàm cười hiền xoa đầu thiếu niên. Haha, hắn quả thật nhặt được bảo bối rồi a ! À không, là bảo bối tự động đến với hắn đó nha ! Hắn sung sướng đến phát điên mất thôi
Từ đó , Diệc Phàm không còn cảm thấy cô đơn nữa.Hắn mỗi ngày đều thật bận rộn lên rừng kiếm củi và tìm trúc đem về nuôi bảo bối của hắn a! Còn Hoàng tử Thao , tiểu gấu trúc này khả ái được ca ca Diệc Phàm sủng đến hai má phúng phính cái mỏ chu chu , người khác nhìn vào liền muốn cắn một ngụm.
14.
“Tử Thao, cậu xem, báo cáo kì này lại bị Tổng Giám Đốc chê rồi ! Phải làm lại lần nữa “
“Haizz, rõ ràng là không có xem qua liền ném trả lại rồi đuổi về”
Xán Liệt và Biện Bạch Hiền vô cùng uể oải từ phòng họp bước ra. Nhìn tình hình này thì hôm nay phải tăng ca đến 9 giờ hơn nữa rồi! Bi thảm quá mức !!!
Nhưng mà vấn đề chính chính là Tổng Giám Đốc của bọn họ a. Không biết mấy tuần nay người kia ăn trúng cái gì mà lúc nào cũng mặt mày như cái bánh bao chiều, thường xuyên lượn qua lượn lại trước phòng làm việc của bọn họ, giờ ăn trưa đám cũng phóng ánh mắt về phía bàn của bọn họ, báo cáo nộp lên thì chẳng thèm xem qua một chữ mà trả về, để đám nhân viên quèn bọn họ tăng ca muốn hộc máu luôn a !
Aishhh, thật sự là hết nói nổi mà!
Vứt bản báo cáo lại trên bàn, Xán Liệt bay sang bàn làm việc của Tử Thao , bắt đầu mở hội chợ buôn dưa lê
“Này Tử Thao, thử nói xem có phải Tổng Giám Đốc tới thời kì tiền mãn kinh rồi hay không ?”
“ Chả biết !”
“Này này, Xán Liệt, cậu mà ăn nói linh tinh một tí nữa anh ta đi ngang là cậu sẽ được lãnh lương hưu sớm đấy ! “– Biện Bạch Hiền tốt bụng nhắc nhở
“Hay anh ta …. bị bồ đá ư?” – Xán Liệt bỏ ngoài tai lời khuyên, tiếp tục hành trình đoán mò
“Hừ, anh ta mà bị đá cái gì chứ ! Có rất nhiều mĩ nữ yêu mến anh ta nha! Anh ta đi đâu cũng có mấy cô thư kí chân dài dính kế bên, dính đến muốn ôm về nhà làm lão bà luôn rồi ! Hừ, mà cũng đúng, bằng cấp, chức vụ đều cao, vừa có nhà vừa có xe, ngày ngày rảnh rỗi đi tới đi lui , tùy tiện đá lông nheo vài cái liền có thể làm tan chảy biết bao nhiêu con tim phụ nữ rồi ! Hừ ,thật đáng khinh bỉ ! Này … thái độ của cậu là gì? Bộ nói không đúng sao trợn mắt ghê như vậy?” – Hoàng Tử Thao chính là đang nhiệt tình phản bác thì phát hiện thái độ rõ lồi lõm của Phác Xác Liệt. Phác Xán Liệt trợn tròn con mắt, chưa kịp trả lời câu hỏi của Hoàng Tử Thao đã lập tức chuồn về chỗ , bộ gặp ma sao? Gặp ma … ma … không lẽ … Con mẹ nó … Không lẽ … là anh ta …!!!
Tử Thao đứng hình, xoay người giả vờ như không biết gì, từ tốn ngồi xuống bàn làm việc, cứng ngắt gõ gõ lên bàn phím vài con chữ . Vừa gõ xong đằng sau đã cảm nhận được có người tiến tới, liền tiếp tục giả vờ siêng năng gõ gõ xóa xóa . Người kia thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Hoàng Tử Thao đáng yêu như vậy, liền cúi xuống thấp hơn, thấp đến nổi Tử Thao cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng đang phà vào tai và cổ mình . Hai má Tử Thao đỏ lên, nhẫn nhịn đến cực hạn liền bùng nổ, quay sang giả tạo cười với vị Tổng Giám Đốc :
“A, Ngô Tổng, ngài có việc gì cần sai bảo sao? “
“Đó là lí do cả tuần nay em giận anh? “
“A, Tổng Giám Đốc thật thích đùa, ngài nói gì tôi liền không hiểu a, tại sao tôi lại giận ngài ! Tôi còn yêu tiền lương của tôi lắm ! ” – khóe môi Tử Thao giật giật , Diệc Phàm, anh ta đang nói cái con mẹ gì vậy ?
“Nếu em không thích mấy cô thư kí đó, ngày mai anh liền đuổi việc hết ,cho em lên thay ! “ Ngô Diệc Phàm nghiêm túc nói
“Tổng Giám Đốc a, tôi thật sự không hiểu ngài nói gì hết a ! ” Tử Thao giả vờ không hiểu, xoay đầu né tránh ánh mắt của người kia . Thật sự là đáng hận mà, tại sao anh ta lại nói có thể nói như vậy ở đây cơ chứ ? sẽ bị mọi người biết hết a
Trong lòng không ngừng rủa xả người trước mặt nhưng miệng thì cứ phủ nhận là không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tử Thao không biết, những hành động đó, chính là bức điên người trước mặt.
“Anh nói, anh thật sự yêu em, chỉ có một mình em! Vì vậy, đừng có ăn giấm chua với mấy cô thư kí, cũng đừng giấu giếm chuyện này, chúng ta công khai đi! “ Không đợi Tử Thao kịp tiêu hóa hết lời nói của mình, vị Tổng Giám Đốc đáng kính đã nhanh chóng kéo tay, mạnh mẽ nắm lấy cằm của Tử Thao, hôn xuống 1 cái thật sâu trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc và ngỡ ngàng.
.
.
.
Những nhân viên chung phòng với Hoàng Tử Thao hôm nay được tan ca sớm, ra về trong tình trạng Mù – câm – điếc . Tất cả các thư kí xinh đẹp của Tổng Giám Đốc bị cho nghỉ việc không lí do . Hoàng Tử Thao ngày hôm sau bị chuyển công tác lên tầng cao nhất của công ty, đang luyến tiếc cầm chân cầm tay chào tạm biệt Bạch Hiền và Xán Liệt thì bị người kia nắm tay kéo vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip