Chap 25 (p6)

Những ngày sau đó Tử Thao nhốt mình trong phòng 1 tuần liền, không bước chân ra khỏi phòng nửa bước luôn.....đương nhiên, với tính cách của nó chắc chắn nó sẽ không bao giờ khóc nức nở để đến nỗi ngất lên ngất xuống vì chuyện tình cảm rồi, nước mắt nó trước giờ chỉ để dành khóc cho 1 người có tên là " Ngô Diệc Phi" thôi. Còn nó nhốt mình trong phòng ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của anh trai mình để ổn định lại tinh thần thôi, và vì vậy mà đương nhiên 1 tuần đó Chung Nhân cũng chẳng bước chân ra ngoài cửa phòng đến nửa bước. Tất cả thức ăn của 2 người này đều do 1 mình anh Phương (Độc Tam) nấu rồi để Tứ Quỷ thay phiên nhau mang vào, đồ dùng cũng là Tứ Quỷ chứ tuyệt nhiên người làm không bao giờ được động tới hay lại gần phòng Chung Nhân cả do 3 anh trai của nó và anh cùng Tứ Quỷ không cho đụng vào.....

Còn tụi kia, Luhan và Baekhyun sau khi nghe Sehun với Chanyeol kể lại mọi chuyện thì cũng khá bất ngờ trước việc Tử Thao và Diệc Phàm yêu nhau nhưng không phải là điều khó đoán vì đây chỉ là chuyện trước sau 2 người này thành cặp mà thôi. Nhưng thứ khiến 2 cậu bạn xinh đẹp của chúng ta phát điên lên chính là lúc nghe chuyện của Nghệ Hưng thì máu giận lại bốc lên đến đỉnh đầu mà đập tay cái "rầm" xuống bàn, trừng mắt gắt lên từng tiếng 1 cực kì kiên quyết:

_Tuyệt đối Thao không bao giờ làm cái trò đó!

Và hậu quả sau cái đập tay đầy kiên quyết và bạo lực đó là cái bàn uống nước gẫy đôi luôn (==")

Nói thì nói vậy chứ tụi nó cũng biết làm gì đâu vì Tử Thao cũng đâu chịu bước ra khỏi cái phòng đâu và tên Diệc Phàm thì cũng túc trực ở bên Nghệ Hưng suốt do sau đêm đấy thằng bé đó bị ốm nặng. Nhưng dù vậy thì tụi nó có thể quả quyết 1 điều rằng nếu Thao nó đã ghét cậu ta tới muốn cậu ta chết luôn thì sẽ không bao giờ dùng cái cách bỉ ổi đó mà đường đường chính chính mà thẳng tay đánh cậu ta trước bàn dân thiên hạ luôn cho dù có là em họ của Diệc Phàm thì với 1 Tử Thao trời không sợ đất không sợ thì chẳng phải là chuyện lạ. Vấn đề là lấy đâu ra bằng chứng để chứng minh sự thật mà hắn nhìn thấy tận mắt kia đây.....

Vậy nên, những ngày ở nhà Tử Thao tụi nó thay vì ngồi rảnh rỗi chơi thì lại bái sư học võ: Luhan với Sehun nhờ anh Phong (Nhất Phong ) chỉ dạy thêm về kiếm thuật cho mình để có thể có được 1 đường kiếm tuyệt đỉnh như anh; Baekhyun với Chanyeol cũng nhờ anh Vương (Nhị Hỏa) và anh Phương (Độc Tam) chỉ dạy thêm về võ đạo; riêng Baekhyun trong quá trình học tính cách có phần giống Thao: ham học, quậy phá tưng bừng nhưng lại rất nhí nhảnh khiến anh Phương rất mực yêu quý coi như em trai và đã dạy thêm cho BaekBaek về độc và cách dùng độc để ám sát như thế nào. Ngoài ra tụi nó còn giúp mẹ Thao dạy ở võ đường nữa, cuộc sống ở đây trở nên khá là thú vị và vui vẻ nhưng có 1 điều mà chúng nó không thể nào hiểu được là tại sao Thao nó như vậy, anh Chung Nhân như thế mà chẳng thấy cha mẹ 2 người này nói gì hay ý kiến sao cả về 2 đứa con cưng suốt 1 tuần liền nhốt mình trong phòng..... quả thực rất là lạ

Lúc tụi nó hỏi thì mẹ nó chỉ mỉm cười hiền và nói:

_Tụi nó lớn cả rồi vậy nên ta thấy để chúng nó tự mình giải quyết thì tốt hơn. Và Thao nó có thằng Nhân rồi thì tuyệt đối không sao đâu

Lời nói chắc như đinh đóng cột của mẹ Tử Thao khiến tụi nó không khỏi ngạc nhiên. Và nhìn cái khuôn mặt không thể tin được của 4 đứa chúng nó mẹ Tử Thao đã cười hiền và kể lại cho chúng nó nghe câu chuyện về 2 anh em nhà này..... đây là những câu chuyện không tưởng.....

Đó chính là cái ngày mà bà sinh ra Tử Thao với Khánh Thù thì cả 2 đứa bé đều rất trắng trẻo, mập mạp, dễ thương và không hề có vấn đề gì cả. Nhưng cho tới 2 năm sau, không hiểu vì sao mà sức khỏe của Khánh Thù lại yếu đi rõ rệt ,bệnh tật quanh năm cho dù cách chăm sóc 2 đứa bé này y như nhau trong khi Tử Thao lại cực kì khỏe mạnh không hề mắc bất cứ bệnh tật gì dù chỉ là cảm cúm thông thường. Vì lẽ đó và cũng vì do cha mẹ 2 đứa cũng bận rộn cho quá nhiều công việc trong khi Khánh Thù ốm đau suốt nên đã rất lo lắng mà dành tất cả thời gian còn lại trong quỹ thời gian còn của mình lo cho Khánh Thù hơn mà quên mất Tử Thao, chỉ giao nó cho người làm trong nhà chăm lo. Anh Chung Nhân, cũng chính từ lúc đó thấy cha mẹ chăm lo cho Khánh Thù mà bỏ nó cho người làm trong nhà chăm sóc thì đã không nói 1 lời nào mà thay cả cha lẫn mẹ chăm sóc cho nó: chăm cho nó từ cái ăn, cái ngủ, từ bộ quần áo,....từng li từng tý 1 rất cẩn thận và không khiến ai động vào Tử Thao cả. Mặc dù thời gian đầu 1 cậu bé cũng mới chỉ gần 7 tuổi chăm sóc 1 đứa trẻ quả thực khó khăn nhưng chưa lúc nào anh nghĩ sẽ bỏ cậu em trai này cả, 1 mình học cách chăm em, dỗ em, cho em ăn, ru em ngủ,....chưa bao giờ nản lòng. Và cũng chính từ hồi đấy cho tới lúc Tử Thao lớn hơn và trưởng thành thì cũng vẫn là do 1 mình anh chăm lo, yêu thương, dạy dỗ hết mực như vậy nên càng ngày nó càng quấn anh trai, không rời anh nửa bước luôn; dần dần sau này trong mắt Tử Thao ngoài người anh trai quá hoàn hảo quá tuyệt vời này chẳng có người con trai nào khác có thể lay động trái tim nó, trừ 1 người..... Sau này anh Chung Nhân cũng chỉ với với cha mẹ rằng:

_Hãy cứ chuyên tâm chăm sóc Khánh Thù cho thằng bé khỏe lại, để nó có cuộc sống bình thường còn Thao cứ để con lo là được....

Có lẽ chúng chính nhờ vậy mà cha mẹ nó mới có thể chăm lo tốt nhất cho Khánh Thù nên tới bây giờ cậu bé mới có thể khỏe mạnh, khỏi bệnh mà vui vẻ cười nói như vậy được.....Nhưng cũng chính vì vậy nên Thao lớn lên mà không có tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ và đấy cũng chính là lí do vì sao mà anh thắng có tầm ảnh hưởng lớn tới nó như vậy....

Có lẽ, cũng chính vì vậy mà dù Khánh Thù không được anh Chung Nhân quan tâm nhiều như những gì anh dành cho Tử Thao nhưng cũng chưa 1 lần nào tủi thân hay ghen tức với anh mình vì cậu hiểu rằng ngày xưa cậu bé đã lấy hết tình yêu thương của cha mẹ dành cho nó mà chưa bao giờ nó mở lời trách móc hay oán hận thì việc anh Chung Nhân rõ ràng yêu thương Tử Thao hơn cũng chẳng đáng để ghen tỵ. Ngược lại, sau này Khánh Thù hết mực thương yêu anh ba cũng vì muốn thay ba mẹ bù lại lại tình cảm cho anh trai. Với cậu bé này thì hình ảnh người anh trai song sinh với mình thiếu thốn tình cảm cha mẹ nhưng khi ngã lại phải tự đứng dậy, tự ăn, tự mặc đồ mà vẫn mỉm cười cực tươi với cậu đã mãi mãi khắc sâu trong tim cậu bé rồi......

Câu chuyện thứ 2 chính là câu chuyện về 4 năm trước, khi chị Diệc Phi mất. Cái ngày chị Diệc Phi ngã xuống thảm cỏ xanh, ngày Tử Thao mất đi "thiên thần" của mình, ngày anh Chung Nhân mất đi người vợ - người chiếm gần hết trái tim anh cũng chính là ngày anh bỏ lại cậu em trai nhỏ mà giam mình trong phòng tối 4 năm liền đấy. Tử Thao lần đầu tiên phải khóc từ lúc sinh ra tới giờ, nó khóc ròng rã suốt mấy ngày đêm liền không biết mệt mỏi, nỗi đau này chưa dứt được thì lại chồng thêm nỗi đau khi biết anh trai mình thương yêu nhất giờ không muốn gặp bất cứ ai kể cả mình cho dù nó đã đứng đợi anh ở trước cửa căn phòng đấy cả mấy tháng trời liền. Thiếu anh trai, người là 1 phần hơi thở của nó thì nó cũng chẳng làm gì được ra hồn cả, cái gì cũng thấy không vừa ý và nhất là trong giấc ngủ hằng đêm của nó không được bảo hộ bởi anh....Nó đã không thể chợp mắt được chút nào trong mấy tháng liền dù cho có muốn ngủ rất nhiều vì nó mong đây là 1 giấc mơ thôi, khi tỉnh dậy nó sẽ quên sạch và mọi thứ lại trở về với nó. Sau đó, nó đã tìm đến thuốc ngủ để mình chìm vào giấc ngủ hằng đêm nhưng thuốc ngủ thường hoàn toàn chẳng có tác dụng gì đối với 1 đứa có nỗi đau quá lớn như nó nên phải dùng đến những loại thuốc ngủ đặc biệt hơn với liều dùng cứ 1 ngày cao hơn thì cũng tới lúc chẳng có thuốc nào giúp được nó cả, mọi loại thuốc ngủ với người ta có thể gây chết người nếu uống quá liều nhưng đều chẳng ăn thua với nó.... Tất cả loại thuốc nó đều nhờn cả.... Và đây cũng chính là lí do vì sao mà sau này nó miễn nhiễm với tất cả mọi loại thuốc gây mê, thuốc ngủ loại thường và kể cả thuốc đặc nhiệm cũng chưa chắc đã quật ngã được nó.

Sau này, 1 thời gian sau chị Diệc Phi mất, anh Chung Nhân đã vĩnh viễn không bước ra khỏi cánh cửa đó, nó cũng quá tuyệt vọng thì sau khi ổn định lại được tinh thần hơn 1 chút thì nó đã lao đầu vào tập luyện những khóa học khốc liệt của Hoàng Gia dành cho người kế vị và đồng thời tham gia vào "W" và cũng là lúc nó khuấy động tất cả các vũ trường, quán bar để quên đi màn đêm không có anh trai, nó để sự mệt mỏi của việc đánh nhau, nhảy múa, quậy quá tới chân tay rã rời đưa nó vào giấc ngủ.......nhưng trong tim nó hình ảnh người anh trai chưa bao giờ chết, nó vẫn hy vọng anh quay lại.........

Cuối cùng 4 năm sau, 4 năm dài nhất cuộc đời nó như 4 thế kỉ vậy thì anh Chung Nhân đã bước chân ra khỏi phòng tối, đã tới đón nó và cho nó cuộc sống của ngày xưa, đã lấy lại hoàn toàn của 1 cậu bé Hoàng Tử Thao ngày xưa. Nó đã không cần thuốc và sự mệt mỏi để đi vào giấc ngủ vì nó có anh, có người bảo hộ giấc ngủ cho nó, có người dù trong mọi hoàn cảnh vẫn nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip