QUYỂN 2: Tài năng hé lộ (10)
chương 24: Đêm điên cuồng (1)
"Pháo hoa rất đẹp, cảm ơn."
Lúc Đường Phong mở cửa Lục Thiên Thần đã đứng ở ngoài, cậu nghiêng người cho người kia đi vào, Lục Thiên Thần chủ động nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ở dưới mí mắt của Đường Phong khóa cửa lại.
"Cậu thích là tốt rồi." Năm chữ này có đôi khi mang đến lực độ mạnh mẽ hơn xa xa nghìn vạn lần so với một câu dỗ ngon dỗ ngọt, nhất là xuất từ người đàn ông lý trí lại trực tiếp như Lục Thiên Thần.
Bởi vì biết Charles là một người tùy tiện đối với người nào cũng có thể uốn lưỡi ba tấc tùy ý khen tặng, dỗ ngon dỗ ngọt nghe thấy từ trong miệng người đàn ông kia cũng thiếu đi một ít vị đạo, thêm một ít bình thản, làm người ta không biết câu nào là thật câu nào là giả.
Lục Thiên Thần có thể không thường nói chuyện, thỉnh thoảng nói cũng là cố gắng biểu đạt ngắn gọn ra ý chuẩn xác nhất, thường thường người như vậy trái lại càng có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng giá để dựa vào và tín nhiệm, mà từ trong miệng bọn họ nói ra tự nhiên cũng càng làm cho người ta tín phục.
Một câu, "Cậu thích là tốt rồi" cho dù là Đường Phong cuộc đời từng trải có đủ phong phú cũng không khỏi có chút rung động.
"Sao đột nhiên lại nhớ tới bắn pháo hoa, lại còn là mười một giờ mười một phút." Đường Phong xoay người đi đến khu cất rượu bên cạnh phòng khách, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần đang cởi áo khoác tháo cà- vạt, "Muốn uống gì, rượu hay cà phê?"
"Rượu whisky, cám ơn."
Đường Phong một lần nữa lấy ra hai cái ly, thả một ít đá lạnh rồi rót cho mỗi người một ly rượu mạnh, hơi hơi có chút phóng túng, nhưng cậu thích thỉnh thoảng phóng túng chính mình.
"Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt." Lục Thiên Thần cởi ra ba cúc áo trên của áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ ảo mơ hồ có thể thấy bộ ngực rắn chắc của người đàn ông này, người này có vóc người tuyệt đẹp ít người châu Á có.
Nếu như không phải tính cách lạnh như băng lại luôn luôn mang theo sắc bén của Lục Thiên Thần, Đường Phong nghĩ người đàn ông giàu có lại anh tuấn này hẳn là sẽ càng được hoan nghênh một chút, chỉ là tính cách Lục Thiên Thần đã định trước người đàn ông này đối với một nửa của mình trong tương lai nhất định là yêu cầu tương đối cao, mà không phải tùy tùy tiện tiện một bình hoa xinh đẹp là có thể xua đi.
Nếu như không phải người rất ưu tú, hoặc là người có tâm lý thừa thụ năng lực mạnh, đứng ở bên người Lục Thiên Thần phỏng chừng sẽ bị áp lực lớn.
Đường Phong hơi hơi quan sát Lục Thiên Thần một chút, nâng ly rượu whisky đưa cho đối phương, lúc Lục Thiên Thần vươn tay cầm lấy ly rượu ngón tay ma sát đên mu bàn tay Đường Phong, mang theo vị đạo sâu sắc.
"Ngày đặc biệt gì?" Đường Phong ngồi đối diện Lục Thiên Thần, cậu nghiêng đầu nhìn về phía pháo hoa bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ còn đang nổ tung, chỗ này tốn không ít tiền nha.
Lúc cậu quay đầu lại phát hiện Lục Thiên Thần đang nhìn cậu, lấy một loại ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú, cho dù phía sau cậu là pháo hoa sáng lạn không gì sánh được cùng với bóng đêm Los Angeles xa hoa mê say, Lục Thiên Thần dường như chỉ nhìn thấy cậu, chỉ có cậu.
Ánh mắt có một không hai quan tâm quá mức này trong nháy mắt khiến Đường Phong cảm thấy đột nhiên phát bệnh tim, ngực ép chặt đau đớn, chỉ là không phải loại đau đớn khiến người ta khó chịu.
Không muốn bị Lục Thiên Thần nhận ra mình khác thường, Đường Phong nâng lên ly rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, cậu trước đó một mình đã uống vài ly, hiện tại đầu có chút choáng váng khuôn mặt nóng lên, đây là dấu hiệu trước khi say rượu.
"Tôi từng nghĩ vì sao cậu sau khi mất trí nhớ lại đột nhiên thay đổi thành một người, ngay từ đầu tôi thực sự cho rằng cậu muốn bắt đầu một lần nữa, nhưng tựa như một bình hoa cho dù bị đập nát rồi nung lại cũng không có cách nào trở thành đồ cổ, một Đường Phong vô tri tùy hứng lại tính tình trẻ con, cũng không thể đột nhiên trở nên chín chắn lãnh tĩnh lại thản nhiên." Lục Thiên Thần vào lúc nói chuyện ánh mắt vẫn không rời khỏi con mắt Đường Phong, cái nhìn chuyên chú như vậy chắc chắn có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực.
Không hổ là một thương nhân, Lục Thiên Thần ở trên bàn đàm phán khẳng định luôn luôn đem đến cho những người khác không ít cảm giác áp bách.
Mà hiện tại, Đường Phong cũng cảm nhận được cảm giác áp bách từ một người được xem như là quý ngài thành công, chỉ cần ánh mắt cậu hơi chút bất thường hoặc là tránh né Lục Thiên Thần, người sau khẳng định có thể lập tức cảm thấy được khác thường của cậu.
Đường Phong không dự định ngụy trang, ngay từ đầu cậu đã không dự định sống một cuộc sống có bất cứ điều gì dối trá.
"Ừ, những lời này tôi nghe anh nói hình như không chỉ là một lần. Tôi phải nhắc nhở anh, anh còn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi, vì sao hôm nay là một ngày đặc biệt, chỉ là bởi vì tôi song song đi ra ngoài với ba người đàn ông, hay là hôm nay là sinh nhật Fiennes?" Cậu lại uống một ngụm rượu, cười hỏi.
"Mười một giờ mười một phút, hai số mười một có ý nghĩa gì cậu không biết sao?" Lục Thiên Thần nói một câu Đường Phong nghe không hiểu.
Người này thật thà lắc đầu, cậu đích xác không biết hai số mười một có ý nghĩa đặc biệt gì.
"Độc thân." Lẫy lừng phun ra hai chữ chẳng hiểu ra sao.
"A?" Đường Phong trong một chốc phản ứng không kịp.
"Hai số mười một là ngày lễ độc thân, tôi bắn pháo hoa cho cậu là để chúc mừng cậu hôm nay thoát khỏi hàng ngũ độc thân." Lại nói một câu Đường Phong nghe không hiểu.
Cậu đúng là độc thân, nhưng từ lúc nào cậu thoát khỏi hàng ngũ độc thân?
Đường Phong dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lục Thiên Thần, trong ánh mắt không còn là bình tĩnh và trầm ổn tinh khiết, hình dạng có chút nghi hoặc trái lại khiến người đàn ông này lộ ra vài phần đáng yêu.
Đôi mắt sáng sủa, vô tội, nghi hoặc kia, Lục Thiên Thần không biết con mắt Đường Phong vốn đã đẹp như vậy, hay là bởi vì sau khi anh yêu Đường Phong liền nghĩ người đàn ông này mặc kệ là bộ dáng gì cũng đều đẹp mắt như vậy.
Không quan trọng, anh cảm thấy đẹp là được.
"Tôi không hiểu ý của anh, anh ngày hôm nay có chút kỳ lạ, Lục Thiên Thần." Đường Phong đặt ly rượu xuống, giữa đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.
Cậu vừa nói xong Lục Thiên Thần đột nhiên tiến tới, bất ngờ đặt lên môi Đường Phong một nụ hôn nhàn nhạt, lại dường như không có chuyện gì ngồi về chỗ cũ.
"Tôi nghĩ cậu cho tôi vào phòng cậu, hẳn là muốn nói cho tôi biết một sự tình." Lục Thiên Thần nói.
"Anh vừa hôn tôi." Kết quả người này lập tức nói đến chủ đề khác, nếu như Lục Thiên Thần muốn dùng cái này để hấp dẫn lực chú ý của Đường Phong, Đường Phong chỉ có thể nói Lục Thiên Thần làm quá thành công.
Có ai sau khi bị hôn bất ngờ lại còn có thể trò chuyện bí mật với người vừa hôn mình?
"Ừ, đúng."
"Anh không muốn giải thích một chút sao? Này, anh hôn tôi!" Càng tiếp cận hiểu rõ Lục Thiên Thần, Đường Phong càng nghĩ tính cách chân thực của người đàn ông này có chút cổ quái lại thú vị, cũng không cũ kỹ không thú vị như lúc đầu cậu tưởng tượng.
"Tôi không quen ngủ một mình." Trọng tâm của chuyện vì sao cảm giác càng kéo càng xa, tư duy đột nhiên của Lục Thiên Thần khiến Đường Phong có chút theo không kịp.
"Sao tôi nhớ anh trước đây bình thường ngủ một mình, trời ạ, tôi sắp bị anh xoay đến hôn mê."
Đầu Đường Phong không biết là bị vấn đề liên tục biến hóa của Lục Thiên Thần xoay đến hôn mê hay là bị cồn gây mê, cậu cảm giác lý trí và bình tĩnh của cậu cách cậu càng ngày càng xa, chúng nó phi lên trời dùng đôi cánh nhỏ phành phạch bay cao, còn rõ ràng chào cậu nói gặp lại sau.
Hai tay ôm đầu mình, lắc đầu nói: "Được rồi Lục Thiên Thần, nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn cái gì, đầu tôi sắp nổ tung mất."
"Sẽ không."
"Cái gì sẽ không?"
"Đầu của cậu sẽ không nổ."
Đề tài quỷ dị.
"Tôi chỉ đang ví dụ!" Đường Phong trợn mắt trừng qua, lúc này Lục Thiên Thần cũng không tiếp tục cãi lại mà chỉ là nhìn chằm chằm vào cậu như lúc đầu.
"Dù anh nhìn tôi nữa, tôi cũng sẽ không biến thành đóa hoa." Chịu không nổi nữa, Đường Phong đứng lên cố gắng lấy tay che đi con mắt Lục Thiên Thần, cậu vừa đứng lên người sau liền ôm thắt lưng cậu.
Ngay lúc Đường Phong bịt kín con mắt Lục Thiên Thần, người sau đã kéo cậu vào trong lòng, đồng thời thuận thế ngã xuống sô pha.
Lục Thiên Thần là một thương nhân, nhưng cũng là một người đàn ông, đây chính là lời anh từng nói.
May mắn là anh đã từ nhân vật thương nhân chuyển về phía đàn ông, về phần thời gian chuyển biến, là vào phút chốc anh tỏ tình với Đường Phong.
Lục Thiên Thần lại một lần nữa hôn lên người kia, nhưng không phải chuồn chuồn lướt nước như lúc trước, nụ hôn của anh không quá thành thạo, nhưng cũng đủ sức mạnh và tràn ngập mùi vị trực tiếp xâm chiếm, phương thức hôn liên tiếp cũng mang theo bản sắc của cá nhân anh.
Đường Phong đại não chậm chạp bị Lục Thiên Thần hôn hơn mười giây sau mới phản ứng lại, ôi, cậu hiện tại đang bị một người đàn ông cường hôn.
Không, chuẩn xác mà nói là bọn hắn đang hôn môi, bởi vì Đường Phong cũng tự mình đáp lại.
Có thể là kìm nén quá lâu, có thể là lý trí bị cồn ăn sạch, cũng có thể là vì hôm nay cậu muốn phóng túng đến cùng, dưới tiền đề để chính mình cảm thấy sung sướng Đường Phong tiếp nhận nụ hôn đến từ Lục Thiên Thần.
Hơi thở của đối phương tươi mát, khẳng định là đã đánh răng trước khi đến đây.
Khi Lục Thiên Thần cởi ra áo choàng tắm của cậu hôn lên xương quai xanh và vai cậu, Đường Phong hiểu ra một việc.
Đây là một hồi hoạt động có dự tính trước, Lục Thiên Thần nói không chừng vào lúc tảo mộ cho cậu đã nghĩ đến chuyện buổi tối làm thế nào lăn lên giường với cậu.
Hai số mười một là độc thân, hôm nay là ngày cậu không còn độc thân, nhưng cho dù lên giường với Lục Thiên Thần cũng không có nghĩa cậu sẽ thoát khỏi độc thân đúng không?
Người này liên tục miên man suy nghĩ, hình dạng sững sờ rõ ràng đến mức Lục Thiên Thần cũng cảm thấy được, người sau ác ý lại chơi xấu chuẩn xác nắm lấy địa phương yếu đuối nhất của một người đàn ông, đột nhiên kích thích khiến lúc Đường Phong hoàn hồn rất muốn giẫm Lục Thiên Thần hai cước.
"Đau!" Người này quá cố sức.
"Lần đầu tiên, lỡ tay."
Đường Phong trợn mắt trừng Lục Thiên Thần, ngay sau đó người sau trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Phong cúi đầu ngậm lấy.
Trời ạ. . .
Đây thực sự là một đêm điên cuồng.
------oOo------
chương 25: Đêm điên cuồng (2)
Làm một người đàn ông cực kỳ bình thường, bị người trêu chọc nổi lên một ít phản ứng sinh lý cũng là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như bị người khống chế nhược điểm còn không có một chút phản ứng, vậy thực sự nên đi bệnh viện gặp bác sĩ.
Lục Thiên Thần hiển nhiên là lần đầu phục vụ người khác, động tác cứng nhắc cộng thêm hàm răng thường xuyên sượt qua, Đường Phong có mấy lần đau chỉ muốn dùng nắm tay đánh bay người đàn ông đang nằm sấp trên đùi cậu.
Chỗ lợi hại nhất của người thông minh không phải là bọn hắn trời sinh đã lợi hại đến cỡ nào, mà là bọn hắn mặc kệ gặp phải chuyện gì xa lạ thì đều kiên trì không ngừng đi thử nghiệm, đồng thời từ đó nhanh chóng tìm ra quy tắc đến nỗi thành thạo nắm giữ, đạo lý này cũng áp dụng cho chuyện trên giường.
Lục Thiên Thần sau vài lần nếm thử lúc đầu cũng chậm rãi nắm giữ một ít bí quyết, anh giống như một người kỵ sĩ tràn đầy tinh thần mạo hiểm, chung quy rất thích bắt tay vào góc độ và độ mạnh yếu khác nhau, chán ghét mãi luôn giống nhau, mỗi khi nghe tới tiếng kêu hay là hô hấp dồn dập của Đường Phong, thì giống như là binh lính được nữ vương cổ vũ, càng ra sức duy trì liên tục tiến công.
Đây không phải lần đầu Đường Phong được người khác phục vụ, Charles trước đó cũng từng làm cho cậu, thế nhưng tên kia luôn thích dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu, hưởng thụ hình dạng chìm đắm không thể khống chế của cậu.
Thậm chí đời trước cậu cũng từng được người khẩu giao, chỉ là cho tới bây giờ lại chưa từng kịch liệt như hiện tại.
Nương theo kích thích cường liệt từ khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng gắt gao bao lấy, cậu khó nhịn ngẩng đầu hai tay ôm chặt mái tóc hơi ẩm của người đàn ông ở giữa hai chân cậu, thân thể thanh niên tràn ngập sức sống và khỏe mạnh, từ đó lại dễ bị câu lên mồi lửa và dục vọng, cấm dục dài đến mấy tháng khiến thân thể trẻ tuổi này có chút mẫn cảm quá mức.
Tình dục tăng cao tùy ý đấu đá lung tung trong bóng đêm Los Angeles, khi Đường Phong nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tầm nhìn của cậu bị tràn ngập bởi một mảnh pháo hoa xán lạn, chấn động lại chấn động, ở trong đầu cậu, trong thân thể cậu, không ngừng nổ tung trên không, cứ thế đến cuối cùng rực rỡ đầy người.
"Ư a –" một tiếng than nhẹ, thân thể cong lên giống như cây cung, dưới bầu trời đêm bị pháo hoa tràn ngập trong nháy mắt bắn ra, dư âm dường như còn đang lưu lại bên tai, phát sinh âm hưởng ong ong ong.
Lục Thiên Thần thở hắt, chống lên thân thể cúi người nhìn người đàn ông sắc mặt ửng hồng.
"Đã lâu không phát tiết?" Hỏi vấn đề của một người đàn ông.
"Như anh thấy. . ." Đường Phong có chút uể oải nhắm hai mắt lại, thân thể trải qua cao trào dần dần từ đỉnh núi hạ xuống đồng bằng, ngực của cậu lên lên xuống xuống phập phồng không ngừng, trán thấm ướt mồ hôi, một giọt mồ hôi trong suốt xuôi theo cái trán im lặng chảy xuống, đi qua gò má lưu lại vệt nước nhợt nhạt, nhìn qua giống như đang khóc.
Người đàn ông uể oải, biếng nhác, không giống với lúc bình thường.
Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán cậu, ngay sau đó là vệt nước trên mặt cùng với khóe miệng của Đường Phong.
"Tôi hối hận." Lục Thiên Thần nói.
"Hối hận cái gì?" Chậm rãi mở mắt, Đường Phong bởi vì cảm thấy có chút ngột ngạt nên kéo kéo áo tắm, hai chân cậu vẫn duy trì tư thế vừa rồi còn chưa khép lại, không phải là cậu không muốn, mà là cả người Lục Thiên Thần đều đặt giữa hai chân cậu, người kia hình như không có dự định đứng lên.
Ngón tay vân vê sợi tóc của cậu, Lục Thiên Thần lẳng lặng quan sát Đường Phong lúc này, người đàn ông vừa mới phát tiết toàn thân đều chảy xuôi gợi cảm và biếng nhác khiến tim người ta đập nhanh, đây là Đường Phong bình thường bọn họ không nhìn thấy, chỉ là vừa nghĩ tới lúc trước người này bị Charles nhìn một tháng linh một ngày, Lục Thiên Thần liền rất muốn làm chuyện gì đó.
"Hối hận không lên giường sớm hơn với cậu."
Đường Phong hít một hơi cười rộ lên, tay che trán mình: "Cho nên hiện tại anh dự định lên giường với tôi?"
Tay người nào đó đột nhiên di xuống, chạm vào nơi không nên chạm, hơi dùng sức đâm xuống, thân thể Đường Phong run rẩy một chút thiếu chút nữa kinh hô ra, cậu trừng mắt Lục Thiên Thần.
"Anh đang làm gì?" Rất nhanh Đường Phong liền cảm thấy có thứ gì đó cách một tầng vải Âu phục mỏng manh cọ lên đùi cậu.
Cứng, nóng, kêu gào.
"Lên giường với cậu." Lục Thiên Thần lập tức hôn lên người kia, mà song song người kia cũng nghe thấy thanh âm dây lưng bị cởi ra rơi trên mặt đất, khóa quần bị kéo xuống.
Rất nhanh cậu liền rõ ràng cảm thấy binh sĩ tràn ngập chiến đấu dục vọng kia, đang nâng một cây thương lớn nỗ lực phá cửa mà vào.
"Tiếp tục?" Lục Thiên Thần đúng lúc ngừng lại, lại cực kỳ chần chừ đùa giỡn trước cửa của Đường Phong.
"Lúc này anh bảo tôi mở miệng nói dừng lại như thế nào? Muốn làm liền làm, lề mề." Vươn tay lôi kéo cúc áo sơ mi của Lục Thiên Thần, Đường Phong có chút thô lỗ kéo cúc áo của đối phương, không thể để mình cậu khỏa thân.
Hai người giống như dã thú nửa đêm hung mãnh quấn lấy đấu chọi với nhau, Lục Thiên Thần triệt để ném sạch lãnh tĩnh và trấn định lúc bình thường, lúc này chỉ cần kích tình và nhiệt tình, tốc độ và sức mạnh, cái khác như là lý trí gì gì đó nên ném vào trong bầu trời đêm cùng nổ tung với pháo hoa, nổ sạch không có một chút dư thừa.
"A — "
Trong bóng tối mơ hồ truyền đến tiếng kinh hô của một người đàn ông, sau đó là tiếng hít thở ồ ồ của hai người đàn ông xen lẫn với nhau, liên tiếp rên rỉ, cùng với thân thể vận động nóng bỏng tràn ngập mồ hôi kịch liệt va chạm.
. . .
Lục Thiên Thần lại có một chỗ khác với Charles, ở trên giường Charles không biết tiết chế, mà Lục Thiên Thần biết lúc nào nên dừng, để tránh khỏi sáng sớm ngày mai bọn họ không thể rời giường ngồi máy bay trở về.
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Đường Phong mơ mơ màng màng nằm sấp trên giường, tay đặt lên đầu, một chiếc chăn lụa gấm che đi nửa người dưới của cậu, trên lưng và trước ngực cậu đều có một ít dấu hôn, nhưng phần lớn lại không sâu, chỉ cần vài ngày là hoàn toàn biến mất, sẽ không gây trở ngại cho quay chụp điện ảnh trong thời gian tới của cậu.
Thân thể khỏe mạnh của thanh niên thật tốt.
Đường Phong cảm thán lần thứ một nghìn linh một.
"Hừng đông 2h23′." Lục Thiên Thần vừa tắm rửa xong bọc khăn trên thắt lưng, nghiêng người nửa chống, nhẹ tay từng chút từng chút vỗ về thắt lưng và lưng của Đường Phong, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên vành tai và gáy của cậu.
Pháo hoa ngoài cửa sổ đã ngừng, mà bóng đêm Los Angeles vẫn đang sáng lạn, chỉ là bọn họ lúc này cũng không thèm để ý, bởi vì rèm cửa sổ phía trước cửa sổ sớm đã bị kéo lại, loáng thoáng lộ ra ánh trăng lờ mờ mông lung, bóng của bọn họ chiếu trên góc tường, yên lặng dựa sát vào nhau.
Đường Phong hơi nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh cậu, chớp chớp mắt.
"Lục Thiên Thần, có phải anh đã quên một việc không?" Cậu hỏi.
"Tôi và cậu hôn môi, lên giường rồi tắm, vừa rồi mát xa cho cậu một chút, cho nên chuyện đã quên là. . . Chúng ta cần nghỉ ngơi?" Lục Thiên Thần lại cúi đầu hôn lên khóe mắt người kia, ngay sau đó liền lui xuống mặt đối mặt nằm xuống bên cạnh Đường Phong, loại cảm giác nhìn nhau nằm ở trên giường này khiến anh thấy cực kỳ thoải mái.
"Không phải." Đường Phong trực tiếp phủ định.
"Không phải? Ưm. . . Để tôi nghĩ xem."
Lục Thiên Thần giả vờ tự hỏi nhắm mắt lại, thường thường phát sinh một ít tiếng thở dài hoặc là tiếng nghi hoặc phát sinh theo thói quen, giả vờ cũng thực chuẩn.
"Đã nghĩ ra chưa?" Đường Phong vươn tay chọc chọc chóp mũi Lục Thiên Thần, có lẽ là thấy vui vui, cậu lại nhéo nhéo gương mặt đối phương, cuối cùng bàn tay dịu dàng vuốt ve thái dương Lục Thiên Thần, thay người này vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn.
Động tác quan tâm của người đàn ông trưởng thành vô ý thức xuất hiện.
Lục Thiên Thần mở mắt: "Quan hệ giữa cậu và Fiennes."
"Chúc mừng anh, đáp đúng rồi." Đường Phong vung lên khóe miệng, "Như vậy, anh còn muốn biết đáp án hoặc là bí mật của tôi không?"
"Cậu bằng lòng có thể nói cho tôi biết, không muốn vậy không cần nói cho tôi biết."
"Anh đem vấn đề lựa chọn nan giải ném cho tôi, tôi hẳn là áp đảo anh thông minh hay là khen anh gian xảo đây?" Đường Phong nhích đến chỗ Lục Thiên Thần, cậu nhẹ nhàng hôn anh một cái, ở chuyện tình cảm chưa từng có loại phân chia ai trên ai dưới hay ai chủ động ai bị động này, cậu sẽ không chờ Lục Thiên Thần đến trấn an cậu hôn cậu, nếu cậu muốn hôn cậu sẽ chủ động.
Thói quen chủ động xuất kích, mà không phải bị động chờ đợi.
"Vậy tạm thời không cần nói cho tôi là được." Lục Thiên Thần ôm lấy thắt lưng người kia, khẽ nói.
"Vì sao, tôi tưởng anh muốn biết." Đường Phong nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Lục Thiên Thần, cậu cảm thấy lực độ ôm thắt lưng cậu của người đàn ông này trong nháy mắt tăng thêm vài phần.
"Đây là bí mật của cậu, chờ tới khi cậu sẵn lòng chia xẻ với tôi, tôi liền vui vẻ mà biết, nếu cậu không muốn tôi sẽ không miễn cưỡng cậu." Lục Thiên Thần khe khẽ thở dài một tiếng, anh hiện tại cuối cùng cũng biết vì sao Charles từ trước đến nay lăng nhăng lại mê muội người đàn ông này, biểu hiện ở trên giường của Đường Phong hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh, chưa từng ngượng ngùng và nhút nhát quá mức, tự nhiên hưởng thụ sung sướng và ấm áp từ hôn môi và ôm ấp giữa hai bên mang lại.
Điều này sẽ khiến song phương đều cảm thấy không tệ, dù sao không có mấy ai lại thích ép buộc đối phương, đâu phải ai cũng là người ham mê khẩu vị nặng đúng không?
"Được rồi."
Đường Phong gật đầu, chờ đến khi cậu muốn nói liền nói là được.
Về phần quan hệ hiện tại của Lục Thiên Thần và cậu, Đường Phong chỉ hy vọng sáng sớm ngày mai người kia đừng bảo cậu phụ trách.
Thực sự có lỗi, cậu tuy rằng thích cảm giác ấm áp, nhưng bây giờ còn chưa có ý nghĩ muốn quyết định.
------oOo------
chương 26: Phong thuỷ thay phiên
Buổi tối đêm trước ngủ ở đâu, đương nhiên ngày thứ hai sẽ rời giường ở đó.
Sáng sớm hôm sau Đường Phong bị tiếng chuông cửa đánh thức, cậu loáng thoáng phát hiện có người điên cuồng ấn chuông cửa, thanh âm kia gấp gáp cứ như lời nguyền đòi mạng vang lên liên tục, sau đó cậu cau mày cố sức đẩy đẩy người đàn ông ôm cậu ngủ ở bên người.
"Đi mở cửa. . ." Lười biếng phun ra ba chữ, người đàn ông tối hôm qua uống nhiều lại trải qua vận động lật người đem chăn cuốn lấy, giống như một cái nem rán màu trắng tiếp tục ngọt ngào đi vào giấc ngủ, chỉ lộ ra một nhúm tóc đen đen bóng loáng và một đôi chân sạch sẽ trắng nõn.
Lục Thiên Thần nhanh chóng đứng lên, tùy ý đem áo tắm Đường Phong mặc ngày hôm qua choàng lên, anh một bên chân trần đi tới cửa một bên thắt lại áo tắm, áo choàng tắm màu trắng lỏng lẻo hỗn độn không thể che đi dấu vết màu tím đỏ bị Đường Phong cắn cào ở trên ngực.
Có thể anh vốn đã không dự định che che giấu giấu.
"Chào buổi sáng." Lục Thiên Thần mở cửa, đứng ở bên ngoài không chỉ có một mình Charles, còn có Chino đồng hành đương nhiên cũng đứng ở bên cạnh.
Điều này có thể giải thích vì sao Charles một mực ấn chuông cửa, trước đó bọn họ khẳng định đi qua gian phòng Lục Thiên Thần, sau đó phát hiện bên trong hình như không có ai, ngược lại sẽ nghĩ đến Đường Phong, mà ngay đêm qua Lục Thiên Thần đã sớm tháo hết đường dây điện thoại ở trong phòng, anh thật là hẳn đem cả chuông cửa phòng cũng dỡ xuống.
Mặc kệ thế nào, người nên tới cuối cùng cũng tới.
"Cậu ở đây? Tôi phải nói là cậu 'Quả nhiên ở đây' hay là 'cư nhiên ở đây'?" Charles đứng ở cửa nhìn Lục Thiên Thần cười như không cười, chỉ có người quen với anh mới biết dáng cười này căn bản ngay cả khóe mắt của anh cũng không chạm đến, cái gọi là "Con hổ biết cười" càng là cười đến vui vẻ có đôi khi lại đại biểu anh càng tức giận.
"Có gì khác nhau sao?" Lục Thiên Thần quay đầu nhìn phòng ngủ có thể loáng thoáng thấy, anh ra khỏi phòng chỉ khép hờ cánh cửa, nhìn qua chính là một người đàn ông chu đáo trăm phần trăm, chỉ lo tiếng nói chuyện của họ làm phiền đến người đàn ông trong phòng.
Một màn này hình như có chút quen thuộc, không lâu trước đó người đứng ở bên trong cánh cửa là Charles, ngoài cửa là Lục Thiên Thần, mà tình huống hiện tại vừa vặn tương phản.
Lục Thiên Thần là người mở cửa, Charles là người gõ cửa.
Giống nhau chính là, người ngủ trên giường ở trong phòng vẫn là một người đàn ông tên Đường Phong.
Tình huống này khiến người ta có chút bất đắc dĩ lại có một loại cảm giác tràn ngập tính chất kịch vui, không sai, một người đàn ông đều ngủ với hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ còn sống rất tốt, ngọt ngào ngủ say, chuyện này nếu đặt ở trước đây là cỡ nào không thể tin nổi, hiện tại lại xảy ra như đương nhiên.
Sự thực lại chứng minh lần nữa, gặp sắc quên nghĩa là chuyện thường tình.
"Đích xác. . . Đích xác không khác nhau." Charles ngoài cười nhưng trong không cười.
"Máy bay thay đổi vào buổi chiều, gặp lại vào bữa trưa, hoặc là. . . Chậm hơn một chút." Lục Thiên Thần mỉm cười, ánh mắt hai người bạn thân này im lặng va chạm ánh lửa trong không khí, chợt lóe rồi biến mất, có một số chuyện hai bên đều rõ ràng ở trong lòng.
Bọn họ ở trong học tập và hợp tác cùng chung bồi dưỡng ra một loại ăn ý, mà loại ăn ý này lại thống nhất đến mức không gì sánh được.
Cậu có thể buông tha cậu ấy sao?
Đáp án là không.
Vậy còn cậu?
Tự nhiên cũng sẽ không.
Vậy cuối cùng chỉ có một kết luận, trong bọn họ chỉ có một người là có thể tiếp tục ngủ với người đàn ông ở trong phòng.
Ờ, còn có một bổ sung: Trong lúc hai người bọn họ cạnh tranh, nếu như gặp phải bên thứ ba, ví dụ như Michael Chino bên cạnh, bọn họ sẽ tạm thời dừng tay giảng hòa cùng chung đối phó kẻ thù.
Xem, đây mới là trải nghiệm chân chính về sự hợp tác và đối địch giữa bạn tốt cũng như kẻ địch tốt.
Ngay lúc Lục Thiên Thần chuẩn bị trở lại gian phòng, bên thứ ba Michael Chino mặt lạnh tiến một bước: "Chờ một chút!"
"Có việc sao?" Lục Thiên Thần ngừng lại, lễ phép hỏi.
Làm một người nhận được giáo dục tốt đẹp, Chino cho dù trong lòng có nghi vấn lớn hơn nữa cũng sẽ không rống lớn kêu to với một người có lễ phép, anh hít sâu một hơi cố gắng khiến mình tỉnh táo, thế nhưng sao anh có thể bình tĩnh được đây.
Cho tới nay anh vẫn luôn nghĩ người có quan hệ với Đường Phong là Charles, mà Lục Thiên Thần chỉ là thủ trưởng và ông chủ của Đường Phong, thế nhưng hiện tại Lục Thiên Thần rõ ràng là từ trong phòng Đường Phong đi ra, đừng nói với anh hai người đàn ông ở trong phòng chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm, loại chuyện này để ở chỗ nào cũng là truyện cười.
Huống chi vết tích trên người Lục Thiên Thần rõ ràng như vậy, cho dù anh muốn giả làm người mù cũng giả không nổi.
"Đường Phong đâu?"
"Cậu ấy ở bên trong, ngủ."
"Anh đã làm gì cậu ấy? !" Chino không có cách nào tin tưởng Đường Phong và Lục Thiên Thần là tự nguyện.
"Làm tình?" Lời này từ trong miệng người đàn ông nghiêm trang nói ra tràn ngập hơi thở ác liệt, ngay cả Charles ở một bên cũng nhịn không được "Phụt" một tiếng nở nụ cười.
"Anh. . . Anh ép buộc cậu ấy? !"
Ai chẳng biết Lục Thiên Thần và Đường Phong tối hôm qua làm gì, nhưng không ai nghĩ tới Lục Thiên Thần lại trả lời trực tiếp sắc bén như vậy.
Lục Thiên Thần khinh miệt liếc nhìn Chino: "Lục Thiên Thần tôi cho tới bây giờ chưa từng ép buộc người khác, mặt khác kèm thêm một câu, Đường Phong không phải là người tôi có thể ép buộc, cậu ấy không yếu đuối như vậy."
Đoạt trước lời nói của Chino, Lục Thiên Thần nói thêm: "Đường Phong tuy là người phương Đông, nhưng cậu ấy không giống người phương Đông bảo thủ và ngoan cố, làm tình là chuyện rất bình thường, cậu ấy là một người trưởng thành, có quyền tự chọn cho mình, về phần cậu, tôi rất cám ơn cậu đã quan tâm cậu ấy với tư cách là một người bạn."
"Đừng ấn chuông cửa nữa." Những lời này là nói với Charles, người sau chậc một tiếng xoay người nhanh chóng rời đi.
Lục Thiên Thần nhìn cũng không nhìn Chino liền đẩy cửa vào nhà.
. . .
Làm tình vừa phải có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, mặc dù đang lúc tảo mộ cho mình Đường Phong gặp phải người không muốn nhìn thấy, lại còn trùng với sinh nhật khiến Đường Phong có chút khó chịu, nhưng may là cùng ngày ăn uống no đủ lại có Lục Thiên Thần bắn pháo hoa cho cậu cùng với vận động thích hợp ra mồ hôi, người đàn ông hôm sau ngủ thẳng tự nhiên tỉnh tâm tình rất tốt.
Lục Thiên Thần không nói nhiều hơn hai câu so với bình thường, cũng không liên tục vui tươi hớn hở như một kẻ ngu si, nhưng ít ra trong mắt người đàn ông này chung quy vẫn có thêm ý cười nhợt nhạt.
Về phần Charles, Đường Phong phát hiện người này an tĩnh ngoài ý muốn, không hề tràng giang đại hải lải nhải với cậu cũng không hề biểu hiện ra bất cứ dáng vẻ phẫn nộ hoặc là tức giận, điều này làm cho cậu cảm thấy rất tốt, nói không chừng Charles đến đây còn có thể thu tay lại, nhanh lên, đi tìm tình khác của anh đi.
Chỉ là Đường Phong phát hiện một người đồng hành cũng có chút biến hóa, ở trên đường trở về Chino cũng chẳng hề nói chuyện, phần lớn thời gian đều là một mình nhìn ngoài cửa sổ, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Đường Phong không muốn giải thích điều gì, có lẽ như vậy lại càng tốt.
Sôi nổi vui vẻ đi Los Angeles, im lặng về tới căn nhà tạm thời.
Bí mật của cậu vẫn như cũ không người biết được, có lẽ đợi đến khi có cơ duyên nhất định rồi mới nói ra cũng rất tốt, cho dù giữ lại cả đời cũng chẳng sao.
. . .
. . .
Điện ảnh: Satan's Alley
Cảnh thứ 37, ban ngày, trên núi bên ngoài nhà thờ, quay chụp bên ngoài, tu sĩ Đường độc thoại, phong cảnh sáng sớm ngày này gió biển lạnh lẽo giống như những con dao nhỏ được ngâm trong nước đá quét lên trên người tu sĩ tạo nên những vết tích không thể mờ đi, đó là khinh nhờn thần linh, là một loại nhục nhã, nhưng song song lại khiến cậu cảm thấy vui sướng.
Giống như đặt mình vào giữa ranh giới thiên đường và địa ngục, cậu song song chần chừ giữa tín ngưỡng đối với thần cùng với ác ma mê hoặc ở sâu trong nội tâm mình, mỗi một ngày mỗi một khắc đều đang ở trong thống khổ giãy dụa và dày vò.
Tu sĩ quỳ gối trên mỏm núi cao nhất ở cạnh biển, trong tay cậu nắm chặt quả cầu kim loại hướng thần cầu xin, mong thần có thể tha thứ cho tội nghiệt của cậu, song song lại yên lặng cầu phúc cho một người.
【 Anh sẽ rời đi, đến khi anh trở về, Đường, xin hãy cho anh đáp án của em 】
Lời nói ngày đó của Chris nói với cậu ở bên bờ biển vẫn như cũ vọng lại bên tai cậu, mà nay Chris đã rời đi, tu sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng không đơn độc tạm biệt cậu, nhưng cậu vẫn thấy được ánh mắt lúc Chris rời đi nhìn về phía cậu, tuy rằng chỉ có hai giây, nhưng cậu vẫn thấy được.
Cậu không thể nói chuyện yên lặng nói ở trong lòng: Em sẽ chờ anh, em sẽ chờ anh trở về.
Mặc kệ là một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, hay là mười năm.
Đường nhắm mắt lại nắm chặt quả cầu kim loại trong tay, gió lạnh thổi tán loạn mái tóc đen ngắn của cậu, thân ảnh cậu ở nơi sơn dã mênh mông nhìn qua có vẻ nhỏ bé mà hư vô.
Dường như ở trong hoàn cảnh lớn, bọn họ cũng chỉ là một đám người vô năng vô lực đối với số phận mà thôi.
Trong kịch bản không có lời thoại, đạo diễn cũng không yêu cầu Đường Phong nói chuyện ở trong cảnh này, tu sĩ Đường lúc này vẫn như cũ đang tuân thủ lệnh cấm không thể nói chuyện với mình, nhưng Đường Phong vẫn hơi chút bỏ thêm một ít ý nghĩ của chính cậu.
Vào lúc cậu chăm chú nhắm mắt, cậu hé miệng từ nơi sâu trong cổ họng phát sinh thanh âm dường như khàn khàn, kiềm chế, khó nghe, hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh thiên nhiên mỹ lệ rồi lại sâu sắc khiến cho người ta ngứa ngáy.
Đây là tu sĩ giãy dụa đối với số phận, là đau đớn gào thét ở sâu trong nội tâm mâu thuẫn đến tột cùng của cậu.
"Cắt! Vô cùng tốt! Phần xử lý cuối cùng rất tốt Đường Phong." Đạo diễn ở một bên đứng lên giơ ngón tay cái với Đường Phong, ngay cả Lý Nguy cũng không ngờ Đường Phong sẽ ở phần quay chụp phía sau lại mang cho ông nhiều ngạc nhiên đến vậy, năng lực lĩnh ngộ cực nhanh, thái độ hợp tác rất nghiêm túc, song song giỏi về việc nghe đạo diễn chỉ huy lại vui vẻ thảo luận tình cảm nhân vật trong phim với đạo diễn, thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ sắp xếp thay đổi lời kịch.
Nếu như không phải ông biết Đường Phong trước đây xác thực chưa từng làm diễn viên chính, ông sẽ thực sự cho rằng Đường Phong là một diễn viên lành nghề, kinh nghiệm đầy mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip