QUYỂN 2: Tài năng hé lộ (14)
chương 36: đánh anh
Cùng ngày sau khi kết thúc công việc, Đường Phong không hề chào hỏi Chino mà là lập tức cùng trợ lý và người đại diện ngồi xe rời đi, vừa mới xảy ra chuyện như vậy nếu như còn đi chào hỏi vậy cũng quá vô cùng kỳ quái và xấu hổ, ở đây vẫn là phim trường, Đường Phong còn không muốn ở trước mắt bao người cho Chino ăn nắm đấm.
Cậu hiện tại chỉ muốn trở về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, sau đó sáng sớm ngày mai ngủ dậy ăn no rồi mới đánh cho Chino một trận.
Tên khốn Chino đem cậu biến thành cái gì?
Đường Phong biết Chino có chút tình cảm với cậu, chỉ là ngày hôm nay Chino mượn công tác làm một vài chuyện với cậu thực sự có chút quá mức, đã vượt quá ranh giới an bình nào đó.
Cho dù một màn kia quay rất tốt, Đường Phong cũng thật khó mà vui được.
Không biết có phải Lục Thiên Thần còn không biết xảy ra chuyện gì không, sau khi Đường Phong sắc mặt không tốt trở về Lục Thiên Thần cái gì cũng không hỏi không nói, chỉ là sau khi Đường Phong từ trong phòng tắm đi ra thì cùng uống chút rượu với cậu, sau đó đều tự quay về giường mình ngủ.
Mấy ngày nay Charles không ở, Lục Thiên Thần thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đến trên giường Đường Phong, cũng chỉ là ôm nhau hoặc là dựa sát vào nhau, nhiều nhất là chạm môi cắn miệng hôn một chút, chỉ cần Đường Phong không biểu thị cái gì Lục Thiên Thần cũng sẽ không tùy ý làm ra hành vi quá mức thân mật với cậu.
Buổi tối ngày hôm nay Đường Phong vừa nhìn đã thấy là tâm tình không tốt, Lục Thiên Thần thức thời không đi quấy rối đối phương.
Nửa đêm Lục Thiên Thần từ trên giường mình sờ soạng một chút, nằm ở bên người Đường Phong từ phía sau ôm lấy người kia, người đàn ông nửa ngủ nửa tỉnh cũng chỉ là ở trong mơ lầm bầm hai tiếng, sau đó tiến gần vào lòng Lục Thiên Thần.
"Cậu rốt cuộc là ai?" Dưới ánh trăng mờ ảo, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hôn lên gáy người kia.
. . .
. . .
Đường Phong buổi sáng không cần dậy sớm ngủ một mình tự nhiên tỉnh, cậu loáng thoáng nhớ lại nửa đêm hôm qua có người bò lên giường cậu, người kia hẳn là Lục Thiên Thần.
Buổi sáng thức dậy giường bên cạnh đã không có ai, bên cạnh cậu cũng không có người, thế nhưng vươn tay sờ sờ ga giường, mặt trên còn một chút độ ấm, Lục Thiên Thần hẳn là rời đi chưa lâu.
Vươn vai một cái, Đường Phong từ trên giường đứng lên vọt vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh chuyển sang tỉnh táo, cậu trở lại bên giường mặc quần áo, song song lại cầm lấy điện thoại di động muốn nhìn một chút có ai gọi đến hay không, kết quả phát hiện điện thoại di động tắt máy.
Có thể là Lục Thiên Thần tắt máy giúp cậu.
Vậy Lục Thiên Thần người đâu?
Đường Phong chải tóc xong sau đó không trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Thiên Thần, mà là gọi cho người đại diện tiểu Vũ, đối phương ở dưới tình hình chung đều biết Lục Thiên Thần ở nơi nào.
"Tiểu Vũ, chủ tịch Lục ở đâu cô biết không?" Dựa theo thói quen của tiểu Vũ, chuyện xảy ra ở phim trường ngày hôm qua cô hẳn là đã nói cho Lục Thiên Thần, Đường Phong biết Lục Thiên Thần không phải loại người ngồi xem mặc kệ.
Sáng sớm hôm nay Lục Thiên Thần chưa chào hỏi với cậu liền rời đi, nói không chừng chính là đi xử lý chuyện Chino, hơn nữa Lục Thiên Thần hiện tại là ông chủ của cậu, có lý do tranh thủ quyền lợi cho nhân viên.
【 chủ tịch Lục, chủ tịch Lục anh ấy. . . 】 tiểu Vũ ở một đầu khác của điện thoại có chút ấp a ấp úng nói.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao, cô nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu." Nghe thanh âm tràn đầy do dự của tiểu Vũ, Đường Phong đột nhiên có một loại phỏng đoán.
Lục Thiên Thần sẽ không nhất thời xung động làm ra chuyện gì đấy chứ?
【 vừa rồi Chino đến khách sạn, chủ tịch Lục không để anh ta đi lên, hai người bọn họ đến phòng tập thể thao của khách sạn, chủ tịch Lục hình như đánh Chino, người đại diện bên kia của Chino hiện tại đang chạy tới đây, Đường Phong, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nhưng anh nghìn vạn lần đừng. . . Alo alo? 】 Đường Phong bên này đã sớm ngắt điện thoại, mở cửa chạy đến chỗ phòng tập thể thao của khách sạn, cho dù muốn đánh Chino vậy cũng là cậu ra tay mới đúng.
Tâm tình hiện tại của cậu rất phức tạp, cùng lúc là bởi vì cử động trẻ con lại tùy hứng không chuyên nghiệp của Chino ngày hôm qua mà tức giận, cùng lúc lại có chút lo lắng Chino bị Lục Thiên Thần đánh thảm.
Đường Phong từng thỉnh giáo võ công của Lục Thiên Thần, cậu rất rõ dưới bề ngoài nhìn như nhã nhặn của Lục Thiên Thần kỳ thực có thân thủ hung hãn không gì sánh được, cho dù cứng đối cứng với Charles cũng sẽ không bị yếu thế, Charles nếu có thể đơn giản đánh ngã Chino, vậy Lục Thiên Thần đương nhiên cũng có thể.
Lục Thiên Thần người này bình thường không tức giận, nhưng vừa tức lên lại rất đáng sợ.
Giống như núi lửa, bình thường im lặng, vừa bạo phát chính là trời long đất lở, hủy thiên diệt địa.
. . .
. . .
Thường thường càng là chuyện gì không muốn xảy ra, thường thường chuyện đó hết lần này tới lần khác lại xảy ra ở trước mặt mình, khi Đường Phong vội vội vàng vàng chạy tới phòng tập thể thao, cậu nhìn thấy đúng lúc là chuyện cậu không muốn thấy nhất.
Trong phòng tập thể thao không có mấy người, có thể nói là không có ai, mấy người áo đen đứng ở cửa không biết là từ đâu tới, lúc Đường Phong đi vào bọn họ chỉ là liếc nhìn cậu mà không có bất cứ ngăn cản nào.
Lúc Đường Phong ở trên võ đài của phòng tập thể thao tìm thấy Lục Thiên Thần và Chino, Lục Thiên Thần đang đi tới biên giới lôi đài, đem áo khoác treo trên cột trụ cầm lấy khoác lên, đối với việc Đường Phong đến đây anh cũng chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.
"Lục Thiên Thần." Ánh mắt Đường Phong rơi lên mu bàn tay của Lục Thiên Thần, vị trí khớp xương ngón tay dính một ít máu, nhìn qua không phải là của Lục Thiên Thần, vậy chỉ có thể là. . .
"Tôi còn đánh được! Tôi chưa thua!" Tiếng kêu gào vang lên từ phía sau Lục Thiên Thần, Đường Phong sau khi đến gần phát hiện Chino quỳ rạp trên mặt đất, siêu sao Hollywood này nhìn qua có chút chật vật, thế nhưng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong hai mắt giống như đang nói cho mọi người, anh sẽ không đơn giản cúi đầu chịu thua.
Lục Thiên Thần đưa lưng về phía Chino vung lên khóe miệng cười nhạt: "Không, ngay từ đầu cậu đã thua rồi."
"Các anh đang làm cái gì?" Đường Phong muốn đi lên.
Lục Thiên Thần rất nhanh đi tới ngăn cản cậu, anh nhìn chăm chú vào lông mày nhíu chặt của Đường Phong, nói: "Chúng ta đi thôi."
Đường Phong ở phía sau Lục Thiên Thần thấy được Chino, tóc người này có chút rối loạn, khóe miệng cũng chảy máu, có lẽ là là bởi vì kích động tranh đấu mà từng ngụm từng ngụm thở phì phò, vào lúc va chạm đường nhìn của Đường Phong thì con ngươi hơi co rút lại, sau đó chậm rãi cúi đầu tránh đi ánh mắt cậu.
"Đây là cậu ta nên nhận được." Lục Thiên Thần nói.
"Vậy cũng hẳn là do tôi ra tay." Đường Phong thật ra không muốn đem Chino đánh thảm như vậy.
Lục Thiên Thần lơ đễnh: "Cậu coi cậu ta là trẻ con? Đừng quên lực sát thương của trẻ con mạnh đến bao nhiêu ." Anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, "Huống hồ cậu ta là đứa trẻ tùy hứng có sức lực của một người lớn."
"Tôi biết. . ."
"Vậy không nên cho cậu ta bất cứ vọng tưởng nào." Đây là lần đầu tiên từ lúc bọn họ ở chung tới nay Lục Thiên Thần lấy giọng điệu nghiêm khắc nói với Đường Phong.
Đường Phong gật đầu, vươn tay vỗ vỗ vai Lục Thiên Thần: "Tôi biết nên làm thế nào."
Lục Thiên Thần nhìn nhìn cậu, cho dù Đường Phong không làm việc này, anh cũng sẽ giúp người đàn ông này hoàn thành.
"Tôi chờ cậu ở bên ngoài." Lục Thiên Thần quyết định đem ở đây giao cho Đường Phong, anh rất nhanh nhảy xuống võ đài rời đi.
. . .
. . .
"Cậu cảm thấy tôi rất thất bại đúng không, lúc đánh với Charles thua, đánh với họ Lục này lại bị đánh thành mặt mũi sưng phù." Ngồi tựa ở bên cột trụ võ đài, Chino có chút cam chịu cười khổ.
Đường Phong đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn người thanh niên này, cậu không dự định an ủi Chino: "Không sai, anh ngươi thật sự rất thất bại, nhưng không phải bởi vì anh đánh nhau không thắng bọn họ, mà là ngay từ đầu anh đã không thấy rõ bản thân anh muốn có cái gì, tôi nghĩ người bên cạnh anh hẳn là không chỉ một lần nói anh là một đứa trẻ bốc đồng, thế nhưng vì sao anh một chút cũng không thay đổi?"
"Tôi đang nỗ lực!"
"Hiển nhiên là anh nỗ lực còn chưa đủ!" Đường Phong lớn tiếng quát lên.
"Vậy cậu rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? !" Tâm tình Chino có chút kích động, anh cúi đầu bưng kín mặt mình.
"Câu hỏi này anh ném cho tôi, lẽ nào tôi bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy sao? Vậy đi làm một người trưởng thành, anh đã qua cái tuổi làm một đứa trẻ tùy hứng lại chìm đắm ở trong mộng tưởng, chuyện ngày hôm qua khiến tôi rất tức giận, tôi cũng muốn hỏi anh một vấn đề, anh đem tôi trở thành cái gì?"
Chino mạnh ngẩng đầu, la lớn: "Tôi thích cậu!"
"Sau đó ở ngay trước mặt mọi người làm chuyện ngày hôm qua anh làm với tôi, đây là cách anh thích một người?" Đường Phong bất đắc dĩ thở dài, "Chuyện anh thích, người khác không nhất định sẽ thích."
"Tôi rất xin lỗi, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua tôi có chút xung động."
"Xung động vĩnh viễn không phải là viện cớ và lý do, Chino, từng tìm lý do cho chính bản thân anh nữa. Tôi không muốn an ủi anh, hoặc là cho anh một vài lý do và kiến nghị, anh đã là người trưởng thành rồi, giống như lời anh nói, anh thậm chí còn lớn tuổi hơn tôi, làm một người đàn ông, ngẫm lại việc gì anh nên làm."
Đường Phong thở dài, cậu nhìn Chino ở trước mặt cách đó không xa, tiếp tục nói: "Ngẫm lại chuyện anh làm sẽ mang đến hậu quả gì."
"Cậu còn đang giận tôi sao?" Thanh âm Chino hơi trầm xuống.
"Đổi lại là một người đàn ông làm ra chuyện như vậy với anh, anh có tức giận không?" Đường Phong hỏi ngược lại.
"Tôi nghĩ tôi sẽ giết anh ta." Vừa tự hỏi liền thấy kinh khủng, Chino cố sức lắc đầu.
"Vậy là đủ rồi."
Đường Phong cuối cùng liếc nhìn Chino, sau đó xoay người rời đi.
Chino chỉ là nhìn người kia bước đi, cho dù anh để Lục Thiên Thần đánh cho một trận, không có an ủi, cũng không có chính diện tha thứ như trong tưởng tượng của Chino.
------oOo------
chương 37: kết cục của điện ảnh
Câu chuyện có một mở đầu, có một quá trình, cuối cũng cũng sẽ có một kết thúc.
Hai diễn viên từ bắt đầu hợp tác, dây dưa trong quá trình, cũng có kết thúc cuối cùng.
Người đại diện của Chino đối với chuyện đã xảy ra ngày đó rất không vui, nhưng cuối cùng người của hai bên vẫn lựa chọn hòa giải, nếu như hai người chính chủ đã không dự định tranh chấp với đối phương, những người khác cũng không có cách nào xen vào.
Đạo diễn Lý Nguy đã từng phân biệt nói chuyện một chút với Chino và Đường Phong, nỗ lực hoà giải mâu thuẫn giữa hai người, cũng may hai người đàn ông này cũng không phải người thích ghi hận, cũng sẽ không thù hằn với đối phương.
. . .
. . .
Điện ảnh: Satan's Alley.
Cảnh thứ 72, nước Anh, kết cục.
"Chris. . . Chris. . ."
Cậu ôm anh, thanh âm đè nén mà run rẩy, giống như trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cậu tưởng rằng sau khi bọn họ rời khỏi nhà thờ nhỏ bên bờ biển đi tới thành phố lớn này là có thể có được tự do, nhưng kết thúc cuối cùng lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Anh thích nghe thanh âm của em, Đường, sau này cũng xin em đem thanh âm của em truyền lại cho thế giới này." Chris nằm trong lòng tu sĩ sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng của anh không ngừng tuôn ra máu tươi.
Ngay vào lúc bọn họ cùng đi trên đường phố ban đêm, một đám người đột nhiên xông về phía bọn họ kéo bọn họ vào trong ngõ nhỏ, những người đó không ngừng tay đấm chân đá với bọn họ, trong miệng tuôn ra những lời chửi bới nguyền rủa.
"Mấy tên đồng tính luyến ghê tởm chúng mày!"
"Xuống địa ngục đi!"
"Hẳn là đem chúng mày thiêu chết!"
"Kẻ phản bội thần chỉ có thể đi xuống địa ngục!"
Trong hẻm nhỏ tối đen không ai biết xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng có người đi đường tạt qua cũng chỉ là vội vội vàng vàng rời đi không muốn rước lấy tai họa lên thân.
Mặc dù là ở dị quốc tha hương bọn họ cũng vẫn sống rất lặng lẽ, khoa học kỹ thuật tiến bộ khiến cho mọi người hy vọng về tương lai, nhưng khó có thể trong nháy mắt xóa đi tư tưởng bảo thủ của một số người nội tâm ăn sâu bén rễ, bọn họ cần cù tận tụy sống, lại siêng năng chăm chỉ công tác, bọn họ chỉ hy vọng có thể vẫn luôn sống trong cuộc sống tốt đẹp.
Tu sĩ Đường nhớ tới một tuần trước Chris ngoài ý muốn chạm mặt bạn bè, người kia cũng từng là tu sĩ cùng tiếp thu giáo dục của giáo hội với Chris, một người đồng nghiệp trong ba năm Chris rời đi. Chris khi đó còn đang chìm đắm trong vui sướng gặp được bạn cũ ở nơi dị quốc tha hương, nhưng Đường lại bắt đầu có chút lo lắng, cậu nghĩ tin tức hai người bọn họ trốn khỏi nhà thờ cạnh biển không biết đã truyền đến đâu, cậu nghĩ nhất định có rất nhiều người biết hai người bọn họ song song rời đi, thậm chí đoán được vì sao hai người bọn họ lại rời khỏi đó.
Cậu lo lắng bạn của Chris biết mối quan hệ giữa bọn họ, rồi lại không muốn phá hỏng thời gian vui vẻ khi gặp lại bạn của Chris.
Sau khi người bạn kia đi, Đường đem lo âu của mình nói cho Chris, người sau lúc này mới phản ứng đến.
Vào lúc bọn họ tay nắm tay phản bội thần, cũng có nghĩa phải rời khỏi thế giới kinh thánh của họ, nhưng Chris càng nguyện ý tin tưởng bạn của mình.
Lúc gặp phải ẩu đả, Chris đem tu sĩ ôm chặt ở trong lòng mình, tiếng la hét cuối cùng và tiếng ẩu đả cùng với tràn đầy tiếng mắng trộn vào với nhau cái gì cũng nghe không rõ.
Một cảnh sát tuần tra ngẫu nhiên đi qua quát lớn đám người kia, lúc đám lưu manh kia rời khỏi lại hung ác đem một thanh đao lưu lại, cảnh sát tuần tra đuổi theo đám lưu manh, trong ngõ nhỏ cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ.
"Không, anh không thể rời xa em. . . Anh đã quên lời thề của anh sao? Anh đã hứa với em, phải cùng sống với nhau, cùng nhau! Không phải một mình em, đừng bỏ em lại một mình. . ." Trong hẻm nhỏ tối tăm lạnh lẽo chỉ có thanh âm khàn khàn của tu sĩ, thanh âm đau đớn bi thương không ngừng vọng lại bên trong ngõ nhỏ, nước mắt giống như tuyệt vọng đem cậu chôn vùi.
Cậu nỗ lực che lại vết thương không ngừng chảy máu của Chris, nhưng màu đỏ mang đi nhiệt độ cơ thể và sinh mệnh của Chris vẫn như cũ từ trong kẽ hở tay cậu chảy xuống.
Cậu không dừng được, cậu không có cách nào, cậu tuyệt vọng lớn tiếng la lên: "Cứu anh ấy! Tôi cầu xin. . . Có ai đến cứu anh ấy!"
Tiếng kêu cứu như vậy từ lúc gặp phải đám lưu manh cũng đã hô lên vô số lần, cho dù là hiện tại, cũng chỉ nghe thấy thanh âm của mình.
"Đường." Chris hấp hối dùng sức lực cuối cùng của mình nắm tay người kia, đôi môi tái nhợt cong lên mỉm cười với người yêu: "Anh không hối hận về lựa chọn của mình, cho dù kết cục vẫn như cũ là hủy diệt, anh vẫn như cũ sẽ lựa chọn ở trong thời gian hữu hạn mà yêu em, xin lỗi, anh không thể đi tiếp với em, ngày sau, xin hãy mang theo tình yêu và hi vọng của anh mà luôn luôn bước tiếp, sống. . . Tốt."
Nước mắt của cậu làm mờ đi đường nhìn, khi người yêu trong lòng dành cho cậu vô hạn hy vọng và ấm áp cuối cùng trở nên lạnh giá, cậu cuối cùng nhịn không được ngửa đầu thét lên.
"A!"
Nếu như thần muốn dành cho mọi người tương lai và hi vọng, vậy vì sao hết lần này tới lần khác cướp đi tất cả của họ?
"Người không thể cướp đi. . . Tình yêu của tôi."
Nước mắt chảy xuống rơi trên khuôn mặt người yêu, tu sĩ cúi đầu hôn lên trán Chris, cậu sẽ không hối hận sự lựa chọn giữa tín ngưỡng với thần và bản thân của mình.
Cho dù kết cục vẫn như cũ là tuyệt vọng và tổn thương như hiện tại, chí ít bọn họ cũng đã từng chân thành tha thiết yêu nhau.
Em sẽ, sẽ giữ lấy tình yêu của anh dành cho em mà sống sót.
Giống như Chris đã từng truy tìm câu chuyện về Đường trong ba năm rời đi, và lúc này bọn họ sẽ không còn xa nhau nữa, mà cùng bước trên con đường thuộc về bọn họ.
Đường hoả táng Chris, cậu dựa vào tiếng Anh không tệ của mình mà nhận được một phần công tác phiên dịch, đem tiếng Trung phiên dịch thành tiếng Anh, mỗi khi cậu nhận được một khoản tiền cậu lại ra đi một mình.
Ở mỗi chỗ cậu tới cậu đều chụp ảnh, người đàn ông trong ảnh luôn luôn tràn đầy mỉm cười và hạnh phúc, mà bên người cậu luôn luôn có một vị trí trống không, tu sĩ lúc về già trở lại nơi mà ông và Chris quen nhau, người trong nhà thờ sớm đã thay đổi một nhóm khác, cho dù có người đã từng quen biết, hiện tại cũng vô lực nhận ra.
Đường đứng ở bờ biển nơi mà ông và Chris lần đầu tiên yêu nhau, làn gió lành lạnh mang theo mùi mặn đặc thù của nước biển.
Nơi này là nơi bắt đầu, và cũng là điểm kết thúc.
Cụ già đem tro cốt người yêu chôn vào trong biển rộng, còn có toàn bộ ảnh chụp cả đời này của ông từ tuổi trẻ đến tuổi già, toàn bộ đều ném vào trong biển cả.
Gió biển cuốn theo chúng nó thổi về phương xa, ánh nắng mặt trời xuyên qua mây đen chậm rãi chiếu xuống, tinh tế, nhỏ bé, giống như phấn trân châu rơi xuống.
Trên màn hình điện ảnh của rạp chiếu lớn, cụ già đem mắt nhắm lại, ông dường như trở về thời gian lúc còn trẻ, mà Chris đứng bên cạnh đang nắm tay ông.
Ánh nắng vàng kim bao phủ lấy bọn họ. . .
Lúc này lời bộc bạch của Đường Phong phối vang lên: có người nói, khi bạn nghĩ về một người, muốn cùng người ấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vậy bạn đã thực sự yêu người đó, không liên quan đến giới tính.
Cho dù bạn biết đây là một đoạn cảm tình bị ngăn cấm, cũng bằng lòng cùng người ấy dắt tay đi tới vực sâu vô tận.
Trên màn hình cuối cùng xuất hiện nhóm chữ —— THE END.
Sau một tháng quay chụp điện ảnh, để đuổi kịp mấy liên hoan phim lớn của năm nay, đạo diễn Lý Nguy vội vã đem bán thành phẩm đưa lên màn hình điện ảnh, đây cũng không phải chính thức truyền phát tin cho công chúng, mà là nhắm vào bộ phận phóng viên truyền thông và ngành công nghiệp.
Bán thành phẩm sau khi xuất ra sẽ nghe ý kiến của một bộ phận chuyên nghiệp, truyền thông cũng chấp nhận phát biểu một ít tin tức liên quan trên báo.
Lúc này điện ảnh còn phải tiến hành thêm một bước chế tác hậu kỳ, tỷ như phối nhạc, cắt nối biên tập vân vân, thành phẩm điện ảnh chính thức xuất hiện và gặp mặt với đại chúng là chuyện của bốn năm tháng sau đó, thậm chí là nửa năm.
Điện ảnh trước dự thi sau phản ánh, điện ảnh thường thường nhận được sự quan tâm của liên hoan phim đồng thời đoạt được giải thưởng liên quan sẽ khiến một bộ phận khán giả chú ý, do đó các bộ phim hay xuất hiện trong liên hoan phim thì phòng bán vé thường nhận được sự quan tâm nhiều hơn khi công khai chiếu phim.
Nhưng là có một khuyết điểm, nếu như điện ảnh bị đánh giá không tốt, vậy phòng bán vé cuối cùng cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất tệ.
Đạo diễn Lý Nguy nếu dám dự thi, vậy cũng là ông có quyết tâm và lòng tin của mình.
Lúc này người đang tham gia buổi chiếu thử ngoại trừ đạo diễn ra còn có hai diễn viên chính, sau khi bộ phim kết thúc trong rạp chiếu một mảnh an tĩnh, cho dù là Đường Phong cũng nhịn không được mà âm thầm đổ mồ hôi.
Cậu dường như nhớ lại năm ấy cậu tham gia vào buổi phản ánh cho bộ phim đầu tiên cậu diễn, từ đầu tới cuối đều là khẩn trương không ngớt, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, vừa chờ mong khán giả sẽ yêu thích, vừa sợ hãi khán giả sẽ chán ghét.
Qua khoảng bốn năm giây sau, có người vỗ tay.
Tiếp đó từng người từng người khán giả đứng lên, tiếng vỗ tay vang vọng trong rạp chiếu, Đường Phong thở dài một hơi, nhìn qua chí ít không quá tệ. Cậu đột nhiên cảm thấy tay mình bị người cầm chặt, Đường Phong nghiêng đầu nhìn sang, là Chino ngồi bên cạnh cậu vẻ mặt kích động nhìn cậu, lúc Đường Phong nhìn về phía Chino, người đàn ông trẻ tuổi này lại lập tức buông tay.
Sau chuyện lần kia hai người tuy rằng diễn xong điện ảnh, thế nhưng Chino cũng có chút trốn tránh Đường Phong.
Đường Phong cười cười, cậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của Chino: "Ngày mai sẽ có đánh giá sơ bộ của truyền thông, chút nữa nhớ trò chuyện với một vài truyền thông, chuẩn bị trước cho tốt."
"Cậu diễn thật tốt." Chino nói.
"Chuyện ngày đó tôi đã không để ở trong lòng, mong muốn sau đó chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
"Đừng nói như kiểu chúng ta lập tức phải chia tay, đừng quên chúng ta còn phải chạy đi khắp nơi để tuyên truyền." Chino nở nụ cười, có thể chính tai nghe thấy Đường Phong tha thứ anh cũng thấy đủ rồi.
Sau khi kết thúc buổi chiếu thử điện ảnh còn có một tiệc rượu, chỉ tiếc Đường Phong không có cơ hội đi tham gia.
Lúc cậu ở trong phòng hoá trang thay xong quần áo thì có người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông giống như người mẫu mang theo hai người đi đến chỗ cậu, tiểu Vũ đuổi ở phía sau hô: "Các anh không thể đi vào!"
"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Đường Phong nhìn về phía người đến.
"Xin chào, tôi là tổ trưởng Ivan của tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến."
------oOo------
chương 38: hình cảnh quốc tế Ivan
"Đạo diễn, xin lỗi, tôi có chút việc riêng phải đi trước, party buổi tối có thể sẽ không tham gia được." Đường Phong ngắt điện thoại, cậu quay đầu lại nhìn về phía ba người khác ở trong phòng.
Người đàn ông tự xưng Ivan ngồi ở chính giữa khoanh hai tay mang theo ý tứ thẩm vấn nhìn cậu, tổ trưởng của tổ chức hình cảnh quốc tế phân bộ Anh quốc, về phần hai người ở cạnh hiếu kỳ nhìn cậu là trợ thủ của Ivan, cũng là hình cảnh quốc tế đến từ Anh quốc.
"Tôi rất cảm ơn sự phối hợp của cậu, ngài Đường Phong." Ivan có chút lạnh lùng chỉ chỉ cái ghế đối diện, "Mời ngồi."
Đường Phong tự nhận mình luôn luôn tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn, chưa từng làm ra hoạt động bẩn thỉu hèn hạ nào, không biết sao lại chọc vào hình cảnh quốc tế.
Nếu đã không thẹn với lương tâm vậy cũng không sợ đối phương làm gì mình, Đường Phong sau khi thấy giấy tờ chứng nhận thân phận của họ liền theo mấy người Ivan đi tới một gian phòng của khách sạn tổ chức party, đây là yêu cầu của Đường Phong, mà Ivan cũng đồng ý.
"Chúng tôi chỉ là muốn hỏi cậu một chuyện, không cần lo lắng chúng tôi sẽ làm gì cậu, chỉ cần cậu đồng ý phối hợp điều tra với chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn cậu." Một người hình cảnh quốc tế bên cạnh tiến lên rót một cốc nước cho Đường Phong, lời nói nửa uy hiếp nửa dỗ dành.
Đường Phong nhận lấy cốc nước: "Tôi không biết tôi có thể giúp gì cho các anh."
Cậu không phải người ngu, nếu như nói ngay từ đầu nghe thấy hình cảnh quốc tế tìm đến cậu, cậu còn có chút nghi hoặc kỳ quái, vậy thì hiện tại sau khi dần dần tỉnh táo lại rất nhanh cậu đã nghĩ tới một người.
Một người đột nhiên rời đi hơn một tháng trước.
"Hẳn là cậu biết người này." Ivan ngoắc ngón tay với trợ thủ ở bên trái, trợ thủ trẻ tuổi rất nhanh đem một chiếc máy vi tính mini đặt ở trên bàn, màn hình sau khi mở ra xuất hiện một người Đường Phong không thể quen hơn.
Ngoại hình cao to mà anh tuấn, trong con ngươi nâu sậm lộ ra phóng túng không kềm chế được như dã thú, khóe miệng luôn luôn theo thói quen cong lên, giống như một con hổ biết cười anh tuấn, nhưng lại không biết lúc nào nó sẽ nhảy lên xé tan mình thành mảnh nhỏ.
Được rồi, quả nhiên là có liên quan đến Charles.
Đường Phong hiện tại nhớ tới ngày đó Charles gọi điện thoại cho cậu lúc cậu đang ở trên tắc xi, cái gì mà người đẹp Anh quốc, rõ ràng là cảnh sát Anh quốc mới đúng, Charles đã chọc phải chuyện gì mà cư nhiên đem lửa đốt đến chỗ cậu như vậy.
"Charles." Đường Phong nói ra tên người đàn ông cố làm ra vẻ phóng khoáng trên màn hình.
Nếu hình cảnh quốc tế Anh quốc đã không ngại đường xa đi đến tìm cậu vậy cũng có nghĩa cậu sớm đã bị điều tra, nếu như Đường Phong tiếp tục giả vờ hồ đồ sẽ chỉ làm đám hình cảnh hoài nghi cậu càng sâu, huống chi Đường Phong cũng không cảm thấy cậu cần phải giả hồ đồ, từ sau khi tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》 của cậu và Charles phát sóng, chỉ cần là người xem qua tiết mục ấy vậy đều biết cậu và Charles đã từng hẹn hò với nhau.
"Làm thế nào cậu quen anh ta?" Ivan hỏi.
"Anh ta làm sao vậy?" Không trả lời câu hỏi của đối phương, Đường Phong hỏi ngược lại.
Ivan ném cho cậu một ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu chỉ cần trả lời vấn đề của tôi."
Cho rằng như vậy là có thể dọa sợ cậu?
Đường Phong không nhanh không chậm uống một ngụm nước, sau đó mới lộ ra mỉm cười với người đàn ông ở đối diện: "Tôi nghĩ tôi không phải là phạm nhân của anh, cho nên mời sĩ quan cảnh sát Ivan không nên dùng thái độ thẩm vấn phạm nhân đối thoại với tôi, hiện tại các anh đang cần sự hợp tác của tôi, tôi rất vui lòng, nhưng cần sự tôn trọng từ các anh."
Ivan nhìn chằm chằm vào Đường Phong một hồi, đối diện với người đàn ông Trung Quốc không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào ánh mắt điều tra của anh, không có bất cứ nao núng nào, ngược lại là trong mắt thủy chung hàm chứa vài phần mỉm cười.
"Chúng tôi tra được cậu đã từng hẹn hò với Charles trong một tiết mục, sau khi tới Mỹ cũng có tiếp xúc, tôi có thể nói cho cậu, Charles là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, anh ta không giống như bề ngoài cậu thấy chỉ là một người làm ăn hoặc là giám đốc công ty, chuyện khác của anh ta tôi sẽ không nói cho cậu, tôi nghĩ cậu cũng có thể hiểu, biết quá nhiều đối với một người bình thường mà nói cũng không phải là một chuyện tốt."
Thái độ cứng rắn của Đường Phong quả nhiên có tác dụng, Ivan nói một chút chuyện liên quan đến Charles.
Chuyện Charles là một phần tử nguy hiểm Đường Phong bình thường đều quên, Charles ngày thường luôn luôn nói năng ngọt xớt, mặc dù tính cách có chút lưu manh nhưng tổng thể con người thì vẫn là một quý ông biết phân rõ phải trái, lại biết làm thế nào khiến cho người khác vui vẻ.
Lời nói của Ivan trái lại nhắc nhở Đường Phong, thực tế Charles và Albert là cùng một loại người, chỉ là hình dạng bình thường ở trước mặt cậu quá mức an phận khiến cho cậu thường thường quên đi điểm này.
"Nếu các anh muốn biết anh ta ở đâu, tôi chỉ có thể nói là tôi không biết." Đường Phong ăn ngay nói thật, từ sau lần liên hệ điện thoại trước Charles chưa từng tìm tới cậu.
Một tháng trước cậu từng thử gọi điện thoại cho Charles, nhưng dãy số trước đây Charles gọi tới đã thành số trống.
Mà trong khoảng thời gian này Đường Phong lại vội vàng đi tuyên truyền chạy tới chạy lui khắp nơi, cũng không quan tâm Charles rốt cuộc đi nơi nào, dù sao người đàn ông kia muốn đi đâu cũng không phải là chuyện người khác có thể chi phối, Charles muốn trở về lúc nào sẽ trở về, cho dù không trở lại cũng không khiến Đường Phong cảm thấy có gì đó khó chịu.
Đối với người đi qua bên người, thái độ của Đường Phong từ trước đến nay đều rất bình thản, một vài người sẽ vì mình lưu lại, một vài người sẽ đi qua bên mình tiếp tục đi về phía trước, người bị cưỡng ép lưu lại, tâm cũng không đặt ở bên người.
Lưu lại có ích lợi gì?
"Chúng tôi đích xác đang tìm anh ta." Lúc Ivan nói tới những lời này vẻ mặt có chút ảm đạm, nhìn qua những người hình cảnh Anh quốc này cũng không tìm thấy Charles.
"Theo như tôi biết cậu từng hẹn hò với anh ta."
"Người từng hẹn hò với anh ta không chỉ có một mình tôi."
Ivan cũng không vì vậy mà buông tha, anh tiếp tục truy hỏi: "Nhưng cậu là người ở bên anh ta lâu nhất, theo tôi được biết hai người thậm chí còn ở cạnh nhau dài đến nửa năm, mà người trước đây ở bên Charles chưa có một ai vượt lên trước một tháng."
"Anh ta đã đi gần hai tháng." Đường Phong vẫn như cũ có vẻ rất bình tĩnh, cậu chỉ là đang trần thuật sự thực.
"Vậy cậu cũng là người ở cạnh anh ta lâu nhất." Ivan níu chặt không tha.
Đường Phong có chút bất đắc dĩ cười khổ: "Sĩ quan cảnh sát Ivan, anh thực sự cho rằng một người như tôi sẽ biết Charles đang ở đâu sao? Nếu như anh hiểu rõ về anh ta vậy hẳn là anh cũng biết, người như Charles sẽ không lưu lại khả năng xảy ra chuyện phiền toái cho mình, hơn nữa trên thực tế tôi và anh ta cũng không tính là có quan hệ đặc thù gì đó, các anh đã điều tra tôi, nói vậy hẳn cũng biết tôi và Charles cũng không phải đơn độc ở cùng nhau."
Còn có một Lục Thiên Thần. Cũng không biết Lục Thiên Thần có phải cũng bị Ivan bọn họ tìm đến hay không.
"Vậy tôi hỏi cậu vài vấn đề." Có lẽ là thái độ của Đường Phong coi như trung thực, giọng điệu của Ivan cũng dịu đi.
"Cậu nói hai tháng trước Charles rời đi, trước khi đi anh ta có nói cho cậu chuyện gì đó không?"
Đường Phong lắc đầu: "Anh ta là đột nhiên rời đi, chưa từng chào hỏi với tôi."
Ivan nhìn chằm chằm vào Đường Phong một hồi, sau đó tiếp tục hỏi: "Lúc ở cạnh cậu, anh ta bình thường làm gì?"
Vấn đề này khiến Đường Phong có chút sửng sốt, cảm thấy được phản ứng của Đường Phong, Ivan vội vã đổi giọng: "Ý tôi là, anh ta có hành vi khả nghi nào không."
Cái này hợp tình hợp lý hơn, nếu không Đường Phong thật không biết nên trả lời thế nào.
"Không có, chỉ là anh ta luôn luôn đột nhiên rời đi rồi trở về, thế nhưng anh ta cũng chưa từng nói với tôi anh ta đi làm gì, tôi cũng không hỏi."
Vấn đề hỏi đến chỗ này dường như lâm vào cục diện bế tắc, Ivan đỡ cằm nhíu chặt lông mày không biết đang tự hỏi cái gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Đường Phong, ánh mắt kia rõ ràng là không chịu đem chuyện của Charles tách khỏi Đường Phong. Cho dù hiện tại không hỏi ra cái gì, nhưng Ivan vẫn như cũ nghĩ người đàn ông kêu Đường Phong này sẽ là một nhân vật then chốt.
"Sĩ quan cảnh sát Ivan, nếu như không có chuyện khác tôi có thể đi không?" Đường Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp tới buổi tối mười một giờ.
"Một vấn đề cuối cùng. . ."
Ivan vừa nói xong cửa gian phòng đã bị người từ bên ngoài mở ra, nhân viên phục vụ khách sạn cầm chìa khóa mở cửa đứng sang một bên, một người đàn ông Trung Quốc lạnh lùng nghiêm nghị nhẹ bước đi tới, Lục Thiên Thần đi tới bên người Đường Phong đem người từ trên ghế kéo lên.
"Sĩ quan cảnh sát Ivan, thực sự là đã lâu không gặp."
Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần ở bên cạnh, ô, hóa ra đều là bạn cũ à?
"Ngài Lục." Ánh mắt Ivan lơ đãng rơi vào trên tay Lục Thiên Thần lôi kéo Đường Phong, dường như có chút suy nghĩ.
Lúc này một người luật sư Âu phục thẳng tắp rất nhanh chay vào, từ hình dạng hơi hơi thở dốc của anh tới xem anhhẳn là một đường chạy tới, mặc dù có chút chật vật, nhưng luật sư vẫn đang đứng thẳng thắt lưng đi về phía Ivan bọn họ.
"Tôi là luật sư của Đường Phong, các cậu có bất cứ vấn đề gì xin mời liên hệ với tôi."
"Ở đây giao cho luật sư, chúng ta đi thôi." Lục Thiên Thần trực tiếp lôi kéo Đường Phong xoay người rời đi, mấy người cảnh sát khác dường như muốn tiến lên, nhưng lại bị Ivan ngăn cản.
Bọn họ chỉ có thể nhìn Lục Thiên Thần và Đường Phong đi khỏi.
"Anh cả, minh tinh này nhìn qua không đơn giản." Một người thuộc hạ trong đó chạy tới bên cạnh Ivan nhỏ giọng nói thầm.
"Nói không chừng minh tinh này cũng chỉ là đi theo mấy ông chủ lớn, loại chuyện này cũng không phải không có." Người cảnh sát còn lại một bộ thấy nhưng không thể trách.
Ivan cau mày sờ sờ cằm: "Ông chủ lớn bao dưỡng minh tinh đích xác không đáng ngạc nhiên, mặc kệ thế nào cứ phái người theo sát người đàn ông tên Đường Phong này đã, chú ý đừng để bị Lục Thiên Thần phát hiện, không có mệnh lệnh của tôi không được hành động thiếu suy nghĩ."
------oOo------
chương 39: Bí mật nho nhỏ
Ô tô nhanh chóng chạy đi, vị trí lái xe và ghế ngồi sau vì dùng tấm ngăn ngăn cách, khiến người ngồi phía sau không cần lo lắng bọn họ nói chuyện sẽ bị tài xế nghe thấy.
"Charles. . . Anh ta làm sao vậy?" Trên đường trở về, Đường Phong nhịn không được hỏi Lục Thiên Thần ngồi ở bên cạnh.
Từ sau lần Charles dẫn cậu đi gặp Albert, Đường Phong liền sơ sơ đoán được Charles bọn họ làm ăn không đơn giản, huống chi Lục Thiên Thần và Charles ở trước mặt cậu bàn việc cho tới bây giờ cũng không cố kỵ, có cái gì nói cái đó, ngược lại là Đường Phong vừa nghe bọn họ nói tới chuyện cậu không nên nghe thì thường thường đều đứng dậy rời đi.
Hiện tại ngay cả hình cảnh quốc tế Anh quốc cũng đã động đến, thật không biết Charles lại làm cái quỷ gì.
"Không cần lo lắng cho cậu ta, cậu ta có quan hệ rất tốt với tổ chức hình cảnh quốc tế." Lục Thiên Thần cuối cùng lại bỏ thêm hai chữ, "Tổng bộ."
Ý là quan hệ của phân bộ Anh quốc với Charles không tốt.
"Nghe có vẻ các anh bình thường giao tiếp với hình cảnh quốc tế." Cậu tựa lưng lên ghế da màu đen ở đằng sau chậm rãi nhắm hai mắt lại, vừa rồi là lần đầu tiên trong đời cậu tiếp xúc với hình cảnh quốc tế, có mấy lần thiếu chút nữa đối phó không được, Đường Phong chỉ có thể thôi miên chính mình, để mình nghĩ đây là đang đóng phim.
Nhưng trong lòng cậu biết, đây không phải là đang đóng phim.
"Chúng tôi có quan hệ tốt với bọn họ." Lời này của Lục Thiên Thần nghe vào sao lại quỷ dị như thế.
"Thực sự là. . . Nhìn, không, ra." Đường Phong nhẫn nhịn, cậu không muốn mắt trợn trắng.
Lục Thiên Thần đột nhiên cong lên khóe miệng, ngay sau đó anh nhích lại gần bên người Đường Phong, thẳng đến khi vai hai người dựa vào nhau, ánh mắt nhìn kỹ chuyên chú của người đàn ông này giống như cây kim đâm vào trên người cậu, muốn không phản ứng cũng không được.
"Anh nhìn tôi làm gì?"
"Giọng điệu vừa rồi của cậu. . ." Khóe miệng Lục Thiên Thần hơi mím lại, dường như là đang nhịn cười, "Rất dễ thương."
Dễ thương?
Rất dễ thương?
Đường Phong quay đầu trừng mắt Lục Thiên Thần: "Cảm, ơn."
Cậu vừa nói xong, Lục Thiên Thần liền như một đứa trẻ to lớn vươn hai tay ôm lấy cậu, sau đó cả người đều đặt lên người Đường Phong.
"Anh làm gì vậy?"
Tối hôm nay người này bị cái gì kích thích vậy, đột nhiên đùng một cái nói cậu dễ thương lại đùng một cái giống hệt con gấu ôm cậu, bình thường đột nhiên ôm lấy như thế cũng chỉ có con gấu Charles kia, chẳng lẽ Lục Thiên Thần bị nhiễm thói xấu của Charles? Đường Phong cười khổ không ngớt. Trời ạ, cậu không phải là mật ong, ôm cậu làm gì chứ.
Lục Thiên Thần ở trên người cậu hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra một hơi, liên tục vài lần sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu: "Điện ảnh rốt cục kết thúc."
"Chuẩn xác mà nói thì còn chưa, mấy tháng sau rất có thể sẽ đi tham gia liên hoan phim, chờ đến khi điện ảnh chính thức công chiếu tôi còn phải chạy đi tuyên truyền."
Đường Phong cũng mặc kệ Lục Thiên Thần ôm cậu, cậu có chút không rõ vì sao Lục Thiên Thần đột nhiên làm như vậy, cũng có một nguyên nhân là cậu đã quen thân mật với đối phương.
Thói quen thực sự là một chuyện đáng sợ.
"Cậu thật biết cách đả kích tính tích cực của người khác." Lục Thiên Thần ngẩng đầu hôn môi người kia, "Nếu còn cảnh sát tới tìm cậu lập tức nói cho tôi biết, nhớ kỹ, cậu có quyền không tiếp nhận nghi vấn bọn họ đề ra."
Đường Phong chưa từng làm chuyện gì xấu xa đương nhiên có thể từ chối tiếp nhận nghi vấn, nhưng vấn đề là cậu có thể từ chối cảnh sát hợp tác cả đời sao?
Ngay từ đầu cậu đã cho rằng mối quan hệ giữa cậu và Lục Thiên Thần cùng với Charles không tính là kiên cố, cũng không có địa phương nào khác đặc biệt.
Không sai, cậu đúng là có chút thiện cảm với hai người kia, thậm chí cũng đã xảy ra quan hệ thân mật, chỉ là Đường Phong cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới thực sự trở thành cái gì với đối phương.
Ý nghĩ như vậy là gánh nặng, không thích hợp với cậu, không thích hợp với Lục Thiên Thần, cũng không thích hợp với Charles.
Mà có một số việc một ngày cậu biết đến càng nhiều, vậy đại biểu vướng mắc giữa bọn họ cũng càng ngày càng sâu, giống như con nhện phun tơ càng quấn càng nhiều, cho đến cuối cùng sẽ biến thành một cái lưới lớn.
"Lục Thiên Thần." Ánh mắt Đường Phong rơi vào góc thùng xe, trong mắt cậu hiện lên một tia giãy dụa.
Cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Anh và Charles. . . Rốt cuộc là làm cái gì?"
Một trận trầm mặc an tĩnh.
"Coi như tôi chưa hỏi." Đường Phong nói.
"Đã nói ra rồi, sao có thể coi như chưa hỏi?" Ngón trỏ của Lục Thiên Thần đặt lên môi người kia, anh duy trì tư thế ôm lấy Đường Phong, dường như điều này khiến anh cảm thấy rất thoải mái. . .
"Tôi và Charles có làm ăn chung một chút, lúc học đại học vừa lúc cùng lớp, hai bên có tín nhiệm cũng có chút giao tình, cho nên chúng tôi thường xuyên hợp tác với nhau."
Đường Phong tỉ mỉ nghe, Lục Thiên Thần mới nói vài câu liền ngừng lại.
"Hết rồi?"
Lục Thiên Thần thuận tiện ôm người kia áp đảo Đường Phong ở trong xe, anh nhìn người đàn ông dưới thân.
"Vì sao cậu muốn biết?"
"Đây là bí mật của anh?" Đường Phong hỏi ngược lại.
"Không, chỉ là biết quá nhiều đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện tốt."
"Anh nói đến một nửa rồi mới nói cho tôi biết không nên nghe tiếp, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn hay sao?"
Đời trước chuyện gì cậu cũng đã trải qua, cuộc sống cũng đã thể nghiệm một lần, không ngại cả đời này sống kích thích hơn một chút.
Đường Phong nhíu mày: "Tiếp tục nói hết."
Lục Thiên Thần cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên vành tai người kia, chậm rãi phun ra hai chữ.
"Buôn lậu."
. . .
. . .
Sau khi quay phim kết thúc mọi người đều có việc riêng của mình, Đường Phong chào hỏi với phần lớn nhân viên công tác, tuy rằng trên đời này không có tiệc nào không tan, nhưng cùng là người trong giới điện ảnh, khả năng tương lai lần thứ hai hợp tác vẫn như cũ rất lớn.
Đạo diễn Lý Nguy dặn Đường Phong về nước trước, công ty sẽ vì Đường Phong sắp xếp một vài hoạt động và tuyên truyền, bọn họ hẹn nhau đợi đến lúc liên hoan phim khai mạc sẽ gặp lại.
Trước khi về nước Đường Phong đơn độc hẹn Chino đi ăn một bữa cơm, hai người nói chuyện gì không ai biết, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là nắm tay giảng hòa.
Cứ như vậy kết thúc quay chụp điện ảnh gần ba tháng, Đường Phong và Lục Thiên Thần vào một ngày cuối thu của năm nay lên máy bay về nước.
Thoải mái tựa lên ghế tựa, đường nhìn chậm rãi từ trời xanh và mây trắng di về, Đường Phong ngửa đầu chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cần qua mấy tháng nữa là lập tức tròn một năm Fiennes qua đời, và cũng là năm đầu tiên cậu sống lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như hạt cát ở bên bờ biển bị ánh nắng chiếu lên tỏa ra màu vàng ấm áp chảy xuống từ khẽ hở bàn tay của cậu, một người hai ký ức, có đôi khi cậu thậm chí nghĩ cậu rốt cuộc là ai.
Nhất là Fiennes sau khi sống lại lần đầu tiên tiếp xúc điện ảnh, từ nhất khắc nhận được kịch bản, đến lần đầu tiên đạo diễn hô quay phim, trong nháy mắt cậu dường như nghĩ cậu đang đứng ở trên sân khấu quốc tế, cậu chưa chết cũng chưa thay đổi thân phận, tất cả đều vẫn còn nguyên dạng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, cậu biết cậu xác xác thực thực là ai.
Ngoài cửa sổ mây và gió vẫn tùy ý quét qua, dãy núi nhấp nhô và biển rộng tĩnh lặng cũng chưa từng thay đổi.
Dường như trái tim cậu, cũng chưa từng thay đổi.
"Đang nghĩ gì vậy?" Ngồi ở đối diện Đường Phong, Lục Thiên Thần một mực nhìn người kia.
Anh thấy lúc ánh mắt Đường Phong nhìn về phía bầu trời, dường như toàn bộ bầu trời và biển rộng đều bị người đàn ông này đưa vào hết trong tầm mắt, dường như bầu trời và biển rộng bọn họ không thể quen hơn này tráng lệ và lộng lẫy đến cỡ nào.
Trời và đất, hoa và cỏ cây, chúng nó vĩnh viễn đều ở trên thế giới này.
Có vài người đi ngang qua hoa hoa cỏ cỏ cũng sẽ không dừng lại bước chân của họ, có vài người mỗi ngày sống dưới bầu trời cũng đã quên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la một cái.
Từ trong mắt Đường Phong anh thấy, đó chính là vô hạn ước mơ và hi vọng về tương lai và cuộc sống của người đàn ông này.
Một màn này khiến anh nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong phim tu sĩ Đường nhìn trời xanh và biển rộng, anh sẽ không can thiệp Đường Phong đi đóng phim, từ lần đầu tiên anh thấy biểu hiện của Đường Phong trong hình ảnh, Lục Thiên Thần liền biết người đàn ông này thuộc về màn ảnh lớn.
Lần đầu tiên gặp Đường Phong trong cuộc sống sẽ không khiến người ta thích ngay hoặc là sản sinh thiện cảm đặc biệt, thế nhưng Đường Phong trong điện ảnh lại có một loại ma lực vô hình, hấp dẫn toàn bộ người xem điện ảnh phải đi nhìn kỹ người đàn ông này.
Đây rốt cuộc là một loại sức hút thế nào, trời sinh vì điện ảnh mà tồn tại ư?
"Tôi đang nghĩ tôi rốt cuộc là ai, sau đó nghĩ vấn đề này thật ngốc, mặc kệ tôi là ai, tôi hiện tại đang ở chỗ này, mặt trời vẫn như cũ lên cao rồi lại lặn, thủy triều vẫn như trước dâng lên rồi rút xuống, mà cuộc sống của tôi cũng đang tiếp tục tiến về phía trước." Đường nhìn từ ngoài cửa sổ chuyển qua trên người Lục Thiên Thần, Đường Phong cong môi, "Tên chỉ là một danh hiệu tiện cho xưng hô, cho dù tôi đổi tên, kêu Đường Tam hoặc Đường Thất, tôi vẫn là tôi."
"Đồng dạng, một người cho dù mất đi ký ức cậu ta vẫn là cậu ta, như vậy, hiện tại cậu là ai đây?" Lục Thiên Thần hơi cong lên khóe môi, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào tỏa sáng trên nửa mặt trái của anh, hai mắt ẩn trong bóng ma, sau đó anh vươn tay che lại cửa sổ, ánh nắng chói mắt có chút quá mức.
"Tôi chính là tôi, tôi của hiện tại."
Đường Phong cười đến giảo hoạt, cậu biết Lục Thiên Thần muốn hỏi cái gì, cậu không ngại nói ra, thế nhưng cậu càng muốn nghe chính miệng Lục Thiên Thần hỏi cậu.
Gian xảo trong mắt người kia không thể trốn khỏi hai mắt Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần mỉm cười, hai tay anh chống ở trên bàn đè thấp nửa người trên về phía Đường Phong, ánh mắt sáng ngời giống như ánh nắng mặt trời bị ngăn ở bên ngoài.
"Trong khoảng thời gian này rất không đúng dịp, tôi có xem một ít điện ảnh, của thần tượng, của cậu, Fiennes."
"Sau đó?"
"Diễn xuất của anh ấy rất tuyệt, tôi đối với chuyện này không có bất cứ nghi vấn nào, chỉ là đáng tiếc không xem phim của anh ấy sớm hơn."
"Vậy nên?"
"Cậu ở trước mặt tôi, tôi hẳn là xưng hô cậu là Đường Phong hay là Fiennes?"
"Hiện nay đến xem, vẫn là Đường Phong đi."
Người đàn ông này cười đến con mắt đều híp lại, đây không tính là một bí mật nhưng cũng coi như là bí mật nho nhỏ của cậu.
------oOoHOÀN QUYỂN IIoOo------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip