QUYỂN 2: Tài năng hé lộ (2)

Chương 2: Cản Trở (1)

Trong lúc quay phim việc bị NG là vô cùng bình thường, một lần liền qua là trường hợp hi hữu, cho dù người là ảnh đế ảnh hậu cầm qua vô số giải thưởng tối cao thì cũng không có cách nào bảo chứng một lần liền qua. Trạng thái tốt nhất là chỉ cần bốn đến bảy lần diễn lại tốt phân cảnh, còn lại có khi diễn mười lần vẫn chưa khiến cho đạo diễn cảm thấy thỏa mãn, lúc này mặc kệ là diễn viên hay đạo diễn đề cảm thấy áp lức nặng nề như bị ngọn núi đè trên người.

"Không, không phải như thế, chúng ta làm lại một lần nữa." Đạo diễn mang mũ lưỡi trai ngồi ở ghế giám sát lắc đầu, "nghỉ ngơi mười phút đi."

Đây là lần thứ tám Đường Phong bị NG vẫn chưa được thông qua.

Ở trong mấy chục năm kinh lịch của Fiennes không phải không có việc quay đi quay lại đến tám lần, chỉ là đây lại là trận mở màn của Đường Phong sau khi sống lại, ngay từ đầu đã lâm vào trong lầy lội không khỏi sinh ra chút phiền muộn, hơn nữa cậu thấy rằng phân cảnh này cũng không cần phải quay đến bảy tám lần như vậy.

Nội dung của phân cảnh này rất đơn giản, khởi đầu của bộ phim, Đường Phong sắm vai tu sĩ "Đường" một mình một người ôm hủ tro cốt của lão cha sứ hành tẩu trên một con đường của Trung Hoa, phía sau cậu là một mảnh trời xám xịt, bên cạnh là những người đi đường có thần sắc lạnh lùng.

Không ai chú ý một tu sĩ như vậy, thế nhưng Đường mặc áo chùng đen lại đem mũ che tạo nên một vẻ bất an cùng thần tình đau thương.

"Trong mắt của cậu thiếu đau thương, lão cha sứ đối với Đường là cha là bạn duy nhất là tồn tại duy nhất có thể dựa vào, hiện tại lão cha sứ đột nhiên ly khai, Đường mất đi không chỉ là một thân nhân đã nuôi dưỡng giáo dục cậu ấy, thậm chí trong nội tâm của cậu ấy đã bắt đầu hình thành bức tường phòng ngự với thế giới bên ngoài, Đường Phong, suy nghĩ về người đặc biệt quan trọng với cậu, thử đi cảm thụ nội tâm của Đường." Đạo diễn Lý Nguy không có phát hỏa với Đường Phong, thừa dịp trong thời gian nghỉ ngơi liền chạy lại giảng giải cho cậu.

Đạo diễn nói xong những lời đó liền ly khai, ông cấp Đường Phong một ít thời gian để tiêu hóa.

Người đặc biệt quan trọng? Đau thương rõ ràng? Đường Phong ngồi một mình hồi tưởng những gì đạo diễn vừa nói, có phải là ngay từ đầu cậu đã lý giải sai về tu sĩ Đường hay không?

Làm Đường Phong, ngay cả đời trước của cậu cũng không có nhiều người cho cậu đặc biệt quan tâm, Lai Thụy là một cái, chỉ là cái lão già kia mỗi một lần gặp mặt đều không nề hà mà dạy cậu lạc quan vui vẻ, mặc kệ là gặp phải chuyện gì đều phải lạc quan vui vẻ, không nên quá mức thương tâm cùng phẫn nộ.

Hơn nữa cậu vì có bệnh trong người đều luôn tu thân dưỡng tính, uống trà luyện thái cực quyền, dẫn đến rất lâu vì quá bình tĩnh mà mất đi cơ hội động tình.

Tu sĩ trong "ác ma đường mòn" là một chàng trai yếu đuối lại mẫn cảm, lão cha sứ ly khai khiến cậu cảm thấy không chỉ có thương tâm, càng nhiều là thất lạc cùng bàng hoàng, đi đến ngã tư đường người đến người đi mà cảm thấy luống cuống cho tương lai.

"Tốt, chúng ta trở lại một lần nữa!" Thời gian mười phút nghỉ ngơi đã hết, đạo diễn ra lệnh cho mọi người trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc.

Đạo diễn ngồi ở ghế giám sát hô: "Ba, hai, một, bắt đầu!"

Người quay phim sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị, nhân viên ghi chép của tổ ekip cầm trong tay bản ghi chép tại trường quay vừa sửa quần áo vừa niệm: "Phim trường lần quay thứ chín."

Mặc dù lúc này ánh nắng vô cùng tươi đẹp, Đường Phong như trước cần phải tưởng tượng chính mình đang lượn lờ trong thế giới hôn ám ở xã hội cũ, trong tay của cậu là hủ tro cốt của lão cha sứ, cần phải bước đi từ đầu đường đến cuối đường, tròn một vòng không có cơ hội để thở dốc, cho dù trong lúc diễn đi tới một đường rẽ nhỏ cũng phải quay lại.

Đối với Đường Phong vừa quay chụp mấy tháng ở trong ban huấn luyện siêu sao mà nói, hiện tại hẳn là không trắc trở như vậy mới đúng.

Cậu bước từng bước một về phía trước, dưới chân là con đường bẩn thỉu lầy lội, đoàn người hai bên như dòng nước chảy ngược mà chảy qua thân thể cậu, chỉ có cậu là liên tục đi về phía trước, thỉnh thoảng bị người đụng phải, cậu cũng chỉ giống như một chú nai con bị hù dọa mà đem đầu của mình càng giấu sâu dưới mũ, đem tro cốt của lão cha sứ càng ôm chặt vào trong ngực.

Đoạn đường này không dài, cậu lại phảng phất như đã đi mất mấy chục năm, mỗi một phút mỗi một giây đều có ánh mắt lăng trì thân thể cùng linh hồn của cậu.

"Cắt! Dừng!" Đến phân nửa thời gian thì đạo diễn Lý Nguy lại đột nhiên hô dừng, Đường Phong sửng sốt một chút, cậu đã cố gắng hết sức đem mình hòa vào trong cảm xúc của nhân vật, thế nhưng mới vài phút thì đạo diễn lại hô dừng, vẫn là không được sao?

Đường Phong hướng máy giám sát đi tới muốn nhìn đến đoạn phim vừa rồi rốt cục là chỗ nào không đúng, lúc chính mình diễn thì không thể tự biết mình làm chỗ nào không tốt, chỉ sau khi nhìn lại bản lưu mới có thể phát hiện vấn đề.

"Đường Phong, cậu đến đây tôi có chuyện muốn nói." Đạo diễn Lý Nguy đi tới kéo tay của cậu đi đến dưới mái hiên bên cạnh, Đường Phong liền không có cơ hội nhìn đến biểu hiện của cậu trên màn hình.

"Đạo diễn, xin lỗi." Ngày đầu tiên khởi quay liền lâm vào trong khó khăn, Đường Phong cảm giác được áp lực không chỉ khiến cậu suy nghĩ, đối mình tự hoài nghi, còn gây ra áp lực cho toàn bộ nhân viên của tổ ekip.

Chỉ cần một lần quay không tốt thì họ sẽ không thể tiến hành bước công việc tiếp theo, từ sáng đến giờ đã qua hơn ba giờ, hơn ba giờ liên tục NG, thỉnh thoảng nghỉ ngơi năm phút hay mười phút, không được, tiếp tục, vẫn không được, không chỉ Đường Phong có áp lực, nhưng bởi vì cậu diễn xuất không đạt yêu cầu mà đạo diễn mong muốn cho nên dẫn đến công việc của tổ ekip trì trệ không tiến.

Người chân chính thừa nhận áp lực vẫn là Đường Phong.

"Cậu biết không? Cho đến bây giờ cũng chỉ có hai ba người Hoa có thể xông vào Hollywood, mà trong hai ba người đó lại chỉ có duy nhất một Fiennes Đường có thể cạnh tranh cùng các siêu sao khác ở Mỹ và các nước châu Âu, nguyên bản chúng tôi tìm là Fiennes, nhưng sự ra đi đột ngột của cậu ấy tà một tổn thất nặng đối với sự phát triển của điện ảnh." Đạo diễn Lý Nguy đứng trước mặt Đường Phong thở dài, kéo xuống chiếc mũ lưỡi trai lộ ra mái tóc ngắn xám trắng.

Đạo diễn mới rồi còn khích lệ Đường Phong hiện tại đột nhiên đổi ý.

Đường Phong không biết mình biểu hiện như thế nào, Fiennes chính là cậu a, thế nhưng cậu hiện tại cũng không phải Fiennes, cậu thậm chí nhịn không được suy nghĩ vì sao cậu một lần lại một lần thụt lùi, nếu như cậu còn là Fiennes liệu có gặp đến loại tình huống này sao?

"Bên đầu tư vốn định mời mấy minh tinh điện ảnh người Hoa, nhưng cuối cùng tôi lại chọn cậu, cậu có biết tại sao không?" Vùng xung quanh lông mày thoáng nhăn lại, đạo diễn nói lời thấm thía nhìn Đường Phong đang mặc áo choàng đen của người tu đạo.

Đường Phong sau khi hóa trang khiến nhiều người cảm thấy trước mắt sáng ngời, áo choàng đen của người tu đạo khoác lên trên người chàng trai có vị đạo cổ điển của Trung Hoa mang đến một cảm giác có tên là cấm dục, ngươi sẽ nhịn không được có suy nghĩ muốn sùng bái song song lại nhịn không được sinh ra một số tư tưởng ô uế bẩn thỉu.

Ý niệm bị đầu độc xuất hiện trong đầu liền dần phát triển như ngọn đại hồng thủy không có cách nào ngăn lại được, khúc nhạc dạo đầu từ thân phận nhân vật đã tạo nên một sự mâu thuẫn đặc biệt, một tu sĩ được tôn kính cũng là một tu sĩ khiến người muốn chà đạp.

Tu sĩ thân là người hầu của thần, tín ngưỡng gửi vào thần, lại bị một thứ đến từ nội tâm tên là "dục vọng" dụ hoặc.

Đường Phong lắc đầu, lúc này không thích hợp để nói giỡn, tuy rằng cậu rất muốn nói là bởi vì người đầu tư Charles cực lực tiến cử cậu.

"Không chỉ bởi vì người đầu tư mạo hiểm phủng cậu, mà là trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt làm cho người ta mê muội, thế giới này thứ không thiếu nhất chính là người có diễn xuất tốt, nhưng cái gì mới là diễn xuất tốt, làm sao để so sánh diễn xuất? Cho tới bây giờ vẫn chưa có đáp án xác định."

Đường Phong biết câu nói tiếp theo mới là lời đạo diễn chân chính muốn nói với cậu, cậu liền chăm chú lắng nghe.

Cậu biết hiện tại cậu không phải Fiennes đã thành danh lâu, chỉ là Đường Phong, gần như là một ngôi sao nhỏ vừa mới xuất đạo, khi một người nổi danh thì bên tai sẽ rất khó để nghe được đánh giá chân thực, một ít đạo diễn cùng người bình luận điện ảnh vì áp lực bên ngoài mà không dám nói ra lời nói thật với cậu, chỉ là liên tiếp hống trứ cưng chìu cậu, có đôi khi rất dễ bị làm hư. Việc mà cậu cần làm hiện tại không phải là đi nhớ nhung khoảng thời gian tốt đẹp trước đây, mà là nghiêm túc nhận lấy ý kiến chân thực để nâng cao một bước, không ngừng nâng cao diễn xuât cùng mị lực của bản thân.

"Diễn xuất của cậu tốt, thế nhưng lại có điểm tốt quá, tôi không biết cậu có nghe hiểu ý của tôi hay không, giống như những ca sĩ chuyên hát ở các quán rượu lại không thể nào bán được đĩa nhạc, mặc dù tiếng nói của họ vô cùng lớn, đó là bởi vì bọn họ thiếu khuyết khí chất đặc biệt cùng khuynh hướng cảm xúc của mình. Đương nhiên, không phải tôi nói diễn xuất của cậu mỏng manh mà là quá dày rồi, thiếu khuyết cảm giác của người mới, cùng với cảm giác yếu đuối thuộc về tu sĩ Đường, loại yếu đuối khiến khán giả cùng tu sĩ Chris nghĩ muốn tiếp cận và bảo vệ." Cố sức vỗ vai Đường Phong, đạo diễn lại nói thêm, "Đường Phong, cậu phải khiến cho khán giả yêu thương."

"Được rồi, cậu trở về đẽo gọt một chút, chiều chúng ta lại tiếp tục." Đạo diễn nói xong thì tuyên bố buổi trưa nghỉ ngơi mấy giờ.

Đường Phong hồi tưởng những gì đạo diễn nói, chính mình đi về trong phòng do công ty phân chia nghỉ ngơi.

Cảm giác yếu đuối?

"Đường Phong, anh không sao chứ? Từ trước đến nay đạo diễn lớn luôn yêu cầu rất cao, anh không cần tự tạo áp lực cho mình quá lớn." Tiểu Vũ rất nhanh chạy theo.

"Không, tôi tốt, không có việc gì." Đường Phong ngồi xuống sô pha lắc đầu, "Tiểu Vũ, cô để cho tôi nghỉ ngơi chút được không?"

"Tôi đi lấy gì đó cho anh ăn."

"Không cần, cô chỉ cần để tôi một mình là được, cám ơn."

------oOo------

Chương 3: Cản Trở (2)

"Đạo diễn, tôi cảm thấy biểu hiện của Đường Phong đã vô cùng tốt rồi, thậm chí ở mức độ nào đó đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, ông là cố ý tăng áp lực cho cậu ấy." Thời gian nghỉ ngơi phó đạo diễn liền hàn huyên cùng Lý Nguy, hắn vẫn luôn ngồi ở ghế giám sát xem Đường Phong biểu diễn, từ lần quay đầu tiên hắn đã cảm thấy diễn viên mới năm nay thực sự rất tốt, chỉ là không rõ vì sao đạo diễn Lý Nguy muốn quay lại một lần lại một lần.

Lý Nguy đang ngồi nghỉ ngơi trong xe giả vờ nở một nụ cười thần bí, ông để đũa xuống uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng rồi mới giải thích: "Cậu cảm thấy cậu ta tốt là bởi vì cậu đem cậu ta so với những diễn viên cùng tuổi, không sai, cậu ấy so với những diễn viên trẻ không có kinh nghiệm diễn xuất gì thì vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể nói là vượt xa tít tắp, mặc kệ là ngộ tính hay thái độ hợp tác."

"Lý đạo diễn, chẳng lẽ ông đem Đường Phong đặt ngang hàng với các diễn viên lão làng mà so sánh?" Phó đạo diễn hơi có vẻ kinh ngạc, tiêu chuẩn như vậy thật sự rất cao, đối với hắn Đường Phong chỉ là một Đại tân sinh diễn viên, đường đi phía trước còn rất dài, đem Đường Phong so với diễn viên có thâm niên lão làng thật sự quá làm khó người rồi.

Đạo diễn Lý Nguy lắc đầu: "Tôi không phải đem cậu ta so với diễn viên lão làng, mà là đem cậu ta so với Fiennes, tôi sẽ không bởi vì Fiennes rời đi liền quơ bừa một người thay thế, nếu như tôi muốn dùng diễn viên mới, tôi mong muốn cậu ta không chỉ đạt được tiêu chuẩn như của Fiennes, mà còn phải vượt qua Fiennes!"

Nếu như vừa rồi là kinh ngạc thì hiện tại là chấn kinh rồi, phó đạo diễn trừng lớn hai mắt, sửng sốt một hồi lâu đến khi tiêu hóa xong lời của đạo diễn Lý Nguy mới vội vã lắc đầu: "Không, không có khả năng, làm sao có thể chứ? Fiennes là một thiên tài diễn xuất, là thiên tài được mọi người công nhận, Đường Phong còn quá trẻ, cậu ấy đạt được tiêu chuẩn như Fiennes đã là kỳ tích rồi."

Lại đừng nói đến vượt qua Fiennes.

Không trách được phó đạo diễn kinh ngạc như thế, nếu như hiện tại có người nói với ngươi mỗ mỗ ca sĩ mới sẽ vượt qua vua Michael Jackson, ngươi cũng sẽ cảm thấy đây quả thực là chuyện hoang đường, căn bản không thể nói lý.

Mà hiện tại, Lý Nguy đã thật sự nói như vậy, ông cũng cho là như thế.

Giống như những gì ông vừa nói với Đường Phong, ông từ Đường Phong thấy được một loại khí chất đặc biết không giống với người khác, có thể từ trong hàng ngàn hàng vạn diễn viên có thể chọn ra được một diễn viên toàn thân phát ra mị lực liền đối với một đạo diễn mà nói có khi so với quay phim còn muốn kích động hơn. Phim có thể tùy thời quay, nhưng ngàn dặm mới có được một mầm tốt lại không thể tiện tay bắt được như vậy.

Lý Nguy cố ý cho Đường Phong một ít áp lực, mặc dù điều này sẽ khiến cả thân thể cùng linh hồn Đường Phong phải gánh chịu áp lực mà thống khổ, nhưng mỗi viên kim cương trước khi phát quang đều phải trải qua nghìn vạn lần mài giũa, đây là lựa chọn của ông, cũng là đến từ chờ đợi của Lai Thụy.

Nếu như Đường Phong đủ ưu tú, liền từ bộ phim này có thể triệt để xâm nhập vào trong phạm vi nhìn của đại chúng, nếu như không có cách nào chịu được áp lực, chí ít điều này nói rõ Đường Phong thiếu khuyết phần tư chất trở thành người trong nghề nghiệp có sự cạnh tranh kịch liệt này.

...

...

Cả người lui thành một đoàn trên sopha, Đường Phong dùng hai tay bưng kín mặt mình, hai chân co lại, đầu chôn giữa hai tay đặt lên đầu gối. Một người đóng phim hơn hai mươi năm sau đó khó tránh khỏi sẽ có một ít thói quen, một ít thói quen sống mờ ám cùng nặng nề, có những chi tiết trùng với thành tựu "rất nặng cảm" thoát ra từ miệng đạo diễn Lý Nguy.

Phần lớn loại nặng cảm này sẽ cho diễn viên điện ảnh tăng thêm không ít điểm cộng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ không thích hợp, không có một diễn viên nào có thể tuyên bố triệt để rằng mình có thể diễn tốt bất kì đề tài phim nào, giống như có đôi khi toàn tài cũng có ý nghĩa bình thường. Đường Phong là một diễn viên ưu tú, nhưng cậu cũng có khuyết điểm của chính mình, cũng không thể đảm nhiệm bất kì nhân vật trong bất kì bộ phim nào được.

Thế nhưng trước đó, Đường Phong vẫn cảm thấy mình có thể diễn tốt bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy, dù sao khởi đầu của phim này cũng là vì Fiennes Đường mà chế tạo.

Nhưng mà trên người tu sĩ Đường kia lại không cần bất luận diễn xuất chuyên nghiệp nào, vừa vặn tương phản, nhân vật cần chính là một ít non nớt, mẫn cảm, yếu đuối thậm chí còn có đặc tính có chút tố chất thần kinh.

Yếu đuối.... yếu đuối...

Cho tới nay tính chất đặc biệt của Đường Phong lại vừa vặn thiếu khuyết điều này lại cần phải nỗ lực hơn nữa để đạt được, cậu cần bỏ đi cái vỏ ốc sên đại biểu cho kiên cường trên người, cần hướng thế nhân bày ra mặt non nớt cùng mềm mại...

Nhưng điều này không thể chỉ tùy tiện nói một câu suy nghĩ một chút thì có thể làm được.

"Yếu đuối, cảm giác yếu đuối, có thể mình có thể thử hồi tưởng một ít chuyện không vui vẻ." Hít sâu một hơi, Đường Phong nhắm mắt hai tay ôm đầu.

Ngay lúc cậu bắt đầu nhắm mắt lại liền lâm vào trong một mảnh bóng tối, bên tai loáng thoáng thanh âm di chuyển đi tới đi lui cụng giọng nói nho nhỏ của nhân viên công tác, Đường Phong bắt đầu tưởng tượng những người này có phải là đang nói về cậu, nói cậu lãng phí thời giang buổi sáng của bọn họ, lãng phí một cuộn phim lớn, đánh ra một đống thứ vô dụng.

Ý nghĩ như vậy khiến trong lòng Đường Phong có chút chua xót, cậu không giống như bình thường tách ra khỏi âm u mà tìm cách, trái lại càng phát ra tưởng tượng mà chìm dần xuống.

Cậu nghĩ đến năm đó là thế nào bị cha mẹ vứt bỏ bên đường, giống như tu sĩ trong phim vừa sinh ra đã không có cha mẹ của mình, bị người bỏ rơi mười phút sau liền cảm thấy đói bụng, cả người lạnh lẽo, khóc liên tục, đó là bản năng của trẻ con cứ thế mà khóc nhưng không biết từ đây về sau cuộc đời của cậu đã bị đánh lên một dấu vết gọi là "vứt bỏ".

Khi cậu ngồi bên cạnh cửa sổ của cô nhi viện, có hay không đã nghĩ tới có thể giống một đứa trẻ con bình thường có thể thỏa thích làm nũng trong lòng của mẹ, được bay bổng trên đôi tay mạnh mẽ của cha, buổi tối đúng giờ liền có người đọc một câu chuyện cho cậu, hôn trán của cậu, hướng cậu nói ngủ ngon. Lúc nhỏ quả thực cậu đã nghĩ tới những điều cả đời đều không có được này, không ai có thể cho cậu làm nũng, không ai có thể đem cậu giơ lên cao, cũng không có ai kể chuyện cũng như ôn nhu hôn lên trán cậu.

Cậu chỉ có thể ngồi một mình bên cửa sổ, chờ đợi người có thể đem cậu ra khỏi cô nhi viện.

Hoàn cảnh hiện thực luôn bức bách cậu phải lớn lên, lúc những đứa trẻ khác còn đang chạy đi đùa giỡn xung quanh thì cậu đã học xong cách chăm sóc chính mình, chính mình đốc thúc bản thân học tập, còn có đúng giờ uống thuốc.

Cậu không chỉ một lần khát vọng có thể như chim nhỏ giang cánh bay cao khỏi mặt đất, mà cậu chỉ có thể an tĩnh ngồi ở ngoài sân bóng nhìn những người bạn cùng lứa đá cầu hay đá banh. Không ai sẽ gọi cậu, cậu cũng không có bạn bè, bọn nhỏ luôn luôn thích náo nhiệt mà không thích ở chung với một đứa trẻ chỉ biết đọc sách không thể đá cậu cũng không thể chơi bóng.

Bọn nhỏ không có ác ý, bọn họ chỉ là hành động theo bản năng, nhưng lời nói và hành vi của chúng đôi lúc rất đả thương người.

...

Lúc Lục Thiên Thần mở cửa ra liền nhìn thấy một bức tranh như vậy, chàng trai cuộn mình trên sopha tựa hồ phát sinh ra một số thanh âm nghẹn ngào, nức nở giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Hắn nghe được từ tiểu Vũ về việc Đường Phong quay phim buổi sáng không thuận lợi, cũng vì vậy nên hắn mới lái ô tô đến đây.

"Đường Phong, cậu làm sao vậy?" Người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh lùng cứng rắn liền có thái độ khác thường phá lệ ôn nhu, lời nói mềm nhẹ giống như dành cho đứa trẻ đang sợ hãi, Lục Thiên Thần vốn không có ý định làm vậy nhưng nhìn chàng trai đã cởi bỏ tầng tầng phòng ngự thì hắn cứ như vậy mà hành động.

"Bọn họ nói tôi là một người sắp chết." Từ hai đầu gối truyền đến thanh âm có chút nghẹn ngào, thanh âm này tuyệt đối không giống của Đường Phong lúc bình thường, không có ôn nhuận cũng không có bình thản.

"Ai nói cậu như vậy?" Lục Thiên Thần nhẹ nhàng đi tới, nửa ngồi xổm trước người chàng trai.

Đầu của Đường Phong vẫn chôn giữa hai đầu gối, cả người cuộn trong sopha, bàn chân trần dẫm trên sopha liền hấp dẫn đường nhìn của Lục Thiên Thần, mỗi một ngón chân sạch sẽ đều đang dính chặt lại, hơi có chút co vào, thanh âm Đường Phong vang lên lại có kèm theo sự run rẩy rất nhỏ. "Những... những đứa trẻ." Ở trong đầu Đường Phong, đám trẻ con ở cô nhi viện luôn quay cung quanh cậu liên tục nói cho cậu biết: mày giống tụi tao đều là bị cha mẹ vứt bỏ, tao biết nhất định là cha mẹ mày rất ghét mày, bởi vì mày có bệnh, cô giáo nói mày tùy thời đều có thể chết, sống cũng không được lâu, cho nên không có ai nguyện ý nuôi mày, bởi vì mày chỉ là một con mèo yếu đuối, hơn nữa là một con mèo đoản mệnh sống không được lâu.

Cút đi! Đừng tới gần chúng tao, trên người của mày có bệnh, sẽ truyền nhiễm!

Cái gì, mày cũng muốn chơi bóng? Không được, chúng tao không muốn chơi bóng với mày, mày sẽ khiến chúng tao bị mắng.

...

"Rất nhiều... rất nhiều người." Tay xoa trán, Đường Phong hít một hơi thật sâu, nhiều ký ức chôn sâu không hề muốn nhớ lại cơ hồ hóa thành hắc ám đem cậu nuốt mất.

Rốt cuộc cũng có người nguyện ý nhận nuôi cậu, cậu không nhớ rõ mình đã có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là có bao nhiêu vui vẻ lại có bấy nhiêu lo lắng, cậu sợ chính mình đột nhiên phát bệnh sẽ khiến cha mẹ mới sợ hãi, cậu sợ chính mình gây sự khiến cha mẹ mới không vui, cho nên cậu buộc chính mình trở nên thành thục, luôn luôn bảo trì tươi cười tốt đẹp.

Sau đó, bị khi dễ ở trường học cũng chỉ một mình trốn trong chăn mà khóc.

Lau khô nước mắt, cậu vẫn là một Fiennes Đường kiên cường, hiểu chuyện, lạc quan. "Tôi không sao." Đường Phong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đên phủ một tâng hơi nước với vành mắt đỏ hoe chiếu ra trước mặt người đàn ông đang nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.

"Cậu thoạt nhìn nhanh muốn khóc." Lục Thiên Thần vô thức nhíu mày, không cần khóc, đôi mắt phủ một tầng nước kia quả thực khiến trái tim hắn đau đớn như bị nghiền nát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip