QUYỂN I - Siêu sao sống lại (8)
Chương 41: Cảnh quay đầu tiên (1)
Đường Phong thực sự có rất ít phân cảnh trong phim truyền hình, chỉ là một cái nam diễn viên phụ nho nhỏ không hơn, lên diễn không mấy tập thì đã lĩnh tiện lợi, cũng còn chút đáng vui là nhân vật có đủ tình tự vui buồn.
Đường Phong trước kia chưa từng thật sự đóng phim truyền hình, nhiều lắm cũng chỉ là làm khách mời trong mấy cảnh quay đầu, nhưng mặc kệ là phim truyền hình hay điện ảnh, tóm lại đều là một chữ "Diễn", cậu chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.
Cậu đã đọc trước kịch bản, hôm nay cũng không phải quay nhiều lắm, nội dung là cậu thân là nhạc sĩ cung đình, tên nhân vật trong phim là Thiên Âm, cùng những nhạc sĩ khác tấu nhạc khúc trình diễn ở yến hội cung đình, nữ diễn viên chính là cung nữ thích khúc nhạc của cậu, hai người vô tình quen biết.
Tiêu chuẩn nam đa sầu đa cảm.
Dựa theo lễ nghi cơ bản, Đường Phong cùng tiểu Vũ chào hỏi đạo diễn cùng nhân viên công tác ở đây, mọi người nhàn nhạt đáp lại một chút, mặc dù Đường phong là một tiểu minh tinh xuống dốc, nhưng biết chào hỏi còn tốt hơn người không biết lễ nghi xã giao.
Đường Phong tự mình chào hỏi mấy người diễn viên chính, nhưng mấy người thanh niên đang nổi tiếng này chỉ là tùy tiện nhìn cậu, không chút để ý.
"Những người mới này cũng thật là, vừa mới xuất đạo có chút danh tiếng thì tự cho là rất giỏi, đại bài chân chính ai mà không hòa ái dễ gần, có chỗ nào giống như bọn họ, con mắt đều đặt ở sau ót, đối với đạo diễn cùng người chế tác thì tỏ ra ngoan ngoãn, đối với người khác thì tự cao tự đại đưa ra bản mặt thối." trên đường cùng Đường Phong đến chỗ hóa trang, tiểu Vũ nhịn không được nói xấu mấy người mới đang nổi tiếng kia.
Đầu năm nay người mới dựa vào phim truyền hình trở nên nổi tiếng không ít, đều là tuổi còn trẻ kiếm được chút nhân khí, nói trắng ra nhân khí đều là phù phiếm, đa phần khán giả bởi vì một thời thích bộ phim truyền hình mà thích luôn diễn viên, nhưng xét đến cùng bọn họ chỉ là thích nhân vật trong bộ phim truyền hình đó mà thôi.
Có thể bộ phim truyền hình tiếp theo đi ra, khán giả sẽ lại thích một diễn viên mới.
"Nếu biết bọn họ đều là hài tử cũng không cần cùng bọn họ so đo." Đường Phong vỗ vỗ tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hít một tiếng: "Đường Phong, ngữ khí của anh giống như của một diễn viên tiền bối."
"Cô đây là muốn nói tôi già sao?" Đường Phong vừa cười vừa nói, "Tốt xấu gì tôi trước đây cũng xuất đạo từ đoàn thể thần tượng, đã từng có được danh tiếng hơn người, Tiểu Vũ, người ở đám mây sẽ không biết mùi vị ở đáy cốc, nhưng một minh tinh chưa từng trải qua đáy cốc cũng rất khó leo lên đỉnh cao."
Cậu nhiều năm lăn lộn như vậy, dạng minh tinh gì mà chưa từng thấy qua?
Người mới không hiểu chuyện, đột nhiên vận may đậu ở bên người khó tránh khỏi cháng váng đầu, lúc này khảo nghiệm chính là tình cảm chùng chỉ số thông minh, nói trắng ra giới giải trí cũng là một chiến trường, ngoại trừ khả năng vốn có còn phải có lực lượng chống lưng, dựa vào hay là người quen gặp gỡ, vẫn cần năng lực thái độ xử thế làm người.
Thế giới này không có nhiều như vậy siêu sao được trời sinh, vô số tuấn nam mỹ nữ nếu như cá trong sông đều dũng mãnh tiến vào trong vòng tròn, phía sau lại có ngàn ngàn vạn vạn người khát vọng nổi tiếng đang chờ cướp giật vị trí của ngươi, ngươi không có bản lĩnh, ngươi không có thành tích huy hoàng, ngươi dựa vào cái gì đứng ở vị trí siêu sao?
Người cao ngạo mà tài hoa uyên bác có thể trở thành nghệ thuật gia, tài hoa uyên bác lại là nhân tài hiểu được thái độ làm người có thể trở thành một viên sao kim trên đỉnh kim tự tháp.
------oOo------
Chương 42: Cảnh quay đầu tiên (2)
Trong lúc ngồi hóa trang, lần đầu tiên mặc trường bào cổ đại của Trung Quốc, lần đầu tiên đội tóc giả thật dài, nhìn chính mình trong gương quen thuộc lại xa lạ, cậu có một cảm giác kỳ diệu nói không nên lời.
"Cậu cũng có thể đi diễn Lan Lăng Vương rồi." nhân viên trang điểm một bên giúp Đường Phong trang điểm, một bên tán thưởng.
Đường Phong tuy rằng vẫn luôn sinh hoạt tại hải ngoại, nhưng đối với lịch sử văn hóa của Trung Quốc không xa lạ một chút, tự nhiên cũng biết Lan Lăng Vương trong miệng nhân viên tạo hình là ai.
Lan Lăng Vương, tướng mạo ôn nhu tâm hùng chí tráng, giọng nói kiêm cả dáng điệu đều đẹp, là người cầm quân, mỗi khi có được thứ gì, dù chỉ là vài quả dưa, cũng chia cho cho mọi người. Trong lịch sử coi như là một mỹ nam tử tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc kết cục cuối cùng lại khiến cho người tiếc hận.
Lúc Đường Phong xuất thần nhân viên hóa trang đã hoàn tất công tác, nhân viên hóa trang là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô nhìn mỹ nam tử cổ điển trong gương cười nói: "Kỳ thực nguyên bản phải phối hợp thêm một số trang sức, nhưng tôi cảm thấy ngươi như vậy là cũng rất được rồi."
Quần áo đơn giản là trường sam tuyết trắng thanh lịch lại vô cùng phiêu dật, bên hông là một đai lưng màu bạc có thêu hoa văn chìm buộc vòng quanh thắt lưng mềm dẻo của chàng trai, lưng ngay thẳng khiến cậu nhìn phá thệ tuấn lãng, ngũ quan vốn có đã như trong tranh thủy mặc đi ra, phối hợp tóc dài lại giống như mỹ nam tử từ tranh cổ ngàn năm bước ra.
Cả người thanh lịch tuấn tú, trong ngày hè nóng bức liếc mắt nhìn liền cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
"Tôi cảm thấy tôi có thể đi diễn Nhiếp Tiểu Thiến." Đường Phong cười ôm một chút nữ nhân viên hóa trang, "Cám ơn cô."
"Không, không cần khách khí..." Nữ nhân viên hóa trang thoáng đỏ mặt, "Muốn cám ơn tôi, vậy chụp chung một bức ảnh đi."
Đường Phong vui vẻ đáp ứng, Tiểu Vũ giúp hai người chụp ảnh.
Gần đến lúc Đường Phong lên sàn diễn, Đường Phong bị nhân viên công tác kêu đi ra ngoài, nữ nhân viên hóa trang nhìn bức ảnh, suy nghĩ một chút rồi đăng lên web.
Lúc này cô cảm thấy Đường Phong thực sự như từ trong tranh đi ra, cũng xuất phát từ thói quen lướt lướt web mà thôi, căn bản không nghĩ đến khi công tác kết thúc mở Web ra nhìn, cư nhiên trở thành web có bình luận đứng đầu.
Mà Đường Phong lúc này sau khi rời khỏi đây thấy còn chưa tới lúc cậu lên sàn diễn, bỏ chạy đến nói chuyện phiếm với sư phụ đạo cụ, nếu là một nhạc công cậu nên đánh đàn mới đúng, đáng tiếc tổ đạo cụ chuẩn bị đều là đàn giả, Đường Phong muốn trình diễn một chút cầm kỹ cũng không có cơ hội.
Ngươi còn có thể trông cậy một người bệnh tim đàn ghi ta điện sao? Lúc Đường Phong ba mươi tuổi đã giống người bốn mươi tuổi bắt đầu dưỡng sinh rồi, uống trà, đánh đàn lại chơi cờ, đàn cổ đàn dương cầm mọi loại đàn đi, chỗ tốt của đóng phim là chu kỳ nghỉ ngơi trong thời gian ngắn nhiều, thời gian học gì đó tự nhiên cũng nhiều.
Nhất là sau khi nổi danh, cậu đối với kịch bản yêu cầu càng ngày càng nghiêm ngặt, thời gian nhàn hạ cũng nhiều một chút, diễn viên phải hành động tạo tố chất cho bản thân để tự đề bạt chính mình, không thể ngồi ở nhà ngủ, có thể đi ra ngoài khiêu vũ một chút.
Không đợi cậu trò chuyện lâu lắm, nhân viên công tác lại chạy tới bảo hắn chuẩn bị, rốt cục đến cậu lên sàn diễn rồi.
Từ lúc Đường Phong đi tới thế giới này, đây là vai diễn đầu tiên của cậu, cũng là của Đường Phong trước kia.
Đường Phong thường xuyên có một loại cảm giác cậu thay hai người, sinh hoạt tốt sống khá giả, quay phim truyền hình điện ảnh tốt đẹp.
------oOo------
Chương 43 cảnh quay đầu tiên (3)
Phân cảnh ngày hôm nay của Đường Phong không có lời thoại, chỉ làm ra vẻ đánh đàn, chỉ cần cùng nữ vai chính đối diện tới gian tình, bố trí đạo cụ đã chuẩn bị tốt, đạo diễn ngồi trên ghế hô bắt đầu.
Mặc dù bên tai nghe được mệnh lệnh do ACTION biến thành rồi bắt đầu, nhưng sau khi nghe một tiếng thanh âm vô cùng mạnh mẽ của đạo diễn, Đường Phong bỗng nhiên cảm thấy trên da nổi lên một tầng da gà, một loại cảm giác tập trung đã lâu xuất hiện trong đầu của cậu.
Ngoài màn ảnh Đường Phong là Đường Phong, trong màn ảnh Đường Phong cho tới bây giờ là người trong kịch.
Gió mát từ từ phất tới nhẹ nhàng mơn man từng sợi tóc đen, lúc này cậu là một nhạc công ở cung đình, trên chân mang gông xiềng vô hình, đem tương tư suốt đời, tình hoài mãn thế, đều đặt lên cầm huyền trong tay từ từ khảy đàn, nói không nên lời nói, nói cô độc bất tận.
Bốn phía là âm hưởng của đế vương cùng tiếng động uống rượu mua vui, trong lòng của hắn cũng chỉ có một thân đàn cổ mang đến tiếng đàn trầm lắng.
Không cần bất luận cái gì miêu tả, không cần bất luận cái gì đặc tả, hắn ngồi ở chỗ kia, hắn chính là một bức tranh.
Bên ngoài, tiểu Vũ ở một bên thấy mà mục trừng khẩu ngốc, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phong cô đã có một cảm giác cường liệt, cho rằng tương lai Đường Phong nhất định sẽ có thành tích không bình thường, nhưng khi cô xem biểu hiện của chàng trai này dưới màn ảnh, cô vẫn là nhịn không được bị chấn động tới rồi.
Vậy đại khái chính là cái gọi là đóng phim đi, không có một lời thoại, không có biểu tình di động, cúi đầu khi trong tròng mắt thâm hàm một luồng ưu thương, khóe môi nhếch lên một tia tịch liêu, vô cùng đơn giản, thanh thanh sở sở, rõ ràng.
Tất cả ngôn ngữ, đều không thắng nổi đuôi lông mày đang lúc điểm một vẻ u sầu.
Trong màn ảnh bỗng nhiên phóng đại người hòa cảnh, tiếng nháo động ồn ào phồn hoa bốn phía đều thành nền cho một tia thân ảnh màu trắng này.
Vai chính của màn diễn này cho tới bây giờ cũng không phải một gã nhạc công vốn nên bị bao phủ trong đám người, rồi lại ngoài ý muốn khiến tên nhạc công thành tiêu điểm của một màn kia.
Tiểu Vũ nở nụ cười, cô cười cười đột nhiên cũng muốn khóc, là minh châu đã bắt đầu phát sáng.
Màn ảnh hạ, nữ vai chính sắm vai cung nữ quanh co khúc khuỷu mà đến, bỗng nhiên cùng lúc, Đường Phong sắm vai nhạc công nhìn lại nữ tử đồng dạng có ánh mắt cô tịch, hắn thấy một nữ tử trẻ tuổi đối tương lai mê man cùng luống cuống, hắn từ trong mắt nàng thấy được bản thân trước kia, tỉnh táo tiếc tỉnh táo, lại có chút thương tiếc, nhạc công hướng phía nữ tử câu tia nhàn nhạt tiếu ý.
Dường như trong một suối nước tràn đầy lửa bổng sôi sục, lại rồi rơi xuống vực sâu trong lòng nữ tử.
Ngày khác, hắn vì nàng hồn đoạn thiên nhai;
Ngày khác, nàng thành chủ tể hậu cung đứng trên vạn người trong cung, nhìn mọi người trước mắt muôn hình muôn vẻ, nàng có hay không sẽ nhớ một nam tử ở trên một buổi dạ yến từng nhận được nụ cười an ủi từ nàng?
Phải là nhớ kỹ, bởi vì nhớ kỹ, cho nên mới càng ưu thương, nàng sẽ hảo hảo sống sót, mang theo mong đợi tốt đẹp của hắn.
"Cắt! Tốt lắm!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, màn diễn này chỉ cần một lần thì xong.
Diễn viên nhập vai phải nhanh, thoát vai cũng phải rất nhanh, nhân sinh trong vai diễn chung quy là dưới ngòi bút của người khác, mà ngươi còn phải sống bằng chính mình.
Đường Phong từ trên đệm đứng lên, tiện tay vuốt vuốt mái tóc, một cô gái thanh tú đi tới trước mặt hắn, là cô nương vừa đối diện cùng Đường Phong, cũng là nữ vai chính được người chế tác bộ phim truyền hình này chọn lựa.
"Tôi là Đường Điềm Điềm, vừa vặn anh cũng họ Đường, nói không chừng chúng ta là cùng tổ tiên." Cô gái sang sảng cười hướng Đường Phong vươn tay, "Anh diễn thật tốt, thoáng cái đem tôi nhập vai rồi."
"Đường Điềm Điềm, Đường đương nhiên là ngọt rồi, nhưng tôi cảm thấy cô càng ngọt, lớn lên miệng cũng ngọt." Đường Phong cười đưa tay ra nắm lấy, "chúng ta là cùng tổ tiên, không chừng là tiểu muội của ta, tiểu muội tới cho ca ca ôm một cái."
Đường Điềm Điềm không thèm để ý chút nào tiến lên ôm chặt lấy chàng trai.
------oOo------
Chương 44 Lục tổng, chào anh (1)
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên khởi công coi như thuận lợi, phân cảnh của mình đã xong, cũng cùng làm quen với nữ diễn viên chính, Đường Điềm Điềm là một cô gái có tính cách hào sảng, người lớn lên cũng rất đẹp, từng ra nước ngoài du học, thoáng cái thì cùng "lão bánh quẩy" Đường Phong trò chuyện vô cùng ăn ý, lập tức há mồm ngậm miệng đều là "Đường ca Đường ca", vui đùa đến khi nhân viên công tác hiện trường giữ hai người bọn họ dùng cơm.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Đường Phong vẫn giữ tạo hình cổ trang thì nhìn vai diễn của mấy người diễn viên khác, tỉnh thoảng cùng nhân viên công tác bên cạnh tâm sự, người nghiêm túc nỗ lực lại hiền hòa mặc kệ đi tới đâu cũng sẽ không bị bài xích, nhưng thật ra có mấy người tiểu diễn viên không quá thích cùng Đường phong tiếp xúc
Một chiếc xe Aston Martin màu đen từ đằng xa chậm rãi tiến lại, Đường Phong tuy rằng cũng thấy này xe thể thao phong cách cùng sành điệu nhưng không có chú ý, từ chỗ cậu ngồi phơi nắng nói chuyện phiếm đến bây giờ cũng thấy mấy chiếc xe thể thao rồi, ngược lại tiểu Vũ bên cạnh vội vã nhắc nhở Đường Phong.
"Là xe của Lục tổng!" tiểu Vũ nắm ống tay áo cùng trường bào của người nói chuyện phiếm đến bất diệt nhạc hồ Đường Phong kéo lên.
"Lục Thiên Thần?" Hắn tới làm cái gì?
"Hôm nay là ngày đầu tiên anh khởi công, ngài ấy tới thăm anh một chút cũng là bình thường đi." Tiểu Vũ nói đương nhiên.
Đường Phong cười thầm hai tiếng, cậu mới không tin họ Lục sẽ tốt như vậy, nhưng nếu ông chủ tới, làm nhân viên mà không có một chút biểu thị cũng không tốt.
Xe thể thao dừng cách bãi đỗ xe không xa, Đường Phong tự giác cùng tiểu Vũ đi tới, cửa xe mở ra, so với nam diễn viên chính phim truyền hình còn muốn đẹp trai hơn Lục Thiên Thần từ bên trong đi ra, vẫn luôn đều là một dáng dấp mặt than băng sơn nam nhân lần đầu tiên thấy tạo hình cổ trang của Đường Phong thì có chút giật mình.
"Lục tổng, phiền phức ngài đã dành thời gian để tới." tiểu Vũ nịnh nọt chạy tới.
Đường nhìn Lục Thiên Thần rơi vào trên người Đường Phong: "Cậu còn chưa kết thúc công việc?"
"Tôi..." Nói chưa xong đã bị người cắt đứt.
"Tháo trang sức, theo tôi về."
Ta...X ngươi!
Trong bụng mắng một câu, trên mặt Đường Phong vẫn duy trì tươi cười ôn hòa gật đầu: "Vậy làm phiền Lục tổng chờ một chút, một chút là tốt rồi."
Tiểu Vũ nhanh như chớp dắt Đường Phong vào cởi bỏ hóa trang, cũng không thể khiến Lục tổng chờ lâu.
"Ai, nhẹ một chút." Ngồi trong phòng hóa trang, bị tiểu Vũ cởi y phục mà Đường Phong ngầm thở dài, cậu không dự định cố ý kéo dài thời gian của Lục Thiên Thần, nếu cậu có tâm tư này cũng không nhất định biến thành thực tiễn, thế nhưng tiểu Vũ ngươi có thể hay không ôn nhu một chút, ngươi là nữ sinh a, cùng một tiểu sắc lang cuồng cởi y phục của cậu giống nhau.
"Lục tổng chờ!" Nói đến nói đi, tiểu Vũ chỉ có duy nhất một lời thoại.
"Hắn thích chờ thì để hắn chờ đi, tôi cũng không có yêu cầu hắn làm vậy." Cởi khăn trùm đầu, da đầu thật là có chút đau, Đường Phong nhẹ nhàng xoa đầu của mình, một bên nhấc chân để tiểu Vũ đem quần của hắn cởi ra.
"A, anh thế nào để tôi giúp anh cởi quần!" Nói vừa xong, tiểu Vũ đỏ mặt, hai tay che mặt, hai mắt từ khe hở nhìn ra, "Tôi cảm thấy anh có thể đi chụp bìa tạp chí rồi."
Này thật sự là... tiểu Vũ cúi đầu nhìn chính mình, quên đi, cô là mệnh làm người đại diện, không cần phải cùng so với ngôi sao.
"Tôi sẽ giúp.' Âm thanh của một người đàn ông từ cửa vang lên.
Đường Phong cùng tiểu Vũ song song nhìn lại, Lục Thiên Thần đến chỗ này từ lúc nào?
------oOo------
Chương 45 Lục tổng, chào anh (2)
Đây là lần đầu tiên Đường Phong một mình cùng Lục Thiên Thần ăn cơm, tiểu Vũ rõ ràng là người đại diện của cậu, lại bị Lục Thiên Thần đuổi đi, lại nhớ tới dáng dấp vui mừng đem cậu bỏ lại, Đường Phong thực sự rất muốn cải tạo suy nghĩ của tiểu Vũ, một chân chó đúng nghĩa!
Xe dừng trước cửa của một nhà hàng, Lục Thiên Thần đưa chìa khóa cho người đem xe vào bãi đậu xe, Đường Phong đi bên cạnh người đàn ông, lúc hai người cùng vào quản lý liền nhiệt tình tiếp đón, hiển nhiên Lục Thiên Thần là khách quen ở đây, càng rõ ràng chính là ánh mắt kinh ngạc của quản lý khi thấy cậu, Đường Phong biết mình tuyệt đối không phải người thường đi ăn cùng Lục Thiên Thần ở chỗ này.
Sẽ là ai, Ca Trần?
"Lục tổng, vẫn như cũ sao?" Quản lý đứng ở một bên nhỏ giọng hỏi, con mắt thỉnh thoảng nhìn qua Đường Phong.
Lục Thiên Thần có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Đường Phong ngồi đối diện, sau đó đưa thực đơn qua: "Muốn ăn cái gì thì chính mình gọi."
Đường Phong cũng không khách khí làm kiêu, mở ra thực đơn gọi mấy món vừa sang vừa hợp khẩu vị bản thân, hợp khẩu vị bản thân là thứ nhì, sang mới là hàng đầu, khó có được Lục tổng mời cơm, cậu nhất định là phải vô cùng hãnh diện.
"Làm theo lời cậu ta." Lục Thiên Thần con mắt cũng không thèm động một chút.
"Tốt, ngài chờ." Quản lý rất nhanh lui xuống, trước khi đi không quên khép hờ cửa.
Lần này Đường Phong học thông minh, đối phó người như Lục Thiên Thần không nên mở miệng trước, ngươi nói càng nhiều đối phương càng dễ nắm được nhược điểm cùng sơ sót của ngươi, cho nên cậu vẫn cúi đầu, yên lặng không nói gì mà uống nước trái cây, nếu muốn so ai có thể chịu được bầu không khí xấu hổ này, Đường Phong hắn cũng tự nhận không tầm thường.
Chết qua một lần da liền dày lên hai tầng, mệnh "trộm được" sẽ không cần phải quan tâm cảm giác cùng cái nhìn của người khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong bàn cũng không ai nói chuyện, cho đến khi quản lý dẫn người đem thức ăn lên cả hai vẫn tự làm việc của mình, uống nước trái cây, xem tạp chí, ngoạn điện thoại di động.
"Ngài dùng thong thả." Sắp đặt xong, quản lý khom lưng rồi rời đi, lần này thực sự khóa cửa, trên cánh cửa có một đôi mắt thần nhi nhỏ không cẩn thận bị Đường Phong thấy, hắn cả kinh thiếu chút nữa bị sặc.
"Uống chậm một chút." Lục Thiên Thần giương mắt, tiện tay cầm khăn tay đưa tới.
"Cám ơn." Đường Phong đón lấy, nghiêng người cúi đầu lau nước trái cây dính bên khóe miệng, thật mất mặt.
"Cậu không chỉ thay đổi tính cách, hiện tại ngay cả cử chỉ cũng trở nên cao nhã." Lục Thiên Thần diện vô biểu tình, hắn cầm lấy dao nĩa bắt đầu phân chia nộn thịt bò, cũng không liếc mắt nhìn Đường Phong.
"Cám ơn Lục tổng khích lệ." Binh đến tướng ngăn, ít nói ít sai sót.
"Cậu trước đây lúc ở cùng ta nói rất nhiều." Mỗ tổng tài giống như vô ý nói một câu.
"Lục tổng hoài niệm tôi của trước kia sao?" Đói bụng, Đường Phong cầm lấy chiếc đũa bắt đầu từ đĩa rau, mặc dù cậu lớn lên ở nước ngoài, nhưng vẫn thích nhất các món ăn hay là đặc sản của Trung Quốc, nhất là lẩu Tứ Xuyên, quả thực chính là món ăn hắn không thể ngừng yêu thích, nếu như bác sĩ không căn dặn cậu cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, cậu đã sớm ăn lẩu thường xuyên tại nhà rồi.
"Không, tôi càng thích cậu bây giờ." Lục Thiên Thần nói ra vô cùng tự nhiên.
"Cám ơn Lục tổng thưởng thức." Tuyệt đối trả lời bằng giọng quan, nhưng từ miệng Đường Phong nói ra cũng không gây cảm giác cứng ngắc, ngược lại còn có cảm giác hài hước.
Nuốt xuống thịt bò trong miệng, Lục Thiên Thần mắt nhìn đặt ở một bàn thực vật hỏa hồng trước mặt Đường Phong, con mắt có chút mị mị, cúi đầu tiếp tục ăn món hào thanh đạm: "Tìm cậu tới là muốn nói cho cậu biết một cái tin tốt."
"Chuẩn bị tăng tiền lương cho tôi?" Đường Phong vừa cười vừa nói.
"Gần như vậy." Lục Thiên Thần nhìn Đường Phong đem thịt bò xào gừng nhét vào trong miệng, con mắt run rẩy, cầm lấy chén nước uống một ngụm sau đó mới tiếp tục nói. "Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định chọn cậu."
------oOo------
Chương 46 Lục tổng, chào anh (3)
"Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định để ý cậu, vốn người lần này chúng ta tiến cử là Ca Trần nghệ nhân công ty Kỳ Hạ của Tô Khải Trình, điều kiện của Ca Trần rất tốt, nhưng đạo diễn Lý Nguy cảm thấy biểu hiện trong màn ảnh của cậu rất có sức bật." Nói đến đây Lục Thiên Thần cố ý liếc mắt nhìn Đường Phong, ý vị thâm trường.
Lúc Đường Phong cùng Kino hôn môi, Lục Thiên Thần thế nhưng một mực đứng bên cạnh xem, cũng không mua vé vào cửa.
"Lục tổng, anh nên nói trực tiếp cho tôi biết, tôi là được chọn hay là không được tuyển." Nói một khúc nhạc dạo dài như thế, nửa ngày cũng không vào trọng điểm, rõ ràng phá khẩu vị người.
"Vội vã như vậy sao?" Ngoéo... khóe môi, Lục Thiên Thần buông xuống dao nĩa trong tay, "Nói như thế, giữa cậu và Ca Trần khả năng đạo diễn Lý Nguy chọn cậu là rất lớn, giải trí Thiên Thần và giải trí Tô thị tuy rằng cùng hợp tác với đạo diễn Lý Nguy, nhưng công ty hai người chúng ta chỉ là phụ trách tuyên phát bên trong bộ phim, người đầu tư chủ yếu là Charles."
Cái này Đường Phong biết, sau đó? Lục Thiên Thần có thể hay không nói hết một lần.
"Cơ hội ban đầu của Ca Trần là do cậu đổi lấy, nhưng thoạt nhìn Charles trong khoảng thời gian này hiển nhiên bị cậu mê hoặc, người đầu tư nói ra yêu cầu, nếu như cậu đảm đương nổi trọng trách vai chính trong phim, hội đầu tư kinh doanh sẽ gia tăng đầu tư." Lục Thiên Thần lần này nói nghe như bình thường, nhưng tỉ mỉ nghe lại có mùi vị khác.
Cái gì là, Charles trong khoảng thời gian này hiển nhiên bị cậu mê hoặc?
"Đó cũng là cơ hội Lục tổng cho." Thỉnh thoảng cũng cho cậu phản kháng một hai câu đi, trái lại tùy ý ngồi để cho Lục Thiên Thần châm chọc cũng không phải tác phong của Đường Phong.
"Không cần khách khí, đây đều là cậu tự tranh thủ." Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói.
Kẻ da mặt dày này vẫn mở con ngươi nói lời như thế, Đường Phong cảm thấy bản thân đã gặp phải đối thủ.
"Đạo diễn Lý Nguy không phải là một đạo diễn sẽ bị người đầu tư khống chế, lựa chọn cuối cùng của ông ấy vẫn không xác định được, thế nhưng cậu cùng Ca Trần khả năng của cậu lớn hơn, cho nên tôi quyết định từ giờ trở đi đem đầu tư đặt ở trên người của cậu."
Tôi là nhân viên của anh, kiếm tiền cho anh, anh vốn nên đem đầu tư đặt trên người của tôi mà không phải trên người nhân viên của công ty đối thủ.
Cho nên... Đường Phong sẽ không cảm kích Lục Thiên Thần, cậu biết giá trị của mình, nếu như không phải có hợp đồng với giải trí Thiên Thần, cậu đi tới chỗ nào cũng có thể sống tốt.
Trên thế giới này thực sự không có diễn viên tài năng sao? Diễn viên tài năng rất nhiều, nhưng có thể nhanh nhẹn tranh thủ chỉ có mấy người mà thôi.
"Phản ứng của cậu rất bình thản." Lục Thiên Thần nói.
"Lục tổng, tôi sẽ không khiến anh thất vọng." Càng sẽ không để cho bản thân thất vọng.
Lục Thiên Thần nhàn nhạt cười cười: "Mấy ngày hôm trước Charles mang cậu đi vài chỗ, cũng nhìn thấy một số người, cậu cứ việc yên tâm hảo hảo công tác, tôi sẽ xử lý chuyện này."
"cám ơn Lục tổng." Đường Phong lúc này nhìn Lục Thiên thần thuận mắt hơn, cậu đối với hứa hẹn của Albert, có hơi chút phiền não, chuyện phiền toái luôn luôn càng ít càng tốt, cậu thầm nghĩ hảo hảo công tác hảo hảo sinh hoạt, không muốn ngoạn cái gì sinh hoạt kích thích của hắc bang.
"Cậu ở cùng Charles cũng khách khí như vậy?" Lục thiên Thần giương mắt nhìn qua.
"Anh là ông chủ của tôi." Loại người như Charles, cùng hắn khách khí hắn thế nhưng sẽ ăn của ngươi, cho nên tuyệt đối không thể khách khí, đôi lúc còn muốn cấp một chút sắc mặt, nếu không cậu bị đem đi bán rồi.
Lục Thiên Thần cười không nói gì, sau khi kết thúc bữa cơm hắn sẽ đưa Đường Phong trở lại biệt thự của Charles.
« Tôi sẽ giúp cậu liên lạc một số tạp chí, còn có, nữa tháng sau đó tôi sẽ tới đón cậu. » Trước khi đi Lục Thiên Thần lưu lại những lời này.
Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, họ Lục cuối cùng cũng xem cậu là nhân viên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip