QUYỂN I - Siêu sao sống lại (9)

Chương 47: Lời mời của Khải

"Chủ nhiệm, kỳ "tình nhân trong mộng" này đã xác định người được chọn rồi, anh trước nhìn một chút."

Trong phòng hội nghị của đài truyền hình, mấy người nhân viên công tác tụ lại một chỗ, một bên xem tư liệu mới nhất của một kỳ tiết mục, một bên thương thảo vấn đề mục đích chế tác.

"Nam sao kim cùng nam nhân thành đạt, trọng tâm câu chuyện sẽ tạo oanh động không nhỏ, tiết mục kỳ này của chúng ta ngoại trừ thành công chỉ có thể là thành công, ha hả," chủ nhiệm đẩy kính mắt gác ở mũi, người đàn ông thoạt nhìn có chút nhã nhặn anh tuấn, mắt nhìn nhân viên công tác ngồi bốn phía, vừa cười vừa nói, "Ngay từ đầu tổng cộng là mười tên nam ngôi sao, điều động bốn gã nội bộ cuối cùng tiến nhập mấy kỳ tiết mục, bốn người này các ngươi đã chọn được người chưa?

Cầm danh sách chọn người công tác trong tiết mục chỉ mở ra vài tờ giấy, chủ nhiệm nhìn lướt qua mọi người.

"Đã có rồi." nữ chế tác đeo lại một bộ mắt kính đen to nói nói, "Phùng Tu Kiệt là người chủ lực chúng ta chọn lần này, mấy năm gần đây có danh xưng trong bốn tiểu thiên vương nên rất được quan tâm, hình tượng cũng tốt, nếu xuất hiện trong tiết mục lần này sẽ gây oanh động không nhỏ."

"Về phần ba người khác, chúng tôi cũng quyết định người có chút danh tiếng sẽ là nam sao kim cùng tranh luận vòng cuối." Đột nhiên ngừng nói, nữ chế tác nhíu mày, có chút do dự nói, "Khải, anh thấy Đường Phong thế nào?"

"Đường Phong?" Người đàn ông hạ kính mắt có chút mị mị, lúc này mới nhớ hắn tựa hồ không có xem hết bản danh sách, Khải đưa tay mở tập ra lần thứ hai, lật đến cuối cùng mới thấy hồ sơ của Đường Phong.

"Các ngươi có kế hoạch xử lý cậu ta như thế nào?" thờ ơ hỏi, Khải nhìn tư liệu của Đường Phong.

"Dựa theo kế hoạch, trong ba tập đầu sẽ loại bỏ cậu ta." Tiếng người chế tác vừa chuyển, thấp giọng nói, "Nhưng hôm qua ta có lướt web, có một trang đăng tải hình ảnh tạo hình cổ trang của cậu ta cư nhiên bình luận đứng đầu trong ba tên nổi tiếng nhất, hơn nữa việc đóng phim giữa cậu ta và Ca Trần lúc trước cũng có thể lợi dụng một chút."

Một nhân viên công tác nói tiếp: "Tôi có một người bạn ở giải trí Thiên Thần, giải trí Thiên Thần dạo này tựa hồ có ý định giúp Đường Phong an bài một số phỏng vấn cùng chụp ảnh tạp chí, thoạt nhìn Lục Thiên Thần có ý tưởng đưa Đường Phong một cơ hội."

"Truyền phát tin tiết mục đến phân nửa nếu như Đường Phong đột nhiên có tin tức cho hấp thụ ánh sáng càng tốt hơn nữa, đối tiết mục mà nói chỉ có lợi." nữ chế tác cũng không che giấu ý nghĩ của mình.

Khải gật đầu, tay sờ cằm nói: "Ân, tôi tin tưởng lời của cô, nhưng nam khách quý ta mời đến là một người không thích bị người khác sai sử, cuối cùng tiết mục phải đi như thế nào, sẽ không nằm trong tầm khống chế của chúng ta."

Mỉm cười, Khải ngẩng đầu nói thêm một câu: "Nhưng tôi nghĩ Đường Phong hẳn là sẽ lưu đến đích, nhân viên tiết mục cứ làm theo như vậy, ngay từ đầu chúng ta chủ yếu để ý là Phùng Tu Kiệt, về phần Đường Phong, tạm thời không cần đẩy mạnh tuyên truyền cậu ta."

"Nửa đường nhảy ra một hắc mã cũng là một biện pháp tạo hiệu ứng thu hút người xem.'

Rời phòng họp, Khải lấy ra điện thoại di động, bấm số điện thoại của bạn tốt của hắn.

Một lát sau, điện thoại được nhận.

"Uy, dạo này không phải cậu rất nhàn nhã sao? Tới tham gia tiết mục của tôi đi, cùng nam ngôi sao nó chuyện yêu thương vân vân không phải là sở trường của cậu sao." Dẫn theo vài phần chế nhạo, mặt khác nói nói.

[ Khải, ta thoạt nhìn như là người rất rảnh rỗi sao?] người đàn ông bên kia điện thoại cười cười.

"Đừng không có chút tình người như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm." Khải vừa cười vừa nói.

[ ha ha, tôi là thích nam ngôi sao xinh đẹp, thế nhưng tuyệt không thích đem chuyện cá nhân đưa lên màn ảnh rộng đi, như thế quá ngốc rồi, sao cậu lại đột nhiên tìm tôi?]

"Không có biện pháp a, ai bảo cậu một chút thì lên tạp chí tài chính, người đẹp trai lại nhiều tiền lại độc thân, trăm phần trăm là một kim cương Vương lão ngũ. Tiết mục lần này của chúng tôi có nam minh tinh mà cậu quen biết." Ngừng nói, trong ống nghe truyền ra một tiếng cười nhạt, Khải cố ý thả chậm âm thanh, nói, "Là người lần trước cùng cậu đến đài truyền hình, Đường Phong."

[ Đường Phong?] ngữ điệu đối phương thoáng cái cao lên.

"Ân, có hứng thú sao?" phản ứng của Charles khiến Khải hết sức vui vẻ, hắn biết được hiện tại Đường Phong đang ở trong nhà Charles.

[ Tôi không thể đồng ý cậu lập tức, ngày mai sẽ trả lời cậu.]

Hơi có vẻ nổi bật ở ngã tư đường, người đàn ông lái xe ô tô cúp máy, khóe miệng vung lên mỉm cười, Đường Phong sao?

------oOo------

Chương 48: Ăn anh (1)

Đường Phong thích nhất chính là phòng tắm xa hoa của Charles, khách phòng và ngọa thất của chủ nhân hiển nhiên là có khác biệt rất lớn, sau khi ở trong nhà Charles được một tuần, Charles đem mật mã bảo vệ phòng ngủ nói cho Đường Phong.

Làm người phải có nguyên tắc tính tự giác, Đường Phong thích nhất là lúc đi vào phòng ngủ của Charles hưởng dụng bồn tắm lớn mấy tiếng, nước nóng ở nhiệt độ ổn định, cậu có thể dựa vào một bên bồn tắm lớn, một bên uống nước trái cây, một bên xem tin điện ảnh phát ra tư TV trên vách tường.

Hôm nay cậu xem chính là một bộ phim đặc biệt lãng mạn của Pháp, nói về một quý tộc sau sự cố do vận động nhảy dù khiến hai chân dưới bị liệt, không thể tự gánh vác sinh hoạt, sau đó quý tộc tìm một thanh niên da đen tới trong nhà giúp việc. Hai người thuộc về hai thế giới lại va chạm ở cùng nhau, không có mâu thuẫn giai cấp theo khuôn sáo cũ, cũng không có kì thị chủng tộc khiến người chán ghét, mà là một bộ phim ấm áp, vượt qua giai cấp cùng chủng tộc, một bộ phim khiến người xem xong vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Phim hiện thực bi tình có thể khiến đa phần người xem thông cảm lưu lại ấn tượng sâu sắc, nhưng Đường Phong càng thích phim đem lại một loại cảm giác ấm áp, mặc kệ sinh hoạt hiện thực gặp phải gian nan cùng đau khổ, vượt qua là tốt, không vì cái gì, chỉ là muốn nhìn phóng cảnh đẹp hơn ở con đường phía trước.

Xem hết phim uống xong nước trái cây, Đường Phong mặc vào áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, ngoài ý muốn phát hiện Charles đã ở trong phòng ngủ, từ trước đến xem đáng lẽ người đàn ông này sẽ không về sớm như vậy.

"Thân ái." Mở rộng hai tay, Charles bước đi hướng về phía chàng trai.

'Cậu thật là thơm' Hai tay ôm lấy Đường Phong, Charles hưởng thụ ở cổ chàng trai lộ ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm rửa nhẹ nhàng hôn xuống vài cái.

"Hôm nay anh trở về rất sớm." Kéo hai tay Charles, Đường Phong chạy trốn ra khỏi từ trong lòng đối phương, dạo này không biết Charles ăn phải cái gì, hay là có gì bệnh lạ, vừa nhìn thấy cậu thì giống như cùng người nhiều năm không có chạm nhau ôm a hôn a, có đôi khi cậu thật muốn một cước hướng trên mặt Charles đá xuống phía dưới.

Charles cười cười, khéo tay giữ vai chàng trai, khéo tay luồn xuống, đột nhiên thoáng cái dụng sức ôm Đường Phong lên.

"Charles!" kinh ngạc một chút, Đường Phong vội vã dùng hai tay ôm lấy cổ Charles, cậu đời này là lần đầu bị người ôm như vậy.

"Tôi khí lực rất lớn, đừng lo lắng tôi khiến cậu ngã." Ha hả nở nụ cười hai tiếng, Charles trực tiếp ôm người tới trên giường, cúi đầu hôn lên, từ cái trán trơn bóng của Đường Phong đến mũi, gương mặt, môi, cằm, cổ... một đường xuống phía dưới, ôn nhu mà triền miên, cảm giác này tựa như bọn họ thật sự là một đôi tình lữ.

"Chúng ta mới làm hôm qua." Charles cởi ra dục bào của cậu, lồng ngực xích lõa dưới ánh đèn lộ ra ánh sáng nhu hòa như tơ lụa, kỹ xảo môi của đối phương nhẹ nhàng vỗ về thân thể của cậu, hô hấp của Đường Phong không tự chủ được gia tốc.

"Tôi hiện tại muốn làm cùng cậu đến sáng ngày mai, đem cậu ôm vào lòng thật sâu." Charles giơ lên mi mắt liếc mắt nhìn Đường Phong, khóe miệng câu lên, lập tức cúi đầu tiếp tục hôn xuống dưới, tiểu phúc, bắp đùi, cẳng chân, mãi cho đến gót chân Đường Phong.

"Hắc..." Cảm giác ngứa, Đường Phong co chân lại, Charles không cam lòng dùng hai tay nắm mắt cá chân của chàng trai.

"Cậu xấu hổ sao? Ha hả, lời nói của tôi thế nhưng là lời nói thật." Ngón tay nhẹ nhàng ma sát mắt cá chân trắng nõn của chàng trai, đường nhìn của Charles rơi vào đôi chân trắng nõn lộ ra vài đường tĩnh mạch của Đường Phong, lập tức cúi xuống hôn lại hôn, "Tôi hiện tại rất muốn đem cậu nuốt vào trong bụng."

Đường Phong nhíu mày, trước đây cậu cùng Charles ở trên giường cậu đều chiều theo đối phương, dù sao kỹ thuật của Charles không tệ, hiện tại, có thể thỉnh thoảng thử làm một chút khác biệt.

"Cũng phải xem anh có thể ăn vào hay không." Đường phong cười cười, giơ lên một chân giẫm lên ngực Charles.

------oOo------

Chương 49: Ăn anh (2)

"Cậu thế nhưng là người đàn ông thứ nhất có dũng khí thách thức tôi." Charles híp mắt, một bên khóe miệng nhếch lên toát ra vài phần thú tính, hắn vừa nói xong thì Đường Phong lại hướng vai của hắn giẫm lên, từ góc độ của Charles mà nhìn, chàng trai vừa tắm rửa xong một chân tùy ý đặt ở trên giường, một chân giẫm lên vai của hắn, dục bào nửa kín nửa hở, một mảnh xuân sắc vô biên.

"Cậu là một tên kiêu ngạo." Trong lời nói nghiêm khắc lại lộ ra vài phần sủng nịch, Charles cầm mắt cá chân của chàng trai rồi hung hăng hạ xuống một cái hôn, cùng lúc đối phương lại cố ý ma sát lòng bàn tay của hắn, Charles cảm giác mình bị trêu chọc đến bốc lửa rồi, cái gì lý trí, cái gì tiết chế, hết thảy đi tìm chết hết đi.

Theo như lời Đường Phong, Charles là một tay lão luyện đầy kinh nghiệm trên giường, có nhiều kỹ xảo cũng không khiến người chán ghét, hắn dùng môi hôn thân thể Đường Phong, xảo quyệt mà thăm hỏi những nơi mẫn cảm của chàng trai, gan bàn chân, cẳng chân, đùi trong, tiểu phúc, hầu kết...vuốt ve lão luyện nhưng không mất nhu tình nhưng cũng đủ hung mãnh đủ khiến người trầm mê.

May mắn là chỉ có một tháng, nếu không Đường Phong sẽ phải lo lắng hắn có thể hay không sẽ túng dục mà chết, chết trên giường lớn của Charles.

"Bảo bối, tôi không có quan niệm xử nam tình kết, cho nên tôi cũng không ngại trước đây cậu đã cùng làm chuyện này với Lục Thiên Thần." Charles nhẹ nhàng liếm liếm lỗ tai đối phương, thuận thế ngậm vào vành tai êm dịu rồi khẽ cắn liếm, thanh âm của hắn bởi vì tràn ngập tình dục mà dị thường khàn khàn trầm thấp.

Mạnh mẽ ôm thắt lưng Đường Phong, Charles chen vào giữa hai chân đối phương, nhẹ nhàng đỡ lấy phần mông của đối phương rồi đem người ngồi trên chân mình, tư thế như vậy là lần đầu phát sinh, quá sức thân mật khiến bọn họ thoạt nhìn như hai người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

"Tôi cũng không có, hơn nữa tôi cũng không chú ý việc anh đã ngủ cùng vài người trên giường này, chỉ cần anh khỏe mạnh không có bệnh gì là được," Đường Phong hai tay ôm cổ Charles, cúi đầu lưu lại một nụ hôn trên trán người đàn ông, cậu nghe được tiếng thở dài thật sâu đầy hưởng thụ của Charles.

"Tôi thích cậu hôn tôi." Charles ôm chặt thắt lưng cùng lưng của chàng trai, tham lam không ngừng hôn cằm cùng đôi môi mềm mại của đối phương.

« Anh hôm nay rất giống một vai nam chính thâm tình trong phim ảnh. » Thân thể Đường Phong khẽ run lên, tên lưu manh Charles hôm nay phá lệ quý phái thay hắn chuẩn bị, song song từ trước đến sau đều ôn nhu làm cho hắn có chút khó có thể chịu được.

« Nghe có cảm giác rất tốt, cậu cũng chính là nam chính bên trong. » Cảm giác đã đến lúc, Charles nhẹ nhàng nâng lên thân thể nam nhân rồi dùng lực ấn xuống, va chạm thân thể như núi lửa bạo phát nhất thời hỏa hoa bắn ra bốn phía, dung nham bay loạn, Đường Phong khẽ hừ một tiếng, hai tay ôm lấy vai của Charles.

« Tôi thay đổi...ngô, anh không phải nam chính thâm tình... anh a a... anh là dã thú hỗn đản biến thái ! » Đường Phong hít sâu một hơi, quá sâu rồi, quả thực là muốn lấy cái mạng già của cậu.

Charles nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cùng thắt lưng của chàng trai, nỗ lực làm cho đối phương dần thích ứng, hắn nhếch miệng cười : « Chúng ta đây là dã thú cùng mỹ nhân, bảo bối. »

Thân thể dính sát cùng một chỗ, ngực dán ngực, chưa từng như vậy cảm thụ được sâu sắc nhịp đập trái tim của đối phương.

Ngoài cửa sổ mặt trời chiều dần hạ xuống, rèm cửa hoa lệ nặng trịch chặn lại ánh nắng, trong không khí truyền đến âm thanh chửi bới cùng gấp gáp thở dốc như bị phá thành mảnh nhỏ rời rạc, chỉ còn lại phóng túng cùng lay động điên cuồng.

Sau, Đường Phong mệt đến hoàn toàn không muốn động chỉ có thể nhắm mắt thở dốc, mà Charles cũng không phụ danh xưng « Dã thú », vẫn còn sờ soạn trên người chàng trai.

« Charles. » Hơi có chút khôi phục, Đường Phong hô một tiếng hướng tên đang hôn ngón tay của cậu.

« Ân, bảo bối, có cái gì phân phó ? » Charles nâng tay lên, trong tay nắm bàn tay của Đường Phong, hạ xuống một nụ hôn đầy lễ nghi trên mu bàn tay đối phương.

« Đừng nói là anh yêu tôi đi ? » Đường Phong nhàn nhạt nhìn người đàn ông.

------oOo------

Chương 50: Ăn anh (3)

« Đừng nói là anh yêu tôi đi ? » Đường Phong nhàn nhạt nhìn người đàn ông.

Charles ha ha phá lên cười, thoạt nhìn như nghe được chuyện buồn cười nhất trong năm, hắn cười đến ra nước mắt : « Thân ái, hiện tại chúng ta diễn đến quá nhập vai phải không ? »

« Thật ra là nói đùa thôi. » Đường Phong cười cười, cậu khởi động thân thể ngồi dậy, rút lại bàn tay bị Charles nắm, thuận lợi đem tóc rơi trên trán vuốt ra sau.

« Số ngày còn lại không đến một tuần, tôi chỉ là nói đùa một chút, anh không nên tưởng thật, sau khi chấm dứt giao dịch tôi sẽ không đến tìm anh, lại càng không làm phiền anh, yên tâm đi, tôi không phải là kẻ mặt dày đáng ghét. » Lộ vẻ tươi cười vỗ vỗ vai Charles, Đường Phong xoay người tùy tiện cầm một cái sơ mi khoác lên người, xuống giường đi vào phòng tắm.

« Charles, anh là một người đàn ông tốt. » Không tính ở trên giường—- Đường Phong đem nửa câu sau giấu trong bụng.

Đóng lại cửa phòng tắm thân ảnh biến mất khỏi tầm nhìn của Charles.

Nụ cười còn đọng lại trên mặt hoàn toàn biến mất, Charles tùy ý ngồi trên giường hai tay xoa xoa mặt, không được một tuần, chính xác là chỉ còn lại bốn ngày năm đêm.

Bốn ngày năm đêm, bốn ngày năm đêm ?!

Nếu như Đường Phong không nhắc, hắn hầu như đã quên kỳ hạn một tháng đã gần đến, sao lại nhanh như vậy ? thần thời gian nhất định đã chuẩn bị giảm béo mới có thể chạy nhanh như vậy, nháy mắt đã sắp đến ngày giao dịch kết thúc.

[ tôi sẽ không tới tìm anh, lại càng không làm phiền anh]

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, trong đầu Charles lại vọng lên câu nói của Đường Phong, nếu như là trước đây hắn sẽ rất vui vẻ, úc, thật tốt, không cần lại bị những tiểu sao kim quấn quýt lấy, hắn cũng đã sớm chán rồi.

Hắn thích Đường Phong thông minh cùng tự giác, cho nên trong một tháng này hắn không ngại toàn tâm toàn ý hưởng thụ tất cả mọi thứ của chàng trai này, thân thể khiến người mê luyến, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập trí tuệ, còn có hài hước cùng thong của chàng trai.

Đường Phong giống như đám mây tùy ý bay lượn trên bầu trời, ngươi có thể xem, nhưng ngươi không thể nắm trong tay.

Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra ? tim đập không rõ nguyên nhân, phiền muộn vô căn cứ, đê mê khó có thể nắm lấy, căn bản không phải tác phong tiêu sái của Charles.

Chẳng qua hắn đối Đường Phong là mê muội nhất thời ?

Hiện tại bộ dáng trẻ tuổi xinh đẹp gì mà không có, so với Đường Phong đẹp hơn rất nhiều, vóc người so với Đường Phong đẹp hơn tùy tiện quơ tay cũng có một xấp dầy !

So với Đường Phong thông minh uyên bác...

So với Đường Phong càng hài hước thong dong...

So với Đường Phong khiến hắn càng thêm thích...

Được rồi, tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng bất quá hắn chỉ cần một người làm ấm giường, không phải một người bạn tinh thần.

Ngô, đương nhiên rồi, có thể hưởng thụ cả thể xác lẫn tinh thần luôn luôn rất tốt.

"Đối, chỉ cần vài ngày là có thể quên cậu ta, cái gì tình yêu, ha hả, buồn cười quá, tôi làm sao có thể yêu một tiểu sao kim." Charles gối hai tay lên sau đầu rồi cười nhạo bản thân một phen, chỉ là cười đến có chút miễn cưỡng.

Trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng lại, theo thói quen của Đường Phong không chừng là sẽ tắm rửa một tiếng trong bồn tắm thuận tiện xem phim, thói quen này làm cho Charles rất thích, trước đây sao không có người mời hắn xem phim trong bồn tắm ni?

Sau bốn ngày năm đêm, chỉ còn một mình hắn ngâm mình trong bồn tắm lớn xem phim.

Không, hắn vẫn có thể đi tìm một người mẫu hay một tiểu sao kim xinh đẹp.

Charles suy nghĩ một chút, cầm lên điện thoại rồi soạn một tin ngắn: Khải, tôi sẽ tham gia.

Hắn từ trên giường nhảy xuống chạy vào phòng tắm: "Thân ái, xem phim gì đó? Uống gì không, tôi đi làm rồi đem lên."

Hai người đàn ông, đến cuối cùng là ai ăn ai?

------oOo------

Chương 51: Đố kị (1)

Thời gian hấp dẫn nhất của Đường Phong là ở tổ phim, lần trước cậu vừa thể hiện vai diễn đầu tiên sau khi sống lại, xuất hiện lần đầu là làm một nhạc công, đầu tiên làm quen với nữ vai chính, sau lại hoàn tất một số phân cảnh, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, nếu cứ như vậy sẽ rất có tiền đồ.

Quay phim truyền hình so với điện ảnh thô ráp hơn một chút, đối với một ảnh đế đẳng cấp quốc tế mà sắm vai một nhân vật đánh đàn tự nhiên cũng là một việc dễ như trở bàn tay.

Mặc kệ là điện ảnh hay là phim truyền hình, Đường Phong đều vô cùng hưởng thụ cảm giác trên màn ảnh, nội dung quay hôm nay của cậu cũng là phân cảnh cuối cùng, sắm vai nhạc công vì nữ vai chính mà chọn lựa hi sinh bản thân, rốt cuộc kết thúc một thước phim bi tình, mà nhân vật bi tình thường thường rất dễ lấy lòng khán giả.

Người chế tác cùng cậu chào hỏi nhiệt tình, tán thưởng biểu hiện ưu tú của cậu, để lại phương thức liên lạc đồng thời hứa hẹn hi vọng có thêm nhiều cơ hội cùng Đường Phong hợp tác.

Đường Phong cười nói nếu có cơ hội sẽ hảo hảo quý trọng, đây cũng không phải lời khách sáo, thời gian cậu ở Mỹ cơ bản đều là đóng phim, không phải nói phim truyền hình không tốt, chỉ là cậu càng thích biểu hiện cảm xúc tinh xảo ra ngoài trên màn ảnh, cùng với đào sâu chi tiết của phim.

Nhưng lại có một nguyên nhân, phim truyền hình ở nước Mỹ do các đài truyền hình sản xuất, phim truyền hình được hoan nghênh sẽ ra phần kế tiếp, ngươi có biết cảm giác mười năm đều đóng một nhân vật ra sao không? Đối với một diễn viên muốn chứng minh đột phá bản thân mà nói, mỗi người đều hi vọng sẽ được đóng nhiều vai diễn khác nhau, tìm kiếm định vị trong kịch bản khác nhau, ở dưới tay đạo diễn khác nhau sẽ phát hiện càng nhiều sự khác nhau trong một người

Nhưng phim truyền hình trong nước không dài như ở nước Mỹ, một bộ cơ bản chỉ có một bộ, ra tập kế tiếp cũng không nhất định là nhân sự cũ, thỉnh thoảng có khách mời cũng đem đến một chút thú vị.

Dù sao sống lại chính là làm cho bản thân sống tốt, đi làm việc mình mong muốn, tùy tính tùy ý.

Sau khi cùng người chế tác trao đổi Đường Phong ngồi ở phòng hóa trang xem kịch bản, một bên nhân viên tạo hình giúp hoàn tất tạo hình.

"Đường Phong, cậu còn nhớ bức ảnh tôi và cậu chụp chung vào cuối tuần trước không?" Nhân viên tạo hình tận dụng thời gian cùng Đường Phong hàn huyên, sợ Đường Phong không nhớ, cô đem điện thoại ra, hình nền cư nhiên là bức ảnh hai người chụp chung.

Đường Phong gật đầu: "Ân, nhớ rõ a."

"Tôi đem ảnh chụp đăng lên web cá nhân, kết quả tối về vừa nhìn, trời a, cư nhiên web của ta có bình luận đứng đầu, rất nhiều người hỏi cậu là ai, đều nói cậu giống như mỹ nam cổ điển từ trong tranh bước ra." Nhân viên tạo hình dào dạt đắc ý hất cằm lên, nhìn chàng trai trong gương con mắt là con mắt, lông mi là lông mi, "Đường Phong, vai diễn còn chưa công bố, cậu hiện tại đã là nhân vật được thảo luận hàng đầu."

Đường Phong vung lên khóe môi, tùy hứng cười nói: "Đó là công lao của cô a, đem ta hóa trang trở nên hấp dẫn như vậy."

"Được rồi, tôi cũng cho là vậy, ha ha ha..." Nhân viên tạo hình xấu hổ che miệng cười, tuy rằng chỉ cùng hợp tác với Đường Phong vài lần, thế nhưng thái độ hiền hòa của đối phương hoàn toàn không giống với đại đa số ngôi sao, không phải không có ngôi sao nhỏ lấy lòng bọn họ, nhưng rất nhiều điều khiến ngươi cảm thấy là tận lực chứ không thật lòng.

Người tuy rằng thích nghe lời ca ngợi, nhưng càng thích người chân thành, mặc kệ là trong vòng tròn hay ngoài vòng tròn đều giống nhau.

"Chỉ là một minh tinh xuống dốc, có gì mà đắc ý." Trong lúc hóa trang có người tùy ý hạch hẹ.

"Diễn một vai phụ mà thôi, tự hào cái gì, trời sinh mệnh là diễn viên phụ, chỉ có xách giày cho người khác mà thôi." Bên cạnh liền có người phụ họa theo, lập tức theo sau là một tràng cười ác ý.

Nhân viên tạo hình liếc mắt trừng mấy người diễn viên trong gương, cúi đầu nói vào tai Đường Phong: "Ngươi đừng chấp nhặt cùng bọn họ, ngoại trừ nói huyên thuyên bọn họ còn có thể làm gì."

Đường Phong chỉ cười cười, vào vòng tròn này phải chuẩn bị thừa nhận lời đồn đãi hay chuyện nhảm, nếu như cả điểm thừa nhận đó cũng không có thì không nên bước vào vòng tròn phức tạp này.

------oOo------

Chương 52: Đố kị (2)

Phân cảnh cuối cùng, mặc dù cậu trong vai diễn là có kết cục nhận lấy cái chết bi thảm, nhưng Đường Phong ngoài vai diễn hi vọng có thể đạt được một kết cục có hồi ức tốt đẹp.

Nhưng cho dù cậu mong muốn mọi việc tốt đẹp ra sao, trong thế giới này vẫn có một số người đố kị với sự vật tốt đẹp hơn mình, nỗ lực đem đối phương từ nơi tốt đẹp kéo xuống vũng bùn, không thể ngóc đầu. Có như vậy một đề hóc búa, trên chỉ vẽ một tuyến, ngươi sẽ đi trên cái tuyến siêu việt này bằng cách nào?

Có người được chọn lựa chọn thăm dò tạo một tuyến đường lâu dài, mà có một số người còn lại dùng sức đem tuyến đường chặt đứt.

Đố kị không chỉ khiến con người trở nên xấu xí mà càng ngu xuẩn vô tri.

"Bắt đầu!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, phân cảnh Đường Phong làm nhạc công lần cuối cùng bắt đầu, trong cảnh này Đường Điềm Điềm sắm vai nữ chính bị phạt trượng hình, nam vai chính nghe được tin liền vội vã chạy tới, mà đoạn thời gian trống là do Đường Phong sắm vai nhạc công lấp vào, cậu thay nữ tử tìm chết.

Mộc côn đều là thật, thoạt nhìn là diễn viên ra sức đánh nhưng khi sắp sửa dừng lại liền dừng lại, hơn nữa trên người Đường Điềm Điềm có bảo hộ hai cái đệm.

Vì vậy từ góc nhìn của người bên ngoài, chỉ thấy gậy gộc hạ xuống nhưng không có một chút thanh âm, âm thanh đáng sợ "ba, ba, ba" tự nhiên cũng là kết quả hiệu ứng âm thanh phía sau.

Nữ vai chính đã bị đánh bốn năm roi, Đường Điềm Điềm hành động không tệ, một bộ cắn chặt khớp hàm tạo ra dáng dấp như thực sự bị đánh, phối hợp với dung mạo sạch sẽ đáng yêu vô cùng khiến người yêu thương, cảnh này đủ ngược người.

Lúc nghe được tin nữ chính bị đánh nhạc công vội vàng chạy tới, một nhạc công nho nhỏ như hắn có thể làm gì đây? Cầu xin, không chỗ, ai sẽ nghe lời của hắn? Cho đến cuối cùng, chỉ có thể tiến lên che trên người nữ tử, thay nữ tử hứng chịu trượng hình.

Cho dù bị đánh cổ họng cũng không phát ra một tiếng, lúc này nữ tử vội lớn tiếng cầu xin, cầu xin nam nhân cũng giống mình bị nhốt trong cung đứng lên.

"Không đau... ta không đau." Nhạc công chỉ liên tục nói những lời này, thanh âm vẫn cứ ôn nhu, hắn cứu bản thân không được, cũng chỉ có thể cứu nữ tử có tương lai tốt đẹp này.

Nội dung vở kịch đầy đau đớn thương xót, thẳng đến khi nhạc công bị đánh chết rồi, nam chính mới khoan thai đến cứu nữ chính, đến màn này đã không còn việc của Đường Phong, nhưng đột nhiên có việc ngoài ý muốn, hai người diễn viên phụ phụ trách hành hình không có diễn theo kịch bản, cây gậy thô to trong tay hướng trên người Đường Phong trùng điệp đánh xuống, lần này không phải là đánh giả vờ, tiếng trầm đục do mộc côn đánh vào da thịt vang lên, dù Đường Phong phản ứng mau cũng bị đánh hết mấy gậy.

Phim trường nhất thời loạn cả lên, Đường Điềm Điềm ôm lấy Đường Phong từ trên băng ghế lăn xuống dưới, tiểu Vũ xông lên cởi giày cao gót ném hai người kia.

« Đường Phong, anh ổn chứ ? » tiểu Vũ vội vã chạy tới, Đường Phong đứng dậy lắc đầu lôi kéo tiểu Vũ cùng vào phòng nghỉ.

Rõ ràng vừa rồi là giả vờ đánh, nhưng cô nghe được thanh âm mộc côn đánh vào da thịt, hai diễn viên phụ cùng Đường Phong không thù không oán, mạc danh kỳ diệu đánh người, cô cùng nhân viên công tác tranh chấp vấn đề này, đối phương lại chỉ nhìn cô tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói cái gì « Làm sao tôi biết hai người kia đột nhiên đánh người, cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây ? Hơn nữa có chút đau khổ cũng không chịu nổi thì làm diễn viên cái gì, chỉ có hai gậy mà thôi, có phải chuyện gì to tát » cô tức giận đến nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip