QUYỂN IV: Truyền thuyết Đỉnh Cao (2)

chương 4: học trưởng Trương

Mấy ngày hôm trước Đường Phong mới nói chuyện Ca Trần với Trần Minh Húc, không nghĩ tới ngày hôm nay lại gặp Ca Trần.

Ngày đó sau khi Trần Minh Húc nói chuyện Ca Trần cậu trở lại cũng xem qua một ít tin tức, vốn tưởng rằng chỉ là một ít scandal bình thường, kết quả liền tìm ra rất nhiều ảnh chụp Ca Trần ở các buổi tụ hội lớn uống rượu với người ta, có một chút rõ ràng là **, bởi vì trong ảnh chụp Ca Trần đang ngồi trên đùi một người đàn ông, mà tay đối phương rõ ràng đang sờ mông Ca Trần.

Hình tượng trước đó của Ca Trần quá mức tốt đẹp, thế cho nên những scandal này sau khi tuôn ra liền tạo thành một loại tương phản cường liệt, khiến rất nhiều người không chấp nhận nổi.

Fan từ yêu chuyển thành hận. Kỳ thực cũng không ít.

Đối với tất cả về Ca Trần ngày hôm nay, Đường Phong chỉ có thể yên lặng lắc đầu, lúc trước khi làm mấy chuyện này đã phải suy nghĩ tới hậu quả có khả năng gặp phải sau này, một ít người may mắn có thể giấu diếm khán giả cả đời, nhưng thế giới này lại có bao nhiêu chân tướng có thể giấu diếm vĩnh viễn đây?

Hiện tại mỗi ngày buổi sáng Đường Phong sẽ đi học tập với Lục Thiên Thần, tiếp thu đối phương huấn luyện, buổi chiều thì có thời gian riêng cho mình.

Kỳ thực từ sau khi cậu rời khỏi Nam Á có rất nhiều truyền thông đều tìm tới cửa, nhưng Đường Phong từ chối phần lớn phỏng vấn truyền thông, sau đó điện ảnh 《đồ ma giả 》 của cậu nhận được khen ngợi chiếm được thành tích phòng bán vé không tệ, lại trở thành diễn viên Trung Quốc bản thổ chân chính đầu tiên tham gia diễn điện ảnh Hollywood đồng thời luôn diễn vai chính, cũng không biết mỗi ngày có bao nhiêu tòa báo tạp chí và đài truyền hình truyền thông muốn lấy được tin tức của cậu.

Chỉ là Đường Phong không thích được chú ý quá độ, ngoại trừ tuyên truyền liên quan đến điện ảnh, phỏng vấn bình thường có thể không đi cậu sẽ không đi.

Hiện tại cậu cũng sẽ chủ động liên hệ hai người, một người là Trần Minh Húc, còn có một người là phóng viên nhỏ Lý Đông Tây lúc trước bị cậu liên lụy, thế nhưng nghe nói Lý Đông Tây trước đó bị phái ra ngoại quốc phỏng vấn, còn một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về.

Đường Phong không khỏi cảm khái, Lý Đông Tây nhưng thật ra rất lợi hại, chưa đến nửa năm đã được phái đi ngoại quốc rèn đúc, nhưng bọn họ thông qua điện thoại cũng xác định Lý Đông Tây sau khi trở về có thể nhận được bài tin tức của Đường Phong.

Có thể năm xưa Đường Phong bị mọi người xa lánh một mình một người đứng ở trên đài yên lặng mỉm cười, những người phía dưới quên mất cậu có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến trong thời gian ngắn người đàn ông này liền trưởng thành nhanh đến vậy.

Kẻ năm xưa không muốn đi phỏng vấn Đường Phong, hiện tại cũng mất đi tư cách phỏng vấn người đàn ông này.

Lúc Đường Phong thấy Ca Trần, Ca Trần đang ở cùng người đại diện của cậu ta, hôm nay Đường Phong tới đài truyền hình của Trần Minh Húc thu bài tin tức độc nhất vô nhị, nội dung chương trình là nói về việc quay chụp điện ảnh Hollywood có cái gì không giống với nội địa, Đường Phong rất vui vẻ chia xẻ kinh nghiệm của cậu.

"Đạo diễn, anh để Ca Trần nhà chúng tôi lên đi, trước đó không phải đã bàn xong rồi sao, sao có thể nói đổi ý liền đổi ý?" Người đại diện của Ca Trần vừa ghé vào bên người đạo diễn chương trình nào đó vừa nói chuyện.

Tiểu Vũ ở cách đó không xa thấy được, hừ một tiếng: "Đáng đời, người này trước đây còn từng mắng anh."

"Người từng mắng tôi phỏng chừng không ít."

"Người kia trước đây cũng là người đại diện của anh, còn nhớ rõ ông ta không?" Tiểu Vũ hỏi.

Tiểu Vũ vừa nhắc tới như thế Đường Phong liền nhớ ra: "Ồ, tôi nhớ rồi."

Thằng cha trung niên có chút béo, chính là người đại diện vô lương trước đây lúc cậu vừa xuất viện đã trực tiếp ném cậu đến nhà Charles, còn bỏ thuốc với cậu.

Tiểu Vũ không nói cậu gần như đã quên người này, hình như từ lúc cậu vào công ty cậu đã không thấy người đại diện trung niên phát tướng này, cũng không biết người này đi đâu, hóa ra là thành người đại diện của Ca Trần.

"Ông ta không phải người đại diện của công ty mình sao, sao lại chạy đến chỗ Ca Trần." Ca Trần trước đây tuy có chút quan hệ không thể nói rõ với Lục Thiên Thần, nhưng xem như là người của công ty Tô Khải Trình, người đại diện của cậu ta không có khả năng sẽ là của công ty Lục Thiên Thần.

"Cũng không biết lão ta có phải phạm vào chuyện gì không, sau khi tôi thành người đại diện của anh không bao lâu thì lão bị chủ tịch Lục đuổi ra công ty, hiện tại cư nhiên chạy tới công ty Tô Khải Trình." Tiểu Vũ có chút hoài nghi nói, "Sẽ không là nằm vùng ngay từ đầu đấy chứ? Anh không nhớ rõ chuyện trước kia, kỳ thực người này chính là người đại diện lúc anh và Ca Trần xuất đạo."

Việc này nếu như tiểu Vũ không nói, cậu còn thật không biết.

Người đại diện bên kia cầu xin mãi không có kết quả liền có chút nổi giận, thanh âm có chút lớn quát lên: "Mấy người sao lại ngốc như thế, Ca Trần nhà tôi hiện tại một thân đều là tin tức, không biết có bao nhiêu đài truyền hình muốn phỏng vấn cậu ấy đấy!"

"Vậy các người cứ đi đài truyền hình khác, chạy tới chỗ chúng tôi làm gì?" Đạo diễn cũng không nể mặt người đại diện, phỏng vấn Ca Trần là đề tài tương đối có chuyện, ai có thể chắc chắn minh tinh bọn họ lên sóng đài truyền hình sẽ không là mấy tin tức bát quái loạn xì ngầu, thật đúng là không cần phải vì một người tiểu minh tinh mà tự hạ thấp giá trị của mình.

Hiện tại Ca Trần chính là một nhân vật mẫn cảm, lỡ đâu khiến cho một phần khán giả phản cảm. Đó chính là lợi bất cập hại.

Bọn họ không phải đài truyền hình nhỏ nào đó, sắp xếp chương trình cũng phải suy nghĩ tới ảnh hưởng sẽ sản sinh sau đó.

Bên này không biết là ai đột nhiên hô một tiếng "Ai nha mau nhìn, là Đường Phong!"

Thoáng cái không ít nhân viên công tác đài truyền hình đều nhìn sang phương hướng Đường Phong và tiểu Vũ, bọn họ đang công tác không dám tùy tùy tiện tiện chạy tới, nhưng xa xa nhìn chí ít không thành vấn đề chứ?

"Người thật còn đẹp hơn cả trong TV."

"Nghe nói anh ấy và Minh Húc quan hệ đặc biệt tốt, không biết có thể nhờ Minh Húc xin một chữ ký của Đường Phong hay không, tôi hiện tại rất thích anh ấy."

Nhóm người này xông tới, nhất thời đem Ca Trần bọn họ chen sang một bên.

Thời gian giống như xảy ra hỗn loạn, năm xưa tiểu minh tinh Đường Phong bị xa lánh ở ngoài không ai để ý tới, hiện tại thành đại minh tinh người người chạy theo, mà Ca Trần năm xưa được mọi người vây quanh, hiện tại lại thành tiểu minh tinh bị người ghét bỏ.

Toàn bộ thời gian, cũng chỉ là chênh lệch hơn một năm mà thôi.

Ca Trần một năm trước, có lẽ thế nào cũng sẽ không nghĩ tới mình lúc này lại lưu lạc đến nước này, mà Đường Phong năm xưa bị cậu chế nhạo, hiện tại đã trở thành minh tinh điện ảnh bước lên nhất tuyến.

Lúc này hai người đàn ông gặp nhau, chào hỏi hay không chào hỏi liền thành một nan đề, Đường Phong không muốn làm khó Ca Trần, nếu như cậu bắt chuyện với đối phương, nói không chừng Ca Trần sẽ nghĩ cậu đang cố ý khoe khoang, không chào hỏi, lại sẽ là cậu thành danh liền khinh thường người.

Cũng may Ca Trần xoay người rời đi, cũng miễn cho hai người xấu hổ.

Đối mặt với cảnh ngộ khác biệt hôm nay của hai người, Đường Phong cũng chỉ có thể yên lặng cảm thán, thời gian cậu ở trong giới này không ngắn, đã qua thời kỳ bóp cổ tay thở dài cho mỗi minh tinh xuống dốc.

Hoặc sớm hoặc muộn, rất nhiều chuyện đều là đã định trước.

Có thể đứng lên liền thắng, không đứng dậy nổi, cũng chỉ có thể rời khỏi giới này.

Buổi chiều dùng một ít thời gian ghi xong chương trình của Trần Minh Húc, Trần Minh Húc chủ động nói muốn mời Đường Phong đi ăn, cảm ơn Đường Phong đã hãnh diện đến thu chương trình, cơm tối miễn phí có thể ăn chực, Đường Phong đương nhiên là giơ hai tay tán thành, gọi một cú điện thoại cho tiểu ác ma bảo đối phương tự giải quyết cơm tối, còn mình thì đi cùng Trần Minh Húc.

"Là nhà hàng Nhật Bản à?" Đường Phong từ xa một chút đã thấy quán ăn nổi tiếng phải đặt trước hai ngày mới có thể đến ăn ở thành phố C, cậu vừa cười vừa nói, "Tuy rằng tôi cũng thích ăn sashimi, nhưng thích nhất vẫn là lẩu."

"Này này này, tôi phải đặt trước hai ngày ở đây mới có vị trí ngày hôm nay, lẩu ở đâu chả ăn được, anh không thể chí khí một chút sao, đừng mỗi ngày chỉ biết ăn lẩu!" Lôi kéo Đường Phong, Trần Minh Húc đem người túm vào nhà hàng.

Vị trí Trần Minh Húc chọn cũng không tệ lắm, một gian nhỏ đơn độc ngăn cách, bên cạnh có một chiếc cửa sổ có thể thấy phong cảnh bên ngoài hành lang, tràn ngập sự tinh xảo trang nhã của bản sắc Nhật Bản.

"Đồ ăn ở đây cũng không rẻ đâu." Đường Phong cảm khái một câu.

"Ai nha, anh cứ ăn của anh đi, nói nhiều như vậy, dù sao không cần anh trả tiền là được rồi!" Trần Minh Húc trừng mắt Đường Phong.

"Lần sau ăn lẩu đi, gần đây tôi đặc biệt nhớ nồi nước dùng xương bò kia." Hai tay bưng chén trà, người này cười nói, "Hiện tại thời tiết mát mẻ, ăn lẩu thích hợp nhất."

"Được được được, thế nhưng lần sau anh mời tôi."

"Không thành vấn đề!"

"Đáp ứng thực thẳng thắn, không hổ là đại minh tinh cầm thù lao 5 triệu đô."

"Ha ha ha. . ."

Đường Phong cũng không khách khí, trôi chảy chọn món, hai người lại ở trên bàn ăn nói chuyện phiếm, trò chuyện trò chuyện, bên cửa sổ đột nhiên có người ngừng lại, Đường Phong và Trần Minh Húc song song nhìn qua.

"Ai nha! Học trưởng Trương sao lại là anh?" Trần Minh Húc hô lên đầu tiên, nhìn qua có vẻ quen biết người đàn ông này.

Đường Phong cũng nhìn qua, người này nhã nhặn lịch sự, một thân quần áo trắng có phần giống với đối tượng thầm mến của nữ chính miêu tả trong tiểu thuyết, cũng chính là nam số 2 đáng thương trong truyền thuyết.

Nam nhất là của nữ chính, nam số 2 là của khán giả, này nói rõ hiện thực trong cuộc sống loại người này càng được mọi người thích.

"Minh Húc, Đường Phong, hai cậu cũng ăn ở đây sao?" Vị học trưởng Trương này mở miệng liền tự tự nhiên nhiên gọi tên hai người bọn họ, hiển nhiên là quen biết Đường Phong.

"Xin chào." Đường Phong mỉm cười gật đầu với đối phương, cậu đối với người này một chút ấn tượng cũng không có, phỏng chừng chính là người Đường Phong trước kia quen biết.

"Đường Phong, sao đột nhiên trở nên khách khí như vậy?" Học trưởng Trương kinh ngạc nhìn người kia, giống như nhìn một người xa lạ.

------oOo------

chương 5: cảm tình mấy chuyện này

"Chúng ta đã lâu không gặp mặt." Đường Phong cũng không giải thích cậu "Mất trí nhớ", tùy tiện cười nói hai câu với đối phương, "Anh cũng tới đây ăn sao?"

"Đúng vậy, hẹn mấy người bạn học cùng đi ôn chuyện, không nghĩ tới vừa vặn còn có thể ở đây gặp được hai vị đại minh tinh và đại MC." Học trưởng Trương sang sảng nở nụ cười, làm cho người ta cảm thấy tính cách người này không tệ, nhìn qua cũng là quan hệ bạn tốt với Trần Minh Húc.

Trần Minh Húc len lén nhìn thoáng qua Đường Phong giả làm người quen, cười nói với học trưởng Trương: "Em đâu tính cái gì MC lớn, so với Đường Phong hiện tại em chỉ là một tên nghèo. Đúng rồi, học trưởng Trương không phải xuất ngoại sao, trở về từ bao giờ vậy?"

"Tôi vừa mới về từ ngày hôm trước, lần này dự định ở lại quốc nội một đoạn thời gian, được rồi, tôi không quấy rối hai người nữa." Học trưởng Trương nói với Trần Minh Húc, "Số di động tại quốc nội của tôi vẫn là số cũ, cậu còn không?"

"Số điện thoại của học trưởng đâu có thể quên, vẫn còn!"

"Vậy số của cậu cũng không thay đổi phải không?" Học trưởng Trương lại hỏi.

Trần Minh Húc liên tục xua tay: "Không không không, vẫn là số cũ."

"Được! Vậy sau đó nhớ kỹ liên hệ, chúng ta cũng đã lâu không đi ra ngoài tụ tập rồi." Ánh mắt học trưởng Trương dần dần rơi vào trên người Đường Phong, vừa cười vừa nói, "Đến lúc đó đại minh tinh nhất định phải tới đấy!"

Sau khi học trưởng Trương đi, Đường Phong hỏi Trần Minh Húc: "Hai người thân nhau lắm sao?"

"Là đàn anh lúc còn đi học trước đây, tôi vừa mới vào giới cũng là anh ấy đề cử," Trần Minh Húc liếc nhìn Đường Phong, hắc hắc cười nói, "Tôi nói anh càng ngày càng không đứng đắn, rõ ràng không nhớ rõ anh ta còn muốn giả quen thuộc, tôi phỏng chừng lúc này anh ta khẳng định rồi."

"Sợ chết khiếp?" Đường Phong không giải thích được.

"Đúng vậy, anh vừa rồi khách khí với anh ta như vậy."

Đường Phong vừa cười vừa nói: "Sao nghe có vẻ như tôi trước đây hình như không quá khách khí với anh ta."

"Đâu chỉ là không khách khí, học trưởng Trương người tốt, trước đây bình thường anh uống say ồn ào Lục Thiên Thần không thương anh như thế nào, có mấy lần chính học trưởng Trương chăm sóc anh." Nói Trần Minh Húc lại trừng Đường Phong, giống như Đường Phong trước đây đã làm ra chuyện mất mặt bao nhiêu.

Phỏng chừng hiện tại không phải Đường Phong ở chỗ này ồn ào Lục Thiên Thần không thương cậu như thế nào, mà là Lục Thiên Thần trái lại phải khổ não tại sao Đường Phong lại tham lam ai cũng muốn như thế.

Thế nhưng từ đoạn thời gian gần đây đến xem, Lục Thiên Thần hình như là buông tha theo đuổi Đường Phong, cho dù là mỗi ngày đều có một đoạn thời gian luyện tập võ thuật với Đường Phong, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên có ngoài ý muốn nho nhỏ ra, phần lớn thời gian còn lại hai người bọn họ đều là chăm chú học tập và dạy học, sau khi tan học thì tự quay về nhà mình, rất ít trò chuyện những việc dư thừa khác.

"Tôi đây phải cảm ơn anh ta rồi." Đường Phong nhanh chóng vừa cười vừa nói, "Nói cho tôi chút chuyện liên quan tới anh ta đi, chuyện trước kia tôi đều đã quên sạch không còn một mảnh."

"Sao anh không quên luôn chính anh đi."

Cười nói một câu, Trần Minh Húc rất nhanh nói về chuyện vị học trưởng Trương kia cho Đường Phong, kỳ thực học trưởng Trương và Đường Phong cũng không tính quan hệ rất tốt, hai người quen nhau cũng là vì Trần Minh Húc và học trưởng Trương đã từng học cùng đại học, lại ở cùng một đoàn thể nên quan hệ tương đối tốt.

Ngay lúc đó Trần Minh Húc bình thường thay Đường Phong thu thập cục diện rối rắm, có đôi khi học trưởng Trương cũng sẽ thuận tiện hỗ trợ, vậy nên chuyện Trần Minh Húc nói với Đường Phong cũng không nhiều, mấy người có lẽ chính là mối quan hệ như thế.

"Tôi đoán, anh ta khẳng định không có ấn tượng gì tốt với tôi." Đường Phong nói.

Trần Minh Húc hừ hừ, vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi: "Này còn cần nói sao, tôi lúc ấy coi trọng anh quả thực chính là bị quỷ che mắt."

"Vậy cũng là cậu háo sắc, thấy tôi đẹp trai liền chạy theo tôi." Đường Phong nở nụ cười, hiện tại bọn họ trò chuyện cũng sẽ thỉnh thoảng đem chuyện trước kia ra nói đùa, mấy chuyện này một ngày đem ra nói đùa liền có thể dễ dàng nở nụ cười cho qua, dù sao cũng chỉ là quá khứ.

Trần Minh Húc ha ha phá lên cười: "Phi phi phi! Nhìn anh tự kỷ kìa. Ai, nói thật, kỳ thực tôi nghĩ đại nhân vật giống như Lục Thiên Thần hay Charles, có đôi khi cảm giác ở cùng bọn họ cũng sẽ không quá thoải mái, đại nhân vật đối mặt với dụ hoặc cũng nhiều."

"Cậu dự định giới thiệu đối tượng cho tôi sao?"

"Thôi đi, với nhân khí hiện tại của anh, cũng không biết có bao nhiêu người muốn cặp kè." Gắp một miếng sashimi nhét vào trong miệng, Trần Minh Húc nói.

Đường Phong chấm sashimi vào mù tạc: "Cái này không giống, có vài người là chạy theo danh tiếng và tiền tới, cảm tình như vậy không duy trì được lâu."

"Ha hả, nếu như anh có tiền, chí ít người anh yêu cần tiền có thể cho cảm tình các anh duy trì cả đời." Trần Minh Húc nhìn Đường Phong chấm mù tạc, "Anh chấm nhiều mù tạc như vậy không sợ cay chết sao?"

Đường Phong chấm một miếng sashimi nhét vào trong miệng, rất nhanh liền bưng kín miệng, gấp giọng nói: "Trà, sặc chết tôi!"

"Đáng đời!" Vội vã đưa nước trà sang, Trần Minh Húc nói, "Này, kỳ thực học trưởng Trương con người không tệ, hiện tại sự nghiệp thành công, tuy rằng so ra kém Lục Thiên Thần mấy lão giàu có, nhưng có thể ăn ngon uống tốt vô ưu vô lự cả đời. . ."

"Dừng! Dừng! Cậu thật đúng là giới thiệu cho tôi sao, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, cái khác đặt sang một bên trước đi." Uống vài ngụm trà, Đường Phong vội vàng giơ tay nói.

Trần Minh Húc hèn mọn liếc nhìn Đường Phong: "Sao tôi cảm thấy từ lúc anh xuất đạo, anh vẫn luôn hãm sâu vào tình tình ái ái. . ."

Không thể không nói Lục Thiên Thần thực sự là một ông chủ tốt, hoạt động Đường Phong không muốn nhận Lục Thiên Thần sẽ không giống ông chủ công ty giải trí khác cứ như vậy ép buộc minh tinh đi nhận hoạt động kiếm tiền, tuy rằng sẽ vì vậy mà giảm thiểu thu nhập của công ty, nhưng phỏng chừng Lục Thiên Thần bản chức công tác không phải đóng phim căn bản không quan tâm từ trên người Đường Phong lấy được một chút lợi ích như vậy.

Lúc không đóng phim, Đường Phong không có gì quá khác một người bình thường, bản thân nam minh tinh được phóng viên bát quái ưu ái không nhiều, bình thường đi bộ khắp nơi cũng không có người nào sẽ đi nhìn chằm chằm, hơn nữa tự thân Đường Phong cũng có một bộ phương pháp đối phó với đội paparazzi, cậu hiện tại không có việc gì thì đi đánh bóng squash, hoặc là cùng Trần Minh Húc đi đánh golf, cuộc sống thực sự nhẹ nhõm thoải mái.

Dựa theo lời nói của Trần Minh Húc, Đường Phong thực sự là quá biết cách sinh hoạt, cũng quá không giống một minh tinh.

Có minh tinh nào mỗi ngày không tìm cách gây chú ý chỉ tìm cách hưởng thụ sinh hoạt, ai mà không mỗi ngày nỗ lực lên báo lên tạp chí, chỉ để mình được chú ý nhiều thêm một chút.

Nói tới nói lui, Trần Minh Húc cũng rất vui vẻ bình thường có người cùng cậu đi khắp nơi sống phóng túng.

Chỉ là bộ dạng Đường Phong vui chơi giải trí khắp nơi ở trong mắt vài người liền thực sự khiến người ta đau lòng.

Buổi chiều ngày này, Đường Phong đã hẹn Trần Minh Húc đến một sân tennis chơi quần vợt ở thành phố C, đời trước có bệnh trong người không có biện pháp làm một ít vận động quá mức kịch liệt, đời này cậu dự định bổ sung toàn bộ trở về.

Sáng sớm cũng không biết Lục Thiên Thần có phải làm hỏng một cọc làm ăn hay không, toàn bộ buổi sáng đều là hé ra khuôn mặt lạnh giá, thỉnh thoảng nhìn về phía Đường Phong vài lần cũng là lộ ra vị đạo ai oán nói không nên lời.

Đường Phong thề, cậu lúc đó thực sự không phải cố ý cười ra, chỉ là bình thường Lục Thiên Thần luôn luôn một bộ nắm chắc thắng lợi lại tính trước mọi việc, đột nhiên lại biến thành oán phu. Cậu nhất thời có chút vô cùng kinh ngạc mà thôi.

Kết quả người đàn ông kia cho cậu một cú quật qua vai, cũng may cậu gần đây vẫn đều đang rèn đúc, bằng không đã bị Lục Thiên Thần quật ngã chết.

"Cái tên keo kiệt." Cổ tay vẫn có chút đau, may là tay trái không phải tay phải, không ảnh hưởng việc cậu chơi bóng.

Ở nhà làm chuẩn bị, Đường Phong mang theo túi lớn đi ra ngoài, kỳ quái chính là tiểu ác ma hôm nay không biết chạy tới chỗ nào, từ lúc cậu trở về đã không thấy cái tên nhóc kia.

Thật không thể nói Tào Tháo, Đường Phong vừa mới ở trong lòng mắng Lục Thiên Thần vài câu, kết quả vừa mở cửa liền thấy Lục Thiên Thần giống như môn thần đứng ngoài cửa, dọa Đường Phong nhảy dựng.

"Chủ tịch Lục, anh. . ."

Đường Phong còn chưa nói hết, Lục Thiên Thần đã đẩy cửa trực tiếp đi đến, dưới đường nhìn của Đường Phong càng ngày càng tới gần, thẳng đến hai người bọn họ hầu như dán lên nhau.

"Vì sao cậu nhẫn tâm như thế, vì sao cậu còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, vì sao cậu có thể bỏ xuống mọi thứ như vậy chứ?" Lục Thiên Thần hỏi ba câu liên tiếp, khiến Đường Phong nhất thời có chút sửng sốt.

Hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn chăm chú vào người kia, mỗi chữ mỗi câu hỏi: "Vì sao tôi hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được?"

"Anh. . ."

"Đường Phong, hoặc là Fiennes, có phải những người đã trải qua mưa gió như các cậu cái gì cũng chẳng quan tâm?" Chậm rãi đến gần người kia, Lục Thiên Thần vươn tay thoáng cái ôm lấy cậu.

Đường Phong rõ ràng nghe thấy Lục Thiên Thần ghé vào tai cậu thỏa mãn hít một tiếng, trong nháy mắt này, Lục Thiên Thần giống như một đứa trẻ lạc đường thật lâu, rốt cục sau vô số lần tìm kiếm cũng tìm được căn nhà ấm áp.

Trong nháy mắt như thế, Đường Phong có một chút áy náy.

"Tôi có thể làm gì được đây?" Đường Phong hơi vung lên khóe miệng, vỗ nhẹ nhẹ lưng Lục Thiên Thần, "Quyết định là tự tôi lựa chọn, vô luận là kết quả gì tôi đều sẽ tiếp thu, thản nhiên tiếp thu, sau đó chậm rãi tiêu hóa."

Có ai là không khó chịu?

Đột nhiên bên mình một người cũng không có, khó tránh khỏi không thích ứng.

Chỉ là đối với quyết định mình đã từng làm ra, Đường Phong cũng không muốn hối hận, hối hận là vô ích với vấn đề hiện tại bọn họ cần giải quyết.

Lúc này, quyền quyết định không hề ở trên tay cậu.

------oOo------

chương 6: buông tay

"Cho tôi ôm cậu thêm một chút. . ." Lục Thiên Thần thì thào nói, "Cậu không biết mấy ngày nay tôi nhớ cậu tới nhường nào, nhìn cậu mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, tôi cuối cùng là nhịn không được suy nghĩ ở trong tim cậu có phải tôi chẳng là cái gì."

"Đừng nói như vậy, vậy anh mong muốn tôi có bộ dáng gì?" Đường Phong chậm rãi rời khỏi vòng tay Lục Thiên Thần, trong tầm mắt có chút thụ thương giống như cún con bị vứt bỏ của đối phương dần dần kéo giãn khoảng cách.

"Có phải tôi hẳn là mỗi ngày mặt ủ mày chau, cảm thán vì sao lúc trước lại đưa ra điều kiện hoang đường buồn cười như vậy, quá mức tham lam vậy nên song song mất đi hai người các anh, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi?" Đường Phong lắc đầu, "Anh là người hiểu tôi nhất, nên biết tôi sẽ không vì quyết định của mình mà hối hận."

Lục Thiên Thần khe khẽ thở dài, mỗi ngày anh đều có thể thấy người đàn ông này, mỗi ngày đều liên tục hỏi chính mình, vì sao mình không có cách nào buông Đường Phong?

Không phải một ngày hai ngày, mà đã qua thời gian dài như vậy.

Đường Phong quả đoán đưa ra điều kiện, sau khi bọn họ lựa chọn cũng không có bất cứ do dự và hối hận gì mà cứ tiếp tục bước lên con đường của mình.

Bọn họ thì sao?

Đường Phong nói không sai, lựa chọn hiện tại không ở trong tay cậu, mà ở trong tay Lục Thiên Thần và Charles.

Vậy nên, hiện tại Đường Phong cần chỉ là một câu trả lời thuyết phục, một đáp án, mà không phải một lần nữa đem vấn đề đẩy trở lại về mình.

Hoặc sớm hoặc muộn vấn đề này đều phải giải quyết, cùng với vương vấn không dứt không có kết quả, không bằng thống thống khoái khoái đến một đao, mặc dù có chút đau đớn, nhưng chỉ cần một lần như thế, liền không cần tiếp tục đau lòng.

"Mọi người đều không phải cái tuổi ấu trĩ nữa, Charles tôi có thể hiểu, anh ta vốn chính là tính cách hồ đồ kia, nhưng tôi nghĩ anh hẳn là không phải." Đường Phong nói rằng.

"Cậu không có biện pháp buông cậu ta, cũng không muốn mất đi tôi."

Cay đắng cười, cậu nói: "Tôi chỉ là kiên trì sự lựa chọn của tôi."

"Charles đã buông tha rồi."

"Anh cũng buông tha không phải sao?" Đường Phong thở dài.

"Tôi biết mình có chút ích kỷ, nhưng con người đều ích kỷ, tôi yêu cậu, thực sự yêu, tình yêu đều là ích kỷ, tôi không muốn đem cậu tặng cho bất cứ ai, hoặc là chia xẻ với bất cứ người nào." Lục Thiên Thần xoay người ngồi trên sô pha.

Xem ra hôm nay không có biện pháp đi chơi quần vợt rồi, Đường Phong thả túi xuống đất ngồi đối diện với Lục Thiên Thần.

"Uống chút gì không?" Đường Phong hỏi.

"So với cậu, tôi xác thực thiếu chín chắn." Lục Thiên Thần có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, "Cà phê đi."

"Số anh đỏ lắm, tôi vừa mua hạt cà phê hôm qua, mới sấy khô." Đứng lên, Đường Phong đi tới bên cạnh máy nghiền cà phê đem một ít hạt cà phê cho vào máy, sau khi ấn nút máy nghiền cà phê ong ong ong vận chuyển, thoáng cái trong phòng chỉ có thanh âm ầm ĩ của máy nghiền.

Đun nước nóng, đem bột cà phê đổ vào bình pha cà phê, lại đổ nước nóng, dùng que gỗ nhẹ nhàng khuấy đều, một trận hương vị cà phê nồng nặc rất nhanh tràn ngập toàn bộ gian phòng.

"Liệu có khả năng cậu chỉ ở bên tôi hay không?" Lo lắng, Lục Thiên Thần nói rằng.

"Thêm đường thêm sữa hay cả hai?" Lọc xong cà phê rót vào hai cái tách, Đường Phong hỏi.

"Không cần."

"Có thể có chút đắng." Đưa tách không thêm sữa cho Lục Thiên Thần, Đường Phong hít sâu một ngụm mùi thơm cà phê, chậm rãi nói, "Vấn đề này không có giá trị thảo luận."

"Vì sao cậu không nhìn tôi?"

Đường Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiên Thần: "Thiên Thần, chúng ta không nên thảo luận vấn đề này nữa."

"Cậu yêu tôi không?" Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện hỏi càng thêm trực tiếp, "Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, hoặc là từng trong giây phút nào đó, cậu có yêu tôi không?"

Ngón tay nắm cà phê hơi chút siết lại, Đường Phong gật đầu: "Có yêu."

Đây xem như là lần đầu tiên Đường Phong chân chính, chính diện nói cho người khác cảm tình của cậu, vấn đề này có thể Charles cũng rất muốn hỏi, nhưng rất nhiều thời gian bọn họ đều khuyết thiếu một loại tự tin, sợ đáp án cuối cùng không phải điều bọn họ muốn.

Mặc kệ ngày hôm nay có thể được Đường Phong tán thành hay không, chí ít hiện tại nghe được câu trả lời của đối phương, Lục Thiên Thần đã rất thỏa mãn, trước đó anh đã từng làm một vài chuyện tệ hại với Đường Phong, vì sao hôm nay anh phải cùng Charles trộn chung một chỗ, coi như là mầm tai hoạ lúc trước anh trồng xuống.

Nếu như anh không ngầm đồng ý người đại diện kia đem Đường Phong ném cho Charles, nếu như Đường Phong cho tới bây giờ chưa từng gặp Charles, nếu như sau đó anh có thể đứng ra giải trừ kỳ hạn một tháng giữa Charles và Đường Phong, có thể tình huống hiện tại sẽ hoàn toàn khác biệt.

Ở đâu có nhiều nếu như như vậy?

Đường Phong hiện tại, cho dù yêu, phần tình yêu này cũng không phải chỉ thuộc về anh.

Lục Thiên Thần vươn tay đè lại bàn tay Đường Phong: "Cảm ơn cậu."

"Đừng như vậy, loại chuyện này sao có thể nói cảm ơn chứ?" Đường Phong trở tay cầm tay Lục Thiên Thần, cũng nhẹ nhàng giật lại tay đối phương.

"Cậu là người đầu tiên. . . Nói yêu tôi." Cũng không miễn cưỡng, Lục Thiên Thần chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của Đường Phong chậm rãi giơ lên tách cà phê từ từ uống vào chất lỏng màu đen đắng chát kia.

Thời gian dường như ngừng lại vào giây phút này, ánh nắng đầu xuân chiếu vào trên người Lục Thiên Thần càng tôn thêm làn da có chút trắng bệch của anh, giống như đã lâu không đứng dưới ánh mặt trời vậy.

"Thiên Thần, tôi. . ." Đường Phong còn chưa kịp nói ra miệng.

Lục Thiên Thần uống xong cà phê đặt tách lên bàn, bình tĩnh ném ra một câu: "Tôi rút khỏi, đồng thời bảo chứng sẽ không quấy rối cậu và Charles."

Có một chuyện thường thường là Đường Phong không thể đoán trước, cậu nghĩ tới rất nhiều đáp án và kết quả, nhưng hiện tại từ trong miệng Lục Thiên Thần nói ra tuyệt đối không phải như trong tưởng tượng của cậu.

Cà phê rơi vào trong dạ dày đột nhiên không hề ấm áp như vậy, giống như chạm vào bộ vị nào đó của dạ dày khiến cậu có chút khó chịu, vị chua giống như lan tràn liên quan trong lòng cậu cũng chua xót.

Lục Thiên Thần nói muốn rút khỏi, muốn buông tha.

Đường Phong vẫn tin tưởng Lục Thiên Thần là người hiểu cậu nhất, người hiểu cậu nhất này, hiện tại nói muốn buông tha.

Kết quả như vậy chẳng lẽ không đúng với tưởng tượng của cậu sao? Không có biện pháp tiếp thu song song cùng chung với người khác liền thẳng thắn rời đi, nhưng vì sao lại khó chịu như vậy?

Đường Phong ơi Đường Phong, mày quả nhiên rất ích kỷ.

Ở trong lòng nở nụ cười khổ, Đường Phong hơi chút mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Đã quyết định rồi?"

"Tôi đã quyết định, cũng sẽ không đổi ý." Không biết có phải không muốn cho Đường Phong có thời gian phản ứng gì đó hay không Lục Thiên Thần rất nhanh đứng lên nói, "Cậu có việc thì làm trước đi, từ ngày mai trở đi tôi sẽ rời khỏi công ty một đoạn thời gian, sẽ có huấn luyện viên mới thay vị trí của tôi dạy cậu chiêu thức. Tôi đi trước."

"Lục Thiên Thần. . ." Đường Phong đứng lên, thế nhưng người đàn ông kia đã nhanh chóng rời đi.

Tới có chút đột nhiên, có chút làm cho người ta không hề phòng bị.

Chậm rãi ngồi xuống, Đường Phong cúi đầu thở dài, nhìn hai tay mình lẩm bẩm: "Đường Phong ơi Đường Phong, quyết định của chính mày, chính mày lựa chọn, hiện tại lẽ nào lại hối hận?"

Lục Thiên Thần cứ như thế bước đi, chương trình học ngày mai huấn luyện viên cũng sẽ thay đổi, có thể đối phương chỉ là không muốn gặp mình mà thôi.

Bọn họ đều đã như vậy, gặp lại hình như có vẻ xấu hổ.

Uống nốt cà phê còn lại trong tách, Đường Phong cố gắng khiến mình quên đi vị chua xót đang quay cuồng trong dạ dày, biết có đôi khi phải đau một chút, chỉ là không nghĩ tới lại đau như thế mà thôi.

Yêu một người là yêu, như vậy yêu hai người thậm chí càng nhiều có phải là yêu hay không?

Vấn đề này đôi khi khiến Đường Phong có chút sợ hãi, cậu không phải kẻ tham lam, nhưng vì sao cảm tình lại không có biện pháp khống chế?

Có lẽ cảm tình có thể bị khống chế, sẽ không gọi là cảm tình.

Rời đi. . .

Rời đi còn chưa tính. . .

"Này này, người đều đã đi rồi anh còn ngẩn ngơ cái gì?" Thanh âm của người thanh niên từ cửa truyền đến, tiểu ác ma mặc một thân quần áo vận động khoanh tay nghiêng người tựa ở cạnh cửa, nhìn Đường Phong lắc đầu, "Chậc chậc chậc, thực sự là khó có được, còn có thể thấy bộ dạng mất mát của anh."

"Cậu cũng muốn đi?" Đường Phong rất nhanh liền khôi phục, điều này khó tránh khỏi khiến tiểu ác ma có chút khó chịu, có phải diễn viên đều giỏi ẩn dấu tình cảm của mình như vậy hay không, thay đổi bất thường.

Vừa rồi còn một bộ có chút thương cảm, hiện tại đột nhiên liền thay đổi vẻ mặt.

Rõ ràng chính là không vui, vì sao luôn luôn đem cảm tình của mình che giấu tốt như vậy? Tiểu ác ma không rõ nhìn Đường Phong: "Nếu như anh yêu anh ấy, vì sao không ở bên anh ấy? Ai, quên đi quên đi, cảm tình của mấy người các anh tôi cũng chẳng hiểu. . ."

Lúc đi vào, tiểu ác ma dường như thấp giọng nói thầm một câu: "Không thành đôi cũng tốt. . ."

"Cậu nói gì cơ?" Đường Phong có chút không nghe rõ.

"Không có gì, dù sao chủ tịch Lục đã buông tha, anh cũng đừng tiếc nuối hoặc là khó chịu gì đó, anh ấy chỉ mong anh có thể sống tốt." Giống như muốn nói lại thôi, tiểu ác ma đi vào trong phòng, bên trong truyền đến thanh âm của cậu, "Anh cả tuy rằng đi, thế nhưng tôi vẫn muốn ở lại đây!"

Cuối cùng lại bỏ thêm một câu: "Cho dù anh cặp với Charles, tôi vẫn muốn ở lại!"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip