QUYỂN IV: Truyền thuyết Đỉnh Cao (7)

chương 19: nửa đường nhặt được người

Phần lớn truyền thông đều chỉ quan tâm nghi thức khai mạc thảm đỏ và các nữ minh tinh làm thế nào tranh tài khoe sắc, bởi vì lần này điện ảnh 《đồ ma giả 》 Đường Phong tham diễn chỉ thu được một đề danh đạo diễn, tổ kịch cũng không dự định đi tham gia nghi thức thảm đỏ, mà là ngày đầu tiên sau khi tới Đức thì tụ họp với nhau.

Những người bạn trải qua hoạn nạn sinh tử cùng với những người bạn ở chung sống phóng túng không nói khác nhau bao nhiêu lớn, mà còn vào lúc lại một lần nữa gặp mặt luôn luôn sẽ có nhiều xúc động, mỗi người đều nhiệt tình ôm đối phương, giống như bọn họ không phải bạn mấy tháng, mà là những người bạn cũ vài chục năm.

"Nghe nói cậu gần đây vẫn đang tập huấn, học thế nào rồi, mà dù sao cũng đừng chịu khổ không nổi bỏ dở giữ chừng nha." Nam diễn viên ngày trước không phải rất muốn tiếp cận với Đường Phong sau khi thấy cậu liền mỉm cười đi tới.

Đường Phong chú ý tới bên người nam diễn viên còn dẫn theo một cô bé đáng yêu khoảng năm sáu tuổi, cậu vừa cười vừa nói với nam diễn viên: "Xem, đây là kết quả huấn luyện của tôi, thật đúng là bị huấn luyện viên đánh không ít."

Vén lên tay áo cho đối phương xem vết xanh tím lần trước cậu ngã lăn trên đất, Đường Phong rất nhanh ngồi xổm xuống mặt đối mặt với cô bé: "Hi, xin chào."

"Xin chào, nghe nói chú biết võ công, chú biết bay sao?" Cô bé có chút xấu hổ lôi kéo tay nam diễn viên, giương một đôi mắt to xinh đẹp hiếu kỳ nhìn Đường Phong.

"Chú không biết bay, thế nhưng chú biết đánh người xấu." Đường Phong cười bày ra tư thế nắm nắm tay.

"Khanh khách khanh khách." Cô bé nở nụ cười, "Vậy chú phải bảo vệ cháu nha, ba ba nói chú là một anh hùng, là người tốt."

"Ha ha ha. . . Chú sẽ bảo vệ cháu." Đường Phong nhẹ nhàng bế cô bé lên.

"Đây là con gái tôi, lúc này mang con bé đi ra ngoài chơi một chút, " Nam diễn viên cười ôm lấy cô bé, nói với Đường Phong, "Con bé nhìn qua rất thích cậu."

"Vậy cũng là anh làm bố thay tôi nói tốt, cô bé thật đúng là đáng yêu." Nhìn cô con gái đáng yêu của nam diễn viên, Đường Phong đột nhiên nhớ tới bé Annie đã không liên lạc với cậu hơn một tháng, gần đây cũng không phải bề bộn nhiều việc, không bằng sau khi rời Đức thì đi Anh xem Annie một lần.

Lần trước gọi điện Đường Phong cảm giác tâm tình Annie dường như không tốt lắm, cậu vẫn bận việc điện ảnh lại có một đống chuyện tình cảm quấn trên người, tuy rằng đáp ứng Annie có thời gian sẽ đi xem cô bé, nhưng cho tới nay cũng không có cơ hội thực hiện hứa hẹn của cậu, điều này làm cho Đường Phong rất băn khoăn.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bởi vì cậu đã từng là một dứa trẻ cô đơn, lúc gọi điện thoại cho Annie cũng cảm giác được đối phương kỳ thực cũng là một đứa trẻ cô đơn.

Rõ ràng Annie có gia đình tốt đẹp hạnh phúc, nhưng lại chưa từng nghe Annie đề cập tới bố mẹ trong điện thoại.

Lần này rời Đức đi Anh, nếu như có thể Đường Phong muốn nói chuyện với bố mẹ Annie, đứa trẻ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết nói ra miệng như thế nào, lúc này liền cần người lớn dùng nhiều tâm tư một chút câu thông với đứa trẻ.

"Điện ảnh cơ bản đã xác định xong." Đạo diễn đã đi tới, trong tay còn cầm chai bia, "Sáu tháng cuối năm chúng ta lại có thể làm việc với nhau."

"Tôi còn phải tăng cân không?" Đường Phong cười nhận lấy bia ướp lạnh đạo diễn đưa qua, "Cảm ơn."

"Ha ha, điều này rất tổn hại sức khoẻ, tôi và người phía sản xuất đã nói chuyện một chút, 《đồ ma giả 》 đích xác sẽ có phần 2, nhưng không phải tiền truyện phần 2 thuộc về Bạch Y, " Nhún nhún vai, đạo diễn ha ha cười nói: "Cậu biết đấy, mọi người rất thích xem cốt truyện một người thanh niên bề ngoài anh tuấn vô hại, trên thực tế lại là một kẻ sát nhân ma đầu như vậy."

"Nghe có vẻ rất kích thích."

"Ý của cậu thế nào, dự định nhận điện ảnh không?" Đạo diễn nói rằng, "Trên thực tế tập tiếp theo sẽ có phiêu lưu, dù sao phần 1 thu được danh tiếng và phòng bán vé tốt, phần lớn serie điện ảnh đến phần 2 ít nhiều đều sẽ có giảm sút, nhưng tôi hi vọng cậu có thể tin tưởng năng lực đạo diễn của tôi cùng với quyết tâm của mọi người, chúng ta sẽ làm ra bộ phim không hề kém hơn phần 1."

"Tôi rất vui lòng nhận được bộ điện ảnh này, nó đối với tôi có ý nghĩa rất khác." Đường Phong mỉm cười nói mấy lời chỉ có bọn họ mới hiểu được.

Đạo diễn lập tức cười ha ha, đích xác, đối với mỗi người bọn họ mà nói, chế tác bộ điện ảnh này không chỉ vì lợi ích hoặc là cái gì khác, mà quan trọng hơn, bọn họ từ trong lẫn ngoài điện ảnh đều chiếm được trải nghiệm cuộc sống khác hẳn những người khác.

Tất cả điều này đều đáng giá để họ cùng chung tay chế tạo ra một bộ điện ảnh.

. . .

. . .

Cuộc tụ họp vẫn duy trì liên tục đến gần hừng đông, có mấy người vui vẻ uống có chút nhiều, một đám ngã trái ngã phải.

Còn Đường Phong vẫn còn tỉnh táo đứng ở bên cạnh giúp đỡ gọi xe, cùng với đạo diễn đem mấy tên say xỉn này ném vào taxi, may là phần lớn bọn họ đều ở cùng trong một khách sạn.

"Đường Phong, chúng tôi đi trước, ngày kia gặp! Cậu một mình cẩn thận một chút, mau trở về đi." Một người hướng dẫn du lịch cuối cùng ngồi trên taxi quay cửa kính xe xuống phất tay với cậu, rất nhanh liền ngồi xe nghênh ngang đi.

Lúc đi ra Đường Phong đã gọi điện thoại trước cho Charles, tính tính người kia cũng sắp tới, đứng ở bên cạnh, Đường Phong giơ lên cổ tay trái xem đồng hồ đeo tay, đã qua hừng đông rồi.

Gió mát ban đêm thổi qua cái đầu có chút choáng của cậu, mặc dù uống rượu có khống chế, nhưng vẫn bị cả đám đáng ghét kia trút cho mấy cốc, may là ngày mai không có việc, nếu không mà phải dậy sớm thật đúng là muốn cái mạng già của cậu.

Đợi ở bên cạnh đại khái hơn mười phút cũng không thấy bóng người, Đường Phong lại cúi đầu xem đồng hồ, thực sự là kỳ quái, từ khách sạn đến đây đi không tới hai mươi phút, từ lúc cậu gọi điện thoại cho Charles đến bây giờ cũng đã gần tới một tiếng, cái tên kia đi đâu, sao đến bây giờ vẫn chưa tới.

Nếu không phải Charles kiên trì muốn tới đón cậu, cậu hiện tại đã sớm gọi xe trở về.

"Kỳ quái, trong điện thoại rõ ràng nói rất tốt, người đi đâu rồi?" Đường Phong quyết định gọi điện thoại hỏi, ngay lúc cậu vừa lấy ra điện thoại chuẩn bị ấn số, một chiếc xe liền từ góc đầu đường xuất hiện, rất nhanh đi tới trước mặt Đường Phong dừng lại.

"Charles, anh chạy đi đâu vậy, hiện tại mới đến." Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Đường Phong thấy được người đàn ông quen thuộc ngồi trên vị trí lái xe.

Charles cười cười với Đường Phong, nói rằng: "Bảo bối, cái này cũng không nên trách anh, anh vừa nhận được điện thoại liền lập tức xuống lầu, thế nhưng nửa đường lại có một gã dám ngồi vào xe anh, tuy anh rất muốn thấy chết mà không cứu, nhưng ai bảo anh thiện lương như vậy chứ."

"Anh đang nói gì vậy?" Sao cậu nghe không hiểu.

Bị gió thổi có chút lạnh, Đường Phong trực tiếp đi tới vị trí phó lái kéo mở cửa xe ngồi xuống, quả nhiên ấm áp hơn.

Đầu tựa ở đệm lưng ghế, Đường Phong mở nhạc, nghe âm nhạc thư giãn mí mắt bắt đầu đánh nhau: "Trở về đi, em muốn đi tắm rồi ngủ."

"Tuân mệnh, thân ái." Charles rất nhanh khởi động xe, tùy ý nói một ít chuyện tụ hội với Đường Phong.

Trò chuyện trò chuyện, Đường Phong đột nhiên nghĩ đường này sao không giống như quay về khách sạn.

"Charles, chúng ta hiện tại đi đâu?" Đường Phong ngồi dậy nhìn con đường càng ngày càng lạ, "Em rất mệt, anh nghìn vạn lần đừng cho em thêm kinh hỉ gì nữa."

"Bảo bối, anh biết em rất mệt, thế nhưng ai bảo ghế sau xe chúng ta có một nhân vật đại phiền toái chứ." Charles nhún nhún vai nói một câu khiến cho Đường Phong nhất thời tỉnh táo, ghế sau của bọn họ còn có người? Sao cậu không biết?

Đường Phong nghiêng người quay đầu lại nhìn về phía ghế sau, trong góc xe mờ tối có một người đang nửa nằm, đối phương hình như có chút khó chịu bưng vai, khi Đường Phong nhìn tới, đối phương cũng nhìn về phía Đường Phong, ánh mắt và đường nhìn quen thuộc, cho dù trong xe có tối hơn Đường Phong cũng nhận ra đối phương.

"Lục Thiên Thần, sao anh lại ở đây?" Trong nháy mắt đề cao thanh âm, kinh ngạc chính là Lục Thiên Thần không rên một tiếng xuất hiện tại Đức, hơn nữa còn là trong xe Charles.

Hóa ra vừa rồi Charles nói cái gì nửa đường có người ngồi trong xe, người này chính là Lục Thiên Thần.

"Tôi. . ." Lục Thiên Thần vừa muốn nói gì đó.

"Cậu ta. . ." Charles còn chưa kịp nói ra miệng.

"Trời ơi, anh sao vậy?" Lời của hai người bọn họ đã bị Đường Phong đánh trở về, cậu từ vị trí phó lái vươn tới vị trí ghế sau, nương theo đèn đường thấy rõ Lục Thiên Thần ngã vào trên ghế xe.

"Đây là. . . Máu?" Trong không khí có một cỗ mùi nhàn nhạt, Đường Phong vươn tay nhẹ nhàng chạm lên vai Lục Thiên Thần, người sau mặc quần áo màu tối, ở trong không gian tối tăm lại càng thấy không rõ, nhưng cậu nhẹ nhàng chạm vào liền cảm giác được đầu ngón tay dính nhầy ẩm ướt, đưa đến mũi ngửi, mùi máu nồng nặc.

"Tôi không sao." Lục Thiên Thần phun ra ba chữ.

Charles lái xe chậc một tiếng: "Này, cậu đây là đang diễn phim khổ tình à?"

"À, không sao? Chúng tôi đây đi trước bỏ lại anh thế nào?" Đường Phong mắng, "Anh không phải ông chủ lớn phía sau màn sao, cho dù có muốn làm chuyện xấu cũng đâu cần tự mình ra trận, hay là anh bị kẻ thù truy sát?"

"Bảo bối, anh nghĩ chúng ta hẳn là bỏ lại cậu ta, ha ha." Charles phi thường tán thành lời Đường Phong.

Lục Thiên Thần lập tức đổi giọng: "Tôi sắp chết rồi."

------oOo------

chương 20: Không thể đợi thêm

"Nói thật không có gì đáng thẹn, thấy cậu chật vật như vậy, không biết tại sao tôi cư nhiên vui vẻ như thế, ha ha ha." Charles một bên lái xe một bên phá lên cười.

Lục Thiên Thần không để ý tới Charles, anh lẳng lặng nhìn Đường Phong kiểm tra thương thế của anh, nói: "Chỉ là bị một viên đạn bắn trúng vai, không bị thương đến chỗ yếu hại."

"Chỉ là?" Đường Phong nhẹ nhàng chọc chọc ngực trái Lục Thiên Thần, có vài phần tức giận nói: "Vậy có phải bắn trúng ở đây mới gọi là bị thương nặng không, tôi nghĩ anh nói không sai, anh thật là sắp chết, chỉ với thái độ không sợ chết này thôi, tử thần sớm muộn gì cũng sẽ hẹn hò với anh."

"Nhưng tôi chỉ muốn hẹn hò với cậu." Một bên vai đang chảy máu, Lục Thiên Thần còn nói lời khiêu khích người ta.

"Ôi, chết tiệt, tôi bắt đầu hối hận vì sao nửa đường lại đi cứu cái tên anh em lừa gạt vợ bạn như cậu." Cố sức vỗ tay lái, Charles xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi ở ghế sau, cảnh cáo nói, "Lục Thiên Thần cậu còn dám nói lung tung, tôi liền bỏ lại cậu cho xe cán chết cậu."

"Loại người hung tàn này, cậu còn muốn ở chung với cậu ta sao?" Lục Thiên Thần nhẹ nhàng kéo tay Đường Phong, thanh âm bởi vì bị thương mà có chút yếu ớt, cái này so với lạnh lùng cao ngạo thường ngày của anh hình thành một loại tương phản, làm cho người ta không biết thế nào lại cảm thấy người này rất đáng thương.

"Anh rốt cuộc thế nào lại lưu lạc đến loại tình trạng này, chúng ta có nên đi bệnh viện không? Bình thường họ sẽ đem anh bắt lại." Đây chính là bị súng bắn, Đường Phong không xác định bọn họ có thể đi bệnh viện hay không, cậu vỗ nhẹ nhẹ đầu mình, hiện tại cái đầu tuyệt không choáng váng, mà là đau đầu lợi hại.

Đường Phong lại nhìn về phía Charles: "Có phải là giống như trong điện ảnh dùng dao nhỏ cắt thịt lấy đầu đạn ra không?"

"Nghe có vẻ rất đau." Lục Thiên Thần phát sinh một tiếng cười khẽ.

"Anh trái lại rất muốn cắt cậu ta thành mảnh nhỏ." Charles lật một cái khinh bỉ.

Bọn họ không đi bệnh viện, mà là tới một chỗ nhà trọ tư nhân ở Berlin, không có tràng diện máu tanh cắt thịt lấy đầu đạn như trong tưởng tượng của Đường Phong, chủ nhân nhà trọ tư nhân này là một bác sĩ, một mình đem Lục Thiên Thần mang đi vào, sau đó Charles và Đường Phong mới ngồi xuống ở trong phòng khách.

"Các anh nhìn qua rất quen thuộc với bác sĩ kia." Lúc bọn họ mới tới, bác sĩ kia cái gì cũng chưa nói liền dẫn Lục Thiên Thần bị thương đi vào, Charles tự nhiên như ở nhà mình rót rượu cho bọn họ.

"Anh đưa em đến phòng khách nghỉ ngơi đi, bảo chứng gian phòng rất sạch sẽ." Hơi chút uống hai ngụm, Charles nói.

"Anh nghĩ em bây giờ còn ngủ được sao?" Cậu một chút cũng không buồn ngủ nữa.

Ngồi trên sô pha mở TV, Đường Phong mở kênh tin tức.

"Đừng xem thân ái, trên TV khẳng định không có tin tức án đấu súng gì đó, " Charles ngồi ở bên cạnh Đường Phong, ôm vai người kia, "Tuy anh rất ghét cái tên ở bên trong kia, thế nhưng kẻ có thể tổn thương cậu ta sẽ không là phần tử đơn giản nào đó, cũng không có khả năng lưu lại vết tích để truyền thông trắng trợn đưa tin một phen."

"Làm thế nào anh tìm được anh ấy?" Đường Phong thuận thế tựa trên cánh tay Charles.

"Người kia khẳng định là cố ý, sau khi anh nhận điện thoại của em đi xuống lầu lấy xe, vừa mở cửa xe liền thấy cậu ta nằm bên trong, chết tiệt, thực sự là xui xẻo."

Tuy rằng Charles một mực quở trách Lục Thiên Thần, cũng nói một vài lời không dễ nghe, nhưng mắng thì mắng, bình thường cãi nhau thì cãi nhau, nhưng chung quy vẫn là bạn bè.

Nếu như không coi là bạn, Charles chắc chắn sẽ không để Lục Thiên Thần ở trên xe mang tới đây.

"Em phát hiện anh vẫn có một chút nhân tính." Đường Phong lại có một ít nhận thức mới đối với Charles, tình bạn giữa những người đàn ông xem như tương đối thú vị, có đôi khi có thể vì một chút sự tình mà ầm ĩ trở mình đối địch, nhưng nếu có thể uống rượu đánh qua một trận sau đó lại lần nữa vẫn là anh em tốt.

Những tên lăn lộn trong dòng chảy lợi ích này, cũng không phải hoàn toàn bị lợi ích che mắt.

"Đây là khen ngợi sao?" Charles cười ôm cậu, "Cứ mặc kệ cậu ta, sau khi cậu ta được tiêm thuốc tê khẳng định sẽ ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai, đi, chúng ta cũng đi ngủ."

"Có thể có sát thủ gì đó nửa đêm đột nhiên chạy tới không. . ." Đường Phong có chút khẩn trương hỏi.

"Đừng quá coi thường Lục Thiên Thần." Charles đem Đường Phong từ trên sô pha kéo lên, trong mắt hiện lên một tia sáng, "Thằng cha kia nha, nếu có thể tìm được anh thì cũng có thể ẩn dấu tốt hành tung của mình."

Dù sao Lục Thiên Thần biết, Charles là ở cùng Đường Phong.

. . .

. . .

Ban đêm không quá ngủ ngon, ngày mới vừa lên Đường Phong liền tỉnh, Charles bên người bị cậu đem làm gối đầu còn đang ngủ say sưa, phỏng chừng mặc kệ xảy ra chuyện gì, con gấu này cũng có thể mỗi ngày ngủ ngon.

Thực sự là thể chất khiến người ta ước ao.

Nhẹ nhàng thả Charles, Đường Phong từ bên cạnh cầm một cái gối nhét vào trong lòng Charles cho đối phương ôm, còn mình thì nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo.

Đường Phong mở cửa phòng ngủ, trong miệng gấu Char phát sinh ưm ưm hai tiếng, xoay người một cái ôm chặt cái gối trong lòng, bẹp bẹp hôn hai cái, mơ mơ màng màng nỉ non: "Ưm. . . Bảo bối."

Khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, Đường Phong hàm chứa nụ cười đóng cửa lại.

Lúc này còn rất sớm, người trong phòng có lẽ đều còn đang ngủ, Đường Phong xuống lầu đi tới gian phòng hôm qua Lục Thiên Thần được đưa vào, cửa phòng không khóa, cậu nhẹ nhàng đẩy liền mở ra.

Trong phòng còn có mùi kim tiêm, cậu cẩn thận đi vào cố gắng không để mình phát ra âm thanh, nhưng còn chưa tới chỗ giường, người đàn ông nằm ở trên đó đã phát hiện ra cậu.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Lục Thiên Thần một tay chống người tựa ở đầu giường, cánh tay bên phải của anh bị tầng tầng băng gạc trắng quấn chặt, bởi vì nửa người trên nhìn qua không mặc áo, tình huống băng bó Đường Phong liếc mắt là có thể.

Đóng cửa lại, Đường Phong mở đèn phòng, cũng xem như thấy rõ người đàn ông trong phòng.

Lục Thiên Thần khí sắc không tính là tốt, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng nhìn qua hẳn là không có trở ngại gì, tinh thần cả người vẫn như cũ rất tốt.

"Xem anh đã chết chưa." Đường Phong nhìn lướt qua gian phòng, ở trên bàn phát hiện ấm nước và mấy cái cốc, cậu đi qua, "Muốn uống nước không?"

"Cảm ơn."

Đường Phong rót một cốc nước đi tới bên giường đưa cho Lục Thiên Thần, người sau nhận lấy chậm rãi uống vài ngụm.

"Sao lại chật vật như thế, anh không phải người đứng đầu của tổ chức lính đánh thuê lớn gì gì sao?"

"Cậu nói như thế, vậy bố tôi nên xuống mồ rồi." Nhẹ nhàng cười, Lục Thiên Thần trả cốc cho Đường Phong, "Không muốn biết vì sao tôi lại lưu lạc đến hình dạng bây giờ sao?"

Đường Phong trực tiếp dùng sức búng lên trán Lục Thiên Thần, đột nhiên bị đau Lục Thiên Thần nhíu nhíu mày, nhưng thật ra một tiếng cũng không nói.

"Các anh thích nói như vậy lắm sao? Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, đừng luôn luôn tới hỏi tôi." Đường Phong làm bộ giơ lên nắm tay, "Tôi không ngại cho anh thương càng thêm thương."

"Ha hả." Thấp giọng cười, ở trong trí nhớ của Lục Thiên Thần cũng chỉ có Đường Phong dám đánh anh như vậy, cho dù là ông bố biến thái nhà anh cũng không dám búng trán anh.

"Chỉ là một ít chuyện trong nhà, dùng thói quen trong nhà giải quyết." Lục Thiên Thần nhẹ nhàng đỡ trán, "Có chút choáng đầu, có thể là tác dụng phụ của thuốc."

"Cần tôi mở cửa sổ cho anh không?" Đường Phong nói liền đứng lên.

Lục Thiên Thần vội vàng dùng tay bắt lấy cậu, lại không nghĩ tới kéo đến vết thương, đau đến cắn răng, sắc mặt lại trắng một tầng.

"Vết thương còn chưa bình phục thì đừng có lộn xộn, thân thể là của anh, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc cho tốt, anh còn trông cậy vào ai tới chăm sóc anh?" Đường Phong ngồi trở về, hai tay đè lại vai Lục Thiên Thần đem người áp về giường nằm xuống.

"Có thể. . . Ở bên tôi một chút không?" Lục Thiên Thần nhìn thoáng qua bên cạnh giường ngủ, "Nằm với tôi một chút, trò chuyện."

"Sao các anh đều giống như trẻ con vậy." Nói thì nói vậy, nhưng Đường Phong vẫn cởi giày đến một bên khác của giường hơi nằm nghiêng xuống, cậu khe khẽ thở dài, "Không thể làm một ít buôn bán đứng đắn sao?"

"Cuộc sống nếu có thể tuỳ theo lòng mình thì sẽ không là cuộc sống." Cánh tay bị thương của Lục Thiên Thần nhẹ nhàng bắt lấy tay Đường Phong, người sau liếc liếc anh, lo lắng Lục Thiên Thần hiện tại là bệnh nhân, cũng liền không để ý tùy ý đối phương nắm.

"Tôi tạm thời đi theo các cậu tránh đầu sóng ngọn gió, bố tôi gần đây đang tìm người bắt tôi." Lục Thiên Thần lẳng lặng nói.

"Kéo anh về kết hôn?"

"Cậu còn nhớ chuyện ngày đó sao?" Nhẹ giọng cười, Lục Thiên Thần giải thích nói, "Bố tôi chính là người như vậy, tôi chưa từng nghĩ tới kết hôn, ông ấy chỉ là muốn giam lỏng tôi thôi."

"Vậy sao?" Đường Phong nghiêng người nhìn vết thương trên người Lục Thiên Thần, "Tôi còn tưởng ông ta muốn giết anh."

" Trong quá trình bắt về không cẩn thận giết tôi, đây cũng là chuyện sẽ xuất hiện, " Lục Thiên Thần nghiêng đầu nhìn về phía Đường Phong, người sau quay đầu tránh đi cái nhìn chăm chú của Lục Thiên Thần.

"Bố anh có mấy đứa con?" Đường Phong hỏi.

"Chỉ có một mình tôi." Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói, "Có thể đây cũng là nguyên nhân tôi còn sống đến bây giờ, ông ta thủy chung vẫn cần một người thừa kế, nhưng lại không hy vọng tôi cướp giật vị trí của ông ta quá sớm."

"Nghe cứ như là hoàng đế và thái tử tranh đấu vậy." Đường Phong cau mũi, chuyện con trai tranh đoạt gia sản đem ông bố đẩy xuống cậu cũng từng nghe nói không ít, chỉ là không phức tạp như nhà Lục Thiên Thần.

"Anh dự định làm thế nào?" Đường Phong nói, "Nghe ý của anh, hình như là vì anh muốn thay thế bố anh nên mới lọt vào truy bắt, vẫn an an phận phận làm một đứa con ngoan chờ ông ta về hưu không phải rất tốt?"

"Tôi không đợi được lâu như vậy." Lục Thiên Thần hơi dùng sức cầm tay Đường Phong.

------oOo------

chương 21: thu lưu

"Chúng tôi đều biết anh ở trong điện ảnh 《đồ ma giả 》 và 《ác ma đường mòn 》 sắm một vai không có bất cứ tiếp xúc nào với vai nữ giới, mặc dù trong 《đồ ma giả 》 là thực hiện song nam chủ, nhưng rất nhiều khán giả của chúng ta lại nghĩ Reynold trong điện ảnh đối với Bạch Y có một loại cảm tình vượt qua giới tính, anh có nghĩ trong phương diện cảm tình này có tồn tại tình yêu đồng tính không?"

Phóng viên giơ microphone hỏi một vấn đề làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Đường Phong cúi đầu mỉm cười, trong ánh mắt chờ đợi của phóng viên cho ra một câu trả lời đồng dạng làm cho người ta suy nghĩ miên man.

"Cảm tình của Reynold đối với Bạch Y rất phức tạp, có một chút thương xót cho thân thế của người kia, cũng có càng nhiều hiếu kỳ, những cảm tình này đều thúc đẩy anh ta đem ánh mắt đặt ở trên người đàn ông nhìn như vô hại kia, có thể trong lòng mỗi người chúng ta đều có một tình yêu vượt qua giới tính với một ai đó."

Mặc dù lúc này điện ảnh 《đồ ma giả 》 chỉ thu được một đề danh đạo diễn điện ảnh xuất sắc nhất, nhưng vẫn có không hề ít truyền thông đem ánh mắt nhắm ngay bọn họ, cùng với Đường Phong.

Bộ phim Hollywood 《Thiên Tử 》 được đầu tư lớn sắp bắt đầu bấm máy, lần đầu do người Hoa bản thổ Trung Quốc làm nam chính số 1, trước đó cũng chỉ có Fiennes Đường sống ở Mỹ từng có đãi ngộ như vậy.

Một ít tạp chí còn bầu Đường Phong thành tân binh xuất sắc nhất, minh tinh thượng vị nhanh nhất năm nay.

Đầu năm ngoái, Đường Phong còn chỉ là một thần tượng minh tinh xuống dốc, vào thời gian ấy phỏng chừng không ai lại tưởng tượng được Đường Phong sẽ vào một năm sau ngày hôm nay trở thành khách quen của các liên hoan phim lớn, bản thân có tác phẩm tiêu biểu thuộc về mình, tuổi còn trẻ cũng đã là ảnh đế liên hoan phim Venice.

Hiện tại, cậu nghiễm nhiên trở thành người Hoa đầu tiên tiến công Hollywood.

Thù lao điện ảnh không ngừng tăng lên, liên tiếp phát hành phim mới, lục tục bàn bạc hợp đồng quảng cáo.

Người ở bên ngoài đến xem diễn viên Trung Quốc trẻ tuổi này thật may mắn, trong thời gian một năm ngắn ngủi liền có được tất cả những thứ minh tinh khát vọng thành danh tha thiết ước mơ.

Nhưng hiện tại Đường Phong còn chưa kịp hưởng thụ quả ngọt điện ảnh thành công tạo cho cậu, minh tinh điện ảnh trong màn ảnh lớn sau khi tiếp thu xong phỏng vấn, quay đầu lại liền rời khỏi cameras đi đối mặt với vấn đề quấn bên người.

Ví dụ như, cậu hiện tại hẳn là đem Lục Thiên Thần ném sang một bên mặc kệ, hoặc là đem người kia mang theo trên mình trông coi.

Liên hoan phim còn chưa kết thúc Đường Phong đã trở lại, có tâm sự cũng không có biện pháp hạ quyết tâm.

Khi Đường Phong trở lại nhà trọ Charles và Lục Thiên Thần đang ngồi cùng nhau xem TV phát sóng trực tiếp liên hoan phim, hai người kia vừa thấy Đường Phong đã về, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.

"Sao lại về rồi, anh còn chờ xem thân ái lên đài nhận thưởng mà." Charles khỏe khỏe mạnh mạnh lên tiếng mở hai tay cho Đường Phong một cái ôm, Lục Thiên Thần cánh tay bị thương ở một bên nhìn không lên tiếng.

"Chỉ có một đề danh đạo diễn, hơn nữa. . ." Đường Phong cười khổ một chút, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của cậu đến xem bọn họ hẳn là sẽ không đoạt giải.

"Cái gì? Chỉ có một đề danh đạo diễn, đám bình ủy chết tiệt kia là mắt mù sao? Bảo bối thân ái của anh vì bộ phim chết tiệt kia mà vừa tăng cân vừa trải qua nguy hiểm, cư nhiên ngay cả một cái đề danh cũng không có." Charles căm giận bất bình nắm chặt tay, giống như là muốn lập tức đem bình ủy đánh bẹp vậy.

Đường Phong cầm lấy nắm tay Charles: "Anh người này ngay cả em có đề danh hay không cũng không biết, còn không biết xấu hổ nói cái gì bình ủy không cho em đề danh."

"Huấn luyện thế nào rồi, tiểu Vũ nói cho tôi, cậu đã sớm hoàn thành chương trình học." Câu nói đầu tiên của Lục Thiên Thần đem đề tài kéo qua, còn hơn nói chuyện phiếm, Đường Phong càng thích nói chuyện liên quan đến công việc.

Charles mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong đi qua trước mặt mình, ngồi xuống đối diện Lục Thiên Thần.

Gấu Char len lén cười, may là không phải ngồi vào bên cạnh Lục Thiên Thần. (Vũ: =..= vậy mà cũng vui dc??? )

"Đối phó với điện ảnh hẳn là không thành vấn đề, anh hiện tại dự định thế nào, cứ như vậy trốn bố anh?" Đường Phong nhìn cánh tay bị thương của Lục Thiên Thần, "Anh là chủ tịch của công ty, tuy rằng trong thời gian ngắn không ra mặt cũng không có vấn đề gì, thế nhưng thời gian dài thì phải làm sao, công ty cần một người lãnh đạo."

"Có một tin tức xấu." Lục Thiên Thần vẫn như cũ bình thản nói, nhưng Đường Phong lại không nghĩ rằng giọng nói bình thản đại biểu cho tin tức xấu này không phải xấu.

Có thể khiến Lục Thiên Thần nghĩ là tin tức xấu, vậy nhất định là không xong cực độ.

"Chuyện xấu hơn nữa tôi cũng đã trải qua, nói đi." Chết cũng đã chết một lần, cậu còn sợ gì.

"Bố tôi mở hội đồng quản trị tiến hành luận tội, tôi hiện tại chỉ là người của công ty trên danh nghĩa, người quản lý tạm thời đổi thành người khác." Lục Thiên Thần nhìn biểu tình của Đường Phong, sau khi anh nói xong người kia quả đoán nhíu mày.

"Đừng nói với tôi là bố anh." Trời ạ, kết quả này so với chết còn khó chịu hơn.

Cho Đường Phong đi đối phó với mấy tên Lục Thiên Thần và Charles còn chưa thành tinh này đều đã khiến cậu sức cùng lực kiệt, hiện tại còn là bố của Lục Thiên Thần?

Mặc dù Đường Phong chưa từng chính diện tiếp xúc với bố Lục Thiên Thần, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng được người kia sẽ là một kẻ khó đối phó đến cỡ nào, nhất là đối phương còn biết Lục Thiên Thần và cậu từng có một chân.

Sớm biết bối cảnh Lục Thiên Thần người này phức tạp lại phiền phức, cậu lúc trước sẽ kiên quyết khóa cửa phòng không phát sinh nửa điểm quan hệ với người này.

Quên đi, hiện tại có chút quan hệ với cậu đều không có một người bình thường, có thể cậu sống lại đã định trước chính là oanh oanh liệt liệt.

Tự thoải mái một phen, Đường Phong rất nhanh chiếm được đáp án khẳng định của Lục Thiên Thần.

"Đúng vậy." Hai chữ này vừa rơi xuống đất, Đường Phong chỉ có thể thở dài.

"Tôi có thể hủy hợp đồng với công ty không?" Đường Phong nhẹ nhàng đỡ lấy trán.

"Bảo bối, hiện nay không thịnh hành ký hợp đồng công ty, đều là tự mở phòng làm việc, chúng ta cũng đi mở một phòng làm việc, tự làm ông chủ." Charles lập tức vỗ tay, "Khỏi sợ bị ông chủ quấy rối."

Lục Thiên Thần lạnh giọng nói: "Sau đó bị cậu quấy rối sao?"

"Vẫn tốt hơn là bị cậu quấy rối." Giống như khiêu khích cố ý giương cằm lên, Charles mở hai tay ôm lấy Đường Phong, bẹp một tiếng hôn một cái trên khuôn mặt người kia, "Chúng tôi hiện tại đang hưởng tuần trăng mật ân ái, vị tiền nhiệm nào đó đừng tới phá hoại nhân gian tình lữ, mau đi tìm cô dâu địa ngục của cậu đi."

"Tôi bị thương." Lục Thiên Thần mặt không chút thay đổi nói rằng.

"Vậy cậu ngoan ngoãn ở chỗ này dưỡng thương đi!" Charles ôm chặt Đường Phong, một bộ cậu dám xằng bậy tôi liền cho cậu một biểu tình hung ác.

Lục Thiên Thần đem ánh mắt hướng về phía Đường Phong, không nói chuyện, mà chỉ là nhìn, nhìn rồi nhìn, dù người kia da mặt có dày thêm nữa cũng có chút không chịu nổi.

"Đừng nhìn tôi, tôi biết anh khẳng định có biện pháp, anh lợi hại như vậy không phải sao, Lục đại chủ tịch." Đường Phong thuận lợi cầm lấy tờ báo hôm nay ngăn trở mặt mình.

Lục Thiên Thần thản nhiên nói: "Biện pháp của tôi chính là tạm thời trốn ở chỗ các cậu."

"Tôi không đồng ý, mau cút đi!" Charles là người thứ nhất phản đối, "Tôi cứu cậu, cậu cư nhiên muốn cướp người với tôi, thằng cha chết tiệt, lúc trước hẳn là nên ném cậu xuống đường cái cho xe chèn chết."

Đường Phong suy nghĩ một chút, nói rằng: "Anh là nghĩ như thế nào?"

"Cậu hiện tại ở chung với Charles, không ai sẽ nghĩ tới các cậu sẽ thu lưu tôi." Lục Thiên Thần cố ý nhìn Charles, chí ít người biết đồng thời hiểu Charles đều rõ ràng, không ai sẽ đồng ý để một tình địch siêu cấp đặt ở bên người mình và người yêu, Charles cũng không khoan dung đến vậy.

Bọn họ có thể nghĩ đến, những người khác cũng sẽ nghĩ đến.

"Mau cút, lập tức cút!" Phản ứng của Charles cũng nghiệm chứng lời Lục Thiên Thần.

Khóe miệng Lục Thiên Thần nhẹ nhàng câu lên, thật giống như đang nói, cậu xem, Charles chính là cái dạng này.

Làm bạn bè Charles có thể cứu Lục Thiên Thần, nhưng để một con rắn độc ở trong nhà mình?

Coi như hết, Charles thà rằng trả tiền vé máy bay đem Lục Thiên Thần đưa đến Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt còn hơn.

"Anh nghĩ thế nào?" Đường Phong hỏi Charles.

Charles vung tay lên: "Không có gì để nói, mau để người này cút đi, không, cậu ta không cút chúng ta đi, thân ái, người này căn bản là ôm tâm tư tà ác tới gần chúng ta, chúng ta không nên để ý đến cậu ta."

Nói Charles liền lôi kéo Đường Phong chuẩn bị rời đi, người sau vững vàng đứng lại không hề động.

"Thân ái, em không nên trúng gian kế của cậu ta!" Charles lập tức cảm thấy sắp xảy ra chuyện không tốt.

"Biện pháp này đích xác khả thi." Đường Phong cuối cùng cho ra một cái kết luận.

Cậu thử trấn an Charles, nói rằng: "Được rồi, anh cứ như vậy không tin em sao?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là. . ." Thanh âm Charles mềm xuống một chút, anh chỉ là không tin Lục Thiên Thần mà thôi.

"Anh không tin anh ta cũng không sao, chỉ cần tin em là được." Mở hai tay cho con gấu nào đó một cái ôm, Đường Phong nhẹ giọng nói rằng, "Tin em được không, Charles."

"Trời ạ, em biết anh không có cách nào cự tuyệt lời cầu xin của em." Thở dài, Charles vẫn là chọn lui bước, anh tin tưởng Đường Phong, mà ai bảo Lục Thiên Thần còn là bạn của anh chứ.

Ôi, có bạn như Lục Thiên Thần thật đúng là ngã tám đời vận xui.

Lẳng lặng ở một bên nhìn hai người ôm nhau trước mặt, Lục Thiên Thần cúi đầu cầm lấy cốc nước uống một ngụm, chỉ là vị đắng chát ngưng tụ trong ngực một chút cũng không bởi vậy mà tan đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip