Chương 6

Hwang Eun Bi ngọt ngào gọi:

- Anh Jae Hyun~

Jung Jae Hyun nhíu mày nheo mắt. Trừ khi ở trước mặt người lớn thì con bé này chưa từng xưng hô với mình như vậy. Lúc bình thường cô nàng toàn lớn giọng chỉ thẳng đích danh của anh. Hừ! Hôm nay tự dưng gọi một tiếng 'anh trai' lộ liễu như vậy, có ý gì đây, chẳng lẽ là vì cái gã đang đứng bên cạnh?

Thì ra cô đang có tâm lí muốn trả thù nên mới gọi như vậy, Jung Jae Hyun cậu muốn làm anh trai của mình lắm mà! Ừ thì bà đây sẽ cho cậu thỏa lòng hả dạ.

Jung Jae Hyun bên này lại lườm mắt với soái ca đang đứng bên cạnh 'em gái'. Hắn ta là ai vậy?

Kim Tae Hyung bắt được ánh mắt của anh, cố ý gác tay lên vai Hwang Eun Bi. Hwang Eun Bi giật mình trừng mắt với anh ta.

Chỉ sợ quan hệ chẳng đơn giản!

Jung Jae Hyun tức tối bước lên kéo tay Hwang Eun Bi, mặt rất nghiêm túc hỏi:

- Ai đây?

Cái gì, là ai mà cậu ta cũng không biết? Thật kì quái!

- Là người lần trước anh đã sắp xếp cho em xem mắt, không nhớ sao?

Kim Tae Hyung chỉ đứng đó cười cười không lên tiếng.

Vừa nghe cô nói xong, chân mày Jung Jae Hyun đã nhíu đến nỗi muốn dính chặt vào nhau. Thì ra đây là tên đàn ông đã gọi cho anh, quả nhiên là đã xảy ra chuyện thật mà!

-Chào anh, tôi là Kim Tae Hyung.

Kim Tae Hyung làm đà điểu lúc bấy giờ mới lên tiếng, dù sao đây cũng là 'anh trai' của đối phương, dĩ nhiên cần tạo ấn tượng tốt một chút.

Jung Jae Hyun lịch sự bắt tay anh ta, chưa kịp lên tiếng đã nghe anh ta nói tiếp.

-Thì ra đây là anh trai của Eunie, rất cảm ơn anh đã an bày buổi xem mắt, nhờ vậy mà tôi có thể gặp được cô ấy.

Jung Jae Hyun đã tức càng thêm tức, tăng thêm lực ở tay, mạnh đến nổi có thể nghe được tiếng rắc rắc. Cái gì mà 'Eunie' với 'anh trai', nghe thật là chói tai. Đang dùng ngôn ngữ để thị uy, kích thích thần kinh của ông đấy à?

Hwang Eun Bi không hề biết hai vị đại soái ca đang ngầm bùng nổ chiến tranh, đã vậy còn đổ thêm dầu vào lửa khiêu khích Jung Jae Hyun, bèn quay sang mỉm cười ngọt ngào với Kim Tae Hyung.

-Chúng ta đi xem phim thôi, đừng làm phiền anh Jae Hyun bàn chuyện làm ăn.

Xem phim? Đi cùng với tên tiểu bạch kiểm này à? Lúc trước mình từng rủ đi xem phim mấy lần mà lần nào cô ấy cũng tìm cớ từ chối, gì mà không khí không thích hợp, gì mà tối quá blabla...

Vậy mà bây giờ lại muốn đi xem phim với tên này!

Hwang Eun Bi xoay người định bước ra cửa thì Jung Jae Hyun giơ tay túm chặt cô lại. Lại kéo tay, sao mà anh thích trò động chạm tay chân quá vậy! Không biết việc làm này nhìn rất ái muội hay sao? Hwang Eun Bi thở dài.

Cô định giãy tay ra thì nghe bên tai một giọng nói khàn khàn.

-Eunie, mau theo anh về nhà.

Eunie? Trong trí nhớ của cô hình như rất ít khi nghe anh gọi mình như vậy. Đã vậy còn dùng giọng tỏ vẻ rất bất an mà cầu xin. Hwang Eun Bi vừa sợ vừa hoảng trố cả mắt.

Kim Tae Hyung trông thấy cảnh tượng kì quái như vậy, bước lên hất tay Jung Jae Hyun, kéo Hwang Eun Bi ra phía sau lưng mình, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào Jung Jae Hyun cảnh cáo. Hai người đàn ông tuấn tú cao ráo, vóc dáng lẫn khí chất đều thuộc hàng thượng đẳng, nhưng trong ánh mắt đều mang theo lửa giận phừng phừng sừng sộ với đối phương.

-Eunie nói muốn đi xem phim.

Anh ta quăng một câu rồi kéo Hwang Eun Bi đi ra cửa.

Jung Jae Hyun lúc này giọng càng lạnh dần.

-Eunie theo anh về mau!

Hwang Eun Bi cảm thấy Jung Jae Hyun thật sự rất quái lại, tại sao lại cầu xin mình, chưa bao giờ anh tỏ ra thái độ như vậy. Nếu là bình thường anh còn bỏ vào thêm vài câu mỉa mai 'Tốt tốt, cuối cùng em gái của anh cũng đã có người nhìn trúng.' hoặc là ' Xem phim? Ồ thì ra em gái cũng đã biết hẹn hò như bao cô gái bình thường khác.'

Bất luận là thế nào, cô chưa từng nghĩ đến việc anh lại phản ứng mạnh khác xa như thế.

********

Cuối cùng Hwang Eun Bi vẫn ngoan ngoãn đi theo Jung Jae Hyun. Cô thừa nhận mình rất nhu nhược, bất kể như thế nào cũng không bao giờ cự tuyệt được anh.

Dọc đường về Jung Jae Hyun không thèm nói một lời nào còn Hwang Eun Bi thì ôm một bụng đầy suy tư. Lúc nãy anh ấy hành động như vậy thật là quái lạ, nếu không phải là người biết rõ chân tướng nhìn vào chắc chắn người ta sẽ nghĩ rằng đây là cảnh tượng hai nam tranh một nữ. Rốt cuộc là sao nhỉ? Thật ra trái tim của cô đã sớm thuộc về Jung Jae Hyun, anh căn bản không phải đi tranh giành với ai cả.

Nhưng thực tế là anh không hề cần nó.

................

Thẳng đến khi về trước cổng nhà Hwang Eun Bi, Jung Jae Hyun tắt máy dừng xe nhưng vẫn ngồi im một chỗ không hé ra một lời nào.

Lúc này Hwang Eun Bi nhịn không được, vòng hai tay trước ngực dò hỏi:

-Có thể giải thích một chút về hành vi vừa rồi của cậu?

Jung Jae Hyun nhíu mày mím chặt môi, tay dùng sức nắm chặt bánh lái, mặt hầm hầm.

Cậu ta lúc nào cũng như vậy, hành động tùy tiện một chút là có thể khiến người khác tâm tư nhộn nhạo nghĩ ngợi lung tung, còn bản thân thì vẫn điền nhiên bình tĩnh như vậy, rốt cuộc trong đầu cậu ta đang chứa cái gì?

Hwang Eun Bi vừa bất mãn vừa thất vọng. Tính tình lúc nóng lúc lạnh của anh cô đã chịu đựng quá đủ rồi. Mặc kệ sau này mối quan hệ của bọn họ có trở thành cái dạng gì, hôm nay cô nhất định phải mang ra nói cho rõ ràng.

Cô nắm chặt tay thành quyền, vừa cố kìm chế và lấy hết can đảm, nhưng nước mặt không tự chủ được trào ra vài giọt long lanh như sương sớm, vừa tức vừa thẹn gào thét lên.

- Jung Jae Hyun, con mẹ nó cuối cùng là cậu muốn cái gì! Nếu đã không thích tôi thì đừng có làm ra những chuyện gây hiểu làm như vậy!

Jung Jae Hyun sửng sốt xoay đầu sang nhìn cô, trợn to mắt tỏ vẻ như không thể nào tin được.

Hwang Eun Bi tựa lưng vào thành ghế lau nước mắt, cười khổ.
-Rốt cuộc tôi vẫn phải nói ra, sau này chúng ta cũng đừng nên làm bạn với nhau nữa, càng tránh gặp mặt nhau thì càng tốt.

Đối với cô, Jung Jae Hyun giống như thuốc phiện vậy, bỏ không được lưu luyến cũng không xong. Chỉ cần nhìn thấy anh thì cô lại không thể tự chủ được. Vì vậy đừng nên gặp nhau nữa mới là phương pháp giải quyết tốt nhất đối với cô. Mặc dù làm như thế cũng có chút khó chịu nhưng về sau sẽ không phải đau lòng nhiều như vậy nữa.

Hôm nay cô dùng tất cả dũng khí để nói ra hết nhưng đổi lại là vẻ mạnh lạnh bơ của anh, không hề có chút cảm xúc. Cô cảm thấy thật sự rất thất vọng.

Nhưng phải đè nén tình cảm nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể thổ lộ với anh, quả thật cô không hề hối hận một chút nào.

Hwang Eun Bi mở cửa xe.

Sau khi xuống xe, mối quan hệ của bọn họ sẽ trở về con số không tròn trĩnh. Không phải tình nhân cũng chẳng thể trở thành bạn bè của nhau nữa.

Cô buồn bã ngửa mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong.

Bỗng Jung Jae Hyun lại kéo tay cô một lần nữa. Thật sự lúc này cô cảm thấy rất phiền toán, hành vi này của anh khiến tâm can cô rối loạn cả lên. Cô hất tay ra, định quay đầu mắng anh nhưng trong nháy mắt, thân thể anh áp sát, cánh môi phủ xuống bờ môi cô.

Jung Jae Hyun từ nãy giờ đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng không kiềm chế được mà dùng cách thức này để trả lời cho câu hỏi của cô.

Hwang Eun Bi tuy chưa bao giờ có kinh nghiệm về việc này, nhưng cô cảm thấy nụ hôn nóng bỏng này thật sự rất mạnh mẽ và cuồng loạn, như muốn trút hết sự phẫn nộ, còn khiến cô có chút sợ hãi.

Nụ hôn hòa cùng với nước mắt mặn chát.

Đôi môi anh miết mạnh khiến hai cánh môi cô sưng đỏ ửng, thừa cơ hội cạy hai cánh hoa đưa lưỡi luồng vào trong quấn lấy cái lưỡi thơm ngọt. Hwang Eun Bi cảm thấy hai bên tai ù ù choáng váng cả lên. Một lúc sau bình tĩnh lại anh mới tạm buông tha nhưng vẫn mổ thêm vài cái lên môi cô.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, do vừa hoảng vừa sợ nên từ nãy giờ cô chẳng dám nhúc nhích. Cuối cùng thì đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, đã vậy trong quá trình đó còn bị hút hết dưỡng khí suýt nữa muốn ngất xỉu tại chỗ.

Jung Jae Hyun lúc này hô hấp dồn dập, mặt mày đỏ ửng, nhìn cô gầm lên.

-Con mẹ nó tại sao tôi lại thích em! Không phải, thậm chí còn đi yêu tha thiết một đứa con gái ngu ngốc như em!

Anh rống lên sau đó nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lại nhìn thấy hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ trào ra, mủi lòng tay anh run rẩy giơ lên định lau dùm cô, nhưng suy nghĩ một lúc, Jung Jae Hyun chồm người lên thật nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt cô.

Hwang Eun Bi ngây ngốc rơi lệ, tâm tình lúc này thật rối loạn. Jung Jae Hyun hôm nay không còn hay tỏ thái độ cợt nhã, không còn cười chế nhạo mình nữa mà lại mang theo ánh mắt đau lòng và tia tiếc thương kia nhìn cô.

Từng câu, từng chữ của anh vẫn còn vang vọng rất rõ ràng trong trí óc cô. Không những là thích mà còn là yêu!

Cô rất sợ rằng đây chỉ là ảo giác hoặc là mình đã nghe nhầm. Nếu như đang nằm mơ thì chắc chắn đây là giấc mơ tuyệt đẹp mà cô đã mong chờ từ rất lâu rồi...

..........

Sóng mắt của anh cứ lưu luyến nhìn cô như vậy, không hề che giấu chút tình ý nào, mặt đỏ hồng tim đập rộn ràng.

Jung Jae Hyun trông thấy bộ dáng đang ngẩn ngơ huhu khóc của cô nàng thì khẽ nhếch môi, xoa xoa mái tóc mượt mà của Hwang Eun Bi. Hành động thân thiết như vậy trước đây không phải chưa từng xảy ra, nhưng lúc đó anh luôn tự lừa bản thân rằng đây chỉ là một việc làm rất bình thường của anh trai đối với em gái. Ngón tay đan vào những sợi tóc mềm mại, cảm nhận được tim anh tựa hồ như muốn nhũng ra.

Giọng Jung Jae Hyun càng ôn nhu.

-Eunie, thật ra anh đã luôn yêu em từ rất lâu rồi!

Rất lâu? Hwang Eun Bi nghĩ mãi cũng chẳng thể tin được.

Trước khi anh đến với Min Hee thì cô đã phải lòng anh rồi. Và cũng chính vì lý do đó mà cô phải kiềm nén đoạn tình cảm này suốt tám năm! Anh có biết không?

Bây giờ đã biết, thì ra anh luôn nhận ra được sự tồn tại của cô và luôn yêu cô, vậy thì tại sao mình lại phí thời gian để truy cứu những chuyện đó nữa? Vì vậy cô tự nhủ với bản thân, đó chỉ là quá khứ, không quan trọng!

Trong tình yêu làm gì có sự bình đẳng, sẽ luôn có một người yêu nhiều hơn. Nhưng mà cô vẫn không sợ! Chỉ cần anh có cảm giác với cô một chút thì cô nhất định sẽ khiến anh phải yêu cô nhiều hơn như thế.

Nước mắt Hwang Eun Bi vẫn không ngừng trào ra, cứ thút tha thút thít mãi khiến Jung Jae Hyun cảm thấy thật đau lòng. Bình thường mặc cho anh đùa bỡn, miệng mồm độc địa đến mức nào thì cô cũng không hề khóc lóc, ngược lại còn rất bình tĩnh, trừng mắt sừng sộ, phản bác anh.

Tim gan sắp nhũng hết cả ra nhưng ngoài miệng anh vẫn nói:

-Đừng khóc nữa, em vốn nhìn đã khó coi, lúc khóc nhìn càng xấu hơn.

Cô biết anh đang nói đùa để dỗ mình nín khóc, tay vừa gạt nước mắt vừa mím môi trừng anh, nhìn thì vậy thôi nhưng sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, hai má ửng hồng nhìn rất đáng yêu. Jung Jae Hyun không kiềm chế được lại hôn chụt lên mắt cô.

Không ngờ Hwang Eun Bi càng khóc lớn hơn. Hành động thân mật như vậy, nhu tình như vậy, chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng được. Lúc trước khi anh hôn Min Hee có phải cũng giống như vậy không?

Không ngờ Jung Jae Hyun cũng có vẻ mặt ôn nhu như vậy, lại càng không biết đôi môi của anh lại ấm áp như vậy!

Cô biết lúc này mình không nên khóc nữa, cần phải đối mặt với anh, nhưng không hiểu sao nước mắt lại không kiềm chế được cứ tuông ra như mưa. Tình cảnh đêm nay thật là quá kích thích, nó đối với cô thật quá mức chịu đựng! Xa tận chân trời không ngờ lại gần ngay trước mắt, thật không thể tưởng tượng nổi người mình thầm đơn phương suốt bao nhiêu năm qua lại nói yêu mình.

Jung Jae Hyun trông thấy cô nàng khóc càng ngày càng hăng, bất mãn đe dọa:

-Em mà còn khóc nữa thì anh sẽ hôn tiếp, hôn cho em tắt thở luôn!

Rất tiếc, lời hù dọa của anh đối với cô lúc này chả có xi nhê nữa. Đây chẳng phải là đang bị cường hôn sao? Hwang Eun Bi nhịn không được cười to rồi lườm anh.

-Đây là nụ hôn đầu của em, vậy mà lại bị anh dùng vũ lực cướp mất!

Trong tình huống bình thường, nụ hôn đầu tiên giữa người đàn ông và phụ nữ không phải chỉ có khẽ chạm môi lướt nhẹ một cái thôi sao?

Jung Jae Hyun cười xấu xa.

-Nụ hôn đầu của em? Xin lỗi nó sớm đã không còn.

-Hả???

Hwang Eun Bi trố mắt nhất thời phản ứng không kịp.

Jung Jae Hyun nhếch môi vẻ mặt trở nên thần bí.

-Dù sao nó cũng sớm là của anh rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip