CHƯƠNG 2: SINH NHẬT ĐẶC BIỆT
Chuyện là mình đang tính viết con fic kế tiếp, tầm 20 chương gì đó, mượn tên 2 ông bô thui chứ không liên quan gì cuộc sống hằng ngày với tình tiết phim Nghịch Ái hết. Không biết các bồ có hứng thú đọc không? Sợ mấy bà ghiền phim với ghiền tính cách nhân vật, lệch đi sợ vênh 🥺🥺
—-
Quay lại với thực tại, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa thôi là đến sinh nhật của Điền Hủ Ninh. Kim đồng hồ cứ từng nhịp một trôi qua, nhưng trong lòng anh lại nặng nề và trống rỗng đến lạ. Cả ngày hôm nay, như vô tình mà cũng như cố ý, Tử Du đều kín lịch trình từ sáng sớm. Điều này khiến cho Điền Hủ Ninh càng thêm hụt hẫng, bởi anh vốn đã nuôi hi vọng sẽ có thể hẹn Tử Du cùng nhau đón khoảnh khắc 0h — giây phút quan trọng nhất đánh dấu ngày sinh nhật của mình.
Từ khi cả hai bắt đầu nổi tiếng hơn, lịch trình của họ ngày một dày đặc. Ban đầu anh cũng tự nhủ phải quen với điều đó, rằng công việc là quan trọng, rằng không thể lúc nào cũng kề cạnh nhau. Nhưng khi lịch kín cả ngày hôm trước và đúng cả ngày sinh nhật, thì sự tủi thân ấy vẫn như một nhát dao len lỏi vào tim. Điền Hủ Ninh vốn không phải người quá coi trọng việc tổ chức sinh nhật rầm rộ, nhưng kể từ khi có Tử Du ở bên, mọi thứ vốn dĩ bình thường cũng trở nên đáng mong chờ hơn, vui vẻ hơn. Và vì thế, cảm giác cô đơn cũng càng dễ dàng bị khơi dậy hơn.
Anh nhớ lại khoảnh khắc ban nãy, khi mình nhắn một dòng "ngủ ngon" cho Tử Du. Thế nhưng cậu chỉ đáp lại bằng đúng một câu "ngủ ngon" đơn giản, rồi im lặng hẳn. Điền Hủ Ninh hiểu, hiểu rằng ngày mai Tử Du có lịch duyệt chương trình từ sáng sớm, cần phải đi ngủ ngay bây giờ để giữ sức. Nhưng lẽ nào lại không thể nán lại thêm chút ít, không thể cố gắng đợi đến 0h để cùng anh chào đón sinh nhật sao? Trong lòng anh dấy lên một tia trách móc nhỏ bé, xen lẫn chua xót, rồi lại tự mình gạt đi, vì anh biết rõ Tử Du không hề vô tâm.
Để xua đi cảm giác nặng nề, Điền Hủ Ninh mở điện thoại, lướt qua lướt lại Weibo. Anh lưu về hàng loạt bức ảnh biểu diễn của Tử Du, cứ thế ngắm mãi không chán. Nhưng sau cùng, những tấm hình kia cũng chẳng thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Anh buông điện thoại xuống, nằm dài trên giường, cố ép mình nhắm mắt để ngủ cho qua cái cảm giác hụt hẫng đang dâng trào.
Anh nào hay biết, đúng vào lúc đó, trên Weibo đang rần rần những dòng hashtag nóng hổi. Nhiều người hâm mộ truyền tay nhau tin tức rằng họ bắt gặp một bóng dáng rất giống Tử Du xuất hiện ngay dưới khu chung cư của Điền Hủ Ninh. Người đó kín mít từ đầu đến chân: khẩu trang che nửa khuôn mặt, mái tóc giả bạch kim nổi bật, áo sweater màu cam rộng thùng thình, mũ kéo sụp xuống tận mắt. Chính vì thế, không ai dám khẳng định chắc chắn nhân dạng ấy là Tử Du, song nghi vấn vẫn lan nhanh khắp mạng xã hội.
Trong khi đó, Điền Hủ Ninh đang dần chìm vào giấc ngủ mơ màng, chưa kịp mơ thấy gì thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vang lên. Ban đầu, tiếng chuông còn chậm rãi, cách nhau từng nhịp, như thể còn giữ chút kiên nhẫn. Nhưng càng lúc, nhịp bấm càng dồn dập hơn, gấp gáp và khẩn trương, mang theo sự vội vã không thể che giấu.
Trong đầu anh lóe lên suy nghĩ: có lẽ là quản lý cùng nhân viên đến bất ngờ chúc mừng sinh nhật. Vừa nghĩ, anh vừa lồm cồm ngồi dậy, khoác vội một chiếc áo từ trong tủ, mắt nửa mở nửa nhắm lê bước ra ngoài. Thân thể anh uể oải, động tác vặn tay nắm cửa cũng chậm chạp, chẳng hề đề phòng.
Cánh cửa vừa hé mở, anh chưa kịp ngẩng đầu nhìn rõ người đứng bên ngoài thì một vòng tay ấm áp đã choàng qua cổ anh, siết chặt đầy quen thuộc. Bên tai vang lên giọng nói khẽ mà rành rọt, vừa như nghẹn lại vừa như nén niềm vui không thể che giấu:
"Chúc mừng sinh nhật."
Điền Hủ Ninh lúc này mới thật sự tỉnh hẳn khi cảm nhận được vòng tay quen thuộc ôm lấy mình. Cái ôm ấy không chỉ đơn thuần là sự tiếp xúc về thể xác, mà còn là thứ cảm giác thân thuộc, an toàn, như thể mọi nỗi chờ mong cả ngày nay cuối cùng cũng được bù đắp. Anh nhận ra ngay mùi hương quen thuộc phảng phất quanh mình – hương thơm nhẹ nhàng mà mỗi lần Tử Du đi ngang qua, anh đều vô thức ghi nhớ. Đến khi ngửi thấy nó ngay lúc này, tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Không kìm được, anh nhanh chóng kéo Tử Du vào bên trong rồi đóng cửa lại, như sợ chỉ cần chậm một giây thôi, cậu sẽ biến mất. Cả hai ôm chầm lấy nhau thật chặt, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đung đưa theo nhịp thở. Điền Hủ Ninh dụi mặt vào vai cậu, tham lam hít hà mùi hương ấy, cái mùi mà suốt một tuần qua anh nhớ nhung đến quay quắt. Anh siết cậu chặt hơn, như muốn khẳng định rằng đây không phải là giấc mơ.
Phía bên kia, Tử Du cũng vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Dù mũ vẫn đội, khẩu trang vẫn che kín, nhưng từ ánh mắt cong cong, đôi mí híp lại, Điền Hủ Ninh vẫn nhìn thấy rõ ràng nụ cười đang rực sáng dưới lớp che đậy ấy. Ánh mắt ấy nói với anh nhiều hơn bất kỳ lời nào.
"Cảm ơn em," Điền Hủ Ninh khẽ nói, giọng nghèn nghẹn vì xúc động.
Tử Du cười trong hơi thở: "Anh làm gì mà ra mở cửa lâu vậy? Suýt thì quá 0 giờ."
"Anh tưởng em ngủ rồi," Điền Hủ Ninh thành thật đáp, vẫn giữ cậu trong vòng tay.
"Thất vọng phải không?" Tử Du nghiêng đầu hỏi, như thể đã đoán trước được câu trả lời.
"Đúng vậy," anh chẳng giấu giếm. Trong mắt anh thoáng chút trách móc, nhưng phần nhiều là sự nhẹ nhõm vì cậu thật sự đã ở đây.
"Phải mang quà sinh nhật qua cho anh nữa chứ," Tử Du nói, giọng vừa tinh nghịch vừa đầy sự ấm áp.
Đến đoạn này, cậu mới khẽ buông anh ra. Điền Hủ Ninh hơi chậm rãi, như còn chưa sẵn sàng rời khỏi cái ôm ấy, nhưng rồi cũng đưa tay giúp cậu tháo mũ, tháo khẩu trang. Khi lớp che đậy được gỡ xuống, diện mạo thật sự của Tử Du hiện ra dưới ánh đèn phòng khách, khiến Điền Hủ Ninh thoáng sững người. Mái tóc giả màu bạch kim ôm lấy gương mặt trắng trẻo, trông cậu chẳng khác nào một hoàng tử nhỏ vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng, càng làm cho hình ảnh trước mắt anh trở nên rực rỡ và khó tin.
Trong tay Tử Du lúc này là một chiếc túi xách nhỏ, bên trong đặt một hộp quà vuông được gói gọn gàng, cẩn thận. Điền Hủ Ninh nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, ánh mắt vừa tò mò vừa thấp thỏm. Anh chậm rãi hỏi:
"Đây là gì?"
Tử Du mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: "Tặng anh nhẫn."
"Nhẫn?" Điền Hủ Ninh nhắc lại, giọng khẽ run như muốn chắc chắn mình nghe không lầm.
"Phải," Tử Du gật đầu. "Là nhẫn mang ý nghĩa tri kỉ. Mong chúng ta sẽ mãi đồng hành cùng nhau qua mọi khó khăn, luôn bên cạnh giúp đỡ lẫn nhau."
Điền Hủ Ninh thoáng khựng lại, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng khó tả. "Có phải nhẫn cặp không?"
Tử Du hơi nghiêng đầu, giả vờ thăm dò: "Sao? Anh không thích nhẫn cặp à?"
"Không phải nhẫn cặp thì anh đi mua thêm một chiếc," Điền Hủ Ninh đáp gọn, giọng dứt khoát như thể không chấp nhận bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Nghe thế, Tử Du cười toe toét, nụ cười sáng bừng cả gương mặt. "Có. Là một cặp."
"Anh muốn đeo luôn không?" Cậu tiếp lời, vừa như thử lòng, vừa như không thể chờ đợi thêm khoảnh khắc được thấy chiếc nhẫn nằm gọn trên tay người kia.
Nói rồi, Tử Du cùng Điền Hủ Ninh ngồi xuống bên nhau, cẩn thận mở chiếc hộp nhẫn được gói ghém tinh tế. Bên trong, hai chiếc nhẫn nằm song song, ánh bạc phản chiếu dưới ánh đèn ấm áp. Hình thù nhẫn không cầu kỳ, không chạm khắc rườm rà, nhưng ở từng đường nét đều toát lên sự tinh xảo, giản đơn mà sang trọng. Điền Hủ Ninh nhìn chiếc nhẫn, khóe mắt ánh lên niềm vui xen lẫn xúc động.
Anh nhẹ nhàng lấy một chiếc, đưa tay cẩn thận xỏ vào ngón của Tử Du, động tác chậm rãi, nâng niu như sợ làm tổn thương. Tử Du mỉm cười, ánh mắt dõi theo anh đầy dịu dàng, sau đó cũng làm động tác tương tự, trượt chiếc nhẫn còn lại vào tay Điền Hủ Ninh. Hai bàn tay đan chặt lấy nhau, ánh sáng từ đôi nhẫn giống như sự gắn kết vô hình, khẳng định một lời hứa không cần thốt ra.
Cảm xúc dâng trào, Điền Hủ Ninh không kiềm chế thêm được. Anh kéo Tử Du lại gần, rồi bất ngờ chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn nóng bỏng. Thân thể hai người va chạm vào thành ghế, phát ra tiếng "bịch" vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Bàn tay anh lập tức vòng ra sau, nắm chặt gáy Tử Du, mạnh mẽ ấn cậu ngửa đầu, buộc phải ngẩng mặt lên để đón nhận nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng cuồng nhiệt.
Ngón tay cứng cáp của Điền Hủ Ninh lướt dọc nơi yết hầu mỏng manh, vừa mân mê, vừa như thăm dò, khiến toàn thân Tử Du dần rơi vào trạng thái tê dại. Cậu run rẩy, cổ họng khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ bị nghẹn lại, vừa mơ hồ vừa quyến rũ. Điền Hủ Ninh tham lam chiếm lấy đôi môi mềm, hút mút từng chút, cắn nhẹ vành môi dưới như thể muốn khắc dấu chiếm hữu. Nếu không phải nhớ đến lịch trình bận rộn và sự kiện quan trọng của Tử Du sau sinh nhật, có lẽ anh đã chẳng ngần ngại mà để lại dấu vết đến mức rớm máu.
Trong lúc đắm chìm, Tử Du bỗng giật mình khi Điền Hủ Ninh ấn mạnh tay lên yết hầu. Cảm giác ấy như một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, khiến cậu vô thức hé mở môi. Chớp thời cơ, Điền Hủ Ninh nhếch mép đầy đắc ý, lưỡi anh nhanh chóng xâm nhập, tiến sâu vào khoang miệng người kia. Hai chiếc lưỡi dây dưa, cuốn lấy nhau trong khoảng không tĩnh lặng, để lại những âm thanh ướt át, vang lên rõ rệt giữa căn phòng khép kín.
Anh không ngừng, bàn tay rắn chắc luồn dọc thân thể Tử Du, lần xuống phần gấu áo sweater màu cam rộng thùng thình. Với một động tác dứt khoát, anh kéo nó lên, trùm qua đầu, nhanh chóng lột bỏ. Đúng lúc này, nụ hôn mới đột ngột tạm dừng, Điền Hủ Ninh thở dốc, ánh mắt đọng lại sự kinh ngạc.
"Em?" – giọng anh khàn hẳn đi.
Bên dưới lớp sweater, Tử Du không mặc gì ngoài một chiếc đai màu đen ôm gọn từ ngực xuống đến eo. Làn da trắng trẻo, bờ vai thon gọn và cơ bụng săn chắc hiện ra mồn một dưới ánh đèn, đầy quyến rũ nhưng cũng khiến tim Điền Hủ Ninh đập dồn dập.
"Em là đến đây... quyến rũ anh sao?" – anh nghẹn giọng hỏi, nửa tin nửa không, nhưng ánh mắt lại rực lên vì khao khát.
Tử Du khẽ cười, đôi mắt cong cong nhìn anh đầy ẩn ý, đáp lại bằng giọng nói chắc nịch:
"Đến tặng anh món quà lớn nhất."
Không kịp để Tử Du nói thêm lời nào, Điền Hủ Ninh bỗng nghiêng người, đôi mắt lóe lên ánh nhìn vừa nôn nóng vừa như bị lửa thiêu đốt. Trong nhịp thở dồn dập, anh bất ngờ cúi xuống, một tay vòng lấy eo cậu, một tay luồn ra sau, rồi chỉ trong thoáng chốc đã bế thốc Tử Du đặt gọn trên vai mình.
Cú di chuyển nhanh và dứt khoát ấy khiến Tử Du chưa kịp phản ứng, cơ thể chao đảo theo động tác mạnh mẽ của anh. Cậu bật thốt lên một tiếng kêu ngắn vì giật mình, đôi tay theo bản năng bám chặt vào bờ vai rắn chắc để giữ thăng bằng. Tuy vậy, trong sự bối rối ấy lại có nét ngoan ngoãn, cậu không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn nằm trên vai người đàn ông cao lớn, mặc cho Điền Hủ Ninh bước từng bước dài, dứt khoát đưa thẳng vào phòng trong.
Cửa phòng khép lại sau lưng, chỉ còn không gian yên tĩnh và ánh đèn vàng dịu hắt xuống. Điền Hủ Ninh lập tức thả Tử Du xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng. Tấm nệm mềm khiến cơ thể cậu hơi lún xuống, còn anh thì ngay sau đó đã nhanh chóng đè lên, vây kín toàn bộ khoảng không của cậu. Đôi mắt anh rực đỏ, không giấu giếm chút khát vọng nào.
"Em còn cái gì chưa khoe nữa không?" – giọng anh khàn đặc, vừa như tra hỏi vừa như khiêu khích.
Tử Du khẽ nhếch môi, ánh nhìn cong cong chứa chút tinh nghịch: "Anh tự khám phá đi."
Câu trả lời ấy như mồi lửa châm thêm vào ngọn lửa trong lòng Điền Hủ Ninh. Không cần suy nghĩ thêm, anh cúi xuống, điên cuồng chiếm lấy bờ môi mỏng manh ấy. Nụ hôn đến bất ngờ nhưng mãnh liệt, thô bạo như một con sói đói lâu ngày cuối cùng được thỏa mãn. Từ cằm, anh dịch dần xuống chiếc cổ trắng nõn của cậu, để lại từng vệt nóng rực.
Khác hẳn với khi nãy chỉ dừng ở sự kiềm chế, lần này sau khi nhìn thấy món quà xinh đẹp được bày ra trước mắt, ánh mắt Điền Hủ Ninh đỏ ngầu, anh không ngần ngại cắn mạnh vào phần da trắng ngần nơi cổ.
"Aaa... sẽ để lại dấu." – Tử Du bật ra tiếng rên, giọng run run.
"Không để lại dấu thì em lại mặc bộ này đi quyến rũ người khác à?" – Điền Hủ Ninh nghiến răng, vừa nói vừa tiếp tục gặm nhấm nơi hõm cổ, để lại dấu hôn đỏ rực.
Anh còn cố tình nút chặt một lần nữa, mạnh mẽ đến mức cổ Tử Du đỏ ửng cả lên, vệt dấu nổi bật trên nền da trắng. Nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt anh ánh lên sự thỏa mãn. Chưa dừng lại, Điền Hủ Ninh bật người ngồi dậy, vươn tay với lấy chiếc cà vạt đặt ở đầu giường. Trong một động tác quen thuộc nhưng đầy chiếm hữu, anh buộc nó quanh cổ Tử Du, chiếc cà vạt biến thành sợi dây xích, như biểu tượng ràng buộc, gắn chặt cậu với mình.
Chưa kịp để Tử Du thở đều, Điền Hủ Ninh đã cúi xuống tiếp tục "rạo chơi" nơi cơ thể cậu. Làn da mịn màng run rẩy dưới bàn tay anh. Hai nhũ hoa ửng hồng sớm đã cương cứng, như chờ đợi sự chú ý. Anh dùng lưỡi liếm nhẹ một bên, còn tay kia thì không ngừng mân mê bên còn lại, vừa chậm rãi vừa dồn dập.
Cảm giác bị chăm sóc từ cả hai phía cùng lúc khiến Tử Du không chịu nổi, cậu uốn cong người, đôi môi hé mở thở dốc, tiếng rên bật ra nghẹn ngào mà lại quyến rũ đến run người. Âm thanh ấy vang vọng trong phòng, không cần thêm bất kỳ nhạc đệm nào, bởi với Điền Hủ Ninh, đó chính là khúc nhạc tuyệt mỹ nhất, thứ âm thanh gợi cảm và mê hoặc nhất, dẫn dắt anh ngày càng chìm sâu hơn vào cuộc chơi do chính mình khởi xướng.
Hủ Ninh vốn dĩ mỗi lần làm tình đều điên cuồng để lại dấu vết trên cơ thể Tử Du, đặc biệt là nơi ngực. Đó là thói quen cố hữu, bởi với anh, ngực là vị trí dù có bị cắn, bị mút đến không còn nguyên dạng thì cũng chẳng ai ngoài anh có thể nhìn thấy. Đêm nay cũng vậy, ánh mắt anh lướt qua vùng da quen thuộc ấy, nhận ra những dấu cũ đã dần nhạt đi, mờ đi trông thấy. Trong lòng anh lập tức dấy lên một tia không hài lòng, một loại khó chịu bản năng như thể con thú trong người chưa được thỏa mãn.
Anh cúi thấp đầu, đưa lưỡi liếm dọc từ xương quai xanh, qua ngực xuống đến tận vùng bụng rắn chắc của cậu. Mỗi chỗ lưỡi anh lướt qua đều ngay lập tức in thêm một dấu cắn sâu, thô bạo mà cuồng nhiệt, giống như đang để lại dấu ấn chủ quyền. Những tiếng thở gấp gáp và run rẩy của Tử Du chỉ càng khiến anh điên cuồng hơn.
Khi xuống đến chiếc quần bò, ánh mắt Điền Hủ Ninh thoáng lóe sự nghi hoặc. Bình thường, Tử Du luôn mặc quần rộng, và hầu như lúc nào cũng vô tình để lộ viền boxer bên trong. Thế nhưng hôm nay, chẳng thấy chút dấu vết nào. Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, chưa kịp rõ ràng, thì động tác của anh đã lập tức chứng minh.
Không chần chừ, anh thô bạo xé toạc khuy quần, mạnh mẽ vạch ra. Cảnh tượng đập vào mắt khiến Điền Hủ Ninh bật ra một tiếng gầm khàn khàn:
"Dâm đãng."
Quả nhiên, bên trong, Tử Du chẳng hề mặc boxer. Thấp thoáng bên dưới lớp quần bò chỉ còn lại một chiếc đai đen khác quấn quanh hông. Không đợi lâu, Điền Hủ Ninh kéo mạnh, quần bò bị tụt xuống, để lộ đôi đùi trắng mịn, thon gọn, sáng ngời dưới ánh đèn. Trên làn da mịn màng ấy, hai chiếc đai đen ôm sát lấy bắp đùi, vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
Cảnh tượng ấy khiến máu trong người Điền Hủ Ninh như sôi trào. Anh lại gầm khẽ, cúi đầu điên cuồng mút mát lên đùi trong trắng ngần, để lại từng vệt đỏ chói.
"Mặc như này là để quyến rũ ai?" – giọng anh khàn đặc, đầy tính sở hữu.
Tử Du khẽ ngẩng đầu, môi run run nhưng ánh mắt cong cong tràn đầy ẩn ý: "Điền Hủ Ninh có hài lòng với món quà của em không?"
"Mẹ kiếp, đêm nay em đừng hòng ra khỏi giường." – Điền Hủ Ninh nghiến răng, từng chữ bật ra như một lời tuyên án.
Anh di chuyển, bàn tay thô ráp trượt dọc mép đùi trong, mân mê từng đường cong mềm mại rồi bất ngờ mạnh mẽ cúi xuống hôn. Đôi môi anh tham lam để lại từng dấu cắn sâu, như muốn nuốt trọn làn da ấy.
Cơ thể Tử Du run lên theo từng nhịp, dương vật cậu đã sớm cương cứng từ những kích thích ban nãy. Cậu bật ra tiếng rên khàn khàn, hơi thở gấp gáp, nghẹn ngào mà khẩn cầu:
"Anh... mút cho em..."
Điền Hủ Ninh nhếch mép, khóe miệng cong lên đầy đắc ý, nhưng miệng anh vẫn tiếp tục nghịch ngợm trên bắp đùi mịn màng. Anh cố tình không chạm vào nơi cậu khao khát, như muốn kéo dài sự tra tấn ngọt ngào ấy.
"Hôm nay," anh ghì giọng, đôi mắt đỏ ngầu, "em đáng bị phạt."
Dứt lời, anh bất ngờ ngồi thẳng dậy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy chiếc cà vạt đang buộc quanh cổ Tử Du. Chỉ một động tác kéo mạnh, cả cơ thể cậu bị nâng bật dậy, buộc phải ngẩng cao đầu. Tay còn lại của Điền Hủ Ninh, chẳng biết từ đâu, lại rút ra một món đồ vật lạ lẫm.
Đó là thứ Tử Du chưa từng thấy trước đây trong căn nhà này. Kể từ sau "Nghịch Ái", dường như Điền Hủ Ninh ngày càng bị ám ảnh, nhà anh càng lúc càng nhiều thêm những dụng cụ tình dục mới. Nhưng thứ đang ở ngay trước mắt, đây là lần đầu tiên Tử Du được diện kiến. Cậu mở to mắt, tim đập thình thịch, trong lòng dấy lên dự cảm mơ hồ. Dù chưa từng chạm qua, chỉ cần thoáng nhìn, cậu cũng có thể đoán được phần nào công dụng của nó.
Nói rồi, Điền Hủ Ninh đưa món đồ kia lên trước môi Tử Du, ánh mắt tràn ngập sự uy hiếp lẫn chiếm hữu. Giọng anh trầm thấp vang lên, như mệnh lệnh không thể chống lại:
"Liếm đi."
Thứ anh cầm trong tay nhỏ nhắn, dài khoảng hai ngón tay, dáng vẻ thon gọn, trơn láng, lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn trong phòng. Tử Du hơi run, trái tim đập mạnh vào lồng ngực, nhưng trong đôi mắt đã hoàn toàn nhuốm đầy dục vọng và sự chờ đợi. Cậu ngoan ngoãn hé môi, thè lưỡi ra chạm nhẹ vào đầu vật ấy, đầu lưỡi ẩm ướt lập tức quét một vòng, mang theo dòng nhiệt nóng hổi.
Một lần, hai lần... sau đó, Tử Du từ chậm rãi đến dần dần táo bạo hơn, cuối cùng chủ động ngậm hẳn lấy nó. Trong khoang miệng ấm nóng, chiếc sex toy bị lưỡi và môi cậu liên tục đảo qua lại, miết chặt, khiến bề mặt vốn lạnh lẽo nay đã phủ đầy dịch ẩm, trơn trượt và ướt át.
Điền Hủ Ninh đứng nhìn, ánh mắt anh tối sầm lại, khóe môi khẽ cong lên đầy hài lòng. Hình ảnh người yêu ngoan ngoãn mút liếm món đồ chơi mình đưa ra khiến ngực anh như bị lửa đốt, ham muốn càng thêm dữ dội.
Không dừng lại ở việc quan sát, Điền Hủ Ninh chậm rãi cúi người xuống, đôi môi dày áp sát lấy nơi bí mật phía sau Tử Du. Hậu huyệt kia co giãn nhịp nhàng, như hoa nở chậm rãi trước gió, vừa khép vừa mở, ẩm ướt khẽ run. Anh cúi đầu liếm láp, từ mép ngoài vòng quanh, vừa khiêu khích vừa nhẫn nại, sau đó bất ngờ đẩy đầu lưỡi mạnh vào sâu bên trong.
Tử Du giật mạnh người, toàn thân run rẩy. Hậu huyệt đã sớm hơi lỏng ra từ trước, Điền Hủ Ninh dễ dàng nhận thấy. Anh nhếch môi cười khẽ trong đầu: Tên tiểu yêu tinh này, quả nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, ở nhà đã tự vệ sinh và nới lỏng trước rồi... rõ ràng là tự nguyện đến để hiến thân cho anh.
Điền Hủ Ninh càng liếm càng sâu, tiếng ướt át vang vọng trong không gian tĩnh mịch, khiến Tử Du gần như phát điên.
Mơn trớn một hồi lâu, khi thấy cơ thể người dưới thân đã mềm nhũn, hơi thở dồn dập đến mức chỉ cần thêm một chút nữa là sụp đổ, Điền Hủ Ninh mới chịu ngồi thẳng dậy. Anh bóp cằm cậu, mạnh mẽ kéo món đồ từ miệng Tử Du ra, sợi dịch bạc nhờn còn vương nơi khóe môi càng khiến cảnh tượng thêm kích tình.
Không nói lời nào, Điền Hủ Ninh vươn tay với lấy chiếc điều khiển nhỏ từ xa, ngón tay anh dứt khoát bấm công tắc.
Chỉ trong nháy mắt, vật nhỏ bé ấy rung lên từng hồi mạnh mẽ. Âm thanh trầm thấp của máy móc hòa cùng tiếng rung tần suất cao truyền vào không khí.
Ngay lập tức, Tử Du như bị luồng điện quét qua toàn thân. Cậu thở hắt ra, ngực phập phồng, đôi mắt mơ màng tràn ngập sự hỗn loạn.
Điền Hủ Ninh không để cậu kịp thích ứng. Ánh mắt anh gắt gao dán chặt vào gương mặt người yêu, nhưng đôi tay lại từ từ di chuyển xuống dưới, từng động tác thong thả mà đầy cố ý. Cuối cùng, anh dùng lực nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, chậm rãi nhét món đồ đang rung ấy vào nơi chật hẹp ẩm nóng của Tử Du.
"Ư...!" – Tử Du khẽ cong người, gần như lập tức co thắt lại.
Cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo bất ngờ, khiến cậu khẽ rùng mình, cơ thể run lên vì chưa quen. Nhưng chỉ sau một thoáng, chiếc toy bên trong bắt đầu rung lắc, tần số đều đặn và quấy phá không ngừng khiến Tử Du như muốn mất đi kiểm soát. Hậu huyệt co bóp mạnh, toàn thân cậu căng cứng rồi lại mềm oặt.
Từng đợt sóng khoái cảm dâng trào, Tử Du bật ra tiếng rên nghẹn ngào, khàn đặc và vỡ vụn:
"Aaa... lạ quá..."
Điền Hủ Ninh vươn tay vuốt cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Giọng anh trầm thấp nhưng đầy dục vọng:
"Thế nào? Sướng không?"
Hơi thở Tử Du gấp gáp, ánh mắt mơ hồ, môi run run đáp lại:
"Sướng..."
Một từ ngắn ngủi nhưng đủ khiến Điền Hủ Ninh như con thú được tiếp thêm máu tươi. Trong mắt anh lóe lên ánh sáng cuồng dại, như thể đêm nay sẽ còn dài vô tận.
Ngay khi vừa nghe xong lời thốt ra từ miệng Tử Du, Điền Hủ Ninh không hề chần chừ, cổ tay khẽ xoay, nhét sâu thêm món đồ đang rung lắc kia vào thêm một khấc. Âm thanh "chụt" ướt át vang lên khiến hậu huyệt của cậu càng co thắt kịch liệt hơn. Tử Du giật nảy người, lưng khom cong thành đường cung căng cứng, miệng bật ra tiếng nức nở lẫn rên rỉ.
Không cho cậu có lấy một nhịp nghỉ, Điền Hủ Ninh đã cúi xuống, há miệng ngậm lấy dương vật đã sớm cương cứng đến mức run run của Tử Du. Lưỡi anh lập tức cuốn lấy, liếm mút dọc thân trướng đỏ, từ đầu khấc nhạy cảm xuống tận gốc rễ. Mỗi lần lưỡi anh đảo qua khe nhỏ trên đỉnh, toàn thân Tử Du như bùng nổ một trận điện giật, run bắn không thể kiểm soát.
Khoái cảm từ cả hai phía — trên thì được bao trọn và mút mát, dưới thì bị vật rung chọc phá không ngừng — đổ ập đến cùng lúc khiến đầu óc Tử Du trở nên mụ mị. Tay cậu trong vô thức điên cuồng cào bấu lấy tấm lưng áo của Điền Hủ Ninh, như kẻ sắp chìm xuống biển sâu cần một cái phao cứu mạng, nhưng càng bấu thì lại càng lún sâu hơn vào khoái cảm.
Điền Hủ Ninh không dừng lại, từng nhịp mút của anh mạnh mẽ, khát khao, như muốn nuốt trọn linh hồn đối phương. Âm thanh mút mát vang vọng trong phòng, hòa cùng tiếng rên rỉ của Tử Du càng khiến không khí trở nên dày đặc dục vọng.
Đến khi Tử Du cảm thấy như mình sắp nổ tung, đầu óc trống rỗng, dương vật giật giật liên hồi, thì Điền Hủ Ninh cố tình siết chặt môi hơn nữa, nuốt trọn đến tận gốc, ép cho toàn bộ phần thân căng cứng đó lút cán vào trong cổ họng mình.
"Aaa... không... em... không chịu nổi..." – Tử Du nghẹn ngào, tiếng nói đứt quãng.
Ngay lập tức, cậu bắn ra từng đợt nóng bỏng, trắng đục, tràn ngập khoang miệng Điền Hủ Ninh. Thay vì né tránh, anh ngửa cổ nuốt sạch sẽ, không bỏ sót lấy một giọt nào. Chút còn sót lại vương nơi khóe miệng, anh bình thản quệt ngón tay lấy rồi đưa sát lên môi Tử Du.
"Của em ngon lắm." – Giọng anh khàn khàn, ánh mắt cháy bỏng.
Tử Du, đã quá quen với sở thích quái đản này của anh, cũng không còn chút chống cự nào. Ở bên Điền Hủ Ninh quá lâu, cậu đã giống như một chú thú nhỏ bị thuần phục hoàn toàn. Đôi môi khẽ mở ra, lưỡi nhỏ ngoan ngoãn thò ra liếm lấy, nếm thử hương vị chính mình.
"Ấm ấm..." – Cậu thì thầm, mặt đỏ bừng nhưng lại đầy thuận tòng.
Điền Hủ Ninh cười khẽ, cúi xuống thì thầm sát tai cậu:
"Nhưng của anh vẫn ngon hơn..."
Lời nói ấy như mồi lửa châm vào thùng dầu. Ngay sau đó, Điền Hủ Ninh không còn kiềm chế thêm giây nào nữa. Anh nhanh chóng động tay kéo tuột bỏ từng lớp quần áo vướng víu trên người mình, cơ thể rắn chắc hiện ra, cùng với côn thịt trướng lớn, hằn gân tím nổi, giờ đây dựng đứng ngay trước mặt Tử Du. Rõ ràng bao lâu nay, anh đã phải kìm nén dữ dội.
Tử Du phía dưới vẫn còn đang bị sex toy rung mạnh trong hậu huyệt, thân thể run lên từng nhịp, mà miệng thì bị chính côn thịt khổng lồ kia mời gọi. Không chút do dự, cậu há to miệng ngậm lấy, đôi môi căng tròn ôm sát lấy thân gân guốc.
Điền Hủ Ninh bật ra tiếng rên trầm thấp, mắt nhắm hờ, lưng hơi ưỡn. Kỹ năng của Tử Du khiến anh mỗi lần đều không thể kiềm chế nổi. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn, linh hoạt, liếm dọc từng đường gân, rồi xoay quanh đầu khấc, khiến khoái cảm trào dâng không dứt.
"Giỏi lắm..." – Anh gằn giọng, tay to lớn lập tức túm lấy gáy cậu, ép chặt hơn, hông theo bản năng đẩy mạnh từng nhịp để dương vật càng ngày càng lút sâu, cho đến khi chạm đến cổ họng hẹp của Tử Du.
Nước bọt từ khóe môi tràn ra, Tử Du cố tình để càng nhiều càng tốt, khiến động tác mút càng thêm trơn trượt. Những âm thanh "chụt chụt" vang lên, kích thích đến tột độ.
Dương vật trong miệng ngày một to hơn, ấm nóng đến mức khiến Tử Du nghẹt thở, nhưng thay vì né tránh, cậu lại càng thèm muốn thứ nhiệt nóng ấy. Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh hậu huyệt nhỏ bé của mình bị vật to lớn này lấp đầy, căng cứng, ma sát từng tấc một.
Không chịu nổi, Tử Du khẽ rên, giọng lạc đi:
"Em muốn anh..."
Điền Hủ Ninh nhếch môi, kéo hông ra một chút, giọng trầm khàn trêu chọc:
"Em ăn nói nửa vời như vậy... khó cho anh quá."
Tử Du đỏ mặt, nhưng vẫn mạnh dạn thì thầm, giọng run rẩy:
"Em muốn dương vật của anh."
"Chẳng phải em đang ngậm nó đấy sao?" – Điền Hủ Ninh cố tình khiêu khích thêm.
"Em muốn anh đâm dương vật vào lỗ nhỏ của em..." – Cuối cùng, Tử Du nói ra, tiếng nhỏ như gió thổi, nhưng từng chữ lại như đòn chí mạng đâm thẳng vào dục vọng của Điền Hủ Ninh.
Bình thường, anh cũng hay trêu ghẹo, không để cậu phải chờ đợi lâu. Nhưng hôm nay, khi thấy bộ dạng quyến rũ và lời cầu xin dâm đãng của Tử Du, máu chiếm hữu trong anh như sôi sục, thôi thúc muốn nghe cậu lặp lại thêm nhiều lần nữa, muốn hành hạ cậu bằng chính khao khát của mình trước khi thật sự thỏa mãn.
Bàn tay to lớn của Điền Hủ Ninh trượt dài qua eo thon mềm mại, từng đốt ngón tay in hằn nhiệt nóng lên làn da nhạy cảm, rồi chậm rãi men xuống giữa hai đùi Tử Du. Không cần do dự, anh mạnh mẽ nắm lấy chuôi sex toy còn đang run lên bần bật trong cơ thể cậu, rút thẳng ra ngoài.
Âm thanh "tách" ẩm ướt vang lên rợn người, thứ chất lỏng sền sệt theo đó văng tung tóe, bết dính cả trên đùi trong. Ngay tức khắc, nơi hậu huyệt vốn đang bị khuấy đảo kịch liệt bỗng trống rỗng hoàn toàn.
Tử Du giật mình rùng mình, cơ thể bé nhỏ co lại như một con mèo bị bỏ rơi. Đôi chân vô thức khép chặt, hệt như muốn níu giữ lấy chút hơi ấm vừa biến mất. Khuôn mặt trắng nõn của cậu thoáng cau lại, ánh mắt mờ nước nhìn trống rỗng, như thể vừa bị người ta tước đi một phần linh hồn. Cảm giác hụt hẫng ấy như vực sâu hút trọn hơi thở, vừa đau đớn vừa thèm khát đến run rẩy.
Nhưng nỗi trống rỗng ấy chỉ kéo dài được một nhịp tim. Điền Hủ Ninh nghiến răng, đẩy hông dứt khoát. Một vật thể khác — nóng rực, to lớn, căng cứng, gân guốc nổi hằn — bất ngờ xuyên mạnh vào trong.
"Ahhh—!" Tử Du bật tiếng rên nghẹn, toàn thân cong vút lên như cánh cung căng hết cỡ. Ngực phập phồng dữ dội, từng nhịp thở ngắt quãng, nước mắt nơi khóe mi ứa ra vì bị xâm nhập quá đột ngột, vừa đau vừa khoái lạc đến phát điên.
Bên trong, thành thịt mềm non co rút kịch liệt, lập tức siết chặt lấy vật thể nóng bỏng. Sự quấn chặt ấy hệt như muốn nghiền nát, muốn cắn nuốt, không cho phép nó thoát ra.
"Mẹ kiếp... em muốn cắn đứt anh hả?" – Điền Hủ Ninh gầm khàn, trán nổi gân xanh, vừa đau vừa khoái lạc.
Không chờ Tử Du kịp định thần, anh lập tức động hông. Nhờ thứ nước nhờn đã từ lâu tuôn ra ướt đẫm ga giường, từng cú thúc đều trơn tru, mạnh bạo, phát ra tiếng "chụt chụt" dâm loạn không ngừng. Thế nhưng cơ thể non mềm kia dường như vẫn chưa đủ, chất lỏng nóng ướt vẫn tiếp tục rỉ ra, chảy dài thành vệt ướt nhẹp dưới đùi.
Điền Hủ Ninh vốn thuộc lòng từng góc cạnh trong cơ thể này. Anh thừa tự tin, chỉ cần một ngón tay thôi cũng đủ tìm ra điểm chí mạng ấy. Và lần này, khi dùng đến vật thể to lớn cùng lực đạo hung hãn hơn, chỉ vài nhịp thúc, anh đã chạm thẳng đến nơi sâu nhất.
"Ưm... của anh... to quá..." – Tử Du nấc nghẹn, đôi bàn tay bấu chặt ga giường nhàu nhĩ.
"Đâm... sâu quá... em... rách mất..." – Giọng cậu đứt quãng, run rẩy bật ra cùng tiếng thở dốc khàn khàn.
Điền Hủ Ninh bị lời van nài đó châm lửa, càng điên cuồng hơn. Anh cúi rạp xuống, hai tay siết chặt cổ tay cậu, ghì chúng ép sát giường như gông xiềng trói buộc. Hông anh điên loạn thúc mạnh, mồ hôi lăn dài từ trán rơi xuống làn da trắng nõn, bỏng rát mà kích thích.
Đôi môi anh bất ngờ áp xuống, tham lam nuốt lấy đôi môi nhỏ, lưỡi thô bạo xông vào, càn quét từng ngóc ngách, nuốt trọn tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu.
Tử Du bị ép tới cực hạn, thân thể run rẩy như sắp vỡ vụn. Mỗi lần điểm nhạy cảm bị chọc tới, cơ thể lại phản xạ co thắt chặt hơn, khiến khoái cảm càng nhân lên gấp bội. Nước mắt lăn dài, nhưng hai chân cậu lại tự giác quấn chặt lấy eo anh, như nài xin được đi sâu hơn nữa.
Khi rời khỏi nụ hôn ngột ngạt, ánh mắt Điền Hủ Ninh chợt dừng lại ở dương vật nhỏ của cậu. Vừa mới phóng ra không lâu, vậy mà giờ đây lại ngạo nghễ dựng đứng, run rẩy đẫm nước vì khoái cảm bị ép liên hồi.
Anh bật cười trầm thấp, môi cong lên đầy đắc ý. Bàn tay to lớn rời khỏi cổ tay Tử Du, trượt xuống bụng phẳng rồi nắm chặt lấy vật nhỏ kia. Những ngón tay thô ráp sục mạnh, nhịp nhàng khớp với từng cú thúc hông.
Tử Du bị kẹp chặt giữa hai dòng khoái cảm, đầu óc mụ mị. Cậu khóc rên, giọng khản đặc, hơi thở đứt quãng:
"Em... em chịu không nổi... em muốn bắn..."
Điền Hủ Ninh ghé sát tai, hơi thở nóng rực phả vào vành tai ửng đỏ, giọng khàn trầm pha mệnh lệnh:
"Ngoan... đợi anh..."
Anh thúc thêm vài nhịp hung bạo, bàn tay dưới cũng tăng tốc, như cố ý kéo dài cực hạn, ép Tử Du chìm sâu vào khoái cảm đến mức không còn lối thoát.
Quả nhiên, sau câu nói khàn khàn đầy mệnh lệnh ấy, Điền Hủ Ninh như phát điên, từng cú thúc hông trở nên cuồng bạo, mạnh mẽ, chẳng chút kìm hãm. Âm thanh "phập phập" vang vọng trong căn phòng, hòa cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Tử Du, khiến bầu không khí như sôi trào.
Tử Du bị ép tới tận cùng, trong cơn phê loạn, đầu óc cậu chẳng còn giữ nổi bất cứ suy nghĩ nào. Mỗi nhịp đâm của Điền Hủ Ninh đều chuẩn xác chọc thẳng vào điểm chí mạng sâu trong cơ thể, khiến cậu run rẩy như mất kiểm soát. Trong đầu Tử Du chỉ còn một ý niệm mơ hồ: dương vật kia sinh ra chính là để xuyên vào mình, để nghiền nát lý trí, để biến cậu thành kẻ hoàn toàn thuộc về anh.
Mỗi lần anh rút ra lại lập tức nhấn sâu, từng nhịp đều mang theo khoái cảm dồn dập như lũ tràn, cuốn phăng mọi kháng cự. Tử Du cong lưng, mồ hôi chảy dài trên sống lưng, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy, miệng nức nở van nài. Bên tai cậu vẫn văng vẳng câu "đợi anh" của Điền Hủ Ninh, nhưng chẳng biết phải đợi bao lâu, chỉ biết bản thân sắp nổ tung trong từng nhịp thúc dồn dập.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm, cả hai cùng vỡ òa trong khoái cảm cực hạn. Tiếng rên gào bật ra trong nghẹn ngào, thân thể run rẩy liên hồi. Điền Hủ Ninh siết chặt lấy eo cậu, dương vật to lớn co giật dữ dội, phun từng đợt tinh dịch nóng bỏng lấp đầy bên trong, trào ngược ra ngoài thành dòng trắng đục chảy dài xuống đùi. Đồng thời, bàn tay anh trên hạ thân Tử Du cũng chặt chẽ vắt ép, khiến cậu phóng ra một dòng trắng đậm đặc, làm ướt đẫm bàn tay thô ráp kia.
Một lúc sau, khi nhịp thở còn chưa kịp ổn định, Điền Hủ Ninh mới chậm rãi rút côn thịt ra. Trên đó vẫn còn đầm đìa tinh dịch trắng hòa lẫn dịch cơ thể, ướt át dâm loạn. Anh không chút ngần ngại, đưa bàn tay dính đầy tinh dịch của Tử Du nắm chặt lấy vật to lớn của mình, để thứ nóng bỏng kia tiếp tục căng cứng mà chưa hề có dấu hiệu trùng xuống. Hai dòng tinh dịch – của anh và của cậu – hòa quyện, trộn lẫn vào nhau, vấy bẩn thành một hỗn hợp trắng sữa loang lổ trên da thịt.
Không để Tử Du kịp nghỉ ngơi, Điền Hủ Ninh lật người cậu lại, động tác gọn gàng nhưng vẫn đầy thô bạo. Một tay anh ôm ngang hông, bế bổng cậu ra trước tấm cửa kính rộng sát đất, phía ngoài là cả thành phố chìm trong màn đêm. Anh đặt cậu đứng dựa vào kính, ép hai bàn tay nhỏ đặt lên mặt kính lạnh lẽo. Bên ngoài tối om, cửa kính trở thành tấm gương khổng lồ phản chiếu trọn vẹn thân thể trần trụi, nhễ nhại mồ hôi và dục vọng của cả hai.
Trong khoảnh khắc đó, Tử Du nhìn thấy chính mình. Cậu đeo chiếc đai đen nổi bật, dáng vẻ trần trụi, môi hé mở, ánh mắt mờ mịt, hệt như đang cố tình câu dẫn, mời gọi người khác. Cảnh tượng ấy khiến mặt cậu đỏ bừng, nhưng đồng thời trong lồng ngực lại dấy lên ngọn lửa rạo rực khó tả.
Điền Hủ Ninh từ phía sau nâng mông cậu lên, bàn tay to lớn nắm chặt gáy, kéo ngẩng đầu cậu ép nhìn thẳng vào tấm kính. Tư thế ấy khiến Tử Du buộc phải đối diện với chính hình ảnh mình bị anh thao khống, không cách nào né tránh.
Không cần thêm lời, dương vật nóng rực lại một lần nữa đâm thẳng vào trong, lấp đầy khoảng trống vừa trống rỗng. Tử Du rùng mình, đôi chân run rẩy, dán sát bụng vào mặt kính. Qua lớp phản chiếu, cậu nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Điền Hủ Ninh, thân thể rắn chắc của anh nhịp nhàng thúc sâu vào mình. Âm thanh thịt chạm vào nhau hòa cùng tiếng thở dốc của cả hai tạo thành khúc nhạc dâm loạn.
Phía trong tấm kính, hình ảnh phản chiếu hiện lên rõ ràng: một Tử Du đầy dục vọng, khóe mắt ướt át, đôi môi run rẩy kêu lên những tiếng rên nghẹn, vừa dâm đãng vừa bất lực.
Điền Hủ Ninh gầm khẽ bên tai, từng chữ trầm thấp ép buộc:
"Em nhìn cho kĩ. Em là đang bị ai thao?"
Trong cơn run rẩy tận xương, Tử Du cắn môi, giọng vỡ vụn:
"Điền Hủ Ninh..."
Anh lại thúc sâu thêm, mạnh hơn, giọng khàn đặc:
"Em là của ai?"
Cả người Tử Du run bắn, hai mắt ngấn lệ, nhưng ánh nhìn dán chặt vào tấm kính phản chiếu, môi run run đáp lại, như khắc ghi một dấu ấn vĩnh viễn:
"Điền Hủ Ninh."
Điền Hủ Ninh sau câu nói đầy kiềm nén liền tăng tốc, hông anh nhịp càng mạnh bạo hơn, nhắm thẳng vào điểm nhạy cảm sâu nhất trong cơ thể Tử Du. Mỗi cú thúc dồn nén như phá tung tất cả phòng tuyến, khiến cậu không ngừng bật lên những âm thanh nức nở, vừa đau vừa sướng đến mức run rẩy toàn thân. Anh dồn lực thêm vài nhịp mãnh liệt, rồi căng chặt cơ bắp, nóng rực phun tràn lần nữa vào bên trong cậu, từng dòng tinh dịch nóng bỏng ập đến khiến Tử Du co rút dữ dội.
Khoái cảm ngập tràn, Tử Du nghẹn giọng kêu lên, cả người mềm nhũn như không còn chút sức lực. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thầm nghĩ, từ ngày quen biết rồi gắn bó cùng Điền Hủ Ninh, quyết định sáng suốt nhất chính là lựa chọn "chơi trần".
Còn nhớ lần đầu tiên, Điền Hủ Ninh đề nghị dùng bao, cậu lập tức nhìn anh với đôi mắt nghi hoặc, hỏi thẳng: "Có phải anh từng làm chuyện này với nhiều người trước rồi không?" Câu hỏi ấy khiến anh khựng lại, rồi vội vàng chối, khẳng định chính Tử Du mới là lần đầu của anh. Ngược lại, anh cũng là lần đầu tiên trọn vẹn của cậu. Hai người đều sạch sẽ, không ai mang quá khứ vướng bận. Sự hòa hợp giữa họ vì thế càng thêm đặc biệt, như minh chứng rằng cả hai thuộc về nhau, chỉ của riêng nhau.
Tử Du muốn, và đã có thể, cảm nhận tất cả mọi thứ về Điền Hủ Ninh một cách trần trụi và chân thật nhất. Từng dòng nhiệt lưu chảy trong cơ thể cậu đều nhắc nhở rằng mình đang hoàn toàn bị người đàn ông này chiếm giữ, khắc ghi.
Nhưng đâu đã kết thúc. Hai người cứ thế dây dưa thêm tận hai hiệp nữa. Mỗi lần, Điền Hủ Ninh lại khiến Tử Du như bơi trong khoái cảm, vừa muốn cầu xin dừng lại, vừa tham lam không muốn rời ra. Mãi đến khi cậu mệt lả, bủn rủn tay chân, Điền Hủ Ninh mới chịu miễn cưỡng tha cho, cho phép cậu được nằm xuống nghỉ ngơi.
Thế nhưng, dương vật nóng bỏng của anh vẫn ngoan cố không chịu rút ra, cứ găm chặt nơi sâu kín ấy, như khẳng định chủ quyền tuyệt đối. Tử Du đành nằm nghiêng quay lưng, để bản thân lọt thỏm trong vòng tay to lớn, lồng ngực rắn chắc của anh áp sát phía sau. Hai hơi thở dồn dập, nóng rực, hòa quyện vào nhau, kéo dài mãi trong khoảng lặng ngập tràn mùi vị tình ái.
Trong lúc ấy, Điền Hủ Ninh hạ giọng khàn khàn, khẽ cắn nhẹ tai cậu:
"Khi nào dậy rồi... em qua làm bánh sinh nhật với anh nhé? Mai livestream, anh có tiết mục làm bánh mà."
Tử Du thở hổn hển, khẽ chau mày:
"Chẳng phải làm bánh là buổi chiều sao?"
"Đúng vậy. Em vẫn nhớ à?" – Anh cười, hơi thở vẫn phả nóng hổi bên gáy cậu.
"Ừm... Được. Vậy chiều em tranh thủ qua."
Điền Hủ Ninh hôn khẽ lên vai cậu, giọng nũng nịu hiếm thấy:
"Nhưng phải cho em làm bánh theo sở thích của em cơ."
Tử Du bật cười khẽ, dù mệt nhoài vẫn đáp:
"Được. Chiều em hết."
Và quả nhiên, kết quả ai cũng biết: chiếc bánh kia cuối cùng méo mó, hình hài bẹo bẹo, chẳng ra dáng gì. Nhưng điều đó nào có quan trọng. Cả hai cùng làm, cùng cười, mới chính là kỷ niệm đáng giá nhất.
Huống hồ, đêm nay giữa hai con người này vẫn chưa hề khép lại. Ánh mắt của Điền Hủ Ninh khi nhìn Tử Du vẫn đỏ lửa, còn cơ thể cậu vẫn run rẩy, nóng hổi đáp lại từng động chạm. Tấm màn đêm chưa buông trọn, căn phòng này lại sắp một lần nữa ngập chìm trong hoan lạc.
Tử Du bị Điền Hủ Ninh thao đến toàn thân kiệt quệ, cơ bắp mềm nhũn, mí mắt nặng trĩu, dường như chỉ cần nhắm lại một chút thôi là sẽ rơi ngay vào giấc ngủ sâu. Nhưng trong đầu cậu vẫn còn sót lại chút ý thức mơ hồ: bản thân phải cố gắng gượng dậy, ít nhất cũng nên đi tắm rửa cho sạch sẽ trước khi ngủ. Mồ hôi cùng những dấu vết mặn nồng còn đang phủ kín trên da thịt khiến cậu vừa ngứa ngáy vừa nóng hừng hực, nhưng thân thể mệt mỏi đến mức không tài nào cử động nổi.
Trong khi đó, Điền Hủ Ninh lại khác. Vừa được thỏa mãn một cách triệt để, lại còn được ôm người mình yêu vào lòng, vẻ mặt anh mang theo sự thư giãn và hài lòng tuyệt đối. Đôi mắt anh hơi lim dim, môi cong cong một nụ cười thỏa mãn. Hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc từ cơ thể Tử Du, anh khẽ vỗ nhẹ eo nhỏ của cậu:
"Ngủ đi, em cá nhỏ. Để anh lo. Anh sẽ tắm rửa cho em."
Lời hứa ngọt ngào ấy nghe thì rất ấm áp, nhưng Tử Du trong mơ màng lại chẳng tin nổi. Có trời mới biết được, người đàn ông này có thật sự "tắm rửa" cho cậu hay lại biến nó thành cái cớ để nghịch ngợm thêm lần nữa. Cậu mấp máy môi, muốn phản bác, nhưng mí mắt díp lại, cơn buồn ngủ dồn dập kéo đến khiến cậu chỉ kịp khẽ lắc đầu rồi chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong mơ hồ, Tử Du cảm nhận cơ thể mình được bế thốc lên, vòng tay mạnh mẽ quen thuộc áp sát. Cái ôm ấy vững chãi đến mức cậu chẳng cần cố gắng cũng được nâng trọn, đầu tựa vào vai anh. Anh đưa cậu vào nhà tắm, động tác dứt khoát mà nhẹ nhàng, như thể sợ làm người trong lòng thức giấc. Nước ấm từ vòi sen rải xuống, bao phủ làn da trắng nhợt của cậu, rửa trôi từng lớp mồ hôi và vết nhơ mặn nồng còn sót lại. Hơi ấm lan tỏa, khiến Tử Du khẽ thở ra, cơ thể mềm oặt thả lỏng trong vòng tay anh.
Thế nhưng, chưa kịp tận hưởng bao lâu sự dễ chịu ấy, Tử Du đã cảm thấy một áp lực lạ lẫm từ phía sau. Trong tình trạng mơ màng, cậu giật mình khi phát hiện mình đang bị đè nghiêng trong lòng bồn tắm. Nước vẫn chảy rì rầm, trượt dọc theo tấm lưng ướt sũng của cậu. Và rồi... một ngón tay thon dài quen thuộc len lỏi tiến vào nơi hậu huyệt còn đỏ ửng.
"Ưm..." – Tử Du bật ra một tiếng rên nhỏ, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ mơ hồ: rõ ràng vừa bảo là "tắm rửa cho em" thôi mà? Thì ra cái gọi là "vệ sinh" trong miệng Điền Hủ Ninh chính là nhân cơ hội này mà nghịch ngợm.
Ngón tay kia không chỉ đơn giản làm sạch, mà còn nhấn nhá, xoay vặn, khơi gợi từng tầng cảm giác khiến cậu run rẩy. Nơi ấy vốn đã mẫn cảm sau bao lượt ra vào, giờ lại bị chọc ghẹo, Tử Du chẳng thể nào giữ nổi sự bình tĩnh. Hơi thở cậu đứt quãng, hai tay cố bám lấy thành bồn trơn trượt.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Ngón tay chỉ là khởi đầu. Chẳng bao lâu sau, một côn thịt nóng hổi, to lớn hơn nhiều lần, bất ngờ chen vào, ép buộc hậu huyệt vốn chưa kịp nghỉ ngơi lại phải mở rộng đón nhận. Cảm giác căng đầy ập đến khiến Tử Du bật kêu một tiếng nghẹn ngào, thân dưới theo bản năng co rút kịch liệt, như muốn từ chối nhưng lại vô thức hút chặt lấy.
Điền Hủ Ninh khẽ cười, hôn lên vành tai ướt sũng của cậu, giọng khàn khàn:
"Yên nào... chỉ một chút thôi. Anh sẽ vừa tắm vừa chăm em."
Nhưng Tử Du biết rõ, một khi anh đã vào thì làm gì có chuyện "chỉ một chút". Cái hông rắn chắc nhanh chóng bắt đầu chuyển động, từng nhịp dấn sâu, sóng nước trong bồn vì thế mà tràn ra ngoài, bắn tung tóe xuống sàn.
Tử Du gần như tuyệt vọng nghĩ thầm: mai liệu mình có thể bước đi bình thường không đây? Toàn thân vừa rã rời vừa run rẩy, mà lại bị buộc phải chịu đựng thêm một lần "tắm rửa" quá mức cuồng nhiệt thế này. Cậu cắn chặt môi, nước mắt vì khoái cảm và mệt mỏi cùng hòa với nước ấm, chảy dài trên má.
Trong ánh đèn vàng hắt lên hơi nước mờ mịt, tiếng rên, tiếng thở dốc, tiếng nước vỗ bồn hòa vào nhau, kéo dài như một khúc nhạc bất tận. Đêm nay, sự mệt mỏi của Tử Du dường như chẳng có hồi kết, chỉ còn lại một vòng lặp triền miên giữa kiệt sức và khoái cảm mà Điền Hủ Ninh mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip