Chap 23

Đến khi Riz đỡ mệt hơn, bắt đầu cựa quậy được một lúc thì mới sửa lại tư thế và ngước nhìn SinB. Không biết có phải do mệt quá nên hoa mắt hay không, Riz thấy đằng sau lưng SinB có một đôi cánh màu trắng. Nó ẩn ẩn hiện hiện trong không trung và thỉnh thoảng còn phất phơ qua lại, ánh trăng bên ngoài còn tô điểm cho nó, làm cho nó đã lấp lánh nay còn lấp lánh hơn. Riz ngắm đôi cánh một cách say mê như ngắm một cổ vật ngàn năm, môi Riz cong lên cùng với đôi mắt cười mơ màng. Nhưng chủ nhân của cặp cánh ấy hình như đang không vui, Riz lia mắt sang đôi mắt đã sưng lên vì khóc cùng đôi môi nhợt nhạt, ở trên má còn vương lại vệt nước mắt đã khô. Bỗng nhiên khuôn mặt ấy động đậy, SinB mím môi nhìn Riz, ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, con bé giống hệt mình khi xưa lúc phải rời đi.

Mang theo bao ẩn khuất mà rời xa, giống nhau ở điểm là hai người cũng đem cái nỗi ẩn khuất chết tiệt đó vứt đi theo những dòng nước mắt. Cả hai đều để chúng tự khô, đọng lại trên gương mặt, phải chăng là hai người bọn họ đều chẳng muốn tống chúng đi hoàn toàn? Tận sâu thẳm trong lòng họ, có lẽ vẫn còn muốn có chút hồi ức để nhớ về, để biết rằng mình từng buồn, từng khổ, từng yêu người kia nhiều đến mức nào.

Riz đột nhiên cũng nhớ lại khoảnh khắc gặp con bé trên xe buýt, bản thân khóc lúc nào cũng không biết. Đôi khi nước mắt của bạn tự nhiên rơi mà chính bản thân bạn cũng chẳng hiểu vì sao. Riz vẫn mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp, một nụ cười có thể xua tan tất cả mọi phiền muộn trong lòng SinB mỗi khi nghĩ về. Nhưng không hiểu sao bây giờ nhìn nụ cười đó, con bé lại cắn môi khóc tiếp, giọt nước mắt vừa rơi xuống ấy lại đè lên trên chính dấu vết của giọt nước mắt đã khô. Thấy SinB vừa mới nín lại khóc tiếp, Riz đau lòng

-"Em sao thế? Đừng khóc nữa...mắt sẽ đau đó!"

SinB nghe Riz nói vậy thì nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra, thật ra từ nãy đến giờ SinB đã không còn sức khóc từ lâu. Cả mấy giờ đồng hồ không uống lấy một giọt nước, nước mắt cũng cạn mà sức cũng cạn, căn bản là không thể khóc nổi nữa. SinB biết từ đầu đến giờ Riz vẫn luôn chăm chú nhìn mình, chỉ là không nói gì, và con bé biết ơn vì điều đó. Vì SinB chưa sẵn sàng để trả lời một câu hỏi nào, con bé cần thời gian để bình tâm lại tất cả mọi việc, cũng cần thời gian để chấp nhận nó như một điều hiển nhiên. Nhưng bao nhiêu đắn đo, bao nhiêu suy nghĩ vụt tan đi hết khi nụ cười của Riz bất chợt xuất hiện, tự hỏi bản thân không biết đã bao lâu rồi mới nhìn thấy cái nụ cười ấm áp chết tiệt này! Đột nhiên bao kỷ niệm ùa về, nhớ về khoảng thời gian hẹn hò đáng yêu, nhớ về Riz khi chăm sóc mình trong bệnh viện, nhớ luôn lời nói của Sei

-"Riz từ ngày đó không thể đi làm nhiệm vụ được nữa. Chị chọn nơi này là vì nó vắng vẻ, con bé có thể tự do đi dạo đâu đó mà không sợ chạm mặt con người. Nhưng nó không thích ra ngoài cho lắm, mỗi năm chỉ ra bãi đất trống trong khu rừng ngắm hoàng hôn một lần vào ngày sinh nhật đến tối thì về. Thương nó buồn chán, tặng nó cái gương để nó có thể xem cuộc sống xung quanh đang diễn ra những gì. Nhưng nó chẳng màng, nó chỉ xem cuộc sống của em đang diễn ra những gì mà thôi!"

...

Có nghĩa là trong vòng hai năm nay, những gì Riz quan sát chỉ có SinB và SinB. Nghĩ đến đó thì lại rưng rưng nước mắt, không muốn khóc nữa nhưng không thể kiềm lại được, nó cứ rơi. Cho đến khi Riz cất tiếng hỏi, SinB mới mở lời thều thào, miệng mấp máy nói gì đó rất nhỏ nhưng vừa đủ cho Riz nghe:

-"Em nhớ Rin..."

Con bé nói rồi lại dụi dụi mắt như con nít, nụ cười của Riz càng rõ ràng hơn. Nhưng chưa kịp đáp trả câu nói nhớ nhung đáng yêu sau hai năm gặp mặt thì đã bị SinB tạt ngay một gáo nước lạnh:

-"Cái đồ ngốc này sao không tìm em?! Không đến gần được thì vẫn có thể đứng từ xa nhìn nhau mà?! Đi thì cũng phải nói một tiếng chứ! Thỉnh thoảng gặp nhau cũng được kia mà! Tại sao phải mất tích lâu như vậy?!"

Con bé gào khóc nức nở, đổ dồn hết mọi tội lỗi cho Riz. Riz chỉ có thể ngồi đó bối rối gãi đầu, việc chuyển đi thì đột ngột quá nên Riz không nói cũng phải. Hồi lúc ở nơi ở mới được mấy ngày Riz cũng có xin Sei cho về gặp SinB vài hôm nhưng Sei không chịu do bà chị lo lắng đường xá sẽ thế này thế kia, sẽ bị truy lùng do trốn thoát, hay đại loại những chuyện điên rồ như bỏ quên mũ tàng hình trên xe buýt chị ấy cũng có thể nghĩ ra! Nhưng suy cho cùng cũng là Sei lo lắng cho Riz, một mực phản đối Riz rời khỏi vòng an toàn do Sei vạch ra. Nhưng Sei không phải lí do chính mà Riz không đi gặp SinB, cái lí do mà Riz phải ôm mối tương tư lủi thủi ở nhà suốt ngày dán mặt vào chiếc gương là...

-"Là bởi vì em bảo sau này đừng gặp em nữa, em không muốn nhìn thấy Rin..."

Riz nói rất khẽ, trong lúc nói còn ngửa đầu ra sau cười nhẹ nhìn SinB. Nhưng nụ cười này hơi gượng ép, ai nhìn vào cũng thấy đây là nụ cười gượng gạo. Khuôn mặt Riz chẳng có cái gì gọi là vui vẻ khi thốt ra câu này, SinB có thể nhìn thấy điều đó. Và Riz là vậy, vui cũng cười, buồn cũng cười, khi khóc có khi cũng cười được, nhưng có mấy lúc nụ cười là khi Riz vui vẻ thực sự? Từng câu nói của Riz thốt ra nhẹ nhàng bình thản nhưng làm SinB tức đến phát điên. Con bé vớ đại cái tách trà trên bàn định ném về phía Riz nhưng sau một khắc liền dừng lại, đặt tách trà xuống, rồi cầm cái gối tựa trên sofa nhắm thẳng về phía Riz mà ném

-"Đúng là đồ ngốc! Rin là đồ ngốc! Đồ ngốc!"

Con bé gào lên tức tối, mặt đỏ bừng. Người bị tấn công là Riz nhưng lúc này Riz lại đang cười hì hì nhìn SinB. Riz nhớ lại ngày trước trong bệnh viện cũng bị ném gối như vậy mà cười rất vui vẻ. SinB thì không còn lời nào để diễn tả, người này không biết là ngốc thật hay là giả vờ ngốc. Người này dành cả đời của mình để yêu thương SinB, để che chở bảo bọc, đến bây giờ dù sắp phải rời xa cuộc đời rồi vẫn còn có thể cười được, lại còn đang ôm bụng cười đến đỏ mặt trông rất vui vẻ. Nhưng SinB chắc chắn một điều, chuyện Riz tin vào những lời nói lúc tức giận của mình là ngốc thật, còn chuyện không biết mình có muốn tiếp tục làm chuyện chăn gối trong bệnh viện hay không là ngốc giả! Giả dối! Rất là giả! Hoàn toàn giả!

Vậy đó, một người tức đến mặt mũi đỏ gay, một người ôm bụng cười đến đỏ gay mặt mũi...

Từ chỗ SinB ngồi ánh lên một ánh sáng màu vàng le lói, xem ra bình minh đã bắt đầu ló dạng, thoắt cái mà đã qua một đêm rồi. SinB ban nãy còn đang cắn chặt môi dưới, mặt hầm hầm nhìn Riz mà giờ đây đã ôn nhu hơn, cười dịu dàng khi Riz đột nhiên ngừng tràng cười của mình lại và bắt đầu ngắm nhìn con bé đắm đuối. Họ giống như những cặp đôi thuở đầu hẹn hò, tất cả trở về vẹn nguyên như cũ.

Nhưng tiếng đẩy cửa đã xé tan bầu không khí yên tĩnh vốn có, Hebe bước vào, cầm theo một vật gì trông nặng chịch nhưng sáng óng ánh trên tay...

------------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyentop.vip/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip