Chap 26

Cánh cửa của căn phòng nhỏ nằm cạnh chiếc bàn gỗ bỗng hé mở, SinB bị đẩy vào bên trong. Bất ngờ quá nên con bé chao đảo đứng không vững, Riz còn nhân cơ hội SinB đang mất cân bằng mà đẩy nhẹ vào vai con bé, khiến con bé ngồi hẳn lên giường

-"A!"

Riz nhìn bộ dạng xấu hổ của SinB, lắc đầu

-"Tới giờ em vẫn còn xấu hổ hả?"

Con bé mím môi không nói lời nào, mắt nhắm nghiền cúi mặt xuống đất

Riz phì cười, nâng cằm SinB lên - "Có cái gì của em mà Rin chưa thấy đâu!"

SinB mở to đôi mắt và hất cằm ra - "Sao Rin thích chọc em quá vậy?!"

-"Rin chọc em hồi nào cơ?"

-"Rin vừa chọc em đấy!"

-"Đó là sự thật cơ mà?!..." - ai đó dừng lại một lúc - "Ơ thế có gì của em mà Rin chưa thấy à? Kì thế! Nhìn kĩ lắm rồi mà ta! Để kiểm tra lại lần nữa!"

Vừa nói dứt câu ai đó đã ngang nhiên dùng hai bàn tay hư hỏng của mình sờ soạng khắp người con bé.

SinB nhắm chặt hai mắt cam chịu - "Ưm...từ từ thôi..."

-"Từ từ gì cơ?" - Riz đột ngột dừng lại, ngây ngô hỏi.

SinB cảm thấy có gì đó không ổn, nếu nói ra câu nào nữa Riz chắc chắn sẽ nắm thóp, mình sẽ là người thiệt thòi bậc nhất. Nghĩ thế nên con bé chỉ im lặng. Riz nhân lúc SinB đang thất thế mà lấn tới, con bé trong trạng thái không phòng ngự đã bị lấn đến thành giường, Riz nhếch môi

-"Từ từ ăn em hả?"

SinB nghe xong mặt mũi đỏ bừng, biết mình có nói thêm gì cũng chỉ hao hơi tốn sức với cái con người biến thái này nên càng bất lực. Lần nào cũng vậy, nói ra câu nào liền bị chặt liền câu đó. Không khi nào đấu khẩu được với Riz, nhất là về vấn đề này. Mỗi lần nghĩ lại SinB đều không ngờ được, mình ở ngoài đời bôn ba đi bắt tội phạm, kiểu người như thế nào cũng đều đối phó được. Vậy mà chỉ có Riz, cái con người này giống như nam châm cản đường, chẳng bao giờ ngừng hút mình lại. Chỉ có thể càng ngày càng đi đến gần để bị áp chế một cách không thương tiếc chứ không cách nào bước ra xa hơn để mong chờ cơ hội có một ngày tình thế đảo ngược. Con bé cứ mãi lo nghĩ mà không để ý cúc áo của mình đã bị ai kia gỡ ra từ lúc nào.

Riz cười nham hiểm, nhẹ nhàng cởi từng thứ một trên người SinB, nhưng sau khi nhìn lại mình thì có hơi cụt hứng một tí. Thú thật là chiếc áo mà Hebe tặng quả thật có ích đấy nhưng không có ích trong chuyện chăn gối gì cả. Nó vướng víu khó chịu lại còn nặng chình chịch. Nhưng thiết nghĩ, Riz lại thích nó nặng nề như vậy hơn, vì điều đó chứng tỏ thời gian Riz và SinB được ở cạnh nhau chưa đến hồi kết. Cơ mà bây giờ cũng đã nửa tháng thứ hai rồi, hai người họ chỉ còn có chừng hai tuần nữa. Nhưng không vì điều đó mà cả hai suốt ngày buồn bã, hai tháng rưỡi nay, ngày nào SinB cũng dính chặt lấy Riz không buông, với quan niệm sống cho hết mình, có chết cũng phải ở bên nhau...Chẳng hạn như lúc này...

-"Em có xấu hổ cũng phải để Rin ăn." - Riz mỉm cười, có vẻ hài lòng với câu nói của mình. Đúng vậy! Tụi mình đã thề sống chết có nhau rồi cơ mà.

SinB nhìn Riz từ nãy giờ, thấy Riz ngó xuống cái áo, rồi lại tươi cười nhìn mình. Con bé biết Riz là vì không muốn để mình lo, nên SinB dù có lo có sợ cũng chưa bao giờ thể hiện ra mặt hay thốt ra bất cứ lời nào. Cả hai người đều biết đối phương đang nghĩ cái gì, căn bản là vì họ quá hiểu nhau, biết nhau cần gì, muốn gì. Có lẽ cũng chính vì thế mà việc giấu diếm trở nên khó khăn, nhưng điều ngạc nhiên là họ lại bằng lòng chấp nhận và không bao giờ hé môi nửa lời về cái áo và về những việc đã xảy ra trong quá khứ.

Ấy vậy mà SinB hôm nay bỗng nhiên lại buồn, nét buồn trong đôi mắt con bé rõ ràng đến nỗi Riz chỉ cần một giây thôi đã nhận ra. Có lẽ vì biết thời gian không còn nhiều nữa, biết rằng cuối cùng rồi cả hai cũng sẽ phải chết. Cái áo thì trên đời chỉ có một, có bỏ ra bao nhiêu tiền của cũng chẳng tìm được cái thứ hai, Riz đã nhiều lần thử nhưng cũng bất lực, SinB thì thề rằng nếu Riz chết, con bé cũng sẽ đi theo bằng mọi giá. SinB nghĩ mà thương Riz, cái con người chẳng bao giờ thừa nhận mình ngốc nghếch, tối ngày cứ đi chọc người ta, lại còn đáng ghét, biến thái nữa. Nhưng tại sao lại khiến mình động lòng đến như vậy? Một cảm giác mà trước giờ có mơ cũng không mơ thấy được.

Thấy con bé cứ ngồi ngẩn người ra, tâm trí chắc là lại bay đi đâu nữa rồi. Riz cắn môi dưới của SinB, con bé rên nhẹ một tiếng ,sau đó cũng hòa theo cảm xúc cùng Riz, cả hai đồng điệu cả về thể xác lẫn tâm hồn. Tóc Riz bị SinB nắm chặt, con bé hôn cuồng nhiệt chưa từng thấy, giống như đang kìm nén trong mình một nỗi niềm oan ức nào đó mà đến tận mấy chục năm sau mới được xả. Bàn tay Riz lần mò ra sau lưng con bé, nhẹ nhàng gỡ áo ngực, SinB một phần cũng đang trong dòng cảm xúc nên chẳng để ý đến sự mất mát trên người mình. Đến khi thấy cả người lành lạnh thì mới nhận ra, Riz kéo mền lên đắp cho con bé rồi cả hai cùng nằm xuống, trong lúc đó còn với tay xuống hộc tủ, kéo ra và lấy lên một vật gì đó...

****************************************

-"Ủa vụ gì vậy?"

Sei sau khi len lỏi vào bếp ăn vụng trở ra, thấy Edna đứng há hốc mồm hướng mắt lên gác thì ngạc nhiên hỏi. Edna chưa kịp trả lời thì Yuu đã lon ton chạy ra

-"Xem ra Riz biến thái lại tái xuất giang hồ rồi đó!"

Edna gật gù - "Tái xuất thật..."

Sei giống như bị giáng một búa xuống đầu - "Không lẽ..." - nuốt nước bọt - "...nó mở cái hộc tủ đó hả?..."

Edna đỏ bừng mặt - "Sei...nãy em nghe tiếng mở tủ đó!"

Sei đơ ra như bức tượng. Ôi cái hộc tủ cả mấy trăm năm nó không mở ra, nó tính làm gì con bé đây...

****************************************

-"Rin...cái gì vậy?..."

SinB vừa hỏi xong đã bị một roi vào người - "Á!"

Con bé rên lên đau điếng vì bị đánh bất ngờ.

****************************************

-"Tội nghiệp..." - Sei lắc đầu.

Yuu băn khoăn hỏi - "Lần này là roi hả ta?"

-"Ừ chắc chắn là nó rồi...mấy thứ kia làm gì chói tai như vậy..." - Sei nghiêm túc suy luận.

Edna giật mình - "Ủa còn có thứ khác nữa hả chị?"

-"Nó thì thiếu gì thứ! Trong cái hộc tủ đó có những thứ mà trẻ con như em không nên tò mò." - Sei thở dài.

Umji đang chiên cá, không hiểu vì sao mà mọi người đều tập trung lại một chỗ - "Chuyện gì vậy?"

Yuu quay sang thấy Umji đã tiến lại gần liền chạy đến bịt ngay tai con bé lại - "À có những thứ em không nghe thì tốt hơn!"

-"Áaaaaaaa đừng đừng...đừng màaaa!"

Umji hốt hoảng - "SinB! Là tiếng SinB! Sao lại như vậy?! Có chuyện gì?! Để em lên xem thử!"

-"Ế ế ế! Dừng dừng!"

Thấy Umji vội vã bước đi, Sei, Edna và Yuu liền cản lại.

-"Áaaaa huhu...Đau! Đau mà!"

-"Đừng!!...Ưmmmm..."

-"Ôi không SinB!" - Umji xanh mặt, vùng ra khỏi vòng tay của các chị.

Con bé xông xồng xộc lên gác, mặc cho Sei, Edna và Yuu chạy theo cản lại. Họ cũng chạy nhanh lắm nhưng không bắt kịp bước chân cảnh sát của con bé. Kinh nghiệm làm bạn thân từ trước đến giờ mách cho Umji biết rằng SinB đang gặp nguy hiểm. Đó giờ cho dù có đau đớn thế nào SinB cũng không hề hé môi kêu la nửa lời, ấy vậy mà hôm nay lại hét thất thanh như vậy. Chẳng những thế còn có những nhịp thở không đều, cùng với âm thanh cót két từ trên gác vọng xuống.

-"Em chắc chắn là có chuyện gì đó không lành xảy ra! Trước giờ cậu ấy không có như vậy! Các chị đừng cản em!"

Sei mếu máo khi không có cách nào cản con bé lại, Umji đã bước đến cửa phòng, tay cũng đã chạm vào tay nắm cửa.

-"Đừng! Em sẽ..."

Cánh cửa đột ngột mở toang

-"...hối hận đó..."

Sei nói xong liền nhận ra câu nói của mình vô ích đến nhường nào, đằng sau cánh cửa, đập vào mắt là một khung cảnh không thể nào thốt lên thành lời.

-"Áaaaa!"

Tiếng hét đồng thanh của Edna, SinB và Umji vang lên làm cho bầu không khí gượng gạo có muốn cũng không thể nán lại được bao lâu...

------------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyentop.vip/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip