213
Ads By TVNL
Search
NAVIGATE
HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC
By Tiểu Tuyền on October 23, 2016
Club Audition
Là game nhảy kế thừa Audition PC huyền thoại. Kết hợp cặp đôi thách đấu tìm gấu trong...
Cài đặt ngay
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Chương 213: Sa Trường
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Mười lăm ngày trước, đang lúc Ninh Tiểu Nhàn thân vùi lấp trong Luân Hồi, thì ở một cách chân phía Bắc cách núi Khốn Long Tuyết năm vạn dặm.
Nơi này đã thành chiến trường máu thịt.
Gào thét rung trời, vô số cự thú giết chóc đẫm máu. Nơi này mỗi một con cự thú thả vào trong mắt người phàm, đều là to lớn khó mà địch nổi, Cự Tê chiều cao hơn mười thước, Rái Cá móng vuốt dài đến hai thước, Đại báo mạnh mẽ cường tráng . . . . . . Ở trong chân núi này từng đôi đang giết chóc, giết cho đến đỏ cả mắt rồi.
Trên chiến trường này, một con người cũng không có.
Nếu cẩn thận đi xem, trong sân có ít nhất một nửa loại thú khoác trên người Kiên Giáp sơn đen, tính chất cùng màu sắc mặc dù xấu xí, nhưng mỗi khi địch nhân công kích, trên giáp sẽ có ánh sáng đen chợt lóe lên bảo vệ chỗ hiểm của chủ nhân, đem lực đạo đánh tan hơn phân nửa. Cự thú nơi này ít nhất đều có sức lực mạnh mẽ mười phần, nhưng lại đập không vỡ, vì vậy trình độ cứng rắn của hắc giáp có thể đoán được.
Một canh giờ đi qua, cán cân thắng lợi từ từ nghiêng về hướng hắc giáp cự thú.
Trên núi nhỏ bên cạnh chiến trường, đứng mấy tên nam tử, cầm đầu là một gã văn sĩ râu đen, đang hết sức chăm chú mà ngắm nhìn chiến cuộc phía dưới. Trên chiến trường máu thịt lẫn lộn này, cũng không thể khiến cho hắn rung động chút nào.
Phía sau có một phụ tá đi lên trước, cẩn thận từng li từng tí nói: “Chủ thượng, đầu kia còn không có tin tức, chẳng lẽ là bẫy rập? Chúng ta. . . . . .”
Chủ thượng hắn nhấc tay lên, phụ tá ngừng nói. Văn sĩ râu đen thở dài nói: ” Nhị công tử Phủ Phụng Thiên thật là một nhân tài, không ngờ một tay lại đào tạo ra yêu binh hắc giáp điêu luyện như vậy. Dưới tình huống còn không biết hắn sống hay chết, mà đội ngũ này lại còn có thể vận hành được giỏi như vậy. Chúng ta mượn địa lợi tiến đánh úp, lại không cách nào áp đảo bọn họ được! Xem ra trong quân đối phương có người tài trấn giữ.”
Trong mắt của hắn thoáng lộ ra tiếc hận rồi biến mất: “Đáng tiếc, nhân tài như vậy, không thể không chết.”
Lại qua nửa canh giờ. Dưới tình hình chiến đấu càng ngày càng rõ ràng. Nếu không ngoài ý muốn, trận đánh này, bọn họ hẳn sẽ thua. Có nên hạ lệnh rút lui hay không? Giờ phút này đừng nói mấy người phụ tá, ngay cả Văn sĩ râu đen cũng nhăn mày lại, do dự không chừng.
Trong tình cảnh trước mắt này, rốt cục có một vệ binh thở hồng hộc chạy vội tới, đưa lên một quả ngọc giản.
Linh ngọc mặc dù tốt. Nhưng ở trong mắt Văn sĩ râu đen lại chưa từng lộ ra vẻ đáng yêu như thế. Hắn tự tay lấy ra, động tác vội vàng tiết lộ tâm cảnh không bình tĩnh.
Hắn nhắm hai mắt, thần niệm di chuyển ở trong ngọc giản. Đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lên ha hả, tiếng cười đắc ý lan xa: “Mịch La gặp tập kích, quả nhiên sống chết không rõ!” Quay đầu quát chói tai một tiếng: “Truyền, hãy khiến cho tất cả binh lính đều biết.”
Người phía sau hắn mặt mày đều hớn hở. Hoả tốc đi làm chuyện này.
Không lâu lắm. Trên chiến trường đột nhiên vang lên tiếng gào thét của vô số người: “Mịch La đã chết, hắc giáp không còn chủ tướng!” giọng nói này đầu tiên là Văn sĩ râu đen ra lệnh cho thủ hạ dùng thần thông truyền ra, nhưng về sau, mấy phe yêu binh trên trận cũng rống lên theo.
Tiếng hô này bài sơn đảo hải, yêu binh khoác hắc giáp kinh ngạc, trong mắt hồng quang cũng dần dần phai nhạt xuống. Trong chiến trường, công tâm làm đầu, nếu như tướng soái ngã xuống. Bọn họ dũng mãnh nữa cũng chỉ là cái dũng của thất phu thôi, chi phối không được chiến cuộc. Mỗi yêu quái đều hướng nhìn lại trong quân phía sau. Chỗ đó quả nhiên không có bóng dáng của Mịch La.
Chỉ một lúc sau, phía sau yêu binh hắc giáp truyền đến tiếng nói.
Rút lui! Chủ Doanh lại hạ lệnh rút lui. Nhưng cho dù ở thời khắc phi thường, yêu binh hắc giáp triệt thoái cũng nhanh chóng và trật tự, bọn họ cùng chiến cùng lui, không có nửa điểm binh bại như núi đổ.
Văn sĩ râu đen khen một tiếng “Quân kỷ tốt”, sau đó vuốt vuốt râu dài tiếp tục hạ lệnh: “Truy kích!”
==========
Rõ ràng chỉ cách một ngọn núi Khốn Long Tuyết Sơn, nhưng thủy thổ và phong cảnh hai bên núi hoàn toàn khác biệt. Phía đông núi Khốn Long Tuyết, đại khái là do núi non cao ca ngăn cách hơi nước xâm nhập từ phía nam, nàng ngồi kỳ thú phát hiện những địa phương trải qua đều rất hoang vu, thường mấy trăm dặm không có bóng người.
Song về phía tây núi Khốn Long Tuyết lại khắc hẳn, cảnh tượng đồng nhất thủy thổ phì nhiêu, nơi này mạng lưới sông ngòi chằng chịt, gần với Lôi châu. Bởi vì lãng phí hơn hai tháng thời gian ở trong khốn cục Luân Hồi, hiện tại đã là trung tuần tháng năm rồi, đang gặp thịnh cảnh cuối xuân cỏ mọc chim hót.
Cho nên, đừng bay trên trời nữa, thỉnh thoảng xuống đất đi cũng có cái thú của nó đúng không? Nàng ở trong lòng nói thầm hai tiếng.
Dưới sự hướng dẫn của Tề Bàn Tử, hai người Ninh Tiểu Nhàn đi vào Thành Ô Đà.
Cái thành này khác hẳn những ngôi thành nàng đã đi qua, đường phố không quá sạch sẽ, mọi người cũng không coi là hữu lễ, ngay cả nhà cửa cũng không có cao lớn xinh đẹp. Nhưng nàng và Đồ Tẫn mới đi vào, đã cảm thấy cả tòa thành thị này tràn đầy hơi tiền. Nàng ngạc nhiên nói: “Nơi này, người làm ăn chiếm đa số đúng không?”
Tề Bàn Tử bội phục nói: “Tiên tử quả nhiên lợi hại! Thành Ô Đà nặng thương nhân mà khinh nông, nơi này thương nhân thịnh hành.” Nàng chợt hiểu ra. Khó trách nơi này tràn đầy sinh cơ dạt dào, dã tính bộc phát.
Thành thị này thật không nhỏ. Tề Bàn Tử mua ba con ngựa tốt tới cưỡi, may là như vậy cũng chạy một canh giờ mới đi đến trước cửa chính chỗ ở họ Tề .
Tề gia ở Thành Ô Đà quả nhiên là nhà giàu. Đứng sững trước mặt nàng là đại viện Tề gia, là một khu kiến trúc khổng lồ, theo nàng quan sát, đại viện Tề gia này chiếm diện tích sợ có một hơn mười vạn thước vuông. Tường mặc dù là màu vàng xám, nhưng trên rường cột lại chạm trổ xa hoa.
Thấy Ninh Tiểu Nhàn trợn to ánh mắt, Tề Bàn Tử hiển nhiên rất đắc ý, cười hì hì giới thiệu nói: “Viện nhà ta tổng cộng có một trăm mười tòa lớn nhỏ, phòng ốc bảy trăm, nếu tiên tử nguyện ý xem chỗ này là ‘Hộ điểm’, cả nhà Tam nhi cầu cũng không được đây.”
Có vài tông phái sẽ cùng quý nhân trong người phàm liên lạc, mỗi khi đi làm việc ở phàm trần sẽ ngụ ở trong nhà đối phương. Chỗ ở tiên nhân, đương nhiên là chỗ ở trong tiểu viện tốt nhất, xưng là Hộ điểm. Xưa nay cũng không thể lấy ra đãi khách, còn phải mỗi ngày quét dọn giường chiếu đợi tiên nhân quá bộ đến. Chính là như vậy, cũng làm cho người phàm thấy vinh dự vô thượng. Bởi vì … điều này đại biểu toàn gia nhà mình, có tiên nhân hoặc Đại yêu chúc phúc che chở, ngày sau phú quý trường thọ không thể đếm xuể.
Nàng cười cười, từ chối cho ý kiến. Tề Bàn Tử cũng chỉ nói thế thôi, không có hy vọng xa vời là nàng nguyện ý ở trong nhà chính mình ngụ lại, lập tức tiến lên gõ cửa chính nhà họ Tề, hô lớn một tiếng: “Tam gia nhà ngươi trở lại, Cẩu Độc Tử, mở cửa nhanh!”
Hắn rống lên hai tiếng, người gác cổng bên trên liền mở ra một cái khe nhỏ, người ở bên trong nhìn thấy Tề Bàn Tử bị làm cho sợ đến kinh hô một tiếng, vội vàng đem cửa chính mở ra.
Có gã sai vặt chạy nhanh như chớp vào thông báo. Đại khái là phủ đệ Tề gia này thật sự quá lớn, tin tức đầu tiên thật lâu mới truyền đến nơi, kết quả sau đó hai “Tiên nhân” là nàng và Đồ Tẫn đứng ở cửa đại môn rất lâu, lâu đến sắc mặt của Tề Bàn Tử đều cứng lại, người trong nhà còn không có đi ra ngoài nghênh đó. Trong thành này công việc xanh hóa làm không tốt, một trận gió thổi qua, cát vàng bay tới, đem xiêm y ba người đều dính vào một tầng cát vàng. . . . . .
“Được rồi !” Đồ Tẫn nơi nào có tính nhẫn nại này, thân hình biến hóa, biến thành kỳ thú, đem Ninh Tiểu Nhàn chở ở trên người, lại đem Tề Bàn Tử cắn lấy trong miệng, bay lên trời!
Hắn không phải muốn rời thành, chỉ là bay lên để tìm người thôi. Quả nhiên ở trong tầng trời thấp xoay hai vòng, liền thấy trên mặt đất có bảy tám đỉnh kiệu nhỏ đang vội vàng chạy về phía cửa đại môn. Hắn cũng lười nhiều lời, trực tiếp rơi xuống trước cỗ kiệu.
Trên trời nổ lớn, giáng xuống một pho tượng Đại yêu, lập tức kiệu phu bị sợ đến xụi lơ trên mặt đất, mấy cỗ kiệu lệch qua trên mặt đất, nữ quyến trong phủ vừa mới vén rèm lên nhìn thoáng qua, cũng không thèm quan tâm hơi thở, chỉ lên tiếng hét rầm lên.
Trong sân một mảnh hỗn loạn.
Ninh Tiểu Nhàn giơ tay ôm trán, không biết êm đẹp đến thăm, làm sao biến thành giống như ngăn đường cướp bóc thế kia?
May là dáng ngoài Tề Bàn Tử mặc dù bình thường, nhưng lá gan cũng không nhỏ, bị kỳ thú xách bay trên trời một lát như vậy, lúc xuống đất hai chân còn không có nhũn ra.
Kế tiếp, chính là cảnh mà Ninh Tiểu Nhàn xem phim truyền hình hay chiếu đi chiếu lại ‘lãng tử quay đầu’, lão tổ tông Tề phủ tóc trắng xoá run rẩy từ bên trong kiệu đi ra, cũng không biết là đi đứng không tốt hay bị kỳ thú hù, nên kêu lên: “Tiểu Tam!” Đang được tỳ nữ đỡ vịn cùng Tề Bàn Tử ôm nhau khóc rống.
Tiểu Tam? Rất có cảm giác buồn cười, nàng vận thuật điều tức vận rồi lại vận, mới đưa này khẩu khí buồn cười này miễn cưỡng đè xuống. Người ta tổ tôn đang kể tâm sự lẫn nhau, nếu như nàng ở bên cạnh cười như điên, sẽ không lễ phép đúng không?
Nàng và Đồ Tẫn đứng ở giữa sân giả làm bức tượng, Đồ Tẫn do từ trước đến giờ cao ngạo không kềm chế được, mà nàng thì lại không thể làm gì khác hơn là ra vẻ tiên nhân phong thanh vân đạm. Nàng ngũ quan xuất chúng, lúc này có thể cảm giác được ánh mắt của những nam nam nữ nữ khác bên trong kiệu bò ra, nhìn về phía Tề Bàn Tử và hai người mình, ý vị thâm trường. Nhìn về Bàn Tử ánh mắt có hâm mộ, đố kỵ, cừu hận và xem thường, nhìn về hai người mình thì kính trọng và sợ hãi.
Ấn tượng mà người tu tiên để lại cho người phàm, đại khái cũng chỉ có hai loại này thôi. Trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi.
Lúc này lại có phụ nhân trung niên chạy tới, đổi phiên tiếp sức cho lão tổ tông Tề gia, ôm Tề Bàn Tử tiếp tục khóc trong chốc lát. Từ trong lời nói nàng nghẹn ngào, có thể đoán ra đây là mẫu thân của Tề Bàn Tử.
Những người khác, đều chỉ dám cung kính mà đứng, rời xa hai người Ninh Tiểu Nhàn.
Qua thật lâu, trong ánh mắt sưng đỏ ba người. Tề Bàn Tử bắt đầu tiến cử Ninh Tiểu Nhàn cho người nhà, nói ba xạo quá trình mình được cứu rõ ràng, cũng nổi bật tư thế oai hùng vĩ ngạn của hai vị tiên nhân Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn là pháp lực cao sâu.
“Ngay cả ta và những Tiên Gia khác được cứu, rất mang ơn Ninh tiên cô, còn để lại tính vật của mình, ý kết thành chuyện tốt Tần Tấn. . . . . .” Ninh Tiểu Nhàn phụt một cái “chuyện tốt Tần Tấn ” đây là chỉ hai nhà đám cưới, Bàn Tử chết bầm này lại tùy tiện dùng loạn.
Tề gia tuy là Phú hộ, nhưng rốt cuộc cũng là người phàm, nhân sĩ tại chỗ nghe xong đều ngẩn ngơ sửng sốt, ánh mắt nhìn về hai người cũng từ kính sợ biến thành sùng bái.
Ngay cả Đồ Tẫn cũng âm thầm gật đầu, không ngờ Bàn Tử này ngoại hình ngu xuẩn, kì thực là một tên nhanh mồm nhanh miệng. Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn biết, Tề Tam nhi đem thân phận của hai người nâng lên càng cao, bản lãnh càng lớn, thì địa vị của hắn ở Tề phủ cũng càng vững chắc.
Hắn rời nhà ba năm, trong tay dù có quyền lực gì, cũng sớm bị những huynh đệ khác trong tộc lột sạch sẽ. Hiện tại hắn cầm uy nghi của tiên nhân mà xoay người, sợ rằng cạo trở lại chỗ tốt không phải ít. Cái này kêu là cầm của ta còn thì phải trả lại cho ta, ăn của ta còn phải phun ra cho ta.
Chương 124: biến thành Tiểu phú bà?
Tên này quả nhiên là có khiếu làm ăn. Đầu óc thật nhạy bén, đại khái thời điểm hắn muốn mời hai người đến chỗ Tề gia làm khách, cũng đã đem lợi hại trong chuyện này nghĩ rõ ràng đi?
Lập tức mọi người Tề phủ liền đi lên bái kiến tiên cô, tiên trưởng. Nàng cũng không biểu hiện được quá thân dân, chỉ duy trì biểu lộ nhàn nhạt trên mặt, thuận miệng phản ứng mấy câu. Thật ra thì chớ nói hiện tại nàng một chân bước lên tiên đồ, hơi thở trên người người phàm sớm bị tẩy đi, nói riêng nàng cùng Trường Thiên ở chung đã lâu, uy thế của người này nàng cũng học được một hai phần, đã đủ để kinh sợ phàm nhân rồi.
Cho nên sau một trận hàn huyên, nàng liền ở trong ánh mắt cung kính của mọi người Tề phủ, tiến vào chỗ tiểu viện Tề Bàn Tử an bài cho nàng.
Thành thật mà nói, căn nhà của Tề gia tường cao đường nhiều, kiến trúc xa hào, rường cột hành lang chạm trổ, khắp nơi kỳ hoa dị thảo, gian gian Cát Tường bác cổ, giống như chỉ sợ người ta không biết nhà mình có tiền, quả thật là nhà giàu mới nổi. Chỉ duy nhất cái viện này, là cầu nhỏ nước chảy, khí chất nhã nhặn, đến cả rêu xanh trong khe đá cũng lộ ra một mùi vị tang thương, đứng ở cửa nhìn vào, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi sinh ra cảm khái “Đình viện thật sâu sâu bao nhiêu”.
Tề Bàn Tử đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ, thấy ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn chứa ý cười khi nhìn gian phòng trong tiểu viện này, biết nàng hết sức hài lòng, không khỏi hiến lên bảo vật : “Đây là mấy năm trước ta yêu cầu với cha, đặc biệt xây một cái sân như vậy, dùng làm hộ điểm nếu một ngày kia tiên nhân có ngụ ở nhà ta. . . . . .” Chợt nghĩ đến chuyện rời nhà ba năm, cha thế nhưng đã không có ở nhân thế, trong lòng không khỏi khó chịu.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, không có lên tiếng. Bàn Tử này người mập, đầu óc nhanh nhẹn, thế nhưng dã tâm không nhỏ. Trong loạn thế. Quả thật cận kề thế lực của tiên gia, mới có thể sống yên ổn phát tài. Hắn đánh bàn tính này, đánh rất sớm rất ổn. Lộ ra vẻ vừa có đảm lược lại có ánh mắt.
Trong viện có hai tòa tiểu lâu. Đồ Tẫn sau khi đem gian phòng có ánh sáng tốt hơn cho nàng, thì nhanh chóng vào phòng ốc của mình không đi ra ngoài nữa.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn không thích ẩm thực người phàm, cũng không cưỡng cầu, chỉ căn dặn tỳ nữ đưa phần nước trà điểm tâm của hai người tới đây. Thêm vào một phần này, là chuẩn bị cho Trường Thiên. Nam nhân này khá thích đồ ngọt.
Từ trước đến giờ người phú quý đối với ẩm thực rất kén chọn. Tề gia là Phú hộ mới, đối với cái này dĩ nhiên càng thêm chú ý. Vì đãi khách, Tề trạch không cần nội trù chế tác bánh ngọt. Mà sai tỳ nữ đến địa phương có cửa hàng nổi danh nhất, đi mua điểm tâm sở trường nhất.
Bày ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, một cái đĩa là Oản Đậu Hoàng. Lúc này chính là tiết cuối xuân. Vừa lúc có thể ăn món này vào cuối mùa. Nàng ở Hoa Hạ cũng ăn qua loại điểm tâm này, cách làm không tính khó khăn, chẳng qua là đem đậu phụ mài nhỏ, bỏ da, rửa sạch, nấu nát, rang đường, đông lại, cuối cùng cắt khối là được. Nhưng cửa hàng điểm tâm này làm được vừa vào miệng, mềm mịn. Rất có mùi vị.
“Đáng tiếc a, nếu bỏ tăng thêm thịt táo đỏ thì càng ăn ngon.” Nàng khẽ thở dài một hơi, Trường Thiên liếc nàng một cái, không lên tiếng. Nữ nhân này, miệng càng ngày càng bắt bẻ rồi.
Một cái đĩa điểm tâm khác, là bánh hoa quế mứt táo, Bánh Ngàn tầng. Loại bánh ngàn tầng này tùy cơ thiên biến vạn hóa, không cùng một người, cách làm khác nhau thì sẽ có muôn vàn mùi vị. Nhưng món bánh này làm nàng ấn tượng sâu đậm, chủ yếu nhất là bởi vì ở Hoa Hạ. Cậu thường từ cửa hàng bánh ngọt ở góc phố mua Bánh Ngàn Tầng trở lại. Phương pháp chế biến bánh này không khó, chỉ ở lúc chế luyện ngàn tầng là thật sự phiền toái thôi. Lấy tính nhẫn nại của nàng, nàng không nguyện ý đi làm .
Hai loại cuối cùng, là hạt dẻ cuốn và bánh Hoa Hồng, mùi vị tất cả cũng rất tốt, thật ngoài dự đoán của nàng. Hỏi tỳ nữ mới biết được Thành Ô Đà này tuy là do Yêu Tông quản lý, nhưng thương nhân lui tới, làm ăn phồn vinh, bên trong thành mở lên rất nhiều cửa hàng điểm tâm đặc sắc, rõ ràng có thể tụ hợp thành nơi sản xuất bánh ngọt trong vòng ngàn dặm ở xung quanh.
Ăn đồ rồi, nàng vào tầng thứ năm của Thần Ma Ngục. Cái vườn này giống như cảnh tượng trong Luân Hồi, tràn đầy màu sắc ngày xuân, chỉ có Xuân Hoa Thu Thực lẳng lặng độc lập đứng một bên. Nó quả nhiên giống như Ninh Tiểu Nhàn nói, đã nở ra bông hoa trắng nhỏ rồi, hiện tại cành lá đang lúc chuẩn bị ra quả, nho nhỏ, xanh xanh, giống quả ô liu.
Nàng đi lên mấy bước, đem mặt dán ở trên cây khô, giống như là nó có thể nghe được vậy, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn ngươi.”
Nếu không có cái cây nhỏ tự làm theo ý mình này, nàng sẽ sa vào trong Luân Hồi trăm ngàn hồi cũng không phát hiện.
Chiều nay, nàng đang ngủ lại ở Tề phủ. Đầu tiên là nàng bị khốn cục Luân Hồi hành hạ đủ thảm, cộng thêm giường dinh thự hào phú quả nhiên rất êm rất mềm, ngủ tới hương vị ngọt ngào gấp bội, ngày thứ hai lúc Trường Thiên gọi nàng tỉnh lại, nàng lăn qua lăn lại, vẫn không muốn dậy.
Trường Thiên cười mắng một tiếng: “Chưa từng thấy người tu tiên nào, cư nhiên còn hướng tới ăn uống chi dục, hưởng lạc chi hoa như thế” Cũng chỉ có nàng thôi.
Kết quả nàng mài đến giờ Tỵ ( buổi sáng 9 chút ) mới ra cửa.
Trên phế tích Xuân Thành, nàng nhẹ nhàng nhảy vào kẽ đất hôm qua.
Hài cốt của Phượng Vô Trù, hôm qua nàng cũng đã lệnh cho Đồ Tẫn chôn cất. Người tu sĩ bất hạnh chết bất đắc kỳ tử ở dã ngoại mấy trăm năm, nên an táng xuống mồ.
Kẽ đất này rất dài, rất sâu. Trường Thiên nói: “Hôm qua nhiều người, không thể dò xét. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, nơi này có chút ít kỳ hoặc.”
Hắn dừng một chút: “Đài Luân Hồi là Phượng Vô Trù phong ấn, phong ấn kia ta cũng đã nhìn, vốn rất kiên cố , không giống tự thoát ra, mà có tác dụng của ngoại lực làm nó mở ra.”
Trong lòng nàng giật thót: “Có người mở ra phong ấn? Vậy vì sao không đem gương lấy đi?”
Trường Thiên buồn bực nói: “Nha đầu ngốc, sao nàng không động não thế? Mở ra phong ấn này, chưa chắc là người.”
Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu nhìn một hồi lâu, mới hỏi: “Là kẽ đất này?”
“Không sai.” Hắn trầm ngâm nói, “Qủa thật mặt đất chỗ này đột nhiên vỡ ra, gián tiếp mở ra phong ấn trên Đài Luân Hồi.”
Nàng không quá quan tâm nói: “Nứt thì nứt ra, nơi này còn có cái gì đặc biệt chứ?”
Hắn trầm giọng nói: ” Pháp khí giống như Đài Luân Hồi, cần đầy đủ linh khí mới có thể tự chủ vận hành. Nhưng chủ nhân của nó đã chết, cái gương lấy được linh khí từ nơi nào?”
Nàng theo lời của hắn sững sờ: “Đi đâu lấy được?”
“. . . . . .” Hắn thật muốn đem nàng bắt vào Thần Ma ngục đánh cái mông một trận nữa, cơ trí ở trong Kính Luân Hồi đi đâu rồi? Có hắn nghĩ cách, đầu óc nha đầu này không vận hành nữa.
“Ta suy đoán, kẻ đất này có lẽ có một mạch khoáng linh thạch. Số lượng dự trữ không biết bao nhiêu, nhưng cung ứng mấy trăm năm cho Đài Luân Hồi tiêu hao, hẳn là đủ rồi.”
Mạch Khoáng Linh Thạch!
Đầu óc của nàng, nhanh chóng nổi lên đẳng thức. Linh thạch = tài phú = vô cùng vô tận thiên tài địa bảo.
Chỉ nghe nói đại phái tu tiên mới có tư cách có được Mạch Khoáng Linh thạch, không ngờ mình lại có thể ở này trong Phế thành cũng phát hiện một cái?
“Làm sao xác minh?” tiếng nói của nàng khô khốc. Không có biện pháp, vui mừng quá mà. Ở Hoa Hạ, sở thích của nàng là kiếm tiền. Sở thích của một người sẽ không dễ dàng thay đổi, đến nơi này, nàng thích nhất là kiếm linh thạch. Nhưng mà qua lâu như vậy, nàng kiếm được cũng bất quá là hai vạn miếng linh thạch mà thôi.
Mà ở trong này nói không chừng có một Mạch Khoáng Linh thạch! Nàng cũng không yêu cầu xa vời số lượng dự trữ phong phú, chỉ cần làm cho nàng biến thành một Tiểu phú bà là đủ rồi.
Trường Thiên không cần nhìn, cũng biết trong mắt nữ nhân này đã chớp động ánh sáng linh thạch. Hắn ho một tiếng, đem nàng từ trong mộng đẹp đá ra : “Ta chỉ nói có thể mà thôi. Nàng vào trong kẽ đất xem đi.”
Kẻ đất này đen không thấy đáy, nhưng dù sao thân thể nàng nhỏ nhắn mềm mại không thể đẩy ngã, cho nên giống như con thằn lằn lớn, bám vào trên nham thạch đi xuống dưới. Khe đất này đã mấy trăm năm không có khách lạ đến rồi, nàng một người bò xuống, hù dọa vô số con kiến, may là nàng đã thoa thuốc đuổi rắn và côn trùng.
Đi xuống năm sáu chục hơi thở, đập vào mắt có thể thấy được cũng là bóng tối. Nàng lấy ra Oánh quang thảo, mới phát hiện mình đã xuống đến dưới đất. Nàng theo nham thạch từ từ dò xét qua, nhưng mà cái gì cũng không có phát hiện.
Đại khái, Đài Luân Hồi bị khởi động chỉ là ngoài ý muốn sao? Trong lòng nàng suy đoán, nhưng không có nói ra khỏi miệng.
Không gian đáy đất này cũng không lớn, nàng cúi đầu tìm một lát, đang muốn kết thúc công việc, thì một cái ánh sáng xanh chợt lóe lên trong khe nham thạch. Nàng và Trường Thiên trăm miệng một lời mà quát lên: “Nơi này!”
Ninh Tiểu Nhàn móc ra trủy thủ Răng Nanh, đào rất nhanh. Mới đào hai cái, nham thạch đã bị đào ra một lỗ nhỏ, ánh sáng xanh mượt lọt ra ngoài, hết sức trong suốt, hết sức đáng yêu.
Cảm tạ Trường Thiên miệng vàng lời ngọc, nơi này quả nhiên có một Mạch Khoáng Linh thạch!
Không cần hắn phải căn dặn, nàng hai đao đem khối linh thạch đục ra ngoài. Một linh thạch tiêu chuẩn là lớn nhỏ như đầu ngón tay, nhưng một khối này lớn như quả đấm vậy, bằng với hai mươi miếng linh thạch tiêu chuẩn rồi! Hơn nữa nhìn ánh sáng màu này, xanh đậm rực rỡ, nếu dùng Phỉ Thúy hình dung mà nói, chính là “chất ngọc vô cùng tốt” .
Linh thạch cùng khoáng thạch trên địa cầu giống nhau, đạt được phân hàm lượng khác nhau, một cái Mạch Khoáng Linh Thạch này hiển nhiên phẩm chất rất tốt, không chứa tạp chất. Nếu nàng có thể khai thác, thì lời to rồi.
Lão tặc thiên a, rốt cục cũng chiếu cố nàng một trận, biết nàng nghèo, tặng cho nàng một cái Mạch Khoáng.
Đang lúc nàng ôm khối linh thạch này miên man bất định, Trường Thiên giội cho nàng một chậu nước lạnh: “Không nói đến Mạch Khoáng này số lượng dự trữ là bao nhiêu, một mình mình một người không có cách nào khai thác.”
Tim của nàng lập tức đập mạnh và loạn nhịp. Đúng vậy a, nàng một người làm sao khai thác nghiêm chỉnh cái Mạch Khoáng này chứ?
“Không chỉ có không có cách nào khai thác, nàng cũng không thể nói với người ngoài.” Hắn chậm rãi, hưởng thụ giờ khắc tiến thoái lưỡng nan của nàng.
Đúng vậy a, nếu người khác biết Mạch Khoáng này tồn tại, cái đống linh thạch này sẽ bị họ lấy đi. Nàng đào không được, lại không thể tìm người tới đào, nên làm cái gì bây giờ?
“Vốn là Đài Luân Hồi tự chủ ở chỗ này bố trí khốn cục, người khác chưa từng phát hiện Mạch khoáng này. Hiện tại gương bị nàng cầm đi, bí mật này không nhất định giấu được.” Dội xuống một chậu cuối cùng không phải là nước lạnh, là nước đá. Nhìn bộ dáng nàng quấn quýt, là một yêu thích lớn của hắn. Hắn mặc dù ở trong Thần Ma Ngục nhìn không thấy, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Nàng lần nữa hóa đá, không có nghe ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa nụ cười. Thì ra là Mạch Khoáng này còn có nguy hiểm bị người khác phát hiện.
“Ta phải làm sao đây?” Nàng rất buồn rầu a, loại hạnh phúc nhìn mà được mà ăn không được này thật quá mức chịu đựng!
“Ngoan, ở chỗ này bố trí trận pháp. Tạm gác để lại, ngày sau lại khai thác.” Hắn hù dọa nàng đủ rồi, cũng nên cung cấp cho nàng một biện pháp giải quyết rồi, nếu không mấy tháng kế tiếp, nàng sẽ ngẩn ngơ như mất đi mục tiêu trong đời.
FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore
PinterestTumblrEmail
Tiểu Tuyền
Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks
PREVIOUS ARTICLEHoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 26
NEXT ARTICLE Mẹ Chồng Nàng Dâu – Chương 25
Related Stories
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332
Discussion14 COMMENTS
Vừa háo sắc lại vừa tham tiền.. trường thiên số khổ rồi, chap sau chắc gặp lại Mịch La ko bik khi nào thì mịch là thích tiểu nhàn nữa. Thanks editor nhé.
REPLY
Mịch La gặp chuyện rồi, không biết có chết không nhỉ.
Tề Bàn từ quả thật là có tố chất của một thương nhân tốt. Tính toán được mất rất nhanh.
Không ngờ khu đất có luân hồi trân lại có một mỏ khoáng linh thạch. Nhàn tr tu tiên rồi mà vẫm ham muốn kiếm linh thạch. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Ca và tỷ thật vui vẻ, ca thì trêu tỷ làm sở thích, tỷ thì ham tài….
Thanks các nàng đã edit.
REPLY
TT ngày càng đáng yêu nha. Mk thích tính ham tài của NTN. chắc NTN lại cứu ML nữa quá. Có khi TT chuẩn bị ghen lên rồi đấy hehe
REPLY
Mịch La làm sao mà chết được, chỉ suy yếu tí xíu, và phải tĩnh dưỡng lại chờ chị Nhàn nhà ta mạnh lên chứ. Mà Mịch La tương lai cũng thích Ninh Tiểu Nhàn hả???? vậy là Trường Thiên có đối thủ rồi. Hihi
Tề Bàn không biết nhờ Tiểu Nhàn nhà ta trợ uy có nắm được tí uy quyền nào trong gia đình và có thể đi lên làm đương gia không nhỉ???? Đọc thấy hình như cha Tề Bàn chết rùi thì phải?
Úi nhiều Linh Thạch vậy làm sao chị vận chuyển đi hết được. Không biết chị lập ra kiết giới hay cơ quan như thế nào để bảo vệ nguồn Linh thạch này đây???? Hi vọng kiếm được món bảo vật nào, chứa ngon hơn nhẫn trữ vật, có khả năng hút sạch vào nhỉ????
Thanks các nàng edit nha
Yêu nhiều
REPLY
Trường Thiên cũng biết chọc giỡn Ninh Tiểu Nhàn. Đầu tiên là cho Ninh Tiểu Nhàn biết là có mạch khoán linh thạch, kêu Ninh Tiểu Nhàn trèo xuống tìm thấy, để Ninh Tiểu Nhàn một quý bà tham tiền vui vẻ ngút trời lại bị tạt một gáo nước lạnh là không mang đi được. Coi coi có phải tàn nhẫn với Ninh Tiểu Nhàn quá đi.
Cuộc chiến yêu tộc có tin là Mịch La chết rồi, chắng lẽ lại là sự thật. Nhưng ta thật sự không nghĩ là Mịch La chết đâu, có lẽ là hắn ta đang có âm mưu gì đó, hoặc là hắn ta chỉ bị thương nặng nên không xuất hiện thôi.
Cảm ơn editor
REPLY
Haha tham lam là đặc tính con người mà, NTN mà rũ bỏ lòng tham trở nên đạo mạo như mấy ông mấy bà tiên gia kia thì chán chết, còn gì thú vị nữa :))) âm thầm khai thác hết cái đống này thì NTN tha hồ ngụp lặn trong linh thạch rồi.. Cơ mà lâu rồi không thấy ML mong đến lúc gặp quá, dù gì người ta cũng thuộc tuyến diễn viên chính mà.
Cảm ơn các nàng nhiều nhé
REPLY
a thiên ngày càng hiểu rõ chị nha. ko cần nhìn cũng biết. cái gã mịch la gặp nạn kia ko biết có trùng hợp gặp đc chị nhàn ko nhỉ
REPLY
Mịch La là nam phụ chân chính nên không thể chết được…Chắc là bị thương vong gì đó…Trên đường đi thì nào nàng Tiểu Nhàn cũng đụng đầu chàng ta cho coi…Lúc đó rất muốn biết mặt Trường Thiên đổ giấm đen cỡ nào…hiiiiiiiiiiiiiii
Tiểu Nhàn thật hám lợi…mà Trường Thiên cũng tinh quái , ghê gớm quá đi…Còn có sở thích bát quái là nhìn nàng ta bí xị vì thấy thiên tài địa bảo mà không ăn được…
REPLY
Mịch La với NTN cặp đôi oan gia này chắc sắp gặp nhau rồi.
REPLY
Sặc, công nhận là tt hiểu ntn thật, nhưng mà nói nàng vì cái mạch khoáng mà giống như mất đi mục tiêu trong đời thì hơi quá, cùng lắm chỉ rầu rĩ vài tháng hoặc thỉnh thoảng lại nhắc tới mà thôi. Mục tiêu trong đời của nàng ấy là anh mà :))
REPLY
thì ở một cách chân phía Bắc cách núi
núi non cao ca ngăn —————–> cao
lại khắc hẳn ————————–> khác
sợ có một hơn mười vạn thước
đi ra ngoài nghênh đó —————> đón
đưa này khẩu khí buồn cười này
để lại tính vật của ——————–> tín
Bánh Ngàn tầng / bánh ngàn tầng / Bánh Ngàn Tầng
có chút ít kỳ hoặc ——————–> quặc
Thần Ma Ngục / Thần Ma ngục
kẻ đất này có lẽ ———————–> kẽ
mạch khoáng linh thạch / Mạch Khoáng Linh Thạch / Mạch Khoáng Linh thạch
Kẻ đất này đen ————————> kẽ
trủy thủ Răng Nanh ——————-> chủy
=====================================================
Chịu thôi … ta cũng ham tài, giờ mà được trúng jackpot mấy chục tỷ thì nằm ngủ ta cũng cười =))))))) bởi vậy mới thấy sở thích của TN rất đáng yêu, ham tài miễn ko bất lương, ko bất chấp thì hoàn toàn ko sao cả, sở thích bình thường chính đáng nhất của con người trên cõi đời này luôn :D
TT dạo này càng ngày càng trẻ con, chắc bị TN ảnh hưởng nè, chứ hok có lạnh tanh, cụt ngủn như thường nữa!!
Tề Bàn Tử này cũng cơ trí đây, nhưng hên mà gặp TN hiền lành + có chuyện cần ở lại chứ nếu ko thì hắn đã bị xử đẹp vì dám lợi dụng tiên nhân rùi.
REPLY
cứ tưởng chị không còn ham tài nữa chứ đáng yêu quá đi, ca càng ngày càng hiểu chị nha, lâu rồi không thấy cùng kỳ nhỉ
REPLY
Trường Thiên ca càng ngày càng phúc hắc nha ^^… suốt ngày chọc tỷ làm niềm vui không ah ^^… mà Trường Thiên ca sao giống máy rà quá ^^… rà cho Nhàn tỷ cả quặng linh thạch lun nha ^^… lần này tỷ giàu to rùi ah ^^… sao ta thấy Mịch La không chết dễ như vậy nha… ta sợ Mịch La lại đuổi theo Nhàn tỷ ah… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…
REPLY
A này đùa dai quá
REPLY
Leave A Reply
Your Name (required)
Your Email (required)
Your Website (optional)
more »
SEARCH
Search for:
BÀI VIẾT MỚI
JANUARY 14, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)
JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336
JANUARY 11, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334
JANUARY 11, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 3+4
JANUARY 10, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332
Tổng hợp
Tổng hợp Select Category Ánh Trăng Bán Kiếp Tiểu Tiên Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý Bất Ái Thành Hôn Bia đỡ đạn phản công Boss Gian Xảo Chớ Hỏi Chốn Quân Về Chúng Tôi Ở Chung Nhà Cuồng Đế Duyên Hề Duyên Tới Là Anh Gen Di Truyền Góc Sáng Tác Hạ Gục Tể Tướng Hải Dương Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi Hoàn Khố Thế Tử Phi Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân Mật Mã Mẹ Chồng Nàng Dâu Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu Miệng Độc Thành Đôi Nga Mỵ Ngự Lôi Nguyệt Dạ Tinh Linh Nhàn Thê Đương Gia Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục Nửa Vòng Tròn Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi Tản Văn Tản Văn Thanh Mai Trúc Mã Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Mệnh Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc Thịnh Thế Đích Phi Thỏ Yêu Không Đáng Tin Thời Thơ Ấu Thứ Nữ Thứ Nữ Công Lược Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Sủng Phi Tiên Hôn Hậu Ái Tình Bất Yếm Trá Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng Trăng Nở Hoa Trời Sinh Một Đôi Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Tú Sắc Nông Gia Uncategorized Viễn Cổ Hành Viễn Cổ Y Điện Y Thủ Che Thiên Ý Võng Tình Thâm [series] Yêu Là Yêu Thôi Đặc Công Hoàng Phi Đoản Văn Độc Y Vương Phi
PHẢN HỒI
王天香 on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)Tuy điểm thu hương ko lấy đc đường bá hổ như trong…
Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi ko biết ai giết nó , đồ vật bị lấ…
Tuong Vy on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thì ra Thần Hồ là một con cá Xích ngư to lớn mặt n…
Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Cuối cùng cũng biết thần hồ là 1 con xích ngư toàn…
BéO lÒi xưƠnq on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi, dân làng này hết nơi dựa vào. Tó…
heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334kinh khủng thế. ko biết cái con bé tí tẹo đó là co…
Phó Ý Nhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Ta còn tưởng nguồn cơn ôn dịch là từ Âm Cửu U mà r…
Minhnguyet02 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ đã chết rồi, là một Xích Ngư. Không biết k…
Trung Anh on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Quá nhiều âm mưu và mình không dự nổi! Cố lên. 3 n…
MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330Vạn Tượng / Vạn Trượng (lúc mới đột phá) vào trọng…
Phuong an thien ha on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Trong này nhiều âm mưu, nhức đầu quá. Càng đọc càn…
MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 327+328Xuân Nghi Tịnh / Xuân Nghi Tĩnh Hòa Lão Tứ / Hòa l…
heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332ta nói ko sai mà. cô bé nayd tốt sói chán. đc chị…
heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330ôi a ly của ta ơi. hại a thiên ko ăn đc chị oy. kh…
ĐĂNG NHẬP
RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org
zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip