329
Ads By TVNL
Search
NAVIGATE
HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC
By Tiểu Tuyền on January 8, 2017
100% NHẬN QÙA KHI MUA HÀNG TẠI FPT SHOP
100% NHẬN QÙA KHI MUA HÀNG TẠI FPT SHOPTừ 27/12/2016 đến 27/01/2017, hãy nhanh chóng trở...
Tìm hiểu thêm
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Chương 329: Tận mắt trông thấy
Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Trường Thiên rút tay về, thân thể cường tráng nhẹ nhàng bao phủ nàng, kéo tay nàng qua đỉnh đầu. Lần này, rốt cục nàng cảm nhận được giữa hai chân có một vật cứng rắn nóng hổi chống ở đó, kinh hãi thở nhẹ một tiếng. Trường Thiên có thể khống chế vận hành da thịt trên người hơn nàng. Cho nên nàng hiểu rõ, lần này Trường Thiên không có ý định bỏ qua cho nàng.
“Đừng sợ là ta.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng ôn nhu nói, từ từ mở hai chân nàng thêm một chút. Nha đầu này đã tiến vào Vạn Tượng Kỳ rồi, trình độ dẻo dai của thân thể nâng cao một bước, hắn sẽ không đả thương đến nàng.
Ninh Tiểu Nhàn tìm trở về được chút thần trí, mắt trừng lớn nhìn người trước mắt, xác nhận người đang bao phủ trên người nàng là Trường Thiên, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt của hắn phát sáng như hoàng kim, đốt cháy sáng khiến trái tim nàng đau.
Đúng vậy a, hắn là Trường Thiên, nàng có cái gì mà phải sợ. Như vậy, thì cho hắn đi?
Đã không tránh khỏi, nàng tận lực buông lỏng thân thể đang kéo căng, ánh mắt trơn bóng hơi nghiêng, chuẩn bị đón nhận đau nhức trong truyền thuyết, khóe mắt lại rơi xuống một dòng nước mắt. Trường Thiên ôn nhu liếm đi nước mắt, thấp giọng nói: “Ngoan, sẽ rất thoải mái.” Bộ dáng ôn nhu thuận theo mặc cho quân hái của nàng, có thể khiến tất cả nam nhân nổi điên, trong lòng hắn vừa thương tiếc lại vừa muốn bạo ngược, kiên nhẫn đều sắp dùng hết rồi.
Nàng vừa quay đầu, bất ngờ trông thấy một ánh mắt sáng ngời.
Trường Thiên đang nâng mông nàng lên chuẩn bị tiến công lại cảm giác thấy thân thể mềm mại trong tay đột nhiên cứng ngắc. Hắn khẽ ngẩng đầu, phát hiện nàng trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn về một hướng, trong miệng lẩm bẩm nói: “A. . . . . . A Ly?”
Hắn theo ánh mắt của nàng nhìn sang, quả nhiên thấy tiểu cô nương bảy tuổi đang núp phía sau một cây cột nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy vẻ mê mang.
Tiểu quỷ kia đứng ở chỗ này từ lúc nào?
Trên đầu Trường Thiên nổi lên gân xanh, trước tiên kéo Ninh Tiểu Nhàn vào trọng ngực của mình, tay áo bào màu đen che đi thân thể xinh đẹp của nàng. Đây là độc quyền của hắn, những người khác, cho dù bé gái cũng không được nhìn. Đều do hắn ý loạn tình mê, nếu không sao lại không phát hiện ra con bé? Hắn đã sớm xây truyền tống trận có thể mặc cho bọn hắn tự do qua lại. Chẳng qua Đồ Tẫn và Thất Tử đều ở bên ngoài. Mà Cùng Kỳ rất thức thời đứng ở tầng thứ năm, chỉ có tiểu cô nương này, tiểu cô nương ngây thơ chạy xuống làm hư chuyện của hắn!
Kết quả A Ly biết dù sao mình cũng bị phát hiện, lắp bắp nói: “Trường Thiên đại nhân thật xấu. Rõ ràng Ninh tỷ tỷ tốt như vậy, ngài còn liều mạng cắn tỷ ấy. . .!” Nàng từ trước đến giờ chỉ sợ Trường Thiên, tuy bất bình dùm thay Ninh Tiểu Nhàn nhưng hai chân vẫn lặng lẽ lui về phía sau một bước, hiển nhiên sợ kế tiếp hắn sẽ nổi trận lôi đình.
Mặc dù Trường Thiên không phải loài người nhưng cũng không có thói quen âu yếm người yêu trước mặt trẻ con. Hắn xanh mặt, không đợi A Ly nói xong đã vung tay lên, vứt cô bé xuống tầng thứ năm. Nha đầu phía dưới lúc này mới kịp phản ứng, hét lên một tiếng, không biết lấy sức ở đâu mạnh mẽ đẩy hắn.
Nàng cuộn người dậy muốn mặc quần áo nhưng tay run lợi hại, ngay cả nút thắt áo cũng không móc nổi.
Quần áo nàng vốn đã cởi một nửa, sắc đẹp nửa che, từ góc độ của hắn nhìn sang thấy được ngọn núi cao và khe rãnh sâu hút. Nàng hành động như vậy lập tức khiến hỏa khí của hắn “vụt” cái lại nổi lên. Ninh Tiểu Nhàn cảm giác được phía dưới hắn ngang nhiên dựng lên, cách áo đen của hắn ma sát nàng, lập tức cả người cứng đờ.
Hắn lại dùng loại thủ đoạn đó đối phó nàng! Nàng lại ở đây cùng tên khốn khiếp này trải qua lần đầu tiên lên đỉnh trong đời, hắn trêu chọc khiến nàng tình diễm thiêu đốt còn bản thân hắn quần áo vẫn chỉnh tề, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung! Đột nhiên cảm thấy ủy khuất cho nên “Oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa muốn tránh thoát khỏi ngực của hắn.
Trường Thiên biết lúc này tuyệt đối không thể để nàng chạy, cho nên ôm chặt nàng buồn bực nói: “Ngoan, không khóc.” Rồi cúi đầu hôn mặt nàng. Hắn rất muốn tiếp tục nhưng Ninh Tiểu Nhàn đã tỉnh táo, làm sao có thể để cho hắn được như ý, uốn éo bắt đầu liều mạng tránh né.
Hắn không thể làm gì khác pha3i vùi mặt vào mái tóc nàng, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, kìm nén hít sâu nhiều lần, mới có thể thấp giọng nói: “Ta không trêu chọc nàng nữa.” Trong giọng nói có vẻ không cam và ham muốn chưa được giải tỏa, gần như dán vào đôi tai nhạy cảm của nàng vang lên, khiến nàng co rúm người lại.
Hắn càng làm dịu, nàng lại càng thấy ủy khuất, thân thể mềm mại kịch liệt phập phồng dán lên người hắn, trêu trọc hắn một trận nghĩ một đằng làm một nẻo. Nếu không phải tiểu cô nương kia phá hư chuyện, hiện tại nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn, nói không chừng còn khóc lợi hại hơn so với bây giờ. Nghĩ đến nơi động tình, hắn cũng muốn rên rỉ hai tiếng.
Hết lần này tới lần khác nàng còn tranh thủ kháng nghị nói: “Chàng, chàng lấy vật kia đi, lấy ra!” Vật cứng rắn nóng hổi cách quần áo chỉa vào bụng nàng, làm nàng rất khó chịu, vì vậy vặn vẹo uốn éo người.
Lấy đi, cái này làm sao lấy đi? Nghe giọng nói ngọt ngào mềm mại của nàng, hắn lại không đứng đắn căng lớn hơn hai phần, dọa nàng không dám có một cử động nhỏ nào. Trường Thiên cười khổ một tiếng, phát hiện chỉ cần chống lại nha đầu này, thân thể của hắn càng ngày càng không nghe sai sử.
“Lại khóc, mắt sẽ sưng lên, rất xấu.”
Quả nhiên tiếng khóc nàng của hơi dừng lại, thút tha thút thít nói: “Bại hoại, có phải chàng lấy thủ đoạn Trần Định dạy nữ nô dùng trên người ta hay không?” Thuận tay làm thuật vệ sinh trên mặt mình, rửa sạch toàn bộ nước mắt.
Tuy nàng chưa trải qua sự đời nhưng rõ ràng thủ đoạn hôm nay của Trường Thiên hoàn toàn khác với trước kia, vô tình làm cho người khác sợ, cũng chỉ có nô tài trong nô doanh mới dùng tới biện pháp như vậy.
“Có sao? .. . Được rồi, ta chỉ đọc qua trí nhớ của hắn, không nhịn được tò mò mà thôi. Mặc dù loài người thấp kém nhưng kì kĩ dâm xảo nhiều, thật sự khiến cho chúng ta phải mở rộng tầm nhìn.” Trường Thiên lật xem trí nhớ Trần Định, thấy được thủ pháp hắn dạy dỗ rèn luyện đám nữ nô, nhất thời hiếu kì muốn thử. Nhưng kỹ xảo dạy nô coi trọng ma diệt ý chí tự chủ của nữ tử, Ninh Tiểu Nhàn làm sao có thể chịu được việc đó? Hắn vô tội cười giỡn nói: “Ta không thử trên người nàng, chẳng lẽ đi tìm nữ tử khác? Nàng chịu sao?”
Hắn còn có thể nói thẳng thắn hùng hồn như vậy! Ninh Tiểu Nhàn giận dữ, cắn một phát cơ ngực rắn chắc của hắn, răng nanh sắc nhọn dùng sức cắn, không lâu lắm trong miệng truyền đến mùi máu tươi còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt.
Nàng sững sờ giơ tay sờ môi, thấy tay dính máu vàng.
Nàng lại có thể cắn bị thương hắn? Nhưng thân thể hắn là kim cương bất hoại.
“Hôm nay ta lại thấy máu trước.” Hắn cũng biết mình khi dễ nàng hơi ác nên cố ý để nàng cắn hai cái cho bớt giận. Nếu không mấy ngày kế tiếp nàng lại muốn sắm vai đà điểu, khắp nơi trốn tránh hắn. “Nếu miệng chưa đã ghiền, cắn thêm mấy cái xong thì xin bớt giận?”
Thấy máu? Cái tên khốn khiếp này còn là ý hữu sở chỉ* (lời nói hoặc hành động biểu đạt những ẩn ý khác)! Trên mặt nàng nổi lên rặng mây đỏ, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, vươn ngón tay trắng nõn véo hông hắn thuận kim đồng hồ lại ngược kim đồng hồ vài cái. Cơ bắp hắn quá cứng rắn, không véo nổi, người này suốt ngày ngồi bất động, sao vóc người lại bảo trì tốt như vậy?
“Thật đau.” Hắn híp mắt cười, ngay cả ngụy trang đều lười làm, như chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn trán nàng, hai gò má và đôi môi. Nàng né mấy lần đều không tránh thoát, không thể làm gì khác đành nhắm mắt lại không để ý tới hắn. Nhưng nụ hôn của hắn, tỉ mỉ lại ôn nhu, nàng rất nhanh mềm mại. Nếu hắn không dùng phương pháp đáng ghét như vậy đối với nàng, nàng vẫn rất thân cận hắn.
Hắn dùng toàn bộ thủ đoạn thân thể, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, mới khiến nàng bớt giận.
“Ngủ một lát đi?” Hắn vận dụng thần thông, trong lời nói có sử dụng thôi miên. Ninh Tiểu Nhàn ngáp một cái, khẽ gật đầu. Mới vừa rồi cùng hắn dây dưa một phen, thể lực hao tổn không còn tí nào, sau đó lại khóc cũng rất tốn năng lượng nha, cho nên hiện tại nàng thật sự rất mệt mỏi.
Nàng giãy hai cái, không có thành công. Trường Thiên ôm nàng quá chặt, nàng chỗ nào cũng không đi được.
“Đừng sợ, an tâm ngủ, ta không làm gì nàng.” Hắn điều chỉnh tư thế một chút, để nàng thoải mái nằm sấp trong ngực hắn. Ninh Tiểu Nhàn nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, chỉ có điều không địch lại con sâu ngủ quấy nhiễu, từ từ khép mắt.
Trường Thiên nhìn mặt mũi nàng bình tĩnh trở lại, hô hấp cũng dần dần sâu hơn. Lúc hắn cho rằng nàng đã ngủ thiếp đi, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên mở miệng nói: “Trường Thiên, có phải chàng sử dụng dùng đạo tâm chủng ma với ta không?”
Hắn cúi đầu đáp: “Không có, nàng nhìn thấy ta vẽ lời chú sao?” Không có mới là lạ. Hắn cũng không phải lừa gạt nàng, chẳng qua còn chưa nói hết lời thôi.
Lúc đó quả thực hắn không vẽ lời chú, chỉ nói mấy chữ ở nàng bên tai mà thôi. Nàng có gắng dùng chút tinh thần cuối cùng nhớ lại suy nghĩ lúc ấy một chút, sau đó an tâm ngủ thiếp đi. Quả nhiên Trường Thiên thủ tín, không có động thủ động cước với nàng nữa.
Vừa rồi lúc nàng mê loạn, thật sự hắn đã sử dụng thuật đạo tâm chủng ma với nàng, giống hệt thủ pháp của Trần Định. Chẳng qua hắn không phải tên tầm thường có cảnh giới thấp kém đó, hắn không cần ói máu vẽ bùa chú, thuật pháp đó được làm cực kì bí mật.
Bây giờ nàng trổ mã ngày càng xinh đẹp, Mịch La có hứng thú rất lớn với nàng, ngay cả Quyền Thập Phương đần độn đều có ý quân tử hảo cầu. Hắn muốn gần quan được ban lộc, để trong lòng nàng nghĩ tới hắn, chỉ có hắn. Thuật đạo tâm chủng ma sẽ không thay đổi tư tưởng và lập trường của một người, chỉ ở trong tiềm thức hướng dẫn nàng hướng tới và thân cận với người thi thuật. Hắn nghĩ, đơn giản là phải ra tay trước thôi.
Hắn không phải chính nhân quân tử, đây cũng không phải thi đua công bằng, chỉ cần có thể nắm nàng trong tay, thủ đoạn gì mà không thể dùng?
Trường Thiên biết, hôm nay khi Ninh Tiểu Nhàn vận dụng thần thức nhìn lén chuyện tốt hoạt sắc sinh hương của Trần Định và Xuân Nghi Tịnh, trong lòng đè nén mấy phần xuân ý dạt dào. Hắn định thừa dịp nàng động tình, lợi dụng thủ pháp tinh diệu của Trần Định một lần nắm giữ thân thể nàng. Bọn họ đồng hành lâu như vậy, hắn hiểu rõ nàng là nữ tử rụt rè cổ hủ, giao thân thể cho người nào, người đó sẽ có phần thắng rất lớn.
Đáng hận, hôm nay lại ngoài ý muốn bị quấy rối, lần sau không biết phải đợi tới khi nào, mới có thể chờ được cơ hội tốt như vậy, hắn nghẹn sắp nội thương rồi. Hắn từ từ hút mút cánh môi so với nước đậu hũ còn non mềm hơn của người yêu trong ngực, động tác hết sức mềm nhẹ sợ đánh thức nàng. A Ly đang trong vườn ở tầng thứ năm bên tai truyền đến giọng nói uy hiếp lãnh đạm của hắn: “Lần sau nếu tự ý vào tầng dưới chót, ta giết ngươi!”
Dọa cô bé thân thể nhỏ nhắn run lên, nước mắt rưng rưng, lại cương quyết không dám rơi xuống. Lò luyện đan Cùng Kỳ đứng bên cạnh đồng tình nhìn nàng. Mới vừa rồi nó chỉ chuyên tâm luyện đan, lại để cho tiểu quỷ này lao xuống phá hư chuyện tốt của Trường Thiên đại nhân, chỉ sợ nó cũng bị tội liên đới, ăn đánh.
Ngày này, thời gian bọn họ lên đường phải trì hoãn rồi, bởi vì Trường Thiên yêu cầu Đồ Tẫn và Thất Tử ở bên ngoài đi dạo thêm hai vòng rồi trở về. Lý do sao, ha ha. . . . . .
Chương 330: Chặn lại
Thiên kim Xuân Nghi Tịnh của lâu chủ Nạp Kim Lâu, tối nay mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
Ở nửa trước giấc mơ, tên Trần Định Viễn theo đuổi nàng hơn một tháng dìu nàng vào một khách sạn nhỏ, cho nàng uống vài ngụm nước trái cây. Mặc dù tên nam nhân này không làm cho người chán ghét nhưng nàng cũng không định thật sự kết giao cùng hắn, cho nên lúc đó rất muốn khiển trách, quát tháo hắn thật to gan nhưng thân thể của nàng càng ngày càng mềm nhũn, càng ngày càng nóng rực. Nàng bổ nhào vào trong ngực Trần Định Viễn, bị hắn vịn lên giường, giở trò.
Hắn nở nụ cười kỳ quái, tiến hành xâm phạm nàng, mặc dù không có đi tới một bước cuối cùng nhưng tay của hắn như có ma lực, có thể ở trên người nàng khơi gợi từng đợt cảm giác vui thích, nàng nhớ được thời điểm vui thích cuối cùng, hắn nói mấy câu bên tai nàng, sau đó thần trí của nàng lâm vào hôn mê.
Mà nửa sau giấc mơ, không thấy Trần Định Viễn. Nàng không biết hắn rời đi khi nào, nhưng cửa phòng một lần nữa mở ra, có một nam tử áo trắng đi đến. Nàng nỗ lực mở mắt nhìn lại, khuôn mặt người đó còn anh tuấn hơn Trần Định Viễn. Hắn ngửi bình nước trái cây trên bàn rồi đi tới trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên cẩn thận ngó nhìn.
Xuân Đại tiểu thư nàng lúc nào lại bị người khác có hành động lỗ mãng như vậy? Nàng rất muốn bảo hắn buông tay nhưng hơi nóng trên người lại bắt đầu nổi lên, vừa mềm vừa ngứa, nàng không nhịn được thở khẽ mấy hơi, ánh mắt nhìn nam tử đó mang theo vài phần quyến rũ. Nam tử áo trắng trước mắt nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng, tựa hồ trầm ngâm trong chốc lát, mới nhẹ nhàng lên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo nàng.
Sau đó, nàng cảm nhận được đau đớn tê liệt nhưng dưới sự trợ giúp của dược hiệu mạnh mẽ, cảm giác đó nhanh chóng chuyển thành cực kì thoải mái. Loại cảm giác sung sướng cực hạn so với kĩ thuật tay mà Trần Định Viễn dùng trên người nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nàng không nhớ rõ thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng nàng bị giày vò đến không còn sức lực mới mơ màng ngủ.
Đợi khi nàng dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng nhỏ của khách sạn trong mơ. Trên người đang đắp chăn mỏng, bên cạnh bàn dựa một thiếu niên, trong ánh nắng sáng sớm càng toát lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, khí chất so với tên Trần Định Viễn kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng: “Cô nương đã tỉnh?”
Xuân Nghi Tịnh phản xạ nắm chặt chăn, sau đó mới phát hiện cả người không có chỗ nào không đau nhức, hơn nữa bụng dưới trướng không chịu nổi. Cảm giác kinh hoảng phía dưới không phải chuyện đùa, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ, nhuyễn kiếm vốn rớt trong đống quần áo như rắn lập tức khẽ run dựng thẳng được nàng bay thẳng về phía nam tử áo trắng.
Đối phương vươn tay, giống như đập ruồi đánh bay nhuyễn kiếm, cau mày nói: “Cô nương, xin nghe ta nói một câu?” Không đợi nàng quát, hắn đã nói tiếp: “Ta họ Đoan Mộc, tên Ngạn, là đệ tử đứng đầu đời thứ ba của quán chủ Tây Niệm Quan. Tối hôm qua ngủ cách vách, nghe thấy trong phòng có tiếng động kỳ quái nên chạy tới nhìn. Phát hiện có người hạ độc cô nương, đang muốn làm bậy. Người nọ bị ta đánh vỡ chuyện tốt, chạy trốn rất nhanh. Ta muốn cứu cô nương nhưng dược lực của thuốc trên người cô nương quá mạnh, ta bất đắc dĩ. . .” Nói đến phần sau giọng nói nhỏ đi, trên mặt cũng hơi đỏ lên.
Lời hắn nói cùng với những gì nàng thấy trong mơ đều giống nhau, xem ra đó không phải mơ. Xuân Nghi Tịnh ngẩn ngơ rất lâu, trong mắt chua xót rơi lệ. Đoan Mộc Ngạn cười khổ nói: “Lời đã nói xong. Tối hôm qua ta cũng có sai, phá hủy thanh bạch của cô nương. Nếu cô nương chưa hết giận, hiện tại chém ta hai kiếm đi.”
Xuân Nghi Tịnh giương mắt nhìn hắn. Chỉ cảm thấy nam tử này càng nhìn càng anh tuấn. Hắn đã dám báo ra gia môn, tất có nắm chắc. Tây Niệm Quan cách nơi này không xa, danh tiếng cũng lớn, nàng chỉ cần để cho Nạp Kim Lâu đi thăm dò là có thể tra được lai lịch của hắn. Nàng từ nhỏ trưởng thành lớn lên ở sa mạc nơi có dân phong cởi mở nên cũng không coi trọng vấn đề trinh tiết. Đã bị hắn lấy, thì cứ lấy sao, lập tức cúi đầu không nói. Đoan Mộc Ngạn đi lên hai bước, ôm nàng mềm giọng vuốt ve an ủi, bên trong căn phòng nhất thời lại vang lên tiếng động tình.
Qua thật lâu. Đoan Mộc Ngạn mới ra khỏi gian phòng nhỏ đó, tóc đen và áo bào trắng có chút xốc xếch nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
“Trần Định phát tín hiệu cầu cứu rồi biến mất, trong trí nhớ cô gái này lại không có gì, có chỗ được xử lí đặc biệt.” Hắn tự nhủ: “Trí nhớ xế chiều hôm qua có một đoạn trống không, có người dùng thủ pháp đặc thù xóa đi. . . Trong khoảng thời gian đó đã phát sinh chuyện gì?”
Thì ra mặc dù tên Trần Định thuật pháp thấp kém nhưng biết xem tình thế lại nhanh trí. Hôm qua lúc Đồ Tẫn xông tới, trước lúc hắn bị đánh ngất đã âm thầm phát tín hiệu cầu cứu. Lúc Đoan Mộc Ngạn chạy tới, ở đây người đi nhà trống, chỉ bày một kết giới, bên trong là cô gái hôn mê bất tỉnh. Hắn nhận ra nữ tử đó chính là mục tiêu của Trần Định – Xuân Nghi Tịnh.
Nếu Trần Định không hiểu sao mất tích, như vậy chuyện tốt phía sau để hắn hoàn thành nốt.
Phía sau phát ra tiếng mở cửa. Xuân Nghi Tịnh đã mặc chỉnh tề, đi ra khỏi cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo xấu hổ và e sợ.
Hắn quay đầu, khẽ mỉm cười với nàng, duỗi tay ôm nàng trong ngực: “Tên tiểu tặc dám hạ thuốc nàng, ta nhất định sẽ truy xét đến cùng!”
Nàng oán hận nói: “Ta muốn trở về nhờ cậy phụ thân, lùng bắt hắn!”
Hắn ngạc nhiên nói: “Cha nàng?”
“Không sai.” Xuân Nghi Tịnh cắn thần nói: “Cha ta là lâu chủ Nạp Kim Lâu, chuyện này hắn tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho ta.”
Đoan Mộc Ngạn than thở một tiếng: “Danh tiếng Nạp Kim Lâu, toàn bộ Tây Bắc đều biết. Ta có may mắn được kiến thức một chút không?”
Xuân Nghi Tịnh liếc hắn một cái cũng không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt ửng đỏ cười nói: “Việc này có cái gì mà không thể? Cứ đi theo ta là được.”
Đoan Mộc Ngạn ngạc nhiên nói: “Nàng tùy tiện mang ta theo, không sợ ta có ý xấu sao?”
Xuân Nghi Tịnh che miệng vui mừng mà nói: “Trên đời này, không ai có thể giương oai trong Nạp Kim Lâu, việc gì ta phải lo lắng?” Dứt lời, cũng không quản vẻ mặt như có điều suy nghĩ của hắn, đã lôi kéo hắn đi.
====
Chiều nay, trăng không rõ, sao rất ít, khắp mọi nơi đen kịt.
Lạp Cát mười lăm tuổi bị A Nương lay tỉnh từ trong giấc mơ. Nàng dụi dụi mắt, dưới ánh sáng mờ mờ, loáng thoáng có thể thấy nước mắt long lanh trên mặt A Nương mình: “Con ta, chạy mau. Người trong thôn muốn bắt con đi tế hồ thần!”
Tế hồ thần! Tế phẩm sống cho hồ thần, chuyện chưa từng có giờ lại bắt đầu có. Lạp Cát lập tức giật mình tỉnh táo.
Trong thôn người đến người đi, các đại thúc, đại thẩm ngày thường hiền lành giơ cây đuốc, chiếu sáng bốn phía thôn xóm khổng lồ. Lạp Cát từ trong nhà tranh tối tăm của mình cúi thấp người ra ngoài, sờ soạng trốn vào trong rừng.
Chỉ một lúc sau, thôn trưởng và mấy đại hán vạm vỡ bao vây xung quanh nhà, hùng hổ giết vào nhà tranh của các nàng, mang A Nương từ trong phòng ra, lớn tiếng quát: “Lạp Cát đâu rồi, ngươi giấu đi nơi nào?”
Người trong thôn vây nương vào giữa, quần chúng xúc động phẫn nộ. A Nương cả người run rẩy lợi hại nhưng vẫn nói với thôn trưởng: “Con gái ta còn nhỏ như vậy, cũng không phạm sai lầm gì, xin hãy tha cho nó một mạng.”
Thôn trưởng còn chưa nói, nam tử cường tráng che trước người ông ta đã tức giận nói: “Nó đắc tội hồ thần, hiện tại hồ thần đã giáng tội xuống. Ngươi thành thật nộp nó ra ngoài để vơi đi lửa giận của hồ thần. Nếu không người cả thôn đều phải chôn cùng nó!”
Lời này như kíp nổ dẫn bạo cảm xúc quần chúng, tiếng nghị luận của người trong thôn lập tức lớn hơn. Lạp Cát núp trong rừng, thấy có người ném đá vào trán A Nương, máu tươi theo hai má của bà chảy xuống.
Tiểu tử ném đá kia, hai ngày trước còn bị nàng đánh. Lạp Cát rất muốn xông lên phía trước, tát hai cái lại đánh tên tiểu tử thối đó một trận nhưng nàng chỉ có thể nắm chặt quả đấm, xoay người cất bước chạy đi. A Nương muốn nàng trốn, nàng nhất định phải trốn được.
Trong thôn có đứa bé tinh mắt, thấy trong rừng có bóng người chớp động hét lớn: “Trong rừng có người, nhất định là Lạp Cát!” Nhất thời, bó đuốc xếp thành hàng dài lao đến.
Lạp Cát phát lực chạy gấp. Cô bé là đứa trẻ lớn lên trong núi, vừa phóng chân chạy trốn, rất nhanh đã bỏ truy binh lại phía sau.
Đêm khuya rừng núi không yên tĩnh, xa xa thường truyền đến tiếng sói tru gấu gào. Cô bé chỉ là một bé gái mười lăm tuổi đơn độc, rời thôn trang đã sinh dưỡng, có nơi nào có thể nương tựa? Cô bé biết rõ, nơi đó đã không thể đi.
Đoạn đường này chạy như điên, đã qua hai canh giờ. Cô bé không biết mình chạy xa nhưng cô bé biết người trong thôn sẽ không có bỏ qua cho nó. Bởi vì mỗi khi cô bé dừng lại hái quả dại, uống nước suối, nơi xa sẽ xuất hiện bó đuốc, giống như ma chơi đòi mạng. Trong thôn có thợ săn, bọn họ có thể truy tìm dấu vết gấu báo tàn bạo, cũng có thể truy tìm dấu vết một bé gái.
Phía xa đằng trước chính là núi lớn thâm sâu. Lạp Cát do dự nhìn rừng rậm nơi xa, nơi đó cả một vùng bao phủ trong bóng tối, toát lên vẻ âm u lạnh lẽo và hơi thở xấu xa. Từ nhỏ, bọn nhỏ đã được giáo dục, phải cách cánh rừng rậm nguyên thủy đó xa một chút.
Nhưng cô bé không còn đường quay về. Lạp Cát thà bị dã thú ăn tươi còn hơn bị họ bắt. Cô bé có dự cảm, nếu bị người trong thôn bắt được, hậu quả còn thê thảm hơn.
Mắt thấy tiếng người phía sau càng ngày càng gần, cô bé cắn răng, cước bộ đi phía trước bắt đầu có chút trầm trọng.
Chạy trốn vào cánh rừng âm u rất yên tĩnh, một vật còn sống cũng không thấy. Ngay cả bầy sói và gấu lớn nàng sợ nhất cũng chưa từng xuất hiện.
Có lẽ, nàng có thể trốn trong rừng vài ngày, chờ mọi việc lắng xuống lại len lén trở về tìm A Nương?
Cô bé nghĩ như vậy, cước bộ hơi chậm lại, không hoảng sợ nữa. Nhưng đêm khuya trong rừng phía tây hết sức lạnh lẽo. Ban ngày sau giờ ngọ còn hơn ba mươi độ, đến ban đêm chỉ còn dư lại hơn 0 độ thôi. Cô bé chạy như điên tới đây cả người đổ mồ hôi, hiện tại tốc độ chậm dần, gió lạnh thổi qua khiến đầu khó chịu, trên chân bắt đầu giống như rót chì, càng thêm trầm trọng.
Cơm tối ăn một chén khoai lang cháo loãng cung cấp năng lượng, ngay từ lúc chạy gấp đã tiêu hao hầu như không còn. Đoạn đường này cô bé vừa sợ vừa đói, thể lực không còn thừa mấy. Lạp Cát biết mình nên tìm cái địa phương qua đêm, nếu không kiên trì không tới sáng ngày mai sẽ bị bệnh.
Nhưng lúc cô bé đang nghĩ ngợi, rừng rậm phía trước đột nhiên lay động.
Theo một tiếng rống giận rung trời, một bóng đen khổng lồ mang theo gió và mùi tanh nhảy ra từ trong rừng.
Một con lợn rừng cực lớn! Lạp Cát lớn như vậy còn chưa từng thấy qua lợn rừng to lớn như vậy, ngay cả thợ săn tốt nhất trong thôn từng đánh nhau với lợn rừng nhiều nhất chỉ bằng một phần năm con quái vật lớn này!
Cái đầu đen nhánh của con lợn rừng to lớn cao hơn tám thước, toàn thân có lông bờm cứng rắn như thép, thân hình như ngọn núi khổng lồ cho nên mỗi lần nó rơi xuống đất đều khiến mặt đất run lên nặng nề. Lúc nó chạy trốn da thịt quấn quýt đầy sức mạnh, cao cao như dũng sĩ, thịt mỡ cả người chí ít cũng tới hai nghìn cân.
FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore
PinterestTumblrEmail
Tiểu Tuyền
Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks
PREVIOUS ARTICLEHoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 46
NEXT ARTICLE Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47
Related Stories
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 337+338
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334
Discussion11 COMMENTS
Thịt của tui đâu, đến miệng rồi mà còn biết mất sao. Ta hận A Ly đáng ghét chen ngang làm chi, làm thịt chạy mất rồi. Chỉ tội TT ca miếng ăn đến miệng rồi mà còn phải nhịn, không biết đến bao giờ mới được ăn đây.
Vậy là đã xuất hiện kẻ tay chân của Âm Cửu U rồi, Đoan Mộc Ngạn. May mà Nhàn tỷ đã xử lý gọn gàng, mong là không bị phát hiện điều gì.
Không biết Lạp Cát có được ai đó tốt bụng cứu không nhỉ. Tội nghiệp cô bé không biết gây ra họa gì mà bị dân làng truy đuổi.
Thanks các nàng đã edit.
REPLY
Huhu thịt sao lại thế ta chờ hoài đến miệng rồi còn sểnh. Thấy Trường Thiên đã đuổi hết người đi rồi nhưng sao A Ly em tò mò vậy nhìn trộm thì ẩn cho kĩ chứ, kiểu này thịt đến miệng cũng còn dài dài đây. Lạp Cát không biết có may mắn như A Ly không cầu mong bé không sao
REPLY
Trùi… chương trước dừng ngang đoạn nóng là ta nghi nghi rồi. Hoá ra là Trường Thiên ca ăn hụt thật. Hí hí… thôi thì ca đành nghẹn khuất mà chờ được đến lúc “ra trại” đi he. Tội cho Cùng Kỳ sắp tới lại bị sửa trị cho coi. Mà Nhàm tỷ sao ý nhỉ? Sao đã thân cận đến vậy rồi mà tỷ ấy vẫn cứ khăng khăng thế kia ta?
Cảm ơn các nàng nhiều lắm nhé!
REPLY
Tội TT ca quá, thịt đến mồm rồi còn không được ăn… A ly cụa tui ơi ngây thơ quá phá chuyện tốt của TT ca làm cho tụi tui cũng phát bực với nàng đấy. Híc híc. Biết bao giờ mới lại có thịt đây
May mà TN đã xử lý sạch sẽ chuyện của Xuân Nghi Tịnh. Nhưng công nhận 1 điều là trên Trần Định kia cũng tâm tư nhạy bén linh hoạt lúc đó còn gửi đc tín hiệu cầu cứu. Thủ hạ của ACU dần dần lộ diện rồi. Hóng hớt quá thôi
Cảm ơn các nàng edit nhá
REPLY
Ty for the chapter =w=
REPLY
Trời ơi ăn tới miệng rồi mà phải ói ra
xuất hiện thêm tên DMN tay chân của ACU nữa rồi . Cô bé lạp cát ko biết có gặp dc tiểu Nhàn ko nữa, bé này có như a ly ko ta
REPLY
Tức chết ta mất thôi. Còn chút xíu nữa là Ninh Tiểu Nhàn đã thuộc về Trường Thiên vậy mà lại bị A Ly phá hỏng. Trường Thiên dùng bao nhiêu thủ đoạn như vậy đề trôi sông đổ biển, tất cả đều là công cốc. Tội nghiệp chàng quá. Ninh Tiểu Nhàn cũng tội nghiệp bị Trường Thiên dụ dỗ lừa gạt.
Cái cô nàng Xuân Nghi Tĩnh cuối cùng cũng bị Đọa Mộc Ngạn lừa gạt. Cái này là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa nè.
Cảm ơn editor
REPLY
Lần này chuyện tốt của Trường Thiên ca sắp đạt được rùi ah… haiz… số huynh ấy thật xui xẻo nha ^^… A Ly lần này chắc chừa cái tội nhìn lén ah ^^… tội nghiệp cô nhóc… chắc sợ lắm đây… mà Trường Thiên ca bá đạo quá nhỉ… dám sử dụng dạo tâm chủng ma với Nhàn tỷ mới ghê chứ… vậy là không được nha… haiz… mà hết thằng cha Trần Định giờ lại thêm Đoạn Mộc Ngạn… chắc lại là tay chân của Âm Cửu U nữa đây… bà Xuân Nghi Tịnh bị lừa mà không bít ah… số khổ… tự nhiên có phân đoạn giữa chừng nha… Lạp Cát là ai đây… tội lỗi quá ah… bị truy đuổi quá chừng lun… chắc sáp tới gặp Nhàn tỷ quá ah ^^… thank nhóm editor đã edit truyện nhìu nha ^^…
REPLY
Thịt đâu dễ ăn thế chứ, ta biết ngay mà. A Ly đã gây thù với hết hủ nữ ở đây rồi,haha. Không biết XNT có thoát khỏi âm mưu của ACU không nhỉ…
Lại có chuyện gì tiếp theo liên quan đến cô LC này đây… Mong LC không sao.
REPLY
ôi a ly của ta ơi. hại a thiên ko ăn đc chị oy. khổ ghê. miếng ăn đến miện oy còn bị tuột mất.xuất hiện thêm tay sai của âm cửu u oy kìa. ko biết lại có âm mưu gì nữa đây. còn cô bé kia ta nghĩ sẽ đc chị nhàn cứu giúp cho mà xem
REPLY
Vạn Tượng / Vạn Trượng (lúc mới đột phá)
vào trọng ngực của mình ———> trong
tên khốn khiếp này —————–> kiếp
làm gì khác pha3i vùi mặt ———> phải
Nàng có gắng dùng chút ———–> cố???
Xuân Nghi Tịnh / Xuân Nghi Tĩnh
không biết mình chạy xa ———–> bao xa??
như ma chơi đòi mạng ————-> trơi
===========================================================================
Á à … biết ngay là ko ăn được mà, tại TT kéo dài lâu quá đấy ~.~ hơn nữa, loại chuyện này nên đóng cửa mà làm, rõ là TT ở trong hang lâu nên ko nhớ vấn đề này, há há
Cứ tưởng XNT thoát nạn chứ, ai dè, haiz… nhưng nàng ta cũng tự thấy ko sao, còn có sức thân thiết típ thì phải nói là tự làm tự chịu. Lão họ Xuân đà chủ kia cũng bị con gái vạ lây cho coi, ai bảo ko biết dạy con!! Xem ra nếu bị điều tra típ thì ko chừng sẽ bị điều tra đến Hòa Lão Tứ và nhóm Tiên Phỉ đấy, nguy hiểm rồi đây!!
Haiz… ko ngờ cũng có đề cập đến chuyện tế sống, hủ tục mang rợ này ta rất phản cảm!!
REPLY
Leave A Reply
Your Name (required)
Your Email (required)
Your Website (optional)
more »
SEARCH
Search for:
BÀI VIẾT MỚI
JANUARY 15, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 337+338
JANUARY 15, 2017Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48
JANUARY 15, 2017Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356
JANUARY 14, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)
JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336
Tổng hợp
Tổng hợp Select Category Ánh Trăng Bán Kiếp Tiểu Tiên Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý Bất Ái Thành Hôn Bia đỡ đạn phản công Boss Gian Xảo Chớ Hỏi Chốn Quân Về Chúng Tôi Ở Chung Nhà Cuồng Đế Duyên Hề Duyên Tới Là Anh Gen Di Truyền Góc Sáng Tác Hạ Gục Tể Tướng Hải Dương Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi Hoàn Khố Thế Tử Phi Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân Mật Mã Mẹ Chồng Nàng Dâu Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu Miệng Độc Thành Đôi Nga Mỵ Ngự Lôi Nguyệt Dạ Tinh Linh Nhàn Thê Đương Gia Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục Nửa Vòng Tròn Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi Tản Văn Tản Văn Thanh Mai Trúc Mã Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Mệnh Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc Thịnh Thế Đích Phi Thỏ Yêu Không Đáng Tin Thời Thơ Ấu Thứ Nữ Thứ Nữ Công Lược Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Sủng Phi Tiên Hôn Hậu Ái Tình Bất Yếm Trá Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng Trăng Nở Hoa Trời Sinh Một Đôi Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Tú Sắc Nông Gia Uncategorized Viễn Cổ Hành Viễn Cổ Y Điện Y Thủ Che Thiên Ý Võng Tình Thâm [series] Yêu Là Yêu Thôi Đặc Công Hoàng Phi Đoản Văn Độc Y Vương Phi
PHẢN HỒI
Hoacat on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48Ta vẫn tin rằng VTN còn yêu DC rất rất nhiều...chẳ…
junchunchi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 311+312Hòa Lão Tứ này căn bản cũng có ánh mắt. Nhìn nàng…
Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 337+338Con đường phía Tây của tiểu Nhàn ngày càng gần rồi…
junchunchi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 309+310vừa nãy Phó Vân Trường đồng ý thả người, giờ thì m…
junchunchi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 307+308Cũng chỉ là giả mạo thôi cơ mà, họ cần thuốc gì cứ…
Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 337+338Cứ ngỡ cái thôn kia tự lực cánh sinh hoá ra cũng đ…
Tuong Vy on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48Không hiểu Vân Thiển Nguyệt đang nghĩ gì nữa. Ta c…
tieu tu on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48DK Noãn đụng phải tường sắt rồi. Tưởng là ám phượn…
tieu tu on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48yên tâm đi bạn.Nhìn TQMN vậy chắc chắn k có tình c…
Sóc (Viet Oanh) on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 48Ghét Dạ Khinh Noãn lắm luôn í. Thương Nguyệt tỉ. K…
Kún kyomi on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356haha. khổ thân trình ca, học cho nát cua mà cứ khă…
An Yue on Trời Sinh Một Đôi – Chương 257+258Thái hậu và Thái phi là 2 nữ nhân còn lại trong cu…
BéO lÒi xưƠnq on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356Tam hoàng tử biến thái thật rồi, tội nghiệp cho nh…
Sakura Thao on Protected: Trời Sinh Một Đôi – Chương 355+356He he he hai chương này ngoài tên Tam hoàng tử ngà…
ĐĂNG NHẬP
RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org
zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip